Chương 409
Khuyết Danh
26/07/2019
Cái động kia trông chỉ dung nạp được một người có thân hình không cao to lắm chui vào được, nhưng trong đó âm u lạnh lẽo, cũng chẳng biết tại sao, tùy tiện chui vào đó không phải là một ý kiến hay ho.
"Đế Phi, bây giờ phải làm sao?" Thanh niên tên Lâm Thịnh Uy lên tiếng hỏi, mặt thanh mày tú, cũng là một đội trưởng được chia chức vụ trước đó, hắn là người đầu tiên đi theo Lâu Thất xuống vực, vì thế ấn tượng của Lâu Thất đối với hắn cũng sâu đậm lắm, và cũng nhớ ra hắn là người thông qua cuộc thi thao tác ngón tay hoàn mỹ nhất trong quân trại.
"Con tiểu thú kia ta phải bắt cho bằng được." Lâu Thất mím môi, sau khi nói câu này liền ngập ngừng một chút: "Nếu muốn vào trong kia, cần phán đoán xem bên trong đó có không gian lớn hơn nữa không đã."
Dứt lời, nàng đi đến trước cửa động, cong lưng khum xuống, ghé sát lỗ tai về phía cửa động, sau đó giơ tay ra vỗ vỗ, ngừng một lát, và vỗ tiếp hai cái.
Thấy nàng chăm chú lắng nghe, bọn người Lâm Thịnh Uy nhìn mặt nhau không hiểu, đây là làm cái gì vậy?
Tiểu binh sĩ thanh tú kia bất chợt hỏi: "Chẳng lẽ làm như vậy thì Đế Phi có thể nghe rõ tình hình bên trong động hay sao?"
Lâu Thất đứng thẳng người, nhìn hắn một phen, "Nghe tiếng để phân biệt không gian lớn nhỏ, điều này có cơ sở khoa học, nếu có âm phản hồi lại, và thâm sâu, thì cho biết bên trong không lớn lắm, cực có khả năng không có lối thoát nào khác, không gian bị phong kín rất kĩ."
Theo căn cứ khoa học? Đó là cái quái gì vậy?
Tiểu binh sĩ thanh tú kia nghe có chút chóng mặt đầu quay vòng vòng, nhưng đại khái đã nghe hiểu ý nghĩa của Lâu Thất, hơi sững người lại, Đế Phi đích thật đang hết lòng truyền dạy bản lĩnh cho bọn họ đó.
Nhưng bản lĩnh này tuy trông thật giản đơn, thực sự bước vào phân biệt tiếng hồi âm như thế nào, mới biết là một công việc không hề đơn giản nữa rồi, Lâu Thất cho tám người bọn họ cùng thử xem, sau đó nghe ý kiến trả lời của bọn họ, kết quả chỉ có hai người bảo vào trong đó được, sáu người còn lại đều cảm thấy cái động này từ đầu chí cuối cũng chỉ có như vậy thôi, người bước vào trong kia e rằng bị tắt thở, và muốn làm gì cũng không còn khả năng thực hiện, lỡ bị kẹt cứng trong đó thì sao?
"Các ngươi có phải cảm thấy hồi âm rất nhanh và hơi bị dày, hơi bị lớn, cho nên nghi ngờ cái động này không vào được, có đúng không?"
Lâu Thất hỏi, ánh mắt lướt qua trên khuôn mặt của từng người, sau đó rơi vào mặt của tiểu binh sĩ thanh tú kia, hắn và Lâm Thịnh Uy là hai người duy nhất bảo rằng có thể vào trong.
"Ngươi tên là gì?" Nàng vẫn chưa thân quen với bọn họ, bây giờ đang trong giai đoạn làm quen, ba mươi lăm người sau cùng cũng chưa chắc có thể hoàn thành khóa học tốt, nhưng nàng đối với vị tiểu binh sĩ thanh tú này cũng có chút ấn tượng, ngoại trừ Lâm Thịnh Uy, hắn là một trong những người hoàn thành tốt bài thao tác ngón tay của nàng ở quân trại khi đó, và hoàn thành tốt hơn cả Lâm Thịnh Uy.
"Hồi Đế Phi, tiểu nhân họ Trương, tên Tiểu Mẫn."
Trương Tiểu Mẫn? Cái tên giống con gái quá đi.
"Được, Trương Tiểu Mẫn, ngươi nói xem tại sao có thể vào bên trong?" Lâu Thất hỏi.
Trương Tiểu Mẫn đáp: "Tiểu nhân cảm thấy tuy tiếng vang ở bên trong dày dặn, và hơi bị to, nhưng cũng có thể bởi vì bên trong động không có các đường đi loanh quanh khác, và không gian không nhỏ, cho nên âm thanh mới có thể hơi to một chút, nếu chỉ là một cái động cực kì nhỏ, thì sẽ không có hồi âm đâu."
Lâu Thất mỉm cười.
Đích thực, nếu chỉ là một cái động thật nhỏ, sẽ không có hồi âm, cho dù có, cũng không lớn như vậy, lúc nãy nàng không nói rõ ra, là muốn khảo sát thử bọn họ có tỉ mỉ hay không, hoặc là có người biết mà không dám lên tiếng.
"Trương Tiểu Mẫn nói đúng. Ta hi vọng các ngươi nếu có nghĩ ra được cái gì thì nói ra, đừng lo lắng bởi vì chỉ ra sự thiếu xót của ta hoặc lỗi sai của ta sẽ bị ta ghi thù. Vào trong đi."
"Tiểu nhân dẫn đầu cho."
Trương Tiểu Mẫn tự mình xung phong.
Hắn đi ở đầu, tiếp theo là một tiểu binh tên là Ngũ Tiếu Vũ, Lâu Thất là người thứ ba, để Lâm Thịnh Uy đi sau cùng. Lâu Thất cho Trương Tiểu Mẫn một viên dạ minh châu, Lâm Thịnh Uy đi chót cũng được một viên, may là lần này xuất ngoại, nàng chuẩn bị đầy đủ, dạ minh châu không lớn nhưng đủ soi sáng như vậy nàng đem tận mười mấy cái.
Cái động tối tăm chỉ cho phép một người thông qua đích thực khiến con người có cảm giác tức thở, và đặc biệt tuy chỉ một người đi vào, nhưng đôi tay không thể tự do lắc lư, nếu động tác mạnh chút sẽ bị va chạm, có nơi độ cao không bằng chiều cao của một con người, phải phòng hờ coi chừng đụng trúng đầu.
Và điều khiến trái tim của mọi người căng thẳng là cơn gió thổi từ trong động ra có chút lạnh lẽo, bây giờ là mùa hạ, lúc đầu bọn họ còn cảm thấy mát mẻ thoải mái, đi được hai bước liền cảm thấy khó chịu, lạnh quá, lạnh quá đi.
Sau khi đi được khoảng một khắc, phía trước không có sự thay đổi gì, trong lòng Lâu Thất đột nhiên có chút bất an, nhưng nàng không biết cái sự bất an này nổi ra từ đâu, là vì cái gì. Tuy nhớ đến Trầm Sát, nhưng cho dù Lâu Thất thông minh lạnh lợi, cũng tuyệt đối không ngờ được một thôn Tiểu Sơn Cư như ẩn dật tách biệt với thế giới bên ngoài trong một đồi núi hoang vắng vẫn có người mò đến, và càng không thể nào ngờ được, có tận năm mươi tên cao thủ võ công không hề thua kém Ưng! Dù sao thì bọn họ cũng chưa từng nghe nói hoang nguyên Phá Vực có thế lực nào mạnh lớn như vậy cơ.
Có Thiên Ảnh và Ưng ở bên cạnh Trầm Sát, nàng còn nhớ mình đã chừa bọn Lâu Tín ở bìa ngoài cánh rừng, cho nên trong lòng Lâu Thất vẫn cảm thấy Trầm Sát sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Vả lại, khi nãy nàng bắt gặp tiểu dị thú, đó là thứ đại bổ đối với nam nhân và đặc biệt kẻ bị nội thương, sao nàng có thể bỏ lỡ được.
Nàng đã dặn Trần Thập sau khi cõng Ấn Dao Phong lên đó liền đi tìm Trầm Sát, và ngăn cản hắn đừng có đến đây, bởi vì dưới đây có khí độc, sẽ ảnh hưởng đối với người đang bị trọng nội thương, tuy hắn bách độc bất khả xâm phạm, nhưng mất đi nội lực, e rằng sẽ dẫn phát độc cổ. Tuy lúc Trầm Sát bị phát tác độc cổ có nàng ở bên cạnh sẽ được kìm chế, nhưng không phải nói rằng kìm chế thì không xảy ra vấn đề gì nữa, mỗi một lần phát tác, đều có một sự tổn thương nặng đối với thân thể của hắn, số lần phát tác càng nhiều, thời gian càng kín mít, thì sự tổn thương càng lớn.
Có thể nói, nếu không phải vì trên cơ thể của hắn có độc cổ, phải hao tổn một bộ phận nội lực để đi chống đỡ cái thân thể đã có ngàn vết thương trăm lỗ hỏng kia, thì công lực hiện tại của hắn có lẽ sẽ sâu thâm gấp nhiều lần.
Trầm Sát là một thiên tài học võ có thiên phú tốt đến nỗi khiến người khác đố kị và sự đố kị đó có thể dồn ra được cả thùng máu.
Ngay lúc nàng đang thất thần, Trương Tiểu Mẫn dẫn đầu đột nhiên hô lên một tiếng: "Trời đất ơi!"
...
Kẻ đeo mặt nạ y phục trắng nhìn đám người vây quanh hắn, giọng điệu chán ghét nói: "Bọn người các ngươi thật là một lũ ruồi nhặng, bộ không thấy bổn thiếu trên tay không có túm người nào sao? Còn đuổi theo làm cái gì?"
Nam nhân mày trắng dẫn đầu nói: "Ngươi đã giấu tiểu tử họ Trầm kia đi đâu rồi? Mau chóng nộp ra đây, ta còn có thể chừa cho ngươi cái xác toàn thây."
"Chậc chậc, tại sao bổn thiếu không lựa chọn sống tốt, mà phải chọn chết toàn thây kia chứ?" Tuy nói như vậy, nhưng không ai tóm được nụ cười cay đắng trong đáy mắt của hắn.
Thật là xui tận mạng, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ này, ai mà ngờ nha đầu kia tìm tới tận nơi, còn dắt theo Đế Quân của Phá Vực mang thể chất sanh sự, đi đến đâu cũng có cả đám người truy sát, chẳng qua hắn thấy Trầm Sát phát tác độc cổ liền thay đổi chủ ý ngay lúc đó định xuống tay từ trên người Trầm Sát, ai mà biết được hắn dẫn theo quá trời cao thủ dí tới nơi đây.
Dù võ công của hắn có tốt đi chăng nữa, một người cũng khó địch lại sự bao vây của hai mươi mấy tên cao thủ.
Nếu lần này chết ở nơi đây, hắn thật sự làm trò cười trong thiên hạ mất.
"Ta thấy ngươi rượu kính không uống uống rượu phạt..."
Nam nhân mày trắng còn chưa dứt lời, đã bị kẻ đeo mặt nạ y phục trắng kia ngắt lời, "Được rồi được rồi, nghe lời nói của tụi bây thật là nhàm chán, không thể thay đổi cái gì mới mẻ hơn một chút được sao?" Thật là không sánh được với nha đầu Lâu Thất kia, thường xuyên mở lời kinh người, càng khiến người ta không ngờ tới, đó mới gọi là chơi vui kìa, nếu không tiểu tử Vân Phong kia cũng đâu đến nỗi nhung nhớ người ta mãi kia chứ.
"Không nói, vậy thì ngươi đi chết đi, lên!" Nam nhân mày trắng sầm mặt lại, vung tay, tất cả người bèn công kích về phía của hắn.
Trong thoáng chốc, sát khí trỗi dậy, kiếm khí sinh sôi, hai mươi mấy người vốn dĩ không cảm thấy nhục nhã khi dựa vào số đông ăn hiếp số ít, tất cả mọi người đều giở sát chiêu về phía của hắn.
Kiếm ảnh chưởng phong, xoắn rơi từng phiến lá cây. Sát khí tràn đầy tứ phía, hình bóng của kẻ mặc y phục trắng tung bay lên cao, phong thái nhanh nhẹn, giống như hắn không phải đang bị vây sát, mà là đang dẫn dắt chúng nhảy một điệu múa mạnh mẽ.
Chỉ là trong mỗi chiêu thức tung ra, sẽ có người bị vạch ra một vết thương, đôi lúc có máu tuông trào.
Sắc mặt của nam nhân đeo mặt nạ y phục trắng càng lúc càng trầm xuống.
Thật là đáng chết, thân thủ của đám người này thật là tốt quá mức, đến giờ phút này hắn chỉ mới giết được hai tên.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, hắn nhận thấy mình mới giết được hai người, nam nhân mày trắng kia đã nổi cơn giận dữ, người hắn dắt tới toàn là cao thủ tuyệt đỉnh, đáng lẽ phải giết chết đối phương mà không cần chịu sự tổn thất nào cả, vậy mà đã chết mất hai mạng, còn kẻ đó vẫn chưa bị hề hấn gì cả! Thật sự khiêu khích hắn quá đi mà!
Nam nhân mày trắng tất nhiên vẫn chưa biết, hắn chừa một nửa đám người ở lại chỗ kia, đã bị Trầm Sát giết chết sạch sẽ rồi. Và đương nhiên, hắn sẽ nhanh chóng biết được tin tức đó thôi, và cũng sẽ đích thân lĩnh ngộ ác mộng mà cả đời này không thể nào quên bỏ được.
"Giết chết hắn cho ta!" Vào lúc hắn quát lên tiếng, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo lan trườn trên người mình. Võ công của nam nhân mày trắng kia là tuyệt vời nhất trong đám người này, kinh nghiệm cũng dày dặn, tuy hắn vẫn chưa ý thức rõ thứ đó là gì, nhưng vẫn rút mình nhảy ra khỏi chỗ đó trước tiên.
Vào giây phút sau khi hắn vừa mới rút ra, một kiếm khí lao thẳng vào nơi mà hắn vừa đứng, bởi vì hắn rút khỏi, kiếm khí kia bèn đột kích vào hai người đằng trước, hai người đó không có cơ hội la lên tiếng nào, trực tiếp bị kiếm khí kia chẻ làm đôi!
Hiện trường đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Cao thủ, lúc nãy hai phe đều suy nghĩ phe kia toàn là cao thủ...
Bây giờ trong lòng bọn chúng có cả ngàn con ngựa đạp cỏ lao vút qua, cao thủ cái khỉ khô gì! Cao thủ có thể im hơi lặng tiếng không thèm la lên liền chẻ người thành hai mảnh? Hai người thành bốn mảnh!
Kiếm khí này rốt cuộc mạnh mẽ cỡ nào hung tàn cỡ nào!
Bọn họ quay đầu như một con người máy đơ cứng, bèn nhìn thấy nam nhân đạp theo bóng ảnh mà tiến tới, kiếm trong tay vẫn còn giọt máu rơi, chủ nào kiếm nấy, cao to thẳng đứng, khí thế băng giá, khiến người khác run rẩy.
Rõ ràng hắn đi vào mang theo ánh mặt trời chói chang phía sau lưng, nhưng tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm giác rằng hắn đi ra từ địa ngục đen tối vô tận, xung quanh cơ thể toàn là sát khí màu đen vây quanh.
"Trầm Sát!"
Kẻ đeo mặt nạ y phục trắng rốt cuộc thất thanh la lên.
Tại sao lại là hắn? Hắn không phải bị trúng độc cổ không động đậy được hay sao? Sao bây giờ có dáng vẻ như thế kia chứ?
"Đế Phi, bây giờ phải làm sao?" Thanh niên tên Lâm Thịnh Uy lên tiếng hỏi, mặt thanh mày tú, cũng là một đội trưởng được chia chức vụ trước đó, hắn là người đầu tiên đi theo Lâu Thất xuống vực, vì thế ấn tượng của Lâu Thất đối với hắn cũng sâu đậm lắm, và cũng nhớ ra hắn là người thông qua cuộc thi thao tác ngón tay hoàn mỹ nhất trong quân trại.
"Con tiểu thú kia ta phải bắt cho bằng được." Lâu Thất mím môi, sau khi nói câu này liền ngập ngừng một chút: "Nếu muốn vào trong kia, cần phán đoán xem bên trong đó có không gian lớn hơn nữa không đã."
Dứt lời, nàng đi đến trước cửa động, cong lưng khum xuống, ghé sát lỗ tai về phía cửa động, sau đó giơ tay ra vỗ vỗ, ngừng một lát, và vỗ tiếp hai cái.
Thấy nàng chăm chú lắng nghe, bọn người Lâm Thịnh Uy nhìn mặt nhau không hiểu, đây là làm cái gì vậy?
Tiểu binh sĩ thanh tú kia bất chợt hỏi: "Chẳng lẽ làm như vậy thì Đế Phi có thể nghe rõ tình hình bên trong động hay sao?"
Lâu Thất đứng thẳng người, nhìn hắn một phen, "Nghe tiếng để phân biệt không gian lớn nhỏ, điều này có cơ sở khoa học, nếu có âm phản hồi lại, và thâm sâu, thì cho biết bên trong không lớn lắm, cực có khả năng không có lối thoát nào khác, không gian bị phong kín rất kĩ."
Theo căn cứ khoa học? Đó là cái quái gì vậy?
Tiểu binh sĩ thanh tú kia nghe có chút chóng mặt đầu quay vòng vòng, nhưng đại khái đã nghe hiểu ý nghĩa của Lâu Thất, hơi sững người lại, Đế Phi đích thật đang hết lòng truyền dạy bản lĩnh cho bọn họ đó.
Nhưng bản lĩnh này tuy trông thật giản đơn, thực sự bước vào phân biệt tiếng hồi âm như thế nào, mới biết là một công việc không hề đơn giản nữa rồi, Lâu Thất cho tám người bọn họ cùng thử xem, sau đó nghe ý kiến trả lời của bọn họ, kết quả chỉ có hai người bảo vào trong đó được, sáu người còn lại đều cảm thấy cái động này từ đầu chí cuối cũng chỉ có như vậy thôi, người bước vào trong kia e rằng bị tắt thở, và muốn làm gì cũng không còn khả năng thực hiện, lỡ bị kẹt cứng trong đó thì sao?
"Các ngươi có phải cảm thấy hồi âm rất nhanh và hơi bị dày, hơi bị lớn, cho nên nghi ngờ cái động này không vào được, có đúng không?"
Lâu Thất hỏi, ánh mắt lướt qua trên khuôn mặt của từng người, sau đó rơi vào mặt của tiểu binh sĩ thanh tú kia, hắn và Lâm Thịnh Uy là hai người duy nhất bảo rằng có thể vào trong.
"Ngươi tên là gì?" Nàng vẫn chưa thân quen với bọn họ, bây giờ đang trong giai đoạn làm quen, ba mươi lăm người sau cùng cũng chưa chắc có thể hoàn thành khóa học tốt, nhưng nàng đối với vị tiểu binh sĩ thanh tú này cũng có chút ấn tượng, ngoại trừ Lâm Thịnh Uy, hắn là một trong những người hoàn thành tốt bài thao tác ngón tay của nàng ở quân trại khi đó, và hoàn thành tốt hơn cả Lâm Thịnh Uy.
"Hồi Đế Phi, tiểu nhân họ Trương, tên Tiểu Mẫn."
Trương Tiểu Mẫn? Cái tên giống con gái quá đi.
"Được, Trương Tiểu Mẫn, ngươi nói xem tại sao có thể vào bên trong?" Lâu Thất hỏi.
Trương Tiểu Mẫn đáp: "Tiểu nhân cảm thấy tuy tiếng vang ở bên trong dày dặn, và hơi bị to, nhưng cũng có thể bởi vì bên trong động không có các đường đi loanh quanh khác, và không gian không nhỏ, cho nên âm thanh mới có thể hơi to một chút, nếu chỉ là một cái động cực kì nhỏ, thì sẽ không có hồi âm đâu."
Lâu Thất mỉm cười.
Đích thực, nếu chỉ là một cái động thật nhỏ, sẽ không có hồi âm, cho dù có, cũng không lớn như vậy, lúc nãy nàng không nói rõ ra, là muốn khảo sát thử bọn họ có tỉ mỉ hay không, hoặc là có người biết mà không dám lên tiếng.
"Trương Tiểu Mẫn nói đúng. Ta hi vọng các ngươi nếu có nghĩ ra được cái gì thì nói ra, đừng lo lắng bởi vì chỉ ra sự thiếu xót của ta hoặc lỗi sai của ta sẽ bị ta ghi thù. Vào trong đi."
"Tiểu nhân dẫn đầu cho."
Trương Tiểu Mẫn tự mình xung phong.
Hắn đi ở đầu, tiếp theo là một tiểu binh tên là Ngũ Tiếu Vũ, Lâu Thất là người thứ ba, để Lâm Thịnh Uy đi sau cùng. Lâu Thất cho Trương Tiểu Mẫn một viên dạ minh châu, Lâm Thịnh Uy đi chót cũng được một viên, may là lần này xuất ngoại, nàng chuẩn bị đầy đủ, dạ minh châu không lớn nhưng đủ soi sáng như vậy nàng đem tận mười mấy cái.
Cái động tối tăm chỉ cho phép một người thông qua đích thực khiến con người có cảm giác tức thở, và đặc biệt tuy chỉ một người đi vào, nhưng đôi tay không thể tự do lắc lư, nếu động tác mạnh chút sẽ bị va chạm, có nơi độ cao không bằng chiều cao của một con người, phải phòng hờ coi chừng đụng trúng đầu.
Và điều khiến trái tim của mọi người căng thẳng là cơn gió thổi từ trong động ra có chút lạnh lẽo, bây giờ là mùa hạ, lúc đầu bọn họ còn cảm thấy mát mẻ thoải mái, đi được hai bước liền cảm thấy khó chịu, lạnh quá, lạnh quá đi.
Sau khi đi được khoảng một khắc, phía trước không có sự thay đổi gì, trong lòng Lâu Thất đột nhiên có chút bất an, nhưng nàng không biết cái sự bất an này nổi ra từ đâu, là vì cái gì. Tuy nhớ đến Trầm Sát, nhưng cho dù Lâu Thất thông minh lạnh lợi, cũng tuyệt đối không ngờ được một thôn Tiểu Sơn Cư như ẩn dật tách biệt với thế giới bên ngoài trong một đồi núi hoang vắng vẫn có người mò đến, và càng không thể nào ngờ được, có tận năm mươi tên cao thủ võ công không hề thua kém Ưng! Dù sao thì bọn họ cũng chưa từng nghe nói hoang nguyên Phá Vực có thế lực nào mạnh lớn như vậy cơ.
Có Thiên Ảnh và Ưng ở bên cạnh Trầm Sát, nàng còn nhớ mình đã chừa bọn Lâu Tín ở bìa ngoài cánh rừng, cho nên trong lòng Lâu Thất vẫn cảm thấy Trầm Sát sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Vả lại, khi nãy nàng bắt gặp tiểu dị thú, đó là thứ đại bổ đối với nam nhân và đặc biệt kẻ bị nội thương, sao nàng có thể bỏ lỡ được.
Nàng đã dặn Trần Thập sau khi cõng Ấn Dao Phong lên đó liền đi tìm Trầm Sát, và ngăn cản hắn đừng có đến đây, bởi vì dưới đây có khí độc, sẽ ảnh hưởng đối với người đang bị trọng nội thương, tuy hắn bách độc bất khả xâm phạm, nhưng mất đi nội lực, e rằng sẽ dẫn phát độc cổ. Tuy lúc Trầm Sát bị phát tác độc cổ có nàng ở bên cạnh sẽ được kìm chế, nhưng không phải nói rằng kìm chế thì không xảy ra vấn đề gì nữa, mỗi một lần phát tác, đều có một sự tổn thương nặng đối với thân thể của hắn, số lần phát tác càng nhiều, thời gian càng kín mít, thì sự tổn thương càng lớn.
Có thể nói, nếu không phải vì trên cơ thể của hắn có độc cổ, phải hao tổn một bộ phận nội lực để đi chống đỡ cái thân thể đã có ngàn vết thương trăm lỗ hỏng kia, thì công lực hiện tại của hắn có lẽ sẽ sâu thâm gấp nhiều lần.
Trầm Sát là một thiên tài học võ có thiên phú tốt đến nỗi khiến người khác đố kị và sự đố kị đó có thể dồn ra được cả thùng máu.
Ngay lúc nàng đang thất thần, Trương Tiểu Mẫn dẫn đầu đột nhiên hô lên một tiếng: "Trời đất ơi!"
...
Kẻ đeo mặt nạ y phục trắng nhìn đám người vây quanh hắn, giọng điệu chán ghét nói: "Bọn người các ngươi thật là một lũ ruồi nhặng, bộ không thấy bổn thiếu trên tay không có túm người nào sao? Còn đuổi theo làm cái gì?"
Nam nhân mày trắng dẫn đầu nói: "Ngươi đã giấu tiểu tử họ Trầm kia đi đâu rồi? Mau chóng nộp ra đây, ta còn có thể chừa cho ngươi cái xác toàn thây."
"Chậc chậc, tại sao bổn thiếu không lựa chọn sống tốt, mà phải chọn chết toàn thây kia chứ?" Tuy nói như vậy, nhưng không ai tóm được nụ cười cay đắng trong đáy mắt của hắn.
Thật là xui tận mạng, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ này, ai mà ngờ nha đầu kia tìm tới tận nơi, còn dắt theo Đế Quân của Phá Vực mang thể chất sanh sự, đi đến đâu cũng có cả đám người truy sát, chẳng qua hắn thấy Trầm Sát phát tác độc cổ liền thay đổi chủ ý ngay lúc đó định xuống tay từ trên người Trầm Sát, ai mà biết được hắn dẫn theo quá trời cao thủ dí tới nơi đây.
Dù võ công của hắn có tốt đi chăng nữa, một người cũng khó địch lại sự bao vây của hai mươi mấy tên cao thủ.
Nếu lần này chết ở nơi đây, hắn thật sự làm trò cười trong thiên hạ mất.
"Ta thấy ngươi rượu kính không uống uống rượu phạt..."
Nam nhân mày trắng còn chưa dứt lời, đã bị kẻ đeo mặt nạ y phục trắng kia ngắt lời, "Được rồi được rồi, nghe lời nói của tụi bây thật là nhàm chán, không thể thay đổi cái gì mới mẻ hơn một chút được sao?" Thật là không sánh được với nha đầu Lâu Thất kia, thường xuyên mở lời kinh người, càng khiến người ta không ngờ tới, đó mới gọi là chơi vui kìa, nếu không tiểu tử Vân Phong kia cũng đâu đến nỗi nhung nhớ người ta mãi kia chứ.
"Không nói, vậy thì ngươi đi chết đi, lên!" Nam nhân mày trắng sầm mặt lại, vung tay, tất cả người bèn công kích về phía của hắn.
Trong thoáng chốc, sát khí trỗi dậy, kiếm khí sinh sôi, hai mươi mấy người vốn dĩ không cảm thấy nhục nhã khi dựa vào số đông ăn hiếp số ít, tất cả mọi người đều giở sát chiêu về phía của hắn.
Kiếm ảnh chưởng phong, xoắn rơi từng phiến lá cây. Sát khí tràn đầy tứ phía, hình bóng của kẻ mặc y phục trắng tung bay lên cao, phong thái nhanh nhẹn, giống như hắn không phải đang bị vây sát, mà là đang dẫn dắt chúng nhảy một điệu múa mạnh mẽ.
Chỉ là trong mỗi chiêu thức tung ra, sẽ có người bị vạch ra một vết thương, đôi lúc có máu tuông trào.
Sắc mặt của nam nhân đeo mặt nạ y phục trắng càng lúc càng trầm xuống.
Thật là đáng chết, thân thủ của đám người này thật là tốt quá mức, đến giờ phút này hắn chỉ mới giết được hai tên.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, hắn nhận thấy mình mới giết được hai người, nam nhân mày trắng kia đã nổi cơn giận dữ, người hắn dắt tới toàn là cao thủ tuyệt đỉnh, đáng lẽ phải giết chết đối phương mà không cần chịu sự tổn thất nào cả, vậy mà đã chết mất hai mạng, còn kẻ đó vẫn chưa bị hề hấn gì cả! Thật sự khiêu khích hắn quá đi mà!
Nam nhân mày trắng tất nhiên vẫn chưa biết, hắn chừa một nửa đám người ở lại chỗ kia, đã bị Trầm Sát giết chết sạch sẽ rồi. Và đương nhiên, hắn sẽ nhanh chóng biết được tin tức đó thôi, và cũng sẽ đích thân lĩnh ngộ ác mộng mà cả đời này không thể nào quên bỏ được.
"Giết chết hắn cho ta!" Vào lúc hắn quát lên tiếng, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo lan trườn trên người mình. Võ công của nam nhân mày trắng kia là tuyệt vời nhất trong đám người này, kinh nghiệm cũng dày dặn, tuy hắn vẫn chưa ý thức rõ thứ đó là gì, nhưng vẫn rút mình nhảy ra khỏi chỗ đó trước tiên.
Vào giây phút sau khi hắn vừa mới rút ra, một kiếm khí lao thẳng vào nơi mà hắn vừa đứng, bởi vì hắn rút khỏi, kiếm khí kia bèn đột kích vào hai người đằng trước, hai người đó không có cơ hội la lên tiếng nào, trực tiếp bị kiếm khí kia chẻ làm đôi!
Hiện trường đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Cao thủ, lúc nãy hai phe đều suy nghĩ phe kia toàn là cao thủ...
Bây giờ trong lòng bọn chúng có cả ngàn con ngựa đạp cỏ lao vút qua, cao thủ cái khỉ khô gì! Cao thủ có thể im hơi lặng tiếng không thèm la lên liền chẻ người thành hai mảnh? Hai người thành bốn mảnh!
Kiếm khí này rốt cuộc mạnh mẽ cỡ nào hung tàn cỡ nào!
Bọn họ quay đầu như một con người máy đơ cứng, bèn nhìn thấy nam nhân đạp theo bóng ảnh mà tiến tới, kiếm trong tay vẫn còn giọt máu rơi, chủ nào kiếm nấy, cao to thẳng đứng, khí thế băng giá, khiến người khác run rẩy.
Rõ ràng hắn đi vào mang theo ánh mặt trời chói chang phía sau lưng, nhưng tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm giác rằng hắn đi ra từ địa ngục đen tối vô tận, xung quanh cơ thể toàn là sát khí màu đen vây quanh.
"Trầm Sát!"
Kẻ đeo mặt nạ y phục trắng rốt cuộc thất thanh la lên.
Tại sao lại là hắn? Hắn không phải bị trúng độc cổ không động đậy được hay sao? Sao bây giờ có dáng vẻ như thế kia chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.