Chương 42
Khuyết Danh
20/07/2019
“Cô nương nào?”
Lâu Thất thực sự không biết trong Cửu Tiêu điện này còn có cô nương nào không phải là đám muội muội kết nghĩa của Trầm Sát nữa.
Nhị Linh đang muốn giải thích thì đột nhiên nghe được tiếng Thiên Nhất vang lên: “Lâu cô nương, có Lan cô nương và Thái Chi cô nương muốn gặp cô.”
Nhị Linh nghĩ thầm, đến rồi, thật là trùng hợp, nàng vừa nhắc đến mấy người họ thì họ liền tới rồi.
Lâu Thất lại có chút hứng thú, hai ngày nay nàng bị nuôi giống như heo vậy, ngày ngày hết ăn lại ngủ. Thực ra, không khí ở chỗ này tốt hơn hiện đại nhiều, nói theo bọn họ hay những võ hiệp ở đây thì nhất định sẽ là linh khí ở đây dồi dào, hoặc có thể là nước ở đây tốt hơn, cho nên tốc độ khôi phục của nàng cũng nhanh hơn khi ở hiện đại.
Lúc trước ở hiện đại nàng cũng đã thử hai lần, một lần suýt nữa mất luôn cái mạng, còn một lần thì phải dưỡng thương hơn một tháng, suốt tháng đó đều phải nằm trên giường, rồi uống đủ loại dinh dưỡng, khó khăn lắm mới phục hồi lại được.
Nhưng ở đây thì khác, chỉ sau ba ngày mà nàng đã hồi phục được năm, sáu phần, đoán chừng chỉ cần tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa là sẽ khôi phục hoàn toàn.
Cô nương trong Cửu Tiêu điện này, nàng vẫn chưa từng nghe nói đến. Có điều các nàng lúc trước không đến, giờ lại đột nhiên tìm nàng, không biết có chuyện gì đây.
“Thiên Nhất, ta có quyền cho các nàng vào không?” Lâu Thất biểu hiện nàng rất tôn trọng quy củ, thấy chưa, ta còn muốn hỏi quyền hạn của mình trước rồi mới nói tiếp đó.
Thiên Nhất cúi thấp đầu, cung kính nói: “Bây giờ Lâu cô nương đã nắm trong tay Tam Trùng điện, đương nhiên là có quyền rồi.”
“Lâu cô nương, cô thực sự muốn gặp họ sao?” Nhị Linh vốn muốn gọi thẳng tên nàng, nhưng từ sau khi Lâu Thất được làm đại thị nữ bên người Trầm Sát, thì nàng ta cũng không dám gọi như thế nữa. Dù thân phận của họ đều là thị nữ, nhưng địa vị của thị nữ Tam Trùng điện vẫn cao hơn thị nữ Nhị Trùng điện, huống chi nàng còn là đại thị nữ thân cận nữa.
“Sao? Ta không được gặp à?” Lâu Thất uống ngụm canh cuối cùng, cầm khăn tay thấm nước ấm lau miệng, sau đó đứng lên lười biếng duỗi người một cái.
“Tính tình của mấy vị cô nương kia có hơi...” Nhị Linh muốn nói lại thôi.
Lâu Thất “a” một tiếng: “Đùa rất vui đúng không, không sao, dù sao thì cũng phải gặp, tốt xấu gì giờ ta cũng là đại thị nữ Tam Trùng điện, nếu ngay cả các nàng cũng không biết thì sau này còn lăn lộn thế nào được nữa.”
Nhị Linh toát mồ hôi, nàng ta cảm thấy lời nói và hành động của Lâu Thất có chút khác với bọn họ, thoạt nhìn như rất tùy ý. Nhưng có lẽ chính vì như thế nên nàng mới được Trầm Sát chú ý, cũng có thể người thích nàng lại thích như thế, còn người ghét lại vẫn không thích được.
“Cho họ vào đi.”
Lát sau, người còn chưa đến gần, Lâu Thất đã ngửi thấy mùi phấn son nồng nặc. Từ nhỏ, ngày nào nàng cũng bị lão đạo sĩ thối ngâm trong nước thuốc, hơn nữa cũng phải học phân biệt các loại hoa cỏ kì lạ, cho nên khứu giác của nàng vô cùng nhạy bén. Mùi phấn son nồng như thế, không biết các nàng đang muốn làm gì đây? Nhưng đợi khi họ đi đến gần thì Lâu Thất chợt nhướn lông mày một cái, âm thầm nở nụ cười.
Xem ra, trong bọn họ còn có cao thủ nữa.
Người đến tổng cộng có 4 vị cô nương.
Người nào cũng ăn mặc rất thướt tha, xinh đẹp. Một người mặc y phục màu hồng, một người màu vàng nhạt, một người tím nhạt, còn người cuối cùng màu trắng.
Tuổi của họ cũng chỉ tầm mười bảy, mười tám, giống như đóa hoa chớm nở, gương mặt đầy đặn, thần sắc tươi sáng, thân hình thướt tha, yêu kiều, dáng đi uyển chuyển, lung linh như hoa, rất lay động lòng người.
Xét về tư sắc, bốn người này đều có thể nói là những mỹ nhân xinh đẹp, “hoa nhường nguyệt thẹn”.
“Bái kiến Lâu cô nương.” Bốn người đứng trước mặt Lâu Thất cùng nhau nâng váy thi lễ một cái. Giọng nói các nàng như oanh như yến, thanh thúy mềm mại.
Bốn người vừa đến, Lâu Thất cảm thấy dương khí trong Tam Trùng điện bỗng chốc mềm mại hơn rất nhiều. Nam nhân, ai lại không thích những người thế này chứ. Thế nên, bốn người này không phải đều là thị thiếp của Trầm Sát chứ?
Vừa rồi, nàng cũng không để cho Nhị Linh nói rõ ràng. Có điều, nếu như là thị thiếp thì không phải thân phận sẽ cao hơn thị nữ như nàng ư? Sao các nàng lại đến gặp nàng, còn hành lễ với nàng nữa?
“Bốn vị cô nương có lễ rồi.” Lâu Thất nở nụ cười có vẻ ngây thơ đáng yêu với các nàng. Tuy nói là có lễ, nhưng cũng không thấy nàng đáp lễ lại với bốn người họ.
Lâu Thất thấy trong mắt mỹ nhân váy hồng thoáng hiện vẻ không vui, còn những người khác đều rất bình tĩnh, không nhìn ra được sắc mặt của họ. Chậc, vị cô nương váy hồng này đoán chừng là nhỏ tuổi nhất, nếu cung đấu mà nói thì nàng ta chắc sống không quá ba tập.
“Đáng ra phải đến gặp mặt Lâu cô nương sớm hơn, nhưng mấy ngày qua chúng ta đều phải luyện tập tài nghệ, cho nên hôm nay mới đến được. Lâu cô nương sẽ không trách tội chúng ta chứ?” Mỹ nhân mặc váy vàng nhạt lên tiếng.
“Sao có thể chứ. Thật ngại quá, trước hôm nay, ta còn không biết đến sự tồn tại của các ngươi nữa. À, đúng rồi, làm phiền các ngươi giới thiệu một chút được không? Ta còn chưa biết tên của mọi người nữa đó.” Lâu Thất làm như có lỗi nói.
Nhị Linh ở bên cạnh nghe thấy những lời này âm thầm toát mồ hôi. Lâu cô nương à, cô không cần phải nói thẳng với họ như thế đâu. Ta vốn dĩ không biết đến sự tồn tại của các cô, nói như thế cũng được ư? Thế không phải là đã xem họ như bốc hơi hết rồi sao?
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô tội của Lâu Thất, giống như nàng thực sự rất ngây thơ, thẳng thắn vậy, chỉ đơn thuần là muốn để cho họ giới thiệu thôi.
Lúc này, sắc mặt bốn vị mỹ nhân đều có chút không kiềm chế được. Ngay đó, mỹ nhân mặc váy trắng vẻ ngoài dịu dàng liền nhẹ nhàng nói: “Lâu cô nương chưa từng nghe đến chúng ta cũng là bình thường. Chúng ta đều ở Nhất Trùng điện, ngày thường cũng không có cơ hội đến Tam Trùng điện này. Lâu cô nương, ta tên là Lan Ý, thành chủ trước của Phá Vực là cha ta.”
Lan Ý, cái tên này đúng là không tệ, hơn nữa cũng rất phù hợp với khí chất ôn nhu của nàng ta. Con gái của thành chủ trước kia? Thành chủ trước không phải là người bị Trầm Sát đẩy xuống đài sao? Theo lý mà nói, đáng lẽ Lan Ý phải hận Trầm Sát mới phải chứ, sao nàng ta lại bằng lòng ở đây làm một người với thân phận không rõ ràng trong Nhất Trùng chứ?
Vừa rồi các nàng có nói là phải luyện tập tài nghệ, là luyện tập cái gì a? Chẳng lẽ còn muốn biểu diễn?
Lâu Thất phát hiện nàng vẫn chưa hiểu rõ lắm về thế giới này, cảm giác như nơi nào có nữ nhân là nhất định ở đó sẽ có các lại tranh đấu vậy. Cũng may nàng không có ý định ở đây lâu dài, nếu không nhất định sẽ buồn bực chết mất. Xem ra phải mau chóng tìm cơ hội lén trốn đi mới được.
“Lâu cô nương, ta tên là Uyển Thái Chi, đến từ nước Đông Thanh, là con gái của phú thương giàu nhất Đông Thanh.” Mỹ nhân váy tím có vẻ như khá mạnh mẽ lên tiếng.
“Nước Đông Thanh? Không phải Ngọc thái tử của các ngươi đã đến Phá Vực rồi à?” Lâu Thất có chút không hiểu. Thiên kim nhà giàu nhất nước Đông Thanh không ở nhà hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại chạy đến đây làm gì chứ?
“Đúng vậy, nhưng Thái Chi vẫn chưa có cơ hội gặp qua Ngọc thái tử, có lẽ yến hội ngày mai mới có thể gặp được.” Lúc Uyển Thái Chi nhắc đến Ngọc thái tử, khuôn mặt nàng ta có vẻ rạng rỡ.
“Lâu cô nương, ta là Diêu Thủy Nhi.”
“Ta là Trương Tẩm Tâm.”
Hai vị cô nương này không nói đến gia thế của họ, nhưng trên mặt hai người cũng không lộ ra chút tự ti nào. Xem ra đây cũng không phải con gái của gia đình bình thường.
“Bốn vị mỹ nhân ta đều biết rồi. Ừm, vậy hôm nay các ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”
Đến lúc này, Lâu Thất cũng không mời họ ngồi xuống. Bốn người họ từ Nhất Trọng điện đi đến Tam Trọng điện chân cũng có chút mỏi, lại nhìn thấy trên bàn bày đầy chén đĩa tinh xảo, nhưng đa số đều đã trống không, chỉ còn lại một ít nước canh. Nhớ đến người Nhị Trọng điện truyền ra nói vị này ăn uống cũng tốt như Đế quân, các nàng vốn còn không tin, nhưng giờ thì cũng đã tin. Dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì nàng lại được như thế?
Hơn nữa, không phải nàng nên mời họ ngồi xuống, cho người dâng trà, rồi mới nói chuyện với họ, sau đó chuyển chủ đề đến chuyện kia ư? Sao lại để họ đứng im một chỗ như thế này mà hỏi mục đích họ đến đây chứ?
Đúng là một tiểu nha đầu không có phép tắc.
“Nghe nói yến hội tối mai, chỗ ngồi của Lâu cô nương được sắp xếp bên cạnh Đế quân?” Diêu Thủy Nhi trực tiếp hỏi.
Lâu Thất chợt ngạc nhiên, lời này là có ý gì? Nàng quay ra hỏi Nhị Linh: “Tối ngày mai có yến hội gì à?”
“Vâng, bởi vì lúc trước trên đường đến Phá Vực, Ngọc thái tử bị nhiễm phong hàn, hai ngày trước Đế quân còn chưa tổ chức tiệc tiếp đón người, cho nên đổi lại là tối mai, tổ chức tại Nhị Trùng điện.”
Nhị Linh thực sự không biết phải nói gì. Lẽ nào chuyện này nàng thực sự không biết ư? Tất cả thị nữ trong Nhị Trùng điện và Nhất Trùng điện đều biết rồi mà. Vị này sao lại không để ý đến chuyện này, nàng còn là đại thị nữ Tam Trọng điện nữa mà.
“Một thị nữ như ta mà cũng có chỗ ngồi nữa sao? Còn là bên cạnh Đế quân nữa?”
Lâu Thất vừa nói ra câu này, bốn vị mỹ nhân kia lại càng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Chuyện này là sự thật, ngươi có cần thiết phải nói ra không chứ? Đây là muốn khoe khang thêm lần nữa à?
Họ không biết rằng lần này thực sự là Lâu Thất không biết gì cả, nàng hỏi cũng là thật. Một thị nữ như nàng, sao có thể có chỗ ngồi bên cạnh Đế quân được. Bọn họ đang ghen tỵ, còn trong lòng Lâu Thất lại đang âm thầm mắng Trầm Sát. Má nó, đây là muốn hãm hại nàng à, muốn đẩy nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió à? Nào có người như vậy chứ? Nàng không có ý muốn ngồi bên cạnh hắn một chút nào, được không hả?
Lâu Thất ở bên này nghiến răng nghiến lợi, bên kia, bốn vị mỹ nhân cũng đang âm thầm cắn răng.
“Nghe nói đây là do chính Đế quân hạ lệnh. Hơn nữa, trên yến hội lần này, vị trí của bốn người chúng ta còn do Lâu cô nương sắp xếp nữa.” Diêu Thủy Nhi lại nói tiếp.
“Ta sắp xếp?” Lần này, Lâu Thất càng mắng lợi hại hơn. Chết tiệt, muốn tìm việc cho nàng làm à, nàng vốn dĩ không muốn làm việc này được không hả?
“Lâu cô nương, tuổi tác của chúng ta cũng tương đương nhau, nếu cùng ngồi một chỗ thì sẽ có nhiều chuyện để nói hơn. Cô nói có đúng không?” Diêu Thủy Nhi nói ra mục đích mà họ đến đây.
Hóa ra là đến đây lấy lòng nàng để có được một vị trí tốt à!
Đúng là hết nói nổi!
“Chuyện này để ta thương lượng với Đế quân vậy. Ta rất ngốc, chuyện này ta không làm được đâu. Tuyết vệ đại nhân có vẻ rõ ràng hơn, hay là các ngươi đi tìm hắn hỏi đi.”
Mấy người đang nói chuyện với nhau, chỉ có Lan Ý vẫn luôn không biết nói gì. Đúng lúc này, cuối hành lang, Trầm Sát đang bước từng bước đi đến.
“Đế quân đến rồi.” Diêu Thủy Nhi kêu lên.
Bốn người đều đồng loạt xoay người, đồng thời cũng âm thầm chỉnh trang lại dáng vẻ của mình, bày ra nụ cười đẹp nhất, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Đế quân.”
Mấy người này sao lại ở đây?
Ánh mắt Trầm Sát liếc nhìn Lâu Thất một cái, Lâu Thất nhún nhún vai.
“Đứng lên đi.” Trầm Sát nhàn nhạt nói một tiếng. Hắn đang muốn đi qua người các nàng vào trong thì Lan Ý thừa dịp đứng dậy, thoắt một cái đột nhiên thân thể mễm nhũn ngã về hướng Trầm Sát.
Lâu Thất thực sự không biết trong Cửu Tiêu điện này còn có cô nương nào không phải là đám muội muội kết nghĩa của Trầm Sát nữa.
Nhị Linh đang muốn giải thích thì đột nhiên nghe được tiếng Thiên Nhất vang lên: “Lâu cô nương, có Lan cô nương và Thái Chi cô nương muốn gặp cô.”
Nhị Linh nghĩ thầm, đến rồi, thật là trùng hợp, nàng vừa nhắc đến mấy người họ thì họ liền tới rồi.
Lâu Thất lại có chút hứng thú, hai ngày nay nàng bị nuôi giống như heo vậy, ngày ngày hết ăn lại ngủ. Thực ra, không khí ở chỗ này tốt hơn hiện đại nhiều, nói theo bọn họ hay những võ hiệp ở đây thì nhất định sẽ là linh khí ở đây dồi dào, hoặc có thể là nước ở đây tốt hơn, cho nên tốc độ khôi phục của nàng cũng nhanh hơn khi ở hiện đại.
Lúc trước ở hiện đại nàng cũng đã thử hai lần, một lần suýt nữa mất luôn cái mạng, còn một lần thì phải dưỡng thương hơn một tháng, suốt tháng đó đều phải nằm trên giường, rồi uống đủ loại dinh dưỡng, khó khăn lắm mới phục hồi lại được.
Nhưng ở đây thì khác, chỉ sau ba ngày mà nàng đã hồi phục được năm, sáu phần, đoán chừng chỉ cần tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa là sẽ khôi phục hoàn toàn.
Cô nương trong Cửu Tiêu điện này, nàng vẫn chưa từng nghe nói đến. Có điều các nàng lúc trước không đến, giờ lại đột nhiên tìm nàng, không biết có chuyện gì đây.
“Thiên Nhất, ta có quyền cho các nàng vào không?” Lâu Thất biểu hiện nàng rất tôn trọng quy củ, thấy chưa, ta còn muốn hỏi quyền hạn của mình trước rồi mới nói tiếp đó.
Thiên Nhất cúi thấp đầu, cung kính nói: “Bây giờ Lâu cô nương đã nắm trong tay Tam Trùng điện, đương nhiên là có quyền rồi.”
“Lâu cô nương, cô thực sự muốn gặp họ sao?” Nhị Linh vốn muốn gọi thẳng tên nàng, nhưng từ sau khi Lâu Thất được làm đại thị nữ bên người Trầm Sát, thì nàng ta cũng không dám gọi như thế nữa. Dù thân phận của họ đều là thị nữ, nhưng địa vị của thị nữ Tam Trùng điện vẫn cao hơn thị nữ Nhị Trùng điện, huống chi nàng còn là đại thị nữ thân cận nữa.
“Sao? Ta không được gặp à?” Lâu Thất uống ngụm canh cuối cùng, cầm khăn tay thấm nước ấm lau miệng, sau đó đứng lên lười biếng duỗi người một cái.
“Tính tình của mấy vị cô nương kia có hơi...” Nhị Linh muốn nói lại thôi.
Lâu Thất “a” một tiếng: “Đùa rất vui đúng không, không sao, dù sao thì cũng phải gặp, tốt xấu gì giờ ta cũng là đại thị nữ Tam Trùng điện, nếu ngay cả các nàng cũng không biết thì sau này còn lăn lộn thế nào được nữa.”
Nhị Linh toát mồ hôi, nàng ta cảm thấy lời nói và hành động của Lâu Thất có chút khác với bọn họ, thoạt nhìn như rất tùy ý. Nhưng có lẽ chính vì như thế nên nàng mới được Trầm Sát chú ý, cũng có thể người thích nàng lại thích như thế, còn người ghét lại vẫn không thích được.
“Cho họ vào đi.”
Lát sau, người còn chưa đến gần, Lâu Thất đã ngửi thấy mùi phấn son nồng nặc. Từ nhỏ, ngày nào nàng cũng bị lão đạo sĩ thối ngâm trong nước thuốc, hơn nữa cũng phải học phân biệt các loại hoa cỏ kì lạ, cho nên khứu giác của nàng vô cùng nhạy bén. Mùi phấn son nồng như thế, không biết các nàng đang muốn làm gì đây? Nhưng đợi khi họ đi đến gần thì Lâu Thất chợt nhướn lông mày một cái, âm thầm nở nụ cười.
Xem ra, trong bọn họ còn có cao thủ nữa.
Người đến tổng cộng có 4 vị cô nương.
Người nào cũng ăn mặc rất thướt tha, xinh đẹp. Một người mặc y phục màu hồng, một người màu vàng nhạt, một người tím nhạt, còn người cuối cùng màu trắng.
Tuổi của họ cũng chỉ tầm mười bảy, mười tám, giống như đóa hoa chớm nở, gương mặt đầy đặn, thần sắc tươi sáng, thân hình thướt tha, yêu kiều, dáng đi uyển chuyển, lung linh như hoa, rất lay động lòng người.
Xét về tư sắc, bốn người này đều có thể nói là những mỹ nhân xinh đẹp, “hoa nhường nguyệt thẹn”.
“Bái kiến Lâu cô nương.” Bốn người đứng trước mặt Lâu Thất cùng nhau nâng váy thi lễ một cái. Giọng nói các nàng như oanh như yến, thanh thúy mềm mại.
Bốn người vừa đến, Lâu Thất cảm thấy dương khí trong Tam Trùng điện bỗng chốc mềm mại hơn rất nhiều. Nam nhân, ai lại không thích những người thế này chứ. Thế nên, bốn người này không phải đều là thị thiếp của Trầm Sát chứ?
Vừa rồi, nàng cũng không để cho Nhị Linh nói rõ ràng. Có điều, nếu như là thị thiếp thì không phải thân phận sẽ cao hơn thị nữ như nàng ư? Sao các nàng lại đến gặp nàng, còn hành lễ với nàng nữa?
“Bốn vị cô nương có lễ rồi.” Lâu Thất nở nụ cười có vẻ ngây thơ đáng yêu với các nàng. Tuy nói là có lễ, nhưng cũng không thấy nàng đáp lễ lại với bốn người họ.
Lâu Thất thấy trong mắt mỹ nhân váy hồng thoáng hiện vẻ không vui, còn những người khác đều rất bình tĩnh, không nhìn ra được sắc mặt của họ. Chậc, vị cô nương váy hồng này đoán chừng là nhỏ tuổi nhất, nếu cung đấu mà nói thì nàng ta chắc sống không quá ba tập.
“Đáng ra phải đến gặp mặt Lâu cô nương sớm hơn, nhưng mấy ngày qua chúng ta đều phải luyện tập tài nghệ, cho nên hôm nay mới đến được. Lâu cô nương sẽ không trách tội chúng ta chứ?” Mỹ nhân mặc váy vàng nhạt lên tiếng.
“Sao có thể chứ. Thật ngại quá, trước hôm nay, ta còn không biết đến sự tồn tại của các ngươi nữa. À, đúng rồi, làm phiền các ngươi giới thiệu một chút được không? Ta còn chưa biết tên của mọi người nữa đó.” Lâu Thất làm như có lỗi nói.
Nhị Linh ở bên cạnh nghe thấy những lời này âm thầm toát mồ hôi. Lâu cô nương à, cô không cần phải nói thẳng với họ như thế đâu. Ta vốn dĩ không biết đến sự tồn tại của các cô, nói như thế cũng được ư? Thế không phải là đã xem họ như bốc hơi hết rồi sao?
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô tội của Lâu Thất, giống như nàng thực sự rất ngây thơ, thẳng thắn vậy, chỉ đơn thuần là muốn để cho họ giới thiệu thôi.
Lúc này, sắc mặt bốn vị mỹ nhân đều có chút không kiềm chế được. Ngay đó, mỹ nhân mặc váy trắng vẻ ngoài dịu dàng liền nhẹ nhàng nói: “Lâu cô nương chưa từng nghe đến chúng ta cũng là bình thường. Chúng ta đều ở Nhất Trùng điện, ngày thường cũng không có cơ hội đến Tam Trùng điện này. Lâu cô nương, ta tên là Lan Ý, thành chủ trước của Phá Vực là cha ta.”
Lan Ý, cái tên này đúng là không tệ, hơn nữa cũng rất phù hợp với khí chất ôn nhu của nàng ta. Con gái của thành chủ trước kia? Thành chủ trước không phải là người bị Trầm Sát đẩy xuống đài sao? Theo lý mà nói, đáng lẽ Lan Ý phải hận Trầm Sát mới phải chứ, sao nàng ta lại bằng lòng ở đây làm một người với thân phận không rõ ràng trong Nhất Trùng chứ?
Vừa rồi các nàng có nói là phải luyện tập tài nghệ, là luyện tập cái gì a? Chẳng lẽ còn muốn biểu diễn?
Lâu Thất phát hiện nàng vẫn chưa hiểu rõ lắm về thế giới này, cảm giác như nơi nào có nữ nhân là nhất định ở đó sẽ có các lại tranh đấu vậy. Cũng may nàng không có ý định ở đây lâu dài, nếu không nhất định sẽ buồn bực chết mất. Xem ra phải mau chóng tìm cơ hội lén trốn đi mới được.
“Lâu cô nương, ta tên là Uyển Thái Chi, đến từ nước Đông Thanh, là con gái của phú thương giàu nhất Đông Thanh.” Mỹ nhân váy tím có vẻ như khá mạnh mẽ lên tiếng.
“Nước Đông Thanh? Không phải Ngọc thái tử của các ngươi đã đến Phá Vực rồi à?” Lâu Thất có chút không hiểu. Thiên kim nhà giàu nhất nước Đông Thanh không ở nhà hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại chạy đến đây làm gì chứ?
“Đúng vậy, nhưng Thái Chi vẫn chưa có cơ hội gặp qua Ngọc thái tử, có lẽ yến hội ngày mai mới có thể gặp được.” Lúc Uyển Thái Chi nhắc đến Ngọc thái tử, khuôn mặt nàng ta có vẻ rạng rỡ.
“Lâu cô nương, ta là Diêu Thủy Nhi.”
“Ta là Trương Tẩm Tâm.”
Hai vị cô nương này không nói đến gia thế của họ, nhưng trên mặt hai người cũng không lộ ra chút tự ti nào. Xem ra đây cũng không phải con gái của gia đình bình thường.
“Bốn vị mỹ nhân ta đều biết rồi. Ừm, vậy hôm nay các ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”
Đến lúc này, Lâu Thất cũng không mời họ ngồi xuống. Bốn người họ từ Nhất Trọng điện đi đến Tam Trọng điện chân cũng có chút mỏi, lại nhìn thấy trên bàn bày đầy chén đĩa tinh xảo, nhưng đa số đều đã trống không, chỉ còn lại một ít nước canh. Nhớ đến người Nhị Trọng điện truyền ra nói vị này ăn uống cũng tốt như Đế quân, các nàng vốn còn không tin, nhưng giờ thì cũng đã tin. Dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì nàng lại được như thế?
Hơn nữa, không phải nàng nên mời họ ngồi xuống, cho người dâng trà, rồi mới nói chuyện với họ, sau đó chuyển chủ đề đến chuyện kia ư? Sao lại để họ đứng im một chỗ như thế này mà hỏi mục đích họ đến đây chứ?
Đúng là một tiểu nha đầu không có phép tắc.
“Nghe nói yến hội tối mai, chỗ ngồi của Lâu cô nương được sắp xếp bên cạnh Đế quân?” Diêu Thủy Nhi trực tiếp hỏi.
Lâu Thất chợt ngạc nhiên, lời này là có ý gì? Nàng quay ra hỏi Nhị Linh: “Tối ngày mai có yến hội gì à?”
“Vâng, bởi vì lúc trước trên đường đến Phá Vực, Ngọc thái tử bị nhiễm phong hàn, hai ngày trước Đế quân còn chưa tổ chức tiệc tiếp đón người, cho nên đổi lại là tối mai, tổ chức tại Nhị Trùng điện.”
Nhị Linh thực sự không biết phải nói gì. Lẽ nào chuyện này nàng thực sự không biết ư? Tất cả thị nữ trong Nhị Trùng điện và Nhất Trùng điện đều biết rồi mà. Vị này sao lại không để ý đến chuyện này, nàng còn là đại thị nữ Tam Trọng điện nữa mà.
“Một thị nữ như ta mà cũng có chỗ ngồi nữa sao? Còn là bên cạnh Đế quân nữa?”
Lâu Thất vừa nói ra câu này, bốn vị mỹ nhân kia lại càng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Chuyện này là sự thật, ngươi có cần thiết phải nói ra không chứ? Đây là muốn khoe khang thêm lần nữa à?
Họ không biết rằng lần này thực sự là Lâu Thất không biết gì cả, nàng hỏi cũng là thật. Một thị nữ như nàng, sao có thể có chỗ ngồi bên cạnh Đế quân được. Bọn họ đang ghen tỵ, còn trong lòng Lâu Thất lại đang âm thầm mắng Trầm Sát. Má nó, đây là muốn hãm hại nàng à, muốn đẩy nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió à? Nào có người như vậy chứ? Nàng không có ý muốn ngồi bên cạnh hắn một chút nào, được không hả?
Lâu Thất ở bên này nghiến răng nghiến lợi, bên kia, bốn vị mỹ nhân cũng đang âm thầm cắn răng.
“Nghe nói đây là do chính Đế quân hạ lệnh. Hơn nữa, trên yến hội lần này, vị trí của bốn người chúng ta còn do Lâu cô nương sắp xếp nữa.” Diêu Thủy Nhi lại nói tiếp.
“Ta sắp xếp?” Lần này, Lâu Thất càng mắng lợi hại hơn. Chết tiệt, muốn tìm việc cho nàng làm à, nàng vốn dĩ không muốn làm việc này được không hả?
“Lâu cô nương, tuổi tác của chúng ta cũng tương đương nhau, nếu cùng ngồi một chỗ thì sẽ có nhiều chuyện để nói hơn. Cô nói có đúng không?” Diêu Thủy Nhi nói ra mục đích mà họ đến đây.
Hóa ra là đến đây lấy lòng nàng để có được một vị trí tốt à!
Đúng là hết nói nổi!
“Chuyện này để ta thương lượng với Đế quân vậy. Ta rất ngốc, chuyện này ta không làm được đâu. Tuyết vệ đại nhân có vẻ rõ ràng hơn, hay là các ngươi đi tìm hắn hỏi đi.”
Mấy người đang nói chuyện với nhau, chỉ có Lan Ý vẫn luôn không biết nói gì. Đúng lúc này, cuối hành lang, Trầm Sát đang bước từng bước đi đến.
“Đế quân đến rồi.” Diêu Thủy Nhi kêu lên.
Bốn người đều đồng loạt xoay người, đồng thời cũng âm thầm chỉnh trang lại dáng vẻ của mình, bày ra nụ cười đẹp nhất, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Đế quân.”
Mấy người này sao lại ở đây?
Ánh mắt Trầm Sát liếc nhìn Lâu Thất một cái, Lâu Thất nhún nhún vai.
“Đứng lên đi.” Trầm Sát nhàn nhạt nói một tiếng. Hắn đang muốn đi qua người các nàng vào trong thì Lan Ý thừa dịp đứng dậy, thoắt một cái đột nhiên thân thể mễm nhũn ngã về hướng Trầm Sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.