Đế Vương Sủng Ái

Chương 437

Khuyết Danh

26/07/2019

"Đây không phải là trúng tà, mà là nhân cách phân liệt"

Lâu Thất nói với Trầm Sát: "Hãy giúp Trần Thập đưa họ đi, nhân cách còn lại của Vân Phong e rằng không tốt đẹp."

Trong thời hiện đại cô từng gặp người như vậy. Nhân cách phân liệt rất nguy hiểm. Người có hai nhân cách có một sự biến đổi về tinh thần rất mạnh mẽ. Có thể đó là do trở ngại tâm lý. Thế nhưng đó chỉ là giải thích về y học. Trước đây cô từng gặp một người, hai nhân cách trái ngược nhau, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của người khác. Hai nhân cách này như hai tờ giấy trái ngược, họ mua hai ngôi nhà, sống hai cuộc sống. Một người lấy vợ hiền, bản thân là giảng viên đại học, phu thê ân ái. Thế nhưng khi nhân cách kia xuất hiện thì người đó sẽ tới nhà khác. Nhân cách này lại một kẽ lãng tử thích chơi bời, không chỉ làm tổn thương bao nhiêu cô gái, mà còn làm rất nhiều chuyện xấu.

Cho tới một ngày lãng tử đó giết người, khi cảnh sát điều tra tới ngôi trường thì tất cả mọi người đều kinh ngạc, người vợ dịu dàng của ông thì không dám tín chông fminfh lừa gạt bao nhiêu người, lại cọn nghiện ngập, giết người. Hoàn toàn khác với hình ảnh người chồng dịu dàng, nho nhã của mình.

Khi biết được chồng mình có hai nhân cách, cô ta suýt nữa phát điện/

Lâu Thất biết chuyện này, vì khi đó cô đang tiếp nhận một nhiệm vụ, chính là tìm kiểm đoạn băng ghi âm mà người đàn ông này đã ghi trộm lại. Ở nhà của hắn không tìm thấy, sau này cô luôn đi theo hắn, mới phát hiện hắn có một nhà khác, nên tìm thấy ở đó.

Không lâu sau thì hắn xảy ra chuyện.

Bây giờ cô bảo Trầm Sát lôi Lâm Thịnh Uy đi, cách xa Vân Phong một đoạn vì không thể biết được khi tỉnh lại sẽ là nhân cách nào của Vân Phong, sẽ là tính cách như thế nào. Thế nhưng nhìn biểu cảm đnag thay đổi, cô có dự cảm không tốt.

Trầm Sát nắm chặt tay, hút Lâm Thịnh Uy về phía mình. Trần Thập cũng đưa Ngũ Tiếu Ninh tới cạnh họ

"Người đừng xuất hiện!"

Giọng của Vân Phong run rẩy như vỡ vụn ra

"Ha ha, ngươi gần đây đã ra ngoài đủ lâu rồi, bây giờ đến lượt ta"

"Đừng có nằm mơ, trước đây ngươi cũng từng phạm sai lầm"

Đám người Lâu Thất nhìn nhau, cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ. Giống như hắn đang tự diễn kịch vậy. Thế nhưng Trầm Sát không kìm được sát khí của mình: "Trước đây hắn cũng từng nhúng tay vào"

Hắn muốn giết Vân Phong, thế nhưng nhìn bộ dạng này hắn lại không đành.

Lâu Thất thở dài, ông anh cho chút thể diện đi chứ, đừng lúc nào cũng đòi giết người ta như thế. Dù gì thì cô ta cũng nợ tình Vân Phong. Hơn nữa cô cũng có chút tò mò, xem nhân cách thứ hai của Vân Phong là ai.

Có thể do âm thanh của những quả này có tác dụng quá lớn, mới khiến nhân cách thứ hai của Vân Phong lộ ra.

Lúc này ánh mắt Trần Thập cũng bắt đầu mê man. Đúng lúc đó Lâu Thất nhận ra, thấy tình hình không ổn liền điểm huyết của hắn.

Ở phía kia Vân Phong đã bình tĩnh trở lại, cúi đầu rồi dần dần ngẩng đầu dậy, nhìn Lâu Thất.

"Thất công tử, lâu rồi không gặp."

Hắn gọi Thất công tử.

Lâu Thất nghe giọng này đột nhiên kêu lên: "Triệu Thiếu Đông Gia?"

Thành Lạc Dương, Thịnh Dược Hành, Triệu Thiếu Đông Gia, Triệu Vân.



Chẳng trách hắn đeo mặt nạ, chẳng trách khi đó cô ta cũng cảm thấy có chút quen quen, chẳng trách hắn cũng không coi cô là người lạ. Hóa gia hắn và Vân Phong là cùng 1 người. Hơn nữa, Vân Phong có hai tính cách, biết rõ sự tồn tại của nhau.

Chỉ là Vân Phong đang bị khống chế, còn Triệu Vân xuất hiện. Lúc đó cô bỗng không biết đó là chuyện tốt hay không tốt.

"Thất công tử cứ gọi ta là Triệu Vân." Triệu Vân nhếch miệng, rồi nhìn sang Trầm Sát, nói với vẻ thành ý: "Đế Quân, Triệu Vân trước đây từng đắc tội, hy vọng Đế Quân đại lượng, xin hãy tha cho Triệu Vân này."

Lâu Thất thở dài một tiếng, Triệu Vân xem ra biết điều hơn Vân Phong nhiều.

Cô đang định nói thì Triệu Vân đột nhiên kêu lên: Thôi chết rồi, Thất công tử cũng là người hiểu về dược liệu, sao có thể lãng phí những Tuyết Châu quảkia cơ chứ?

Vừa nói hắn vừa lao về phía trước, đưa tay cởi bỏ áo ngoài, lướt trên mặt băng, ôm aaos định đỡ những quả kia.

Thế nhưng Lâu Thất nhìn và thấy bốn cây kia sum xuê, quả nhiều vô số, lúc đó đột nhiên rụng sạch, trên cây chẳng còn bao nhiêu.

Điều kỳ lạ hơn là, những quả trên mặt băng đột nhiên biến mất hết

Như thế chúng đã tự ra như băng đá vậy.

Trầm Sát hỏi: "Là thứ có tác dụng tốt phải không?"

"Có lẽ đúng." Lâu Thất quả thật không biết đó là cái gì. Thế nhưng nhìn phản ứng của Triệu Vân, cô lập tức khẳng định: "Đúng!"

Trầm Sát hừ một tiếng:"Đồ tốt sao có thể để cho tên tiểu tử đo lấy hết" Nói xong hắn lao vút về phía những cái cây kia. Triệu Vân lúc đó đã đỡ hết quả rụng, sau đó lao lên cây hái những quả còn lại. Trầm Sát lập tức ấn chưởng vào bụng hắn, khiến hắn ngã xuống

Hắn lẩm bẩm một cầu, rồi bay nhẹ nhàng lên cây. Khua tay một đương, tất cả những quả còn lại rơi vào tay hắn. Sau đó hắn quay lại chỗ Lâu Thất.

Chân lý mà hắn luôn mang theo, đó là, chỉ cần là những thứ tốt thì đều phải dành cho Lâu Thất.

Lâu Thất không nhịn nổi cười. Triệu Vân không biết có phải là ngã rất đau hay không mà nằm đó không chịu dây, giọng tiếc nuối: "Tuyết Châu quả, nhiều Tuyết Châu quả như thế. Bên ngoài tìm mà không có, thế nhưng lại rụng lãng phí ở đây. Thất công tử từng hái được Thiên Cơ Thảo, lẽ nào không nhân ra Tuyết Châu quả?"

Lâu Thất hỏi ngược lại: "Tuyết Châu quả có tác dụng gì?"

"Nếu chỉ nói về dược hiệu thì e rằng quá coi thường Tuyết Châu qủa. Tuyết Châu quả này ngâm thành rượu, chỉ cần 1 ly nhỏ cũng có thể kéo dài tuổi thọ thêm 3 năm. Những quả trong tay công tử kia ít nhất có thêm ngâm thành 7-8 ly. Nếu một mình công tử uống thì chắc chắn sẽ sống thêm được hơn hai chục năm."

Không chỉ Lâu Thất, mà đến cả Trầm Sát cũng ngạc nhiên.

Lâu Thất cảm thấy Triệu Vân không hề nói dối. Trong đầu cô lập tức cảm thấy tiếc nuối.

"Con mẹ ngươi, sao không nói sớm."

Lúc trước còn cả đống, quả sai trĩu, rơi tinh-tang trên mặt hồ. Không có vạn quả thì cũng tới nghìn quả. Nếu mà thu được chỗ đó rồi đi ngâm thành rượt thì không biết tuổi thọ sẽ kéo dài đến đâu.

Triệu Vân cười gượng, "Nếu không phải cái tên ngốc Vân Phong không qua đây, thì tôi đâu cần mất thời gian thế này? Tên ngốc đó cũng không biết gì về Tuyết Châu quả."



Lâu Thất cũng nhận thấy trong lời nói của hắn có sự tiếc nuối.

Thôi đi vậy, đó là ý trời.

Tuyết Chấu Quả đã rụng hết, những âm thanh biến mất. Trần Thập cũng tỉnh lại trước. Lâu Thất giải huyệt cho chúng.

Triệu Vân đang định bò dậy, phía dưới đột nhiên phát ra một âm thanh đáng sợ. Mặt băng phía dưới hắn đang nứt ra dần trông như hình mạng nhện, rồi sau đó lan sang hai bên.

"Dưới băng có thứ gì đó" Hắn kêu lên mà không hề lưỡng lự, lập tức nhảy lên.

Thứ đó nhìn trông giống như con cá trê vàng, có hai sợi dâu khá dài trên đầu. Cơ thể nó uyển chuyển như một con rắn, lại còn có 4 chân, thân dài khoảng hai mét. Trên thân có những vẩy màu bạc, nhìn khá kỳ dị.

"Đây là cái gì?"

Lâu Thất vừa giải huyệt cho những người còn lại, vừa rút cây roi Thí Hồn ra. Mặc dù không biết là gì nhưng cô cảm thấy nó không hề dễ đối phó. Triệu Vân đã vút lên không trung, rồi quay xuống, ấn chưởng xuống con vật này

"Uỳnh!"

Con vật này đột nhiên phát ra tiếng động như sư tử rống, miệng mở hết cơ, nhìn như muốn nuốt chửng Triệu Vân.

"Súc sinh, ngươi chết đi" Triệu Vân hét lên một tiếng, lao xuống cạnh nó sau đó lùi vài bước, dường như không chịu nổi cơn buồn nôn.

"Triệu Vân, người định làm gì vậy?" Lâu Thất hỏi

"Đi thôi, để cho hắn đối phó với cái này" Trầm Sát kéo tay cô định bỏ đi. Triệu Vân nhìn thấy nhếch mép cười, lấy một thứ gì đó trên người hắn rồi ném về phía Trầm Sát. Thứ đó lăn trên mặt băng, rồi phát ra một thứ mùi khác ngọt.

Lâu Thất ngửi thấy đầu tiên, chau mày, rồi đột nhiên kêu lên: "Triệu Vân, cái con mẹ nhà người" rồi kéo Trầm Sát bay sang chỗ khác

Một bóng màu bạc lướt qua bên cạnh họ

Đó chính là thứ ấy.

Con quái vật kia lúc đầu chỉ định tấn công Triệu Vân vì đã xâm phạm lãnh địa của nó. Thế nhưng Triệu Vân đã ném thứ thuốc thu hút động vật về phía Lâu Thất, cho nên nó đã thu hút con quái vật này.

Triệu Vân lập tức phi thân biến mất. Dù hắn từng bị thương, thế nhưng vết thương ấy hắn rất nhanh đã trị khỏi.

Trầm Sát đẩy cô sang một bên, rút thanh trường kiếm chém vào con quái vật

Với nội lực bây giờ của hắn nếu chém chúng thì hẳn con vật đó sẽ đứt đầu.

Thế nhưng không ngờ, nhát chém của Trầm Sát lần này lại trượt.

Đúng lúc hắn chém xuống thì con vật kia biến mất, giống như biến mất vào không trung ngay trước mắt họ.

Cảnh tượng quái dị này khiến Trầm Sát đột nhiên thấy kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook