Đế Vương Sủng Ái

Chương 461

Khuyết Danh

26/07/2019

Hắn cũng chẳng thèm nghĩ ngợi, nhìn theo một góc khác thì chính là Lâu Thất hoàn toàn không đặt người mẫu thân này vào trong lòng.

Chỉ là dù hắn có biết, cũng cho rằng có thể thông cảm được. Dù sao thì hiện giờ ở trong lòng Hoan Thiên, Lâu Thất nghĩ thế nào cũng đúng hết, làm gì hắn cũng chịu trách nhiệm.

Trên thế giới này, chỉ có mình nàng là người thân của hắn, huyết mạch tương liên. Hắn vẫn luôn nhớ rằng, khi nàng còn là một đứa trẻ nằm trong đống tã, bộ dáng mềm mại đáng yêu đó, hắn nặn nặn bàn tay nhỏ của nàng, trái tim dường như có thể tan ngay ra được.

Lại thêm việc nhiều năm như vậy, dù hắn ở bên người mẫu thân, thế nhưng mẫu thân...

Tuy khó mà nói được rằng mẫu thân làm sai, thế nhưng trên thực tế, mẫu thân cũng chỉ chăm lo việc ăn gì mặc gì của hắn, may xiêm y giày ủng cho hắn, tuyệt chẳng nói nhiều với hắn bao giờ.

Thậm chí giờ hắn còn có chút hoài nghi, những chuyện về đến phụ thân và muội muội mà ngày trước mẫu thân nói với hắn, có phải hoàn toàn là sự thực hay không.

Lâu Thất có chút cạn lời, nàng cảm thấy mình và "ngoan ngoãn" chẳng dính líu gì đến nhau. Thế nhưng nghe hắn nói tới vậy, đột nhiên nàng lại nhớ có lúc Trầm Sát gọi nàng là "Thất Thất ngoan", có điều đó cũng chỉ là vào phút thân mật của họ mà thôi...

Mặt của nàng đỏ rực lên ngay lập tức, thầm phỉ nhổ bản than mình, giờ nghĩ đến hắn mà cũng mặt đỏ tim đập rồi, hơn nữa nàng cũng thích hắn hôn mình.

"Tiểu Thất? Tiểu Thất?"

Lâu Hoan Thiên nghi hoặc nhìn nàng, không biết nàng đang nghĩ gì, đột nhiên lại có bộ dáng đỏ mặt ngượng nghịu thế kia.

"Hả? Ca nói gì vậy?"

"Này! Ca không thích muội đứng trước mặt ta mà nghĩ về nam nhân khác đâu!" Lâu Hoan Thiên réo ầm lên.

Lâu Thất trợn tròn mắt, "Nói cái gì vậy!" Cứ làm như nàng ngoại tình không bằng, bọn họ là huynh muội, huynh muội đó! Lời này nếu như để Trầm Sát nghe thấy chẳng biết sẽ làm loạn tới mức nào nữa.

Có điều bị hắn làm loạn lên như vậy, những tâm tình phiền muộn do chuyện quái dị của Vân U mang tới lại được giảm đi không ít, hai người ăn chút cơm, Lâu Thất tiện miệng hỏi một câu, "Giờ tình hình Lâu gia thế nào?"

"Hai năm gần đây Lâu gia không ngừng có chuyện xấu." Lâu Hoan Thiên nhíu mày, nghĩ tới một chuyện, "Lần này trở về ta còn nghe ngóng được một chuyện, Lâu Thất vốn là ở chi khác, một nữ tử muốn kết thân với Kim gia, thế nhưng không rõ vì sao hôn kỳ lại luôn bị lùi, lần này Kim gia tìm thẳng tới nhà, tranh cãi tới mức không thể gỡ ra nổi."

Lâu Thất trong lòng khẽ động.

Kim gia!

Lúc đó Kim Lão nói muốn tìm Tử Vân Hồ để tặng cho cháu dâu tương lai của mình, sau đó trên đường trở lại không rõ đã xảy ra chuyện gì, Tử Vân Hồ bị người khác bắt mất, rao bán ở Thịnh Dược Hàng, vừa khéo lại bị nàng bắt gặp. Chỉ là trong lòng nàng vẫn luôn quan ngại về sự an nguy của Kim Lão, lại chẳng biết phải nghe ngóng tin tức từ đâu, ngay cả Kim gia ở đâu nàng cũng chẳng rõ. Không Tu có lẽ là biết, thế nhưng lần trước khi Khổng Tu tự tách ra vẫn luôn không hề có tin gì, nàng cũng chẳng biết phải đi đâu mà tìm.

"Kim gia này, ca ca có biết gì về nhà đó không?"

"Tất nhiên là biết rồi. Kim gia cũng coi là một đại gia tộc, chỉ là con cháu của Kim gia mấy năm nay chẳng có ai là có tiền đồ về võ nghệ cả, trái lại đều làm tài tử văn hoa, Kim Lão gia tử võ công cao cường nhất thì lại không thường ở nhà, ở bên đó thì đặt võ lên làm đầu, tất nhiên cũng có chút dấu hiệu sa sút. Nghe nói cô nương thuộc chi bên của Lâu gia kia xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, đến cả chi chính cũng chẳng có nữ nhi nào có thể sánh bằng, vì vậy Lâu gia có chút tâm tư khác cũng là điều dễ hiểu."

Tự mình cưới vợ, đòi tổ phụ giúp tìm Tử Vân Hồ cho tân nương vẫn chưa qua cửa, đối với vị cháu trai kia của Kim Lão, Lâu Thất cũng chẳng có nhiều ấn tượng tốt đẹp gì.

Thế nhưng nghe Lâu Hoan Thiên nói như vậy, Lâu gia có lẽ cũng rất vô liêm sỉ, đây là có ý muốn hủy hôn sao.

"Ca ca có nghe được tin tức gì về Kim Lão không?"

"Muội quen biết Kim Lão gia tử ư?" Lâu Hoan Thiên có chút kinh ngạc hỏi.

Kim gia Lâu gia ở đại lục Tứ Phương, thế nhưng họ là đại thế gia lánh đời, rất ít người biết được chính xác họ ở đâu, rõ ràng là rất thần bí.

Chỉ có những thế gia này mới tự mình biết là có chuyện gì, địa giới mà bọn họ đang ở, giống hệt với kiểu của Đoạn Trần Tông, Đoạn Trần Tông ở giữa đại lục Tứ Phương và đại lục Long Ngâm, từ đây tới đại lục Long Ngâm bắt buộc phải đi qua Đoạn Trần Tông.



Hơn nữa những nơi mà các thế gia này ở, sát với đại lục Long Ngâm, lại có rãnh trời mênh mông ngăn cách, chỉ biết rằng ngắm nhìn những dãy núi xa xa của đại lục Long Ngâm, lại không làm cách nào để qua được. Thế nhưng đại lục Long Ngâm lại có người biết chút tình hình của bên này, trước đây cũng có người của đại lục Long Ngâm thông qua Đoạn Trần Tông, không đi xa, chỉ tới được địa giới này của bọn họ, mua bán chút hàng hóa với họ, mười mấy năm trước phía đại lục Long Ngâm còn có người nhìn trúng nữ tử thế gia mỹ mạo phía bên này, đưa tới đại lục Long Ngâm, thỉnh thoảng cũng đưa tặng một vài thứ tốt cho gia tộc bên này. Cũng chính vì như vậy, những thế gia ở địa giới đó trong lòng đều ngầm có một loại cảm giác ưu việt hơn người khác ở đại lục Tứ Phương, thậm chí còn có kẻ tự lừa mình dối người cho rằng mình thuộc về đại lục Long Ngâm.

Đến ngay cả Lâu Hoan Thiên, tuy không có ý nghĩ như vậy, thế nhưng mưa dầm thấm đất từ nhỏ, khi nhắc tới vẫn sẽ nói đến bên đó bên đó, cảm thấy địa giới này không giống với những nơi khác của đại lục Tứ Phương.

Cũng chính vì như vậy, việc Lâu Thất quen biết với lão gia tử của một thế gia bên đó khiến Lâu Hoan Thiên rất kinh ngạc.

"Có quen." Không cần biết những người khác của Kim gia thế nào, không quan tâm bọn họ là học văn hay học võ, ấn tượng của Lâu Thất về Kim Lão vẫn tốt đẹp.

Lâu Hoan Thiên nói, "Nghe nói khoảng thời gian trước, Kim Lão bị thương, đã về nhà nghỉ ngơi rồi. Lần này Kim gia tới Lâu gia, lí do lớn nhất trong đó chính là do Kim Lão nói, thấy cháu trai thành thân tâm trạng của ông ấy sẽ tốt hơn nhiều."

Lâu Thất thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy thì, Kim Lão vẫn chưa chết,, chỉ không rõ là đã xảy ra chuyện gì, hoặc đã gặp phải kẻ thù nào mà thôi.

"Lâu gia dùng lí do gì để hoãn hôn kỳ liên tục vậy?" Nàng có chút tò mò hỏi.

Lâu Hoan Thiên làm ra vẻ mỉa mai, "Lí do gì chẳng có, một trong số đó dường như là Kim gia không đáp ứng được việc đưa sính lễ tới đúng hẹn."

Như vậy thì bởi Tử Vân Hồ không được mang tới cũng có thể là một lí do sao.

Có điều, một hôn kỳ đã được định sẵn ngày cứ sửa đi sửa lại, cũng có thể thấy rằng, Lâu gia quả không có chút uy tín và quy củ nào.

Lâu Thất đã biết rằng Kim Lão không sao, cũng chẳng nói tiếp chuyện này nữa.

"Tiểu Thất, dù có thế nào đi chăng nữa, muội cũng phải về Lâu gia với đại ca."

"Tại sao?" Lâu Thất ngây ra.

Tại sao nhất định phải về chứ? Nếu như mẫu thân sinh ra nàng tuyệt không muốn gặp nàng, nàng còn về làm gì? Nhận một ca ca là được rồi, phải làm rõ gia thế của nàng, nếu như Vân U không chịu nói, chẳng bằng nàng tới đại lục Long Ngâm tìm hoàng tộc Hiên Viên, xem xem có những người nào, hơn nữa, phụ thân mẫu thân của Phúc Trùng Đan là thúc thúc và thẩm thẩm của nàng, tuy rằng năm đó bọn họ không rõ phía kia xảy ra chuyện gì, muốn trở lại bọn họ cũng phải cùng đi.

Đối với Vân U, tuy nàng không giận, nhưng trong lòng dù sao cũng có chút cảm giác bài xích.

"Thực ra có một chuyện mà mẫu thân không biết." Lâu Hoan Thiên khẽ cúi đầu, nói: "Từ đường của Lâu gia có một thứ, cần huynh và muội cùng nhau lấy mới được, là thứ mà phụ thân để lại."

Lâu Thất kinh ngạc nhìn hắn.

Còn chưa nói gì, giọng nói của Trầm Sát đã truyền tới, "Thất Thất phải ở bên cạnh bổn Đế Quân, không đi đâu hết."

"Vì sao chứ?"

Lâu Hoan Thiên liếc mắt nhìn hắn, "Lẽ nào muội ấy không cần nhận tổ quy tông ư?"

"Nàng ấy họ Hiên Viên, không phải họ Lâu."

Lần đầu tiên Trầm Sát nói ra câu này. Trước đây khi ở trong cấm địa của Long Dẫn tộc, mấy trận pháp mà Hiên Viên Chiến thiết lập đã chứng minh tất cả, có lẽ Lâu Thất là nữ nhi của Hiên Viên Chiến.

Còn về Lâu gia, Lâu thiếu chủ gì đó, lại cứu được thiếu nữ Bạch Vu tộc gì đó, cuối cùng vì sao Vân U lại thành họ Lâu, họ đều không rõ. Hắn chỉ tuyệt đối không thể để Lâu Thất rời khỏi mình.

Lâu Hoan Thiên ngây ra rồi nhìn Lâu Thất.

Hiên Viên Chiến sao?



"Có lẽ lúc đầu phụ thân và mẫu thân quả thực có gặp khó khăn gì đó."

Lâu Thất đứng dậy bước về phía Trầm Sát, "Chàng không ôn chuyện cùng Hỏa Vệ nữa sao?"

Nam nhân với nhau đâu có nhiều lời để nói đến vậy chứ, vả lại, tính cách của Vân như vậy, đã lấy được Hắc Châm Thảo rồi, hắn sẽ không kể khổ, cho dù là bị Ưng truy hỏi muốn hắn nói ra xem vết sẹo đó từ đâu mà ra, hắn cũng chỉ qua loa vài lời rồi thôi. Hắn lo rằng Lâu Hoan Thiên muốn khuyên Lâu Thất tới Lâu gia cùng, vì vậy mới rời khỏi bữa tiệc giữa chừng mà về Tam Trùng điện, quả nhiên đúng là như vậy.

Trầm Sát nhìn Lâu Hoan Thiên, rất không vui.

"Ứng Thiên Giám đã định ngày rồi, tháng tám lập nước, cũng chưa đầy hai tháng nữa thôi, nếu như nàng đi rồi thì bổn Đế Quân phải làm sao đây?"

"Ngươi lập nước là việc của ngươi, chuyện lộn xộn như vậy lẽ nào Tiểu Thất còn phải giúp ngươi sao?"

"Nàng ấy là thê tử của bổn Đế Quân, là Hoàng hậu của Phá Vực."

"Ngươi đã đưa sính lễ gì rồi? Chẳng có gì đã đòi cưới muội muội bảo bối của bổn thiếu chủ rồi, ngươi nghĩ hay thật đấy."

Lâu Thất không nhịn được xoa xoa trán.

"Hai người định làm oan gia cả đời sao?"

"Oan gia cái gì!"

"Nói linh tinh."

Hai người cùng lên tiếng trách móc, đều lườm nàng một cái.

Lâu Thất nghĩ một chút, đứng dậy về tẩm điện, ngay sau đó liền cầm hai cái hộp đi ra.

"Ca, huynh nhìn cái này xem."

Nàng đưa một cái hộp trong đó cho Lâu Hoan Thiên trước, nếu như hắn nhận ra được thứ này, vậy thì có lẽ Vân U quả thực là mẫu thân thân sinh ra nàng, không hề lầm, vậy thì có lẽ người trong mộng chính là Vân U.

Chiếc hộp kia vừa được mở ra, ở trong là một chiếc trâm Phượng hoàng bảy màu.

Lâu Hoan Thiên sững sờ, "Đây chẳng phải là trâm của mẫu thân sao? Hồi nhỏ ta đã thấy mẫu thân đeo rồi."

Quả nhiên.

Nàng nói ra chuyện làm sao để có được cây trâm này, thế nhưng hai huynh muội nghĩ nữa ngày cũng chẳng biết vì sao cuối cùng cây trâm này lại bị chôn ở đó, hơn nữa mẫu thân của bọn họ thì vẫn sống ở Lâu gia.

Càng nghĩ càng loạn. Lâu Hoan Thiên nhíu mày nói, "Dù thế nào thì, Tiểu Thất, muội vẫn nên về với ta, chúng ta đi hỏi mẫu thân xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mẫu thân không thể không biết gì cả được."

Trầm Sát liền nắm chặt lấy cổ tay Lâu Thất.

Lâu Thất chỉ thấy đau đầu.

Dù cho nàng không đi, quả Mỹ Nhân lấy được lúc đầu cũng phải đưa cho Lâu Hoan Thiên cầm về, dó là lời thỉnh cầu của Hiên Viên Chiến, lấy được quả Mỹ Nhân, phải đưa tới cho Vân U Lâu gia.

"Ca ca nói từ đường Lâu gia có đồ cần chúng ta cùng nhau lấy là sao?"

Lâu Hoan Thiên còn chưa trả lời, ám vệ Long Lân của hắn đột nhiên lộ mặt, nhìn về phí Lâu Thất rồi mới bẩm báo với Lâu Hoan Thiên, "Thiếu chủ, nhận được tin cấp báo, có người tới Lâu gia cầu hôn đại tiểu thư với phu nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook