Đế Vương Sủng Ái

Chương 463

Khuyết Danh

26/07/2019

Giờ địa vị của Nhị Linh trong Cửu Tiêu Điện không hề nhỏ, đến ngay cả đám Nguyệt và Ưng cũng không dám đối xử với nàng như nữ quan nội vụ bình thường, bởi nàng đi theo Lâu Thất.

Lâu Thất ấy à, lòng bao che khuyết điểm rất lộ liễu. Nhị Linh khăng khăng một mực theo nàng ta, Lâu Thất tất nhiên cũng bảo vệ nàng, ai dám bắt nạt Nhị Linh, chắc chắn Lâu Thất sẽ không để ý là chuyện nhỏ nhặt gì mà lộ mặt vì nàng. Bởi vậy, hiện giờ Nguyệt và Ưng lại càng thêm tôn trọng Nhị Linh.

Lại thêm việc quả thực Nhị Linh rất xinh đẹp, Hỏa nói nhìn trúng nàng cũng chẳng có gì kì lạ.

Tuy rằng dạo gần đây có không ít quan chức qua lại với họ, muốn gả nữ nhi của mình qua, muốn giới thiệu cháu gái chắt gái, còn tặng mỹ nhân tới, không thiếu thứ gì cả, thế nhưng bọn họ cũng không cho rằng mình là quan lớn, cũng không cảm thấy chuyện kết hôn với thị nữ thì có gì là sai.

Hỏa nghe xong lời của Ưng có chút toát mồ hôi, hắn lại không biết Nhị Linh được nghênh đón tới vậy, hắn nói như vậy có gây phiền phức cho nàng hay không? Nếu lỡ như trong lòng Nhị Linh có người rồi, vậy chẳng phải là hắn đã làm chuyện có lỗi với người ta rồi sao?

Xem ra có thời gian vẫn phải tìm nàng nói rõ, xin lỗi nàng mới được.

Tâm trạng Hỏa đang rối bời, A Mộc ở ngoài cửa lại xám mặt như tro tàn.

Trong lòng Hỏa đại ca có người rồi.

Thế nhưng Nhị Linh đó là ai?

A Mộc không biết mình đã rời khỏi phòng ăn đó vào lúc nào, nàng đi dạo khắp vườn, cuối cùng gặp được hai thị nữ, không kìm được mà ngăn các nàng lại hỏi, "Hai vị tỷ tỷ, xin hỏi Nhị Linh ở đâu?"

"Ngươi là ai? Sao lại đi lung tung ở đây như vậy chứ?" Hai thị nữ đó không trả lời cô ngay mà cảnh giác nhìn cô.

"Ta là A Mộc, là người trở về cùng Hỏa đại ca."

Hỏa Vệ trở về còn mang theo mười mấy người, chuyện này đã truyền khắp Cửu Tiêu Điện rồi, nghe A Mộc nói vậy hai thị nữ kia lại không hề nghi ngờ, thái độ đối xử với nàng còn tốt hẳn lên.

"Nhị Linh tỷ tỷ hầu hạ ở Tam Trùng điện, giờ chắc hẳn là đang ở đó."

"Vậy Tam Trùng điện ở đâu?"

"Rẽ bên này đi một đoạn nữa là nhìn thấy rồi." Thị nữ chỉ đường cho cô, nhưng cũng nói với cô, "Không được Đế Quân và Đế Phi cho gọi thì không thể vào Tam Trùng điện, nếu như ngươi muốn vào Tam Trùng điện thì tốt nhất là hãy tìm Hỏa Vệ đưa ngươi vào ấy."

A Mộc gật đầu, "Ta biết rồi."

Cô không muốn vào Tam Trùng điện, cô chỉ muốn nhìn xem Nhị Linh đó thế nào, cô còn muốn hỏi Nhị Linh có ghét bỏ vết sẹo kia của Hỏa đại ca hay không.

Nếu như Hỏa đại ca thực sự muốn cưới Nhị Linh, cô cũng có thể tiếp nhận được...

Thế nhưng vừa nghĩ tới đây, A Mộc lại thấy trái tim như bị chia làm hai nửa, đau đớn khôn nguôi.

Nàng thất hồn lạc phách bước tới ngoài cửa Tam Trùng điện, vừa khéo Nhị Linh và Tiểu Trù cũng đang sóng vai bước ra, nhìn thấy nàng liền ngây ra.

Ai là Nhị Linh? A Mộc nhìn họ, người bên trái có vẻ khá xinh đẹp, thế nhưng người bên phải cũng khá được, người bên trái mềm mại hơn, người bên phải xem ra có vẻ cũng khá tuổi rồi...

"Vị tiểu ca này, có phải ngươi về cùng Hỏa Vệ đại nhân không? Lạc đường sao?" Tiểu Trù nhìn thấy A Mộc trước, dịu dàng cất tiếng hỏi.

A Mộc giờ đang giả nam, bởi tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn chưa dậy thì hoàn toàn, có thể nhìn rõ ra là một thiếu niên non nớt thanh tú.

"Ta, ta muốn tìm Nhị Linh cô nương..."



Tiểu Trù nhìn về Nhị Linh, "Tìm ngươi kìa." Nói xong cô liền bước qua một bên.

A Mộc nhìn Nhị Linh quả nhiên là rất xinh đẹp, hơn nữa dáng người còn yểu điệu vô cùng, nhấp nhô chập trùng, không giống như nàng, đưa tay sờ mãi mới thấy một cái bánh bao nhỏ...

A Mộc đột nhiên cảm thấy tâm trạng tuột dốc, cúi đầu nhìn giày của mình, ngữ khí cũng phiền muộn, "Nhị Linh cô nương đã gặp Hỏa đại ca rồi sao?"

"Đã gặp rồi." Nhị Linh không rõ nàng muốn nói gì.

"Vậy Nhị Linh cô nương có sợ Hỏa đại ca không? Vết sẹo của hắn ấy..."

Nếu như là ngày xưa, nói không chừng nhìn thấy vết sẹo của Hỏa Vệ như vậy, Nhị Linh quả thực sẽ có chút sợ hãi, thế nhưng đã đi theo Lâu Thất nhiều như vậy rồi, trước đây còn nghe nàng kể rất nhiều chuyện gặp phải ở bên ngoài, ở Thần Ma Cốc gặp phải quái thú, còn có, nói tới vết sẹo thì, khi Đồ Bôn trở lại cùng Lâu Thất cũng có, giờ nàng đã miễn dịch rồi.

"Vết thương của Hỏa Vệ đại nhân là do tìm đồ cho Đế Quân mới bị, đối với hắn, người của Cửu Tiêu Điện chỉ có sự kính trọng và cảm kích, sao có thể sợ được chứ." Nhị Linh mỉm cười nói. Đây cũng là tiếng lòng của nàng, tình cảm trước đây của Đế Quân và Đế Phi, nàng đã nhìn nhiều rồi, đó là tình cảm mà nàng ngưỡng mộ nhất, nếu như cổ độc của Đế Quân không thể được giải sạch, vậy thì Đế Phi phải làm sao đây? Vì vậy bọn họ tất nhiên là mong Đế Quân sẽ tốt lên.

A Mộc nghe thấy câu này của nàng, trong lòng không rõ là yêu thích hay ưu sầu nữa, thế nhưng khi nhìn thấy tiếu dung đang mỉm cười của Nhị Linh, nàng vẫn cắn răng, nói thật nhanh, "Vậy A Mộc xin chúc ngươi và Hỏa đại ca hạnh phúc, chúc hai người bách niên giai lão!"

Nói xong liền quay đầu chạy đi.

Nhị Linh trợn mắt há miệng, nửa ngày vẫn chưa hồi thần lại.

Đây là ý gì chứ? Nàng, nàng và Vân Vệ đại nhân sao?

Gương mặt của Nhị Linh đỏ bừng nóng rực như phát sốt. Tiểu Trù ở bên mắt lóe sáng, không kìm được mà bật cười lên.

Trong một ngà, Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên đã đánh liên tiếp ba trận, tuy mỗi lần kết thúc Lâu Hoan Thiên đều mặt mũi bầm dập, thế nhưng thời gian hắn kiên trì lại ngày một dài hơn, vốn Lâu Thất muốn nổi giận rồi, thế nhưng nhìn thấy điểm này, nàng lại ngậm miệng không nói nữa.

Lâu Hoan Thiên cũng là một thiên tài có năng khiếu học võ cực cao, là một kẻ khiến người ta phải ghen tỵ vô cùng, đánh ba trận với Trầm Sát, lại càng tiến bộ như ngồi tên lửa phóng vèo vèo vậy, điều này khiến Trầm Sát khi ôm Lâu Thất vào tối cũng phải khen ngợi một câu.

"Tên đó không tồi đâu."

Lâu Thất mỉm cười.

Nội lực của hai vị này sâu đến mức khiến người ta phải đố kỵ, nàng có được Thạch Tủy ngàn năm, ăn Huyết Liên, ăn cái này cái nọ, tuy nội lực tốt hơn người khác nhiều, thế nhưng lại không thể bì nổi với hai tên yêu nghiệt này, nàng cũng bắt đầu tính toán trong lòng, có phải nên thừa dịp mà kê cho mình thêm vài vại thuốc, ngâm thêm mấy lần nữa không, dù sao thì từ sau khi nàng tới đây cũng đã có được quá nhiều đồ tốt rồi, mình không dùng thì để cho ai?

"Thất thần nghĩ gì vậy?" Trầm Sát không nhịn được cắn vành tai nàng. Đang trong lòng của hắn vậy mà lại dám thơ thẩn, há có thể vậy được.

"Không đau có phải không?" Lâu Thất nhăn mặt, hắn còn cắn thật!

"Chàng tuổi chó sao?"

"Hả?" Trầm Sát đen mặt, đây là đang chửi người chửi người chửi người sao? "Nếu như bổn Đế Quân tuổi chó thì sao có thể chỉ cắn vành tai nàng chứ, mà phải cắn ở đây nữa này..."

Hắn vừa nói xong liền ôm ngang nàng lên, ném vào giường lớn, nghiêng người đè lên, đưa tay muốn mở vạt áo của nàng, khi nhìn thấy làn da trắng mịn như ngọc và những đường cong chập trùng kia, ánh mắt hắn lại càng sâu hơn.

"Này." Lâu Thất có chút hoảng, tim đập nhanh không kiểm soát, trước đây khi ở hiện đại lúc nàng làm nhiệm vụ còn mặc bikini bốc lửa cơ, cũng có không ít đàn ông nhìn nàng chảy dãi, thế nhưng nàng chỉ thấy chán ghét những ánh mắt đó, hiện giờ bị hắn nhìn như vậy, nàng lại mặt đỏ tai nóng ngượng ngùng.

"Thất Thất ngoan, nghĩ cách giải cổ độc cho bổn Đế Quân nhanh chút có phải tốt không?"

Trầm Sát từ trước đến nay chưa bao giờ thống hận kẻ hạ cổ độc cho hắn như lúc này, hắn thà bị trúng thêm vài loại kịch độc khác, cho dù lúc độc phát có đau khổ gấp trăm ngàn lần, cũng còn tốt hơn bị loại cổ độc này hại hắn đến mức nhìn ngườ trong lòng chỉ có thể gặm chứ không thể ăn.

Trước đây không gần nữ sắc còn dễ nói, chưa bao giờ hắn nghĩ nhiều đến chuyện này, cũng không biết ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng tốt đẹp đến nhường nào, giờ đã thử được chút tư vị, con sâu tham lam trong lòng đang kêu gào, thế nhưng lại Không-Thể-Ăn-Được!



Hắn chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng đang bùng cháy dữ dội, sắp thiếu chết hắn rồi.

Lại càng hận mình không có bản lĩnh, không giải nổi cổ độc này!

Còn phải dựa vào nàng.

Cũng may đây là nữ nhân của hắn, là của hắn, dù cho có dựa vào nàng, hắn cũng chẳng thấy có gì mất mặt.

Lâu Thất nghe được sự cấp thiết trong lời nói của Trầm Sát. chỉ cảm thấy mặt càng nóng hơn, muốn dậy đẩy hắn ra, hắn lại chôn mặt xuống, mang theo một sự thành kính sùng bái, hôn lên đỉnh cao nhất của đường cong trên cơ thể nàng. Cả cơ thể nàng run lên.

"Thất Thất ngoan sau này sinh cho bổn Đế Quân năm đứa con được không?" Người nào đó đang ở trong lòng nàng lầm bầm nói một câu.

"Chàng đó, coi ta là heo chắc!" Ở hiện đại đã quen với việc sinh một con, vừa nghe thấy muốn sinh năm đứa, nàng liền nhảy dựng lên.

Năm đứa! Sinh xong năm đứa thì có khi da của nàng cũng đã thành một túi vải nhăn nheo èo uột rồi sao? Vừa nghĩ đã thấy khủng bố đó có biết không hả?

Vả lại, Đế Quân đại thần, ngươi còn đang khục khặc, đến cả ra trận còn chẳng xong, nhanh như vậy đã muốn sinh con rồi, hơi sớm rồi đó!

"Nếu như sau này hậu cung chỉ có hai người chúng ta, cũng rất trống vắng mà, thế nhưng nếu như chỉ sinh một hai đứa, con sẽ bám lấy nàng, tới lúc đó bổn Đế Quân phải làm sao đây? Chẳng bằng sinh nhiều ra mấy đứa, để con tự chơi với nhau, không ai tranh nàng với bổn Đế Quân."

Lâu Thất: "..."

Nàng quỳ rồi, hóa ra là còn có logic này nữa.

Đang muốn thảo luận một cách lý tính và khách quan với hắn lần nữa, hai tay hắn đã dò sâu vào y phục nàng, phát ra những tiếng kìm nén đầy gợi cảm, khiến Lâu Thất gần như chịu không nổi.

Khó khăn đưa tay đặt lên trán hắn, ngăn trở hắn vùi đầu vào trong, "Hay là chúng ta ngủ riêng đi." Nàng có thể tới Thanh Phong điện ngủ, ở đó còn có suối nước nóng, như vậy thì không phải ngủ với nhau, cũng không cần phải kìm nén chịu đựng khổ như vậy nữa rồi.

"Đừng hòng." Trần Sát nghiến răng nói.

Cho dù hắn có chịu sự dằn vặt thì cũng là cam tâm tình nguyện.

Đã từng ở trong điện cô đơn lạnh lẽo, giờ lại có sự ấm áp có thể ôm vào lòng, sao hắn có thể nguyện buông tay chứ?

Lâu Thất cạn lời.

Sau một màn cọ xát khiến người ta đỏ mặt thẹn thùng, nàng nằm trong lòng hắn nói, "Ngày mai ta sẽ xuất phát đi tìm hai vị thuốc dẫn nữa."

Không cần biết Tuyệt Mệnh cổ có thể giải hay không, cứ mang hết thuốc dẫn về đã rồi tính sau, sau khi tìm đủ có thể để thần y chế thành thuốc, mang theo bên người, đợi tìm được cách phá giải Tuyệt Mệnh cổ liền có thể giải được ngay rồi.

Trầm Sát lại lắc đầu, "Đợi bổn Đế Quân thống nhất Phá Vực sẽ đi cùng nàng."

Còn chưa biết Hồng Tùng Trùng và Băng Ngư ở nơi nào, đi sẽ gặp phải nguy hiểm gì, hắn không muốn tách ra khỏi nàng.

Còn về Lâu gia, hắn cũng muốn đi cùng nàng.

Ngày hôm sau, Lâu Hoan Thiên biết Lâu Thất đã quyết định, vẫn không thể về cùng hắn, tuy là có chút thất vọng, thế nhưng cũng biết trong lòng nàng, sức nặng của Trầm Sát vẫn hơn mẫu thân nhiều, điều này hắn chẳng thể nói gì được.

"Tiểu Thất yên tâm, ca ca sẽ về trước để xem là có chuyện gì." Hắn xoa đầu Lau Thất nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook