Chương 479
Khuyết Danh
26/07/2019
Dưới ánh trăng, Lưu Ly Đình.
Cả cái đình được dùng vật liệu lưu ly để xây dựng, lóng lánh và xinh đẹp.
Cái đình như treo lơ lửng giữa không trung, có sương đêm bao quanh, ngoài đình có làn mây gợn nhẹ, kèm với lá phong như lửa, có lưới nhẹ mỏng tênh được vắt ở một góc đình, khi được gió thổi lên, bay phấp phới một cách lặng lẽ. Cảnh đẹp như vậy thật khiến người ta cảm thấy đây là tiên cảnh.
Chỉ là, có lẽ ở bên cạnh Lâu Thất quá lâu, Trầm Sát nuôi dưỡng thói quen si mê mùi thơm thoang thoảng của thuốc thấp thoáng trong cơ thể của nàng, đó không phải là bất cứ loại hương liệu nào có trên đời này, là nàng trường kì ngâm mình trong thuốc dược, hòa với mùi thơm vốn có của cơ thể mình, mùi thơm thuộc về riêng nàng, từ lần đầu tiên nàng rơi vào lòng hắn, mùi thơm đó khiến cơn đau của hắn bỗng trở nên nhẹ hẳn.
Đời này kiếp này hắn chỉ yêu mỗi mùi thơm của nữ nhân đó.
Bây giờ, Nạp Lan Họa Tâm cho đình treo vải lưới mỏng nhẹ, bị gió thổi cũng mang theo một luồng hương thơm nhè nhẹ, nhưng khiến hắn chán ghét đến nỗi cau mày.
Trong đình, một cây đàn, một nữ tử.
Nữ tử mặc một chiếc đầm màu đỏ của lửa, vòng eo thon gọn được thắt buộc không thể bóp mạnh được, vạt áo tung bay phấp phới, nửa trong suốt, thấp thoáng thấy được hai cánh tay trắng tựa ngó sen, bờ ngực lộ ra một mảng da thịt trắng muốt như tuyết, hai đồi núi cao cao thẳng đứng kia thật khiến người ta muốn phun trào mạch máu. Chiếc cổ thon dài, đường nét cong mỹ miều, một dung nhan tuyệt sắc kinh tựa thần tiên trên trời, giữa mày có vẽ một ngọn lửa nho nhỏ, đôi mắt đó cũng được vẻ chuốc tỉ mỉ, đuôi mắt được dùng màu vẽ quét ra một đường cong ma mị.
Cảnh đẹp, người đẹp.
Và ngoài sự dự đoán của người ta, không phải là mỹ nhân thanh tú xinh đẹp như tiên, mà là nữ nhân vừa như tiên vừa như con hồ ly diễm lệ yêu kiều. Thử hỏi thế gian này có mấy nam nhân chống đỡ được?
Nếu trước kia Nạp Lan Họa Tâm chưa từng gặp gỡ Lâu Thất, thì cách trang điểm tối nay của cô ta thuộc dạng thanh lệ thoát tục, nhưng trong ấn tượng của cô ta, khuôn mặt mộc của Lâu Thất là tuyệt sắc thanh tú xinh đẹp, cô ta không muốn giống y chang Lâu Thất, cô muốn xuất hiện trước mặt Trầm Sát một cách mãnh liệt, định bức phá hình tượng của Lâu Thất ra khỏi trái tim của Trầm Sát trong vòng một nốt nhạc.
Vì cảnh tượng như vậy, cô ta đã chuẩn bị rất lâu, những đồ vật được bày trí ở đây, mỗi một món đều được lựa chọn tỉ mỉ, bao gồm nguyên liệu vẽ lên ngọn lửa giữa mày của cô ta.
Trầm Sát chắc chắn không thể nào cự tuyệt.
"Sát có phải là chàng không?"
Môi đỏ hé mở, một tiếng rên nhẹ nhàng mang theo sự yếu đuối quyến rũ nhũn nhão.
Lâu Thất đang chạy đến nghe được âm thanh này, nàng run rẩy một hồi, suýt chút nữa nôn ra hết.
Đây là Nạp Lan Họa Tâm sao? Có phải cô ta đi tham gia lớp bồi dưỡng ngắn ngủi nào về kĩ nghệ cao cấp không?
Nhưng mà, không thể phủ nhận, bộ dáng này của Nạp Lan Họa Tâm xinh đẹp nhất, thế nhưng, hơi giả tạo rồi đó, có phải quá tự tin rồi không?
Nếu là tự tin, thì cô ta cần gì chuẩn bị nhiều dụng cụ như vậy? Ánh mắt của Lâu Thất chớp chớp, cảm thấy có chút buồn cười, chuẩn bị nhiều đồ như vậy chắc tốn nhiều công sức lắm đây?
Cô ta tưởng Trầm Sát bị điên hay sao, hoặc là quá có lòng tin đối với dụng cụ của cô ta?
Lâu Thất ngồi lên một bó cây, có hứng thú xem phim lắm. Chỉ là, những việc cần làm thì nên nhanh chóng thực hiện, nàng mò ra một viên dược hoàn, ném về phía Trầm Sát.
Sau lưng Trầm Sát như mọc một con mắt, tay đặt ở sau lưng, đón lấy viên dược hoàn đó, bên tai có tiếng của Lâu Thất truyền đến, "Ăn đi. Thánh nữ ái mộ ngươi say đắm sẽ mọc đầy nhiều đồ tốt trên cơ thể đó."
Cho dù hắn hiện giờ bách độc bất xâm, ở đó có những món đồ vô hại, nhưng hiệu quả không tệ hơn độc dược là bao.
Trong mắt của Trầm Sát lóe lên tia sát ý.
Hắn ghét nhất sử dụng những chiêu trò đó ở trước mặt hắn, nữ nhân này quả thật khiến hắn chán ghét. Nếu không phải vì không chống đỡ được sự nhõng nhẽo của Lâu Thất, hắn chắc chắn không đến đâu.
"Ngươi là cọng hành nào? Ai cho phép ngươi gọi tên của bổn Đế Quân?" Trầm Sát lạnh lùng nói, đồng thời nuốt viên dược đó, động tác nhanh đến nỗi Nạp Lan Họa Tâm chưa kịp nhìn rõ.
Từ khi Trầm Sát xuất hiện thì Nạp Lan Họa Tâm nhìn hắn si mê, trái tim đập thình thịch không ngừng, suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh rồi.
Một chiếc áo bào màu đen, tay áo kín kẽ, thắt lưng căng ra, bởi vì thân hình cực kì cao ráo và khỏe khoắn, hoàn toàn không có chút thịt mỡ dư thừa nào, cho nên trông cực kì mạnh mẽ. Hắn bước ra khu rừng lá phong với bộ dạng như thế, bỗng dưng khiến tất cả màu sắc và ánh trăng đều bị áp chế, cảnh sắc có đẹp, màu sắc có nóng bỏng, tất cả đều phải thần phục dưới thân hắn, không dám đoạt lấy nửa phần khí thế nào của hắn.
Đôi mày của hắn dài và dày dặn, đôi mắt đen láy, chiếc mũi tựa dao tước, cùng với đường nét nam tính của khuôn mắt, không có chỗ nào không thể hiện được sự lạnh lùng và khôi ngô của người nam nhân này.
Đây là một nam nhân hoàn toàn không có sự ấm áp.
Là một đế vương trời sinh.
Nhưng mà, trong đầu của Nạp Lan Họa Tâm lại kìm chế không được tái hiện lại cảnh tượng hắn ẵm Lâu Thất ở trên con đường núi.
Ai nói hắn không ấm áp? Người nam nhân như vậy, sự ấm áp hiếm hoi mới càng khiến người khác chấn động và mơ ước, sự lãng mạn nồng ấm kia, vốn dĩ phải thuộc về cô mới phải.
Người nam nhân này phải thuộc về cô!
Chưa có giây phút nào Nạp Lan Họa Tâm muốn sở hữu hắn cuồng nhiệt đến như vậy.
Mà bọn chúng không biết ở một góc trên đỉnh núi, trong tay Tố Lưu Vân đang cầm món đồ được làm từ lưu ly, đặt mắt lên đó, đang nhìn về phía bên đây, khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
"Nạp Lan Họa Tâm cũng chỉ có vậy thôi, uổng công ta những năm nay xem cô ta là đối thủ." Lời nói này thật nhẹ nhàng, bay vào trong gió liền không nghe thấy được gì nữa.
Bên cạnh cô ta, một hình bóng không chú ý bất chợt động đậy, một âm thanh thấp trầm vang lên, "Không cần ta đi làm việc gì sao?"
Tố Lưu Vân lắc lắc đầu: "Lâu Thất không phải là kẻ khờ, cho bọn họ đấu với nhau đi."
Bọn chúng không phát hiện, ở một cái động không xa kia, có một thân hình nho nhỏ linh hoạt quay lưng, nhanh chóng chạy đi.
"Sát, nhiều năm không gặp, chàng đã quên Tâm Nhi rồi sao?" Nạp Lan Họa Tâm nhìn hắn có chút đau lòng, trong mắt có vài giọt lệ thanh như sắp rơi.
Phụt, Tâm Nhi.
Cho dù người ta có nhớ đến nghĩa tình, nhưng ngươi là sư tỷ đó có hiểu không, xưng hô ớn lạnh như thế, thật là cảm thấy tốt sao? Da mặt đâu?
Lâu Thất vừa đang rủa thầm trong bụng, vừa xem phim coi phản ứng của Trầm Sát.
Nhưng mà, nàng hoàn toàn không ngờ được là, thân hình của Trầm Sát bay vụt, đùng! một tiếng vỡ vang đã xé toạc màn đêm yên tĩnh triệt để, cũng đánh sững sờ cả Nạp Lan Họa Tâm và Lâu Thất.
Cái gì!!!
Nói rõ là sự phối hợp đâu?
Đế Quân đại nhân cả gan trực tiếp đánh Nạp Lan Họa Tâm một cái tát to đùng!!!
Điều này không ai ngờ tới được, Nạp Lan Họa Tâm càng không thể ngờ tới.
"Bổn Đế Quân không muốn nói lần thứ ba, thử xem gọi thêm lần nữa tên của bổn Đế Quân từ cái miệng của ngươi." Thật là gớm ghiếc.
Thất Thất ngoan ngoãn của hắn chưa bao giờ gọi hắn như vậy cả.
Nửa bên mặt của Nạp Lan Họa Tâm thoáng chốc sưng vù lên, và không phải dạng sưng bình thường, quả thật là sưng như đầu heo! Trực tiếp đánh biến dạng cả một con mắt, chỉ chừa lại một đường kẻ nho nhỏ, và cái miệng cũng bị tát méo luôn, vốn dĩ một tuyệt thế giai nhân, giây sau đã biến thành Như Hoa.
Lâu Thất suýt chút nữa té từ trên cây xuống.
Thông thường thì nam nhân không có đánh nữ nhân có biết không? Huống chi người nữ nhân xinh đẹp như thế, và còn là một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa ái mộ hắn thật lòng!
Nàng nhịn hết nổi truyền âm cho hắn: "Đế Quân đại nhân, chàng có xấu bụng quá không?" Như vậy là không tốt đâu, không tốt đâu. Nhưng mà sao nàng cảm thấy mắc cười thế kia chứ?
Nghĩ ra thì nàng cũng là kẻ xấu bụng đó.
"Hừ." Trầm Sát mang theo cơn giận cũng truyền âm lại: "Nàng có còn là nữ nhân của bổn Đế Quân không? Trong tình huống như vậy, rõ ràng nàng cần phải ra tay." Nếu nàng không ra tay, thì để hắn ra tay, tiếp tục nghe nữ nhân khác gọi hắn như vậy, hắn sợ mình chịu không nổi sẽ đại khai sát giới.
Câu nói này cũng có chút đạo lý, Lâu Thất lại nhịn không nổi muốn cười.
"Sao chàng biết ta không ra tay?" Nàng cũng có ra tay cơ mà, chẳng qua không trực tiếp như thế thôi.
Nạp Lan Họa Tâm lúc này mới tin, cô ta thực sự bị Trầm Sát đánh rồi!
Cô ta sờ nửa bên mặt bị đánh sưng, vừa rơi lệ vừa nhìn Trầm Sát, "Chàng, chàng chàng đánh ta?"
"Bổn Đế Quân càng muốn giết ngươi." Nhưng mà, Thất Thất nhà hắn muốn tự động thủ, thì hắn chỉ có thể nhịn.
Câu nói này bỗng chốc đả kích Nạp Lan Họa Tâm một cách thảm hại, cô ta cắn chặt môi dưới, nhìn hắn chăm chú, trong mắt lóe ra tia sáng oán hận, "Muốn giết ta? Bổn thánh nữ không có dễ dàng bị giết như thế? Ngươi cứ thử xem."
Lâu Thất nhướng mày, dưới cái đình đột nhiên bay ra bốn hình bóng màu xám, bỗng chốc bao vây Trầm Sát, đồng thời, Lâu Thất bỗng cảm thấy sau lưng lành lạnh, "keng" một tiếng, là Long Ngôn đáp trả, cây kiếm ngắn trong tay đỡ lấy sát nút cây kiếm dài đang chém xuống, hai cây kiếm chạm nhau, chà ra tia lửa.
"Lâu Thất, ngươi quả nhiên đã đến." Khí thế của cả con người Nạp Lan Họa Tâm liền thay đổi, đi ra khỏi cái đình, nhìn về hướng Lâu Thất.
Lâu Thất nhìn người nam nhân áo xám giống như Long Ngôn bị cản trở lui về sau một bước, trong lòng cảm thán nội lực thâm hậu của đối phương, ngay cả nàng cũng không cảm nhận được kẻ đó tiếp cận mình từ khi nào!
Nàng nhảy từ trên cây xuống, bước ra ngoài, nhìn Nạp Lan Họa Tâm, nhịn không được bèn cười phụt một tiếng, "Nạp Lan cô nương lâu rồi không gặp, càng ngày càng xinh đẹp."
Cô ta hiện giờ sưng thành đầu heo, mà còn khen cô ta xinh đẹp, Lâu Thất đang cố tình cười nhạo cô ta!
Nạp Lan Họa Tâm cười tức tối: "Lâu cô nương."
"Xin hãy xưng hô bổn phi là Đế Phi nương nương, đa tạ." Lâu Thất chớp chớp mắt, bộ dạng ngông nghênh thế nào thì ngông nghênh thế nấy, không có vẻ hoảng sợ khi bị năm tên tuyệt đỉnh cao thủ bao vây.
Bộ dạng đó trong đáy mắt của Nạp Lan Họa Tân, thực là khiến cô ta tức lộn ruột mề gan.
Trầm Sát vẫy tay nàng, Lâu Thất bị nội lực ấm áp kéo qua đó, chạm vào lòng của hắn, hai tên cao thủ áo xám định ngăn cản đã chậm trễ nửa bước.
Trong mắt của Nạp Lan Họa Tâm lóe lên tia hối hận, cô ta chính là muốn chia cắt hai người bọn họ, không ngờ Trầm Sát bị bao vây vẫn có thể cách không gian kéo nàng về bên hắn.
Vả lại, có cần phải khó chia khó cắt đến thế không?
Ngọn lửa ghen tị đang thiêu rụi đôi mắt của cô ta.
"Nghe nói Phá Vực kiến quốc, quốc hiệu Đại Thịnh, đợi Lâu cô nương làm hoàng hậu của Đại Thịnh, bổn thánh nữ sửa cách xưng hô vẫn chưa muộn." Chỉ hi vọng ngươi còn sống đến lúc đó!
Ôm Lâu Thất ở trong lòng, Trầm Sát lạnh nhạt nói: "Một tháng sau, đại điển sắc hậu Đại Thịnh, nhưng mà, bổn Đế Quân không cần ngươi tham dự."
Nạp Lan Họa Tâm bị công kích lần nữa, cô ta định hạ lệnh đi theo kế hoạch, đột nhiên một âm thanh uy nghiêm truyền đến.
"Họa Tâm, khuya như vậy rồi, đừng có giở trò nữa, còn không cho Đế Quân về nghỉ ngơi."
Cả cái đình được dùng vật liệu lưu ly để xây dựng, lóng lánh và xinh đẹp.
Cái đình như treo lơ lửng giữa không trung, có sương đêm bao quanh, ngoài đình có làn mây gợn nhẹ, kèm với lá phong như lửa, có lưới nhẹ mỏng tênh được vắt ở một góc đình, khi được gió thổi lên, bay phấp phới một cách lặng lẽ. Cảnh đẹp như vậy thật khiến người ta cảm thấy đây là tiên cảnh.
Chỉ là, có lẽ ở bên cạnh Lâu Thất quá lâu, Trầm Sát nuôi dưỡng thói quen si mê mùi thơm thoang thoảng của thuốc thấp thoáng trong cơ thể của nàng, đó không phải là bất cứ loại hương liệu nào có trên đời này, là nàng trường kì ngâm mình trong thuốc dược, hòa với mùi thơm vốn có của cơ thể mình, mùi thơm thuộc về riêng nàng, từ lần đầu tiên nàng rơi vào lòng hắn, mùi thơm đó khiến cơn đau của hắn bỗng trở nên nhẹ hẳn.
Đời này kiếp này hắn chỉ yêu mỗi mùi thơm của nữ nhân đó.
Bây giờ, Nạp Lan Họa Tâm cho đình treo vải lưới mỏng nhẹ, bị gió thổi cũng mang theo một luồng hương thơm nhè nhẹ, nhưng khiến hắn chán ghét đến nỗi cau mày.
Trong đình, một cây đàn, một nữ tử.
Nữ tử mặc một chiếc đầm màu đỏ của lửa, vòng eo thon gọn được thắt buộc không thể bóp mạnh được, vạt áo tung bay phấp phới, nửa trong suốt, thấp thoáng thấy được hai cánh tay trắng tựa ngó sen, bờ ngực lộ ra một mảng da thịt trắng muốt như tuyết, hai đồi núi cao cao thẳng đứng kia thật khiến người ta muốn phun trào mạch máu. Chiếc cổ thon dài, đường nét cong mỹ miều, một dung nhan tuyệt sắc kinh tựa thần tiên trên trời, giữa mày có vẽ một ngọn lửa nho nhỏ, đôi mắt đó cũng được vẻ chuốc tỉ mỉ, đuôi mắt được dùng màu vẽ quét ra một đường cong ma mị.
Cảnh đẹp, người đẹp.
Và ngoài sự dự đoán của người ta, không phải là mỹ nhân thanh tú xinh đẹp như tiên, mà là nữ nhân vừa như tiên vừa như con hồ ly diễm lệ yêu kiều. Thử hỏi thế gian này có mấy nam nhân chống đỡ được?
Nếu trước kia Nạp Lan Họa Tâm chưa từng gặp gỡ Lâu Thất, thì cách trang điểm tối nay của cô ta thuộc dạng thanh lệ thoát tục, nhưng trong ấn tượng của cô ta, khuôn mặt mộc của Lâu Thất là tuyệt sắc thanh tú xinh đẹp, cô ta không muốn giống y chang Lâu Thất, cô muốn xuất hiện trước mặt Trầm Sát một cách mãnh liệt, định bức phá hình tượng của Lâu Thất ra khỏi trái tim của Trầm Sát trong vòng một nốt nhạc.
Vì cảnh tượng như vậy, cô ta đã chuẩn bị rất lâu, những đồ vật được bày trí ở đây, mỗi một món đều được lựa chọn tỉ mỉ, bao gồm nguyên liệu vẽ lên ngọn lửa giữa mày của cô ta.
Trầm Sát chắc chắn không thể nào cự tuyệt.
"Sát có phải là chàng không?"
Môi đỏ hé mở, một tiếng rên nhẹ nhàng mang theo sự yếu đuối quyến rũ nhũn nhão.
Lâu Thất đang chạy đến nghe được âm thanh này, nàng run rẩy một hồi, suýt chút nữa nôn ra hết.
Đây là Nạp Lan Họa Tâm sao? Có phải cô ta đi tham gia lớp bồi dưỡng ngắn ngủi nào về kĩ nghệ cao cấp không?
Nhưng mà, không thể phủ nhận, bộ dáng này của Nạp Lan Họa Tâm xinh đẹp nhất, thế nhưng, hơi giả tạo rồi đó, có phải quá tự tin rồi không?
Nếu là tự tin, thì cô ta cần gì chuẩn bị nhiều dụng cụ như vậy? Ánh mắt của Lâu Thất chớp chớp, cảm thấy có chút buồn cười, chuẩn bị nhiều đồ như vậy chắc tốn nhiều công sức lắm đây?
Cô ta tưởng Trầm Sát bị điên hay sao, hoặc là quá có lòng tin đối với dụng cụ của cô ta?
Lâu Thất ngồi lên một bó cây, có hứng thú xem phim lắm. Chỉ là, những việc cần làm thì nên nhanh chóng thực hiện, nàng mò ra một viên dược hoàn, ném về phía Trầm Sát.
Sau lưng Trầm Sát như mọc một con mắt, tay đặt ở sau lưng, đón lấy viên dược hoàn đó, bên tai có tiếng của Lâu Thất truyền đến, "Ăn đi. Thánh nữ ái mộ ngươi say đắm sẽ mọc đầy nhiều đồ tốt trên cơ thể đó."
Cho dù hắn hiện giờ bách độc bất xâm, ở đó có những món đồ vô hại, nhưng hiệu quả không tệ hơn độc dược là bao.
Trong mắt của Trầm Sát lóe lên tia sát ý.
Hắn ghét nhất sử dụng những chiêu trò đó ở trước mặt hắn, nữ nhân này quả thật khiến hắn chán ghét. Nếu không phải vì không chống đỡ được sự nhõng nhẽo của Lâu Thất, hắn chắc chắn không đến đâu.
"Ngươi là cọng hành nào? Ai cho phép ngươi gọi tên của bổn Đế Quân?" Trầm Sát lạnh lùng nói, đồng thời nuốt viên dược đó, động tác nhanh đến nỗi Nạp Lan Họa Tâm chưa kịp nhìn rõ.
Từ khi Trầm Sát xuất hiện thì Nạp Lan Họa Tâm nhìn hắn si mê, trái tim đập thình thịch không ngừng, suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh rồi.
Một chiếc áo bào màu đen, tay áo kín kẽ, thắt lưng căng ra, bởi vì thân hình cực kì cao ráo và khỏe khoắn, hoàn toàn không có chút thịt mỡ dư thừa nào, cho nên trông cực kì mạnh mẽ. Hắn bước ra khu rừng lá phong với bộ dạng như thế, bỗng dưng khiến tất cả màu sắc và ánh trăng đều bị áp chế, cảnh sắc có đẹp, màu sắc có nóng bỏng, tất cả đều phải thần phục dưới thân hắn, không dám đoạt lấy nửa phần khí thế nào của hắn.
Đôi mày của hắn dài và dày dặn, đôi mắt đen láy, chiếc mũi tựa dao tước, cùng với đường nét nam tính của khuôn mắt, không có chỗ nào không thể hiện được sự lạnh lùng và khôi ngô của người nam nhân này.
Đây là một nam nhân hoàn toàn không có sự ấm áp.
Là một đế vương trời sinh.
Nhưng mà, trong đầu của Nạp Lan Họa Tâm lại kìm chế không được tái hiện lại cảnh tượng hắn ẵm Lâu Thất ở trên con đường núi.
Ai nói hắn không ấm áp? Người nam nhân như vậy, sự ấm áp hiếm hoi mới càng khiến người khác chấn động và mơ ước, sự lãng mạn nồng ấm kia, vốn dĩ phải thuộc về cô mới phải.
Người nam nhân này phải thuộc về cô!
Chưa có giây phút nào Nạp Lan Họa Tâm muốn sở hữu hắn cuồng nhiệt đến như vậy.
Mà bọn chúng không biết ở một góc trên đỉnh núi, trong tay Tố Lưu Vân đang cầm món đồ được làm từ lưu ly, đặt mắt lên đó, đang nhìn về phía bên đây, khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
"Nạp Lan Họa Tâm cũng chỉ có vậy thôi, uổng công ta những năm nay xem cô ta là đối thủ." Lời nói này thật nhẹ nhàng, bay vào trong gió liền không nghe thấy được gì nữa.
Bên cạnh cô ta, một hình bóng không chú ý bất chợt động đậy, một âm thanh thấp trầm vang lên, "Không cần ta đi làm việc gì sao?"
Tố Lưu Vân lắc lắc đầu: "Lâu Thất không phải là kẻ khờ, cho bọn họ đấu với nhau đi."
Bọn chúng không phát hiện, ở một cái động không xa kia, có một thân hình nho nhỏ linh hoạt quay lưng, nhanh chóng chạy đi.
"Sát, nhiều năm không gặp, chàng đã quên Tâm Nhi rồi sao?" Nạp Lan Họa Tâm nhìn hắn có chút đau lòng, trong mắt có vài giọt lệ thanh như sắp rơi.
Phụt, Tâm Nhi.
Cho dù người ta có nhớ đến nghĩa tình, nhưng ngươi là sư tỷ đó có hiểu không, xưng hô ớn lạnh như thế, thật là cảm thấy tốt sao? Da mặt đâu?
Lâu Thất vừa đang rủa thầm trong bụng, vừa xem phim coi phản ứng của Trầm Sát.
Nhưng mà, nàng hoàn toàn không ngờ được là, thân hình của Trầm Sát bay vụt, đùng! một tiếng vỡ vang đã xé toạc màn đêm yên tĩnh triệt để, cũng đánh sững sờ cả Nạp Lan Họa Tâm và Lâu Thất.
Cái gì!!!
Nói rõ là sự phối hợp đâu?
Đế Quân đại nhân cả gan trực tiếp đánh Nạp Lan Họa Tâm một cái tát to đùng!!!
Điều này không ai ngờ tới được, Nạp Lan Họa Tâm càng không thể ngờ tới.
"Bổn Đế Quân không muốn nói lần thứ ba, thử xem gọi thêm lần nữa tên của bổn Đế Quân từ cái miệng của ngươi." Thật là gớm ghiếc.
Thất Thất ngoan ngoãn của hắn chưa bao giờ gọi hắn như vậy cả.
Nửa bên mặt của Nạp Lan Họa Tâm thoáng chốc sưng vù lên, và không phải dạng sưng bình thường, quả thật là sưng như đầu heo! Trực tiếp đánh biến dạng cả một con mắt, chỉ chừa lại một đường kẻ nho nhỏ, và cái miệng cũng bị tát méo luôn, vốn dĩ một tuyệt thế giai nhân, giây sau đã biến thành Như Hoa.
Lâu Thất suýt chút nữa té từ trên cây xuống.
Thông thường thì nam nhân không có đánh nữ nhân có biết không? Huống chi người nữ nhân xinh đẹp như thế, và còn là một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa ái mộ hắn thật lòng!
Nàng nhịn hết nổi truyền âm cho hắn: "Đế Quân đại nhân, chàng có xấu bụng quá không?" Như vậy là không tốt đâu, không tốt đâu. Nhưng mà sao nàng cảm thấy mắc cười thế kia chứ?
Nghĩ ra thì nàng cũng là kẻ xấu bụng đó.
"Hừ." Trầm Sát mang theo cơn giận cũng truyền âm lại: "Nàng có còn là nữ nhân của bổn Đế Quân không? Trong tình huống như vậy, rõ ràng nàng cần phải ra tay." Nếu nàng không ra tay, thì để hắn ra tay, tiếp tục nghe nữ nhân khác gọi hắn như vậy, hắn sợ mình chịu không nổi sẽ đại khai sát giới.
Câu nói này cũng có chút đạo lý, Lâu Thất lại nhịn không nổi muốn cười.
"Sao chàng biết ta không ra tay?" Nàng cũng có ra tay cơ mà, chẳng qua không trực tiếp như thế thôi.
Nạp Lan Họa Tâm lúc này mới tin, cô ta thực sự bị Trầm Sát đánh rồi!
Cô ta sờ nửa bên mặt bị đánh sưng, vừa rơi lệ vừa nhìn Trầm Sát, "Chàng, chàng chàng đánh ta?"
"Bổn Đế Quân càng muốn giết ngươi." Nhưng mà, Thất Thất nhà hắn muốn tự động thủ, thì hắn chỉ có thể nhịn.
Câu nói này bỗng chốc đả kích Nạp Lan Họa Tâm một cách thảm hại, cô ta cắn chặt môi dưới, nhìn hắn chăm chú, trong mắt lóe ra tia sáng oán hận, "Muốn giết ta? Bổn thánh nữ không có dễ dàng bị giết như thế? Ngươi cứ thử xem."
Lâu Thất nhướng mày, dưới cái đình đột nhiên bay ra bốn hình bóng màu xám, bỗng chốc bao vây Trầm Sát, đồng thời, Lâu Thất bỗng cảm thấy sau lưng lành lạnh, "keng" một tiếng, là Long Ngôn đáp trả, cây kiếm ngắn trong tay đỡ lấy sát nút cây kiếm dài đang chém xuống, hai cây kiếm chạm nhau, chà ra tia lửa.
"Lâu Thất, ngươi quả nhiên đã đến." Khí thế của cả con người Nạp Lan Họa Tâm liền thay đổi, đi ra khỏi cái đình, nhìn về hướng Lâu Thất.
Lâu Thất nhìn người nam nhân áo xám giống như Long Ngôn bị cản trở lui về sau một bước, trong lòng cảm thán nội lực thâm hậu của đối phương, ngay cả nàng cũng không cảm nhận được kẻ đó tiếp cận mình từ khi nào!
Nàng nhảy từ trên cây xuống, bước ra ngoài, nhìn Nạp Lan Họa Tâm, nhịn không được bèn cười phụt một tiếng, "Nạp Lan cô nương lâu rồi không gặp, càng ngày càng xinh đẹp."
Cô ta hiện giờ sưng thành đầu heo, mà còn khen cô ta xinh đẹp, Lâu Thất đang cố tình cười nhạo cô ta!
Nạp Lan Họa Tâm cười tức tối: "Lâu cô nương."
"Xin hãy xưng hô bổn phi là Đế Phi nương nương, đa tạ." Lâu Thất chớp chớp mắt, bộ dạng ngông nghênh thế nào thì ngông nghênh thế nấy, không có vẻ hoảng sợ khi bị năm tên tuyệt đỉnh cao thủ bao vây.
Bộ dạng đó trong đáy mắt của Nạp Lan Họa Tân, thực là khiến cô ta tức lộn ruột mề gan.
Trầm Sát vẫy tay nàng, Lâu Thất bị nội lực ấm áp kéo qua đó, chạm vào lòng của hắn, hai tên cao thủ áo xám định ngăn cản đã chậm trễ nửa bước.
Trong mắt của Nạp Lan Họa Tâm lóe lên tia hối hận, cô ta chính là muốn chia cắt hai người bọn họ, không ngờ Trầm Sát bị bao vây vẫn có thể cách không gian kéo nàng về bên hắn.
Vả lại, có cần phải khó chia khó cắt đến thế không?
Ngọn lửa ghen tị đang thiêu rụi đôi mắt của cô ta.
"Nghe nói Phá Vực kiến quốc, quốc hiệu Đại Thịnh, đợi Lâu cô nương làm hoàng hậu của Đại Thịnh, bổn thánh nữ sửa cách xưng hô vẫn chưa muộn." Chỉ hi vọng ngươi còn sống đến lúc đó!
Ôm Lâu Thất ở trong lòng, Trầm Sát lạnh nhạt nói: "Một tháng sau, đại điển sắc hậu Đại Thịnh, nhưng mà, bổn Đế Quân không cần ngươi tham dự."
Nạp Lan Họa Tâm bị công kích lần nữa, cô ta định hạ lệnh đi theo kế hoạch, đột nhiên một âm thanh uy nghiêm truyền đến.
"Họa Tâm, khuya như vậy rồi, đừng có giở trò nữa, còn không cho Đế Quân về nghỉ ngơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.