Chương 491
Khuyết Danh
26/07/2019
"Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, chẳng qua chỉ có thế thôi." Trầm Sát nhếch môi, quả thật khí vững thần nhàn, dường như kẻ hắn đang ứng phó chỉ là một nhân vật nho nhỏ. Và thái độ này cũng chọc tức Đại trưởng lão ngột ngạt nhụt chí.
Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì xem thử ai sẽ là người đứng vững đến cuối cùng."
Trầm Sát thấy bàn tay của ông ta đột nhiên trở nên đỏ chót, dần dần có màu sắc của ngọn lửa.
"Chích Diệm Chưởng?"
Đột nhiên Trầm Sát nở nụ cười, "Chẳng lẽ ông vẫn chưa biết, Trương Mệnh đã trở thành thủ hạ bại tướng của bổn Đế Quân rồi sao?" Dùng chiêu thức của ông ta đối phó với ta, thật là nực cười.
Ẩm Huyết Kiếm nằm ở ngang ngực, một phát xông ra, sát khí cuồn cuộn ra bên ngoài, ép Đại trưởng lão phải lùi bước.
Chỗ không xa, Tố Lưu Vân chặn trước mặt của Lâu Thất, nhìn nàng tăm tối: "Lâu Thất, đối thủ của ngươi là ta."
Tay của Lâu Thất động đậy, quấn một đệ tử của Vấn Thiên Sơn rồi ném ra xa, và sau đó cơ thể xoay chuyển tại chỗ, Roi Thí Hồn giống như một con rắn linh đánh úp về phía của Tố Lưu Vân.
"Lưu Vân tiên tử, ha ha."
Tuy nàng không có nói thêm gì, nhưng chỉ hai chữ ha ha, đã như một cây tiễn sắc bén xuyên thẳng vào trái tim của Tố Lưu Vân, và uốn vặn một lần nữa, khiến cô ta thở không ra hơi.
Sự khinh bỉ coi thường như vậy, xem cô ta như cỏ rác.
Từ khi nào mà cô ta phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy cơ chứ?
"Cuối cùng thì Trầm Sát sẽ thuộc về ta thôi." Trong cơn phẫn nộ của cô ta thì không màng đến bất cứ sự việc gì khác nữa, chỉ cần nghỉ đến điểm này thôi, cô ta cảm thấy, muốn cướp được Trầm Sát thì phải huỷ hoại Lâu Thất. Vừa nói, cánh tay của cô ta vừa giương lên, hai tấm vải trù màu trắng được dùng nội lực đánh vào ngực của Lâu Thất.
Lâu Thất xoay người, ngón tay ấn một phím, Roi Thí Hồn bèn bắn ra một vụn đao nhỏ, cắt đống vải trù kia. Đồng thời lạnh nhạt nói: "Mẫu thân của ngươi vừa mới đụng cột tự sát, ngươi chả thèm nhìn lấy một lần, trong lòng chỉ nghĩ về người nam nhân, ngươi nói bà ta có đau buồn không chứ?"
"Liên quan gì đến ngươi!"
Tố Lưu Vân thù hận, động tác trong tay bèn tăng tốc hơn một chút, vải trù quấn ở hai tay càng múa đến nỗi vang tiếng răng rắc, một chiêu một thức chỉ mang theo một mục đích, đó chính là quấn chặt Lâu Thất, quấn nàng không thể hít thở. Võ công của Tố Lưu Vân đích thực không tồi, nhưng dù cô ta cố gắng ra sao, thì vải trù đó vẫn không thể chạm được Lâu Thất, ngược lại bị Lâu Thất cắt thành đống vải thưa, xoắn nát ra, rơi đều xuống đất.
Hoả không nói gì cả, chỉ im lặng giết, giết giết giết.
Hắn cũng cực kì hung hãn, bên cạnh hắn luôn có không ít người vây quanh muốn dùng số đông đạt được thắng lợi với sự tổn thất thấp nhất, nhưng đều bị Hoả đánh vài chiêu liền nằm bò xuống sàn.
A Mộc theo sau lưng của hắn, đôi lúc hắn quăng một kẻ sắp chết đến nơi qua đây, nàng chỉ cần tiến lên đâm thêm một nhát nửa nhát giùm hắn thì được rồi.
Nàng nhìn theo bóng lưng cao to của Hoả, rõ ràng đang lâm vào trận chiến hiểm nguy và bị vây sát, nhưng trong lòng vừa chua chát vừa ngọt ngào. Với sự thông minh của A Mộc đương nhiên có thể thấy được, Hoả đang chăm sóc cho nàng, nhưng lại không muốn nàng cảm thấy bản thân mình vô dụng, cho nên mới cho công việc để nàng hoạt động.
Nhưng nàng không hiểu về tình cảm của hắn.
Hắn đối xử tốt với nàng, bảo vệ nàng, đó là sự bảo vệ đối với một nữ nhân, hay là sự bảo vệ đối với một đứa muội muội? Dõi theo hắn, trái tim của nàng bất chợt đau nhói.
"Làm gì vậy? Lúc này mà còn ngơ ngác được sao?" Đột nhiên có một cơn gió bổ nhào qua, nàng chưa kịp phản ứng đã được Hoả ẵm lên, nàng ngẩng đầu, nghênh đón khuôn mặt giận dữ của hắn.
"Hoả đại ca, ta bị sao vậy?"
"Sao? Nhìn dưới chân kìa!" Hoả thật tức giận. A Mộc cúi đầu nhìn, mới phát hiện bước chân khi nãy của mình vừa vặn đứng trên một cái động sâu. Người nàng nhỏ nhắn như vậy, cái động đó to hơn so với nàng, lỡ như ngã xuống dưới kia thì làm sao?
A Mộc thấy hắn thực sự tức giận, cổ rụt rè, nói nhỏ: "Xin lỗi Hoả đại cả, ta sẽ cẩn thận chút."
Vừa dứt lời, nàng liền cảm giác được một cơn chấn động, vào giây phút cuối cùng, nàng nhìn thấy sắc mặt của Hoả đại biến, nhìn sang bên cạnh, ẵm nàng định bay lên, nhưng thân hình của bọn họ nhanh chóng rơi xuống dưới kia.
Nàng còn nghe thấy tiếng của Đế Quân gọi tên của Đế Phi, âm thanh đó có vẻ sợ hãi và cấp thiết.
Và sau đó, không biết chuyện gì nữa.
Lúc Lâu Thất tỉnh lại bất giác cười khổ. Điều này không thể nói là khinh địch, bởi vì không ai ngờ được, Vấn Thiên Sơn cả toà núi này đều là ruột rỗng.
Đúng vậy, cả toà núi này đều là ruột rỗng, sau đó mặt đất của Yêu Nguyệt Cung được đào xới lỏng lẻo thiết lập một cơ quan lớn như vậy, cả toà cung điện chỉ có một lối vào.
Ai sẽ ngờ tới, Vấn Thiên Sơn hao tổn nhiều nhân lực tài lực vật lực, bố trí một cạm bẫy lớn như vậy, chỉ vì bẫy Trầm Sát, ngay cả mỗi hai trăm tinh binh thuộc tam sơn nhất trang kia, cũng được dùng để mê hoặc bọn họ, đều trở thành vật bồi táng.
Không thể không nói, đám người của Đại trưởng lão, quả thật to gan, thật ác độc.
Đúng vậy, ngay giây phút đám đệ tử tinh anh của bọn chúng đều rơi xuống cùng một lúc, Lâu Thất bèn hiểu rõ ngay đường lối bên trong đó. Nhưng đã trễ rồi, cả mặt đất đều đổ nghiêng sau đó lật ngược, sau khi bọn họ rơi xuống, trên đầu cả sàn đất lật ngược lại phủ lên trên, bởi vì thân đang ở trong lòng núi, tiếng phủ vang lên vù vù vô cùng dày dặn và mang theo sóng gợn âm, bọn họ đều bị chấn động đến nỗi khí huyết phun trào, sau đó ngất xỉu.
Và giây phút đó, Lâu Thất tưởng lần này nhất định sẽ chết đi.
Vào phút cuối Trầm Sát định xông qua bên nàng, nhưng bị Đại trưởng lão ngăn lại.
Đúng rồi, Trầm Sát đâu?
Nàng phải sớm nghĩ ra, nếu bọn chúng cần Trầm Sát đi giải sự giam cầm của năm vạn tinh binh kia, sao có thể giết hắn được cơ chứ? Nhưng có lẽ bọn chúng cũng biết rõ trên người của Trầm Sát có độc cổ mạnh nhất lợi hại nhất, hạ độc hoặc dùng cổ không có tác dụng đối với hắn, về võ công, lại chẳng có ai là đối thủ của hắn, cho nên chỉ có thể dùng kế, dùng cơ quan mạnh mẽ nhất nhốt hắn lại.
Nhưng nhốt lại thì được tích sự gì? Trầm Sát cũng chưa chắc vì chạy thoát mà nghe lời của bọn chúng.
Cách tốt nhất là, động tay vào điểm yếu của hắn. Điểm yếu lớn nhất của Trầm Sát là cái gì?
Nếu là nữ nhân khác thì chắc không dám tự tin đến vậy, nhưng khuôn mặt của Lâu Thất lập tức trở nên đen sì. Điều này không cần phải nghi ngờ, điểm yếu lớn nhất của Trầm Sát là nàng, là nàng đó.
Cho nên, bọn chúng sẽ không để nàng chết, mà sẽ bắt sống nàng.
Được, thật sự tàn nhẫn quá đi.
Sau khi Lâu Thất phân tích tiếp nhận sự thất bại và trúng kế lần này, dù sao thì đối phương đã dốc hết tất cả để bố trí cục diện như vậy, cơ quan như thế, thua thì chẳng có gì lạ đâu.
Nhưng nàng sẽ không vì thế mà cúi đầu chịu thua, tin chắc Trầm Sát cũng sẽ như thế.
"Trầm Sát?" Giọng nói của nàng vang lên nhè nhẹ, tuy khẳng định Trầm Sát không có ở bên cạnh mình, nhưng nàng vẫn không cam chịu gọi một tiếng.
Quả nhiên không có hồi âm.
Nhưng qua vài giây sau, nàng nghe thấy có tiếng thở gấp hổn hển ở chỗ cách nàng không xa truyền đến, có lẽ là nam nhân, và, không chỉ một người.
Lâu Thất nghĩ đến giây phút cuối cùng, Tố Lưu Vân vốn dĩ một lòng một dạ muốn kích chiến dồn nàng vào chỗ chết, lúc nàng rơi xuống đây, Tố Lưu Vân được một sợi dây quấn lấy kéo trở về. Vào lúc rời khỏi, Tố Lưu Vân nở một nụ cười cực kì đen tối với nàng.
Nàng biết chắc chắn Tố Lưu Vân không để cho nàng chết một cách dễ dàng đâu.
Thân thế của Tố Lưu Vân, và chuyện với Đại trưởng lão lỡ bị truyền ra ngoài, thì chắc chắn cô ta sẽ bị thân bại danh liệt. Lưu Vân tiên tử thanh nhã thoát tục của ngày xưa, chẳng qua là sản phẩm loạn luân của phụ thân huynh muội, thân mẫu còn được phụ thân tặng cho Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, và cô ta ở trước mặt của thân mẫu, trải qua một cơn xuân thì với Đại trưởng lão.
Chuyện như vậy được truyền ra ngoài, không biết người trong thiên hạ sẽ náo động kinh hoảng đến cỡ nào.
Thân bại danh liệt là một chuyện, với trình độ nhẫn nhịn của Tố Lưu Vân, nói không chừng sẽ không màng tất cả, nhưng điều có thể đánh gục cô, tin chắc là những chuyện đã xảy ra trước mắt của người nam nhân mà cô yêu gần hai chục năm, cô để hắn nhìn thấy sự nhơ nhớp của mình, không thể nào ở bên cạnh hắn được nữa.
Đối với một nữ nhân mà nói, đây mới là điều tuyệt vọng nhất. Cho nên nhất định Tố Lưu Vân sẽ huỷ hoại nàng.
Hơi thở gấp rút nặng nề kia, nghĩ thôi đã hiểu.
"Cô, cô nương."
Lâu Thất đột nhiên run rẩy, nàng nghe thấy âm thanh của Trần Thập! Và âm thanh của Trần Thập có chút bất ổn rất rõ ràng.
"Trần Thập, ngươi bị sao vậy?" Lâu Thất lập tức bò dậy, nhưng nàng động đậy cơ thể, phát hiện mình bị ngã đến nỗi nội thương, nhúc nhích một phát liền làm nhói đau toàn thân.
Xem ra độ cao này bọn chúng cũng đã tính toán kĩ càng, vừa ngã xuống sẽ bị trọng thương, nhưng không đến nỗi chết đi.
"Đế Phi, giữa đường bọn tôi cũng bị mảng lưới chặn lại, nhưng không có bị thương." Tiếng của Hoả rất vững, nhưng Lâu Thất nghe ra được hơi thở của hắn cũng có chút hổn hển, thì ra hắn cũng đang ở gần đây.
"Những người khác đâu?"
Lâu Thất vừa hỏi, vừa mò vào thắt eo lấy ra thuốc được chế tạo từ Thần Thuỷ Niệm, mò mẫm mở ra, nuốt ba viên trước. Nội thương của nàng quá nặng, nếu không có thuốc này, đoán chắc kết cục là nằm ở đây chờ chết.
Nhưng chắc chắn đối phương không ngờ được, nàng có loại thuốc nghịch thiên đến vậy.
Phía bên kia có tiếng Hoả gọi nhẹ A Mộc. Lâu Thất cảm thấy trong lòng hắn thật sự có A Mộc, nhưng vì âm thanh của hắn rất thấp, cho nên chỉ cảm nhận được sự lo lắng và gấp gáp bên trong đó.
Trần Thập cũng gọi Thu nhị tiểu thư và Ấn Dao Phong.
Lâu Thất đột nhiên cảm thấy bên tai có hơi thở nóng bỏng, một tay đánh tóm lấy ở phía sau.
"Tiểu Thất lâu chủ."
Âm thanh của Long Ngôn vang lên, đồng thời, hắn tóm lấy tay của nàng, bàn tay đó cực kì lạnh lẽo, khiến Lâu Thất sững sờ một hồi.
"Thuộc hạ bị trúng loại thuốc đó đó, chắc bọn Trần Thập cũng thế, sắp chịu hết nổi rồi, mau chóng làm thuốc giải đi." Chắc có lẽ tình cảm của Long Ngôn và Lâu Hoan Thiên rất tốt, nên giọng điệu nói chuyện của hắn ta không giống như ám vệ bình thường, càng tuỳ tiện hơn nhiều. Lần vào cung này, hắn và Thiên Ảnh đều bị cấm tuỳ tiện xuất hiện, nhưng khi Lâu Thất rơi xuống đây, hắn đương nhiên phải nhảy xuống theo.
Cái loại thuốc đó đó.
Trong lòng của Lâu Thất vừa nghĩ liền biết đó là thuốc gì, đây là chiêu sau của Tố Lưu Vân? Muốn nàng bị đám thị vệ của mình khoanh tròn rồi đánh chéo sao? Đích thực hơi huỷ diệt người ta rồi đó.
"Nhịn lấy!"
Nàng quát nhẹ một tiếng, lại mò lên thắt eo của mình.
Lúc này, ở một chỗ khác của phòng khống chế cơ quan, Tố Lưu Vân đột nhiên nói: "Thắt eo của Lâu Thất!"
Đại trưởng lão ở bên cạnh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, "Thắt eo làm sao?" Kế hoạch đến đây được xem là thành công, đợi Trầm Sát thấy được tình hình bên đây của Lâu Thất, không sợ hắn không đồng ý.
"Trong thắt eo của cô ta toàn là thuốc, phải giật qua trước." Tố Lưu Vân nói.
Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì xem thử ai sẽ là người đứng vững đến cuối cùng."
Trầm Sát thấy bàn tay của ông ta đột nhiên trở nên đỏ chót, dần dần có màu sắc của ngọn lửa.
"Chích Diệm Chưởng?"
Đột nhiên Trầm Sát nở nụ cười, "Chẳng lẽ ông vẫn chưa biết, Trương Mệnh đã trở thành thủ hạ bại tướng của bổn Đế Quân rồi sao?" Dùng chiêu thức của ông ta đối phó với ta, thật là nực cười.
Ẩm Huyết Kiếm nằm ở ngang ngực, một phát xông ra, sát khí cuồn cuộn ra bên ngoài, ép Đại trưởng lão phải lùi bước.
Chỗ không xa, Tố Lưu Vân chặn trước mặt của Lâu Thất, nhìn nàng tăm tối: "Lâu Thất, đối thủ của ngươi là ta."
Tay của Lâu Thất động đậy, quấn một đệ tử của Vấn Thiên Sơn rồi ném ra xa, và sau đó cơ thể xoay chuyển tại chỗ, Roi Thí Hồn giống như một con rắn linh đánh úp về phía của Tố Lưu Vân.
"Lưu Vân tiên tử, ha ha."
Tuy nàng không có nói thêm gì, nhưng chỉ hai chữ ha ha, đã như một cây tiễn sắc bén xuyên thẳng vào trái tim của Tố Lưu Vân, và uốn vặn một lần nữa, khiến cô ta thở không ra hơi.
Sự khinh bỉ coi thường như vậy, xem cô ta như cỏ rác.
Từ khi nào mà cô ta phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy cơ chứ?
"Cuối cùng thì Trầm Sát sẽ thuộc về ta thôi." Trong cơn phẫn nộ của cô ta thì không màng đến bất cứ sự việc gì khác nữa, chỉ cần nghỉ đến điểm này thôi, cô ta cảm thấy, muốn cướp được Trầm Sát thì phải huỷ hoại Lâu Thất. Vừa nói, cánh tay của cô ta vừa giương lên, hai tấm vải trù màu trắng được dùng nội lực đánh vào ngực của Lâu Thất.
Lâu Thất xoay người, ngón tay ấn một phím, Roi Thí Hồn bèn bắn ra một vụn đao nhỏ, cắt đống vải trù kia. Đồng thời lạnh nhạt nói: "Mẫu thân của ngươi vừa mới đụng cột tự sát, ngươi chả thèm nhìn lấy một lần, trong lòng chỉ nghĩ về người nam nhân, ngươi nói bà ta có đau buồn không chứ?"
"Liên quan gì đến ngươi!"
Tố Lưu Vân thù hận, động tác trong tay bèn tăng tốc hơn một chút, vải trù quấn ở hai tay càng múa đến nỗi vang tiếng răng rắc, một chiêu một thức chỉ mang theo một mục đích, đó chính là quấn chặt Lâu Thất, quấn nàng không thể hít thở. Võ công của Tố Lưu Vân đích thực không tồi, nhưng dù cô ta cố gắng ra sao, thì vải trù đó vẫn không thể chạm được Lâu Thất, ngược lại bị Lâu Thất cắt thành đống vải thưa, xoắn nát ra, rơi đều xuống đất.
Hoả không nói gì cả, chỉ im lặng giết, giết giết giết.
Hắn cũng cực kì hung hãn, bên cạnh hắn luôn có không ít người vây quanh muốn dùng số đông đạt được thắng lợi với sự tổn thất thấp nhất, nhưng đều bị Hoả đánh vài chiêu liền nằm bò xuống sàn.
A Mộc theo sau lưng của hắn, đôi lúc hắn quăng một kẻ sắp chết đến nơi qua đây, nàng chỉ cần tiến lên đâm thêm một nhát nửa nhát giùm hắn thì được rồi.
Nàng nhìn theo bóng lưng cao to của Hoả, rõ ràng đang lâm vào trận chiến hiểm nguy và bị vây sát, nhưng trong lòng vừa chua chát vừa ngọt ngào. Với sự thông minh của A Mộc đương nhiên có thể thấy được, Hoả đang chăm sóc cho nàng, nhưng lại không muốn nàng cảm thấy bản thân mình vô dụng, cho nên mới cho công việc để nàng hoạt động.
Nhưng nàng không hiểu về tình cảm của hắn.
Hắn đối xử tốt với nàng, bảo vệ nàng, đó là sự bảo vệ đối với một nữ nhân, hay là sự bảo vệ đối với một đứa muội muội? Dõi theo hắn, trái tim của nàng bất chợt đau nhói.
"Làm gì vậy? Lúc này mà còn ngơ ngác được sao?" Đột nhiên có một cơn gió bổ nhào qua, nàng chưa kịp phản ứng đã được Hoả ẵm lên, nàng ngẩng đầu, nghênh đón khuôn mặt giận dữ của hắn.
"Hoả đại ca, ta bị sao vậy?"
"Sao? Nhìn dưới chân kìa!" Hoả thật tức giận. A Mộc cúi đầu nhìn, mới phát hiện bước chân khi nãy của mình vừa vặn đứng trên một cái động sâu. Người nàng nhỏ nhắn như vậy, cái động đó to hơn so với nàng, lỡ như ngã xuống dưới kia thì làm sao?
A Mộc thấy hắn thực sự tức giận, cổ rụt rè, nói nhỏ: "Xin lỗi Hoả đại cả, ta sẽ cẩn thận chút."
Vừa dứt lời, nàng liền cảm giác được một cơn chấn động, vào giây phút cuối cùng, nàng nhìn thấy sắc mặt của Hoả đại biến, nhìn sang bên cạnh, ẵm nàng định bay lên, nhưng thân hình của bọn họ nhanh chóng rơi xuống dưới kia.
Nàng còn nghe thấy tiếng của Đế Quân gọi tên của Đế Phi, âm thanh đó có vẻ sợ hãi và cấp thiết.
Và sau đó, không biết chuyện gì nữa.
Lúc Lâu Thất tỉnh lại bất giác cười khổ. Điều này không thể nói là khinh địch, bởi vì không ai ngờ được, Vấn Thiên Sơn cả toà núi này đều là ruột rỗng.
Đúng vậy, cả toà núi này đều là ruột rỗng, sau đó mặt đất của Yêu Nguyệt Cung được đào xới lỏng lẻo thiết lập một cơ quan lớn như vậy, cả toà cung điện chỉ có một lối vào.
Ai sẽ ngờ tới, Vấn Thiên Sơn hao tổn nhiều nhân lực tài lực vật lực, bố trí một cạm bẫy lớn như vậy, chỉ vì bẫy Trầm Sát, ngay cả mỗi hai trăm tinh binh thuộc tam sơn nhất trang kia, cũng được dùng để mê hoặc bọn họ, đều trở thành vật bồi táng.
Không thể không nói, đám người của Đại trưởng lão, quả thật to gan, thật ác độc.
Đúng vậy, ngay giây phút đám đệ tử tinh anh của bọn chúng đều rơi xuống cùng một lúc, Lâu Thất bèn hiểu rõ ngay đường lối bên trong đó. Nhưng đã trễ rồi, cả mặt đất đều đổ nghiêng sau đó lật ngược, sau khi bọn họ rơi xuống, trên đầu cả sàn đất lật ngược lại phủ lên trên, bởi vì thân đang ở trong lòng núi, tiếng phủ vang lên vù vù vô cùng dày dặn và mang theo sóng gợn âm, bọn họ đều bị chấn động đến nỗi khí huyết phun trào, sau đó ngất xỉu.
Và giây phút đó, Lâu Thất tưởng lần này nhất định sẽ chết đi.
Vào phút cuối Trầm Sát định xông qua bên nàng, nhưng bị Đại trưởng lão ngăn lại.
Đúng rồi, Trầm Sát đâu?
Nàng phải sớm nghĩ ra, nếu bọn chúng cần Trầm Sát đi giải sự giam cầm của năm vạn tinh binh kia, sao có thể giết hắn được cơ chứ? Nhưng có lẽ bọn chúng cũng biết rõ trên người của Trầm Sát có độc cổ mạnh nhất lợi hại nhất, hạ độc hoặc dùng cổ không có tác dụng đối với hắn, về võ công, lại chẳng có ai là đối thủ của hắn, cho nên chỉ có thể dùng kế, dùng cơ quan mạnh mẽ nhất nhốt hắn lại.
Nhưng nhốt lại thì được tích sự gì? Trầm Sát cũng chưa chắc vì chạy thoát mà nghe lời của bọn chúng.
Cách tốt nhất là, động tay vào điểm yếu của hắn. Điểm yếu lớn nhất của Trầm Sát là cái gì?
Nếu là nữ nhân khác thì chắc không dám tự tin đến vậy, nhưng khuôn mặt của Lâu Thất lập tức trở nên đen sì. Điều này không cần phải nghi ngờ, điểm yếu lớn nhất của Trầm Sát là nàng, là nàng đó.
Cho nên, bọn chúng sẽ không để nàng chết, mà sẽ bắt sống nàng.
Được, thật sự tàn nhẫn quá đi.
Sau khi Lâu Thất phân tích tiếp nhận sự thất bại và trúng kế lần này, dù sao thì đối phương đã dốc hết tất cả để bố trí cục diện như vậy, cơ quan như thế, thua thì chẳng có gì lạ đâu.
Nhưng nàng sẽ không vì thế mà cúi đầu chịu thua, tin chắc Trầm Sát cũng sẽ như thế.
"Trầm Sát?" Giọng nói của nàng vang lên nhè nhẹ, tuy khẳng định Trầm Sát không có ở bên cạnh mình, nhưng nàng vẫn không cam chịu gọi một tiếng.
Quả nhiên không có hồi âm.
Nhưng qua vài giây sau, nàng nghe thấy có tiếng thở gấp hổn hển ở chỗ cách nàng không xa truyền đến, có lẽ là nam nhân, và, không chỉ một người.
Lâu Thất nghĩ đến giây phút cuối cùng, Tố Lưu Vân vốn dĩ một lòng một dạ muốn kích chiến dồn nàng vào chỗ chết, lúc nàng rơi xuống đây, Tố Lưu Vân được một sợi dây quấn lấy kéo trở về. Vào lúc rời khỏi, Tố Lưu Vân nở một nụ cười cực kì đen tối với nàng.
Nàng biết chắc chắn Tố Lưu Vân không để cho nàng chết một cách dễ dàng đâu.
Thân thế của Tố Lưu Vân, và chuyện với Đại trưởng lão lỡ bị truyền ra ngoài, thì chắc chắn cô ta sẽ bị thân bại danh liệt. Lưu Vân tiên tử thanh nhã thoát tục của ngày xưa, chẳng qua là sản phẩm loạn luân của phụ thân huynh muội, thân mẫu còn được phụ thân tặng cho Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, và cô ta ở trước mặt của thân mẫu, trải qua một cơn xuân thì với Đại trưởng lão.
Chuyện như vậy được truyền ra ngoài, không biết người trong thiên hạ sẽ náo động kinh hoảng đến cỡ nào.
Thân bại danh liệt là một chuyện, với trình độ nhẫn nhịn của Tố Lưu Vân, nói không chừng sẽ không màng tất cả, nhưng điều có thể đánh gục cô, tin chắc là những chuyện đã xảy ra trước mắt của người nam nhân mà cô yêu gần hai chục năm, cô để hắn nhìn thấy sự nhơ nhớp của mình, không thể nào ở bên cạnh hắn được nữa.
Đối với một nữ nhân mà nói, đây mới là điều tuyệt vọng nhất. Cho nên nhất định Tố Lưu Vân sẽ huỷ hoại nàng.
Hơi thở gấp rút nặng nề kia, nghĩ thôi đã hiểu.
"Cô, cô nương."
Lâu Thất đột nhiên run rẩy, nàng nghe thấy âm thanh của Trần Thập! Và âm thanh của Trần Thập có chút bất ổn rất rõ ràng.
"Trần Thập, ngươi bị sao vậy?" Lâu Thất lập tức bò dậy, nhưng nàng động đậy cơ thể, phát hiện mình bị ngã đến nỗi nội thương, nhúc nhích một phát liền làm nhói đau toàn thân.
Xem ra độ cao này bọn chúng cũng đã tính toán kĩ càng, vừa ngã xuống sẽ bị trọng thương, nhưng không đến nỗi chết đi.
"Đế Phi, giữa đường bọn tôi cũng bị mảng lưới chặn lại, nhưng không có bị thương." Tiếng của Hoả rất vững, nhưng Lâu Thất nghe ra được hơi thở của hắn cũng có chút hổn hển, thì ra hắn cũng đang ở gần đây.
"Những người khác đâu?"
Lâu Thất vừa hỏi, vừa mò vào thắt eo lấy ra thuốc được chế tạo từ Thần Thuỷ Niệm, mò mẫm mở ra, nuốt ba viên trước. Nội thương của nàng quá nặng, nếu không có thuốc này, đoán chắc kết cục là nằm ở đây chờ chết.
Nhưng chắc chắn đối phương không ngờ được, nàng có loại thuốc nghịch thiên đến vậy.
Phía bên kia có tiếng Hoả gọi nhẹ A Mộc. Lâu Thất cảm thấy trong lòng hắn thật sự có A Mộc, nhưng vì âm thanh của hắn rất thấp, cho nên chỉ cảm nhận được sự lo lắng và gấp gáp bên trong đó.
Trần Thập cũng gọi Thu nhị tiểu thư và Ấn Dao Phong.
Lâu Thất đột nhiên cảm thấy bên tai có hơi thở nóng bỏng, một tay đánh tóm lấy ở phía sau.
"Tiểu Thất lâu chủ."
Âm thanh của Long Ngôn vang lên, đồng thời, hắn tóm lấy tay của nàng, bàn tay đó cực kì lạnh lẽo, khiến Lâu Thất sững sờ một hồi.
"Thuộc hạ bị trúng loại thuốc đó đó, chắc bọn Trần Thập cũng thế, sắp chịu hết nổi rồi, mau chóng làm thuốc giải đi." Chắc có lẽ tình cảm của Long Ngôn và Lâu Hoan Thiên rất tốt, nên giọng điệu nói chuyện của hắn ta không giống như ám vệ bình thường, càng tuỳ tiện hơn nhiều. Lần vào cung này, hắn và Thiên Ảnh đều bị cấm tuỳ tiện xuất hiện, nhưng khi Lâu Thất rơi xuống đây, hắn đương nhiên phải nhảy xuống theo.
Cái loại thuốc đó đó.
Trong lòng của Lâu Thất vừa nghĩ liền biết đó là thuốc gì, đây là chiêu sau của Tố Lưu Vân? Muốn nàng bị đám thị vệ của mình khoanh tròn rồi đánh chéo sao? Đích thực hơi huỷ diệt người ta rồi đó.
"Nhịn lấy!"
Nàng quát nhẹ một tiếng, lại mò lên thắt eo của mình.
Lúc này, ở một chỗ khác của phòng khống chế cơ quan, Tố Lưu Vân đột nhiên nói: "Thắt eo của Lâu Thất!"
Đại trưởng lão ở bên cạnh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, "Thắt eo làm sao?" Kế hoạch đến đây được xem là thành công, đợi Trầm Sát thấy được tình hình bên đây của Lâu Thất, không sợ hắn không đồng ý.
"Trong thắt eo của cô ta toàn là thuốc, phải giật qua trước." Tố Lưu Vân nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.