Chương 538
Khuyết Danh
26/07/2019
Mặc dù ngọn núi kia biến mất, trở thành một khu rừng trúc, nhưng nơi đó vẫn có điểm quái dị.
Hiện tại bây giờ là ban đêm nhưng trăng thu nhàn nhạt, dưới ánh trăng tuy có một tầng mây mỏng, ánh sáng không đủ nhưng đối với họ mà nói, nhìn cảnh vật vẫn không thành vấn đề.
Nhưng vùng rừng trúc này giống như một giới hạn quái dị, từ bìa rừng trúc, cả khu rừng trúc, tới vùng núi sau lưng rừng trúc đều ẩn trong một vùng bóng tối âm u.
Giống như hai thế giới, lấy rừng trúc làm ranh giới.
Một nhân gian, một địa ngục.
Không hiểu tại sao trong lòng Hiên Viên Trọng Châu lại bất ngờ xuất hiện câu nói đó.
Sau đó trong lòng hắn khẽ giật thót, ngẩng đầu lên nhìn, bảy thị vệ kia đã lặng lẽ lẻn vào rừng trúc, vừa tiến vào, bóng người họ đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Trình Vi thấy vậy vội nín thở, không hiểu tại sao trong lòng càng lúc càng lo lắng.
Khoảng nửa canh giờ sau, rừng trúc vẫn yên tĩnh, dường như không xảy ra bất cứ chuyện gì nhưng bảy thị vệ kia vẫn không quay lại.
Không hề có bất cứ âm thanh nào.
"Trọng vương, có khi nào họ gặp phải cạm bẫy gì không?"
Hiên Viên Trọng Châu ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, đột nhiên nhớ tới Trầm Sát, hắn đã biết mười lăm hàng tháng độc cổ của Trầm Sát sẽ phát tác, cần tiếp xúc với Lâu Thất.
Cũng không biết họ tối nay có còn ở Kim gia hay không.
...
Vì Long Ngôn nhận được thư của Lâu Hoan Thiên cách đây không lâu, biết rằng hắn tạm thời không sao, vì thế trên thực tế Trầm Sát và Lâu Thất có chuẩn bị tâm lý, mặc dù Khổng gia và Kim gia đều xảy ra chuyện nhưng Lâu gia chắc vẫn chưa có việc gì.
Vì thế, khi họ nhìn thấy những kiến trúc xây dựng trên những dãy núi mềm mại kia đang dần dần lên đèn, họ không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng một quần thể kiến trúc rộng lớn như vậy nằm trên núi non xanh biếc giống như một tòa thành nhỏ vẫn khiến họ phải tròn mắt ngạc nhiên trước quy mô và khí phái của Lâu gia.
"Trong số các đại thế gia, Lâu gia vẫn thế gia đứng đầu." Lâu Thất khẽ mỉm cười. Nếu không, Kim Lão cũng không tới mức phải lấy lòng cháu dâu xuất thân từ bàng chi Lâu gia.
Lâu Thất nghĩ tới người cháu dâu mà ông ấy phải chịu rất nhiều cực khổ vẫn chưa cưới về được lại nhớ tới U U, cũng không biết Hiên Viên Trọng Châu đã tìm được U U hay chưa.
Cách Lâu gia còn chừng hai ba trăm mét, Khổng Tu cho đội ngũ dừng lại, bước tới trước xe ngựa của Lâu Thất, mặc dù nói chuyện nhưng không hề giơ tay vén rèm lên.
"Thất nha đầu, các ngươi đợi ở đây trước, ta đi thăm dò."
Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau: "Cũng được, Long Ngôn, ngươi đi cùng Khổng thúc thúc."
Long Ngôn vốn là ám vệ của Lâu Hoan Thiên, đương nhiên quen thuộc với Lâu gia, Khổng Tu có thể cầu kiến Lâu lão thái quân với thân phận người nhà Khổng gia, Long Ngôn cũng có thể ngầm đi theo thăm dò xem Lâu gia có gì bất thường không.
"Tuân lệnh!"
Thực ra không cần Lâu Thất nói, Long Ngôn cũng muốn đi, dù sao thì Lâu Hoan Thiên cũng là chủ tử trước đây của hắn, không thể không quan tâm.
Hỏa sắp xếp một thị vệ làm phu xe đánh một chiếc xe ngựa dẫn Khổng Tu đi.
Đội ngũ tạm dừng lại tại chỗ, nhưng họ không ngờ rằng Khổng Tu còn chưa vào cửa Lâu gia liền đã có một nhóm người ra nghênh đón, hai bên chạm mặt nhau, Khổng Tu liền dẫn họ tới.
Mười hai người cưỡi ngựa, đều là những con ngựa cao lớn, uy phong lẫm liệt.
Chỉ có điều dẫn đầu là một thiếu nữ mặc xiêm y màu ngọc bích.
Thiếu nữ đó chừng mười bảy mười tám tuổi, có đôi mắt to tròn vô cùng thông minh, hai bên môi xinh đẹp có đôi má lúm đồng tiền.
Dung mạo rất dễ khiến người ta có thiện cảm, xinh đẹp, trong sáng, đáng yêu.
Đi sau nàng ta đều là những thanh thiếu niên tướng mạo tuấn tú, nhỏ nhất cũng chừng mười ba mười bốn tuổi, lớn nhất chừng hai mươi tuổi.
Đoàn người đó đi tới, sắc mặt có phần kích động, Lâu Thất thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng vén rèm cửa lên nhìn, chỉ có điều ánh mắt của thiếu nữ kia lập tức nhìn về bên nàng.
Giọng trong trẻo như oanh vàng, ngữ khí kích động và vui mừng: "Có phải Thất tỷ tỷ tới rồi không?"
Thất tỷ tỷ...
Lâu Thất nhướng mày. Lần trước đại ca nàng đã nói với nàng, việc của nàng nói cho Vân U trước, nhưng không nói với những người khác.
Hơn nữa nếu như họ là con của Hiên Viên Chiến, Lâu lão thái quân là người biết rõ chuyện này, nhận không Lâu Hoan Thiên làm thiếu chủ Lâu gia đã đành, nàng là người không sống ở Lâu gia, hà tất phải nhận về?
Lần này nàng tới đây cũng muốn nói chuyện thẳng thắn với Lâu lão thái quân, không phải tới để nhận họ hàng với Lâu gia.
Hơn nữa, thân phận của Vân U còn có nhiều điểm đáng ngờ, là Vân U hay là Lâu Vân U, Vân U này có phải là mẹ ruột của nàng hay không, tới giờ nàng vẫn chưa dám chắc chắn, tại sao lại phải nhận những người Lâu gia khác?
Còn một điểm nàng muốn làm rõ ở Lâu gia, Kim Lão từng nói chỉ có huyết mạch đích hệ của Lâu gia mới có thể luyện thành Bổn Mệnh Huyết Chú, nếu như nàng là con gái của Hiên Viên Chiến, Vân U là người Bạch Vu, vậy thì trên người nàng không hề có huyết mạch Lâu gia! Vậy chuyện này là như thế nào?
Biết bao điểm nghi ngờ hiện nay đang bao trùm lên họ, đối với việc nhận họ hàng, nàng thực sự không hề có chút hứng thú nào cả.
Nhưng người ta đã ra đón rồi, thái độ lại nhiệt tình như vậy, nàng vốn cũng cần vào Lâu gia, không nhất thiết phải làm mặt lạnh với họ.
Lâu Thất đứng dậy, đón nhận ánh mắt vui vẻ của thiếu nữ kia, mỉm cười nói: "Không biết cô nương là?"
Thiếu nữ khẽ vỗ trán mình lại thè lưỡi, dáng vẻ rất đáng yêu: "Xem muội kìa, gặp được Thất tỷ tỷ quá kích động, quên mất giới thiệu bản thân. Lần đầu gặp mặt Thất tỷ tỷ đã để lại ấn tượng mơ hồ với Thất tỷ tỷ rồi, sau này Thất tỷ tỷ nhất định sẽ cười muội. Muội là Lâu Nhược Mẫn, đứng hàng mười một trong nhà, các ca ca đều gọi muội là Tiểu Thập Nhất, có điều Thất tỷ tỷ có thể gọi muội là Mẫn Nhi, lão thái quân cũng gọi muội như vậy."
Tiểu Thập Nhất...
Nữ nhi đích hệ của Lâu gia đúng là không ít.
Sự đáng yêu của Lâu Nhược Mẫn khiến mười một thiếu niên đi cùng đều nhìn nàng ta, trong đó có mấy người, Lâu Thất có thể nhìn ra là ái mộ và si mê.
Còn nàng cũng là mỹ nhân có tiếng tăm ở đại lục Tứ Phương, tuổi tác cũng không quá lớn phải không? Vậy mà những thanh niên kia không ai siêu lòng.
Lâu Thất cảm thấy hơi buồn cười vì chỉ số quyến rũ của mình giảm sút. Nhưng ai đó lại cảm thấy rất tốt, không có ai dùng ánh mắt si mê nhìn nàng, chí ít như vậy khiến tâm trạng hắn tốt hơn rất nhiều.
Nhưng hắn không ngờ rằng tâm trạng tốt đẹp đó sắp sửa một đi không trở lại.
"Chào Nhược Mẫn cô nương!"
Lâu Thất không có thói quen có người gọi nàng tỷ tỷ là nàng sẽ phải gọi lại muội muội.
Có điều nàng chỉ là không thuận theo ý của Lâu Nhược Mẫn gọi nàng ta là Tiểu Thập Nhất, sắc mặt của thiếu nữ này lập tức xuất hiện vẻ buồn thương, ánh mắt ảm đạm.
"Thất tỷ tỷ không thích Mẫn Nhi sao?"
Mười một thanh thiếu niên kia vốn dĩ có chút hiếu kỳ và hào hứng với Lâu Thất, bây giờ thấy Lâu Nhược Mẫn như vậy, ánh mắt nhìn Lâu Thất lập tức thay đổi, có chút khiển trách. Có mấy người lập tức xót ruột tới dỗ dành nàng ta.
Thanh niên chừng hai mươi tuổi đi bên phải Lâu Nhược mẫn liếc nhìn Lâu Thất nói: "Ta là Lâu Ngọc Thiên, là đường đệ của tỷ, có điều tuổi tác chúng ta ngang nhau, lão thái quân biết được tin tỷ sắp về nhà, vẫn đang đợi, bây giờ nhanh đi vào thôi."
Lâu Ngọc Thiên?
Tên của đại ca chắc là phụ thân Hiên Viên Chiến đặt, tên thực sự nên là Hiên Viên Hoan Thiên mới đúng, vậy tên của Lâu Ngọc Thiên cũng là đặt theo?
Có điều tại sao Lâu lão thái quân biết được nàng sắp tới Lâu gia? Lẽ nào Lâu gia cũng phái mật thám đi? Hay là bên cạnh Lâu Hoan Thiên có người bán đứng họ?
"Vào rồi nói!" Giọng Trầm Sát vang lên bên tai nàng.
Bất luận nguyên nhân là gì, Lâu gia, họ vẫn phải vào.
Đội ngũ đi theo nhóm người Lâu Ngọc Thiên, Lâu Nhược Mẫn từ từ đi vào cửa Lâu gia. Sau khi vào, trước mắt cũng là một vùng rộng lớn, có điều chứa xe ngựa của gần một trăm người bọn họ vẫn còn rất rộng. Dãy núi xây dựng các quần thể kiến trúc thực chất không được gọi là núi, nên được gọi là đồi, mười bước có hoa, trăm bước có cây cối, còn có cả suối chảy róc rách, kiến trúc tinh xảo điểm xuyết bên trong, giống như những sơn trang nghỉ dưỡng mà nhà giàu thời hiện đại hay đi, nhưng cảnh quan đẹp hơn, kiến trúc tinh xảo hơn.
Men theo những sườn núi này, bên cạnh có một con đường đá xanh rộng lớn dẫn lên trên, chiều rộng có thể cho phép hai cỗ xe ngựa sang trọng đi song song.
Một bên là kiến trúc liên miên không ngớt, một bên là đường lớn như dải lụa, cả Lâu gia mang tới cảm giác rất quy củ.
Vì phải vào Lâu gia, xe ngựa của Trầm Sát vốn dĩ không phải đi đầu tiên liền đi đầu đội ngũ, Lâu Ngọc Thiên cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa của họ, đi trước chừng một con ngựa.
"Bổn gia ở phía trước, xe ngựa có thể đi thẳng vào. Nhưng hiện nay lão thái quân tuổi đã cao, đợi tới Tụ Hiền Đường, mời Thất tỷ cho thị vệ sắp xếp nghỉ ngơi trước, chúng ta dẫn Thất tỷ tới gặp lão thái quân."
Đối phương nói rất thành khẩn, Lâu Thất đương nhiên không phản đối. Họ không thể dẫn theo nhiều xe ngựa thế này chạy thẳng tới trước mặt lão thái quân được. Cha nàng có giao dịch với lão thái quân, hiện giờ nàng cũng không chắc lão thái quân là tốt hay là xấu, cứ hành động theo lễ đã.
"Điều này là đương nhiên."
Lâu Thất đáp lời.
Trầm Sát vẫn ôm eo Lâu Thất, nàng nói chuyện với đám người Lâu Ngọc Thiên hắn cũng không lộ diện, chỉ dựa vào xe ngựa, thấp thoáng trong bóng tối, vì thế đối phương chỉ biết trong xe còn có nam nhân nhưng không nhìn rõ.
"Lão thái quân này xem ra không đơn giản." Hắn tiến sát lại, ngực kề sát lưng nàng, miệng ghé sát tai nàng, nói một câu xong lại cắn nhẹ lên tai nàng.
Chút thịt đó, cảm giác vô cùng tinh tế.
Lâu Thất bị hắn cắn nhẹ như vậy, tóc gáy đều nhạy cảm dựng hết lên, lập tức lùi ra xa một khoảng, đưa tay nhéo nhẹ lên đùi hắn: "Đợi lát nữa người chịu khổ lại là chàng đấy."
Hơn nữa, bây giờ trong lòng nàng đang rối bời, hắn thì tốt rồi, vẫn có tâm trạng đùa giỡn với nàng.
"Bổn đế quân muốn để nàng thư thái hơn." Trầm Sát nói một cách thản nhiên.
Lâu Thất trợn ngược mắt: "Ta căn bản không hề lo lắng."
Hiện tại bây giờ là ban đêm nhưng trăng thu nhàn nhạt, dưới ánh trăng tuy có một tầng mây mỏng, ánh sáng không đủ nhưng đối với họ mà nói, nhìn cảnh vật vẫn không thành vấn đề.
Nhưng vùng rừng trúc này giống như một giới hạn quái dị, từ bìa rừng trúc, cả khu rừng trúc, tới vùng núi sau lưng rừng trúc đều ẩn trong một vùng bóng tối âm u.
Giống như hai thế giới, lấy rừng trúc làm ranh giới.
Một nhân gian, một địa ngục.
Không hiểu tại sao trong lòng Hiên Viên Trọng Châu lại bất ngờ xuất hiện câu nói đó.
Sau đó trong lòng hắn khẽ giật thót, ngẩng đầu lên nhìn, bảy thị vệ kia đã lặng lẽ lẻn vào rừng trúc, vừa tiến vào, bóng người họ đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Trình Vi thấy vậy vội nín thở, không hiểu tại sao trong lòng càng lúc càng lo lắng.
Khoảng nửa canh giờ sau, rừng trúc vẫn yên tĩnh, dường như không xảy ra bất cứ chuyện gì nhưng bảy thị vệ kia vẫn không quay lại.
Không hề có bất cứ âm thanh nào.
"Trọng vương, có khi nào họ gặp phải cạm bẫy gì không?"
Hiên Viên Trọng Châu ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, đột nhiên nhớ tới Trầm Sát, hắn đã biết mười lăm hàng tháng độc cổ của Trầm Sát sẽ phát tác, cần tiếp xúc với Lâu Thất.
Cũng không biết họ tối nay có còn ở Kim gia hay không.
...
Vì Long Ngôn nhận được thư của Lâu Hoan Thiên cách đây không lâu, biết rằng hắn tạm thời không sao, vì thế trên thực tế Trầm Sát và Lâu Thất có chuẩn bị tâm lý, mặc dù Khổng gia và Kim gia đều xảy ra chuyện nhưng Lâu gia chắc vẫn chưa có việc gì.
Vì thế, khi họ nhìn thấy những kiến trúc xây dựng trên những dãy núi mềm mại kia đang dần dần lên đèn, họ không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng một quần thể kiến trúc rộng lớn như vậy nằm trên núi non xanh biếc giống như một tòa thành nhỏ vẫn khiến họ phải tròn mắt ngạc nhiên trước quy mô và khí phái của Lâu gia.
"Trong số các đại thế gia, Lâu gia vẫn thế gia đứng đầu." Lâu Thất khẽ mỉm cười. Nếu không, Kim Lão cũng không tới mức phải lấy lòng cháu dâu xuất thân từ bàng chi Lâu gia.
Lâu Thất nghĩ tới người cháu dâu mà ông ấy phải chịu rất nhiều cực khổ vẫn chưa cưới về được lại nhớ tới U U, cũng không biết Hiên Viên Trọng Châu đã tìm được U U hay chưa.
Cách Lâu gia còn chừng hai ba trăm mét, Khổng Tu cho đội ngũ dừng lại, bước tới trước xe ngựa của Lâu Thất, mặc dù nói chuyện nhưng không hề giơ tay vén rèm lên.
"Thất nha đầu, các ngươi đợi ở đây trước, ta đi thăm dò."
Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau: "Cũng được, Long Ngôn, ngươi đi cùng Khổng thúc thúc."
Long Ngôn vốn là ám vệ của Lâu Hoan Thiên, đương nhiên quen thuộc với Lâu gia, Khổng Tu có thể cầu kiến Lâu lão thái quân với thân phận người nhà Khổng gia, Long Ngôn cũng có thể ngầm đi theo thăm dò xem Lâu gia có gì bất thường không.
"Tuân lệnh!"
Thực ra không cần Lâu Thất nói, Long Ngôn cũng muốn đi, dù sao thì Lâu Hoan Thiên cũng là chủ tử trước đây của hắn, không thể không quan tâm.
Hỏa sắp xếp một thị vệ làm phu xe đánh một chiếc xe ngựa dẫn Khổng Tu đi.
Đội ngũ tạm dừng lại tại chỗ, nhưng họ không ngờ rằng Khổng Tu còn chưa vào cửa Lâu gia liền đã có một nhóm người ra nghênh đón, hai bên chạm mặt nhau, Khổng Tu liền dẫn họ tới.
Mười hai người cưỡi ngựa, đều là những con ngựa cao lớn, uy phong lẫm liệt.
Chỉ có điều dẫn đầu là một thiếu nữ mặc xiêm y màu ngọc bích.
Thiếu nữ đó chừng mười bảy mười tám tuổi, có đôi mắt to tròn vô cùng thông minh, hai bên môi xinh đẹp có đôi má lúm đồng tiền.
Dung mạo rất dễ khiến người ta có thiện cảm, xinh đẹp, trong sáng, đáng yêu.
Đi sau nàng ta đều là những thanh thiếu niên tướng mạo tuấn tú, nhỏ nhất cũng chừng mười ba mười bốn tuổi, lớn nhất chừng hai mươi tuổi.
Đoàn người đó đi tới, sắc mặt có phần kích động, Lâu Thất thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng vén rèm cửa lên nhìn, chỉ có điều ánh mắt của thiếu nữ kia lập tức nhìn về bên nàng.
Giọng trong trẻo như oanh vàng, ngữ khí kích động và vui mừng: "Có phải Thất tỷ tỷ tới rồi không?"
Thất tỷ tỷ...
Lâu Thất nhướng mày. Lần trước đại ca nàng đã nói với nàng, việc của nàng nói cho Vân U trước, nhưng không nói với những người khác.
Hơn nữa nếu như họ là con của Hiên Viên Chiến, Lâu lão thái quân là người biết rõ chuyện này, nhận không Lâu Hoan Thiên làm thiếu chủ Lâu gia đã đành, nàng là người không sống ở Lâu gia, hà tất phải nhận về?
Lần này nàng tới đây cũng muốn nói chuyện thẳng thắn với Lâu lão thái quân, không phải tới để nhận họ hàng với Lâu gia.
Hơn nữa, thân phận của Vân U còn có nhiều điểm đáng ngờ, là Vân U hay là Lâu Vân U, Vân U này có phải là mẹ ruột của nàng hay không, tới giờ nàng vẫn chưa dám chắc chắn, tại sao lại phải nhận những người Lâu gia khác?
Còn một điểm nàng muốn làm rõ ở Lâu gia, Kim Lão từng nói chỉ có huyết mạch đích hệ của Lâu gia mới có thể luyện thành Bổn Mệnh Huyết Chú, nếu như nàng là con gái của Hiên Viên Chiến, Vân U là người Bạch Vu, vậy thì trên người nàng không hề có huyết mạch Lâu gia! Vậy chuyện này là như thế nào?
Biết bao điểm nghi ngờ hiện nay đang bao trùm lên họ, đối với việc nhận họ hàng, nàng thực sự không hề có chút hứng thú nào cả.
Nhưng người ta đã ra đón rồi, thái độ lại nhiệt tình như vậy, nàng vốn cũng cần vào Lâu gia, không nhất thiết phải làm mặt lạnh với họ.
Lâu Thất đứng dậy, đón nhận ánh mắt vui vẻ của thiếu nữ kia, mỉm cười nói: "Không biết cô nương là?"
Thiếu nữ khẽ vỗ trán mình lại thè lưỡi, dáng vẻ rất đáng yêu: "Xem muội kìa, gặp được Thất tỷ tỷ quá kích động, quên mất giới thiệu bản thân. Lần đầu gặp mặt Thất tỷ tỷ đã để lại ấn tượng mơ hồ với Thất tỷ tỷ rồi, sau này Thất tỷ tỷ nhất định sẽ cười muội. Muội là Lâu Nhược Mẫn, đứng hàng mười một trong nhà, các ca ca đều gọi muội là Tiểu Thập Nhất, có điều Thất tỷ tỷ có thể gọi muội là Mẫn Nhi, lão thái quân cũng gọi muội như vậy."
Tiểu Thập Nhất...
Nữ nhi đích hệ của Lâu gia đúng là không ít.
Sự đáng yêu của Lâu Nhược Mẫn khiến mười một thiếu niên đi cùng đều nhìn nàng ta, trong đó có mấy người, Lâu Thất có thể nhìn ra là ái mộ và si mê.
Còn nàng cũng là mỹ nhân có tiếng tăm ở đại lục Tứ Phương, tuổi tác cũng không quá lớn phải không? Vậy mà những thanh niên kia không ai siêu lòng.
Lâu Thất cảm thấy hơi buồn cười vì chỉ số quyến rũ của mình giảm sút. Nhưng ai đó lại cảm thấy rất tốt, không có ai dùng ánh mắt si mê nhìn nàng, chí ít như vậy khiến tâm trạng hắn tốt hơn rất nhiều.
Nhưng hắn không ngờ rằng tâm trạng tốt đẹp đó sắp sửa một đi không trở lại.
"Chào Nhược Mẫn cô nương!"
Lâu Thất không có thói quen có người gọi nàng tỷ tỷ là nàng sẽ phải gọi lại muội muội.
Có điều nàng chỉ là không thuận theo ý của Lâu Nhược Mẫn gọi nàng ta là Tiểu Thập Nhất, sắc mặt của thiếu nữ này lập tức xuất hiện vẻ buồn thương, ánh mắt ảm đạm.
"Thất tỷ tỷ không thích Mẫn Nhi sao?"
Mười một thanh thiếu niên kia vốn dĩ có chút hiếu kỳ và hào hứng với Lâu Thất, bây giờ thấy Lâu Nhược Mẫn như vậy, ánh mắt nhìn Lâu Thất lập tức thay đổi, có chút khiển trách. Có mấy người lập tức xót ruột tới dỗ dành nàng ta.
Thanh niên chừng hai mươi tuổi đi bên phải Lâu Nhược mẫn liếc nhìn Lâu Thất nói: "Ta là Lâu Ngọc Thiên, là đường đệ của tỷ, có điều tuổi tác chúng ta ngang nhau, lão thái quân biết được tin tỷ sắp về nhà, vẫn đang đợi, bây giờ nhanh đi vào thôi."
Lâu Ngọc Thiên?
Tên của đại ca chắc là phụ thân Hiên Viên Chiến đặt, tên thực sự nên là Hiên Viên Hoan Thiên mới đúng, vậy tên của Lâu Ngọc Thiên cũng là đặt theo?
Có điều tại sao Lâu lão thái quân biết được nàng sắp tới Lâu gia? Lẽ nào Lâu gia cũng phái mật thám đi? Hay là bên cạnh Lâu Hoan Thiên có người bán đứng họ?
"Vào rồi nói!" Giọng Trầm Sát vang lên bên tai nàng.
Bất luận nguyên nhân là gì, Lâu gia, họ vẫn phải vào.
Đội ngũ đi theo nhóm người Lâu Ngọc Thiên, Lâu Nhược Mẫn từ từ đi vào cửa Lâu gia. Sau khi vào, trước mắt cũng là một vùng rộng lớn, có điều chứa xe ngựa của gần một trăm người bọn họ vẫn còn rất rộng. Dãy núi xây dựng các quần thể kiến trúc thực chất không được gọi là núi, nên được gọi là đồi, mười bước có hoa, trăm bước có cây cối, còn có cả suối chảy róc rách, kiến trúc tinh xảo điểm xuyết bên trong, giống như những sơn trang nghỉ dưỡng mà nhà giàu thời hiện đại hay đi, nhưng cảnh quan đẹp hơn, kiến trúc tinh xảo hơn.
Men theo những sườn núi này, bên cạnh có một con đường đá xanh rộng lớn dẫn lên trên, chiều rộng có thể cho phép hai cỗ xe ngựa sang trọng đi song song.
Một bên là kiến trúc liên miên không ngớt, một bên là đường lớn như dải lụa, cả Lâu gia mang tới cảm giác rất quy củ.
Vì phải vào Lâu gia, xe ngựa của Trầm Sát vốn dĩ không phải đi đầu tiên liền đi đầu đội ngũ, Lâu Ngọc Thiên cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa của họ, đi trước chừng một con ngựa.
"Bổn gia ở phía trước, xe ngựa có thể đi thẳng vào. Nhưng hiện nay lão thái quân tuổi đã cao, đợi tới Tụ Hiền Đường, mời Thất tỷ cho thị vệ sắp xếp nghỉ ngơi trước, chúng ta dẫn Thất tỷ tới gặp lão thái quân."
Đối phương nói rất thành khẩn, Lâu Thất đương nhiên không phản đối. Họ không thể dẫn theo nhiều xe ngựa thế này chạy thẳng tới trước mặt lão thái quân được. Cha nàng có giao dịch với lão thái quân, hiện giờ nàng cũng không chắc lão thái quân là tốt hay là xấu, cứ hành động theo lễ đã.
"Điều này là đương nhiên."
Lâu Thất đáp lời.
Trầm Sát vẫn ôm eo Lâu Thất, nàng nói chuyện với đám người Lâu Ngọc Thiên hắn cũng không lộ diện, chỉ dựa vào xe ngựa, thấp thoáng trong bóng tối, vì thế đối phương chỉ biết trong xe còn có nam nhân nhưng không nhìn rõ.
"Lão thái quân này xem ra không đơn giản." Hắn tiến sát lại, ngực kề sát lưng nàng, miệng ghé sát tai nàng, nói một câu xong lại cắn nhẹ lên tai nàng.
Chút thịt đó, cảm giác vô cùng tinh tế.
Lâu Thất bị hắn cắn nhẹ như vậy, tóc gáy đều nhạy cảm dựng hết lên, lập tức lùi ra xa một khoảng, đưa tay nhéo nhẹ lên đùi hắn: "Đợi lát nữa người chịu khổ lại là chàng đấy."
Hơn nữa, bây giờ trong lòng nàng đang rối bời, hắn thì tốt rồi, vẫn có tâm trạng đùa giỡn với nàng.
"Bổn đế quân muốn để nàng thư thái hơn." Trầm Sát nói một cách thản nhiên.
Lâu Thất trợn ngược mắt: "Ta căn bản không hề lo lắng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.