Chương 550
Khuyết Danh
26/07/2019
Sự tin tưởng của Hiên Viên Trọng Châu đối với ông lão này, toàn bộ được gán vào thân của bạn U U.
Hắn tin tưởng Lâu Thất, có thể đi theo bên cạnh Lâu Thất, con tiểu hồ ly nhận được sự sủng ái và tin tưởng tuyệt đối không đơn giản. Vậy thì, nếu tiểu hồ ly có thể an tâm ở trong lòng của ông lão đi theo ông, vậy thì là bạn chứ không phải là địch.
Nhưng bây giờ xem ra, việc này có chút điêu.
"Trọng Vương, chỗ này thật tà quái." Một thị vệ bên cạnh nhìn dãy đèn cầy ở hai bên, trong lòng có một cơn lốc nhỏ đang xoay chuyển, tuy ánh lửa lắc lư, nhưng chẳng có ngọn đèn nào bị dập tắt, điều này khiến họ cảm thấy thật kì lạ.
Trình Vi cũng căng cứng cơ thể, nhìn chặt vào hình bóng của ông lão phía trước, đè thấp giọng nói: "Đâu chỉ chỗ này thật tà quái, vị lão già kia cũng thật tà quái. Các ngươi nhìn xem."
Tất cả mọi người đều nhìn sang phía bên đó, chỉ thấy ông lão như đang bước đi, nhưng thật ra thì cơ thể đang phiêu diêu, chẳng thấy ông ta nhúc nhích gì cả, cơ thể đã tiến lên trên hơn chục bước rồi.
"Đây là bộ pháp khinh công." Một vị Thần Quỷ Binh lên tiếng: "Hình như ta có chút ấn tượng, nhưng là ai có bộ pháp như vậy thì hiện giờ ta chưa nhớ ra."
Đám Thẩn Quỷ Binh này bị giam giữ lâu ngày ở Vấn Thiên Sơn, và cũng bế quan lâu như vậy, sau khi thoát ra thì kí ức có chút mơ mơ hồ hồ, giống như những chuyện lặt vặt, nhiều người trong số bọn họ phải từ từ mới nhớ ra được.
Nhưng trong lòng của Hiên Viên Trọng Châu có một dự cảm không lành, việc này nhất định không phải là chuyện vặt vãnh, mà là rất quan trọng, "Ngươi hãy suy nghĩ thật kĩ, tốt nhất là nhanh chóng nhớ ra."
Có rất nhiều võ công tuyệt học không bao giờ truyền cho người ngoài, cho nên, chỉ cần biết được bộ pháp của người đó, có lẽ sẽ tường tận được thân phận của người đó.
Hiên Viên Trọng Châu chỉ cảm thấy, thân phận của ông lão này có thể rất quan trọng đối với bọn họ.
Ông lão cuối cùng cũng dừng lại, ở đó lại có tiếp một cánh cửa đầu tiên.
Trong núi động, toàn thân của Lâu Thất mềm nhũn, nằm trên đùi của Trầm Sát.
Phía dưới của bọn họ đang đắp chiếc áo bào của hắn, bây giờ chiếc áo bào đó đã dơ bẩn triệt để.
Hai bên má của Lâu Thất ửng đỏ, như đang say xỉn.
Đôi tay của nàng vẫn đang thao tác, ánh nhìn mê ly, vẫn không kiềm chế được lướt sang đôi tay của mình đang phục vụ "đại gia", chỉ cảm thấy mình sắp bị điên mất.
"Ê, họ Trầm kia, rốt cuộc đã xong hay chưa?"
Nàng cuối cùng vẫn nhịn không được liếc hắn một phen. Vốn dĩ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, bởi vì nàng hoàn toàn không ngờ tới, vào giây phút cuối cùng, bạo quân này lại trở nên yêu kiều diễm lệ, đôi mắt đỏ ngầu loé lên tia sáng, mặt mày phấn hồng, môi mỏng nhếch lên một nụ cười thoả mãn, không giống với bề ngoài lạnh lùng thường ngày, pha lẫn chút gợi cảm.
Nhìn hắn một phen nàng liền cảm thấy khô lưỡi rát họng.
Chỉ là, đại gia à, thật là chưa xong hay sao? Trước đó mượn dùng cặp đùi của nàng, bây giờ thì dùng tay nàng.
"Ơ."
Trầm Sát giơ tay ẵm nàng lên, kéo lên trên thêm chút nữa, để nàng bò trên bờ ngực của hắn.
"Thất Thất, mau tìm cách giải cổ cho bổn Đế Quân." Giọng nói của hắn trầm khàm. Chỉ đơn giản như vậy thôi mà hắn đã biết mùi vị đó khiến con người điên cuồng đến cỡ nào, thật không thể tưởng tượng khi thật sự sở hữu nàng sẽ kì dịu biết bao.
Lâu Thất bỗng dưng sững sờ, chẳng phải nàng đang tìm cách sao. Lúc nãy nàng đã dùng máu của mình dẫn dụ cổ trùng di chuyển đến bả vai của hắn, nhưng sau đó thì con cổ đó không động đậy nữa, trong thoáng chốc nàng không biết nên giải tiếp như thế nào.
Trước khi chưa giải được, đôi mắt của hắn luôn có màu đỏ ngầu, nhưng điều may mắn đó là, tuy không có sự cân bằng của độc, tình trạng trước mắt vẫn là tình trạng tốt nhất theo tưởng tượng của bọn họ, cổ đã phát tác, nhưng ít ra máu của nàng còn có thể ức chế tạm thời, tuy cổ trùng cuồng điên đến nỗi khiến đôi mắt của Trầm Sát trở đỏ, và bây giờ toàn thân đang nóng bỏng, ít ra chưa đến nỗi mất mạng chẳng phải sao?
Chỉ là đây vẫn được xem như một quả bom nổ chậm, hiện tại bọn họ không nói rõ được quả bom này được nổ vào khi nào, khi nổ tung thì thần thánh cũng không thể nào cứu vãn được, cho nên giờ đây nàng nhìn Trầm Sát cảm thấy thực sự lo sợ.
"Mau đứng dậy mặc y phục." Lâu Thất chỉ chỉ vào chiếc cằm của hắn.
Trầm Sát lười biếng đứng dậy, nhìn nàng nhanh chóng mặc xong y phục của mình, bèn cởi mở giơ ra hai cánh tay đợi nàng hầu hạ mình mặc y phục.
Lâu Thất phẫn nộ nhìn hắn một phen, cầm bộ y phục sạch sẽ của hắn lên, mặc vào cho hắn. Y phục bên trong cũng xem như sạch sẽ, chỉ là chiếc áo bào bên ngoài được dùng để lót dưới khi nãy, đã trở nên dơ bẩn. Nhưng hiếm khi Trầm Sát không để ý như hiện giờ.
Thật ra nếu hắn không nói, thì nàng cũng định hầu hạ hắn mặc đồ, không phải vì tính chất nô tỳ, mà là nàng thực sự sợ, sợ hắn không cẩn thận sẽ gây cổ phát tác, tuy biết không phải động tác mạnh bạo dẫn đến cổ phát tác, nhưng trong lòng nàng vẫn nhịn không được nghĩ hắn hiện tại thật yếu đuối, không thể thực hiện động tác mạnh tay, phải chăm sóc bảo vệ hắn thật kĩ mới đúng.
Vừa mặc áo cho hắn xong xuôi, phía bên ngoài truyền vào giọng nói căng thẳng của thần y: "Đế Hậu, độc của Đế Quân đã giải được chưa?"
Lâu Thất nhích qua kia một chút, dùng chân nhẹ nhàng khều bụi gai che chắn ở trước cửa động né ra, ánh sáng chiếu rọi vào đây, có gió cuộn qua, nàng luôn cảm thấy trong động núi dường như có mùi vị xấu hổ.
Khuôn mặt đỏ bừng.
"Độc đã giải rồi."
Trầm Sát nắm tay của nàng bước ra ngoài, thần y bỗng trở nên mừng rỡ: "Độc của Đế Quân thật sự được giải rồi! Cổ cũng không có phát tác sao?"
"Sao có thể không phát tác?" Đôi mắt của Trầm Sát hơi ngẩng lên, để ông nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của mình.
Sau khi vui mừng nhìn thấy tình hình như vậy, trái tim của thần y có chút chịu đựng không nổi. Nhưng thực ra thì ông cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, vốn dĩ bao nhiêu năm nay họ cũng đã sẵn sàng tâm lý của mình, giữa độc và cổ có một sự cân bằng, chỉ cần không phá vỡ là được. Bây giờ chưa có cách, độc phát tác trước, chỉ có thể giải độc trước mà thôi.
"Bắt đầu phát tác rồi." Thần y thì thầm nói: "Không còn bao nhiêu thời gian nữa, nói không chừng hôm nào đó sẽ phát ra toàn bộ."
Đây là, mạng của Đế Quân đang được treo trên một sợi dây mảnh.
"Không sao, có Thất Thất ở đây." Trầm Sát giơ tay vuốt ve cái đầu của Lâu Thất. Sao mà cảm thấy sau khi trải qua sự quấn quýt nóng bỏng trong núi động, bây giờ càng trở nên thích nàng hơn? Thích, thích lắm luôn.
Trầm Sát suy nghĩ có vẻ đau buồn đôi chút, bây giờ hắn đã xem nàng như tim gan bảo bối, đợi đến khi hắn thật sự sở hữu con người nàng, thì sẽ tăng đậm sự yêu thích này đến cỡ nào? Vậy thì là một sự yêu thích thế nào nhỉ.
Lâu Thất thật muốn trợn ngược mắt, "Người yêu dấu ơi, giờ đây ta đang bó tay."
"Vẫn sẽ nghĩ được cách thôi mà, nàng là phúc tinh của bổn Đế Quân." Trầm Sát cực kì tự tin, và nhìn nghiêng về phía nàng: "Vả lại, nếu bổn Đế Quân có cổ phát tác, thì chẳng phải trên đường hoàng tuyền có nàng kề cạnh hay sao? Chết cũng chả có gì lo ngại."
Điều này tức là, hắn chết thì phải kéo nàng chết chung mới được.
Lâu Thất thì thầm một mình, "Bổn cô nương chả muốn chết." Cho nên, nàng phải tìm cách giải cổ mới được.
"Tiểu Thất, nhìn xem đây là cái gì." Giọng nói của Hiên Viên Ý vang đến, thần y bỗng dưng sáng tỏ vỗ đùi.
"Đúng rồi, vốn dĩ định nói với Đế Quân Đế Hậu, phía trước hình như đang ẩn núp vài con thú hoang, nhưng không biết là gì."
Trầm Sát nghe vậy định bước đến bên cạnh Hiên Viên Ý, Lâu Thất lập tức ngăn cản hắn lại, "Đợi chút, bắt đầu từ bây giờ, chàng chỉ có thể đi bước nhỏ."
Thấy hắn sải bước lớn thì nàng lo sợ, lo lắng cổ sẽ phát tác.
"Đi bước nhỏ?" Khuôn mặt của Trầm Sát đen sầm lại.
Đi bước nhỏ là cái quái gì vậy? Bắt một nam nhân cao to như hắn đi bước nhỏ, còn coi được không vậy?
Lâu Thất bịt miệng cười vui.
Bọn họ không phải không lo lắng, không phải không sợ hãi, không phải không căng thẳng, nhưng Lâu Thất không làm ra vẻ suốt ngày muốn sống muốn chết sầu đau khổ mặt khổ mày được.
Vào lúc này rồi mà nàng vẫn còn giở trò khôi hài được.
"Đế Hậu vẫn có thể ức chế được cổ của Đế Quân chứ?" Thần y thấy mười ngón tay của hai người họ đan chặt nhau, bất chợt hỏi.
Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau một phen. Dường như câu hỏi này bị bọn họ phớt lờ. Bây giờ trên người hắn chỉ còn lại cổ, nếu trong mùng mười lăm hắn không đụng được nàng thì sẽ như thế nào?
Trầm Sát chậm rãi buông tay Lâu Thất. Trái tim của Lâu Thất bỗng căng lên.
Đôi tay vừa buông ra, hắn chỉ cảm thấy một cơn đau đớn truyền ra từ ngực phải, dường như trong thoáng chốc, khuôn mặt của hắn lộ ra gân máu xanh xanh, như một tấm lưới phủ đầy trên mặt của hắn.
"A!"
Trầm Sát lạnh lùng quả thật không nhịn được thảm hét một tiếng.
"Trầm Sát!"
Lâu Thất sợ hãi, lập tức bay qua đó ôm chặt hắn, tay của nàng sờ mó lên khuôn mặt hắn.
Nói cũng thật kì lạ, giống như ngọn lửa gặp phải nước, đống gân máu xanh đỏ kia lập tức ẩn xuống, cơn đau nhói đó cũng chìm dần.
Đôi bàn tay của Trầm Sát nâng đỡ khuôn mặt của Lâu Thất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chặt nàng, thở phào một hơi, nhẹ giọng nói: "Bổn Đế Quân đã hiểu, sự suy đoán trước kia của thần y quả không sai, độc cổ trong người của bổn Đế Quân khắc chế lẫn nhau, cho dù giải cái nào trước cũng sẽ chết. Bây giờ bổn Đế Quân vẫn chưa chết, là tại vì nàng, nàng ức chế không phải độc, mà là..."
"Tuyệt mệnh cổ."
Câu nói này có ý gì?
Lâu Thất suy nghĩ theo lời nói của hắn, trong đầu có chút hỗn loạn, nhưng vẫn chưa để nàng suy nghĩ thấu đáo, phía trước bỗng dưng có vài tiếng thở gấp.
Bọn họ quay đầu nhìn, có ba người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối chỗ đối diện.
Người. Quả thật là người.
Bọn họ còn tưởng là thú hoang cơ?
Hiên Viên Ý và thần y kinh hãi. Sao lại là người cơ chứ?
Lúc nãy bọn chúng ẩn núp trong bóng tối, đôi mắt chớp chớp phát sáng, đó rõ ràng là đôi mắt của thú hoang, đôi mắt của con người sao có thể như vậy được?
Hiên Viên Ý bỗng lui về sau một bước.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ba người kia không được bình thường. Trước tiên phát hiện được điểm bất thường trong đó là Lâu Thất. Nàng vội nhìn Trầm Sát, "Đôi mắt của bọn chúng giống y hệt với chàng!"
Đều đỏ ngầu như nhau, và, trên mặt của bọn chúng, trên tay đều lộ ra gân máu xanh đỏ, rải đều dưới da, sắc mặt vặn vẹo không nhìn rõ hình dạng ban đầu.
Và y phục trên người bọn họ đều rách nát khó tả, trên thân thể cực kì dơ bẩn, dường như đã chống chọi một thời gian dài ở dưới đáy vực.
"Chẳng lẽ bọn họ cũng đã trúng tuyệt mệnh cổ?"
Hiên Viên Ý bỗng dưng chỉ vào kí hiệu trên cổ áo của một người, "Đó dường như đã gặp qua trên cổ áo của Kim Nguyên."
Chính là một biểu tượng mặt trời được đơn giản hoá.
Kim gia, "Chẳng lẽ là người của nhà họ Kim?" Thần y kinh hãi.
Ánh mắt của Lâu Thất nhìn lướt qua ba người kia, thấp giọng nói: "Không có Kim lão." Ba người này hoặc là những kẻ bị mất tích của Kim gia.
"Bọn chúng cũng bị trúng tuyệt mệnh cổ." Trầm Sát kết luận.
Hắn tin tưởng Lâu Thất, có thể đi theo bên cạnh Lâu Thất, con tiểu hồ ly nhận được sự sủng ái và tin tưởng tuyệt đối không đơn giản. Vậy thì, nếu tiểu hồ ly có thể an tâm ở trong lòng của ông lão đi theo ông, vậy thì là bạn chứ không phải là địch.
Nhưng bây giờ xem ra, việc này có chút điêu.
"Trọng Vương, chỗ này thật tà quái." Một thị vệ bên cạnh nhìn dãy đèn cầy ở hai bên, trong lòng có một cơn lốc nhỏ đang xoay chuyển, tuy ánh lửa lắc lư, nhưng chẳng có ngọn đèn nào bị dập tắt, điều này khiến họ cảm thấy thật kì lạ.
Trình Vi cũng căng cứng cơ thể, nhìn chặt vào hình bóng của ông lão phía trước, đè thấp giọng nói: "Đâu chỉ chỗ này thật tà quái, vị lão già kia cũng thật tà quái. Các ngươi nhìn xem."
Tất cả mọi người đều nhìn sang phía bên đó, chỉ thấy ông lão như đang bước đi, nhưng thật ra thì cơ thể đang phiêu diêu, chẳng thấy ông ta nhúc nhích gì cả, cơ thể đã tiến lên trên hơn chục bước rồi.
"Đây là bộ pháp khinh công." Một vị Thần Quỷ Binh lên tiếng: "Hình như ta có chút ấn tượng, nhưng là ai có bộ pháp như vậy thì hiện giờ ta chưa nhớ ra."
Đám Thẩn Quỷ Binh này bị giam giữ lâu ngày ở Vấn Thiên Sơn, và cũng bế quan lâu như vậy, sau khi thoát ra thì kí ức có chút mơ mơ hồ hồ, giống như những chuyện lặt vặt, nhiều người trong số bọn họ phải từ từ mới nhớ ra được.
Nhưng trong lòng của Hiên Viên Trọng Châu có một dự cảm không lành, việc này nhất định không phải là chuyện vặt vãnh, mà là rất quan trọng, "Ngươi hãy suy nghĩ thật kĩ, tốt nhất là nhanh chóng nhớ ra."
Có rất nhiều võ công tuyệt học không bao giờ truyền cho người ngoài, cho nên, chỉ cần biết được bộ pháp của người đó, có lẽ sẽ tường tận được thân phận của người đó.
Hiên Viên Trọng Châu chỉ cảm thấy, thân phận của ông lão này có thể rất quan trọng đối với bọn họ.
Ông lão cuối cùng cũng dừng lại, ở đó lại có tiếp một cánh cửa đầu tiên.
Trong núi động, toàn thân của Lâu Thất mềm nhũn, nằm trên đùi của Trầm Sát.
Phía dưới của bọn họ đang đắp chiếc áo bào của hắn, bây giờ chiếc áo bào đó đã dơ bẩn triệt để.
Hai bên má của Lâu Thất ửng đỏ, như đang say xỉn.
Đôi tay của nàng vẫn đang thao tác, ánh nhìn mê ly, vẫn không kiềm chế được lướt sang đôi tay của mình đang phục vụ "đại gia", chỉ cảm thấy mình sắp bị điên mất.
"Ê, họ Trầm kia, rốt cuộc đã xong hay chưa?"
Nàng cuối cùng vẫn nhịn không được liếc hắn một phen. Vốn dĩ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, bởi vì nàng hoàn toàn không ngờ tới, vào giây phút cuối cùng, bạo quân này lại trở nên yêu kiều diễm lệ, đôi mắt đỏ ngầu loé lên tia sáng, mặt mày phấn hồng, môi mỏng nhếch lên một nụ cười thoả mãn, không giống với bề ngoài lạnh lùng thường ngày, pha lẫn chút gợi cảm.
Nhìn hắn một phen nàng liền cảm thấy khô lưỡi rát họng.
Chỉ là, đại gia à, thật là chưa xong hay sao? Trước đó mượn dùng cặp đùi của nàng, bây giờ thì dùng tay nàng.
"Ơ."
Trầm Sát giơ tay ẵm nàng lên, kéo lên trên thêm chút nữa, để nàng bò trên bờ ngực của hắn.
"Thất Thất, mau tìm cách giải cổ cho bổn Đế Quân." Giọng nói của hắn trầm khàm. Chỉ đơn giản như vậy thôi mà hắn đã biết mùi vị đó khiến con người điên cuồng đến cỡ nào, thật không thể tưởng tượng khi thật sự sở hữu nàng sẽ kì dịu biết bao.
Lâu Thất bỗng dưng sững sờ, chẳng phải nàng đang tìm cách sao. Lúc nãy nàng đã dùng máu của mình dẫn dụ cổ trùng di chuyển đến bả vai của hắn, nhưng sau đó thì con cổ đó không động đậy nữa, trong thoáng chốc nàng không biết nên giải tiếp như thế nào.
Trước khi chưa giải được, đôi mắt của hắn luôn có màu đỏ ngầu, nhưng điều may mắn đó là, tuy không có sự cân bằng của độc, tình trạng trước mắt vẫn là tình trạng tốt nhất theo tưởng tượng của bọn họ, cổ đã phát tác, nhưng ít ra máu của nàng còn có thể ức chế tạm thời, tuy cổ trùng cuồng điên đến nỗi khiến đôi mắt của Trầm Sát trở đỏ, và bây giờ toàn thân đang nóng bỏng, ít ra chưa đến nỗi mất mạng chẳng phải sao?
Chỉ là đây vẫn được xem như một quả bom nổ chậm, hiện tại bọn họ không nói rõ được quả bom này được nổ vào khi nào, khi nổ tung thì thần thánh cũng không thể nào cứu vãn được, cho nên giờ đây nàng nhìn Trầm Sát cảm thấy thực sự lo sợ.
"Mau đứng dậy mặc y phục." Lâu Thất chỉ chỉ vào chiếc cằm của hắn.
Trầm Sát lười biếng đứng dậy, nhìn nàng nhanh chóng mặc xong y phục của mình, bèn cởi mở giơ ra hai cánh tay đợi nàng hầu hạ mình mặc y phục.
Lâu Thất phẫn nộ nhìn hắn một phen, cầm bộ y phục sạch sẽ của hắn lên, mặc vào cho hắn. Y phục bên trong cũng xem như sạch sẽ, chỉ là chiếc áo bào bên ngoài được dùng để lót dưới khi nãy, đã trở nên dơ bẩn. Nhưng hiếm khi Trầm Sát không để ý như hiện giờ.
Thật ra nếu hắn không nói, thì nàng cũng định hầu hạ hắn mặc đồ, không phải vì tính chất nô tỳ, mà là nàng thực sự sợ, sợ hắn không cẩn thận sẽ gây cổ phát tác, tuy biết không phải động tác mạnh bạo dẫn đến cổ phát tác, nhưng trong lòng nàng vẫn nhịn không được nghĩ hắn hiện tại thật yếu đuối, không thể thực hiện động tác mạnh tay, phải chăm sóc bảo vệ hắn thật kĩ mới đúng.
Vừa mặc áo cho hắn xong xuôi, phía bên ngoài truyền vào giọng nói căng thẳng của thần y: "Đế Hậu, độc của Đế Quân đã giải được chưa?"
Lâu Thất nhích qua kia một chút, dùng chân nhẹ nhàng khều bụi gai che chắn ở trước cửa động né ra, ánh sáng chiếu rọi vào đây, có gió cuộn qua, nàng luôn cảm thấy trong động núi dường như có mùi vị xấu hổ.
Khuôn mặt đỏ bừng.
"Độc đã giải rồi."
Trầm Sát nắm tay của nàng bước ra ngoài, thần y bỗng trở nên mừng rỡ: "Độc của Đế Quân thật sự được giải rồi! Cổ cũng không có phát tác sao?"
"Sao có thể không phát tác?" Đôi mắt của Trầm Sát hơi ngẩng lên, để ông nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của mình.
Sau khi vui mừng nhìn thấy tình hình như vậy, trái tim của thần y có chút chịu đựng không nổi. Nhưng thực ra thì ông cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, vốn dĩ bao nhiêu năm nay họ cũng đã sẵn sàng tâm lý của mình, giữa độc và cổ có một sự cân bằng, chỉ cần không phá vỡ là được. Bây giờ chưa có cách, độc phát tác trước, chỉ có thể giải độc trước mà thôi.
"Bắt đầu phát tác rồi." Thần y thì thầm nói: "Không còn bao nhiêu thời gian nữa, nói không chừng hôm nào đó sẽ phát ra toàn bộ."
Đây là, mạng của Đế Quân đang được treo trên một sợi dây mảnh.
"Không sao, có Thất Thất ở đây." Trầm Sát giơ tay vuốt ve cái đầu của Lâu Thất. Sao mà cảm thấy sau khi trải qua sự quấn quýt nóng bỏng trong núi động, bây giờ càng trở nên thích nàng hơn? Thích, thích lắm luôn.
Trầm Sát suy nghĩ có vẻ đau buồn đôi chút, bây giờ hắn đã xem nàng như tim gan bảo bối, đợi đến khi hắn thật sự sở hữu con người nàng, thì sẽ tăng đậm sự yêu thích này đến cỡ nào? Vậy thì là một sự yêu thích thế nào nhỉ.
Lâu Thất thật muốn trợn ngược mắt, "Người yêu dấu ơi, giờ đây ta đang bó tay."
"Vẫn sẽ nghĩ được cách thôi mà, nàng là phúc tinh của bổn Đế Quân." Trầm Sát cực kì tự tin, và nhìn nghiêng về phía nàng: "Vả lại, nếu bổn Đế Quân có cổ phát tác, thì chẳng phải trên đường hoàng tuyền có nàng kề cạnh hay sao? Chết cũng chả có gì lo ngại."
Điều này tức là, hắn chết thì phải kéo nàng chết chung mới được.
Lâu Thất thì thầm một mình, "Bổn cô nương chả muốn chết." Cho nên, nàng phải tìm cách giải cổ mới được.
"Tiểu Thất, nhìn xem đây là cái gì." Giọng nói của Hiên Viên Ý vang đến, thần y bỗng dưng sáng tỏ vỗ đùi.
"Đúng rồi, vốn dĩ định nói với Đế Quân Đế Hậu, phía trước hình như đang ẩn núp vài con thú hoang, nhưng không biết là gì."
Trầm Sát nghe vậy định bước đến bên cạnh Hiên Viên Ý, Lâu Thất lập tức ngăn cản hắn lại, "Đợi chút, bắt đầu từ bây giờ, chàng chỉ có thể đi bước nhỏ."
Thấy hắn sải bước lớn thì nàng lo sợ, lo lắng cổ sẽ phát tác.
"Đi bước nhỏ?" Khuôn mặt của Trầm Sát đen sầm lại.
Đi bước nhỏ là cái quái gì vậy? Bắt một nam nhân cao to như hắn đi bước nhỏ, còn coi được không vậy?
Lâu Thất bịt miệng cười vui.
Bọn họ không phải không lo lắng, không phải không sợ hãi, không phải không căng thẳng, nhưng Lâu Thất không làm ra vẻ suốt ngày muốn sống muốn chết sầu đau khổ mặt khổ mày được.
Vào lúc này rồi mà nàng vẫn còn giở trò khôi hài được.
"Đế Hậu vẫn có thể ức chế được cổ của Đế Quân chứ?" Thần y thấy mười ngón tay của hai người họ đan chặt nhau, bất chợt hỏi.
Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau một phen. Dường như câu hỏi này bị bọn họ phớt lờ. Bây giờ trên người hắn chỉ còn lại cổ, nếu trong mùng mười lăm hắn không đụng được nàng thì sẽ như thế nào?
Trầm Sát chậm rãi buông tay Lâu Thất. Trái tim của Lâu Thất bỗng căng lên.
Đôi tay vừa buông ra, hắn chỉ cảm thấy một cơn đau đớn truyền ra từ ngực phải, dường như trong thoáng chốc, khuôn mặt của hắn lộ ra gân máu xanh xanh, như một tấm lưới phủ đầy trên mặt của hắn.
"A!"
Trầm Sát lạnh lùng quả thật không nhịn được thảm hét một tiếng.
"Trầm Sát!"
Lâu Thất sợ hãi, lập tức bay qua đó ôm chặt hắn, tay của nàng sờ mó lên khuôn mặt hắn.
Nói cũng thật kì lạ, giống như ngọn lửa gặp phải nước, đống gân máu xanh đỏ kia lập tức ẩn xuống, cơn đau nhói đó cũng chìm dần.
Đôi bàn tay của Trầm Sát nâng đỡ khuôn mặt của Lâu Thất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chặt nàng, thở phào một hơi, nhẹ giọng nói: "Bổn Đế Quân đã hiểu, sự suy đoán trước kia của thần y quả không sai, độc cổ trong người của bổn Đế Quân khắc chế lẫn nhau, cho dù giải cái nào trước cũng sẽ chết. Bây giờ bổn Đế Quân vẫn chưa chết, là tại vì nàng, nàng ức chế không phải độc, mà là..."
"Tuyệt mệnh cổ."
Câu nói này có ý gì?
Lâu Thất suy nghĩ theo lời nói của hắn, trong đầu có chút hỗn loạn, nhưng vẫn chưa để nàng suy nghĩ thấu đáo, phía trước bỗng dưng có vài tiếng thở gấp.
Bọn họ quay đầu nhìn, có ba người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối chỗ đối diện.
Người. Quả thật là người.
Bọn họ còn tưởng là thú hoang cơ?
Hiên Viên Ý và thần y kinh hãi. Sao lại là người cơ chứ?
Lúc nãy bọn chúng ẩn núp trong bóng tối, đôi mắt chớp chớp phát sáng, đó rõ ràng là đôi mắt của thú hoang, đôi mắt của con người sao có thể như vậy được?
Hiên Viên Ý bỗng lui về sau một bước.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ba người kia không được bình thường. Trước tiên phát hiện được điểm bất thường trong đó là Lâu Thất. Nàng vội nhìn Trầm Sát, "Đôi mắt của bọn chúng giống y hệt với chàng!"
Đều đỏ ngầu như nhau, và, trên mặt của bọn chúng, trên tay đều lộ ra gân máu xanh đỏ, rải đều dưới da, sắc mặt vặn vẹo không nhìn rõ hình dạng ban đầu.
Và y phục trên người bọn họ đều rách nát khó tả, trên thân thể cực kì dơ bẩn, dường như đã chống chọi một thời gian dài ở dưới đáy vực.
"Chẳng lẽ bọn họ cũng đã trúng tuyệt mệnh cổ?"
Hiên Viên Ý bỗng dưng chỉ vào kí hiệu trên cổ áo của một người, "Đó dường như đã gặp qua trên cổ áo của Kim Nguyên."
Chính là một biểu tượng mặt trời được đơn giản hoá.
Kim gia, "Chẳng lẽ là người của nhà họ Kim?" Thần y kinh hãi.
Ánh mắt của Lâu Thất nhìn lướt qua ba người kia, thấp giọng nói: "Không có Kim lão." Ba người này hoặc là những kẻ bị mất tích của Kim gia.
"Bọn chúng cũng bị trúng tuyệt mệnh cổ." Trầm Sát kết luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.