Đế Vương Sủng Ái

Chương 580

Khuyết Danh

26/07/2019

Đây đúng là người quen cũ, là Cửu vương điện hạ của Tây Cương, Tây Trường Ức.

Lúc trước, khi Lâu Thất vừa tới Đại Thịnh, không, khi đó còn gọi là Phá Vực, khi nàng vừa tới Cửu Tiêu Điện thì thân phận gian tế của Tây Trường Ức đã bị bại lộ, bị giam giữ trong nhà lao. Cuối cùng, Lâu Thất đã cứu hắn, sau đó Trầm Sát cũng thả hắn đi.

Mà nàng làm như thế, phần lớn là do sự thâm tình của Tây Trường Ức với nữ nô lệ kia.

Về sau, ở Hàn gia Lạc Dương thành, bọn họ mới biết được nữ nô lệ kia chính là nữ nhi mà Hàn gia thất lạc nhiều năm. Chỉ là lúc đó Lâu Thất trở mặt với người Hàn gia, suýt nữa không rời khỏi Lạc Dương thành được. Cuối cùng, Triệu Vân Phong phải lấy lệnh bài tri phủ của Hiên Viên Trọng Châu cho nàng mượn dùng.

Từ đó về sau, nàng không gặp lại Tây Trường Ức nữa, không ngờ bây giờ lại đụng mặt ở Cẩm Dương thành.

Lạc Dương thành, Cẩm Dương thành, chỉ khác nhau một chữ!

Tại sao Tây Trường Ức thâm tình với Hàn Tiểu Sức trước kia, cô gia của Hàn gia lại xuất hiện ở đại lục Long Ngâm?

Xuất hiện ở đại lục Long Ngâm thì cũng thôi, nhưng sao hắn lại trở thành vị hôn phu của con gái tộc trưởng Bạch Vu tộc?

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Hàn Tiểu Sức đâu?

Ánh mắt Vân Nhược Hoa quét qua người bọn họ, thần sắc nghi hoặc. Lúc đầu, nàng tưởng Tây Trường Ức và hai người kia là bạn tốt, nhưng sau khi thấy thái độ của bọn họ thì nàng lập tức nghi ngờ, nhất là sau khi nghe câu nói của Lâu Thất, trên mặt Tây Trường Ức hình như có chút xấu hổ.

"Vào nhà trước đi!" Tây Trường Ức nhanh chóng che giấu sự xấu hổ của mình, mỉm cười nhìn Lâu Thất và Trầm Sát, nghiêng người mời bọn họ, bày ra dáng vẻ chủ nhà hiếu khách.

Mọi người vừa đi vào, cửa lớn đã đóng lại, trong lúc đó Lâu Thất đột nhiên có dự cảm kì lạ, nhưng nàng lại không nói rõ được là dự cảm gì.

Đây là một tòa nhà lớn, Vân Nhược Hoa dùng giọng điệu của chủ nhà nói với bọn họ: "Các vị vừa đi đường xa tới đây, hẳn là vừa mệt vừa đói rồi. Ta đi cho người chuẩn bị bữa tối, các vị có thể đến phòng khách nghỉ ngơi trước." Nói xong lập tức gọi thị nữ tới dẫn người đi nghỉ ngơi.

Những người khác nghe theo hiệu lệnh của Hỏa vệ rời đi, còn mấy người Vân vệ, Trần Thập, Lâu Tín, Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên thì đi theo Trầm Sát và Lâu Thất.

Vân Nhược Hoa thấy như vậy, trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của Trầm Sát.

Trước khi thấy Trầm Sát, Vân Nhược Hoa cho rằng bọn họ không hiểu phép tắc như thế thì chính là mấy người thô tục, cho nên rất khinh thường. Nhưng khi nhìn thấy người thật thì Vân Nhược Hoa cảm thấy khí thế của người nam nhân này quá mạnh mẽ, con cháu của thế gia cũng không có được khí chất như vậy!

Lúc này Vân Nhược Hoa không muốn bọn họ đến phòng khách nghỉ ngơi, nàng chỉ muốn mau chóng hiểu rõ người đàn ông này, cho nên lập tức mời bọn họ đến đại sảnh.

"Bữa tối phải mất một lúc mới xong, hai vị dùng điểm tâm trước đi."

Vân Tinh Nhi, Vân Bình, Vân Thúy thấy thị nữ bưng lên bánh hoa quế, bánh đậu xanh loại bình thường thì lập tức có chút xấu hổ.

Trong xe người ta có nhiều điểm tâm tinh xảo như vậy, thì sao ăn được mấy món điểm tâm tầm thường này chứ?

Chỉ là bọn họ đã đánh giá thấp Lâu Thất, tuy điểm tâm nhìn không đẹp bằng điểm tâm của nàng, cũng không có hương vị của điểm tâm hiện đại, nhưng nàng cũng muốn nếm thử một lần, biết đâu lại do đầu bếp có tay nghề cao siêu làm ra thì sao?



Nhưng khi tay nàng vừa vươn về phía đĩa bánh hoa quế, mu bàn tay lại bị người nào đó vỗ một cái, tiếng kêu vang dội, khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

Trong lòng Vân Nhược Hoa rất vui vẻ, chẳng lẽ nữ tử này không được sủng ái nên ngay cả một miếng bánh ngọt mà nam nhân kia cũng không cho nàng ta ăn?

Lâu Thất dùng ánh mắt oán hận nhìn Trầm Sát, Trầm Sát bình tĩnh nói: "Vừa nãy nàng đã ăn rất nhiều đồ ngọt ở trong xe rồi, không cho phép ăn nữa, cẩn thận ăn quá nhiều sẽ bị hỏng răng đó."

Ăn nhiều đồ ngọt không tốt. Lúc ở trên xe nàng đã ăn quá nhiều điểm tâm rồi, hiện giờ mới được bao lâu mà đã muốn ăn tiếp chứ? Đáng giận nhất là ăn nhiều như vậy còn không béo lên được chút nào, khiến cho Trầm Sát đang muốn vỗ béo nàng cảm thấy rất đau đầu.

Trầm Sát nói không hề kiêng kị gì, trong giọng nói còn mang theo sự quan tâm cưng chiều khiến cho người khác nổi da gà.

Vân Nhược Hoa nhìn dáng vẻ của Trầm Sát, nghe giọng nói trầm ấm của hắn, trái tim nàng ta đập thình thịch, không bình tĩnh được.

Nữ nhân chính là sinh vật rất kì lạ. Nam nhân dù đẹp tới đâu thì cũng không thể khiến cho các nàng tim đập thình thịch, nhưng một nam nhân có khí thế kinh người, kiêu ngạo, quý phái như vậy lại lộ ra dáng vẻ dịu dàng thì không có nữ nhân nào tránh thoát được.

Các nàng đều muốn được hắn đối xử dịu dàng như vậy.

Sau đó sẽ nảy sinh ra rất nhiều tâm tư không nên có, giống như Vân Nhược Hoa lúc này.

Thấy Lâu Thất có chút buồn bực, Tây Trường Ức nhẹ nhàng cười: "Sau khi kết hôn hình như tình cảm của hai người tốt hơn rồi!"

Nghe hắn nói vậy, Lâu Thất biết hắn cũng hỏi thăm nhiều về tin tức ở bên kia, cho nên nàng cũng mỉm cười đáp lại: "Tình cảm của chúng ta sao? Từ ngày đầu tiên gặp nhau thì đã tốt rồi..."

Vân Nhược Hoa không ngờ Lâu Thất lại mặt dày như vậy, nói mấy lời như thế mà vẫn có thể thản nhiên, không chút đỏ mặt, nàng ta nhất thời ngây ngẩn cả người. còn Trầm Sát thì lại khẽ nhếch môi một cái.

Từ ngày đầu tiên gặp nhau đã tốt rồi sao? Sao hắn lại nhớ lần đầu tiên nàng đã tức giận với hắn?

Vì sao về sau nàng vẫn muốn rời khỏi hắn?

Nếu như hắn không chạy ngàn dặm để bắt nàng về thì không chừng nữ nhân này còn thật sự lấy thân phận của Thất công tử để vui chơi bên ngoài, không trở lại nữa.

Còn nữa, có một lần, ở chỗ của Quỷ Nhân tộc, nàng còn nói nàng muốn giết hắn. Khi đó nàng vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến cho hắn tuyệt vọng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đế Quân có chút chua xót.

Lâu Thất thấy sắc mặt hắn không ổn, lập tức đổi đề tài.

"Tây Trường Ức, sao ngươi lại ở đây? Hàn gia đại tiểu thư đâu?"

Nàng vừa dứt lời thì đã thấy một nữ nhân bưng trà đến, ngẩng đầu nhìn Lâu Thất, cười nhạt: "Lâu cô nương còn nhớ rõ Tiểu Sức, Tiểu Sức vô cùng cảm kích."

Hàn Tiểu Sức?

Lâu Thất ngẩn người, nàng nhìn Hàn Tiểu Sức, sau đó nhìn Vân Nhược Hoa. Chuyện gì xảy ra vậy? Vợ lớn vợ bé? Chính thất tiểu tam sao?



Nàng cảm thấy não nàng không đủ dùng nữa rồi...

Ánh mắt Vân Nhược Hoa lóe lên một tia oán hận, nhưng khi nhìn thấy Trầm Sát thì tia oán hận này lập tức tan biến. Nếu có nam nhân này thì nàng không cần Tây Trường Ức nữa.

"Tiểu Sức vẫn đi cùng ta." Tây Trường Ức cười nói. Thái độ của hắn rất tự nhiên, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào.

Nhưng ánh mắt Vân Tinh Nhi nhìn Hàn Tiểu Sức lại mang theo chán ghét, không kìm chế được, nói ra: "Nữ nhân không biết xấu hổ kia, Trường Ức ca ca đã bỏ ngươi rồi, ngươi còn cứ bám mãi không buông sao? Ta nói cho ngươi biết, Nhược Hoa tỷ tỷ của ta là người rộng lượng nên mới để cho ngươi làm thị nữ đi theo bên cạnh Trường Ức ca ca, ngươi đừng có được đà lấn tới. Nơi này có khách quý, thân phận như ngươi có thể ra gặp sao?"

Thân thể Hàn Tiểu Sức cứng đờ, nhanh chóng cụp mắt xuống, sau khi đặt trà lên bàn thì hành lễ một cái rồi mới lui xuống.

Ra khỏi cửa, Hàn Tiểu Sức vội vã đi về phía bên trái, xuyên qua hành lang, đến một kho củi ở hậu viện. Cửa phòng có một cái khóa lớn, nàng lấy chìa khóa từ trong ngực ra, mở khóa, nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhanh chóng đẩy cửa đi vào, rồi lại nhanh chóng đóng cửa lại.

Trong kho củi là một màu đen u tối.

Nhưng Hàn Tiểu Sức quen thuộc đi vài bước, sau đó ngồi xuống, gạt đống cỏ khô ra, mò được một cái quai, dùng sức kéo lên.

Bên trong là một cái hố cao khoảng nửa người, chỉ đủ cho một người ngồi ôm gối, ném một viên dạ minh châu chất lượng bình thường vao trong góc, vì vậy vừa mở nắp đã có ánh sáng chiếu ra, nhưng ánh sáng này chỉ mờ mờ.

Người ngồi trong hố chậm rãi mở mắt ra. Hắn ngồi bên trong nên không có cách nào cử động thân thể, bị cái nắp đè xuống nên đầu hắn cũng không thể ngẩng lên được, còn thảm hơn nằm trong quan tài nữa, ít ra trong quan tài thì hắn vẫn có thể nằm ngửa.

Hàn Tiểu Sức nhìn hắn, cảm giác khó chịu ở ngực cũng giảm đi không ít. Nàng nở nụ cười: "Có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào?"

Nam nhân kia không nói gì.

Hàn Tiểu Sức nói: "Như vậy đi, ta sẽ nói cho ngươi nghe tin tốt trước, sau đó nói tin xấu sau. Tin tốt chính là Trầm Sát và Lâu Thất đã tới, bây giờ đang ở trong đại sảnh."

Thấy tai nam nhân khẽ động, thân thể vẫn cứng đờ, Hàn Tiểu Sức lại nở nụ cười: "Nhưng ngươi cũng đừng trông cậy vào bọn họ, bởi vì tin xấu chính là ta đã có kế hoạch, đêm nay sẽ để cho Trầm Sát và Lâu Thất tình cảm rạn nứt, ân đoạn nghĩa tuyệt." Nàng đưa tay sờ lên mặt nam nhân, dịu dàng nói: "Mà ngươi chính là điều quan trọng nhất trong kế hoạch này... Buổi tối nay ta sẽ cho ngươi đến ngủ với Lâu Thất, đúng rồi, đây chính là tin tốt với ngươi đúng không? Ha ha! Ngoan, hơi muộn một chút nhưng ngươi phải cố gắng ra sức đó, nhất định phải làm cho Lâu Thất trở nên dâm đãng một chút, biết không?"

Nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như sói.

Hàn Tiểu Sức lại không bị dọa chút nào, ngược lại còn cười rạng rỡ: "Ngươi không trách ta được, vốn ta định dùng ngươi để đối phó tiện nhân Vân Nhược Hoa kia, nhưng không ngờ hai con cá lớn kia lại tới đây, không dùng thì quá phí. Đúng là tiện nghi cho ngươi rồi... Nghĩ đến việc có thể được ngủ cùng Lâu Thất, có lẽ ngươi đã sớm không chịu nổi rồi nhỉ?"

Ánh sáng mờ ảo chiếu trên gương mặt Hàn Tiểu Sức, ánh mắt nàng giống như lóe sáng lên, khiến người ta cảm thấy kinh sợ, không rét mà run...

Trong đại sảnh, Lâu Thất không tiếp tục hỏi chuyện của Hàn Tiểu Sức nữa, dù sao nàng ta cũng không liên quan gì tới bọn họ.

Vân Nhược Hoa thay đổi thái độ lạnh nhạt lúc trước, hiện giờ nàng ta nói chuyện rất dịu dàng, rất cẩn thận, rất lịch sự. Lâu Thất nhìn ra được nàng ta đang cố ý diễn trò, phô bày những mặt tốt của mình, thỉnh thoảng còn nhắc đến năng lực và địa vị của nàng ta ở Bạch Vu tộc.

Lâu Thất cười nhạt, nhìn về phía Trầm Sát, thấy ánh mắt hắn đã tối sầm lại.

Chỉ là Lâu Thất muốn thăm dò được nhiều chuyện liên quan tới tám vương triều lớn từ chỗ Vân Nhược Hoa nên hắn mới không nói gì.

Vân Nhược Hoa cố ý khoe khoang, lên tiếng nói: "Ồ? Tám vương triều lớn sao? Vốn dĩ do ba vương tộc Trầm Thị, Hiên Viên, Hách Liên cầm đầu, nhưng ba vương triều đó đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng. Vương tộc Hiên Viên gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn vài vương gia và công chúa chống đỡ, vô cùng khó khăn. Lúc vương triều Trầm Thị xảy ra chuyện thì lão Thái Thượng Hoàng đã dốc sức chống đỡ, nhưng Thần Quỷ quân không ở đó nên hắn cũng không chống đỡ được lâu, tình huống chỉ tốt hơn vương tộc Hiên Viên một chút..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook