Chương 605
Khuyết Danh
26/07/2019
Đây là lần đầu tiên Lâu Thất được nếm mùi tất cả mọi người không nghe lời nàng.
Nàng kháng nghị mãi mà không có ai nghe. Ai lấy thuốc cứ lấy thuốc, ai nấu nước cứ nấu nước, ai bày trận cứ bày trận. Dưới dự chỉ huy của Hiên Viên Lại, tất cả mọi người vội vội vàng vàng.
Nơi ngâm thuốc nước là gian phòng phía tây của Hiên Viên Lại. Bồn tắm lớn được làm ở đó là một ôn tuyền.
Nhưng vì là thuốc nước nên đương nhiên không thể đổ hết thuốc vào trong cái bồn tắm lớn như thế được. Nước dùng để nấu được lấy từ ôn tuyền này ra, sau đó đi đun sôi lên rồi mang trở lại, đổ và một thùng nước tắm lớn. Thùng nước này được đặt trong ôn tuyền, bên dưới còn kê mấy lớp đá, tránh cho nước trong ôn tuyền ngấm vào làm loãng dược tính.
Hiên Viên Lại còn bày Cố Hồn Trận xung quanh ôn tuyền, bắt nàng phải ngâm nửa canh giờ ở trong đó.
"Lão đạo sĩ thối, ta không muốn ngâm! Ngâm nửa canh giờ thì da của ta sẽ nhăn nheo như ông già mất!" Lâu Thất giữ chặt khung cửa không chịu vào.
Đau thì nàng không sợ lắm, vấn đề là rất ngứa, như thể ngứa vào sâu trong linh hồn, không thể gãi được, năm đó nàng khó chịu tới mức ám ảnh tới giờ.
Hiên Viên Lại không nói gì mà bước tới, hắn tách ngón tay của nàng ra, vạch trần nàng một cách vô tình: "Ngươi ngâm thuốc nước từ nhỏ tới lớn, đã không thể nhăn nheo được nữa rồi. Lần trước ngâm là lúc ngươi chín tuổi, bây giờ ngươi đã gả chồng rồi, còn sợ cái gì? Không ngại mất mặt à?"
"Vừa nghe có người muốn đoạt thân thể là ta liền đi ngâm thuốc Cố Hồn, thế mới mất mặt! Ta..."
Lâu Thất còn chưa nói hết, nàng đã bị người khác kéo vào ngực.
Trầm Sát ôm lấy nàng thật chặt, nói với Hiên Viên Lại: "Bổn Đế Quân mang nàng ấy vào, ông có thể đi được rồi."
"Sao lại thế được? Lúc còn nhỏ toàn là ta tắm cho nó..."
"Rầm!"
Cánh của gỗ nặng trịch trước mặt hắn bị đóng cái rầm, rung chấn là rơi một ít cát bụi.
"Canh chừng cho bổn Đế Quân, không cho bất cứ kẻ nào đến gần!" Giọng nói lạnh lùng của Trầm Sát vọng ra bên ngoài, có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi.
"Vâng!" Thiên Nhất, Địa Nhị, Thiên Ảnh, Trần Thập và Lâu Tín cùng đồng thanh.
Hiên Viên Lại còn định tức giận, lại bị Nhị Linh dỗ đi khỏi đó.
Nhị Linh ngầm lau mồ hôi lạnh. Đế Quân vốn hay ghen tuông, giờ lại nói chuyện tắm cho Đế Hậu lúc còn cho, chẳng phải là muốn để Đế Quân ghen đến phát điên sao?
Trong phòng, Lâu Thất được Trầm Sát ôm về phía ôn tuyền. Nhìn bộ mặt đen kịt của Trầm Sát, nàng cũng thấy cạn lời: "Chỉ là một đứa trẻ không thể tự lo cho bản thân, chàng sẽ không định tính sổ với ta chứ?"
Tìm một người nam nhân như vậy,nàng thật nhọc lòng.
"Bây giờ bổn Đế Quân tắm cho nàng!"
Hắn bắt đầu ra tay lột quần áo của nàng, Lâu Thất lập tức kêu lên: "Đừng xé, đừng xé! A, rách mất rồi!"
Ở bên ngoài, khóe miệng của một đám vệ đều đang run run, ăn ý nới rộng vòng canh gác, lùi ra bên ngoài.
"Ngươi đang sờ chỗ nào vậy!" Tiếng thét của Lâu Thất lại vọng ra. Bọn họ lau mồ hôi một lần nữa, lại đồng loạt nhấc chân lùi thêm ra ngoài một đoạn.
"Um ưm..."
Cũng may là hình như Đế Hậu đã bị chặn miệng, rốt cuộc không nói ra những lời khiến bọn họ đổ mồ hôi nữa, còn chuyện bị cái gì chặn thì không thuộc phạm vi bọn họ cần quan tâm.
Lâu Thất bị bóc sạch sành sanh, rồi quăng vào trong thùng nước tăm. Nước rất nóng, hơn nữa lại thuốc này rất mạnh, vừa ngâm vào nàng liền có cảm giác như kim châm khắp toàn bộ cơ thể, bộ phận nào cũng có, cơ thể nàng cứng đờ chỉ trong nháy mắt.
Nhưng nàng bị Trầm Sát giữ chặt vào lòng, muốn chạy cũng không thoát được. Miệng của nàng bị hắn chặn lại, dây dưa với cái lưới của hắn, không nói ra nổi một câu kháng nghị nào.
Kì thực nàng muốn hỏi hắn có đau không.
Quả thực Trầm Sát cảm nhận được cảm giác như bị hàng ngàn cây kim đâm vào người ấy, mặc dù đỡ hơn nhiều so với lúc trước cổ độc trong người hắn phát tác, nhưng đối với người bình thường đã là một sự đau đớn khó có thể chịu đựng được rồi. Nghĩ tới bảo bối của hắn từ nhỏ liền phải chịu khổ như vậy, hắn chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Người ta chỉ biết bản lĩnh của Lâu Thất cao cường, nhưng tất cả không phải là sinh ra đã có, chẳng dễ gì mà luyện ra được. Chắc hẳn lúc nhỏ nàng đã phải chịu nhiều khổ cực, đau đớn mà người thường không thể tưởng được.
Hắn đau lòng, nụ hôn cũng trở nên dịu dàng. Hắn nắm tay nàng, choàng hai cánh tay qua cổ mình, ôm lấy nàng thật chặt, cơ thể của hai người dán chặt vào nhau.
Một người cường tráng, một người mềm mại.
"Ưm, đợi đã." Lâu Thất đột nhiên đẩy hắn ra: "Sắp có một cơn đau vô cùng."
"Đau quá thì bổn Đế Quân cho nàng cắn." Trầm Sát ấn đầu của nàng vào ngực mình: "Thất Thất, chịu đựng một chút vì mạng sống của bổn Đế Quân đi."
Lâu Thất sửng sốt, giọng nói trầm thấp của Trầm Sát vang lên trên đỉnh đầu.
"Nếu nàng có chuyện gì, nếu nàng bị người ta chiếm mất thân thể này, nếu nhìn thấy nàng lại phát hiện ra đã bị đổi thành người khác, nàng bảo bổn Đế Quân phải làm sao đây?"
Nghĩ tới cảnh tượng ấy, hắn cảm thấy trái tim như sắp vỡ vụn. Nếu hắn ôm thân thể này, lại bỗng nhận ra linh hồn đã bị thay đổi, không còn là nữ nhân mà hắn yêu nhất nữa, hắn phải làm gì được?
"Dung nhan của người, thân thể của ngươi, trái tim của ngươi, linh hồn của ngươi, đều là của bổn Đế Quân."
Hắn khẽ vuốt cái lưng trơn bóng của nàng. Tuy nói rằng chỉ yêu một người, không cần biết nàng biến thành hình dáng gì, nhưng hắn yêu cơ thể này thắm thiết đến thế, hắn đã thương yêu vô số lần, nếu là bị người khác đoạt được, nữ nhân kia lại đi tìm một người nam nhân để chà đạp thân thể này, vậy thì hắn sẽ điên mất.
"Nếu quả như thế, bổn Đế Quân không thể sống nổi." Hắn nói.
Lâu Thất ngơ ngẩn cả người.
Vốn dĩ nàng còn cảm thấy hắn có lòng tin tuyệt đối nữ nhân kia sẽ không chiếm được thân thể của nàng, giống như nàng vậy, nhưng bây giờ mới phát hiện ra hắn sợ.
Có những lúc, lo lắng và sợ hãi không liên quan gì tới bản lĩnh, chỉ đơn giản là vì quá mức quan tâm.
Hắn yêu nàng, cực kì để tâm đến nàng, vậy nên dù thế nào hắn vẫn sợ, thực sự là hắn không thể chấp nhận được kết quả đó.
Giờ khắc này, Lâu Thất có thể cảm nhận được nỗi sợ của hắn một cách sâu sắc.
Sự sợ hãi mà người người nam nhân luôn dũng mãnh, lạnh lùngnày vô tình để lộ ra khiến Lâu Thất không khỏi mềm lòng.
Nàng ôm chặt lấy hắn, tặng bờ môi của mình cho hắn: "Ta chịu, đau thế nào tha cũng chịu. Sát, ta không sao, nhất định ta sẽ không để nữ nhân kia được như ý."
"Ừ, ngoan." Hắn ấn thân thể nàng vào ngực mình, một khắc sau, ngay cả hắn cũng phải biến đổi sắc mặt.
Đau, đau như có hàng ngàn vạn cây kim cùng chạy trong thân thể. Lâu Thất ở trong ngực hắn cũng đã căng cứng cả người, nhưng nàng không cắn hắn như hắn đã nói, mà ôm lấy hắn thật chặt.
Cuối cùng bọn họ cũng sẽ tiêu diệt nữ nhân kia, những đau đớn này sẽ lần lượt đòi lại.
Trên đời này, có những đôi vợ chồng có thể cùng hưởng phúc, có những đôi vợ chồng có thể cùng chịu nạn, mà trong ngày hôm nay, bọn họ cùng đau với nhau.
Nửa canh giờ này cũng khá là dài đối với người bên ngoài. Sau khi tới thời gian, nghe được giọng nói của Trầm Sát, Nhị Linh lập tức thở dài nhẹ nhõm.
"Mang quần áo vào."
Nàng cúi đầu xuống, mang quần áo của hai người vào đặt lên trên ghế, sau đó ra ngoài ngay lập tức.
Rất ít khi Trầm Sát và Lâu Thất cần bọn họ hầu hạ thay quần áo, trừ những buổi lễ nghi long trọng, ví dụ như hôm thành thân phong hậu, những trang phục đó quá phức tạp, mới cần tỳ nữ giúp đỡ, nhưng đó cũng là sau khi bọn họ đã tự mặc xong áo trong rồi.
Lúc còn để trần, các nàng không cần tới giúp.
Có lẽ đây là hai vị Đế và Hậu dễ hầu hạ nhất trong thiên hạ này, hơn nữa bọn họ rất ít khi cần gác đêm hầu hạ, lại càng không đánh chửi tỳ nữ và thuộc hạ, chưa từng có lúc nào là tùy ý kéo ra ngoài đánh giết.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được phản bội.
Cửa được mở ra, Trầm Sát và Lâu Thất nắm tay nhau đi ra. Rốt cuộc hai người cũng sửa soạn sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác. Trầm Sát cường tráng tuấn mỹ, Lâu Thất duyên dáng xinh đẹp, hai người kề vai nhau đứng ở đó, như thể phát sáng vậy, thu hút ánh mắt của mọi người.
Hiên Viên Lại ngồi ở đình cách đó không xa uống rượu, đột nhiên thấy đôi mắt cay cay.
Năm đó, ông mới chỉ là một thiếu niên ra khỏi sư môn để đi trải nghiệm, tự nhiên bị nhét cho một đứa bé, đang dưng phải làm cha làm mẹ, ai mà biết được những nỗi khổ trong đó. Hơn nữa, rõ ràng chỉ muốn chiều chuộng nàng, rõ ràng vô cùng thương yêu nàng, nhưng vẫn phải nhẫn tâm bắt nàng luyện công một cách cực khổ, bắt nàng ngâm thuốc nước hàng ngày.
Không phải ông không biết ngâm thuốc nước đau đớn đến thế nào.
Có một đoạn thời gian, bởi vì luyện công, ngày nào nàng cũng bị thương, nhưng nếu không đạt được tới yêu cầu của ông, ông vẫn sẽ trừng phạt nàng. Có một lần nàng luyện Thanh Phong Quyết trong mưa, ông ở trong phòng cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Nhưng ông biết nàng có sứ mạng của chính nàng. Chuyện năm đó ông không rõ lắm, nhưng dù thế nào, nàng cũng là một nhân tố quan trọng. Thiên hạ này cần nàng, có tiêu diệt, thì cũng phải để nàng tiêu diệt.
"Lão đạo sĩ thối, mắt đỏ rồi à?"
Giọng nói trong trẻo của Lâu Thất đột nhiên vọng lại, Hiên Viên Lại vội quay đầu đi, trợn hai mắt lên thật to: "Ai mắt đỏ chứ?"
"Xùy, ngươi thương ta có phải một sớm một chiều gì đâu. Năm ngươi ba mươi tuổi, ta luyện công bị thương ngất xỉu hai ngày, ngươi còn khóc rất nhiều kìa." Lâu Thất vạch trần ông không chút nương tay.
Lâu Tín là người đầu tiên không thể nhịn được, hắn cười phì ra tiếng.
Hiên Viên Lại phẫn nộ: "Tiểu khốn kiếp nhà ngươi, có ngươi mới khóc ấy!" Hẳn nhảy lên định đi vỗ đầu nàng, lại bị bàn tay của Trầm Sát đỡ được.
Trầm Sát nói thản nhiên: "Bây giờ bổn Đế Quân có thể đánh một trận với ngươi rồi."
"Tới đây, đánh! Tiểu tử ngươi tưởng rằng có thể thắng ra sao?" Hiên Viên Lại bắt đầu xắn tay áo.
Lúc này có người sải bước tới, đó là sư huynh của Hiên Viên Lại, phụ thân của Hoa Vu Tồn.
"Dưới núi có tin tức truyền tới, Ma quân lại phá được một tòa thành nữa của Vương triều Trầm thị, cả thành bị tiêu diệt, không có một ai là sống sót! Ba hôm nữa, Ma tướng quân và Thái thượng hoàng của Vương triều Trầm thị tự mình dẫn đại quân đánh trực diện với nhau!"
Hắn liếc nhìn Trầm Sát và Lâu Thất, dừng một lát rồi nói tiếp: "Còn nữa, Vương triều Hiên Viên xuất binh chi viện cho Vương triều Trầm thị, tới nửa đường thì tướng quân và vương gia bị bắt, vì vậy đại quân phải ngừng lại, như rắn mất đầu."
Thiên hạ loạn rồi.
Sắc mặt của Lâu Thất và Trầm Sát đều trầm xuống.
"Đúng là bắt nạt Trầm thị và Hiên Viên không có người." Trầm Sát nói chậm rãi.
Lâu Thất cũng nhếch khóe môi lên: "Cũng tại chúng ta không có danh tiếng gì. Đã như vậy, chúng ta xuống núi tranh giành thiên hạ đi!"
Nàng kháng nghị mãi mà không có ai nghe. Ai lấy thuốc cứ lấy thuốc, ai nấu nước cứ nấu nước, ai bày trận cứ bày trận. Dưới dự chỉ huy của Hiên Viên Lại, tất cả mọi người vội vội vàng vàng.
Nơi ngâm thuốc nước là gian phòng phía tây của Hiên Viên Lại. Bồn tắm lớn được làm ở đó là một ôn tuyền.
Nhưng vì là thuốc nước nên đương nhiên không thể đổ hết thuốc vào trong cái bồn tắm lớn như thế được. Nước dùng để nấu được lấy từ ôn tuyền này ra, sau đó đi đun sôi lên rồi mang trở lại, đổ và một thùng nước tắm lớn. Thùng nước này được đặt trong ôn tuyền, bên dưới còn kê mấy lớp đá, tránh cho nước trong ôn tuyền ngấm vào làm loãng dược tính.
Hiên Viên Lại còn bày Cố Hồn Trận xung quanh ôn tuyền, bắt nàng phải ngâm nửa canh giờ ở trong đó.
"Lão đạo sĩ thối, ta không muốn ngâm! Ngâm nửa canh giờ thì da của ta sẽ nhăn nheo như ông già mất!" Lâu Thất giữ chặt khung cửa không chịu vào.
Đau thì nàng không sợ lắm, vấn đề là rất ngứa, như thể ngứa vào sâu trong linh hồn, không thể gãi được, năm đó nàng khó chịu tới mức ám ảnh tới giờ.
Hiên Viên Lại không nói gì mà bước tới, hắn tách ngón tay của nàng ra, vạch trần nàng một cách vô tình: "Ngươi ngâm thuốc nước từ nhỏ tới lớn, đã không thể nhăn nheo được nữa rồi. Lần trước ngâm là lúc ngươi chín tuổi, bây giờ ngươi đã gả chồng rồi, còn sợ cái gì? Không ngại mất mặt à?"
"Vừa nghe có người muốn đoạt thân thể là ta liền đi ngâm thuốc Cố Hồn, thế mới mất mặt! Ta..."
Lâu Thất còn chưa nói hết, nàng đã bị người khác kéo vào ngực.
Trầm Sát ôm lấy nàng thật chặt, nói với Hiên Viên Lại: "Bổn Đế Quân mang nàng ấy vào, ông có thể đi được rồi."
"Sao lại thế được? Lúc còn nhỏ toàn là ta tắm cho nó..."
"Rầm!"
Cánh của gỗ nặng trịch trước mặt hắn bị đóng cái rầm, rung chấn là rơi một ít cát bụi.
"Canh chừng cho bổn Đế Quân, không cho bất cứ kẻ nào đến gần!" Giọng nói lạnh lùng của Trầm Sát vọng ra bên ngoài, có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi.
"Vâng!" Thiên Nhất, Địa Nhị, Thiên Ảnh, Trần Thập và Lâu Tín cùng đồng thanh.
Hiên Viên Lại còn định tức giận, lại bị Nhị Linh dỗ đi khỏi đó.
Nhị Linh ngầm lau mồ hôi lạnh. Đế Quân vốn hay ghen tuông, giờ lại nói chuyện tắm cho Đế Hậu lúc còn cho, chẳng phải là muốn để Đế Quân ghen đến phát điên sao?
Trong phòng, Lâu Thất được Trầm Sát ôm về phía ôn tuyền. Nhìn bộ mặt đen kịt của Trầm Sát, nàng cũng thấy cạn lời: "Chỉ là một đứa trẻ không thể tự lo cho bản thân, chàng sẽ không định tính sổ với ta chứ?"
Tìm một người nam nhân như vậy,nàng thật nhọc lòng.
"Bây giờ bổn Đế Quân tắm cho nàng!"
Hắn bắt đầu ra tay lột quần áo của nàng, Lâu Thất lập tức kêu lên: "Đừng xé, đừng xé! A, rách mất rồi!"
Ở bên ngoài, khóe miệng của một đám vệ đều đang run run, ăn ý nới rộng vòng canh gác, lùi ra bên ngoài.
"Ngươi đang sờ chỗ nào vậy!" Tiếng thét của Lâu Thất lại vọng ra. Bọn họ lau mồ hôi một lần nữa, lại đồng loạt nhấc chân lùi thêm ra ngoài một đoạn.
"Um ưm..."
Cũng may là hình như Đế Hậu đã bị chặn miệng, rốt cuộc không nói ra những lời khiến bọn họ đổ mồ hôi nữa, còn chuyện bị cái gì chặn thì không thuộc phạm vi bọn họ cần quan tâm.
Lâu Thất bị bóc sạch sành sanh, rồi quăng vào trong thùng nước tăm. Nước rất nóng, hơn nữa lại thuốc này rất mạnh, vừa ngâm vào nàng liền có cảm giác như kim châm khắp toàn bộ cơ thể, bộ phận nào cũng có, cơ thể nàng cứng đờ chỉ trong nháy mắt.
Nhưng nàng bị Trầm Sát giữ chặt vào lòng, muốn chạy cũng không thoát được. Miệng của nàng bị hắn chặn lại, dây dưa với cái lưới của hắn, không nói ra nổi một câu kháng nghị nào.
Kì thực nàng muốn hỏi hắn có đau không.
Quả thực Trầm Sát cảm nhận được cảm giác như bị hàng ngàn cây kim đâm vào người ấy, mặc dù đỡ hơn nhiều so với lúc trước cổ độc trong người hắn phát tác, nhưng đối với người bình thường đã là một sự đau đớn khó có thể chịu đựng được rồi. Nghĩ tới bảo bối của hắn từ nhỏ liền phải chịu khổ như vậy, hắn chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Người ta chỉ biết bản lĩnh của Lâu Thất cao cường, nhưng tất cả không phải là sinh ra đã có, chẳng dễ gì mà luyện ra được. Chắc hẳn lúc nhỏ nàng đã phải chịu nhiều khổ cực, đau đớn mà người thường không thể tưởng được.
Hắn đau lòng, nụ hôn cũng trở nên dịu dàng. Hắn nắm tay nàng, choàng hai cánh tay qua cổ mình, ôm lấy nàng thật chặt, cơ thể của hai người dán chặt vào nhau.
Một người cường tráng, một người mềm mại.
"Ưm, đợi đã." Lâu Thất đột nhiên đẩy hắn ra: "Sắp có một cơn đau vô cùng."
"Đau quá thì bổn Đế Quân cho nàng cắn." Trầm Sát ấn đầu của nàng vào ngực mình: "Thất Thất, chịu đựng một chút vì mạng sống của bổn Đế Quân đi."
Lâu Thất sửng sốt, giọng nói trầm thấp của Trầm Sát vang lên trên đỉnh đầu.
"Nếu nàng có chuyện gì, nếu nàng bị người ta chiếm mất thân thể này, nếu nhìn thấy nàng lại phát hiện ra đã bị đổi thành người khác, nàng bảo bổn Đế Quân phải làm sao đây?"
Nghĩ tới cảnh tượng ấy, hắn cảm thấy trái tim như sắp vỡ vụn. Nếu hắn ôm thân thể này, lại bỗng nhận ra linh hồn đã bị thay đổi, không còn là nữ nhân mà hắn yêu nhất nữa, hắn phải làm gì được?
"Dung nhan của người, thân thể của ngươi, trái tim của ngươi, linh hồn của ngươi, đều là của bổn Đế Quân."
Hắn khẽ vuốt cái lưng trơn bóng của nàng. Tuy nói rằng chỉ yêu một người, không cần biết nàng biến thành hình dáng gì, nhưng hắn yêu cơ thể này thắm thiết đến thế, hắn đã thương yêu vô số lần, nếu là bị người khác đoạt được, nữ nhân kia lại đi tìm một người nam nhân để chà đạp thân thể này, vậy thì hắn sẽ điên mất.
"Nếu quả như thế, bổn Đế Quân không thể sống nổi." Hắn nói.
Lâu Thất ngơ ngẩn cả người.
Vốn dĩ nàng còn cảm thấy hắn có lòng tin tuyệt đối nữ nhân kia sẽ không chiếm được thân thể của nàng, giống như nàng vậy, nhưng bây giờ mới phát hiện ra hắn sợ.
Có những lúc, lo lắng và sợ hãi không liên quan gì tới bản lĩnh, chỉ đơn giản là vì quá mức quan tâm.
Hắn yêu nàng, cực kì để tâm đến nàng, vậy nên dù thế nào hắn vẫn sợ, thực sự là hắn không thể chấp nhận được kết quả đó.
Giờ khắc này, Lâu Thất có thể cảm nhận được nỗi sợ của hắn một cách sâu sắc.
Sự sợ hãi mà người người nam nhân luôn dũng mãnh, lạnh lùngnày vô tình để lộ ra khiến Lâu Thất không khỏi mềm lòng.
Nàng ôm chặt lấy hắn, tặng bờ môi của mình cho hắn: "Ta chịu, đau thế nào tha cũng chịu. Sát, ta không sao, nhất định ta sẽ không để nữ nhân kia được như ý."
"Ừ, ngoan." Hắn ấn thân thể nàng vào ngực mình, một khắc sau, ngay cả hắn cũng phải biến đổi sắc mặt.
Đau, đau như có hàng ngàn vạn cây kim cùng chạy trong thân thể. Lâu Thất ở trong ngực hắn cũng đã căng cứng cả người, nhưng nàng không cắn hắn như hắn đã nói, mà ôm lấy hắn thật chặt.
Cuối cùng bọn họ cũng sẽ tiêu diệt nữ nhân kia, những đau đớn này sẽ lần lượt đòi lại.
Trên đời này, có những đôi vợ chồng có thể cùng hưởng phúc, có những đôi vợ chồng có thể cùng chịu nạn, mà trong ngày hôm nay, bọn họ cùng đau với nhau.
Nửa canh giờ này cũng khá là dài đối với người bên ngoài. Sau khi tới thời gian, nghe được giọng nói của Trầm Sát, Nhị Linh lập tức thở dài nhẹ nhõm.
"Mang quần áo vào."
Nàng cúi đầu xuống, mang quần áo của hai người vào đặt lên trên ghế, sau đó ra ngoài ngay lập tức.
Rất ít khi Trầm Sát và Lâu Thất cần bọn họ hầu hạ thay quần áo, trừ những buổi lễ nghi long trọng, ví dụ như hôm thành thân phong hậu, những trang phục đó quá phức tạp, mới cần tỳ nữ giúp đỡ, nhưng đó cũng là sau khi bọn họ đã tự mặc xong áo trong rồi.
Lúc còn để trần, các nàng không cần tới giúp.
Có lẽ đây là hai vị Đế và Hậu dễ hầu hạ nhất trong thiên hạ này, hơn nữa bọn họ rất ít khi cần gác đêm hầu hạ, lại càng không đánh chửi tỳ nữ và thuộc hạ, chưa từng có lúc nào là tùy ý kéo ra ngoài đánh giết.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được phản bội.
Cửa được mở ra, Trầm Sát và Lâu Thất nắm tay nhau đi ra. Rốt cuộc hai người cũng sửa soạn sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác. Trầm Sát cường tráng tuấn mỹ, Lâu Thất duyên dáng xinh đẹp, hai người kề vai nhau đứng ở đó, như thể phát sáng vậy, thu hút ánh mắt của mọi người.
Hiên Viên Lại ngồi ở đình cách đó không xa uống rượu, đột nhiên thấy đôi mắt cay cay.
Năm đó, ông mới chỉ là một thiếu niên ra khỏi sư môn để đi trải nghiệm, tự nhiên bị nhét cho một đứa bé, đang dưng phải làm cha làm mẹ, ai mà biết được những nỗi khổ trong đó. Hơn nữa, rõ ràng chỉ muốn chiều chuộng nàng, rõ ràng vô cùng thương yêu nàng, nhưng vẫn phải nhẫn tâm bắt nàng luyện công một cách cực khổ, bắt nàng ngâm thuốc nước hàng ngày.
Không phải ông không biết ngâm thuốc nước đau đớn đến thế nào.
Có một đoạn thời gian, bởi vì luyện công, ngày nào nàng cũng bị thương, nhưng nếu không đạt được tới yêu cầu của ông, ông vẫn sẽ trừng phạt nàng. Có một lần nàng luyện Thanh Phong Quyết trong mưa, ông ở trong phòng cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Nhưng ông biết nàng có sứ mạng của chính nàng. Chuyện năm đó ông không rõ lắm, nhưng dù thế nào, nàng cũng là một nhân tố quan trọng. Thiên hạ này cần nàng, có tiêu diệt, thì cũng phải để nàng tiêu diệt.
"Lão đạo sĩ thối, mắt đỏ rồi à?"
Giọng nói trong trẻo của Lâu Thất đột nhiên vọng lại, Hiên Viên Lại vội quay đầu đi, trợn hai mắt lên thật to: "Ai mắt đỏ chứ?"
"Xùy, ngươi thương ta có phải một sớm một chiều gì đâu. Năm ngươi ba mươi tuổi, ta luyện công bị thương ngất xỉu hai ngày, ngươi còn khóc rất nhiều kìa." Lâu Thất vạch trần ông không chút nương tay.
Lâu Tín là người đầu tiên không thể nhịn được, hắn cười phì ra tiếng.
Hiên Viên Lại phẫn nộ: "Tiểu khốn kiếp nhà ngươi, có ngươi mới khóc ấy!" Hẳn nhảy lên định đi vỗ đầu nàng, lại bị bàn tay của Trầm Sát đỡ được.
Trầm Sát nói thản nhiên: "Bây giờ bổn Đế Quân có thể đánh một trận với ngươi rồi."
"Tới đây, đánh! Tiểu tử ngươi tưởng rằng có thể thắng ra sao?" Hiên Viên Lại bắt đầu xắn tay áo.
Lúc này có người sải bước tới, đó là sư huynh của Hiên Viên Lại, phụ thân của Hoa Vu Tồn.
"Dưới núi có tin tức truyền tới, Ma quân lại phá được một tòa thành nữa của Vương triều Trầm thị, cả thành bị tiêu diệt, không có một ai là sống sót! Ba hôm nữa, Ma tướng quân và Thái thượng hoàng của Vương triều Trầm thị tự mình dẫn đại quân đánh trực diện với nhau!"
Hắn liếc nhìn Trầm Sát và Lâu Thất, dừng một lát rồi nói tiếp: "Còn nữa, Vương triều Hiên Viên xuất binh chi viện cho Vương triều Trầm thị, tới nửa đường thì tướng quân và vương gia bị bắt, vì vậy đại quân phải ngừng lại, như rắn mất đầu."
Thiên hạ loạn rồi.
Sắc mặt của Lâu Thất và Trầm Sát đều trầm xuống.
"Đúng là bắt nạt Trầm thị và Hiên Viên không có người." Trầm Sát nói chậm rãi.
Lâu Thất cũng nhếch khóe môi lên: "Cũng tại chúng ta không có danh tiếng gì. Đã như vậy, chúng ta xuống núi tranh giành thiên hạ đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.