Chương 85
Khuyết Danh
26/07/2019
"Chủ tử thật bá khí!"
Nàng thích, càng ngày càng thích!
"Có điều không được thiếu cảnh giác, lần trước ta đã nói với chàng rồi, nhất định đang có người ngấm ngầm theo dõi chàng, muốn dùng mọi cách để lấy mạng chàng đấy."
Trầm Sát rất bình tĩnh: "Cho dù là trúng kịch độc và tuyệt mệnh cổ nhưng chả phải tới giờ bổn Đế Quân vẫn sống đó thôi, huống hồ sau này còn có nàng." Có nàng, nàng là phúc tinh của hắn, là thuốc của hắn, là thần y của hắn, là tất cả của hắn.
Lời này khiến Lâu Thất thấy rằng trách nhiệm trên vai nàng càng nặng thêm, nhưng lại khiến nàng nảy sinh hào khí. Nàng vỗ vai hắn nói: "Tốt lắm! Bổn cô nương nhất định sẽ dùng toàn bộ năng lực để cứu chàng!"
Buổi chiều, Lâu Thất quyết định đi dạo phố, ngày mai bắt đầu phải liều mạng lên đường rồi, nàng cần phải mua một ít đồ. Trầm Sát vốn muốn đi cùng nàng, nhưng Lâu Thất thấy rằng dẫn theo một vị đại gia này đi dạo phố rất có áp lực, đương nhiên không phải nàng có áp lực mà là nàng sợ những chủ cửa tiệm, cửa hàng sẽ có áp lực.
Vì thế nàng để hắn ở lại nhà trọ tiếp tục lên kế hoạch với Nguyệt, mình thì dẫn theo Trần Thập và Lâu Tín đi.
Nếu không dẫn ai đi cả, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.
Thành trì này rất phồn hoa, vật phẩm cũng rất phong phú, có rất nhiều thứ mà Phá Vực không có ở đây đều có. Đông Thanh quả nhiên là nơi đất rộng sản vật nhiều.
"Nơi này cách quốc đô của Đông Thanh bao xa?" Lâu Thất nhớ tới Đông Thời Ngọc, ngẫm nghĩ hỏi Trần Thập.
"Bẩm Lâu cô nương, nếu như chúng ta đi với tốc độ hành quân gấp, nơi này cách Đông Kinh quốc đô chừng tám ngày đêm."
Tốc độ hành quân gấp của họ, là dùng hãn huyết bảo mã và đi cả ngày lẫn đêm, như vậy còn cần tới tám ngày đêm, đúng là rất xa, rất xa. Không biết lúc này Đông Thời Ngọc đã về tới Đông Thanh quốc đô hay chưa, nhưng Lâu Thất vẫn luôn cảm thấy rằng, lần tranh đoạt Thạch Tủy Ngàn Năm này, Đông Thời Ngọc nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Con người Đông Thời Ngọc...
Nàng đang mải mê suy nghĩ, một người nhỏ bé đột nhiên lao qua.
Nếu như người thường nhất định sẽ bị đụng phải, đúng lúc Lâu Thất đang nghĩ ngợi, hiếm khi không chú ý. Nhưng Trần Thập và Lâu Tín thì đâu có thể để người khác đụng vào nàng? Trước khi người nhỏ bé kia đụng vào, họ liền đồng loạt bước lên trước một bước, sau đó mỗi người giơ một tay, một trái một phải túm chặt lấy cánh tay người kia.
Người đó bị bắt, lo lắng giãy giụa, hai chân đạp loạn xạ trên không, kêu gào: "Bỏ ta xuống! Bỏ ta ra! Cứu mạng, người đâu! Người xấu bắt trẻ con."
Lâu Thất định thần lại thì nhìn thấy cảnh này, nàng liền lấy tay móc lỗ tai: "Ồn chết đi được, này, nhóc con, câm miệng."
Đứa bé đó nhìn thấy nàng liền ngang ngược nói: "Bảo tùy tùng của ngươi bỏ ta xuống ta mới câm miệng."
"Kẻ trộm cắp không có tư cách thương lượng." Lâu Thất nói, nàng chỉ có chút thiếu tập trung, đâu phải không biết chuyện gì đang xảy ra. Đường rộng thênh thang nhưng đứa bé này lại lao vào nàng, đây không phải những chiêu trò trộm cắp thường thấy ở cổ đại, nàng thực sự không tin.
Nàng vừa nói trộm cắp, đứa bé đó lập tức chột dạ, ánh mắt láo liên, nhưng vẫn gân cổ lên cãi: "Ai là trộm cắp, ngươi mới là trộm cắp." Giọng nói rõ ràng nhỏ đi hẳn.
Lâu Thất bật cười nhìn nó, cũng không nói gì nữa, cứ nhìn vậy, không có lệnh của nàng, Trần Thập và Lâu Tín cũng cứ túm lấy nó như thế, không cho hai chân nó chạm đất. Với chiều cao và sức mạnh của họ, xách một đứa nhóc bảy tám tuổi như thế này thật quá đơn giản.
Chiến thuật tâm lý.
Đứa bé kia không chịu được nữa, lập tức rầu rĩ nói: "Xin ngươi đừng bắt ta báo quan, ta còn chưa thành công."
"Nói đi, ai sai ngươi tới?"
Lâu Thất bất ngờ sầm mặt.
Đứa bé kia kinh hãi, liền ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt thoáng qua nỗi sợ hãi.
"Không, không, không có ai sai ta tới."
"Trần Thập, nếu hắn không nói thật, vậy thì hãy rút lưỡi hắn ra." Lâu Thất lạnh lùng nói: "Bổn cô nương không kiên nhẫn như vậy."
"Vâng!" Trần Thập trả lời rất lạnh lùng.
"Woa..." Đứa bé kia lập tức khóc rống lên: "Ta nói, ta nói, ta không biết hắn là ai, hắn đeo mặt nạ, sai ta trộm đai lưng của ngươi! Sau đó sẽ cho ta một kim đậu."
Sắc mặt Lâu Thất lúc này thật sự chùng xuống.
Muốn đai lưng của nàng.
Người nghi ngờ đai lưng của nàng có càn khôn, nhất định là người đã nhìn thấy nàng ra tay, người đó chắc đã từng trà trộn vào Cửu Tiêu Điện, thậm chí là có mặt khi nàng giết Dơi Chúa.
Nhưng không để lộ vết tích trước mắt nàng và Trầm Sát, bản lĩnh của kẻ đó rốt cuộc tới mức độ nào? Nếu như mạnh như vậy, tai sao hắn ta không đích thân ra tay lấy đai lưng của nàng? Một người như vậy lấy đai lưng của nàng làm gì?
Lập tức lại có một đóng câu hỏi nhét đầy trong đầu nàng. Sắc mặt của Lâu Thất rất khó coi, nàng không thích như vậy, không thích phải động não, vì thế mới nảy sinh ý định rửa tay gác kiếm thoái ẩn giang hồ, từ nay làm một cô nương ngốc ngu ngơ mơ mộng.
Nhưng số nàng chẳng ra gì, từ sau khi rơi vào lòng gã nọ, càng trở nên có duyên khó gỡ với các thể loại phiền toái! Ngay từ đầu nàng đã biết, đi theo bên hắn sẽ đừng mong có được cuộc sống bình yên, đừng hi vọng đầu óc được nghỉ hưu! Bây giờ nàng lại muốn quay về hỏi Trầm Sát, lên nhầm thuyền giặc, nàng có thể trả lại vé lên thuyền được không!
"Người đó đâu?"
"Hắn, hắn nói chỉ cần ta trộm được đai lưng, hắn đương nhiên sẽ biết được."
Đứa bé này nói xong, Lâu Thất liền ngẩng đầu lên nhìn về trà lầu ở cách đó không xa, hai mắt nàng sầm lại, bỗng giơ ngón giữa về phía đó.
Quả nhiên, gã đó ở đấy.
Nhưng nàng biết, đợi khi nàng chạy tới người chắc chắn đã chuồn rồi, nàng không làm việc vô ích. Dù sao thì bây giờ chí ít cũng biết trong bóng tối còn có một con sâu này nữa. Hắn ở trong tối họ ở ngoài sáng, nhưng nàng không cảm thấy đối phương có ưu thế, hắn muốn theo dõi đúng không? Cho hắn theo dõi! Nàng có mười tám môn võ nghệ bảy hai phép biến hóa, không sợ bọn chúng thăm dò được gì!
Lâu Thất hằn học nghĩ.
"Bỏ nó xuống."
Đứa bé được tự do, lập tức chạy mất tăm không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Lâu cô nương, còn đi mua sắm nữa không?" Trần Thập hỏi.
"Đi, sao lại không đi, đi nào, chúng ta phải đi mua thật nhiệt tình vào." Nàng đảo mắt, mỉm cười ranh mãnh. Người đó không phải rất có hứng thú với mọi thứ về nàng sao, còn muốn lấy đai lưng của nàng nữa, chắc chắn muốn xem nàng mua gì, nàng sẽ cứ dẫn người đi dạo phố mua sắm!
Kết quả, lần này nàng đi suốt hai canh giờ.
Đối với nữ giới, liên tục đi mua sắm cả ngày trời cũng được, nhưng đối với đàn ông thì đúng là tai nạn, là ngược đãi, chỉ thấy dáng vẻ tàn tạ của Trần Thập và Lâu Tín là biết.
Ba người về lại nhà trọ, Nguyệt và Trầm Sát đang một ngồi một đứng ngẩn ngơ nhìn đống đồ trong phòng nàng.
Suốt một buổi chiều không ngừng có người mang đồ tới, nói là Lâu cô nương mua, đây là dịch vụ giao hàng tận nhà mà nàng ta yêu cầu. Đương nhiên, quản gia đại nhân cũng phải nhân tiện trả tiền.
Quản gia đại nhân ở đây đương nhiên là Nguyệt vệ. Vì thế, công việc cả buổi chiều của hắn chính là kiểm tra đồ và trả tiền.
Quay đầu lại thì thấy trên tay Lâu Thất, còn có cả hai tay, hai vai Trần Thập và Lâu Tín đều vác một đống đồ, trên trán hắn không khỏi rơi xuống ba sợi màu đen.
"Ngươi muốn mua hết cả thành trì này sao?" Khóe miệng Nguyệt co giật. Trước đây hắn còn tưởng rằng họ cho người giao hàng tận nhà là vì lười xách đồ, bây giờ mới phát hiện ra nguyên nhân là vì họ không còn tay để xách: "Lần sau ngươi đi dạo phố, có cần dẫn theo hai mươi thị vệ đi cùng... xách đồ cho ngươi không?"
Lâu Thất liếc nhìn hắn: "Ngươi tưởng ta là kẻ cuồng mua sắm sao?" Nàng đặt đồ xuống, nhìn Trần Thập và Lâu Tín đặt đồ xuống xong liền lướt ra ngoài, lại nhìn một đống đồ trong phòng, khóe miệng nàng cũng không khỏi co giật, gật đầu thừa nhận: "Được thôi, chính ta là tín đồ mua sắm."
Nguyệt bóp trán.
"Mua những thứ này có tác dụng gì?" Trầm Sát tiện tay cầm một gói giấy dầu lên, lấy đồ ở bên trong ra. Cái quỷ gì đây? Hai sợi vải buộc với hai chiếc cốc vải hình hai cái bát?
Lâu Thất kêu lên một tiếng và nhào tới, giật lấy món đồ trong tay hắn nhét vào trong túi giấy: "Chàng đừng lục lọi đồ của ta!"
Nguyệt lại bóp trán, Lâu Thất, ngươi lợi hại lắm.
Quả nhiên vừa dứt lời, Trầm Sát nhướng mày, chỉ vào một đống đồ, nói: "Nàng có trả tiền không?"
Nhiều đồ như vậy, nàng có trả tiền không? Nói chứ, ngay cả túi kim đậu ngân diệp nàng mang đi hôm nay cũng là hắn cho, là của hắn.
Lâu Thất lập tức nghẹn lời, sau đó nói tiếp: "Chàng không phải nam nhân của ta sao? Chàng đã là của ta rồi, vậy thì tiền của chàng đương nhiên cũng là của ta. Lẽ nào không phải ta trả tiền sao?"
"Nói vậy cũng đúng." Trầm Sát còn gật đầu.
Nguyệt lắc đầu cạn lời, tính như vậy Cửu Tiêu Điện cũng là của nàng ta, Phá Vực cũng là của nàng ta, hắn và Ưng cùng những người khác cũng là thị vệ của nàng ta, tất cả đều là của nàng ta.
Lâu Thất rất hài lòng, lúc này mới hạ giọng nói với họ về việc người trong bóng tối kia.
Trầm Sát và Nguyệt đều sa sầm mặt, Nguyệt nhìn Trầm Sát, định nói gì song lại thôi. Trầm Sát tự nói ra: "Có thể làm việc này và lại qua mắt được bổn Đế Quân, ngoài kẻ địch chưa rõ mà nàng đoán ra còn có một khả năng, Trầm Vân Sơn!"
"Trầm Vân Sơn này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Tại sao có thể qua mặt được cảm trí của chàng?" Lâu Thất rầu rĩ.
Nhưng khi nàng hỏi vậy, Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi tới quá khứ của chủ tử cũng không biết?"
Lâu Thất lắc đầu, trừ khi là những điều lão đạo sĩ thối nói, nếu không trên thế giới này nàng chả quen biết ai cả, ai biết gì quá khứ của hắn.
Nguyệt bóp trán, lại bóp trán. Cái gì cũng không biết, nàng ta cái gì cũng không biết: "Vậy, mấy vị trước đây của chủ tử..."
Ánh mắt bình tĩnh của Trầm Sát lướt qua, Nguyệt lập tức im miệng. Lâu Thất nhướng mày: "Hử?" Lời này sao quái dị thế nhỉ? Nhưng hàng ngày nàng đều cùng ngủ chung giường với hắn, nhiều lúc hắn cũng có phản ứng, mới đầu hắn có thấy không thích ứng với những thay đổi của bản thân, nàng từng tưởng rằng hắn còn trinh, lẽ nào không phải?
Nàng nhìn Trầm Sát, ánh mắt bất giác liếc vào chỗ nọ của hắn, miếng hơi mở ra, sau đó lại ngậm lại. Nhưng ánh mắt này của nàng kì lạ thay lại khiến chỗ đó của hắn ngóc đầu.
Trầm Sát mặt sa sầm. Nàng nhìn đi đâu vậy? Nhìn đi đâu? Ánh mắt đó là có ý gì.
Nguyệt thấy không khí bất thường, lập tức chuồn ngay.
Ừ, Đế Quân bản năng thức tỉnh, người khác vui mừng thay hắn, nhưng họ cũng phải phải suy nghĩ tới cảm nhận của hắn chứ. Cứ mùi mẫn, nóng bỏng như vậy, hắn sao có thể chịu đựng nổi?
Nàng thích, càng ngày càng thích!
"Có điều không được thiếu cảnh giác, lần trước ta đã nói với chàng rồi, nhất định đang có người ngấm ngầm theo dõi chàng, muốn dùng mọi cách để lấy mạng chàng đấy."
Trầm Sát rất bình tĩnh: "Cho dù là trúng kịch độc và tuyệt mệnh cổ nhưng chả phải tới giờ bổn Đế Quân vẫn sống đó thôi, huống hồ sau này còn có nàng." Có nàng, nàng là phúc tinh của hắn, là thuốc của hắn, là thần y của hắn, là tất cả của hắn.
Lời này khiến Lâu Thất thấy rằng trách nhiệm trên vai nàng càng nặng thêm, nhưng lại khiến nàng nảy sinh hào khí. Nàng vỗ vai hắn nói: "Tốt lắm! Bổn cô nương nhất định sẽ dùng toàn bộ năng lực để cứu chàng!"
Buổi chiều, Lâu Thất quyết định đi dạo phố, ngày mai bắt đầu phải liều mạng lên đường rồi, nàng cần phải mua một ít đồ. Trầm Sát vốn muốn đi cùng nàng, nhưng Lâu Thất thấy rằng dẫn theo một vị đại gia này đi dạo phố rất có áp lực, đương nhiên không phải nàng có áp lực mà là nàng sợ những chủ cửa tiệm, cửa hàng sẽ có áp lực.
Vì thế nàng để hắn ở lại nhà trọ tiếp tục lên kế hoạch với Nguyệt, mình thì dẫn theo Trần Thập và Lâu Tín đi.
Nếu không dẫn ai đi cả, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.
Thành trì này rất phồn hoa, vật phẩm cũng rất phong phú, có rất nhiều thứ mà Phá Vực không có ở đây đều có. Đông Thanh quả nhiên là nơi đất rộng sản vật nhiều.
"Nơi này cách quốc đô của Đông Thanh bao xa?" Lâu Thất nhớ tới Đông Thời Ngọc, ngẫm nghĩ hỏi Trần Thập.
"Bẩm Lâu cô nương, nếu như chúng ta đi với tốc độ hành quân gấp, nơi này cách Đông Kinh quốc đô chừng tám ngày đêm."
Tốc độ hành quân gấp của họ, là dùng hãn huyết bảo mã và đi cả ngày lẫn đêm, như vậy còn cần tới tám ngày đêm, đúng là rất xa, rất xa. Không biết lúc này Đông Thời Ngọc đã về tới Đông Thanh quốc đô hay chưa, nhưng Lâu Thất vẫn luôn cảm thấy rằng, lần tranh đoạt Thạch Tủy Ngàn Năm này, Đông Thời Ngọc nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Con người Đông Thời Ngọc...
Nàng đang mải mê suy nghĩ, một người nhỏ bé đột nhiên lao qua.
Nếu như người thường nhất định sẽ bị đụng phải, đúng lúc Lâu Thất đang nghĩ ngợi, hiếm khi không chú ý. Nhưng Trần Thập và Lâu Tín thì đâu có thể để người khác đụng vào nàng? Trước khi người nhỏ bé kia đụng vào, họ liền đồng loạt bước lên trước một bước, sau đó mỗi người giơ một tay, một trái một phải túm chặt lấy cánh tay người kia.
Người đó bị bắt, lo lắng giãy giụa, hai chân đạp loạn xạ trên không, kêu gào: "Bỏ ta xuống! Bỏ ta ra! Cứu mạng, người đâu! Người xấu bắt trẻ con."
Lâu Thất định thần lại thì nhìn thấy cảnh này, nàng liền lấy tay móc lỗ tai: "Ồn chết đi được, này, nhóc con, câm miệng."
Đứa bé đó nhìn thấy nàng liền ngang ngược nói: "Bảo tùy tùng của ngươi bỏ ta xuống ta mới câm miệng."
"Kẻ trộm cắp không có tư cách thương lượng." Lâu Thất nói, nàng chỉ có chút thiếu tập trung, đâu phải không biết chuyện gì đang xảy ra. Đường rộng thênh thang nhưng đứa bé này lại lao vào nàng, đây không phải những chiêu trò trộm cắp thường thấy ở cổ đại, nàng thực sự không tin.
Nàng vừa nói trộm cắp, đứa bé đó lập tức chột dạ, ánh mắt láo liên, nhưng vẫn gân cổ lên cãi: "Ai là trộm cắp, ngươi mới là trộm cắp." Giọng nói rõ ràng nhỏ đi hẳn.
Lâu Thất bật cười nhìn nó, cũng không nói gì nữa, cứ nhìn vậy, không có lệnh của nàng, Trần Thập và Lâu Tín cũng cứ túm lấy nó như thế, không cho hai chân nó chạm đất. Với chiều cao và sức mạnh của họ, xách một đứa nhóc bảy tám tuổi như thế này thật quá đơn giản.
Chiến thuật tâm lý.
Đứa bé kia không chịu được nữa, lập tức rầu rĩ nói: "Xin ngươi đừng bắt ta báo quan, ta còn chưa thành công."
"Nói đi, ai sai ngươi tới?"
Lâu Thất bất ngờ sầm mặt.
Đứa bé kia kinh hãi, liền ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt thoáng qua nỗi sợ hãi.
"Không, không, không có ai sai ta tới."
"Trần Thập, nếu hắn không nói thật, vậy thì hãy rút lưỡi hắn ra." Lâu Thất lạnh lùng nói: "Bổn cô nương không kiên nhẫn như vậy."
"Vâng!" Trần Thập trả lời rất lạnh lùng.
"Woa..." Đứa bé kia lập tức khóc rống lên: "Ta nói, ta nói, ta không biết hắn là ai, hắn đeo mặt nạ, sai ta trộm đai lưng của ngươi! Sau đó sẽ cho ta một kim đậu."
Sắc mặt Lâu Thất lúc này thật sự chùng xuống.
Muốn đai lưng của nàng.
Người nghi ngờ đai lưng của nàng có càn khôn, nhất định là người đã nhìn thấy nàng ra tay, người đó chắc đã từng trà trộn vào Cửu Tiêu Điện, thậm chí là có mặt khi nàng giết Dơi Chúa.
Nhưng không để lộ vết tích trước mắt nàng và Trầm Sát, bản lĩnh của kẻ đó rốt cuộc tới mức độ nào? Nếu như mạnh như vậy, tai sao hắn ta không đích thân ra tay lấy đai lưng của nàng? Một người như vậy lấy đai lưng của nàng làm gì?
Lập tức lại có một đóng câu hỏi nhét đầy trong đầu nàng. Sắc mặt của Lâu Thất rất khó coi, nàng không thích như vậy, không thích phải động não, vì thế mới nảy sinh ý định rửa tay gác kiếm thoái ẩn giang hồ, từ nay làm một cô nương ngốc ngu ngơ mơ mộng.
Nhưng số nàng chẳng ra gì, từ sau khi rơi vào lòng gã nọ, càng trở nên có duyên khó gỡ với các thể loại phiền toái! Ngay từ đầu nàng đã biết, đi theo bên hắn sẽ đừng mong có được cuộc sống bình yên, đừng hi vọng đầu óc được nghỉ hưu! Bây giờ nàng lại muốn quay về hỏi Trầm Sát, lên nhầm thuyền giặc, nàng có thể trả lại vé lên thuyền được không!
"Người đó đâu?"
"Hắn, hắn nói chỉ cần ta trộm được đai lưng, hắn đương nhiên sẽ biết được."
Đứa bé này nói xong, Lâu Thất liền ngẩng đầu lên nhìn về trà lầu ở cách đó không xa, hai mắt nàng sầm lại, bỗng giơ ngón giữa về phía đó.
Quả nhiên, gã đó ở đấy.
Nhưng nàng biết, đợi khi nàng chạy tới người chắc chắn đã chuồn rồi, nàng không làm việc vô ích. Dù sao thì bây giờ chí ít cũng biết trong bóng tối còn có một con sâu này nữa. Hắn ở trong tối họ ở ngoài sáng, nhưng nàng không cảm thấy đối phương có ưu thế, hắn muốn theo dõi đúng không? Cho hắn theo dõi! Nàng có mười tám môn võ nghệ bảy hai phép biến hóa, không sợ bọn chúng thăm dò được gì!
Lâu Thất hằn học nghĩ.
"Bỏ nó xuống."
Đứa bé được tự do, lập tức chạy mất tăm không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Lâu cô nương, còn đi mua sắm nữa không?" Trần Thập hỏi.
"Đi, sao lại không đi, đi nào, chúng ta phải đi mua thật nhiệt tình vào." Nàng đảo mắt, mỉm cười ranh mãnh. Người đó không phải rất có hứng thú với mọi thứ về nàng sao, còn muốn lấy đai lưng của nàng nữa, chắc chắn muốn xem nàng mua gì, nàng sẽ cứ dẫn người đi dạo phố mua sắm!
Kết quả, lần này nàng đi suốt hai canh giờ.
Đối với nữ giới, liên tục đi mua sắm cả ngày trời cũng được, nhưng đối với đàn ông thì đúng là tai nạn, là ngược đãi, chỉ thấy dáng vẻ tàn tạ của Trần Thập và Lâu Tín là biết.
Ba người về lại nhà trọ, Nguyệt và Trầm Sát đang một ngồi một đứng ngẩn ngơ nhìn đống đồ trong phòng nàng.
Suốt một buổi chiều không ngừng có người mang đồ tới, nói là Lâu cô nương mua, đây là dịch vụ giao hàng tận nhà mà nàng ta yêu cầu. Đương nhiên, quản gia đại nhân cũng phải nhân tiện trả tiền.
Quản gia đại nhân ở đây đương nhiên là Nguyệt vệ. Vì thế, công việc cả buổi chiều của hắn chính là kiểm tra đồ và trả tiền.
Quay đầu lại thì thấy trên tay Lâu Thất, còn có cả hai tay, hai vai Trần Thập và Lâu Tín đều vác một đống đồ, trên trán hắn không khỏi rơi xuống ba sợi màu đen.
"Ngươi muốn mua hết cả thành trì này sao?" Khóe miệng Nguyệt co giật. Trước đây hắn còn tưởng rằng họ cho người giao hàng tận nhà là vì lười xách đồ, bây giờ mới phát hiện ra nguyên nhân là vì họ không còn tay để xách: "Lần sau ngươi đi dạo phố, có cần dẫn theo hai mươi thị vệ đi cùng... xách đồ cho ngươi không?"
Lâu Thất liếc nhìn hắn: "Ngươi tưởng ta là kẻ cuồng mua sắm sao?" Nàng đặt đồ xuống, nhìn Trần Thập và Lâu Tín đặt đồ xuống xong liền lướt ra ngoài, lại nhìn một đống đồ trong phòng, khóe miệng nàng cũng không khỏi co giật, gật đầu thừa nhận: "Được thôi, chính ta là tín đồ mua sắm."
Nguyệt bóp trán.
"Mua những thứ này có tác dụng gì?" Trầm Sát tiện tay cầm một gói giấy dầu lên, lấy đồ ở bên trong ra. Cái quỷ gì đây? Hai sợi vải buộc với hai chiếc cốc vải hình hai cái bát?
Lâu Thất kêu lên một tiếng và nhào tới, giật lấy món đồ trong tay hắn nhét vào trong túi giấy: "Chàng đừng lục lọi đồ của ta!"
Nguyệt lại bóp trán, Lâu Thất, ngươi lợi hại lắm.
Quả nhiên vừa dứt lời, Trầm Sát nhướng mày, chỉ vào một đống đồ, nói: "Nàng có trả tiền không?"
Nhiều đồ như vậy, nàng có trả tiền không? Nói chứ, ngay cả túi kim đậu ngân diệp nàng mang đi hôm nay cũng là hắn cho, là của hắn.
Lâu Thất lập tức nghẹn lời, sau đó nói tiếp: "Chàng không phải nam nhân của ta sao? Chàng đã là của ta rồi, vậy thì tiền của chàng đương nhiên cũng là của ta. Lẽ nào không phải ta trả tiền sao?"
"Nói vậy cũng đúng." Trầm Sát còn gật đầu.
Nguyệt lắc đầu cạn lời, tính như vậy Cửu Tiêu Điện cũng là của nàng ta, Phá Vực cũng là của nàng ta, hắn và Ưng cùng những người khác cũng là thị vệ của nàng ta, tất cả đều là của nàng ta.
Lâu Thất rất hài lòng, lúc này mới hạ giọng nói với họ về việc người trong bóng tối kia.
Trầm Sát và Nguyệt đều sa sầm mặt, Nguyệt nhìn Trầm Sát, định nói gì song lại thôi. Trầm Sát tự nói ra: "Có thể làm việc này và lại qua mắt được bổn Đế Quân, ngoài kẻ địch chưa rõ mà nàng đoán ra còn có một khả năng, Trầm Vân Sơn!"
"Trầm Vân Sơn này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Tại sao có thể qua mặt được cảm trí của chàng?" Lâu Thất rầu rĩ.
Nhưng khi nàng hỏi vậy, Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi tới quá khứ của chủ tử cũng không biết?"
Lâu Thất lắc đầu, trừ khi là những điều lão đạo sĩ thối nói, nếu không trên thế giới này nàng chả quen biết ai cả, ai biết gì quá khứ của hắn.
Nguyệt bóp trán, lại bóp trán. Cái gì cũng không biết, nàng ta cái gì cũng không biết: "Vậy, mấy vị trước đây của chủ tử..."
Ánh mắt bình tĩnh của Trầm Sát lướt qua, Nguyệt lập tức im miệng. Lâu Thất nhướng mày: "Hử?" Lời này sao quái dị thế nhỉ? Nhưng hàng ngày nàng đều cùng ngủ chung giường với hắn, nhiều lúc hắn cũng có phản ứng, mới đầu hắn có thấy không thích ứng với những thay đổi của bản thân, nàng từng tưởng rằng hắn còn trinh, lẽ nào không phải?
Nàng nhìn Trầm Sát, ánh mắt bất giác liếc vào chỗ nọ của hắn, miếng hơi mở ra, sau đó lại ngậm lại. Nhưng ánh mắt này của nàng kì lạ thay lại khiến chỗ đó của hắn ngóc đầu.
Trầm Sát mặt sa sầm. Nàng nhìn đi đâu vậy? Nhìn đi đâu? Ánh mắt đó là có ý gì.
Nguyệt thấy không khí bất thường, lập tức chuồn ngay.
Ừ, Đế Quân bản năng thức tỉnh, người khác vui mừng thay hắn, nhưng họ cũng phải phải suy nghĩ tới cảm nhận của hắn chứ. Cứ mùi mẫn, nóng bỏng như vậy, hắn sao có thể chịu đựng nổi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.