Chương 123: Bởi vì nàng mà sống
Hoa Vũ Băng Lan
06/06/2018
“Lô Quốc Thái tử, đây là ý gì?” Thích Uẩn Cẩm lạnh lùng nhìn đoàn người
vây xung quanh mình, nơi này là địa bàn của Lô Quốc, người của bọn họ
căn bản không vào được, không giống như Thái tử Lô Quốc phách lối mang
theo quân đội của mình xông đến.
Đôi mắt hoa đào của Tây Lâu Mạch khẽ nhướn, dời tầm mắt về phía Vân Thiển, “Ý của bản cung giống với Thái tử Thuật Quốc! Như thế, có được không?”
Thái tử Thuật Quốc lớn mật đuổi theo, vì sao mình không thể giành Vân Thiển lại bên người, để cho bọn họ biết hắn, Tây Lâu Mạch cũng có năng lực giữ được Vân Thiển, qua đó hạ thấp nam nhân Cô Độc Úy kia.
“Ai cũng đừng nghĩ đụng vào một sợi tóc của nàng!” Cô Độc Hồng né người sang một bên, thủ hộ bên cạnh Vân Thiển, đây là điều tốt nhất mà hắn có thể làm.
Chỉ tiếc, Vân Thiển không muốn thấy Cô Độc Hồng như vậy, hắn làm như vậy khiến nàng cảm giác như bản thân nợ hắn, loại gông xiềng đeo lưng này chèn ép nàng rất khó chịu, cho nên, dù nàng không thể bảo vệ mình, cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
“Cô Độc Hồng, ngươi đi….” Vân Thiển không muốn nhìn hắn bảo vệ mình.
“Thiển nhi!” Cô Độc Hồng nhìn sâu vào nàng, đôi mắt đen nhiễm chút ánh sáng khiến Vân Thiển không cách nào đối mặt, nàng quay mặt đi, cổ họng lại một trận ghê tởm.
“Ta không cần!” Trực tiếp cự tuyệt, nếu như hắn ở bên nàng, chỉ càng thêm khổ sở, cho dù buông tay thì cũng nên rời xa nàng.
Cô Độc Hồng không nói chuyện, vẫn đứng tại chỗ gắt gao nhìn nàng, ánh mắt giống như đêm hôm đó ngăn Vân Thiển lại.
Dưới mặt nạ, Vân Thiển nhìn nghiêng, khóa chặt trên người Tây Lâu Mạch, “Tây Lâu Mạch, ngươi làm như vậy chỉ sợ chuyện kia lại tái diễn ngay tại đây.”
Thanh âm Vân Thiển rất nhẹ, chậm rãi, không nhìn ra cảm xúc, giống như người vừa rồi mới ói không biết trời đất không phải là nàng.
Ánh mắt Tây Lâu Mạch khẽ dừng, người trước mắt này so với khi hắn gặp ở Nhã Các còn hấp dẫn hơn, khiến hắn không thể dời mắt dù chỉ một khắc.
“Ở trên chiến trường ngươi không giết được bản cung, ở chỗ này...cũng như vậy!” Tây Lâu Mạch khẽ nhướn mày, giọng điệu có phần uy hiếp.
Ở trên chiến trường, Vân Thiển cùng mấy chục vạn đại quân cũng không đánh chết được hắn, nhưng bây giờ, quân không có, muốn lấy được đầu hắn không khó cũng không dễ, bởi vì hắn không liên thủ cùng Thích Uẩn Cẩm.
“Hừ, vậy thì nhìn thử một chút, kẻ ngăn ta….chết!” Chữ chết vừa nói ra, bóng dáng Vân Thiển đã bay nhanh ra ngoài, thẳng đến đình đầu Tây Lâu Mạch.
Tây Lâu Mạch nhíu mày, khí thế này của nàng tuyệt không thua kém đêm hôm đó ở trên chiến trường, Vân Thiển bất chấp tất cả nâng kiếm xông lên, khiến cả đại quân trở tay không kịp, hắn còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng nàng đã đến trước mặt rồi.
uyenxuwn....lequydonnnnn
Tây Lâu Mạch buộc phải xuất chiêu, hai người chạm mặt nhau, sau lưng đại quân phản ứng kịp, bảo hộ phía trước hắn.
“Ta nói rồi, ai ngăn ta thì phải chết!” Nhuyễn kiếm Vân Thiển vạch một đường, máu bắn tung tóe, một hàng người bay ra ngoài, máu nhuộm đỏ bạch y của nàng, mặt Vân Thiển không đổi sắc, giống hết thần Tu La từ địa ngục trên chiến trường hôm đó.
Vân Thiển đánh một trận mà thành danh, trong đại quân đa số đã gặp qua bộ dạng Vân Thiển lúc giết người, tàn nhẫn, máu lạnh, nhìn trận chiến này, trong lòng bọn họ đã sợ hãi đến không chịu nổi.
Cho nên Vân Thiển vừa xuất chiêu, những người này căn bản không thể chống đỡ.
Sắc mặt Tây Lâu Mạch run lên, ba gã hộ vệ sau lưng rút kiếm chống đỡ.
Vân Thiển nhún chân, tung người lên không, kiếm trong tay đánh tan trận pháp của ba người.
Ba người kinh hãi, không ngờ trận pháp của bọn họ nháy mắt đã bị Vân Thiển đánh tan, phần lực này quá đáng sợ, sắc mặt họ chìm xuống, không dám kinh thường nàng.
Sau lưng Cô Độc Hồng và Thích Uẩn Cẩm đánh nhau khó phân thắng bại, một người luôn xông về phía Vân Thiển, một người luôn chặn động tác, không ai dám xem thường đối phương.
Cô Độc Hồng là môn chủ La Sát Môn, võ công dĩ nhiên cao cường, nếu không thì Thủy Thu Hương đã không nhường vị trí môn chủ lại cho hắn.
“Hí, hí, hí…..” Tiếng xé vải vang lên ba tiếng, ba người đều bị nhuyễn kiếm của Vân Thiển cắt một đường trước ngực, miệng phun ra một búng máu.
Ba người hoảng hốt, dưới tình huống này còn bị Vân Thiển đả thương, bản lĩnh đáng sợ như vậy không có bao nhiêu người, huống chi nàng đả thương ba người bọn hắn cùng lúc.
Giỏi cho một kẻ ai ngăn thì phải chết.
Nếu không phải ba người nhanh hơn một bước, kiếm kia không phải cắt ngực bọn hắn mà là cổ của bọn hắn rồi, nghĩ đến đây, ba người đồng thời rùng mình.
Bề ngoài Vân Thiển không khiến bất kì kẻ nào e ngại, chỉ khi rút kiếm mới trở thành Diêm La địa ngục, lấy mạng người không chớp mắt, giống như giờ phút này vậy.
Vân Thiển biết nếu nàng ở đây đánh chết thái tử hai nước, thiên hạ này nhất định đại loạn, khi đó, hai nước lại tấn công Thánh Hoàng triều một lần nữa.
Nhưng cho dù thiên hạ có đại loạn, Vân Thiển cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt trước mắt, dốc hết toàn lực hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tây Lâu Mạch đã hai lần thấy Vân Thiển như vậy, đôi mắt hoa đào nheo lại, bỗng bay qua trước mặt ba người, giằng co cùng với Vân Thiển, ba người kia thấy thế cũng đồng thời hỗ trợ Tây Lâu Mạch.
Bốn đánh một.
Nhưng Vân Thiển vẫn như cũ, không hề rơi vào thế hạ phong, ngược lại bọn Tây Lâu Mạch còn bị bức phải lui về phía sau.
Nhuyễn kiếm nhuốm máu trong tay Vân Thiển tung hoành, nàng cố cắn răng, cho dù sắc môi tái nhợt, nhưng chiêu thức trong tay vẫn vững vàng, một khe hở cũng không tạo cơ hội cho kẻ thù.
Ngươi tới ta lui, chiêu thức của nàng bị ba người kia ngăn trở, không cho phép tổn thương đến chủ tử của bọn họ.
Đôi mắt Vân Thiển nheo lại, muốn kết liễu Tây Lâu Mạch thì trước hết, phải giải quyết ba tên phiền toái này, không có lực bộc phát nên lực lượng của Vân Thiển vẫn không bằng đêm đó.
“Đây là ngươi ép bản cung!” Kiếm trong tay Tây Lâu Mạch xuất ra, thế tới như đại hồng thủy.
Vân Thiển cũng không lùi bước, nhuyễn kiếm của nàng quấn chặt lấy kiếm của hắn, chân chạm đất, tay dùng lực kéo xuống, cả người Tây Lâu Mạch rơi xuống đất theo,
“Hí!” Một nhát kiếm của Vân Thiển vạch một đường qua bụng Tây Lâu Mạch, máu chảy không ngừng.
Tây Lâu Mạch trúng chiêu, vội vàng lui về phía sau, kiếm chống lên mặt đất, ngước mắt nhìn kiếm trong tay Vân Thiển, khóe môi không ngăn được nụ cười khổ sở.
“Xem ra, vô luận chúng ta như thế nào, ngươi vẫn đứng bên người kia….” Ngay cả lúc này, nàng vẫn muốn lấy tính mạng hắn.
Hừ, Tây Lâu Mạch, từ ngày các ngươi quyết định động thủ thì nên biết, các ngươi rồi sẽ có ngày này, thế nào, bây giờ hối hận?” Cho dù hắn hối hận cũng vô dụng, kiếm của nàng đã xuất ra thì sẽ không rút lại.
Thấy chủ tử bị thương, các tướng sĩ đồng loạt xông lên vây lấy Vân Thiển.
Cô Độc Hồng nhìn đại quân ngày càng áp sát Vân Thiển, trong lòng khẩn trương, chỉ muốn thoát khỏi Thích Uẩn Cẩm để ngăn trở nhưng đã không kịp.
Nhuyễn kiếm Vân Thiển một đường theo thế xoay tròn trên không của Vân Thiển, quét tới đám người kia, buộc chúng phải lui lại.
Nhuyễn kiếm mang theo huyết sắc, chói mắt mà mê hoặc lòng người.
Vân Thiển còn chưa đáp xuống đất, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cỗ khí tức sắc bén hướng về phía mình, Vân Thiển đang định xoay người, dưới eo đã bị một người giữ chặt.
Mùi hương quen thuộc truyền đến, thân thể Vân Thiển nháy mắt buông lỏng.
Lướt qua đại quân, bay xuống bãi đất trống, ngay sau đó, vài bóng dáng rơi xuống sau lưng bọn họ, tất cả lạnh lẽo nhìn tình hình trước mặt.
“Dám rời khỏi ta, tối nay phạt nàng không xuống giường được….” Thanh âm của Cô Độc Úy truyền tới, lực đạo trên tay giảm bớt, chỉ sợ thương tổn đến Vân Thiển và đứa nhỏ trong bụng.
Sắc mặt Vân Thiển nháy mắt hồng lên, đầu chôn sâu vào ngực hắn hơn.
Nhìn hai người đàn ông gắn bó mù quáng, Cô Độc Hồng chậm rãi đến bên người bọn họ, lẳng lặng nhìn.
Cô Độc Úy nhìn thẳng vào mắt Cô Độc Hồng, ngày xưa họ đã từng là anh em, nhưng hôm nay gặp nhau, cái gì cũng không thốt lên được, không có ai chủ động phun ra nửa chữ.
Trầm mặc nhìn nhau, không khí có chút cổ quái.
Hoa Huyên Lãnh một bên, nhìn màn máu tanh trước mặt, rồi lại nhìn người đang tựa đầu vào ngực Cô Độc Úy, sắc mặt thu lại, tiến lên nâng cổ tay Vân Thiển, bắt mạch cho nàng.
Nhìn động tác của Hoa Huyên Lãnh, bọn họ không khỏi nheo mắt lại.
Nhìn cũng biết là bắt mạch cho Vân Thiển, mới đánh một trận mà cần đại phu đến tận nơi bắt mạch, trừ khi quá nghiêm trọng …..
Vân Thiển có chuyện gì xảy ra?
Tây Lâu Mạch che bụng máu chảy không ngừng, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Vân Thiển.
Mới vừa rồi Vân Thiển ói nhiều như thế, bọn họ đều thấy được, nhưng giờ phút này vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, nhất là Cô Độc Hồng, hắn lo lắng có phải Vân Thiển bị thương hay là trúng độc cổ quái gì hay không.
Ánh mắt của Cô Độc Úy lạnh lẽo, quét mắt về từng người ở đây, khí tức âm trầm phát ra, nội thương của hắn đã khỏi, tất nhiên không e ngại những người ở đây, bây giờ bọn hắn còn dám cướp đoạt Thiển nhi, làm sao hắn dễ dàng bỏ qua cho được….
Cô Độc Úy gỡ kiếm từ tay Vân Thiển, thay nàng cầm nó, chân mày nhăn lại, mấy người sau lưng sắc mặt tối tăm nhìn Vân Thiển.
Bọn họ đều cho rằng Vân Thiển quá mức kích động, nếu như toàn quân Lô Quốc ở đây, nàng cho rằng có thể mang bầu mà chạy thoát được hay sao, ngộ nhỡ đứ bé mất….
Nghĩ đến những thứ kia, bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt mọi người âm trầm đáng sợ, thời gian ngưng lại trong nháy mắt.
“Như thế nào?” Rốt cuộc Cô Độc Úy không nhịn được nữa hỏi Hoa Huyên Lãnh.
Hoa Huyên lãnh ngẩng đầu, buông tay Vân Thiển ra, sắc mắt khẽ biến nhìn Cô Độc Úy, “Mạch tượng nhiễu loạn, có chút không ổn định, nếu như chân khí lộn xộn, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi, cũng ảnh hưởng chính nàng.”
Sắc mặt Cô Độc Úy càng thêm thâm trầm đáng sợ, đôi tay ôm lấy Vân Thiển càng dùng lực.
“Thai nhi?”
“Thai nhi?”
“Thai nhi?”
Ba người đồng thời hỏi, Cô Độc Hồng, Tây Lâu Mạch, Thích Uẩn Cẩm, khiếp sợ, sững sờ.
“Hừ, cái này không liên quan đến các ngươi.” Không đợi Cô Độc Úy lên tiếng, Vân Thiển đã quay mặt lại, lạnh giọng nói.
Bây giờ nàng là nam hay nữ đã không còn quan trọng, quan trọng là con của nàng không vấn đề gì.
“Thiển nhi…..” Thanh âm thâm trầm truyền đến từ đỉnh đầu.
Vân Thiển sững sờ, hiểu Cô Độc Úy giận mình, nàng không nên tức giận vào thời điểm này, như vậy sẽ làm tổn thương mình và đứa bé của bọn họ, Vân Thiển ngoan ngoãn ngậm miệng, được rồi, hiện tại người tức giận là lớn nhất.
Cô Độc Úy nhíu mày nhìn về phía Hoa Huyên Lãnh, “Tình huống sẽ như thế nào nếu ổn định trở lại?”
Nếu Vân Thiển lộn xộn nữa, như vậy không chỉ đứa bé của bọn họ, mà cả Vân Thiển cũng sẽ….. Nghĩ đến đây, thân thể Cô Độc Úy khẽ run, hắn không thể tiếp nhận hiện thực tàn khốc khi nàng rời khỏi hắn.
Vân Thiển vừa nghe, chân mày cũng nảy lên.
Thân thể của mình nàng hiểu rất rõ, Hoa Huyên Lãnh rõ ràng cố ý nói như vậy với Cô Độc Úy, Vân Thiển lạnh lùng trừng mắt về phía hắn.
Hoa Huyên Lãnh thấy thế, khóe miệng khẽ cong, coi như là thị uy với Vân Thiển, hắn chính là muốn nhìn thấy nàng bị Cô Độc Úy bảo hộ gắt gao, tránh cho nàng chạy loạn.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Cô Độc Hồng nhìn vẻ mặt bọn họ khẩn trương, còn nói đến cái gì mà “Thai nhi”, không khỏi nhướn mày, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ.
Cô Độc Úy ôm chặt Vân Thiển, lạnh nhạt nhìn Cô Độc Hồng, không có ý định giải thích, Vân Thiển là nam hay nữ đã không còn quan trọng, hơn nữa, Cô Độc Úy hy vọng thân phận của nàng công bố vào ngày đại hôn của bọn họ sẽ tốt hơn.
“Lô Quốc Thái tử, Thuật Quốc Thái tử, lá gan của các người cũng thật lớn, lại dám công khai giành Thiển nhi với trẫm….” Ánh mắt hắn lóe lên, hàn băng phóng về phía hai người.
Mấy nam nhân một lần nữa tụ hội ở chỗ này, vẫn là vì một người mà đến, bọn họ đều cường thế, giống như bất chấp tất cả để giành được Vân Thiển.
Vân Thiển bị Hoa Huyên Lãnh sắp xếp, trong lòng bình tĩnh, nhưng chỉ sợ về sau nàng phải nếm mùi đau khổ.
“Hừ, Cô Độc Úy, đứng ở trên đất Lô Quốc, ngươi cho rằng mấy người có thể xông ra ngoài được?”
Bỏ qua “Thai nhi” khiếp sợ, Tây Lâu Mạch môi có chút tái nhợt, cười lạnh nói.
Cô Độc Hồng lẳng lặng đứng cạnh hai người bọn họ, thái độ hết sức rõ ràng, hắn muốn bảo vệ Thiển nhi cả đời bình an.
Thích Uẩn Cẩm khẽ hừ với Cô Độc Úy, hắn cũng không muốn nói nhừng lời ngoan độc, hắn muốn dùng thực lực để nói hơn.
Ba nam nhân xuất sắc như nhau, hơi thở dần đè nén, xung quanh không ngừng thổi qua mùi tanh tưởi, sát khí nhất thời….
“Vậy thì thử nhìn một chút….” Giọng nói Cô Độc Úy lạnh lẽo, khí phách hùng hồn từ trên người, đây mơi là vương giả thật sự.
Bảo vệ người yêu, cùng thái tử hai nước giằng co.
Gió mát thổi qua xiêm y, vạt áo phất phơ, gió khẽ mơn man mặt bọn họ….
Một cuộc huyết chiến hết sức căng thẳng!
Đôi mắt hoa đào của Tây Lâu Mạch khẽ nhướn, dời tầm mắt về phía Vân Thiển, “Ý của bản cung giống với Thái tử Thuật Quốc! Như thế, có được không?”
Thái tử Thuật Quốc lớn mật đuổi theo, vì sao mình không thể giành Vân Thiển lại bên người, để cho bọn họ biết hắn, Tây Lâu Mạch cũng có năng lực giữ được Vân Thiển, qua đó hạ thấp nam nhân Cô Độc Úy kia.
“Ai cũng đừng nghĩ đụng vào một sợi tóc của nàng!” Cô Độc Hồng né người sang một bên, thủ hộ bên cạnh Vân Thiển, đây là điều tốt nhất mà hắn có thể làm.
Chỉ tiếc, Vân Thiển không muốn thấy Cô Độc Hồng như vậy, hắn làm như vậy khiến nàng cảm giác như bản thân nợ hắn, loại gông xiềng đeo lưng này chèn ép nàng rất khó chịu, cho nên, dù nàng không thể bảo vệ mình, cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
“Cô Độc Hồng, ngươi đi….” Vân Thiển không muốn nhìn hắn bảo vệ mình.
“Thiển nhi!” Cô Độc Hồng nhìn sâu vào nàng, đôi mắt đen nhiễm chút ánh sáng khiến Vân Thiển không cách nào đối mặt, nàng quay mặt đi, cổ họng lại một trận ghê tởm.
“Ta không cần!” Trực tiếp cự tuyệt, nếu như hắn ở bên nàng, chỉ càng thêm khổ sở, cho dù buông tay thì cũng nên rời xa nàng.
Cô Độc Hồng không nói chuyện, vẫn đứng tại chỗ gắt gao nhìn nàng, ánh mắt giống như đêm hôm đó ngăn Vân Thiển lại.
Dưới mặt nạ, Vân Thiển nhìn nghiêng, khóa chặt trên người Tây Lâu Mạch, “Tây Lâu Mạch, ngươi làm như vậy chỉ sợ chuyện kia lại tái diễn ngay tại đây.”
Thanh âm Vân Thiển rất nhẹ, chậm rãi, không nhìn ra cảm xúc, giống như người vừa rồi mới ói không biết trời đất không phải là nàng.
Ánh mắt Tây Lâu Mạch khẽ dừng, người trước mắt này so với khi hắn gặp ở Nhã Các còn hấp dẫn hơn, khiến hắn không thể dời mắt dù chỉ một khắc.
“Ở trên chiến trường ngươi không giết được bản cung, ở chỗ này...cũng như vậy!” Tây Lâu Mạch khẽ nhướn mày, giọng điệu có phần uy hiếp.
Ở trên chiến trường, Vân Thiển cùng mấy chục vạn đại quân cũng không đánh chết được hắn, nhưng bây giờ, quân không có, muốn lấy được đầu hắn không khó cũng không dễ, bởi vì hắn không liên thủ cùng Thích Uẩn Cẩm.
“Hừ, vậy thì nhìn thử một chút, kẻ ngăn ta….chết!” Chữ chết vừa nói ra, bóng dáng Vân Thiển đã bay nhanh ra ngoài, thẳng đến đình đầu Tây Lâu Mạch.
Tây Lâu Mạch nhíu mày, khí thế này của nàng tuyệt không thua kém đêm hôm đó ở trên chiến trường, Vân Thiển bất chấp tất cả nâng kiếm xông lên, khiến cả đại quân trở tay không kịp, hắn còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng nàng đã đến trước mặt rồi.
uyenxuwn....lequydonnnnn
Tây Lâu Mạch buộc phải xuất chiêu, hai người chạm mặt nhau, sau lưng đại quân phản ứng kịp, bảo hộ phía trước hắn.
“Ta nói rồi, ai ngăn ta thì phải chết!” Nhuyễn kiếm Vân Thiển vạch một đường, máu bắn tung tóe, một hàng người bay ra ngoài, máu nhuộm đỏ bạch y của nàng, mặt Vân Thiển không đổi sắc, giống hết thần Tu La từ địa ngục trên chiến trường hôm đó.
Vân Thiển đánh một trận mà thành danh, trong đại quân đa số đã gặp qua bộ dạng Vân Thiển lúc giết người, tàn nhẫn, máu lạnh, nhìn trận chiến này, trong lòng bọn họ đã sợ hãi đến không chịu nổi.
Cho nên Vân Thiển vừa xuất chiêu, những người này căn bản không thể chống đỡ.
Sắc mặt Tây Lâu Mạch run lên, ba gã hộ vệ sau lưng rút kiếm chống đỡ.
Vân Thiển nhún chân, tung người lên không, kiếm trong tay đánh tan trận pháp của ba người.
Ba người kinh hãi, không ngờ trận pháp của bọn họ nháy mắt đã bị Vân Thiển đánh tan, phần lực này quá đáng sợ, sắc mặt họ chìm xuống, không dám kinh thường nàng.
Sau lưng Cô Độc Hồng và Thích Uẩn Cẩm đánh nhau khó phân thắng bại, một người luôn xông về phía Vân Thiển, một người luôn chặn động tác, không ai dám xem thường đối phương.
Cô Độc Hồng là môn chủ La Sát Môn, võ công dĩ nhiên cao cường, nếu không thì Thủy Thu Hương đã không nhường vị trí môn chủ lại cho hắn.
“Hí, hí, hí…..” Tiếng xé vải vang lên ba tiếng, ba người đều bị nhuyễn kiếm của Vân Thiển cắt một đường trước ngực, miệng phun ra một búng máu.
Ba người hoảng hốt, dưới tình huống này còn bị Vân Thiển đả thương, bản lĩnh đáng sợ như vậy không có bao nhiêu người, huống chi nàng đả thương ba người bọn hắn cùng lúc.
Giỏi cho một kẻ ai ngăn thì phải chết.
Nếu không phải ba người nhanh hơn một bước, kiếm kia không phải cắt ngực bọn hắn mà là cổ của bọn hắn rồi, nghĩ đến đây, ba người đồng thời rùng mình.
Bề ngoài Vân Thiển không khiến bất kì kẻ nào e ngại, chỉ khi rút kiếm mới trở thành Diêm La địa ngục, lấy mạng người không chớp mắt, giống như giờ phút này vậy.
Vân Thiển biết nếu nàng ở đây đánh chết thái tử hai nước, thiên hạ này nhất định đại loạn, khi đó, hai nước lại tấn công Thánh Hoàng triều một lần nữa.
Nhưng cho dù thiên hạ có đại loạn, Vân Thiển cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt trước mắt, dốc hết toàn lực hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tây Lâu Mạch đã hai lần thấy Vân Thiển như vậy, đôi mắt hoa đào nheo lại, bỗng bay qua trước mặt ba người, giằng co cùng với Vân Thiển, ba người kia thấy thế cũng đồng thời hỗ trợ Tây Lâu Mạch.
Bốn đánh một.
Nhưng Vân Thiển vẫn như cũ, không hề rơi vào thế hạ phong, ngược lại bọn Tây Lâu Mạch còn bị bức phải lui về phía sau.
Nhuyễn kiếm nhuốm máu trong tay Vân Thiển tung hoành, nàng cố cắn răng, cho dù sắc môi tái nhợt, nhưng chiêu thức trong tay vẫn vững vàng, một khe hở cũng không tạo cơ hội cho kẻ thù.
Ngươi tới ta lui, chiêu thức của nàng bị ba người kia ngăn trở, không cho phép tổn thương đến chủ tử của bọn họ.
Đôi mắt Vân Thiển nheo lại, muốn kết liễu Tây Lâu Mạch thì trước hết, phải giải quyết ba tên phiền toái này, không có lực bộc phát nên lực lượng của Vân Thiển vẫn không bằng đêm đó.
“Đây là ngươi ép bản cung!” Kiếm trong tay Tây Lâu Mạch xuất ra, thế tới như đại hồng thủy.
Vân Thiển cũng không lùi bước, nhuyễn kiếm của nàng quấn chặt lấy kiếm của hắn, chân chạm đất, tay dùng lực kéo xuống, cả người Tây Lâu Mạch rơi xuống đất theo,
“Hí!” Một nhát kiếm của Vân Thiển vạch một đường qua bụng Tây Lâu Mạch, máu chảy không ngừng.
Tây Lâu Mạch trúng chiêu, vội vàng lui về phía sau, kiếm chống lên mặt đất, ngước mắt nhìn kiếm trong tay Vân Thiển, khóe môi không ngăn được nụ cười khổ sở.
“Xem ra, vô luận chúng ta như thế nào, ngươi vẫn đứng bên người kia….” Ngay cả lúc này, nàng vẫn muốn lấy tính mạng hắn.
Hừ, Tây Lâu Mạch, từ ngày các ngươi quyết định động thủ thì nên biết, các ngươi rồi sẽ có ngày này, thế nào, bây giờ hối hận?” Cho dù hắn hối hận cũng vô dụng, kiếm của nàng đã xuất ra thì sẽ không rút lại.
Thấy chủ tử bị thương, các tướng sĩ đồng loạt xông lên vây lấy Vân Thiển.
Cô Độc Hồng nhìn đại quân ngày càng áp sát Vân Thiển, trong lòng khẩn trương, chỉ muốn thoát khỏi Thích Uẩn Cẩm để ngăn trở nhưng đã không kịp.
Nhuyễn kiếm Vân Thiển một đường theo thế xoay tròn trên không của Vân Thiển, quét tới đám người kia, buộc chúng phải lui lại.
Nhuyễn kiếm mang theo huyết sắc, chói mắt mà mê hoặc lòng người.
Vân Thiển còn chưa đáp xuống đất, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cỗ khí tức sắc bén hướng về phía mình, Vân Thiển đang định xoay người, dưới eo đã bị một người giữ chặt.
Mùi hương quen thuộc truyền đến, thân thể Vân Thiển nháy mắt buông lỏng.
Lướt qua đại quân, bay xuống bãi đất trống, ngay sau đó, vài bóng dáng rơi xuống sau lưng bọn họ, tất cả lạnh lẽo nhìn tình hình trước mặt.
“Dám rời khỏi ta, tối nay phạt nàng không xuống giường được….” Thanh âm của Cô Độc Úy truyền tới, lực đạo trên tay giảm bớt, chỉ sợ thương tổn đến Vân Thiển và đứa nhỏ trong bụng.
Sắc mặt Vân Thiển nháy mắt hồng lên, đầu chôn sâu vào ngực hắn hơn.
Nhìn hai người đàn ông gắn bó mù quáng, Cô Độc Hồng chậm rãi đến bên người bọn họ, lẳng lặng nhìn.
Cô Độc Úy nhìn thẳng vào mắt Cô Độc Hồng, ngày xưa họ đã từng là anh em, nhưng hôm nay gặp nhau, cái gì cũng không thốt lên được, không có ai chủ động phun ra nửa chữ.
Trầm mặc nhìn nhau, không khí có chút cổ quái.
Hoa Huyên Lãnh một bên, nhìn màn máu tanh trước mặt, rồi lại nhìn người đang tựa đầu vào ngực Cô Độc Úy, sắc mặt thu lại, tiến lên nâng cổ tay Vân Thiển, bắt mạch cho nàng.
Nhìn động tác của Hoa Huyên Lãnh, bọn họ không khỏi nheo mắt lại.
Nhìn cũng biết là bắt mạch cho Vân Thiển, mới đánh một trận mà cần đại phu đến tận nơi bắt mạch, trừ khi quá nghiêm trọng …..
Vân Thiển có chuyện gì xảy ra?
Tây Lâu Mạch che bụng máu chảy không ngừng, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Vân Thiển.
Mới vừa rồi Vân Thiển ói nhiều như thế, bọn họ đều thấy được, nhưng giờ phút này vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, nhất là Cô Độc Hồng, hắn lo lắng có phải Vân Thiển bị thương hay là trúng độc cổ quái gì hay không.
Ánh mắt của Cô Độc Úy lạnh lẽo, quét mắt về từng người ở đây, khí tức âm trầm phát ra, nội thương của hắn đã khỏi, tất nhiên không e ngại những người ở đây, bây giờ bọn hắn còn dám cướp đoạt Thiển nhi, làm sao hắn dễ dàng bỏ qua cho được….
Cô Độc Úy gỡ kiếm từ tay Vân Thiển, thay nàng cầm nó, chân mày nhăn lại, mấy người sau lưng sắc mặt tối tăm nhìn Vân Thiển.
Bọn họ đều cho rằng Vân Thiển quá mức kích động, nếu như toàn quân Lô Quốc ở đây, nàng cho rằng có thể mang bầu mà chạy thoát được hay sao, ngộ nhỡ đứ bé mất….
Nghĩ đến những thứ kia, bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt mọi người âm trầm đáng sợ, thời gian ngưng lại trong nháy mắt.
“Như thế nào?” Rốt cuộc Cô Độc Úy không nhịn được nữa hỏi Hoa Huyên Lãnh.
Hoa Huyên lãnh ngẩng đầu, buông tay Vân Thiển ra, sắc mắt khẽ biến nhìn Cô Độc Úy, “Mạch tượng nhiễu loạn, có chút không ổn định, nếu như chân khí lộn xộn, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi, cũng ảnh hưởng chính nàng.”
Sắc mặt Cô Độc Úy càng thêm thâm trầm đáng sợ, đôi tay ôm lấy Vân Thiển càng dùng lực.
“Thai nhi?”
“Thai nhi?”
“Thai nhi?”
Ba người đồng thời hỏi, Cô Độc Hồng, Tây Lâu Mạch, Thích Uẩn Cẩm, khiếp sợ, sững sờ.
“Hừ, cái này không liên quan đến các ngươi.” Không đợi Cô Độc Úy lên tiếng, Vân Thiển đã quay mặt lại, lạnh giọng nói.
Bây giờ nàng là nam hay nữ đã không còn quan trọng, quan trọng là con của nàng không vấn đề gì.
“Thiển nhi…..” Thanh âm thâm trầm truyền đến từ đỉnh đầu.
Vân Thiển sững sờ, hiểu Cô Độc Úy giận mình, nàng không nên tức giận vào thời điểm này, như vậy sẽ làm tổn thương mình và đứa bé của bọn họ, Vân Thiển ngoan ngoãn ngậm miệng, được rồi, hiện tại người tức giận là lớn nhất.
Cô Độc Úy nhíu mày nhìn về phía Hoa Huyên Lãnh, “Tình huống sẽ như thế nào nếu ổn định trở lại?”
Nếu Vân Thiển lộn xộn nữa, như vậy không chỉ đứa bé của bọn họ, mà cả Vân Thiển cũng sẽ….. Nghĩ đến đây, thân thể Cô Độc Úy khẽ run, hắn không thể tiếp nhận hiện thực tàn khốc khi nàng rời khỏi hắn.
Vân Thiển vừa nghe, chân mày cũng nảy lên.
Thân thể của mình nàng hiểu rất rõ, Hoa Huyên Lãnh rõ ràng cố ý nói như vậy với Cô Độc Úy, Vân Thiển lạnh lùng trừng mắt về phía hắn.
Hoa Huyên Lãnh thấy thế, khóe miệng khẽ cong, coi như là thị uy với Vân Thiển, hắn chính là muốn nhìn thấy nàng bị Cô Độc Úy bảo hộ gắt gao, tránh cho nàng chạy loạn.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Cô Độc Hồng nhìn vẻ mặt bọn họ khẩn trương, còn nói đến cái gì mà “Thai nhi”, không khỏi nhướn mày, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ.
Cô Độc Úy ôm chặt Vân Thiển, lạnh nhạt nhìn Cô Độc Hồng, không có ý định giải thích, Vân Thiển là nam hay nữ đã không còn quan trọng, hơn nữa, Cô Độc Úy hy vọng thân phận của nàng công bố vào ngày đại hôn của bọn họ sẽ tốt hơn.
“Lô Quốc Thái tử, Thuật Quốc Thái tử, lá gan của các người cũng thật lớn, lại dám công khai giành Thiển nhi với trẫm….” Ánh mắt hắn lóe lên, hàn băng phóng về phía hai người.
Mấy nam nhân một lần nữa tụ hội ở chỗ này, vẫn là vì một người mà đến, bọn họ đều cường thế, giống như bất chấp tất cả để giành được Vân Thiển.
Vân Thiển bị Hoa Huyên Lãnh sắp xếp, trong lòng bình tĩnh, nhưng chỉ sợ về sau nàng phải nếm mùi đau khổ.
“Hừ, Cô Độc Úy, đứng ở trên đất Lô Quốc, ngươi cho rằng mấy người có thể xông ra ngoài được?”
Bỏ qua “Thai nhi” khiếp sợ, Tây Lâu Mạch môi có chút tái nhợt, cười lạnh nói.
Cô Độc Hồng lẳng lặng đứng cạnh hai người bọn họ, thái độ hết sức rõ ràng, hắn muốn bảo vệ Thiển nhi cả đời bình an.
Thích Uẩn Cẩm khẽ hừ với Cô Độc Úy, hắn cũng không muốn nói nhừng lời ngoan độc, hắn muốn dùng thực lực để nói hơn.
Ba nam nhân xuất sắc như nhau, hơi thở dần đè nén, xung quanh không ngừng thổi qua mùi tanh tưởi, sát khí nhất thời….
“Vậy thì thử nhìn một chút….” Giọng nói Cô Độc Úy lạnh lẽo, khí phách hùng hồn từ trên người, đây mơi là vương giả thật sự.
Bảo vệ người yêu, cùng thái tử hai nước giằng co.
Gió mát thổi qua xiêm y, vạt áo phất phơ, gió khẽ mơn man mặt bọn họ….
Một cuộc huyết chiến hết sức căng thẳng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.