Đế Vương Sủng Thần

Chương 65: CHƯƠNG 63. NGĂN CHẶN THÁI TỬ LÔ QUỐC

Hoa Vũ Băng Lan

25/09/2015

Cô Độc Úy ôm Vân Thiển bên người, hắn hoàn toàn không thèm để ý đến biểu lộ ngây người của những người ở đây, tà mị nhếch môi, “Hắn là người của ta...” đây là lời tuyên bố mang hơi thở độc chiếm.

Lời nói đột nhiên này của hắn làm cho mọi người đều ngơ ngẩn, bao gồm cả Vân Thiển, chỉ ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy vẻ không tin, người này lại đang muốn làm gì đây.

Toàn trường xôn xao!

Vân Thiển đen mặt từ chối kiềm chế của hắn, lạnh mắt trừng hắn một cái, nhưng lại không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn xem cuộc chiến đang diễn ra, xem hắn làm như thế nào hù dọa mọi người ở đây. Nhìn phản ứng bây giờ của mọi người, nàng tự nhiên cũng có suy nghĩ, kỳ thật lời đồn đãi đoạn tụ đối với nàng cũng rất là hữu dụng, ít nhất thì cũng sẽ không rước lấy một đám nữ nhân phiền toái...

Nhưng Vân Thiển lại không hề biết, thật ra...nàng không những có lực hấp dẫn thật sâu đối với nữ tử, mà còn có biết bao nhiêu nam tử cũng mơ ước nàng, từ nay về sau cũng sẽ không để ý gì nữa, dốc hết sức lực...

“Ba!” Tay áo hoàng hậu đột nhiên hạ xuống, đánh bể chén trong tay, sắc mặt đầy hàn khí nhìn hai người, “Hồ nháo...” Hoàng hậu rốt cuộc không chịu nổi quát to một tiếng, toàn trường bừng tỉnh.

Nghị luận nổi lên dồn dập, cũng không thua gì náo nhiệt như lúc bọn họ xuất hiện.

Cô Độc Úy cũng không thèm nhìn Thủy Thu Tích một lần, trong lòng nam tử này, chỉ có vị bạch y thiếu niên trước mắt đang hung hăng trừng mắt này.

“Nếu muốn nghĩ đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tuy nhiên, trước tiên phải thắng được bổn hoàng tử...” Cô Độc Úy bước chân đi lên, giương lên nụ cười tà mị, một tay phất đằng sau, một tay phía trước trong tư thế mời, “Bất luận là nam hay nữ, đều nhất định phải qua cửa ải của ta!” Tức giận như vậy, lời nói khoa trương như vậy, nụ cười giễu cợt như vậy, sợ trên thế gian này, chỉ có một mình Cô Độc Úy hắn.

Vân Thiển nhàn nhạt nhìn lướt qua hắn, thu cầm, ngồi ở một bên, bộ dạng như chuyện này không liên quan gì đến mình, bất luận lời kế tiếp Cô Độc Úy nói gì, bạch y thiếu niên này vẫn trầm ổn, từ đầu đến cuối, đều bình tĩnh tự nhiên

“Ta tới...” Đang lúc mọi người đều cho rằng không ai dám bước lên, liền nghe được một giọng nam trầm thấp quát lên.

“Xoát!” Tất cả tầm mắt đều dời đi.

“Ta...ta cũng đến...” Là âm thanh có chút sợ hãi của Tây Lâu Thiên, mọi người sửng sốt.

“Còn có ta...”

“...”

Oanh!

Tất cả mọi người đều kinh hãi, đây...đây là tình huống gì vậy?

Từng người từng người một thoát ra khỏi đám đông, nam có, nữ có, làm cho Cô Độc Úy có chút dở khóc dở cười, cùng tình huống như vậy, nhưng rất khác so với tưởng tượng của hắn a.

Lời của Cô Độc Úy vừa nói ra, hắn cho là sẽ không có người tiến lên, nhưng không nghĩ tới, tình huống ngược lại càng nóng bỏng hơn, lại có nữ nhân bên dưới mắt sáng quắc nhìn lên trên, “Hai nam”, thiếu chút nữa là sợ hãi bất tỉnh. Vân Thiển che trán nghĩ thầm, thất sách a, thế đạo này đúng là cái gì cũng có thể xảy ra!

Nhưng là...Cô Độc Hồng, ngươi đây là đang làm gì chứ.

Nhìn Cô Độc Hồng từng bước một bước lên phía trước, Vân Thiển có một loại tư vị không thể nói thành lời, có lẽ không người nào có thể hiểu hắn, nàng cũng vậy. Rõ ràng là nàng đã từng nói qua, hắn không cần phải cố chấp như vậy, vì sao còn phải tham dự vào những thứ vô ích này chứ.

Hai người nam nhân này, lại một lần nữa lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nhau.

Vân Thiển đột nhiên đứng dậy, “Vân mỗ đã từng nói qua, chỉ cần có người thắng được cầm nghệ của Vân mỗ, khi Vân mỗ còn sống sẽ dùng cả đời để yêu thương...” Nàng cũng không phải là lễ vật, không cần bọn họ phải giằng co như vậy.

Cô Độc Úy xem thường nhếch môi, tựa hồ như muốn nói, những lời nói này không bao gồm hắn ở trong đó.

“Bất luận là ai cũng vậy” Cuối cùng, Vân Thiển lạnh lùng tạt một chậu nước lạnh ở phía sau.

Nụ cười trên mặt Cô Độc Úy trở nên cứng đờ.

Mới vừa rồi tranh nhau cùng Cô Độc Úy, bọn nữ tử cũng do dự lui xuống, ngay cả Tây Lâu Thiên cũng khiếp sợ lui bước.

“Hồng nhi, ngươi đang làm gì ở đây...” lạnh lùng nhàn nhạt, nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, nhưng kỳ lạ là, tất cả mọi người đều có thể nghe ra, hoàng đế đang rất giận dữ. Cho dù mỹ nhân ở trước mặt, nhưng bọn họ đều không tự giác lui về sau vài bước, không ai dám lên tiếng.

Cô Độc Hồng ngăn chặn trái tim đang đập loạn của hắn, ánh mắt sâu kín nhìn Vân Thiển trên đài, bên trong ánh mắt là tia phức tạp, không ai có thể hiểu được.

Vân Thiển chuyển môi, không nói cái gì, đột nhiên lạnh lùng xoay người, đối mặt với tất cả mọi người, “Hôm nay là đại yến sáu nước, Vân mỗ sẽ không chấp nhận bất kỳ kẻ nào, mỗi người các ngươi cũng nên đi tìm cho mình người đáng giá nhất, mà không cần phải đem thời gian cùng tinh lực đặt hết trên người một mình Vân mỗ. Vân mỗ tự biết mình không phải người tốt, ta cũng không thích hợp cho bất luận kẻ nào, cho nên, Vân mỗ xin các vị suy nghĩ lại, không nên làm việc mù quáng để khi quay đầu, lại bỏ lỡ người tri kỷ nhất của mình...”

Nàng cũng không phải là người giỏi nói chuyện, nhưng vào giờ phút này cũng chỉ có thể góp nhặt một ít, thử nói ra một vài lời.

Nói xong, Vân Thiển trong trẻo lạnh lùng quét mắt qua, sau đó liền trở về chỗ của mình ngồi xuống, không để ý đến cái gì gọi là “Đại yến sáu nước”. Bỏi vì đại yến này đã chuyển biến, thật không thể gọi là đại yến sáu nước nữa.

Những lời này thành công làm cho tất cả nữ nhân bình tĩnh lại, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tất nhiên là đẹp, nhưng mà, có đúng thích hợp với các nàng không?

Vân Thiển ngồi xuống, Cô Độc Úy cùng Cô Độc Hồng hai người đồng thời sãi bước trở về vị trí thuộc về mình, tràng diện lập tức trở nên có chút quái dị, lần này thì Lý công công thật sự không biết phải xử lý loại tình huống phát sinh bất ngờ này như thế nào, đơn giản là vì tình huống này từ trước đến giờ vẫn chưa từng xảy ra.

Vì để đẩy mạnh tình hữu nghị của sáu nước, có nước đều mang theo vũ cơ của mình lên đài trình diễn một khúc, bây giờ là đến vũ cơ của những nước khác lên đài, nhưng mấy hàng thiên kim cùng công chúa nên giải quyết như thế nào đây?

Chỉ thấy Cô Nhật Quyết vung tay lên, ý bảo Lý công công giải tán tất cả mọi người, Lý công công tuân lệnh lập tức sai người đặt những cái ghế vào chỗ cũng cho các vị thiên kim công chúa ngồi xuống.

Đại yến sáu nước đến lúc này mới chân chính khôi phục lại bình thường, từ đầu đến cuối không có bất luận kẻ nào hướng đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà yêu cầu, nên nhất thời trên đài đã được khống chế, nhưng mà...còn dưới đài thì sao?

Thánh nữ Thuật quốc cùng Vân Thiển hai mắt đụng nhau, hai người thoáng qua u quang không rõ, đây đều là suy đoán ý tứ nơi đáy mắt.



Vân Thiển nhấp một ngụm trà, ngồi giữa mọi người, mà hai bên chính là hai vị hoàng tử của Thánh Hoàng triều, có thể thấy được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, không cách nào có thể khống chế được sự nổi bật của mình trong nhóm nam tử.

Đại yến sáu nước lần này coi như thành công, giữa tiệc chợt có những người nước khác đàm phán lẫn nhau, ngay cả Cô Nhật Quyết cũng phải gia nhập tán gẫu cùng hoàng tử công chúa các nước, vẻ mặt vui mừng, phảng phất như bọn họ đều trở về mười năm về trước, thời kỳ mà cái gì cũng không biết. Quả nhiên, cái gì cũng không biết, so với cái gì cũng biết thì còn tốt hơn.

Bây giờ là nói cười rộn rã, nhưng tối nay nhất định lại là một đêm bất an.

Đại yến sáu nước kết thúc, nội chiến chân chính của Thánh hoàng triều mới chính thức bắt đầu.

Lúc đại yến sau nước kết thúc, Vân Thiển cùng đoàn người thánh nữ Thuật quốc rời sân, hai người đi ở phía trước, những người khác đi ở phía sau. Cô Độc Úy cùng Cô Độc Hồng đang ở phía sau lưng hai người bọn họ, ngưng mắt nhìn nhau. Nam tử đeo mặt nạ của đêm kia vẫn đi song song bên trái thánh nữ Thuật quốc, từ đầu đến cuối đều không nói một chữ, nhưng sự cảnh giác trên người hắn vẫn không qua khỏi mắt Vân Thiển.

“Ngươi có biết, Nhã các tồn tại là vì ai...” đột nhiên, Vân Thiển chậm rãi nói một câu. Sự tồn tại của Nhã các đến ngay cả Cô Độc Úy cũng không biết vì người nào, chẳng qua hắn đơn thuần cho rằng Vân Thiển chỉ làm một ít chuyện có ý nghĩa mà thôi, chưa bao giờ nghĩ sang phương diện khác.

Thánh nữ Thuật quốc đột nhiên dừng bước, hai tiểu đồng đi phía trước không khỏi quay đầu lại.

Mỗi một vị trí Nhã các, mỗi một bài trí, mỗi một tấc, cơ hồ không có sửa đổi qua, vẫn như mười năm trước, đặc biệt là nơi hậu viện.

“Là vì chờ một người lạc đường, Nhã các chính là đèn dẫn đường cho nàng về, vốn là Vân mỗ chỉ cho rằng nàng lạc đường, nhưng hiện tại, Vân mỗ đã biết được, chung quy người lạc đường kia lại là ta...” Vân Thiển sâu kín quay đầu nhìn gương mặt đờ đẫn của thánh nữ Thuật quốc.

Không nhìn lại thánh nữ Thuật quốc đang ngốc lăng, thân hình Vân Thiển nhẹ nhàng lướt qua, “Bích nhi tỷ tỷ, sau khi đi ra khỏi nơi này, chúng ta sẽ chân chính trở thành địch nhân...” rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng từng chữ từng lời lại như kim châm...

Đây chính là Vân Thiển, vừa ôn nhu...cũng lại vừa tuyệt tình.

Tay áo bạch y phất lên, người đã đi xa, mọi người đều đưa mắt nhìn bóng dáng bị ánh trăng kéo dài kia, có chút hoảng hốt.

“Thiển nhi...” Đi tới chỗ không người, âm thanh trầm thấp của Cô Độc Úy vang lên.

“Úy ca ca, ngươi có giận ta vì ta lừa ngươi không...” Nàng chưa từng nói qua với hắn Nhã các này được mở ra vì để chờ Lâm Bích Nhi trở về, mà nàng cũng không nghĩ tới chuyện cuối cùng lại là như vậy.

Cô Độc Úy lắc đầu một cái, “Thiển nhi làm như vậy cũng có lý do...” Hắn hết thảy đều không can thiệp vào việc của nàng.

Vân Thiển đột nhiên quay đầu lại, hung hăn nhìn hắn chằm chằm hắn, Cô Độc Úy chỉ cảm thấy một trận sợ hãi trong lòng, cười khan mấy cái, “Sao vậy?”

“Nói vậy thì về sau, không được nói đến nữa...”

“Nói vậy, là như thế nào?” Khóe miệng hắn dắt lên ý cười ta mị, giả vờ ngây ngốc.

Người đi sau lưng hai người, lẳng lặng nghe đối thoại của bọn họ, luôn cảm thấy hai người này sống chúng với nhau lại cho người ta cảm giác như một đôi tình nhân, có chút quái dị, nhưng lại không thể nói gì.

“Hành động tối nay, ngươi...tốt nhất phải nên cẩn thận, bên ngoài cứ giao cho ta...” Ở một góc đường, nét mặt Vân Thiển nghiêm trọng nói.

Cô Độc Úy thu hồi vẻ trêu chọc trên mặt, nhẹ nhàng gật đầu, hai người bọn họ đều biết, đại yến sáu nước vừa qua, Cô Nhật Quyết sẽ không thể nhịn được nữa mà động thủ, bất kể người của năm nước kia có rời khỏi Thánh thành hay không. Cô Nhật Quyết là người tuyệt tình tuyệt nghĩa, bọn họ đều biết, chỉ cần bị hắn khống chế, bọn họ liền lập tức xong đời.

“Thiển nhi, nếu thật sự không thể, không cần miễn cưỡng chính mình, có ta ở đây...”

Thân hình Vân Thiển hơi chấn động, trên thế gian này, lời êm tai nhất không phải là cái gì mà ngươi yêu ta, ta yêu ngươi, mà là: có ta ở đây....

“Ta sẽ mau chóng giải quyết...” Lại quay về cùng ngươi hội họp.

Hai người chia đường đi vào trong bóng tối.

Nhìn bạch y biến mất xa xa, ở nơi bóng tối, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện, đôi mắt hàn băng của Cô Độc Úy đảo qua bóng tối.

“Vân đại nhân bên kia đã chuẩn bị xong, Lý tướng quân cũng đã điều động đủ nhân mã...” liên tiếp báo cáo tin tức.

Cô Độc Úy chắp tay, gật đầu, đối mặt với tình huống như thế này, hắn tựa hồ như không có một chút kinh hoàng, bình tĩnh nhìn theo phương hướng Vân Thiển biến mất.

Chờ tử sĩ kia báo xong, Cô Độc Úy vung tay, len vào một hướng khác mà đi.

Tối nay, chính là quyết định hắn có thể sống sót, có đủ tư cách để bảo vệ một người hay không.

“Công tử, tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Doanh Doanh mở miệng trước, ba người vội vã đi trong bóng tối.

“Dẫn người ngăn Tây Lâu Mạch lại, đừng để cho hắn có khả năng thừa dịp, trước tiên chúng ta sẽ áp chế đám người ngoài nhúng tay vào này, lúc đó chúng ta mới có thể duỗi tay duỗi chân được...” Đôi mắt đen dưới mặt nạ đột nhiên híp một cái, nhớ tới nhân vật phiền toái Tây Lâu Mạch này, nàng có chút nhức đầu, mặc dù không biết vì sao Tây Lâu Mạch lại nhúng tay vào cuộc chính biến của Thánh hoàng triều, nhưng thời điểm này không phải là lúc để truy cứu.

Hai người cả kinh, có chút không thể tin nổi, việc này, công tử phát hiện ra từ lúc nào?

Không đợi hai người lên tiếng, Vân Thiển vừa đi vừa nói chuyện, “Việc chèn ép lần trước, trong lúc vô tình ta phát hiện người của Lô quốc xen lẫn trong đám ám vệ của Cô Độc Hồng, bọn họ cho là giải dạng làm ám vệ của Cô Độc Hồng sẽ làm ta không thể thấy rõ sao! Hừ...Thật là buồn cười, Tây Lâu Mạch, không ngờ chúng ta lại trở thành địch nhân nhanh như vậy...”

Hai người bên cạnh không khỏi rùng mình, xem ra lần này công tử giận thật rồi.

“Thanh Y, đem toàn bộ người của Nhã các đến thủ tại hoàng cung, tối nay chúng ta phải làm một trận thật tốt!”

“Còn Lô quốc bên kia...” Thanh Y có chút ngưng trệ, toàn bộ người Nhã các đều điều đi rồi, như vậy chẳng phải Vân Thiển rất nguy hiểm sao?

“Không sao, ngươi điều mười người tới bên này Lô quốc là được rồi, tiếp theo, thay ta ở sau lưng giúp hắn một chút...” Thế lực của hắn bây giờ đơn bạc, căn bản cũng không phải là đối thủ của Cô Nhật Quyết cùng Cô Độc Hồng.



Thanh Y nhíu mày, nhìn Vân Thiển thật lâu, cũng không nói gì mà trực tiếp trở lại Nhã các, chỉ để lại một mình Doanh Doanh bên cạnh nàng.

“Đi thôi, Chúng ta nên đi gặp Thái tử Lô quốc thôi!” Vân Thiển nhoẻn miệng cười rồi bước đi.

Dịch cung Lô Quốc.

“Thái tử, hết thảy đều đã được chuẩn bị...”

Tây Lâu Mạch nhìn ba thủ hạ, lạnh lùng gật đầu, “Tối nay bổn cung tự mình đi...”

“Dạ!”

Xem ra lần này Tây Lâu Mạch chuẩn bị nhổ sạch hoàn toàn Cô Độc Úy, nhưng hành động như vậy bọn họ căn bản không cần phải tham dự, nhưng mệnh lệnh thái tử không thể làm trái.

Sở Hổ cùng Sở Hề cùng bước lên phía trước, có chút lo lắng nói, “Điện hạ, thân phận ngài quá mức cao quý, hãy để bọn thuộc hạ đi lần này đi...”

Không riêng gì thân phận hắn, ngay cả trên người hắn cũng có một loại khí chất một khi xuất hiện, vô luận ngụy trạng như thế nào, người có tâm chỉ cần đoán liền có thể nhìn ra, đến lúc đó, tất nhiên Lô quốc không được yên ổn. Hai người bọn họ chỉ nhìn từ điểm này mà cân nhắc, nhưng không biết vì sao, tối nay bất luận bọn họ phân tích như thế nào, hắn vẫn cố chấp tự mình ra tay.

Tây Lâu Mạch như vậy làm cho người ta có chút lo lắng, loại hành động không cân nhắc cùng với sự tỉnh táo ngày xưa của hắn có chút không giống nhau.

“Cứ như vậy đi, lần này không phải chuyện đùa, Bổn cung không tự mình đi sẽ không yên lòng...” đáy mắt hoa đào thoáng qua tia sát khí nồng đậm, hai người tiến lên đang cố gắng ngăn hắn có chút thất kinh, cuống quýt cuối đầu.

“Thuộc hạ hiểu...” Xoay người chuẩn bị đi.

Một khắc khi bọn họ xoay người đi, bên cạnh cửa bỗng nhiên chậm rãi ẩn hiện một bóng trắng, người bên trong phòng khách như trong cảnh đại địch đến nơi.

Thấy cái bóng trắng này, ánh mắt âm trầm của Tây Lâu Mạch thoáng qua một tia sáng, ngay sau đó liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua.

Vân Thiển cất bước đi tới, theo sát phía sau nàng là bước chân Doanh Doanh. Tròng mắt đen trong trẻo lạnh lùng quét qua mọi người, một phần lạnh lẻo tản ra từ đáy lòng, cái này cùng với Vân Thiển ngày xưa có khác biệt rất lớn. Bình thường Vân Thiển ôn nhu như nước, đối với mọi người đều đối xử ôn hòa, nhưng Vân Thiển giờ phút này, lại cho bọn họ có cảm giác đóng băng trước giờ chưa từng có, còn có một sát khí nồng đậm.

Nàng đi vào từ lúc nào?

Có thể vô thanh vô tức ẩn vào dịch cung Lô Quốc như vậy, có thể thấy được một phần công lực tương đối, mặc dù trong lòng mừng thầm vì sự xuất hiện của nàng, nhưng Vân Thiển lúc này, một người mù cũng có thẻ cảm nhận được toàn thân nàng đều tản mát ra một loại sát khí. Nàng muốn giết mình, trực giác của Tây Lâu Mạch nói cho hắn biết, nàng vì Cô Độc Úy mà tới giết hắn.

“Thế nào, thái tử Lô quốc hình như không hoan nghênh tại hạ a!” Con ngươi co rút lại, môi nhẹ nhàng nở ra nụ cười lạnh mê người.

Mỗi lần thấy nàng, nàng luôn ôn nhu như nước, nụ cười như vậy lần đầu tiên hắn gặp phải, làm cho Tây Lâu Mạch có chút ngẩn người, lòng lại có chút đau.

“Tối nay sao Vân công tử lại rãnh rỗi đến dịch cung của Bổn cung vậy...” Mắt hoa đào híp lại, cũng không phân phó gì, đối mắt cùng Vân Thiển. Hai người này có một điểm giống nhau, mặt ngoài luôn che giấu cho sự phúc hắc bên trong, nhưng khi bọn họ chân chính lộ ra, hai người lúc đó mới là địch thủ cường đại nhất.

Ai cũng không cho là mình sẽ thua, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể có một người đứng lên.

Nhìn Tây Lâu Mạch như vậy, Vân Thiển chắp tay ra phía sau, nghiêng đầu, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở trước mặt, động tác như vậy làm cho thân thể những người này hơi hoảng, cắn đầu lưỡi đè nén sự cám dỗ kia, để cho đau đớn kéo mình trở về.

“Hừ!” Vân Thiển đột nhiên hừ lạnh cười một tiếng, “Tây Lâu Mạch, tối nay ngươi đừng hòng nhúng tay vào chuyện này, nếu người trong dịch cung của ngươi dám bước ra khỏi cửa nửa bước, sẽ chịu một kiếm của ta...” Thân hình Vân Thiển xoay tròn, lắc lắc xoay xoay một phen, nhuyễn kiếm thoáng qua thật nhanh, hàn quang lóe lên.

Nhìn động tác của nàng, nghe lời nàng nói, mắt hoa đào khẽ nheo, lạnh lùng nhìn sang.

Quả nhiên là nàng vì nam nhân kia mà đến, Cô Độc Úy này có đúng là trọng yếu đến như vậy không? Tay chắp sau lưng của Tây Lâu Mạch từ từ nắm chặt, cho đến khi bạo phát gân xanh mới buông ra, một cử động nhỏ này, ngay cả người đứng bên cạnh cũng không phát giác ra được.

Vân Thiển chỉ kiếm về phía trước, hàn khí xuyên thấu tận đáy lòng của hắn.

Tại sao nàng có thể cầm kiếm chỉ về phía mình, trong lòng hắn nảy sinh một loại tức giận, tức giận muốn phá hủy cây kiếm kia, hung hăn gỡ mặt nạ đó xuống, xem một chút bộ dáng ẩn dưới mặt nạ kia rốt cuộc là gì.

“Nếu như thái tử Lô Quốc muốn cứng rắn cùng Vân mỗ, như vậy, tại hại cũng không dám bảo đảm thái tử có thể hoàn hảo rời khỏi Thánh hoàng triều mà không hư tổn gì...” giống như hàn băng xâm nhập vào cơ thể, dung nhập vào tận xương tủy.

Uy hiếp...rõ ràng là nàng đang uy hiếp hắn.

Hắc đồng co rút lại

“Như thế nào, thái tử có thể nghĩ ra không?” Vân Thiển chầm chậm dời bước chân, kiếm nhắm thẳng vào mặt thái tử Lô quốc.

Người bên cạnh Tây Lâu Mạch nhìn chằm chằm vào Vân Thiển đang ngày càng đến gần, lực trên tay nắm càng chặt, không dám có chút thư giản nào, giống như đối mặt với thiên quân vạn mã.

Nếu như hắn không phải là thái tử Lô quốc, không phải sợ ảnh hưởng đến tình “hữu hảo” của hai nước, có lẽ vào giờ phút này, Vân Thiển căn bản sẽ không nói nhảm cùng hắn nhiều như vậy, vốn có thẻ vừa xuất hiện vừa ra tay, nhưng giờ phút này, nàng đang ở đây mà lãng phí thời gian.

“Hắn đáng giá đến như vậy sao, hắn căn bản không thể bảo vệ được ngươi, người như vậy...vì sao ngươi còn phải đeo bám...” Lạnh lùng nhìn nàng, Tây Lâu Mạch dùng âm thanh khàn khàn nói.

Sắc mặt Vân Thiển lạnh lẽo, “Những thứ này không cần thái tử phải bận tâm, ngươi bây giờ chỉ cần trả lời Vân mỗ một vấn đề, chuyện của tối nay, ngươi có muốn nhúng tay vào hay không...” Chỉ cần hắn nói có, kiếm của nàng sẽ không hề do dự mà đâm đến, trực tiếp lấy mạng hắn.

Mắt hoa đào đột nhiên híp lại, thân hình cao lớn xoay qua, trực tiếp bay đến phía Vân Thiển, “Tối nay, ngươi cũng không thể ngăn cản được...”Tây Lâu Mạch hắn cũng muốn xem người nam từ kia lợi hại hay hắn lợi hại.

Kiếm Vân Thiển biến đổi, đột khởi sát khí.

Đây là lựa chọn của Tây Lâu Mạch, nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể...giết!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook