Đế Vương Sủng Thần

Chương 120: VỊ HÔN THÊ CỦA THẦN Y

Hoa Vũ Băng Lan

15/05/2018

“Đại... đại nhân, ngươi, mang thai?” Tứ tướng chỉ vào Vân Thiển, khiếp sợ không thể tin, quả thật tin này như ngũ lôi oanh đình.

Mang thai là chuyện bình thường, nhưng nam nhân mang thai lại là chuyện thiên hạ đệ nhất kỳ chuyện nên cũng khó trách những người này khiếp sợ trừng to mắt nhìn vào Vân Thiển

Vân Thiển cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ là chuyển ánh mắt đến người bên cạnh đã sớm cười tới phát ngốc, Cô Độc Úy.

“Thiển nhi, chúng ta lập tức quay về chuẩn bị đại hôn!” Cô Độc Úy không có hưng phấn đem cả người Vân Thiển quay vài vòng trên không như lệ thường, mà là hắn muốn nhanh chóng cho nàng một danh phận, sau đó đem thân phận của Vân Thiển công bố thiên hạ, trong tương lai, Vân Thiển chỉ thuộc về một mình hắn, ai cũng không thể đoạt đi, chỉ của riêng hắn

Sắc mặt Vân Thiển trầm xuống, không đồng ý với lời Cô Độc Úy, hiện nay vết thương trên người Cô Độc Úy chưa khỏi hẳn, nàng không phải chỉ là mang thai đứa nhỏ thôi sao, không cần khẩn trương như vậy

“Không được, một ngày thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn, chúng ta một ngày không trở về....” Vân Thiển cực lực phản đối, không thể bởi vì nàng mang thai mà sẽ làm cho mọi thứ thay đổi

Cô Độc Úy lo lắng với cá tính kiên trì của Vân Thiển, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của bất kỳ ai khác, ôm lấy thân thể Vân Thiển, ôn nhu nói, “Thiển nhi, Úy ca ca của ngươi thân thể cường tráng, căn bản không cần tìm thần y gì đó, chỉ cần bên cạnh Thiển nhi như vậy là cách chữa thương tốt nhất của ta rồi!”

Vân Thiển không giãy khỏi cái ôm của hắn cũng không nói gì, mà là đem đôi con ngươi mặc ngọc đặt lên người đối diện, giống như nơi đó có gì đó hấp dẫn ánh mắt nàng

“Khụ!” Rốt cuộc, tên nam tử kia ho nhẹ một tiếng, “Kỳ thật, tại hạ lại là người mà các người muốn tìm!” Tuấn mỹ công tử giương môi cười, tự giới thiệu

Hắn chính là thần y trong truyền thuyết? Tiểu tử này so với nàng không lớn hơn bao nhiêu, vậy mà hiện tại hắn lại nói hắn là thần y kia, ai tin được?

Dường như biết bọn họ không tin, tuấn mỹ công tử phất tay áo dài, dời ánh mắt qua một bên, phóng đến bên người Thấm Lan, “Nhưng mà, hiện tại, tại hạ muốn nhìn dung nhan vị cô nương này”

Xem ra trong lòng Vân Thiển đoán không sai, tuần mỹ công tử này là vì Thấm Lan mà tới

“Ngươi biết Thấm Lan?” Vân Thiển vân đạm phong khinh hỏi trước mặt nam tử, nàng tuyệt đối không ngoài ý muốn vì hắn đến tìm Thấm Lan, nhưng mà Thấm Lan lại chưa từng rời khỏi bọn họ, nam tử này vì sao một mình đi tìm Thấm Lan, trừ phi... Vân Thiển đặt tầm mắt lên người Thấm Lan

Thấy Vân Thiển dùng ánh mắt nghiên cứu để nhìn mình, Thấm Lan lạnh nhạt lắc đầu, ý bảo tên này nàng không quen biết, nếu không nàng sẽ không đánh nhau cùng hắn ta

Nhìn bọn họ mắt đi mày lại, Hoa Huyên Lãnh nhấc môi, “Nàng không biết tại hạ, nhưng tại hạ lại biết nàng!” Hoa Huyên Lãnh tuyệt không để ý ánh mắt sáng quắt của mình lại đặt lên người Thấm Lan

Lời hắn vừa ra liền chọc Thấm Lan lạnh lùng nhìn lại, hắn khi nào thì lại biết nàng. Thấm Lan thường ngày trong trẻo nhưng lạnh lùng, gương mặt lúc nào cũng vô cảm, nhưng rốt cuộc hôm nay lại xuất hiện cái nhíu mày nhẹ nhàng, dường như nàng không thích việc lời nam tử này nói ra lại cuống hút mình đến vậy

“Mời nói rõ” Thấy được Vân Thiển không kiên nhẫn, sắc mặt nâng lên, hiển hiện rõ khí thế đế vương, Hoa Huyên Lãnh không khỏi hơi sửng sốt, lập tức bật cười

“Quả nhiên là bậc đế vương, khí thế khí thế!” Miệng nói ra lời bội phục Cô Độc Úy, nhưng giọng điệu lại không mang theo chút sợ hãi nào, nam nhân như vậy làm cho mấy người kia đồng loạt nhíu mày, tạm thời bỏ qua chuyện tình Vân Thiển mang thai vừa rồi

“Nàng là hôn thê của tại hạ!” Lời Hoa Huyên Lãnh nói ra làm kinh không ít người

Lại một lần nữa, tất cả mọi người đều khiếp sợ há miệng

Nam nhân này cũng quá dính người đi, nhìn trúng cô nương người ta lại còn nói đây là hôn thê của mình, nghĩ bọn hắn là kẻ ngốc sao?

“Ngươi nói bậy gì đó?” Thấm Lan lạnh lùng quát

Nếu như vậy, tại sao mình lại không hề biết chuyện này? Nam nhân này thật đáng chết, không đợi Hoa Huyên Lãnh giải thích xong, kiếm trong tay Thấm Lan đã chỉ vào thân hắn.

Vân Thiển bên cạnh dùng hai ngón tay chế trụ kiếm Thấm Lan, “Để hắn nói xong hãy động thủ” Vân Thiển buông tay, đơn giản kéo Cô Độc Úy lại ngồi cùng mình, lắng nghe Hoa Huyên lãnh nói.

Nếu hắn nói không đúng, nếu điều hắn nói không phải là sự thật, Vân Thiển chính là người đầu tiên sẽ đuổi hắn đi

Cô Độc Úy nhìn thiên hạ trong cánh tay mình, gương mặt tuấn tú tà mị kia giương lên nụ cười đầy sủng ý, có lẽ là do nàng mang thai nên Cô Độc Úy phát hiện hiện tại Thiển nhi của hắn đặc biệt dễ sinh khí, lời nói khó chịu sẽ bị nàng trừng mắt, Thiển nhi như vậy, thật đúng là đáng yêu, nghĩ đến đây, tay Cô Độc Úy không khỏi hướng về phía hông Vân Thiển sờ soạn, ôm cả người nàng vào trong ngực, không cho nàng cơ hội lại trốn

Hoa Huyên Lãnh lần lượt kể ra sự tình liên quan giữa hắn và thân thế của Thấm Lan



Chín năm trước, cũng chính là thời điểm Thấm Lan mới năm tuổi không hiểu vì sao lại mất tích, mà tại thời điểm đó Hoa Huyên Lãnh cũng vừa chín tuổi, từ nhỏ hắn đã cùng tiểu Thấm Lan có tình cảm đặc biệt tốt, mà bọn họ đã được đính hôn từ khi còn nhỏ, sau khi lớn lên tất nhiên là cả hai đều gắn bó, tuy hai mà một

Sau khi Thấm Lan năm tuổi đột nhiên mất tích không thấy, Hoa Huyên Lãnh trao đồi một thân y thuật tuyệt thế, rồi lại ngao du bốn phương tìm kiếm Thấm Lan

Tên thật của Thấm Lan là Mộ Dung Khuynh Thành, danh xưng này đích thực rất thích hợp với tuyệt thế mỹ nhân như Thấm Lan

Không đợi Hoa Huyên Lãnh nói xong, Thấm Lan một lần nữa chỉ kiếm vào hắn, “Chuyện xưa chỉ có một mình ngươi kia, ta không phải Mộ Dung Khuynh Thành, ta chỉ là Thấm Lan của chủ tử, vĩnh viễn đều như vậy...” Từ lúc nàng thề đến nay đều là như vậy

Nhìn quyết ý trong mắt Thấm Lan, Hoa Huyên Lãnh không khỏi cau mày, “Lúc ấy nàng còn nhỏ, không nhớ chuyện cũng không sao, nhưng mà Khuynh Thành, cho dù bộ dạng nàng thay đổi như thế nào cũng không thay đổi được phía sau cổ nàng có vết bớt Nguyệt Nha”

Thấm Lan sờ mạnh vào hướng sau lưng mình, cái bớt Nguyệt Nha kia vẫn theo nàng, nàng nghĩ rằng do Thái Hậu cho mỗi ám sĩ một dấu vết không giống nhau, nhưng nàng không nghĩ tới đó lại là vết bớt của mình, Thấm Lan từ từ lui về phía sau từng bớt, có chút không tin nhìn Hoa Huyên Lãnh

“Như thế nào, hiện tại nàng tin ta rồi chứ! Nàng thật sự là Mộ Dung Khuynh Thành, còn ta, ta là hôn phu của nàng Hoa Huyên Lãnh..” Hoa Huyên Lãnh nói tới

Thấm Lan cắn chặt răng, quay mặt đi, “Cho dù như vậy thì hiện tại ta cũng không phải, ta vẫn là Thấm Lan của chủ tử, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi” Nói xong câu đó, Thấm Lan liền trầm mặc không nói

“Khuynh Thành....” Hoa Huyên Lãnh mất mát nói

“Tốt lắm, hiện tại chúng ta đã nghe xong chuyện xưa của ngươi, bây giờ ngươi nên chữa thương cho người bên cạnh ta không phải sao?” Vân Thiển mặc kệ hắn có phải hôn phu của Thấm Lan hay không, nàng chỉ muốn làm cho vết thương Cô Độc Úy mau khỏi.

Hoa Huyên Lãnh nhìn mấy người vô tình, vậy mà tuyệt nhiên không nói giúp hắn, nhất thời cười khổ, “Muốn trị cũng được, tại hạ có điều kiện....” Nói xong ánh mắt dời lên phía Thấm Lan

Vân Thiển tự nhiên hiểu ý tứ Hoa Huyên Lãnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng quét mắt liếc hắn một, một chút ý giúp hắn cũng không có, “Có bản lĩnh liền tự mình cầu về, không cần đến yêu cầu hay không yêu cầu, người... trị hay không trị?” Vân Thiển đã dùng hết kiên nhẫn, hiện tại không khách khí đứng lên

Hoa Huyên Lãnh khóc không ra nước mắt, mình làm sao lại gặp người như vậy, không phải thiên hạ đồn đãi, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ôn nhuận như nước, giống sao? Như thế nào mình lại gặp được đệ nhất mỹ nhân mang thai đây?

“Chẳng lẽ đây là thái độ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?” Hoa Huyên Lãnh thấy Vân Thiển một chút thật tâm đều không có, không khỏi oán thầm nhìn nàng

“Bớt nói nhảm đi, đại nhân chúng ta bảo ngươi trị liền trị ngay!” Văn Đan Hàn nói chính là ý Vân Thiển muốn nói

Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Thiên Lãnh chuyển hướng sang vị hôn thê bên cạnh, Thấm Lan bình tĩnh vô ba lẳng lặng liếc hắn một, hoàn toàn không nói gì đến ý tứ của Vân Thiển

Mấy người này là người nào đây.

Hoa Huyên Lãnh vì tìm hôn thê của mình về mà không khỏi cúi đầu trước bọn họ

“Khụ! Để tại hạ thử xem! Phiền các vị đi về khách điếm, hoa thuyền này không tốt để Hoa mỗ thi châm....” Một thần y lại bị một đám người đè đầu, đó là lần đầu tiên

Hoa Huyên Lãnh nhìn Thấm Lan, không khỏi thở dài một tiếng, chỉ có thể nhận mệnh

“Thiển nhi, sau khi thương thế của ta tốt, chúng ta trở về cử hành đại hôn, như thế nào?” Cuối cùng, Cô Độc Úy cũng dụ dỗ một chút đại nhân của bọn họ, sợ Vân Thiển sau khi chữa thương cho mình xong thì lại đổi ý

Vân Thiển nhíu mày nhìn người phía trước, chính nàng đang mang con của hắn, còn có thể chạy sao, “Ừm”, thanh nhã ừ một tiếng, liền không quấy rầy Hoa Huyên Lãnh thi châm

Độc lưu hai người bọn họ trị thương trong phòng, tất cả bọn họ đều lui ra ngoài

“Chủ tử” Thấm Lan đặt ấm trà đang cầm trong tay xuống, thật cẩn thận đỡ Vân Thiển ngồi xuống

“Viết phong thư nói với hai người kia, kể rõ tình huống nơi đây, quyết định là nằm trong tay hai người bọn họ” Một khi nàng đem thân phận nói ra, lão cha kia liền không có biện pháp, loại chuyện này chỉ khiến lão nương ích kỷ kia đau đầu mà thôi, nàng sẽ không giấu nữa, nghĩ tới bộ dạng lão nương bị lão cha giáo huấn, Vân Thiển không khỏi nhếch miệng khẽ cười

“Dạ” Thấm Lan lập tức cho bồ câu đưa tình huống Vân Thiển đưa đến tay Vân Phi

Có người trong nhà lập tức đặt ánh mắt trên mình Vân Thiển, trong ánh mắt không che giấu khiếp sợ, vừa rồi trên thuyền hoa bọn họ không hỏi tới, nhưng hiện tại có cơ hội, nhưng mấy người bọn họ đều luống cuống

Vân Thiển nhấp một ngụm trà



“Muốn hỏi gì liền hỏi đi” Thanh âm Vân Thiển vẫn thanh nhã như cũ, cũng không nghe ra chút gì buồn bực như trên thuyền

“Công...” Doanh Doanh cùng Thanh Y bên cạnh Vân Thiển lâu nhất, nhưng mà bọn họ vẫn không thể biết, người bọn họ đi theo vẫn là một nữ tử, một tuyệt thế nữ tử

Vân Thiển biết ủy khuất nhất là hai người này, nhưng mà nàng cũng có nỗi khổ, cũng không phải cố ý giấu giếm bọn họ

“Ta không cố ý giấu các ngươi, cũng không kỳ vọng được các ngươi tha thứ....” Vân Thiển đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, đây ra, nhìn bên ngoài náo nhiệt, thanh nhã mở miệng

Thanh Y cùng Doanh Doanh nghe vậy, vội vàng cúi đầu, “ Doanh Doanh / Thanh Y không dám”

Vân Thiển cũng không cần bọn họ dám hay không dám, nghiêng người dùng ánh mắt mê hoặc nhân sinh nhìn về phía đám người đó

“Ta là nữ tử! Trừ trước đến giờ đều như vậy!” Đây là lời giải thích cuối cùng của Vân Thiển

“Mặc kệ ngài là nam tử hay nữ tử, đều vẫn là công tử tốt của Doanh Doanh, không, tiểu thư tốt....” Doanh Doanh lập tức sửa lời, bọn họ cũng không quái lời nói Vân Thiển, chỉ là nhất thời chưa kịp chấp nhận

Thanh Y đứng bên cạnh Doanh Doanh, trịnh trọng gật đầu

“Cám ơn các ngươi....” Vân Thiển cười

Mặc kệ Vân Thiển là nam hay là nữ, đều là chủ nhân tốt của bọn hắn, vĩnh viễn không thay đổi

Tứ tướng phía sau đều đặt ánh mắt lên bóng dáng Vân Thiển, thật lâu đều chưa di chuyển, giống như lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử bạch y phong hoa tuyệt thế

Một thân nam trang kia, lại là một nữ nhân khuynh thành

Tin tức này nếu sau khi truyền ra khỏi đây, thiên hạ sẽ chân động tới cỡ nào, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử lại lại một vị nữ tử, chân tướng này kinh bạo cỡ nào...

Vừa là một nữ tử yếu đuối, tại chiến trường kia, mỹ danh của nàng lại vang khắp thiên hạ, vị đại nhân với hơi thở giết chóc tràn ngập toàn thân kia lại là danh nữ tử

Bọn họ cho tới bây giờ vốn không nghĩ tới, người đối diện với họ lại là nữ nhân

Vân Thiển không quay đầu qua hỏi tứ tướng, mà là đem ánh mắt đặt trên bóng người đứng thẳng xa xa ngoài cửa sổ... Hàn khí trên người đột nhiên tăng lên, lại nháy mắt bị chính mình áp chế xuống.

“Ta đi ra ngoài xem, bất kỳ ai cũng không cho theo...” Không chờ bọn hắn đáp trả, Vân Thiển đã phóng ra ngoài cửa sổ, biến mất trước mặt bọn hắn.

“Đại nhân”

“Đại nhân”

“Đại nhân”

“....” Vài tiếng hô đồng thời vang lên, nhằm về phía cửa sổ nơi Vân Thiển vừa đứng, ra bên ngoài nhìn lại, làm sao còn bóng dáng Vân Thiển

Nhìn đến tình hình này, ai nấy đều khẩn trương

Hiện tại đại nhân đang mang thai, chạy loạn như vậy có khả năng xảy ra chuyện tình gì thì sao, “Ta đi” Thấm Lan không nói nhiều, bóng người vừa nhoáng lên đã đi ra phía xa

“Vãn Tình, ngươi lưu lại...” Hạ Ký Phong hạ lệnh cho Phó Vãn Tình lưu lại báo cáo tình huống nơi này, bằng không lấy tính khí của hoàng thượng, chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn.

Phó Vãn Tình gật đầu, biết có người cần chờ Cô Độc Úy đi ra

Mấy bóng người nhanh chóng đuổi theo vài phương hướng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook