Chương 12: Thanh thanh tử khâm
Trường Phong Công Tử
21/08/2021
Thẩm Bạch Cảnh nhìn Dung Hoa đỏ rần cả tai, liền biết y chỉ mạnh miệng mà thôi, vậy mà hắn lại phát hiện, ngày thường thanh quý xa cách Dung Hoa công tử lại có một góc nũng nịu như thế, khiến hắn muốn đè y trên giường "yêu thương" một lúc.
Sợ trêu quá y sẽ giận, Thẩm Bạch Cảnh cũng kiềm chế lại, mấy chuyện này về sau vẫn còn cơ hội.
Người trong phủ biết gió chiều nào theo chiều ấy, trước bữa tối, Ngụy quản gia tự mình mang sổ sách đã được sắp xếp lại của vương phủ đến chính viện.
"Mời chính quân xem qua."
Dung Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Bạch Cảnh, thấy ánh mắt của đối phương hơi do dự, chỉ nhận lấy rồi để sang một bên: "Đã biết."
Ngụy quản gia đi ra ngoài, Dung Hoa mới mở miệng nói, "Nếu Vương gia không thích ta quản, ta không xem là được."
Nói xong thì đẩy hết sổ sách sang.
Thất vọng không? Hẳn là có, Thẩm Bạch Cảnh không tin y, thật ra y không để ý những chuyện nhỏ này, thứ y muốn nhưng lại không có được, vàng bạc châu báu có là gì.
"Nói gì đấy." Thẩm Bạch Cảnh hiểu ra sự do dự của mình làm Dung Hoa hiểu lầm, đi đến cạnh Dung Hoa, "Ta chỉ cảm thấy, bằng tài năng của Dung Hoa, đúng là dùng dao giết trâu mà mổ gà."
"Sau này vương phủ phải làm phiền chính quân." Thẩm Bạch Cảnh dịu dàng dỗ.
Dung Hoa biết mình hiểu lầm nên không nỡ giận dỗi nữa, hai người yên tĩnh dùng bữa tối.
Từ khi sáng thỉnh an Đào Chu đã luôn nghi ngờ, cuối cùng quyết định đến viện của Tiêu Vãn.
"Trắc quân." Đào Chu muốn nói lại thôi.
"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng việc đã đến nước này, hãy từ từ chờ xem, Vương gia có tính cách ra sao, ngươi còn không biết ư?" Tiêu Vãn bình tĩnh nói.
Thẩm Bạch Cảnh phong lưu, khắp thiên hạ đều biết, ngay cả hoàng tử ban hôn cũng dám lạnh nhạt, đón trắc quân thị tòng vào phủ, dạo quanh chốn phong nguyệt, ngông cuồng không ngán ai, không phải bàn cãi.
"Cũng đúng, là ta lo lắng nhiều rồi, Vương gia vốn không phải người nặng tình, huống chi chính quân vẫn còn không chịu làm "lễ Chu Công", sợ là chẳng cưng chiều y được lâu đâu." Đào Chu gật đầu nói.
(*) Chu công chi lễ: chỉ chuyện chăn gối.
"Ngươi nói cái gì? Bọn họ vẫn chưa..." Tiêu Vãn kinh ngạc hỏi, "Làm sao ngươi biết?"
"Ta lớn lên từ hẻm pháo hoa* mà, đương nhiên phải có khả năng nhìn người này rồi." Đào Chu tự tin nói, hắn vốn là "đầu bảng" của Nam Phong Quán, người đầu tiên hắn tiếp chính là Thẩm Bạch Cảnh, sau đó được chuộc thân tiến vào vương phủ.
(*) Hẻm pháo hoa là phố đèn đỏ, toàn là lầu xanh các thứ á.
"Chính quân..." Tiêu Vãn hiển nhiên cũng không ngờ tới, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, "Cũng đúng, Dung Hoa công tử, thanh lãnh cao ngạo, sao có dễ dàng khuất thân, đáng tiếc, sợ là Vương gia của chúng ta không đủ kiên nhẫn dỗ một cục băng."
"Còn không phải à." Đào Chu cởi bỏ lo lắng, cũng hùa theo đùa, "Dù cho có làm lễ Chu Công rồi, e là Vương gia sẽ chê y không thú vị."
Không ngờ rằng, Thẩm Bạch Cảnh chỉ nhìn Dung Hoa viết chữ thôi cũng đủ thấy hứng thú, quấn lấy đối phương viết 《 Kinh Thi · Trịnh phong - Tử Khâm 》.
"Dung công tử thương tình, ta muốn bức tranh chữ này." Thẩm Bạch Cảnh mài mực, cười dỗ, "Vầy đi, chút nữa ta cũng chép một bài cho ngươi, thế nào?"
Không phải Dung Hoa keo kiệt văn chương, chỉ là tâm ý của bài thơ này khiến người ta đỏ mặt, nhưng cuối cùng y vẫn không chịu nổi Thẩm Bạch Cảnh quấn lấy.
Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?
Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, bất lai?
Khiêu hề hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như ba tháng hề! (*)
Thẩm Bạch Cảnh rất vừa lòng, cũng theo lời hứa mà viết cho Dung Hoa một bức, chẳng qua hắn không nhận lấy bút lông trong tay Dung Hoa, cũng không cho Dung Hoa rời đi, chỉ ôm lấy Dung Hoa từ phía sau, nắm lấy tay y, cứ như dạy trẻ con viết chữ.
______________
Chú thích:
Bài thơ Tử Khâm 1, 2 và 3 trong Quốc Phong - Kinh Thi:
Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng,
Tử ninh bất tự âm?
Thanh thanh tử bội
Du du ngã tư
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất lai?
Khiêu hề đạt hề
Tại thành khuyết hề.
Nhất nhật bất kiến
Như tam nguyệt hề!
Dịch nghĩa: Mượn bản dịch nghĩa từ Thi Viện vì tui không đủ trình (thivien.net)
Bâu áo của chàng thuần một màu xanh
Lòng em nhớ nghĩ xa xôi man mác.
Nếu em không đến với chàng,
Chàng sao lại không có lời viếng thăm em?
Dây đeo ngọc của chàng xanh xanh,
Lòng em nhớ nghĩ xa xôi man mác.
Nếu em không đến với chàng,
Chàng sao lại không đến với em?
Em nhẹ nhàng và phóng túng nhảy lên.
Lầu trên thành (để trông về phía chàng).
Một ngày mà không thấy chàng.
Đằng đẵng như ba tháng vậy.
Mình thật sự rất thích chùm thơ Tử Khâm này, lần đầu tiên biết đến nó là khi đọc Năm ấy vạn dặm tìm đường phong hầu, và giờ mỗi lần đọc bài Tử Khâm 1 là mình lại cảm động quá chừng TvT Nói chung ý nghĩa nó tình quá tình nên bạn Hoa thẹn thùng:))))
Sợ trêu quá y sẽ giận, Thẩm Bạch Cảnh cũng kiềm chế lại, mấy chuyện này về sau vẫn còn cơ hội.
Người trong phủ biết gió chiều nào theo chiều ấy, trước bữa tối, Ngụy quản gia tự mình mang sổ sách đã được sắp xếp lại của vương phủ đến chính viện.
"Mời chính quân xem qua."
Dung Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Bạch Cảnh, thấy ánh mắt của đối phương hơi do dự, chỉ nhận lấy rồi để sang một bên: "Đã biết."
Ngụy quản gia đi ra ngoài, Dung Hoa mới mở miệng nói, "Nếu Vương gia không thích ta quản, ta không xem là được."
Nói xong thì đẩy hết sổ sách sang.
Thất vọng không? Hẳn là có, Thẩm Bạch Cảnh không tin y, thật ra y không để ý những chuyện nhỏ này, thứ y muốn nhưng lại không có được, vàng bạc châu báu có là gì.
"Nói gì đấy." Thẩm Bạch Cảnh hiểu ra sự do dự của mình làm Dung Hoa hiểu lầm, đi đến cạnh Dung Hoa, "Ta chỉ cảm thấy, bằng tài năng của Dung Hoa, đúng là dùng dao giết trâu mà mổ gà."
"Sau này vương phủ phải làm phiền chính quân." Thẩm Bạch Cảnh dịu dàng dỗ.
Dung Hoa biết mình hiểu lầm nên không nỡ giận dỗi nữa, hai người yên tĩnh dùng bữa tối.
Từ khi sáng thỉnh an Đào Chu đã luôn nghi ngờ, cuối cùng quyết định đến viện của Tiêu Vãn.
"Trắc quân." Đào Chu muốn nói lại thôi.
"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng việc đã đến nước này, hãy từ từ chờ xem, Vương gia có tính cách ra sao, ngươi còn không biết ư?" Tiêu Vãn bình tĩnh nói.
Thẩm Bạch Cảnh phong lưu, khắp thiên hạ đều biết, ngay cả hoàng tử ban hôn cũng dám lạnh nhạt, đón trắc quân thị tòng vào phủ, dạo quanh chốn phong nguyệt, ngông cuồng không ngán ai, không phải bàn cãi.
"Cũng đúng, là ta lo lắng nhiều rồi, Vương gia vốn không phải người nặng tình, huống chi chính quân vẫn còn không chịu làm "lễ Chu Công", sợ là chẳng cưng chiều y được lâu đâu." Đào Chu gật đầu nói.
(*) Chu công chi lễ: chỉ chuyện chăn gối.
"Ngươi nói cái gì? Bọn họ vẫn chưa..." Tiêu Vãn kinh ngạc hỏi, "Làm sao ngươi biết?"
"Ta lớn lên từ hẻm pháo hoa* mà, đương nhiên phải có khả năng nhìn người này rồi." Đào Chu tự tin nói, hắn vốn là "đầu bảng" của Nam Phong Quán, người đầu tiên hắn tiếp chính là Thẩm Bạch Cảnh, sau đó được chuộc thân tiến vào vương phủ.
(*) Hẻm pháo hoa là phố đèn đỏ, toàn là lầu xanh các thứ á.
"Chính quân..." Tiêu Vãn hiển nhiên cũng không ngờ tới, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, "Cũng đúng, Dung Hoa công tử, thanh lãnh cao ngạo, sao có dễ dàng khuất thân, đáng tiếc, sợ là Vương gia của chúng ta không đủ kiên nhẫn dỗ một cục băng."
"Còn không phải à." Đào Chu cởi bỏ lo lắng, cũng hùa theo đùa, "Dù cho có làm lễ Chu Công rồi, e là Vương gia sẽ chê y không thú vị."
Không ngờ rằng, Thẩm Bạch Cảnh chỉ nhìn Dung Hoa viết chữ thôi cũng đủ thấy hứng thú, quấn lấy đối phương viết 《 Kinh Thi · Trịnh phong - Tử Khâm 》.
"Dung công tử thương tình, ta muốn bức tranh chữ này." Thẩm Bạch Cảnh mài mực, cười dỗ, "Vầy đi, chút nữa ta cũng chép một bài cho ngươi, thế nào?"
Không phải Dung Hoa keo kiệt văn chương, chỉ là tâm ý của bài thơ này khiến người ta đỏ mặt, nhưng cuối cùng y vẫn không chịu nổi Thẩm Bạch Cảnh quấn lấy.
Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?
Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, bất lai?
Khiêu hề hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như ba tháng hề! (*)
Thẩm Bạch Cảnh rất vừa lòng, cũng theo lời hứa mà viết cho Dung Hoa một bức, chẳng qua hắn không nhận lấy bút lông trong tay Dung Hoa, cũng không cho Dung Hoa rời đi, chỉ ôm lấy Dung Hoa từ phía sau, nắm lấy tay y, cứ như dạy trẻ con viết chữ.
______________
Chú thích:
Bài thơ Tử Khâm 1, 2 và 3 trong Quốc Phong - Kinh Thi:
Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng,
Tử ninh bất tự âm?
Thanh thanh tử bội
Du du ngã tư
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất lai?
Khiêu hề đạt hề
Tại thành khuyết hề.
Nhất nhật bất kiến
Như tam nguyệt hề!
Dịch nghĩa: Mượn bản dịch nghĩa từ Thi Viện vì tui không đủ trình (thivien.net)
Bâu áo của chàng thuần một màu xanh
Lòng em nhớ nghĩ xa xôi man mác.
Nếu em không đến với chàng,
Chàng sao lại không có lời viếng thăm em?
Dây đeo ngọc của chàng xanh xanh,
Lòng em nhớ nghĩ xa xôi man mác.
Nếu em không đến với chàng,
Chàng sao lại không đến với em?
Em nhẹ nhàng và phóng túng nhảy lên.
Lầu trên thành (để trông về phía chàng).
Một ngày mà không thấy chàng.
Đằng đẵng như ba tháng vậy.
Mình thật sự rất thích chùm thơ Tử Khâm này, lần đầu tiên biết đến nó là khi đọc Năm ấy vạn dặm tìm đường phong hầu, và giờ mỗi lần đọc bài Tử Khâm 1 là mình lại cảm động quá chừng TvT Nói chung ý nghĩa nó tình quá tình nên bạn Hoa thẹn thùng:))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.