Chương 18: Yêu thích
Tuyết Lạc Thiên Sơn
28/05/2023
Các cung nữ đứng trong cung Trường Thu thấy Lục Thanh Huyền đến liền sôi nổi cúi đầu hành lễ. Có người vén rèm lên đi vào tẩm điện thông báo cho Hạ Trầm Yên.
Lúc Lục Thanh Huyền bước vào tẩm điện, Hạ Trầm Yên đã buông kỳ phổ trong tay xuống và quay lại nhìn chàng.
Đằng sau nàng có một cái cửa sổ, những tia nắng hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào ánh lên người nàng rực rỡ.
Dường như nàng rất thích ngồi cạnh cửa sổ hay ngồi dưới hành lang.
Có phải vì thích nhìn ngắm phong cảnh ở xa không?
Hạ Trầm Yên không có ý định đứng lên hành lễ.
Nàng vẫn ngồi trên ghế nhìn chàng, nói: “Thiếp thân bái kiến Bệ hạ.”
Lục Thanh Huyền nhìn mặt nàng một lúc, sau đó cụp mắt nhìn xuống mắt cá chân của Hạ Trầm Yên.
Nhưng làn váy xinh đẹp đã che khuất hai chân nàng.
Nàng không dùng gấm Tô Hoa chàng tặng để may y phục mới.
Hơn nữa nếu chàng nhớ không nhầm thì hôm qua vào Tết Nguyên Tiêu, vết thương ở chân nàng đã khỏi hẳn rồi thì phải?
Hạ Trầm Yên cảm thấy ánh mắt chàng đã dừng trên mắt cá chân nàng quá lâu rồi.
Nàng định giải thích đôi câu.
Nhưng Lục Thanh Huyền bỗng “Ừm” một tiếng, nói: “Không cần đa lễ.”
Chàng nhìn đi chỗ khác, đưa cành mai trên tay ra thản nhiên nói: “Trẫm vừa đi ngang qua rừng mai, thấy hoa mai rất đẹp nên đã thuận tay bẻ một cành.”
Hạ Trầm Yên nói cảm ơn rồi bảo cung nữ đem cành mai này cắm vào bình.
Hai người lại bắt đầu đánh cờ.
Sau hai ván, sắc trời trầm xuống, đèn lưu li trong cung điện cũng được thắp lên.
Một cung nữ tiến lên cung kính hỏi: “Nương nương muốn dùng bữa chưa ạ?”
Hạ Trầm Yên gật đầu.
Cung nữ lại hỏi: “Có cần chuẩn bị bữa ăn cho Bệ hạ không ạ?”
Ngón tay Hạ Trầm Yên cầm quân cờ khựng lại.
Những cung nữ được tuyển chọn trong cung Tây Sơn vào thời của Tiên đế đều bị Lục Thanh Huyền ra lệnh đuổi đi.
Cung nữ này là người mới được tuyển đến cung Trường Thu gần đây, phụ trách việc ăn uống và các vấn đề khác.
Hạ Trầm Yên chưa kịp lên tiếng thì Lục Thanh Huyền đã thay nàng nói: “Hôm nay trẫm dùng bữa ở cung Trường Thu.”
Hạ Trầm Yên: “……”
Cung nữ đáp vâng rồi lui xuống chuẩn bị.
Không lâu sau, cung nữ hồi bẩm: “Thưa Bệ hạ, nương nương, bữa tối đã được chuẩn bị xong.”
Hạ Trầm Yên và Lục Thanh Huyền đi đến thiên điện.
Bọn họ yên lặng dùng bữa cùng nhau, cùng lúc đó các cung nữ ở bên cạnh chia thức ăn cho hai người.
Những viên cá viên hôm nay được làm rất tròn đều và thơm phức.
Hạ Trầm Yên gắp một viên lên, đang định cho vào miệng thì nó bị rơi xuống lăn trên bàn.
Hạ Trầm Yên: “……?”
Nàng cảm thấy việc này thật vô lý.
Vì sao cứ mỗi lần nàng ăn cơm cùng Bệ hạ thì luôn làm rơi đồ ăn vậy?
Cung nữ dọn bàn ăn với vẻ mặt bình tĩnh.
Lục Thanh Huyền im lặng nhìn nàng một cái.
Đôi mắt chàng rất đẹp, giống như ánh trăng chiếu vào dòng suối trong vắt tĩnh lặng.
Hạ Trầm Yên nghĩ rằng chàng sẽ nói gì đó.
Nhưng chàng chỉ cụp mắt mà gắp một viên cá viên cho vào chén của nàng.
Động tác của cung nữ khựng lại, rồi sau đó làm như không thấy gì tiếp tục chia thức ăn.
Lục Thanh Huyền tiếp tục dùng bữa, như thể chàng vừa làm một việc thuận tay nào đó.
Mọi cử chỉ đều vô cùng ưu nhã và đúng mực.
Hạ Trầm Yên nhìn viên cá viên trong chén mình rồi liên tưởng đến hoa đăng hình chó con treo trong tẩm điện.
Mặc dù lúc trước nàng rất ít khi ăn đồ ăn do người khác gắp cho nàng.
Nhưng lần này nàng lại chậm rãi ăn hết viên cá này.
***
Khi tháng Giêng sắp trôi qua, Lục Thanh Huyền nói với Hạ Trầm Yên: “Đã đến lúc quay về hoàng cung rồi.”
Hạ Trầm Yên không có ý kiến gì.
Giọng điệu Lục Thanh Huyền ôn hòa, “Đợi qua một khoảng thời gian nữa, là đến Xuân Sưu, nàng có muốn quay lại đây cùng trẫm không?”
Hạ Trầm Yên gật đầu.
Lục Thanh Huyền mỉm cười, nói: “Trước khi đến Xuân Sưu, nàng tới Ngự Thư Phòng gặp trẫm.”
Hạ Trầm Yên không muốn đến Ngự Thư Phòng cho lắm vì ngồi ở đó có hơi nhàm chán.
Lục Thanh Huyền tựa như nhìn thấu được tâm tư của nàng, dịu dàng nói: “Sau khi nàng tới, trẫm sẽ cho nàng xem bản đồ. Mấy ngày gần đây, các châu huyện có dâng lên nhiều bản đồ tinh tế hơn.”
Hạ Trầm Yên đáp: “Vâng, thiếp thân chắc chắn sẽ đến.”
Lục Thanh Huyền mỉm cười lần nữa.
Sau đó, hai người lên xe ngựa trở về hoàng cung.
Ngự lâm quân đã dọn sạch đường và ra lệnh không ai được qua lại trên đường, vì thế con đường trở nên rộng mở.
Bá tánh đều quỳ xuống sát hai bên đường, để đề phòng có thích khách ẩn núp.
Hạ Trầm Yên loáng thoáng nghe thấy mấy lời khen ngợi công đức của Lục Thanh Huyền.
Những âm thanh này đến từ một nơi khá xa —— chắc là nơi mà bọn họ vừa đi qua, có bá tánh được cho phép đứng lên nên bọn họ bắt đầu ca ngợi.
Rèm xe của Hạ Trầm Yên mở ra một nửa, nàng đưa mắt nhìn về chiếc xe ngựa đi đằng trước.
—— Lục Thanh Huyền đang ngồi trong chiếc xe ngựa đó.
Chàng không sai người đuổi những bá tánh đó đi, nhưng cũng không đáp lại.
An tĩnh vững vàng như thể chàng chưa từng làm chuyện đó.
***
Thời điểm Hạ Trầm Yên trở về cung Vĩnh Ninh, nàng thấy trong viện có nhiều thêm mấy chậu hoa mai đang nở rộ.
Khi nàng bước vào chính điện, các cung nữ lập tức tiến lên hành lễ.
Trong đó có một cung nữ nói: “Khoảng thời gian nương nương không ở trong hoàng cung, Thái Hậu nương nương có sai người đưa tới mấy chậu mai, bọn nô tỳ đã tự tiện làm chủ đem mấy chậu mai này đặt trong viện.”
Hạ Trầm Yên gật đầu: “Làm tốt lắm.”
Nàng ban thưởng cho những cung nữ đó, cung nữ nói thêm: “Dạo này thân thể của Thái Hậu nương nương không được khỏe lắm, nghe nói cho truyền thái y rất nhiều lần.”
Hạ Trầm Yên nói: “Bổn cung đã biết.”
Các cung nữ lui xuống, một mình Hạ Trầm Yên ngồi trên ghế hoa hồng trong chính điện lâm vào trầm tư.
Vài giây sau, nàng đứng lên nói: “Đi thăm Thái Hậu nương nương.”
Các cung nữ chuẩn bị đồ đạc, theo nàng đi đến cung Nhân Thọ. Hàm Tinh theo sau Hạ Trầm Yên bẩm báo: “Tiệc Trung thu năm ngoái, Thái Hậu nương nương bảo người đi thăm bà ấy, nhưng người không đi, nô tỳ đã thay người tặng một số lễ vật đến cung Nhân Thọ. Đến năm nay, tổng cộng tặng ba lần.”
Khi còn ở Hạ phủ, các khuê tú thường xuyên đưa thiệp cho Hạ Trầm Yên, nếu không phải là muốn mời nàng đi tham dự các lễ hội, yến tiệc thì cũng là muốn tới thăm hỏi.
Lúc đó hầu hết thời gian Hạ Trầm Yên luôn ở trong hậu viện, Hàm Tinh sẽ đại diện nàng xử lý những thiệp mời đó, có đôi lúc còn sẽ dựa vào thân phận của đối phương mà đưa một số quà cáp thích hợp để duy trì liên lạc.
Hạ Trầm Yên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Khi bọn họ tới cung Nhân Thọ, ma ma thân cận của Thái Hậu tự mình ra đón.
Hạ Trầm Yên vừa vào chính điện liền ngửi được một mùi hỗn hợp của các loại hương liệu và thuốc đắng.
Thái Hậu đang ngồi trên ghế mỹ nhân pha trà cho mình.
Bà đeo một cái đai màu xanh đậm trên trán, giữa hai hàng lông mày vẫn toát lên vẻ dịu dàng.
Bà thấy Hạ Trầm Yên liền đặt dụng cụ pha trà xuống, vẫy tay gọi Hạ Trầm Yên đến: “Cô bé ngoan, mau lại đây, để ai gia ngắm xem nào.”
Hạ Trầm Yên không thể hiểu được sự thân thiện bất chợt của Thái Hậu.
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn bước đến bên Thái Hậu.
Thái Hậu cẩn thận đánh giá nàng, bảo nàng ngồi xuống ghế mỹ nhân, cười nói: “Con và Thanh Huyền đi ra ngoài một chuyến trông tinh thần càng thêm tốt.”
Hạ Trầm Yên cười nói: “Đều nhờ vào hồng phúc của Thái Hậu nương nương.”
Nàng dâng lễ vật mà Hàm Tinh đã thay nàng chuẩn bị tốt —— chính là mấy vị thuốc trân quý.
Cung nữ bên cạnh Thái Hậu nhận lấy, Thái Hậu cảm ơn lòng hiếu thảo của nàng, đưa cho nàng một tách trà ngon.
Hạ Trầm Yên nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Thái Hậu nói: “Thân thể này của ai gia đã tốt hơn rồi. Nhưng là con mới là người cần cẩn thận một chút.”
Hạ Trầm Yên hơi ngạc nhiên nhìn bà.
Thái Hậu mỉm cười: “Con thật là, con cùng với cô mẫu của con đều trẻ đẹp.”
Bà dịu dàng nói: “Trong hoàng cung này, thoạt nhìn như dệt hoa trên gấm, nhưng mấy ai biết được máu và nước mắt bị che dấu dưới hoa đâu? Trầm Yên, hiện tại con được Bệ hạ yêu thương nên sẽ không thiếu người sinh lòng ghen ghét. Ở đây cần phải cẩn thận hai thứ, thứ nhất là đồ ăn mỗi ngày, thứ hai là thuốc uống.”
Hạ Trầm Yên nói: “Thiếp thân rõ ạ.”
Thái Hậu nhìn nàng, dịu dàng vuốt ve tóc nàng.
Hạ Trầm Yên tuy không quen, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích để bàn tay mềm mại của Thái Hậu tùy ý vuốt ve.
Nàng nghe thấy Thái Hậu cười một cái.
Tiếng cười ấy rất nhẹ khiến nàng liên tưởng đến Lục Thanh Huyền mỗi khi vuốt ve nàng cũng phát ra tiếng cười khẽ như thế.
Thái Hậu nói: “Chỗ ai gia có mấy cung nữ thử thuốc, rất thuận tiện. Nếu hôm nay con đã tới, ai gia sẽ đưa cho con một người.”
Hạ Trầm Yên đứng lên nói cảm ơn.
Họ trò chuyện thêm nửa khắc nữa, hầu như đều là Thái Hậu chủ động bắt chuyện. Hình như bà rất giỏi chuyện giao tiếp, có mấy lần bà thuận miệng nói về một ít chuyện mà Hạ Trầm Yên thích.
Lát sau, Hạ Trầm Yên dẫn theo cung nữ thử thuốc của Thái Hậu rời khỏi cung Nhân Thọ.
Hàm Tinh hỏi: “Cô nương, vì sao Thái Hậu nương nương lại ưu ái người như thế?”
Hạ Trầm Yên suy nghĩ, nói: “Có lẽ là bởi vì cô mẫu của ta.”
“Không phải bên ngoài đều đồn rằng lúc Tiên đế còn sống, Hoàng Hậu và quý phi thế như nước với lửa sao?”
“Ta cũng không biết, chúng ta cần từ từ tìm hiểu thực hư.” Hạ Trầm Yên nói.
Buổi chiều, hoa tuyết rơi xuống hoàng thành.
Đúng lúc Hạ Trầm Yên vừa ghi nhớ xong một tấm bản đồ và định đi tới Ngự Thư Phòng để lấy một tấm bản đồ mới.
Lúc Lục Thanh Huyền bước vào tẩm điện, Hạ Trầm Yên đã buông kỳ phổ trong tay xuống và quay lại nhìn chàng.
Đằng sau nàng có một cái cửa sổ, những tia nắng hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào ánh lên người nàng rực rỡ.
Dường như nàng rất thích ngồi cạnh cửa sổ hay ngồi dưới hành lang.
Có phải vì thích nhìn ngắm phong cảnh ở xa không?
Hạ Trầm Yên không có ý định đứng lên hành lễ.
Nàng vẫn ngồi trên ghế nhìn chàng, nói: “Thiếp thân bái kiến Bệ hạ.”
Lục Thanh Huyền nhìn mặt nàng một lúc, sau đó cụp mắt nhìn xuống mắt cá chân của Hạ Trầm Yên.
Nhưng làn váy xinh đẹp đã che khuất hai chân nàng.
Nàng không dùng gấm Tô Hoa chàng tặng để may y phục mới.
Hơn nữa nếu chàng nhớ không nhầm thì hôm qua vào Tết Nguyên Tiêu, vết thương ở chân nàng đã khỏi hẳn rồi thì phải?
Hạ Trầm Yên cảm thấy ánh mắt chàng đã dừng trên mắt cá chân nàng quá lâu rồi.
Nàng định giải thích đôi câu.
Nhưng Lục Thanh Huyền bỗng “Ừm” một tiếng, nói: “Không cần đa lễ.”
Chàng nhìn đi chỗ khác, đưa cành mai trên tay ra thản nhiên nói: “Trẫm vừa đi ngang qua rừng mai, thấy hoa mai rất đẹp nên đã thuận tay bẻ một cành.”
Hạ Trầm Yên nói cảm ơn rồi bảo cung nữ đem cành mai này cắm vào bình.
Hai người lại bắt đầu đánh cờ.
Sau hai ván, sắc trời trầm xuống, đèn lưu li trong cung điện cũng được thắp lên.
Một cung nữ tiến lên cung kính hỏi: “Nương nương muốn dùng bữa chưa ạ?”
Hạ Trầm Yên gật đầu.
Cung nữ lại hỏi: “Có cần chuẩn bị bữa ăn cho Bệ hạ không ạ?”
Ngón tay Hạ Trầm Yên cầm quân cờ khựng lại.
Những cung nữ được tuyển chọn trong cung Tây Sơn vào thời của Tiên đế đều bị Lục Thanh Huyền ra lệnh đuổi đi.
Cung nữ này là người mới được tuyển đến cung Trường Thu gần đây, phụ trách việc ăn uống và các vấn đề khác.
Hạ Trầm Yên chưa kịp lên tiếng thì Lục Thanh Huyền đã thay nàng nói: “Hôm nay trẫm dùng bữa ở cung Trường Thu.”
Hạ Trầm Yên: “……”
Cung nữ đáp vâng rồi lui xuống chuẩn bị.
Không lâu sau, cung nữ hồi bẩm: “Thưa Bệ hạ, nương nương, bữa tối đã được chuẩn bị xong.”
Hạ Trầm Yên và Lục Thanh Huyền đi đến thiên điện.
Bọn họ yên lặng dùng bữa cùng nhau, cùng lúc đó các cung nữ ở bên cạnh chia thức ăn cho hai người.
Những viên cá viên hôm nay được làm rất tròn đều và thơm phức.
Hạ Trầm Yên gắp một viên lên, đang định cho vào miệng thì nó bị rơi xuống lăn trên bàn.
Hạ Trầm Yên: “……?”
Nàng cảm thấy việc này thật vô lý.
Vì sao cứ mỗi lần nàng ăn cơm cùng Bệ hạ thì luôn làm rơi đồ ăn vậy?
Cung nữ dọn bàn ăn với vẻ mặt bình tĩnh.
Lục Thanh Huyền im lặng nhìn nàng một cái.
Đôi mắt chàng rất đẹp, giống như ánh trăng chiếu vào dòng suối trong vắt tĩnh lặng.
Hạ Trầm Yên nghĩ rằng chàng sẽ nói gì đó.
Nhưng chàng chỉ cụp mắt mà gắp một viên cá viên cho vào chén của nàng.
Động tác của cung nữ khựng lại, rồi sau đó làm như không thấy gì tiếp tục chia thức ăn.
Lục Thanh Huyền tiếp tục dùng bữa, như thể chàng vừa làm một việc thuận tay nào đó.
Mọi cử chỉ đều vô cùng ưu nhã và đúng mực.
Hạ Trầm Yên nhìn viên cá viên trong chén mình rồi liên tưởng đến hoa đăng hình chó con treo trong tẩm điện.
Mặc dù lúc trước nàng rất ít khi ăn đồ ăn do người khác gắp cho nàng.
Nhưng lần này nàng lại chậm rãi ăn hết viên cá này.
***
Khi tháng Giêng sắp trôi qua, Lục Thanh Huyền nói với Hạ Trầm Yên: “Đã đến lúc quay về hoàng cung rồi.”
Hạ Trầm Yên không có ý kiến gì.
Giọng điệu Lục Thanh Huyền ôn hòa, “Đợi qua một khoảng thời gian nữa, là đến Xuân Sưu, nàng có muốn quay lại đây cùng trẫm không?”
Hạ Trầm Yên gật đầu.
Lục Thanh Huyền mỉm cười, nói: “Trước khi đến Xuân Sưu, nàng tới Ngự Thư Phòng gặp trẫm.”
Hạ Trầm Yên không muốn đến Ngự Thư Phòng cho lắm vì ngồi ở đó có hơi nhàm chán.
Lục Thanh Huyền tựa như nhìn thấu được tâm tư của nàng, dịu dàng nói: “Sau khi nàng tới, trẫm sẽ cho nàng xem bản đồ. Mấy ngày gần đây, các châu huyện có dâng lên nhiều bản đồ tinh tế hơn.”
Hạ Trầm Yên đáp: “Vâng, thiếp thân chắc chắn sẽ đến.”
Lục Thanh Huyền mỉm cười lần nữa.
Sau đó, hai người lên xe ngựa trở về hoàng cung.
Ngự lâm quân đã dọn sạch đường và ra lệnh không ai được qua lại trên đường, vì thế con đường trở nên rộng mở.
Bá tánh đều quỳ xuống sát hai bên đường, để đề phòng có thích khách ẩn núp.
Hạ Trầm Yên loáng thoáng nghe thấy mấy lời khen ngợi công đức của Lục Thanh Huyền.
Những âm thanh này đến từ một nơi khá xa —— chắc là nơi mà bọn họ vừa đi qua, có bá tánh được cho phép đứng lên nên bọn họ bắt đầu ca ngợi.
Rèm xe của Hạ Trầm Yên mở ra một nửa, nàng đưa mắt nhìn về chiếc xe ngựa đi đằng trước.
—— Lục Thanh Huyền đang ngồi trong chiếc xe ngựa đó.
Chàng không sai người đuổi những bá tánh đó đi, nhưng cũng không đáp lại.
An tĩnh vững vàng như thể chàng chưa từng làm chuyện đó.
***
Thời điểm Hạ Trầm Yên trở về cung Vĩnh Ninh, nàng thấy trong viện có nhiều thêm mấy chậu hoa mai đang nở rộ.
Khi nàng bước vào chính điện, các cung nữ lập tức tiến lên hành lễ.
Trong đó có một cung nữ nói: “Khoảng thời gian nương nương không ở trong hoàng cung, Thái Hậu nương nương có sai người đưa tới mấy chậu mai, bọn nô tỳ đã tự tiện làm chủ đem mấy chậu mai này đặt trong viện.”
Hạ Trầm Yên gật đầu: “Làm tốt lắm.”
Nàng ban thưởng cho những cung nữ đó, cung nữ nói thêm: “Dạo này thân thể của Thái Hậu nương nương không được khỏe lắm, nghe nói cho truyền thái y rất nhiều lần.”
Hạ Trầm Yên nói: “Bổn cung đã biết.”
Các cung nữ lui xuống, một mình Hạ Trầm Yên ngồi trên ghế hoa hồng trong chính điện lâm vào trầm tư.
Vài giây sau, nàng đứng lên nói: “Đi thăm Thái Hậu nương nương.”
Các cung nữ chuẩn bị đồ đạc, theo nàng đi đến cung Nhân Thọ. Hàm Tinh theo sau Hạ Trầm Yên bẩm báo: “Tiệc Trung thu năm ngoái, Thái Hậu nương nương bảo người đi thăm bà ấy, nhưng người không đi, nô tỳ đã thay người tặng một số lễ vật đến cung Nhân Thọ. Đến năm nay, tổng cộng tặng ba lần.”
Khi còn ở Hạ phủ, các khuê tú thường xuyên đưa thiệp cho Hạ Trầm Yên, nếu không phải là muốn mời nàng đi tham dự các lễ hội, yến tiệc thì cũng là muốn tới thăm hỏi.
Lúc đó hầu hết thời gian Hạ Trầm Yên luôn ở trong hậu viện, Hàm Tinh sẽ đại diện nàng xử lý những thiệp mời đó, có đôi lúc còn sẽ dựa vào thân phận của đối phương mà đưa một số quà cáp thích hợp để duy trì liên lạc.
Hạ Trầm Yên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Khi bọn họ tới cung Nhân Thọ, ma ma thân cận của Thái Hậu tự mình ra đón.
Hạ Trầm Yên vừa vào chính điện liền ngửi được một mùi hỗn hợp của các loại hương liệu và thuốc đắng.
Thái Hậu đang ngồi trên ghế mỹ nhân pha trà cho mình.
Bà đeo một cái đai màu xanh đậm trên trán, giữa hai hàng lông mày vẫn toát lên vẻ dịu dàng.
Bà thấy Hạ Trầm Yên liền đặt dụng cụ pha trà xuống, vẫy tay gọi Hạ Trầm Yên đến: “Cô bé ngoan, mau lại đây, để ai gia ngắm xem nào.”
Hạ Trầm Yên không thể hiểu được sự thân thiện bất chợt của Thái Hậu.
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn bước đến bên Thái Hậu.
Thái Hậu cẩn thận đánh giá nàng, bảo nàng ngồi xuống ghế mỹ nhân, cười nói: “Con và Thanh Huyền đi ra ngoài một chuyến trông tinh thần càng thêm tốt.”
Hạ Trầm Yên cười nói: “Đều nhờ vào hồng phúc của Thái Hậu nương nương.”
Nàng dâng lễ vật mà Hàm Tinh đã thay nàng chuẩn bị tốt —— chính là mấy vị thuốc trân quý.
Cung nữ bên cạnh Thái Hậu nhận lấy, Thái Hậu cảm ơn lòng hiếu thảo của nàng, đưa cho nàng một tách trà ngon.
Hạ Trầm Yên nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Thái Hậu nói: “Thân thể này của ai gia đã tốt hơn rồi. Nhưng là con mới là người cần cẩn thận một chút.”
Hạ Trầm Yên hơi ngạc nhiên nhìn bà.
Thái Hậu mỉm cười: “Con thật là, con cùng với cô mẫu của con đều trẻ đẹp.”
Bà dịu dàng nói: “Trong hoàng cung này, thoạt nhìn như dệt hoa trên gấm, nhưng mấy ai biết được máu và nước mắt bị che dấu dưới hoa đâu? Trầm Yên, hiện tại con được Bệ hạ yêu thương nên sẽ không thiếu người sinh lòng ghen ghét. Ở đây cần phải cẩn thận hai thứ, thứ nhất là đồ ăn mỗi ngày, thứ hai là thuốc uống.”
Hạ Trầm Yên nói: “Thiếp thân rõ ạ.”
Thái Hậu nhìn nàng, dịu dàng vuốt ve tóc nàng.
Hạ Trầm Yên tuy không quen, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích để bàn tay mềm mại của Thái Hậu tùy ý vuốt ve.
Nàng nghe thấy Thái Hậu cười một cái.
Tiếng cười ấy rất nhẹ khiến nàng liên tưởng đến Lục Thanh Huyền mỗi khi vuốt ve nàng cũng phát ra tiếng cười khẽ như thế.
Thái Hậu nói: “Chỗ ai gia có mấy cung nữ thử thuốc, rất thuận tiện. Nếu hôm nay con đã tới, ai gia sẽ đưa cho con một người.”
Hạ Trầm Yên đứng lên nói cảm ơn.
Họ trò chuyện thêm nửa khắc nữa, hầu như đều là Thái Hậu chủ động bắt chuyện. Hình như bà rất giỏi chuyện giao tiếp, có mấy lần bà thuận miệng nói về một ít chuyện mà Hạ Trầm Yên thích.
Lát sau, Hạ Trầm Yên dẫn theo cung nữ thử thuốc của Thái Hậu rời khỏi cung Nhân Thọ.
Hàm Tinh hỏi: “Cô nương, vì sao Thái Hậu nương nương lại ưu ái người như thế?”
Hạ Trầm Yên suy nghĩ, nói: “Có lẽ là bởi vì cô mẫu của ta.”
“Không phải bên ngoài đều đồn rằng lúc Tiên đế còn sống, Hoàng Hậu và quý phi thế như nước với lửa sao?”
“Ta cũng không biết, chúng ta cần từ từ tìm hiểu thực hư.” Hạ Trầm Yên nói.
Buổi chiều, hoa tuyết rơi xuống hoàng thành.
Đúng lúc Hạ Trầm Yên vừa ghi nhớ xong một tấm bản đồ và định đi tới Ngự Thư Phòng để lấy một tấm bản đồ mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.