Chương 72: Hắc Hoàng Hiệp Sĩ.
Lê Hoàg
20/03/2021
Lưu Kim há hốc mồm, mất một lúc định thần liền tiếp tục mấp máy môi hỏi tiếp, nàng cũng lịch sự đáp lại…
“ Ta là một trong sáu nhà giả kim tồn tại từ trước Công Nguyên, bọn ta đã nghiên cứu sự phát sinh của vũ trụ này, sự tồn tại, kiến tạo và phá huỷ của từng phân tử nguyên tử…
Ta là người thông hiểu Hoàng Kim nhất, hiểu rõ từ trường còn hơn cả bàn tay ta, có bao nhiêu hoa tay ta đều không biết, nhưng, đường sức từ xung quanh Trái Đất có bao nhiêu đường ta lại rõ ràng…
Bọn ta sau khi ngừng lại quá trình lão hoá liền xưng làm Lục Trụ, đại diện cho sáu trụ cột sức mạnh của thế giới…
Đệ Nhất – Hỗn Trụ.
Đệ Nhị - Hắc Trụ.
Đệ Tam – Huyết Trụ.
Đệ Tứ tức chính Nguyệt Vĩ Hồ ta – Hoàng Trụ.
Đệ Ngũ – Thánh Trụ.
Đệ Lục – Thường Trụ.
Ta còn được biết đến với một cái tên khác: Hoàng Từ - viết tắt lại của Nữ Hoàng Từ Trường Hoàng Kim.”
Lưu Kim đợi hết đoạn này khô khan thuyết giáo liền nói:
“ Vậy…tại sao ngươi lại có tai mèo ??”
“ Hừ, tục nhân, đây là đẹp vô cùng Hồ Ly tai trắng của ta, đừng có đánh đồng !!” Nguyệt Vĩ Hồ nổi cáu.
“ Được rồi được rồi..” Lưu Kim đáp lại.
“ Hồi Lục Trụ còn tại thế, tên Đệ Nhất hắn có thử nghiệm tạo ra các loài vật trong thần thoại từ Hỗn Kim hắn hiểu nhất…
Có Thanh Long…
Bạch Hổ…
Chu Tước…
Kim Quy…
Và Băng Hồ…
Ta vô tình bị dính vào thí nghiệm ấy, Băng Hồ liền dung hợp với ta, khiến cho ta mang hỗn huyết nhân loại hồ ly, cho ta tai trắng này và cả đuôi bông này nữa.
Sau đó, ta liền đổi họ thay tên, lấy Nguyệt làm họ, lấy Băng Hồ làm tên..” Nguyệt Vĩ Hồ vẫy vẫy đuôi nói.
Lưu Kim gật gù đáp:
“ Xác thực, Hỗn Kim rất bá đạo, biến hoá khôn lường..”
×— QUẢNG CÁO —
Nguyệt Vĩ Hồ đưa tay ra hiệu hắn nói đúng, sau đó vuốt vuốt tai mèo…Ngạch, tai hồ ly, nói:
“Ta khi xưa có chế tạo một thiết bị có thể trực tiếp dẫn ý nghĩ thành hình dạng để điều khiển Hoàng Kim, còn cường đại ở chỗ muốn điều khiển bao nhiêu cũng được.
Ta giao thiết bị ấy cho một kẻ tóc đỏ, hắn tốt tính lắm, thiết bị đeo thành một cái vòng đội đầu…
Hắn ta lúc ấy khi thì vũ khí to ngang một gốc cây, lúc thì lại nhỏ như một que tăm…”
Lưu Kim tròn mắt nghe, cảm thấy có chút gợi liền hỏi:
“ Thứ ngươi miêu tả…có phải…Gậy Như Ý ??”
“ Ta nhớ nhân thế có gọi nó như vậy…” Nguyệt Vĩ Hồ đáp lại.
Lưu Kim trực tiếp ngã ra, hắn cảm giác như trước mặt mình là một cái quá cao siêu người rồi, có chút với không tới.
“ Hừm, đến thời điểm nhân loại dùng Nam châm để làm ra la bàn, kì thực kim chỉ là hướng Tây Nam, ta phải mất chục năm đi sắp xếp lại từ trường trên Trái Đất mới có thể khiến nó chạy chuẩn…”
“ Khi nãy ta dùng máy để đẩy tiềm năng từ lực của Hoàng Kim trong người Linh Linh đến cực điểm, qua đó khiến chúng tương tác đẩy nhau mới có thể cho mạch máu lại thông suốt…”
Lưu Kim nhìn Linh Linh, ánh mắt như muốn hỏi, ngươi làm gì mà lại như vậy, nàng cười trừ, đáp:
“ Ừm, ta nghĩ do ta uống lọ nước yến của ngươi nên mới bị như vậy…”
“ Nước yến ??” Lưu Kim tròn mắt hỏi.
“ Thế cái lọ đó không phải nước yến à ??” Linh Linh cũng một mặt bất ngờ.
Lưu Kim hồi tưởng, sực hiểu ra mọi chuyện, hắn mở miệng:
“ Ta ở Linh Quang Trang có được nhân dân tặng cho một lọ nước, họ không nói rõ, chỉ một mực biểu thị nó rất quan trọng, ta thử một ngụm liền nhận ra, đó chính là Hỗn Kim ở dạng lỏng....”
“ Hỗn Kim dạng lỏng khả năng linh hoạt vượt xa dạng rắn, nàng vô tình hấp thụ nó, lợi ích thu được còn cường đại hơn Lưu Kim hiện tại Hoàng Kim năng lực.” Nguyệt Vĩ Hồ chen lời.
“ Ta chưa hề miêu tả ta có Hoàng Kim năng lực !!!” Lưu Kim ngẩn ra.
“ Hừ, ta đường đường là người chưởng quản cao nhất của Hoàng Kim, tất nhiên biết rõ ngươi có hay không năng lực đó !” Nguyệt Vĩ Hồ vênh mặt đáp lại.
“ Vậy giờ, Linh Linh Hoàng Kim năng lực còn vượt qua ta ??” Lưu Kim hỏi tiếp.
“ Ân, chuẩn…” Nguyệt Vĩ Hồ đáp.
Linh Linh nhòm qua Lưu Kim, hắn sắc mặt có chút rất mừng rỡ, hỏi:
“ Ngươi…không cảm thấy tiếc khi ta uống hết lọ Hỗn Kim đó à…”
“ Không, của ngươi là của ta, của ta là của ngươi, hơn nữa, giờ ngươi sẽ rất mạnh đó, ta cũng bớt phải lo lắng cho ngươi…” Lưu Kim cười hồi đáp.
Linh Linh đỏ mặt, khẽ cười, nàng…bây giờ cảm xúc thực sự đang rất mãnh liệt.×— QUẢNG CÁO —
Nguyệt Vĩ Hồ nói:
“ Có thể ngươi không biết, ta…tuy sống lâu như vậy nhưng vẫn là trinh nữ…”
Lưu Kim, Linh Linh, Dương Liễu nhướng mày nhìn, một mặt nghi vấn, riêng Lưu Y Nhiên vẫn như một tờ giấy trắng, chỉ có chút bất ngờ trước hành động mấy người này.
Hừm, ta tuy không hiểu, nhưng ta có thể ngửi thấy mùi đen tối ở đây!
“ Ngươi nói làm gì !?!” Lưu Kim cười khổ.
“ À thì, ta xuống núi như vậy, đâu phải tới đây chỉ để phò tá ngươi, ta…cũng là ế lâu ngày, muốn cạnh tranh một chút với các nàng…” Nguyệt Vĩ Hồ ngượng ngùng đáp lại.
Nàng vì cái yêu nghiệt tai này, cứ xuất hiện trước mặt nam nhân liền bị coi là muốn phá hoại gia đình người ta, muốn bắt cóc người ta, suốt đời chưa từng có một kẻ muốn gần nàng…
Hắn nghe hết câu ngay lập tức ho khan dữ dội, Thiên Vương hỡi Thiên Vương, ngươi tặng một đầu cổ đại hồ ly đến cho ta làm gì !
Nguyệt Vĩ Hồ nhận thấy vậy, tự cảm thán bản thân lâu ngày không giao tiếp mới lỡ lời, nàng cũng tránh mặt đi, nói:
“ Lưu tranh chủ, ngươi không phải yếu, nhưng, so ra với những thế lực ta từng gặp, ngươi kém rất nhiều…
Ta cũng có bá vương phẩm chất, có thể thấy nhao nhao lũ Hắc Kim đang hò hét trên người ngươi…
Ta cũng nhận ra, bên trong ngươi, ngoài Hoàng Kim còn có Thánh Kim, mà Thành Kim hiếm có, hẳn là ngươi đã phải hấp thụ một lượng lớn Hỗn Kim để sở hữu…
Huyết mạch ngươi cuồn cuộn mạnh mẽ, anh tuấn quyến rũ…Nhầm, chắc chắn ngươi cũng có cường đại Huyết Kim so với người thường…
Ngươi, chính xác là người Lục Trụ bọn ta tìm kiếm, kẻ kế thừa cả sáu trụ cột của thế giới, tiềm năng vô hạn, có thể mạnh mẽ một tay chống trời !!!”
“ Nhưng, có tập mới có giỏi, ta sẽ huấn luyện ngươi…” Nàng nói, ngữ điệu lạnh như băng, cứng như thép, rất giống một cái lâu năm đạo sư dạy dỗ.
Lưu Kim có chút khó hiểu, liền mới phút trước nói muốn làm vợ ta, phút sau liền hoá thành đạo sư, lấy đâu ra cái sư đồ luyến thể loại này ?
“ Muốn học, trước hết phải biết hạ mình, ngươi, từ giờ không được nói một chữ đế hay chữ vua, chữ vương nào hết, ngay cả biệt danh Lưu Đế cũng bỏ qua một bên, từ giờ sẽ xưng làm… Hắc Hoàng Hiệp Sĩ…” Nguyệt Vĩ Hồ chỉ thẳng mặt hắn nói.
“ Không nói chữ vương, ấy là phản bội bản thân ta, không thể được !!” Lưu Kim gân cổ đáp.
“ Nếu như vậy, vĩnh viễn làm vua xưa mù đi, ngươi bây giờ, tuỳ tiện để tên Đệ Lục đâm xiên cũng chết, cho dù hắn yếu nhất trong Lục Trụ đó…” Nguyệt Vĩ Hồ vẫn nhẹ giọng.
Lưu Kim có chút trùng xuống, hắn tất nhiên muốn mạnh lên, chỉ là điều kiện kia có chút không thoả đáng, hắn liền quay sang nhìn đại nương tử và nhị nương tử trưng cầu.
Linh Linh gật đầu…
Dương Liễu gật đầu…
“ Hảo, liền thông qua đi, ta từ nay sẽ xưng Hắc Hoàng Hiệp Sĩ !!” Lưu Kim chốt lại.
“ Ta là một trong sáu nhà giả kim tồn tại từ trước Công Nguyên, bọn ta đã nghiên cứu sự phát sinh của vũ trụ này, sự tồn tại, kiến tạo và phá huỷ của từng phân tử nguyên tử…
Ta là người thông hiểu Hoàng Kim nhất, hiểu rõ từ trường còn hơn cả bàn tay ta, có bao nhiêu hoa tay ta đều không biết, nhưng, đường sức từ xung quanh Trái Đất có bao nhiêu đường ta lại rõ ràng…
Bọn ta sau khi ngừng lại quá trình lão hoá liền xưng làm Lục Trụ, đại diện cho sáu trụ cột sức mạnh của thế giới…
Đệ Nhất – Hỗn Trụ.
Đệ Nhị - Hắc Trụ.
Đệ Tam – Huyết Trụ.
Đệ Tứ tức chính Nguyệt Vĩ Hồ ta – Hoàng Trụ.
Đệ Ngũ – Thánh Trụ.
Đệ Lục – Thường Trụ.
Ta còn được biết đến với một cái tên khác: Hoàng Từ - viết tắt lại của Nữ Hoàng Từ Trường Hoàng Kim.”
Lưu Kim đợi hết đoạn này khô khan thuyết giáo liền nói:
“ Vậy…tại sao ngươi lại có tai mèo ??”
“ Hừ, tục nhân, đây là đẹp vô cùng Hồ Ly tai trắng của ta, đừng có đánh đồng !!” Nguyệt Vĩ Hồ nổi cáu.
“ Được rồi được rồi..” Lưu Kim đáp lại.
“ Hồi Lục Trụ còn tại thế, tên Đệ Nhất hắn có thử nghiệm tạo ra các loài vật trong thần thoại từ Hỗn Kim hắn hiểu nhất…
Có Thanh Long…
Bạch Hổ…
Chu Tước…
Kim Quy…
Và Băng Hồ…
Ta vô tình bị dính vào thí nghiệm ấy, Băng Hồ liền dung hợp với ta, khiến cho ta mang hỗn huyết nhân loại hồ ly, cho ta tai trắng này và cả đuôi bông này nữa.
Sau đó, ta liền đổi họ thay tên, lấy Nguyệt làm họ, lấy Băng Hồ làm tên..” Nguyệt Vĩ Hồ vẫy vẫy đuôi nói.
Lưu Kim gật gù đáp:
“ Xác thực, Hỗn Kim rất bá đạo, biến hoá khôn lường..”
×— QUẢNG CÁO —
Nguyệt Vĩ Hồ đưa tay ra hiệu hắn nói đúng, sau đó vuốt vuốt tai mèo…Ngạch, tai hồ ly, nói:
“Ta khi xưa có chế tạo một thiết bị có thể trực tiếp dẫn ý nghĩ thành hình dạng để điều khiển Hoàng Kim, còn cường đại ở chỗ muốn điều khiển bao nhiêu cũng được.
Ta giao thiết bị ấy cho một kẻ tóc đỏ, hắn tốt tính lắm, thiết bị đeo thành một cái vòng đội đầu…
Hắn ta lúc ấy khi thì vũ khí to ngang một gốc cây, lúc thì lại nhỏ như một que tăm…”
Lưu Kim tròn mắt nghe, cảm thấy có chút gợi liền hỏi:
“ Thứ ngươi miêu tả…có phải…Gậy Như Ý ??”
“ Ta nhớ nhân thế có gọi nó như vậy…” Nguyệt Vĩ Hồ đáp lại.
Lưu Kim trực tiếp ngã ra, hắn cảm giác như trước mặt mình là một cái quá cao siêu người rồi, có chút với không tới.
“ Hừm, đến thời điểm nhân loại dùng Nam châm để làm ra la bàn, kì thực kim chỉ là hướng Tây Nam, ta phải mất chục năm đi sắp xếp lại từ trường trên Trái Đất mới có thể khiến nó chạy chuẩn…”
“ Khi nãy ta dùng máy để đẩy tiềm năng từ lực của Hoàng Kim trong người Linh Linh đến cực điểm, qua đó khiến chúng tương tác đẩy nhau mới có thể cho mạch máu lại thông suốt…”
Lưu Kim nhìn Linh Linh, ánh mắt như muốn hỏi, ngươi làm gì mà lại như vậy, nàng cười trừ, đáp:
“ Ừm, ta nghĩ do ta uống lọ nước yến của ngươi nên mới bị như vậy…”
“ Nước yến ??” Lưu Kim tròn mắt hỏi.
“ Thế cái lọ đó không phải nước yến à ??” Linh Linh cũng một mặt bất ngờ.
Lưu Kim hồi tưởng, sực hiểu ra mọi chuyện, hắn mở miệng:
“ Ta ở Linh Quang Trang có được nhân dân tặng cho một lọ nước, họ không nói rõ, chỉ một mực biểu thị nó rất quan trọng, ta thử một ngụm liền nhận ra, đó chính là Hỗn Kim ở dạng lỏng....”
“ Hỗn Kim dạng lỏng khả năng linh hoạt vượt xa dạng rắn, nàng vô tình hấp thụ nó, lợi ích thu được còn cường đại hơn Lưu Kim hiện tại Hoàng Kim năng lực.” Nguyệt Vĩ Hồ chen lời.
“ Ta chưa hề miêu tả ta có Hoàng Kim năng lực !!!” Lưu Kim ngẩn ra.
“ Hừ, ta đường đường là người chưởng quản cao nhất của Hoàng Kim, tất nhiên biết rõ ngươi có hay không năng lực đó !” Nguyệt Vĩ Hồ vênh mặt đáp lại.
“ Vậy giờ, Linh Linh Hoàng Kim năng lực còn vượt qua ta ??” Lưu Kim hỏi tiếp.
“ Ân, chuẩn…” Nguyệt Vĩ Hồ đáp.
Linh Linh nhòm qua Lưu Kim, hắn sắc mặt có chút rất mừng rỡ, hỏi:
“ Ngươi…không cảm thấy tiếc khi ta uống hết lọ Hỗn Kim đó à…”
“ Không, của ngươi là của ta, của ta là của ngươi, hơn nữa, giờ ngươi sẽ rất mạnh đó, ta cũng bớt phải lo lắng cho ngươi…” Lưu Kim cười hồi đáp.
Linh Linh đỏ mặt, khẽ cười, nàng…bây giờ cảm xúc thực sự đang rất mãnh liệt.×— QUẢNG CÁO —
Nguyệt Vĩ Hồ nói:
“ Có thể ngươi không biết, ta…tuy sống lâu như vậy nhưng vẫn là trinh nữ…”
Lưu Kim, Linh Linh, Dương Liễu nhướng mày nhìn, một mặt nghi vấn, riêng Lưu Y Nhiên vẫn như một tờ giấy trắng, chỉ có chút bất ngờ trước hành động mấy người này.
Hừm, ta tuy không hiểu, nhưng ta có thể ngửi thấy mùi đen tối ở đây!
“ Ngươi nói làm gì !?!” Lưu Kim cười khổ.
“ À thì, ta xuống núi như vậy, đâu phải tới đây chỉ để phò tá ngươi, ta…cũng là ế lâu ngày, muốn cạnh tranh một chút với các nàng…” Nguyệt Vĩ Hồ ngượng ngùng đáp lại.
Nàng vì cái yêu nghiệt tai này, cứ xuất hiện trước mặt nam nhân liền bị coi là muốn phá hoại gia đình người ta, muốn bắt cóc người ta, suốt đời chưa từng có một kẻ muốn gần nàng…
Hắn nghe hết câu ngay lập tức ho khan dữ dội, Thiên Vương hỡi Thiên Vương, ngươi tặng một đầu cổ đại hồ ly đến cho ta làm gì !
Nguyệt Vĩ Hồ nhận thấy vậy, tự cảm thán bản thân lâu ngày không giao tiếp mới lỡ lời, nàng cũng tránh mặt đi, nói:
“ Lưu tranh chủ, ngươi không phải yếu, nhưng, so ra với những thế lực ta từng gặp, ngươi kém rất nhiều…
Ta cũng có bá vương phẩm chất, có thể thấy nhao nhao lũ Hắc Kim đang hò hét trên người ngươi…
Ta cũng nhận ra, bên trong ngươi, ngoài Hoàng Kim còn có Thánh Kim, mà Thành Kim hiếm có, hẳn là ngươi đã phải hấp thụ một lượng lớn Hỗn Kim để sở hữu…
Huyết mạch ngươi cuồn cuộn mạnh mẽ, anh tuấn quyến rũ…Nhầm, chắc chắn ngươi cũng có cường đại Huyết Kim so với người thường…
Ngươi, chính xác là người Lục Trụ bọn ta tìm kiếm, kẻ kế thừa cả sáu trụ cột của thế giới, tiềm năng vô hạn, có thể mạnh mẽ một tay chống trời !!!”
“ Nhưng, có tập mới có giỏi, ta sẽ huấn luyện ngươi…” Nàng nói, ngữ điệu lạnh như băng, cứng như thép, rất giống một cái lâu năm đạo sư dạy dỗ.
Lưu Kim có chút khó hiểu, liền mới phút trước nói muốn làm vợ ta, phút sau liền hoá thành đạo sư, lấy đâu ra cái sư đồ luyến thể loại này ?
“ Muốn học, trước hết phải biết hạ mình, ngươi, từ giờ không được nói một chữ đế hay chữ vua, chữ vương nào hết, ngay cả biệt danh Lưu Đế cũng bỏ qua một bên, từ giờ sẽ xưng làm… Hắc Hoàng Hiệp Sĩ…” Nguyệt Vĩ Hồ chỉ thẳng mặt hắn nói.
“ Không nói chữ vương, ấy là phản bội bản thân ta, không thể được !!” Lưu Kim gân cổ đáp.
“ Nếu như vậy, vĩnh viễn làm vua xưa mù đi, ngươi bây giờ, tuỳ tiện để tên Đệ Lục đâm xiên cũng chết, cho dù hắn yếu nhất trong Lục Trụ đó…” Nguyệt Vĩ Hồ vẫn nhẹ giọng.
Lưu Kim có chút trùng xuống, hắn tất nhiên muốn mạnh lên, chỉ là điều kiện kia có chút không thoả đáng, hắn liền quay sang nhìn đại nương tử và nhị nương tử trưng cầu.
Linh Linh gật đầu…
Dương Liễu gật đầu…
“ Hảo, liền thông qua đi, ta từ nay sẽ xưng Hắc Hoàng Hiệp Sĩ !!” Lưu Kim chốt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.