Chương 132: Thấu đạt quá cũng không tốt.
Lê Hoàg
30/04/2021
Lê Tỉnh mắt ngây ra nhìn, trong nhất thời là cứng họng không biết
làm sao đáp lại, ngẩng đầu một chút quan sát sắc mặt Phong Lục Vu, cũng
là thấy một chút yên tâm, cảm giác như nàng không phải kẻ muốn hại hắn.
“ Ta đúng là thư sinh.” Lê Tỉnh nói, quả thực, khi trước ở Linh Quanh Thành, công việc bàn giấy cũng đã nhiều đến độ như vậy, trực tiếp biến hắn thành thư sinh.
“ Nha, tiểu ca ca giảng cho ta thứ gì đó nghe vui đi.” Phong Lục Vu tiếp lời, ngữ điệu đáng yêu lanh lảnh.
“?!?!” Lê Tỉnh có chút tròn mắt khó hiểu.
“ Ta dạo này ở hoàng cung rất chán, không có lão sư tới dạy như trước nữa, càng là thị vệ cận vệ của ta đều bị thay mới, căn bản là không có được học, tiểu ca ca là thư sinh, phải dạy ta được chứ !!” Phong Lục Vu dĩ nhiên nhận ra thái độ của Lê Tỉnh, nói.
“ Tuân lệnh thưa công chúa.” Lê Tỉnh gật đầu, xác thực, nếu như cái này hoàng cung đều do Phong Lôi Phong nắm trong tay, chắc chắn là cách ly các hoàng đệ hoàng muội đến tối đa.
“ Nha, tiểu ca ca rất tốt, là người duy nhất nói chuyện với ta ở hoàng cung này, gọi ta là Tiểu Vu liền tốt.” Phong Lục Vu nói ra.
“ Ta không dám.” Lê Tỉnh lễ nghĩa nói.
“ Không có gì là không dám cả, nhìn ngươi ánh mắt, đối với ta chính là tội nghiệp, nếu thấy ta tội nghiệp, phải chiều ta một tí chứ !!” Phong Lục Vu phùng má đáp.
Nàng rõ ràng, ánh mắt tiểu ca ca bao hàm rất nhiều khoảng lặng, những khoảng lặng của suy tính, sau đó là duy trì một tia ôn hòa, cảm giác là hiểu thấu cái gì đó tình huống.
“ Tiểu...Vu...” Lê Tỉnh ngượng đến nhẹ giọng nói.
“ Được, tiểu ca ca tên gì ??”
“ Ngươi có thể gọi ta là Tỉnh ca.” Lê Tỉnh đáp ngắn.
“ Tỉnh ca, Tỉnh ca, ngươi mau kể chuyện đi !!” Phong Lục Vu nôn nóng nói.
“ Được, vậy ta sẽ kể, nhưng, sau đó Tiểu Vu phải giúp ca ca làm một việc.” Lê Tỉnh đáp.
“ Làm gì ??”
“ Ta là có chút đói bụng, nhớ hương vị quê nhà đồ ăn, muốn tự xuống bếp nấu một phen, Tiểu Vu chỉ ca ca đường đi được không ?” Lê Tỉnh nói, cố ý là quay khuất mặt đi, sợ rằng cái này thô sơ lời nói dối sẽ bị nàng nhìn thấu.
“ Nói trắng ra là ngươi đang đói, muốn đi ăn vụng hửm ?” Phong Lục Vu nhận định ngữ điệu của Lê Tỉnh, phát hiện có chút đáng nghi, nhưng, không sao đưa ra chính xác phỏng đoán được, đành là đoán bừa.
“ Nha, ngươi thật hiểu ca ca.” Lê Tỉnh cười lớn nói.
Sợ rằng cười nhỏ nói khẽ, chỉ khoe răng trắng, nàng sẽ phát giác mình đối với nàng chỉ là vờ vịt.
“ Nếu như vậy, ngươi không cần phải tới nhà bếp ăn thứ gì mất công mà không ngon, liền tới phòng ta, vẫn lưu lại một suất ta chưa có ăn, đồ ăn của công chúa, hẳn là không tệ đối với ca ca đâu.” Phong Lục Vu đáp.
“ Sợ là không ổn...” Lê Tỉnh cảm giác một cái không lành sự tình.
Cho dù trên địa phận Phong La Quốc, 16 tuổi có thể thành hôn, nhưng, Phong Lục Vu đây có khi vẫn chưa đạt đến độ tuổi ấy, càng là Lê Tỉnh không phải Lưu Kim toàn quyền, sẽ có biến số, nhỡ cái song hồn này làm chuyện đại nghịch bất đạo, trời đất không dung, đúng là vô phương đi trốn, trời đất không dung.
“ Yên tâm, Cấm Quận trừ ngươi ra đều là kẻ lạnh nhạt vô lo, giờ trong tẩm cung ta có phát ra váng trời tiếng động, cũng không có kẻ nào quan tâm.” Phong Lục Vu đáp gọn.
Lê Tỉnh trong mắt hiện ra một tia không dám tin...
Cái này tiểu công chúa, hướng hắn dâng đến miệng tiện nghi !
“ Tiểu Vu, ngươi yên tâm, ca ca không phải kẻ lòng lang dạ sói, không bao giờ động đến thân ngươi.” Lê Tỉnh ngay lập tức phải hướng nàng trấn an.
Phong Lục Vu lừ mắt, nàng rõ ràng, nam nhân đối với nàng rất ít kẻ không có thèm thuồng, cái này Tỉnh ca càng là không phải, hắn tới, đơn thuần là chuyện sớm muộn.
“ Vậy ca ca có đi hay không ??”
“ Ta đi.”
.......
Lê Tỉnh bám theo Phong Lục Vu, hiên ngang bước vào một cái đại điện, ngợp ra là sắc thanh thanh tú tú các loại kì hoa diệu thảo.
Phong Lục Vu đối với nhân tâm, chính là thấu đạt, tuy tuổi tác không lớn nhưng ngược lại đối với đời hiểu rõ vô cùng, biết bỏ nhỏ lấy lớn, biết lợi ta hại người, chung quy lâu ngày sinh ra chán nản với nhân sinh.
Thực vật liền không như vậy, căn bản là không có linh tính, không có lý trí, nàng có thể uốn nắn, cũng có thể trò chuyện, bọn chúng sẽ lắng nghe, chân thành vô cùng mà lắng nghe, hoàn toàn không phải nhân loại một dạng nhiều lúc dối lừa.
“ Thực vật, ta cũng rất ưa thích, là thứ vô cùng trắng khiết tinh tế đồ.” Lê Tỉnh tháo xuống mũ sắt Cấm Quân, tóc lộ ra một màu trắng bạch kim vô cùng kinh diễm mà tự nhiên, khẽ cảm thán.
Phong Lục Vu không đáp, đơn thuần gật nhẹ cái đầu, vị này Tỉnh ca rất là thấu đạt lẽ đời.
“ Tiểu Vu, ngươi không phải nói là muốn nghe chuyện sao, ta Tỉnh ca trước hết vẫn phải kể cho ngươi nghe rồi mới đi được.” Lê Tỉnh sực nhớ, nói ra.
“ Ừm, Tỉnh ca cứ nói, ta luôn sẵn sàng nghe !” Phong Lục Vu nhận ra thái độ Lê Tỉnh rất giống kẻ ngốc, chân thực mà thật thà, lòng cũng vui lên một ít.
“ Nếu vậy kiếm nơi gốc cây này ngồi một chút, nếu tâm thế không thoải mái, không tài nào nghe hết tài ta kể.” Lê Tỉnh chỉ một gốc đại thụ rợp bóng, nói.
“ Toàn bộ nghe theo Tỉnh ca.” Phong Lục Vu đáp.
Lê Tỉnh an vị, lắc lư một chút cho thoải mái, nhìn Phong Lục Vu ngồi xuống bên cạnh mình, tâm cũng có chút nhảy nhót, bắt đầu hắng giọng kể:
“ Vào một cái thời điểm không lâu trước đây, có một vị anh hùng, thân mang theo tính mạng của mấy chục triệu người từ đủ loại thành trì, đã vô cùng táo bạo mà cứu lấy từng đó sinh mạng.
Hắn biết rằng từng kia người có bệnh, căn bản phải lấy được thuốc giải mới có thể cứu lấy, liền cũng không chút nào do dự đi thẳng đến địch nhân sào huyệt, mong rằng hảo hảo oanh tạc một trận lấy ra đồi vật.
Hắn mang theo hai cái huynh đệ, một cái cộng sự, phân phó cho hai huynh đệ tới làm nhiệm vụ đánh lạc hướng, thu hút lực lượng quân địch, dàn mỏng phòng ngự để hắn có thể công phá.
Trên đường, hắn vô tình gặp một kẻ thần bí, theo nhận định sơ bộ, đối phương là không có ý xấu, cũng chỉ muốn cùng hắn sát cánh đi lấy về thuốc giải...”
“ Tên kia chắc chắc là có vấn đề !” Phong Lục Vu ngắt lời, nói ra.
“ Từ từ, nghe ta kể cho ngọn ngành, tiếp đến, vị anh hùng kia vẫn cho kẻ thần bí đi theo, hắn quả thực có trợ lực rất lớn, giúp anh hùng và cộng sự tiếp cận phòng chứa thuốc giải thành công...”
“ Sau đó kẻ thần bí trở mặt, quay sang bẫy hai người trong phòng thuốc giải đúng không ??” Phong Lục Vu nôn nóng chen vào.
“ Khi ở trong phòng chứa thuốc giải, vị cộng sự kia nhận nhiệm vụ lấy thuốc, vị anh hùng thì canh ngoài cửa, bỗng thấy kẻ thần bí kia vác đao tới đuổi đánh...”
“ Ta đã nói rồi mà !!” Phong Lục Vu hung hăng.
“ Vị anh hùng ngược lại là không thấy kẻ thần bí muốn phản bội, hắn nhìn xa hơn một chút, thấy đằng sau còn một toán quân lớn kéo đến, nhận ra chính kẻ thần bí đang muốn thông báo cho hắn chạy, liền nhanh chóng kéo cộng sự thoát ly.
Anh hùng và cộng sự chạy đến cuối đường, bị ép vào một căn phòng, đóng cửa thủ bên trong, không bao lâu sau liền bị toàn bộ vây khốn.
Bên ngoài, kẻ thần bí kia quy hàng quân địch, miệng lại nói muốn tự tay giết anh hùng, được địch cấp cho một loại vũ khí hủy diệt, phá cửa vào trong phòng.
Anh hung nhìn kẻ thần bí, kẻ thần bí nhìn anh hùng, cả hai bất giác cười lớn, cộng sự bên cạnh nước mắt ròng ròng, vô cùng phẫn nộ nhìn kẻ kia thần bí.
Kẻ thần bí bắn nát tay trái anh hùng, ngay lập tức khiến hắn khụy xuống, máu chảy như suối, cộng sự càng là như cắt ruột cay đắng, định liều chết với kẻ thần bí.
Nhưng, sau khi bắn, tường cũng thủng một lỗ lớn, kẻ thần bí đưa anh hùng thoát khỏi đó bằng đường ấy, sau đó quay lại, nhặt lên cánh tay trái bị lìa, hắn đưa cho quân địch, nhờ vậy mà ai ai cũng tưởng anh hùng đã chết.” Lê Tỉnh dứt lời, nhìn sang Phong Lục Vu, mắt lộ ra một tia ôn hòa, như viết mấy chữ ngươi nghe hết có thấy hay không.
“ Ừm, câu chuyện của Tỉnh ca, quả thực là rất thú vị, có hai lần lật, lại càng có một cái thân cận đáng tin cậy cộng sự, chắc chắn là người khác giới với anh hùng.” Phong Lục Vu rùng mình, trong đầu suy diễn vô số cảm xúc thật giả lẫn lộn, cuối cùng nói ra.
“ Chính là như vậy, nhân tâm không phải ai cũng thâm tàng khó đoán, mà kể cả khó đoán, họ cũng chưa chắc là kẻ xấu.” Lê Tỉnh đem kinh nghiệm của mình nói ra.
“ Ừ, ta đoán, về sau anh hùng cùng cộng sự sẽ sống bên nhau hạnh phúc, càng là sẽ được mấy chục triệu dân tung hô.” Phong Lục Vu ngả đầu vào lòng Lê Tỉnh, cảm nhận hơi ấm của tiểu ca ca mà nói.
Lê Tỉnh giật mình, có chút thán phục cái mạnh bạo của thiếu nữ này, nếu như hắn có dục tâm, hẳn là lúc này đã vang trời tiếng động, nhưng, cũng là nghĩ lại, nếu quá mức thấu đạt người khác tình cảm, ngược lại là không thể cảm nhận hơi ấm chân chính, Phong Lục Vu đối với khoảnh khắc này là truy tìm thứ như vậy.
“ Ta đúng là thư sinh.” Lê Tỉnh nói, quả thực, khi trước ở Linh Quanh Thành, công việc bàn giấy cũng đã nhiều đến độ như vậy, trực tiếp biến hắn thành thư sinh.
“ Nha, tiểu ca ca giảng cho ta thứ gì đó nghe vui đi.” Phong Lục Vu tiếp lời, ngữ điệu đáng yêu lanh lảnh.
“?!?!” Lê Tỉnh có chút tròn mắt khó hiểu.
“ Ta dạo này ở hoàng cung rất chán, không có lão sư tới dạy như trước nữa, càng là thị vệ cận vệ của ta đều bị thay mới, căn bản là không có được học, tiểu ca ca là thư sinh, phải dạy ta được chứ !!” Phong Lục Vu dĩ nhiên nhận ra thái độ của Lê Tỉnh, nói.
“ Tuân lệnh thưa công chúa.” Lê Tỉnh gật đầu, xác thực, nếu như cái này hoàng cung đều do Phong Lôi Phong nắm trong tay, chắc chắn là cách ly các hoàng đệ hoàng muội đến tối đa.
“ Nha, tiểu ca ca rất tốt, là người duy nhất nói chuyện với ta ở hoàng cung này, gọi ta là Tiểu Vu liền tốt.” Phong Lục Vu nói ra.
“ Ta không dám.” Lê Tỉnh lễ nghĩa nói.
“ Không có gì là không dám cả, nhìn ngươi ánh mắt, đối với ta chính là tội nghiệp, nếu thấy ta tội nghiệp, phải chiều ta một tí chứ !!” Phong Lục Vu phùng má đáp.
Nàng rõ ràng, ánh mắt tiểu ca ca bao hàm rất nhiều khoảng lặng, những khoảng lặng của suy tính, sau đó là duy trì một tia ôn hòa, cảm giác là hiểu thấu cái gì đó tình huống.
“ Tiểu...Vu...” Lê Tỉnh ngượng đến nhẹ giọng nói.
“ Được, tiểu ca ca tên gì ??”
“ Ngươi có thể gọi ta là Tỉnh ca.” Lê Tỉnh đáp ngắn.
“ Tỉnh ca, Tỉnh ca, ngươi mau kể chuyện đi !!” Phong Lục Vu nôn nóng nói.
“ Được, vậy ta sẽ kể, nhưng, sau đó Tiểu Vu phải giúp ca ca làm một việc.” Lê Tỉnh đáp.
“ Làm gì ??”
“ Ta là có chút đói bụng, nhớ hương vị quê nhà đồ ăn, muốn tự xuống bếp nấu một phen, Tiểu Vu chỉ ca ca đường đi được không ?” Lê Tỉnh nói, cố ý là quay khuất mặt đi, sợ rằng cái này thô sơ lời nói dối sẽ bị nàng nhìn thấu.
“ Nói trắng ra là ngươi đang đói, muốn đi ăn vụng hửm ?” Phong Lục Vu nhận định ngữ điệu của Lê Tỉnh, phát hiện có chút đáng nghi, nhưng, không sao đưa ra chính xác phỏng đoán được, đành là đoán bừa.
“ Nha, ngươi thật hiểu ca ca.” Lê Tỉnh cười lớn nói.
Sợ rằng cười nhỏ nói khẽ, chỉ khoe răng trắng, nàng sẽ phát giác mình đối với nàng chỉ là vờ vịt.
“ Nếu như vậy, ngươi không cần phải tới nhà bếp ăn thứ gì mất công mà không ngon, liền tới phòng ta, vẫn lưu lại một suất ta chưa có ăn, đồ ăn của công chúa, hẳn là không tệ đối với ca ca đâu.” Phong Lục Vu đáp.
“ Sợ là không ổn...” Lê Tỉnh cảm giác một cái không lành sự tình.
Cho dù trên địa phận Phong La Quốc, 16 tuổi có thể thành hôn, nhưng, Phong Lục Vu đây có khi vẫn chưa đạt đến độ tuổi ấy, càng là Lê Tỉnh không phải Lưu Kim toàn quyền, sẽ có biến số, nhỡ cái song hồn này làm chuyện đại nghịch bất đạo, trời đất không dung, đúng là vô phương đi trốn, trời đất không dung.
“ Yên tâm, Cấm Quận trừ ngươi ra đều là kẻ lạnh nhạt vô lo, giờ trong tẩm cung ta có phát ra váng trời tiếng động, cũng không có kẻ nào quan tâm.” Phong Lục Vu đáp gọn.
Lê Tỉnh trong mắt hiện ra một tia không dám tin...
Cái này tiểu công chúa, hướng hắn dâng đến miệng tiện nghi !
“ Tiểu Vu, ngươi yên tâm, ca ca không phải kẻ lòng lang dạ sói, không bao giờ động đến thân ngươi.” Lê Tỉnh ngay lập tức phải hướng nàng trấn an.
Phong Lục Vu lừ mắt, nàng rõ ràng, nam nhân đối với nàng rất ít kẻ không có thèm thuồng, cái này Tỉnh ca càng là không phải, hắn tới, đơn thuần là chuyện sớm muộn.
“ Vậy ca ca có đi hay không ??”
“ Ta đi.”
.......
Lê Tỉnh bám theo Phong Lục Vu, hiên ngang bước vào một cái đại điện, ngợp ra là sắc thanh thanh tú tú các loại kì hoa diệu thảo.
Phong Lục Vu đối với nhân tâm, chính là thấu đạt, tuy tuổi tác không lớn nhưng ngược lại đối với đời hiểu rõ vô cùng, biết bỏ nhỏ lấy lớn, biết lợi ta hại người, chung quy lâu ngày sinh ra chán nản với nhân sinh.
Thực vật liền không như vậy, căn bản là không có linh tính, không có lý trí, nàng có thể uốn nắn, cũng có thể trò chuyện, bọn chúng sẽ lắng nghe, chân thành vô cùng mà lắng nghe, hoàn toàn không phải nhân loại một dạng nhiều lúc dối lừa.
“ Thực vật, ta cũng rất ưa thích, là thứ vô cùng trắng khiết tinh tế đồ.” Lê Tỉnh tháo xuống mũ sắt Cấm Quân, tóc lộ ra một màu trắng bạch kim vô cùng kinh diễm mà tự nhiên, khẽ cảm thán.
Phong Lục Vu không đáp, đơn thuần gật nhẹ cái đầu, vị này Tỉnh ca rất là thấu đạt lẽ đời.
“ Tiểu Vu, ngươi không phải nói là muốn nghe chuyện sao, ta Tỉnh ca trước hết vẫn phải kể cho ngươi nghe rồi mới đi được.” Lê Tỉnh sực nhớ, nói ra.
“ Ừm, Tỉnh ca cứ nói, ta luôn sẵn sàng nghe !” Phong Lục Vu nhận ra thái độ Lê Tỉnh rất giống kẻ ngốc, chân thực mà thật thà, lòng cũng vui lên một ít.
“ Nếu vậy kiếm nơi gốc cây này ngồi một chút, nếu tâm thế không thoải mái, không tài nào nghe hết tài ta kể.” Lê Tỉnh chỉ một gốc đại thụ rợp bóng, nói.
“ Toàn bộ nghe theo Tỉnh ca.” Phong Lục Vu đáp.
Lê Tỉnh an vị, lắc lư một chút cho thoải mái, nhìn Phong Lục Vu ngồi xuống bên cạnh mình, tâm cũng có chút nhảy nhót, bắt đầu hắng giọng kể:
“ Vào một cái thời điểm không lâu trước đây, có một vị anh hùng, thân mang theo tính mạng của mấy chục triệu người từ đủ loại thành trì, đã vô cùng táo bạo mà cứu lấy từng đó sinh mạng.
Hắn biết rằng từng kia người có bệnh, căn bản phải lấy được thuốc giải mới có thể cứu lấy, liền cũng không chút nào do dự đi thẳng đến địch nhân sào huyệt, mong rằng hảo hảo oanh tạc một trận lấy ra đồi vật.
Hắn mang theo hai cái huynh đệ, một cái cộng sự, phân phó cho hai huynh đệ tới làm nhiệm vụ đánh lạc hướng, thu hút lực lượng quân địch, dàn mỏng phòng ngự để hắn có thể công phá.
Trên đường, hắn vô tình gặp một kẻ thần bí, theo nhận định sơ bộ, đối phương là không có ý xấu, cũng chỉ muốn cùng hắn sát cánh đi lấy về thuốc giải...”
“ Tên kia chắc chắc là có vấn đề !” Phong Lục Vu ngắt lời, nói ra.
“ Từ từ, nghe ta kể cho ngọn ngành, tiếp đến, vị anh hùng kia vẫn cho kẻ thần bí đi theo, hắn quả thực có trợ lực rất lớn, giúp anh hùng và cộng sự tiếp cận phòng chứa thuốc giải thành công...”
“ Sau đó kẻ thần bí trở mặt, quay sang bẫy hai người trong phòng thuốc giải đúng không ??” Phong Lục Vu nôn nóng chen vào.
“ Khi ở trong phòng chứa thuốc giải, vị cộng sự kia nhận nhiệm vụ lấy thuốc, vị anh hùng thì canh ngoài cửa, bỗng thấy kẻ thần bí kia vác đao tới đuổi đánh...”
“ Ta đã nói rồi mà !!” Phong Lục Vu hung hăng.
“ Vị anh hùng ngược lại là không thấy kẻ thần bí muốn phản bội, hắn nhìn xa hơn một chút, thấy đằng sau còn một toán quân lớn kéo đến, nhận ra chính kẻ thần bí đang muốn thông báo cho hắn chạy, liền nhanh chóng kéo cộng sự thoát ly.
Anh hùng và cộng sự chạy đến cuối đường, bị ép vào một căn phòng, đóng cửa thủ bên trong, không bao lâu sau liền bị toàn bộ vây khốn.
Bên ngoài, kẻ thần bí kia quy hàng quân địch, miệng lại nói muốn tự tay giết anh hùng, được địch cấp cho một loại vũ khí hủy diệt, phá cửa vào trong phòng.
Anh hung nhìn kẻ thần bí, kẻ thần bí nhìn anh hùng, cả hai bất giác cười lớn, cộng sự bên cạnh nước mắt ròng ròng, vô cùng phẫn nộ nhìn kẻ kia thần bí.
Kẻ thần bí bắn nát tay trái anh hùng, ngay lập tức khiến hắn khụy xuống, máu chảy như suối, cộng sự càng là như cắt ruột cay đắng, định liều chết với kẻ thần bí.
Nhưng, sau khi bắn, tường cũng thủng một lỗ lớn, kẻ thần bí đưa anh hùng thoát khỏi đó bằng đường ấy, sau đó quay lại, nhặt lên cánh tay trái bị lìa, hắn đưa cho quân địch, nhờ vậy mà ai ai cũng tưởng anh hùng đã chết.” Lê Tỉnh dứt lời, nhìn sang Phong Lục Vu, mắt lộ ra một tia ôn hòa, như viết mấy chữ ngươi nghe hết có thấy hay không.
“ Ừm, câu chuyện của Tỉnh ca, quả thực là rất thú vị, có hai lần lật, lại càng có một cái thân cận đáng tin cậy cộng sự, chắc chắn là người khác giới với anh hùng.” Phong Lục Vu rùng mình, trong đầu suy diễn vô số cảm xúc thật giả lẫn lộn, cuối cùng nói ra.
“ Chính là như vậy, nhân tâm không phải ai cũng thâm tàng khó đoán, mà kể cả khó đoán, họ cũng chưa chắc là kẻ xấu.” Lê Tỉnh đem kinh nghiệm của mình nói ra.
“ Ừ, ta đoán, về sau anh hùng cùng cộng sự sẽ sống bên nhau hạnh phúc, càng là sẽ được mấy chục triệu dân tung hô.” Phong Lục Vu ngả đầu vào lòng Lê Tỉnh, cảm nhận hơi ấm của tiểu ca ca mà nói.
Lê Tỉnh giật mình, có chút thán phục cái mạnh bạo của thiếu nữ này, nếu như hắn có dục tâm, hẳn là lúc này đã vang trời tiếng động, nhưng, cũng là nghĩ lại, nếu quá mức thấu đạt người khác tình cảm, ngược lại là không thể cảm nhận hơi ấm chân chính, Phong Lục Vu đối với khoảnh khắc này là truy tìm thứ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.