Chương 63
Cục Nước Đá
30/08/2023
Quán karaoke đã đặt nằm tại Tây Thành, phần lớn học sinh A1 đều ở Tây Thành nên tiện gặp nhau.
Doãn Triệt đặt một phòng bao to, ai muốn tham gia đều có thể tới, chứa cả lớp cũng không thành vấn đề.
Tụi Trần Oánh Oánh đến sớm, mua hoa quả và nước uống vì chê đồ trong quán karaoke quá đắt.
"Anh Triệt bao, bà tiết kiệm hộ cậu ấy làm gì? Cậu ấy đầy tiền mà?" Chương Khả băn khoăn.
Trần Oánh Oáng bày nước uống ra: "Đầy tiền là nên bị chặt chém hả? Tiền của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống."
Khách có mặt gần đông đủ, chủ xị mới thong dong đến muộn.
Doãn Triệt vừa ngồi sau xe mô tô của Tưởng Nghiêu, tóc bị mũ bảo hiểm đè rối, lấy tay chỉnh qua loa: "Ngại quá, tôi đến muộn."
Đúng lúc nhân viên phục vụ bê bia tặng vào, Chương Khả không ngại to chuyện gào ầm lên: "Anh Triệt! Phạt rượu!"
Một đám học sinh ngoan ngày thường hầu như không bao giờ rượu chè, lúc này ảnh hưởng bởi bầu không khí bung xoã nên cũng ồn ào theo: "Anh Triệt! Không uống là không xong đâu!"
Nhân viên phục vụ thức thời rót một cốc bia, Doãn Triệt không ngượng nghịu, thò tay lấy nhưng bị Tưởng Nghiêu giành trước: "Cậu ấy không uống, tôi uống thay cậu ấy."
Trong khi cả lũ chưa kịp phản đối, Tưởng Nghiêu đã ngẩng đầu, yết hầu chuyển động, tu một hơi cạn sạch.
"Vãi chưởng anh Nghiêu trâu bò!"
"Đỉnh ghê!"
"Cốc nữa đê!"
Tưởng Nghiêu xua tay: "Chốc nữa hẵng uống, có phải hôm nay đến nhậu đâu."
Hắn thoải mái uống cạn khiến cả phòng lập tức nóng lên. Chương Khả tiên phong chọn vài bài nhạc sung để góp vui, hát rống không ra nhịp điệu, ba phút sau bị Quách Chí Hùng chuyển bài không thương tiếc, thay bằng một bản tình ca đang thịnh hành: "Cút cút cút, để tao hát tặng anh Triệt một bài."
Nói vậy chứ hôm nay hắn dẫn theo bạn gái, rốt cuộc hát cho ai nghe thì không nói cũng rõ.
"Gấu trông cao lớn thô kệch mà không ngờ hát hay phết." Trần Oánh Oánh chìm đắm trong giai điệu bản tình ca, khen thật lòng.
Hàn Mộng: "Cái này gọi là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, ví dụ như tôi, tuy ngoại hình đẹp nhưng thực tế siêu manly."
"Thôi xin người, bớt dát vàng lên mặt mình đi."
Quách Chí Hùng hát xong được vỗ tay không ngớt, ngại ngùng cười với bạn gái, sau đó chuyển micro đi: "Bài tiếp ai hát đấy?"
"Em ạ!" Lâm Viễn giơ tay nhận mic: "Đàn anh ơi, bọn mình song ca nhé?"
Dương Diệc Lạc đỏ mặt: "Ừm..."
Hàn Mộng nhìn mấy đôi chim cu chói mù mắt, khoác vai Tưởng Nghiêu: "Chậc chậc ghen tị vãi, sau một năm sao ai ai cũng có người yêu hết vậy? Hình như chỉ mình tôi trải qua lớp 11 trong vô ích."
Tưởng Nghiêu cười: "Muốn anh đây dạy ông cách theo đuổi người ta không?"
"Bố ơi con muốn nghe."
"Thật ra rất đơn giản, chỉ cần kiên trì đối xử tốt với người ta, người bình thường đều sẽ cảm động, nói thêm mấy lời bùi tai nữa là biết đâu người ta sẽ một lòng một dạ với ông." Giọng Tưởng Nghiêu khá là đắc ý: "Ông xem, ngay cả anh Triệt của ông cũng bị tôi làm cho rung động đấy."
Doãn Triệt ngồi cạnh hắn, nghe hắn nói thì tâm trạng phức tạp một cách khó hiểu.
Dường như Tưởng Nghiêu đang khoe khoang chiến lợi phẩm.
Dương Diệc Lạc và Lâm Viễn hát xong, micro lại rơi vào tay người khác, đám còn lại rảnh rang, có người gợi ý chơi trò chơi, nhanh chóng được toàn thể biểu quyết thông qua.
Doãn Triệt đã ám ảnh với trò 24 điểm: "Đừng chơi trò dùng não."
Chương Khả giơ hai tay hai chân tán thành.
Cuối cùng họ chọn một trò trong danh sách các trò chơi khi tụ tập ở trên mạng, tên là "tôi có bạn không có". Quy tắc rất đơn giản, lần lượt mỗi người nói một việc mà chỉ mình mình từng làm còn người khác thì không, nhưng nếu có người làm trùng thì phải chịu phạt.
Đầu tiên mọi người viết hình phạt có thể nghĩ ra lên giấy, chất đống lại để lát nữa người bị phạt bốc thăm.
Trò chơi bắt đầu.
Hàn Mộng nói trước: "Thật ra mỗi cuối tuần tao đều tắm cánh hoa hồng."
Quách Chí Hùng: "Đúng kiểu của mày."
Chương Khả: "Có mỗi mày thôi."
Hàn Mộng vượt qua suôn sẻ.
Dương Diệc Lạc là người thứ hai: "Tớ... vẽ xong một bức tranh chân dung trong một tiếng."
Chương Khả: "Cái này chắc Lâm Viễn cũng làm rồi nhỉ! Nhóc ấy cũng thuộc câu lạc bộ phác hoạ mà."
Lâm Viễn mỉm cười: "Em mới học một năm, không giỏi như thế ạ."
Không biết cậu chàng nói thật hay đơn thuần là không muốn người yêu mình chịu phạt, tóm lại Dương Diệc Lạc cũng vượt qua suôn sẻ. Sau vài lượt chơi nữa mọi người mới phát hiện, hoá ra dù là bạn học sớm chiều bên nhau thì cũng có rất nhiều bí mật và năng lực đặc thù không ai hay biết.
Đến lượt Doãn Triệt, cậu chưa lên tiếng thì đám còn lại đã nói thay cậu: "Tôi đoán anh Triệt muốn bảo mình từng đánh rất nhiều người."
"Việc anh Triệt từng làm mà bọn mình chưa làm có quá nhiều."
"Đúng vậy, tao cảm thấy mỗi việc anh Triệt làm tao đều không biết làm hô hô."
Bất ngờ là Doãn Triệt không nhắc những sự tích huy hoàng của một trùm trường như mọi người nghĩ, mà chỉ vào cổ mình: "Chỗ này của tôi từng làm phẫu thuật."
Tay cầm nước của Tưởng Nghiêu khựng lại.
Chỗ Doãn Triệt chỉ bị áo che nên không thể nhìn thấy, nhưng không ai nghi ngờ cậu bịa chuyện.
"Việc này không phải từng làm đúng không? Nên là từng trải qua chứ?" Có người thắc mắc.
"Hahaha tỉ mẩn thế mày?"
"Ôi trời chơi trò chơi mà, không cần nghiêm túc vậy đâu, tụi mày phiên phiến đi."
Vì thế Doãn Triệt cũng vượt qua, đến lượt Tưởng Nghiêu.
"Chắc cú anh Nghiêu cũng từng làm rất nhiều việc bọn mình chưa làm."
"Cuộc đời nam thần người thường như tao có thể trải qua sao?"
"Xin người, đừng tâng bốc tôi." Tưởng Nghiêu cười mắng, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Tôi đã làm một việc rất quá đáng, có lẽ sẽ không được tha thứ."
Doãn Triệt nghiêng đầu nhìn hắn, đúng lúc chạm ánh mắt hắn.
Phòng bao đèn mờ tối, ánh mắt Tưởng Nghiêu cũng rất tối, không nhìn rõ trong đó cất giấu cảm xúc gì.
Cậu không muốn tìm tòi kỹ.
Con người ta luôn có một vài bí mật không muốn người khác biết, Tưởng Nghiêu đã không chủ động đề cập với cậu thì hẳn là không muốn cho cậu biết.
Đồng thời cậu cũng có bí mật không muốn cho Tưởng Nghiêu biết, mọi người đều giống nhau.
Lòng hiếu kỳ của đám còn lại bị khơi gợi: "Gì thế gì thế, ai chơi nói nửa chừng."
Nhưng Tưởng Nghiêu không nói tiếp, thẳng thừng rút giấy: "Thôi, tôi chọn chịu phạt."
Phần mà mọi người mong chờ nhất trong trò chơi là hình phạt, nháy mắt đã không đứa nào quan tâm rốt cuộc Tưởng Nghiêu ám chỉ việc gì, đồng loạt nghển cổ nhìn hình phạt viết trên mẩu giấy hắn rút được.
Hàn Mộng ở gần nhất trông thấy thì cười khùng: "Ai nghĩ ra hình phạt đây? Gớm vãi."
Tưởng Nghiêu bất lực mở mẩu giấy, bên trên viết: Hôn mu bàn tay mình một cách thật tình cảm trong mười giây.
Hình phạt không khó, nhưng thực hiện trước con mắt của bao nhiêu người thì vừa xấu hổ vừa mất mặt.
"Anh Nghiêu triển đê! Đến lúc thể hiện kỹ thuật hôn của cậu rồi!" Chương Khả hét lung tung.
"Tôi lấy đâu ra kỹ thuật hôn..." Tưởng Nghiêu cười gượng, áp mu bàn tay lên môi, hôn mấy cái cho đủ mười giây: "Xong rồi đấy, người tiếp theo."
Cả bọn cười đùa ầm ĩ, chê hắn qua loa, phạt uống thêm một cốc mới coi như qua.
Chơi được nửa chừng, ứng dụng chọn bài đã phát bảy tám bài hát, bài tiếp theo do Tưởng Nghiêu chọn, Chương Khả đưa micro cho hắn: "Anh Nghiêu hát không?"
Tưởng Nghiêu toan nhận micro thì Doãn Triệt bên cạnh bỗng đứng dậy: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại."
"Bỏ qua đi." Tưởng Nghiêu đi theo.
Doãn Triệt đặt một phòng bao to, ai muốn tham gia đều có thể tới, chứa cả lớp cũng không thành vấn đề.
Tụi Trần Oánh Oánh đến sớm, mua hoa quả và nước uống vì chê đồ trong quán karaoke quá đắt.
"Anh Triệt bao, bà tiết kiệm hộ cậu ấy làm gì? Cậu ấy đầy tiền mà?" Chương Khả băn khoăn.
Trần Oánh Oáng bày nước uống ra: "Đầy tiền là nên bị chặt chém hả? Tiền của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống."
Khách có mặt gần đông đủ, chủ xị mới thong dong đến muộn.
Doãn Triệt vừa ngồi sau xe mô tô của Tưởng Nghiêu, tóc bị mũ bảo hiểm đè rối, lấy tay chỉnh qua loa: "Ngại quá, tôi đến muộn."
Đúng lúc nhân viên phục vụ bê bia tặng vào, Chương Khả không ngại to chuyện gào ầm lên: "Anh Triệt! Phạt rượu!"
Một đám học sinh ngoan ngày thường hầu như không bao giờ rượu chè, lúc này ảnh hưởng bởi bầu không khí bung xoã nên cũng ồn ào theo: "Anh Triệt! Không uống là không xong đâu!"
Nhân viên phục vụ thức thời rót một cốc bia, Doãn Triệt không ngượng nghịu, thò tay lấy nhưng bị Tưởng Nghiêu giành trước: "Cậu ấy không uống, tôi uống thay cậu ấy."
Trong khi cả lũ chưa kịp phản đối, Tưởng Nghiêu đã ngẩng đầu, yết hầu chuyển động, tu một hơi cạn sạch.
"Vãi chưởng anh Nghiêu trâu bò!"
"Đỉnh ghê!"
"Cốc nữa đê!"
Tưởng Nghiêu xua tay: "Chốc nữa hẵng uống, có phải hôm nay đến nhậu đâu."
Hắn thoải mái uống cạn khiến cả phòng lập tức nóng lên. Chương Khả tiên phong chọn vài bài nhạc sung để góp vui, hát rống không ra nhịp điệu, ba phút sau bị Quách Chí Hùng chuyển bài không thương tiếc, thay bằng một bản tình ca đang thịnh hành: "Cút cút cút, để tao hát tặng anh Triệt một bài."
Nói vậy chứ hôm nay hắn dẫn theo bạn gái, rốt cuộc hát cho ai nghe thì không nói cũng rõ.
"Gấu trông cao lớn thô kệch mà không ngờ hát hay phết." Trần Oánh Oánh chìm đắm trong giai điệu bản tình ca, khen thật lòng.
Hàn Mộng: "Cái này gọi là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, ví dụ như tôi, tuy ngoại hình đẹp nhưng thực tế siêu manly."
"Thôi xin người, bớt dát vàng lên mặt mình đi."
Quách Chí Hùng hát xong được vỗ tay không ngớt, ngại ngùng cười với bạn gái, sau đó chuyển micro đi: "Bài tiếp ai hát đấy?"
"Em ạ!" Lâm Viễn giơ tay nhận mic: "Đàn anh ơi, bọn mình song ca nhé?"
Dương Diệc Lạc đỏ mặt: "Ừm..."
Hàn Mộng nhìn mấy đôi chim cu chói mù mắt, khoác vai Tưởng Nghiêu: "Chậc chậc ghen tị vãi, sau một năm sao ai ai cũng có người yêu hết vậy? Hình như chỉ mình tôi trải qua lớp 11 trong vô ích."
Tưởng Nghiêu cười: "Muốn anh đây dạy ông cách theo đuổi người ta không?"
"Bố ơi con muốn nghe."
"Thật ra rất đơn giản, chỉ cần kiên trì đối xử tốt với người ta, người bình thường đều sẽ cảm động, nói thêm mấy lời bùi tai nữa là biết đâu người ta sẽ một lòng một dạ với ông." Giọng Tưởng Nghiêu khá là đắc ý: "Ông xem, ngay cả anh Triệt của ông cũng bị tôi làm cho rung động đấy."
Doãn Triệt ngồi cạnh hắn, nghe hắn nói thì tâm trạng phức tạp một cách khó hiểu.
Dường như Tưởng Nghiêu đang khoe khoang chiến lợi phẩm.
Dương Diệc Lạc và Lâm Viễn hát xong, micro lại rơi vào tay người khác, đám còn lại rảnh rang, có người gợi ý chơi trò chơi, nhanh chóng được toàn thể biểu quyết thông qua.
Doãn Triệt đã ám ảnh với trò 24 điểm: "Đừng chơi trò dùng não."
Chương Khả giơ hai tay hai chân tán thành.
Cuối cùng họ chọn một trò trong danh sách các trò chơi khi tụ tập ở trên mạng, tên là "tôi có bạn không có". Quy tắc rất đơn giản, lần lượt mỗi người nói một việc mà chỉ mình mình từng làm còn người khác thì không, nhưng nếu có người làm trùng thì phải chịu phạt.
Đầu tiên mọi người viết hình phạt có thể nghĩ ra lên giấy, chất đống lại để lát nữa người bị phạt bốc thăm.
Trò chơi bắt đầu.
Hàn Mộng nói trước: "Thật ra mỗi cuối tuần tao đều tắm cánh hoa hồng."
Quách Chí Hùng: "Đúng kiểu của mày."
Chương Khả: "Có mỗi mày thôi."
Hàn Mộng vượt qua suôn sẻ.
Dương Diệc Lạc là người thứ hai: "Tớ... vẽ xong một bức tranh chân dung trong một tiếng."
Chương Khả: "Cái này chắc Lâm Viễn cũng làm rồi nhỉ! Nhóc ấy cũng thuộc câu lạc bộ phác hoạ mà."
Lâm Viễn mỉm cười: "Em mới học một năm, không giỏi như thế ạ."
Không biết cậu chàng nói thật hay đơn thuần là không muốn người yêu mình chịu phạt, tóm lại Dương Diệc Lạc cũng vượt qua suôn sẻ. Sau vài lượt chơi nữa mọi người mới phát hiện, hoá ra dù là bạn học sớm chiều bên nhau thì cũng có rất nhiều bí mật và năng lực đặc thù không ai hay biết.
Đến lượt Doãn Triệt, cậu chưa lên tiếng thì đám còn lại đã nói thay cậu: "Tôi đoán anh Triệt muốn bảo mình từng đánh rất nhiều người."
"Việc anh Triệt từng làm mà bọn mình chưa làm có quá nhiều."
"Đúng vậy, tao cảm thấy mỗi việc anh Triệt làm tao đều không biết làm hô hô."
Bất ngờ là Doãn Triệt không nhắc những sự tích huy hoàng của một trùm trường như mọi người nghĩ, mà chỉ vào cổ mình: "Chỗ này của tôi từng làm phẫu thuật."
Tay cầm nước của Tưởng Nghiêu khựng lại.
Chỗ Doãn Triệt chỉ bị áo che nên không thể nhìn thấy, nhưng không ai nghi ngờ cậu bịa chuyện.
"Việc này không phải từng làm đúng không? Nên là từng trải qua chứ?" Có người thắc mắc.
"Hahaha tỉ mẩn thế mày?"
"Ôi trời chơi trò chơi mà, không cần nghiêm túc vậy đâu, tụi mày phiên phiến đi."
Vì thế Doãn Triệt cũng vượt qua, đến lượt Tưởng Nghiêu.
"Chắc cú anh Nghiêu cũng từng làm rất nhiều việc bọn mình chưa làm."
"Cuộc đời nam thần người thường như tao có thể trải qua sao?"
"Xin người, đừng tâng bốc tôi." Tưởng Nghiêu cười mắng, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Tôi đã làm một việc rất quá đáng, có lẽ sẽ không được tha thứ."
Doãn Triệt nghiêng đầu nhìn hắn, đúng lúc chạm ánh mắt hắn.
Phòng bao đèn mờ tối, ánh mắt Tưởng Nghiêu cũng rất tối, không nhìn rõ trong đó cất giấu cảm xúc gì.
Cậu không muốn tìm tòi kỹ.
Con người ta luôn có một vài bí mật không muốn người khác biết, Tưởng Nghiêu đã không chủ động đề cập với cậu thì hẳn là không muốn cho cậu biết.
Đồng thời cậu cũng có bí mật không muốn cho Tưởng Nghiêu biết, mọi người đều giống nhau.
Lòng hiếu kỳ của đám còn lại bị khơi gợi: "Gì thế gì thế, ai chơi nói nửa chừng."
Nhưng Tưởng Nghiêu không nói tiếp, thẳng thừng rút giấy: "Thôi, tôi chọn chịu phạt."
Phần mà mọi người mong chờ nhất trong trò chơi là hình phạt, nháy mắt đã không đứa nào quan tâm rốt cuộc Tưởng Nghiêu ám chỉ việc gì, đồng loạt nghển cổ nhìn hình phạt viết trên mẩu giấy hắn rút được.
Hàn Mộng ở gần nhất trông thấy thì cười khùng: "Ai nghĩ ra hình phạt đây? Gớm vãi."
Tưởng Nghiêu bất lực mở mẩu giấy, bên trên viết: Hôn mu bàn tay mình một cách thật tình cảm trong mười giây.
Hình phạt không khó, nhưng thực hiện trước con mắt của bao nhiêu người thì vừa xấu hổ vừa mất mặt.
"Anh Nghiêu triển đê! Đến lúc thể hiện kỹ thuật hôn của cậu rồi!" Chương Khả hét lung tung.
"Tôi lấy đâu ra kỹ thuật hôn..." Tưởng Nghiêu cười gượng, áp mu bàn tay lên môi, hôn mấy cái cho đủ mười giây: "Xong rồi đấy, người tiếp theo."
Cả bọn cười đùa ầm ĩ, chê hắn qua loa, phạt uống thêm một cốc mới coi như qua.
Chơi được nửa chừng, ứng dụng chọn bài đã phát bảy tám bài hát, bài tiếp theo do Tưởng Nghiêu chọn, Chương Khả đưa micro cho hắn: "Anh Nghiêu hát không?"
Tưởng Nghiêu toan nhận micro thì Doãn Triệt bên cạnh bỗng đứng dậy: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại."
"Bỏ qua đi." Tưởng Nghiêu đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.