Chương 70
Cục Nước Đá
30/08/2023
Trong nhà máy bẩn thỉu trống trải, cửa sổ kính vỡ tung tóe không cản nổi mưa to gió lớn, lạnh lẽo ẩm ướt chẳng khác ngoài trời, thậm chí còn quá hơn.
Doãn Triệt nhắm mắt không nói một lời, những tên khác chán chường nghịch điện thoại. Từng giây từng phút trôi qua, đến tận sáu giờ rưỡi, tiết tự học tối của Trung học số 1 đã bắt đầu mà Tưởng Nghiêu vẫn chưa quay lại.
"Anh Triệu, sao thằng họ Tưởng đi lâu thế?" Phan Huy hỏi.
"Kiểu này là sợ rồi." Triệu Tranh Thắng đợi thêm một lúc thì hết kiên nhẫn, đi tới ngồi xuống trước mặt cậu bạn bị trói trên đất: "Bé đáng yêu, người yêu cưng không cần cưng nữa rồi, làm sao bây giờ nhỉ? Gọi điện thoại cho nó bảo nó quay lại được không, nếu không anh phải cho cưng chịu khổ thôi."
Doãn Triệt nhắm mắt: "Cút."
"Hơ, đã ra nông nỗi này còn ngông." Triệu Tranh Thắng đứng dậy: "Mày đừng có mà kiêu căng, tao nói cho mày biết tao nhớ mày sợ gì đấy."
Gã lục lọi đống gậy gộc mang theo để ở bên cạnh, tìm được dùi cui điện: "Hỏi mày lần nữa, có gọi không?"
Doãn Triệt mở mắt, đáy mắt lạnh lẽo: "Trả lời mày lần nữa, cút."
Triệu Tranh Thắng giơ tay vụt mạnh gậy xuống: "Không biết tốt xấu!"
Doãn Triệt kêu rên, lăn nửa vòng như cá mắc cạn, giãy hai cái rồi không còn nhúc nhích.
Cậu không có sức cựa quậy, tầm mắt quay cuồng.
"Lại giả chết? Mày tưởng ông vẫn bị lừa á?" Triệu Tranh Thắng tiện tay vớ bao thuốc lá, châm lửa đưa lên miệng ngậm, tự mình gọi điện thoại.
"Đệch mợ, không ngờ nó cúp máy."
Doãn Triệt bật cười: "Kế hoạch của chúng mày thất bại rồi?"
Lời cậu nói đã hoàn toàn chọc giận Triệu Tranh Thắng: "Con mẹ nó, ngay cả người yêu mà thằng họ Tưởng cũng không cần, bọn mày còn khách sáo làm gì? Đè nó lại."
Lũ kia lập tức đi sang cởi dây thừng, giữ chặt chân tay cậu. Triệu Tranh Thắng đạp bụng cậu, sau đó gạt công tắc dùi cui điện đánh cậu: "Dù sao cái này cũng chẳng giật chết người được, tao với mày dây dưa đi, xem đứa nào không chịu nổi trước."
Vốn dĩ dùi cui quất không đau mấy, Triệu Thanh Thắng không dám ra tay độc ác thật.
Nhưng tim cậu lại đau nhói từng cơn.
Doãn Triệt co quắp, gắng sức tránh những bộ phận quan trọng, nhưng dòng điện vẫn len lỏi vào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể.
Trị liệu giật điện ở bệnh viện giúp cậu có thể chống đỡ thêm mấy phút, tuy nhiên sau mấy phút ấy, phòng tuyến bắt đầu sụp đổ.
Cậu không kìm được run rẩy và co giật, bụng cuộn trào mãnh liệt, không ngăn nổi cơn nôn khan.
Dùi cui vẫn không ngừng giáng xuống.
Triệu Tranh Thắng vừa chửi vừa đánh cậu, đầu thuốc lá ngậm trong miệng thoắt sáng thoắt tối.
Giữa lúc tránh cây dùi cui, Doãn Triệt vô tình ngước mắt, bắt gặp ánh lửa màu đỏ cam thì chợt sững người, quên tiệt rời tầm nhìn.
Cậu nhìn chằm chằm rất lâu, lâu đến mức con ngươi dần co rút, cảnh vật trước mắt trở nên mờ nhòa. Một thoáng ngẩn ngơ, dường như cậu trông thấy khuôn mặt của Triệu Tranh Thắng móp méo biến dạng giữa ánh lửa, trùng khít với khuôn mặt che kín trong ký ức xa xưa.
Rất quen... Mọi thứ đều rất quen.
Cậu ngỡ ngàng ngó dáo dác.
Nhà máy bỏ hoang u ám, đầu thuốc lá sáng rực tỏa khói, điện giật liên tục không ngớt, alpha giữ tay chân cậu, thanh cốt thép rải rác bên cạnh...
Đau đớn và tuyệt vọng như sắp chết.
Từng luồng điện quất vào thần kinh, tia lửa tóe ra, những đốm lửa li ti quấn lấy cơn đau rơi xuống như châm lên thứ gì trong cơ thể. Tâm trí hỗn độn thoắt nảy ra một ý nghĩ, ý nghĩ mà cậu từng suy ngẫm biết bao lần:
Vì sao khi đó không thể chết?
Nếu khi đó chết, cậu sẽ không phải sống lay lắt suốt mười năm ròng, sẽ không gặp Tưởng Nghiêu, sẽ không nhen nhóm hy vọng đi chữa bệnh, sẽ không cần trải qua tất thảy những việc này một lần nữa...
Mong muốn sống còn đã bị dày vò đến kiệt quệ từ đêm hôm ấy, khó khăn lắm mới được Tưởng Nghiêu khơi dậy một chút, thế nhưng vẫn không đủ, không thể chữa khỏi bệnh.
Cũng không thể níu giữ Tưởng Nghiêu.
Có khi từ lúc bắt đầu đã chỉ có một mình cậu coi là thật. Có lẽ Tưởng Nghiêu không phải nhất thời xúc động phạm sai lầm, mà hắn đang tìm kiếm mới mẻ như Doãn Trạch nói, chơi đùa với cậu mà thôi.
Không phải cậu chưa từng suy đoán khả năng này, chỉ là không muốn nghĩ kỹ.
Cậu không muốn nghĩ xấu cho Tưởng Nghiêu.
Thật ra cậu không rộng lượng hay thản nhiên đến thế. Cậu cũng muốn cãi một trận to, mắng mỏ nhau đã đời, thậm chí thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Tưởng Nghiêu. Nhưng rồi cậu lại cảm thấy không cần thiết.
Có lẽ khi sắp chết, con người ta cũng nhân từ hơn.
Tưởng Nghiêu bảo cậu không biết điều, vậy thì ít nhất vào giờ phút cuối cùng, cậu muốn để lại cho Tưởng Nghiêu một ấn tượng biết điều và lặng lẽ rời đi, để sau này nhắc về cậu với niềm vui mới, hắn không cần chỉ nhớ cậu là một "beta rất cụt hứng".
Cổ họng lờ mờ dâng lên vị tanh ngọt, mắt căng ra, Doãn Triệt khẽ khịt mũi.
"..." Triệu Tranh Thắng dừng tay: "Khóc cục cứt, biết đau rồi đúng không?"
Người trên đất không trả lời, nằm cứng đờ, mắt không có tiêu cự.
Không kêu đau cũng không kêu cứu, nước mắt trào ra từ đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Yên lặng quá đỗi, yên lặng như chết rồi vậy.
Triệu Tranh Thắng tắt dùi cui điện quẳng đi: "Mở mồm nói chuyện! Nghe thấy không! Đừng giả chết!"
Người trên đất vẫn không trả lời.
Triệu Tranh Thắng lại móc điện thoại ra gọi điện, suýt nữa cầm không chắc, cuộc gọi kết nối thì hét to: "Thằng họ Tưởng kia! Người yêu mày..."
Rầm! Cửa nhà máy bị đạp mở toang.
Người đến vội vã lao xộc vào.
"Cuối cùng mày cũng vác xác tới." Triệu Tranh Thắng chỉ người trên đất: "Xem người yêu mày khóc ra cái dạng gì rồi."
Doãn Triệt giật mình lấy lại ý thức vì tiếng đạp cửa cực lớn, khó nhọc chớp mắt mà vẫn không nhìn rõ, cậu muốn lau sạch vẻ nhếch nhác trên mặt nhưng tay đang bị nắm, không cựa quậy nổi.
Người đến đi tới ngồi trước mặt cậu, cất giọng hỏi: "Cậu ổn không?"
Câu hỏi như bay đến từ nơi rất xa.
Nhưng cậu đã nghe rõ, là giọng Tưởng Nghiêu.
"Không ổn lắm." Cậu cố gắng mỉm cười với Tưởng Nghiêu, chất lỏng mằn mặn chảy vào khoang miệng, không biết là máu hay nước mắt: "Anh ơi, em muốn chết."
Ý thức lại bắt đầu rời rạc, nhưng sự bất ổn trong cơ thể ngày càng rõ rệt, thứ vừa được châm lên càng cháy càng mạnh, như ngọn núi lửa đương ngủ yên chực chờ phun trào bất cứ lúc nào, thiêu đốt cậu thành tro bụi.
Tưởng Nghiêu túm vai cậu, dùng nhiều sức khiến cậu đau nhói, giọng hắn như đang phát run: "Tôi không cho phép..."
Không cho phép? Dựa vào đâu cơ chứ.
Tưởng Nghiêu tự tay nghiền nát hy vọng và can đảm ít ỏi của cậu thành bột mịn, vậy mà còn không cho cậu chết.
Không biết vì sao người đang túm cậu lại lơi lỏng, Doãn Triệt đặt tay lên mu bàn tay Tưởng Nghiêu, gỡ từng ngón tay của hắn ra.
"Cậu về đi... Chuyện về sau, tôi tự biết giải quyết."
"Cậu biết giải quyết cái quái gì!" Tưởng Nghiêu bỗng quá khích, tóm vai cậu lay thật mạnh: "Ngoài tự hại bản thân với tự sát thì cậu còn biết làm gì! Chữa bệnh như thế sao!"
"Không thì sao." Doãn Triệt không có sức suy xét sao hắn lại biết, chỉ muốn mau chóng kết thúc tất thảy tràng nực cười thảm thương này: "Tôi đã không chữa được rồi, bọn mình cũng chia tay rồi, mắc mớ gì cậu còn quản tôi."
"Tôi cứ muốn quản đấy! Bọn mình không chia tay, tôi cũng không cho cậu chết, nghe thấy chưa! Tôi không cho cậu chết!"
Tưởng Nghiêu hét đến mức cậu xém ù tai, trong người như có thứ gì đó nổ tung, xé toạc cậu thành trăm nghìn mảnh.
Lớp vỏ bọc bình tĩnh tan tành rốt ráo, cậu không thể tiếp tục giả vờ.
"Dựa vào đâu tôi phải nghe lời cậu... Cậu có tư cách gì?" Cậu mê man ngước mắt, nhìn đường nét mơ hồ trước mặt: "Tưởng Nghiêu, tôi xin cậu cút đi được không... Tôi không muốn thấy cậu một chút nào, tôi không hề muốn tha thứ cho cậu, tôi hận chết cậu rồi... Hiểu không? Hiểu rồi thì cút, để tôi chết thanh tịnh một chút."
Tưởng Nghiêu ôm chầm lấy cậu, cơ thể run rẩy.
Bao giờ cũng vậy, rõ ràng người bị bỏ rơi là cậu, người muốn chết cũng là cậu, nhưng Tưởng Nghiêu luôn tỏ ra đau đớn hơn cậu gấp nghìn lần, thậm chí giọng cũng nghẹn ngào:
"Đừng hận tôi..."
"Tôi bảo cút..."
"Xin cậu..."
"Tôi bảo cậu cút!"
Doãn Triệt nhấc tay, dùng tất cả chút sức lực cuối cùng đẩy người trước mặt, bất chợt có thứ gì đó rơi trên mu bàn tay.
Ấm nóng, ẩm ướt.
Cậu sững sờ.
"... Hận thì cứ hận đi, chỉ cần cậu có thể sống tiếp."
Tưởng Nghiêu kéo tay cậu ra, nhanh như cắt sáp lại cổ cậu...
Chiếc răng sắc nhọn xuyên thủng vết sẹo.
Con ngươi Doãn Triệt co lại.
Đau, đau hơn cả khoảnh khắc đầu thuốc lá làm bỏng tuyến thể, cậu không cảm nhận được bất cứ cảm giác nào khác ngoài cơn đau.
Đến khi kịp phản ứng, cậu giãy giụa quyết liệt, đấm túi bụi lên lưng Tưởng Nghiêu, nhưng Tưởng Nghiêu kiên quyết không buông như dã thú cắn chặt con mồi, ngang ngược rót pheromone của mình vào máu cậu.
Thứ gì đó cháy rừng rực trong cơ thể như tìm được đường trút ra, dâng lên cuồn cuộn, giây phút tiếp xúc với pheromone alpha, ngọn núi lửa ngủ yên đã lâu cuối cùng cũng phun trào.
Khí thế hung dữ đáng sợ, nháy mắt chiếm đóng toàn bộ cơ quan trong cơ thể ký chủ.
Doãn Triệt muốn hét lên nhưng cổ họng không bật ra tiếng, chỉ có thể mở to mắt nhìn xa xăm một cách vô hồn.
Sức lực nhanh chóng cạn kiệt, cánh tay dần buông thõng.
Trước khi bất tỉnh, một mùi hương lạ ùa vào khoang mũi, thứ mùi mà cậu chưa từng ngửi thấy.
Nồng đậm, mạnh mẽ.
Tuồng như chứa đựng sức sống bất tận.
Doãn Triệt nhắm mắt không nói một lời, những tên khác chán chường nghịch điện thoại. Từng giây từng phút trôi qua, đến tận sáu giờ rưỡi, tiết tự học tối của Trung học số 1 đã bắt đầu mà Tưởng Nghiêu vẫn chưa quay lại.
"Anh Triệu, sao thằng họ Tưởng đi lâu thế?" Phan Huy hỏi.
"Kiểu này là sợ rồi." Triệu Tranh Thắng đợi thêm một lúc thì hết kiên nhẫn, đi tới ngồi xuống trước mặt cậu bạn bị trói trên đất: "Bé đáng yêu, người yêu cưng không cần cưng nữa rồi, làm sao bây giờ nhỉ? Gọi điện thoại cho nó bảo nó quay lại được không, nếu không anh phải cho cưng chịu khổ thôi."
Doãn Triệt nhắm mắt: "Cút."
"Hơ, đã ra nông nỗi này còn ngông." Triệu Tranh Thắng đứng dậy: "Mày đừng có mà kiêu căng, tao nói cho mày biết tao nhớ mày sợ gì đấy."
Gã lục lọi đống gậy gộc mang theo để ở bên cạnh, tìm được dùi cui điện: "Hỏi mày lần nữa, có gọi không?"
Doãn Triệt mở mắt, đáy mắt lạnh lẽo: "Trả lời mày lần nữa, cút."
Triệu Tranh Thắng giơ tay vụt mạnh gậy xuống: "Không biết tốt xấu!"
Doãn Triệt kêu rên, lăn nửa vòng như cá mắc cạn, giãy hai cái rồi không còn nhúc nhích.
Cậu không có sức cựa quậy, tầm mắt quay cuồng.
"Lại giả chết? Mày tưởng ông vẫn bị lừa á?" Triệu Tranh Thắng tiện tay vớ bao thuốc lá, châm lửa đưa lên miệng ngậm, tự mình gọi điện thoại.
"Đệch mợ, không ngờ nó cúp máy."
Doãn Triệt bật cười: "Kế hoạch của chúng mày thất bại rồi?"
Lời cậu nói đã hoàn toàn chọc giận Triệu Tranh Thắng: "Con mẹ nó, ngay cả người yêu mà thằng họ Tưởng cũng không cần, bọn mày còn khách sáo làm gì? Đè nó lại."
Lũ kia lập tức đi sang cởi dây thừng, giữ chặt chân tay cậu. Triệu Tranh Thắng đạp bụng cậu, sau đó gạt công tắc dùi cui điện đánh cậu: "Dù sao cái này cũng chẳng giật chết người được, tao với mày dây dưa đi, xem đứa nào không chịu nổi trước."
Vốn dĩ dùi cui quất không đau mấy, Triệu Thanh Thắng không dám ra tay độc ác thật.
Nhưng tim cậu lại đau nhói từng cơn.
Doãn Triệt co quắp, gắng sức tránh những bộ phận quan trọng, nhưng dòng điện vẫn len lỏi vào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể.
Trị liệu giật điện ở bệnh viện giúp cậu có thể chống đỡ thêm mấy phút, tuy nhiên sau mấy phút ấy, phòng tuyến bắt đầu sụp đổ.
Cậu không kìm được run rẩy và co giật, bụng cuộn trào mãnh liệt, không ngăn nổi cơn nôn khan.
Dùi cui vẫn không ngừng giáng xuống.
Triệu Tranh Thắng vừa chửi vừa đánh cậu, đầu thuốc lá ngậm trong miệng thoắt sáng thoắt tối.
Giữa lúc tránh cây dùi cui, Doãn Triệt vô tình ngước mắt, bắt gặp ánh lửa màu đỏ cam thì chợt sững người, quên tiệt rời tầm nhìn.
Cậu nhìn chằm chằm rất lâu, lâu đến mức con ngươi dần co rút, cảnh vật trước mắt trở nên mờ nhòa. Một thoáng ngẩn ngơ, dường như cậu trông thấy khuôn mặt của Triệu Tranh Thắng móp méo biến dạng giữa ánh lửa, trùng khít với khuôn mặt che kín trong ký ức xa xưa.
Rất quen... Mọi thứ đều rất quen.
Cậu ngỡ ngàng ngó dáo dác.
Nhà máy bỏ hoang u ám, đầu thuốc lá sáng rực tỏa khói, điện giật liên tục không ngớt, alpha giữ tay chân cậu, thanh cốt thép rải rác bên cạnh...
Đau đớn và tuyệt vọng như sắp chết.
Từng luồng điện quất vào thần kinh, tia lửa tóe ra, những đốm lửa li ti quấn lấy cơn đau rơi xuống như châm lên thứ gì trong cơ thể. Tâm trí hỗn độn thoắt nảy ra một ý nghĩ, ý nghĩ mà cậu từng suy ngẫm biết bao lần:
Vì sao khi đó không thể chết?
Nếu khi đó chết, cậu sẽ không phải sống lay lắt suốt mười năm ròng, sẽ không gặp Tưởng Nghiêu, sẽ không nhen nhóm hy vọng đi chữa bệnh, sẽ không cần trải qua tất thảy những việc này một lần nữa...
Mong muốn sống còn đã bị dày vò đến kiệt quệ từ đêm hôm ấy, khó khăn lắm mới được Tưởng Nghiêu khơi dậy một chút, thế nhưng vẫn không đủ, không thể chữa khỏi bệnh.
Cũng không thể níu giữ Tưởng Nghiêu.
Có khi từ lúc bắt đầu đã chỉ có một mình cậu coi là thật. Có lẽ Tưởng Nghiêu không phải nhất thời xúc động phạm sai lầm, mà hắn đang tìm kiếm mới mẻ như Doãn Trạch nói, chơi đùa với cậu mà thôi.
Không phải cậu chưa từng suy đoán khả năng này, chỉ là không muốn nghĩ kỹ.
Cậu không muốn nghĩ xấu cho Tưởng Nghiêu.
Thật ra cậu không rộng lượng hay thản nhiên đến thế. Cậu cũng muốn cãi một trận to, mắng mỏ nhau đã đời, thậm chí thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Tưởng Nghiêu. Nhưng rồi cậu lại cảm thấy không cần thiết.
Có lẽ khi sắp chết, con người ta cũng nhân từ hơn.
Tưởng Nghiêu bảo cậu không biết điều, vậy thì ít nhất vào giờ phút cuối cùng, cậu muốn để lại cho Tưởng Nghiêu một ấn tượng biết điều và lặng lẽ rời đi, để sau này nhắc về cậu với niềm vui mới, hắn không cần chỉ nhớ cậu là một "beta rất cụt hứng".
Cổ họng lờ mờ dâng lên vị tanh ngọt, mắt căng ra, Doãn Triệt khẽ khịt mũi.
"..." Triệu Tranh Thắng dừng tay: "Khóc cục cứt, biết đau rồi đúng không?"
Người trên đất không trả lời, nằm cứng đờ, mắt không có tiêu cự.
Không kêu đau cũng không kêu cứu, nước mắt trào ra từ đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Yên lặng quá đỗi, yên lặng như chết rồi vậy.
Triệu Tranh Thắng tắt dùi cui điện quẳng đi: "Mở mồm nói chuyện! Nghe thấy không! Đừng giả chết!"
Người trên đất vẫn không trả lời.
Triệu Tranh Thắng lại móc điện thoại ra gọi điện, suýt nữa cầm không chắc, cuộc gọi kết nối thì hét to: "Thằng họ Tưởng kia! Người yêu mày..."
Rầm! Cửa nhà máy bị đạp mở toang.
Người đến vội vã lao xộc vào.
"Cuối cùng mày cũng vác xác tới." Triệu Tranh Thắng chỉ người trên đất: "Xem người yêu mày khóc ra cái dạng gì rồi."
Doãn Triệt giật mình lấy lại ý thức vì tiếng đạp cửa cực lớn, khó nhọc chớp mắt mà vẫn không nhìn rõ, cậu muốn lau sạch vẻ nhếch nhác trên mặt nhưng tay đang bị nắm, không cựa quậy nổi.
Người đến đi tới ngồi trước mặt cậu, cất giọng hỏi: "Cậu ổn không?"
Câu hỏi như bay đến từ nơi rất xa.
Nhưng cậu đã nghe rõ, là giọng Tưởng Nghiêu.
"Không ổn lắm." Cậu cố gắng mỉm cười với Tưởng Nghiêu, chất lỏng mằn mặn chảy vào khoang miệng, không biết là máu hay nước mắt: "Anh ơi, em muốn chết."
Ý thức lại bắt đầu rời rạc, nhưng sự bất ổn trong cơ thể ngày càng rõ rệt, thứ vừa được châm lên càng cháy càng mạnh, như ngọn núi lửa đương ngủ yên chực chờ phun trào bất cứ lúc nào, thiêu đốt cậu thành tro bụi.
Tưởng Nghiêu túm vai cậu, dùng nhiều sức khiến cậu đau nhói, giọng hắn như đang phát run: "Tôi không cho phép..."
Không cho phép? Dựa vào đâu cơ chứ.
Tưởng Nghiêu tự tay nghiền nát hy vọng và can đảm ít ỏi của cậu thành bột mịn, vậy mà còn không cho cậu chết.
Không biết vì sao người đang túm cậu lại lơi lỏng, Doãn Triệt đặt tay lên mu bàn tay Tưởng Nghiêu, gỡ từng ngón tay của hắn ra.
"Cậu về đi... Chuyện về sau, tôi tự biết giải quyết."
"Cậu biết giải quyết cái quái gì!" Tưởng Nghiêu bỗng quá khích, tóm vai cậu lay thật mạnh: "Ngoài tự hại bản thân với tự sát thì cậu còn biết làm gì! Chữa bệnh như thế sao!"
"Không thì sao." Doãn Triệt không có sức suy xét sao hắn lại biết, chỉ muốn mau chóng kết thúc tất thảy tràng nực cười thảm thương này: "Tôi đã không chữa được rồi, bọn mình cũng chia tay rồi, mắc mớ gì cậu còn quản tôi."
"Tôi cứ muốn quản đấy! Bọn mình không chia tay, tôi cũng không cho cậu chết, nghe thấy chưa! Tôi không cho cậu chết!"
Tưởng Nghiêu hét đến mức cậu xém ù tai, trong người như có thứ gì đó nổ tung, xé toạc cậu thành trăm nghìn mảnh.
Lớp vỏ bọc bình tĩnh tan tành rốt ráo, cậu không thể tiếp tục giả vờ.
"Dựa vào đâu tôi phải nghe lời cậu... Cậu có tư cách gì?" Cậu mê man ngước mắt, nhìn đường nét mơ hồ trước mặt: "Tưởng Nghiêu, tôi xin cậu cút đi được không... Tôi không muốn thấy cậu một chút nào, tôi không hề muốn tha thứ cho cậu, tôi hận chết cậu rồi... Hiểu không? Hiểu rồi thì cút, để tôi chết thanh tịnh một chút."
Tưởng Nghiêu ôm chầm lấy cậu, cơ thể run rẩy.
Bao giờ cũng vậy, rõ ràng người bị bỏ rơi là cậu, người muốn chết cũng là cậu, nhưng Tưởng Nghiêu luôn tỏ ra đau đớn hơn cậu gấp nghìn lần, thậm chí giọng cũng nghẹn ngào:
"Đừng hận tôi..."
"Tôi bảo cút..."
"Xin cậu..."
"Tôi bảo cậu cút!"
Doãn Triệt nhấc tay, dùng tất cả chút sức lực cuối cùng đẩy người trước mặt, bất chợt có thứ gì đó rơi trên mu bàn tay.
Ấm nóng, ẩm ướt.
Cậu sững sờ.
"... Hận thì cứ hận đi, chỉ cần cậu có thể sống tiếp."
Tưởng Nghiêu kéo tay cậu ra, nhanh như cắt sáp lại cổ cậu...
Chiếc răng sắc nhọn xuyên thủng vết sẹo.
Con ngươi Doãn Triệt co lại.
Đau, đau hơn cả khoảnh khắc đầu thuốc lá làm bỏng tuyến thể, cậu không cảm nhận được bất cứ cảm giác nào khác ngoài cơn đau.
Đến khi kịp phản ứng, cậu giãy giụa quyết liệt, đấm túi bụi lên lưng Tưởng Nghiêu, nhưng Tưởng Nghiêu kiên quyết không buông như dã thú cắn chặt con mồi, ngang ngược rót pheromone của mình vào máu cậu.
Thứ gì đó cháy rừng rực trong cơ thể như tìm được đường trút ra, dâng lên cuồn cuộn, giây phút tiếp xúc với pheromone alpha, ngọn núi lửa ngủ yên đã lâu cuối cùng cũng phun trào.
Khí thế hung dữ đáng sợ, nháy mắt chiếm đóng toàn bộ cơ quan trong cơ thể ký chủ.
Doãn Triệt muốn hét lên nhưng cổ họng không bật ra tiếng, chỉ có thể mở to mắt nhìn xa xăm một cách vô hồn.
Sức lực nhanh chóng cạn kiệt, cánh tay dần buông thõng.
Trước khi bất tỉnh, một mùi hương lạ ùa vào khoang mũi, thứ mùi mà cậu chưa từng ngửi thấy.
Nồng đậm, mạnh mẽ.
Tuồng như chứa đựng sức sống bất tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.