Chương 10
Băng Khối Nhi
11/09/2022
Sau tiết thể dục, căng tin chật cứng học sinh đến mua đồ uống, Trương
Khả từ trong đám đông lao ra, lấy bốn chai coca ướp đá, để lại một bình cho mình, còn lại ném cho ba người khác.
Hàn Mộng: "Aiya! Lạnh quá, ta nói muốn nhiệt độ bình thường mà."
Trương Khả cắt ngang: "Lão gia cậu lắm yêu cầu thế? Muốn nhiệt độ bình thường thì tự đi mà mua."
Hàn Mộng: "Bên trong đều là alpha một thân đầy mùi mồ hôi, buồn nôn chết rồi, ta không muốn đi."
Trần Oánh Oánh: "Mới vừa học tiết thể dục mà cậu không chảy mồ hôi?"
Hàn Mộng kiêu ngạo, nói: "Tớ trước xịt khử mùi, sau xịt nước hoa."
Tưởng Nghiêu thán phục: "Tinh tế, người anh em."
Hàn Mộng: "Quá khen, ôi chao, Tưởng Nghiêu, hình như trên người cậu cũng không có mùi mồ hôi, dùng nhãn hiệu khử mùi nào thế?"
Tưởng Nghiêu cười cười: "Rất đơn giản, không vận động là được rồi."
"..."
Trần Oánh Oánh trợn mắt khinh thường: "Nhất thời cũng không biết trong hai người các ngươi ai kỳ quái hơn."
Còn 7, 8 phút nữa mới lên lớp, bốn người bọn họ chậm rãi trở về phòng học, đột nhiên, Trương Khả đụng đụng cánh tay Tưởng Nghiêu, hạ thấp giọng: "Nhìn kìa, bốn người phía trước kia chính là tứ đại hộ pháp."
Tưởng Nghiêu ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thuận theo ánh mắt của cậu ấy nhìn sang, thấy bốn người đang đi tới, chiều cao chênh lệch khá rõ ràng..
"Có omega à? Tôi tưởng đều là alpha."
Tứ đại hộ pháp là cán bộ học sinh trực tiếp phụ trách sự vụ trường học, theo lý mà nói phải đủ mạnh mới có thể thuyết phục mọi người. Thậm chí còn có một omega, Tưởng Nghiêu cũng bất ngờ.
"Cậu đừng xem thường omega tóc ngắn kia, có lúc so với alpha còn hung dữ hơn, tên là Đường Sa Sa, cô ta là bộ trưởng của bộ văn nghệ trường chúng ta, bá đạo vô cùng. Lúc trước Hàn Mộng cũng tranh cử vị trí này, thiếu chút nữa đem cô ta đẩy xuống, Đường Sa Sa vẫn luôn không vừa mắt với Hàn Mộng, trong tối ngoài sáng mắng cậu ấy ẻo lả."
"Lớp trưởng lớp chúng ta cũng không phải luôn mắng Hàn Mộng ẻo lả sao?"
"Chuyện này làm sao có thể đánh đồng với nhau! Lớp trưởng là đùa giỡn! Tính ra chính là ôn nhu đáng yêu."
"Ồ?" Tưởng Nghiêu hứng thú.
Bọn họ càng ngày càng gần, ngay lập tức nghe rõ nội dung trò chuyện của tứ đại hộ pháp:
" Nhất định là Thầy Trương muốn đem sự tình đè xuống mới nói như vậy, muốn động viên tâm tình của mọi người, mấy ngày nay lòng người quá khiếp sợ rồi."
"Chưa chắc, tôi cảm thấy omega kia đang nói dối, ai sẽ thừa nhận mình bị... Bị như vậy chứ. Lưu manh làm sao có khả năng bị cắt một nhát liền chạy, chỉ sẽ là càng thẹn quá hóa giận mà thôi, đúng không?"
"Đúng vậy, nhất định omega kia là vì bảo vệ thanh danh của chính mình. Quá ích kỷ, như vậy làm sao chúng ta có thể bắt được tên lưu manh? Sau này mọi người cũng sẽ gặp phải nguy hiểm như vậy sao? Cậu ta không có một chút nào vì bạn học mà cân nhắc."
"Đúng thế, vậy nên không quan tâm cậu ta nói thế nào, thầy nói thế nào, mọi người chúng ta đều biết xảy ra chuyện gì, có thể gạt sao?"
"Hơn nữa chính cậu ta cũng có vấn đề, tối muộn như vậy còn đi một mình về nhà? Là tôi, tôi cũng không dám, gọi phụ huynh đến đón một chút khó như vậy sao?"
Đường Sa Sa khuyên nhủ: "Được rồi, nếu Thầy Trương không muốn làm lớn chuyện, chúng ta cũng đừng bàn luận, nói chung mọi người trong lòng tự rõ ràng, đừng qua lại với loại omega này, đỡ cho bị người khác bàn tán."
"Không cần cậu nói, omega bị người khác chạm qua, tặng không tôi, tôi cũng không muốn..."
Bốn người hoàn toàn đem việc này xem là sai lầm của Dương Diệc Nhạc.
Trần Oánh Oánh nghe được nổi trận lôi đình, vén tay áo lên, xông lên phía trước: "Đệt mợ, mấy tên tiện nhân —— a a!"
Hàn Mộng đúng lúc bụm miệng cô lại, đem cô lôi trở lại: "Đừng manh động, cậu không chứng cứ, đánh nhau đối với cậu không bất kỳ chỗ tốt nào."
Tưởng Nghiêu cũng kéo Trương Khả sắp xông lên đánh nhau: "Muốn bị kỷ luật?"
Trương Khả chần chờ nháy mắt, bỏ lỡ cơ hội, trơ mắt nhìn bốn người kia đi xa.
Hàn Mộng vừa buông lỏng tay, Trần Oánh Oánh liền mắng to: "Các cậu cứ như vậy nhìn Dương Diệc Nhạc bị bốn tên tiện nhân này chửi bới? Có phải nam nhân hay không? Các cậu sợ bị xử lý kỷ luật, tôi không sợ, đừng cản lão nương!"
Trương Khả cũng hối hận rồi: "Vừa rồi không nên kinh sợ, quá khinh người! Dương Diệc Nhạc cậu ấy mới sẽ không nói khoác, tôi thường cầu cậu ấy nói với giáo viên tôi đã giao bài, cậu ấy xưa nay chưa từng đồng ý tôi!"
Hàn Mộng: "Hai người các cậu đều bình tĩnh một chút đi, kỳ thực... Tôi cũng đoán được Dương Diệc Nhạc cho dù giải thích, vẫn là bị người người nghị luận. Chuyện như vậy, giải thích không rõ, trừ phi..."
Trần Oánh Oánh lập tức hỏi: "Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi... Tên lưu manh kia đứng ra làm chứng, chứng minh mình không làm cái gì Dương Diệc Nhạc." Hàn Mộng nói, "Chuyện này cũng khó, các cậu nghĩ đi, một alpha, bị một omega trói gà không chặt cắt một nhát, còn dọa đến chạy trốn, chuyện mất mặt như thế sao nói ra khỏi miệng?"
Trương Khả: "Vậy chúng ta liền đi đem hắn trói lại đây! Uy hiếp hắn!"
Hàn Mộng: "Cậu xông đến trường học người ta gây sự, hiệu trưởng chúng ta không phải đem cậu hiến tế bồi tội?"
Trương Khả: "Mẹ kiếp, bằng cái gì tên lưu manh kia quấy rối omega của trường học chúng ta không cần bị hiến tế a?"
Tưởng Nghiêu: "Bởi vì hắn có hậu đài."
Hàn Mộng liếc hắn một cái: "Nói đúng lắm."
Tưởng Nghiêu nhún vai.
Lớp 11 chuyển trường không phải chuyện dễ dàng, điểm ấy hắn lĩnh hội rõ ràng. Ngay khi chỉ tiêu tuyển sinh cao nhất của trường cũng đã đầy, số may mới có thể nhặt được một chỗ. Thứ hai, đột nhiên chuyển trường một nửa trong đó thường đều có chút vấn đề, trường học không muốn ôm đồm cái phiền toái này.
Hắn lúc trước chuyển trường cũng là suy tư rất lâu mới hạ quyết tâm. Để không gây chú ý, nhờ giáo viên trường Tây Thành làm một bảng điểm bình thường, lãnh đạo Nhất Trung sau khi xem vốn là không dự định nhận, sau đó bố cậu quyên góp cho trường mười triệu nhân dân tệ, việc này mới hoàn thành.
"Nếu như không phải có người bảo đảm, dùng tính cách thầy Trương, khẳng định đã đem bức ảnh đầu to của tên lưu manh kia đăng lên toàn trường để chúng ta đề phòng, lần này thậm chí ngay cả tên họ là gì đều không tiết lộ, nhất định là bị lãnh đạo trường căn dặn." Hàn Mộng nói.
"Lẽ nào chỉ có thể để Dương Diệc Nhạc chịu phần ủy khuất này sao? Thật uất ức a." Trần Oánh Oánh bực mình đến đòi mạng, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, "Trương Khả! Cậu không phải nói cậu có bạn ở Thự Quang sao? Bảo cậu ta nghe ngóng tin tức đi, nếu như không thể đến trường bắt cậu ta, bà đây tan học trên đường liền chặn hắn!"
Trương Khả vỗ ngực: "Được! Cứ để tôi lo, tôi buổi tối liền hỏi!"
Tự học buổi tối, an hem tốt của Trương Khả liền truyền đến bức ảnh tên "Phi Ca" kia, bất chấp nguy hiểm tính mạng để chụp trộm, tuyệt đối không được bán hắn.
Trương Khả lén lút mang bức ảnh từ trong điện thoại chuyển đến máy tính trong lớp, sau đó chiếu lên, Phi Ca mặt to như cái đĩa lập tức chiếm cứ hơn một nửa màn hình.
Trần Oánh Oánh cảm xúc mãnh liệt thuyết minh ở bên cạnh: "Các bạn học, đây chính là lưu manh bắt nạt Diệc Nhạc chúng ta, nếu các cậu gặp trên đường, trước tiên đừng manh động, gọi điện thoại cho tớ, tớ hoả tốc đến ngay, đánh đến cha mẹ của hắn cũng không nhận ra."
Trong phòng học mấy bạn học khác cũng phụ họa: "Thêm tôi nha!"
"Lớp trưởng, trong đám hô một tiếng, các anh em trợ giúp cậu!"
"Thứ rác rưởi, nhìn liền thấy một bộ lưu manh."
Doãn Triệt hiếm thấy ngẩng đầu tham gia náo nhiệt: "Trông cũng tạm được."
Tưởng Nghiêu khó có thể tin: "Cái này gọi là tạm được? Tiêu chuẩn của cậu cũng quá thấp đi?"
"Phi Ca" này trông không thể nói là khó coi, chỉ là hơi mập chút, hiện chút phúc hậu, nhìn rất có thể hòa hợp, không dễ khiến người liên tưởng đến là tên lưu manh. Mà dù như thế nào, so với chân chính " giáo bá Đông Thành" là mình đây, ngoại hình điều kiện kém xa lắm.
Tưởng Nghiêu chính mình nghĩ là như thế.
"Còn tạm được." Doãn Triệt tầm mắt chuyển qua khuôn mặt người cùng bàn, tự hỏi không biết cậu ta lấy chỗ nào tới dũng khí nói người khác trông không được, "Ít nhất đẹp trai hơn cậu nhỉ?"
"... Là cái gì đã che hai mắt của cậu?"
"Là mắt kính cùng tóc mái của cậu." Doãn Triệt nhìn chằm chằm cậu, "Cậu không chê dài sao? Đã che cả mắt rồi."
"Cậu không hiểu, đây gọi là trào lưu."
"Tôi cảm thấy giống phi chủ lưu hai mươi năm trước." Doãn Triệt nhìn đến càng nghiêm túc, "Có phải cậu đeo len màu không? Làm sao nhìn thật giống..."
Tưởng Nghiêu nhanh chóng đến gần: "Tới gần một chút, cho cậu đánh giá nhan sắc tuyệt thế anh."
"... Bệnh thần kinh." Doãn Triệt lui về sau, không nhìn hắn nữa, đổi đề tài, "Trương Khả tại sao lại phát bức ảnh của Phi Ca này? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tưởng Nghiêu đem sự tình ban ngày gặp tứ đại hộ pháp hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuật lại, cuối cùng nói: "Việc này xác thực chỉ vừa mới bắt đầu, tin đồn không biết muốn truyền bao lâu... Nhóc con, cậu thật lợi hại, liệu sự như thần, tại hạ bội phục."
Doãn Triệt bình tĩnh nói: "Là cậu quá ngốc."
"Tôi ngốc tôi nhận, bất quá tôi rất hiếu kì, Trần Oánh Oánh tới cô ấy không ngờ tới thì rất bình thường, cô ấy thần kinh thô không giống omega, Hàn Mộng ngờ tới cũng rất bình thường, hắn không giống alpha chút nào, tâm tư rất tỉ mỉ. Còn cậu và Trương Khả đều là beta, tại sao cậu ta không ngờ tới, cậu lại có thể đoán chuẩn như vậy?"
"omega và alpha là cậu sáng tạo sao?"
"Hả?"
"Cậu có tư cách gì định nghĩa omega hoặc là alpha giống hay không, có tư cách gì quy định omega nhất định phải như thế này, alpha nhất định phải như thế kia?"
Tưởng Nghiêu ngẩn người, cảm giác tam quan mình bị xung kích: "Ồ... A?"
"Mỗi người đều là cá thể độc lập, cùng thuộc tính không liên quan, ngay cả khi tôi là beta, cũng có thể thông minh hơn alpha các cậu, cũng có thể tinh tế hơn các omega khác, hiểu không?"
Tưởng Nghiêu suy nghĩ lời nói này một lát: "Vừa rồi tôi không phải xem thường cậu, nhưng những gì cậu nói rất có đạo lý, tôi lớn như vậy đây cũng là lần đầu tiên nghe, xin nhận sự chỉ giáo."
Doãn Triệt: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Tưởng Nghiêu: "Nhưng mà tìm đối tượng tôi vẫn chọn omega ôn nhu, ngoan ngoãn, nghe lời, xinh đẹp, có thể sinh con."
Doãn Triệt: "..."
Hết thuốc chữa.
"Cậu yêu ai tìm ai, liên quan gì đến tôi."
Tác giả có lời:
Tiểu Tưởng trong lòng chính mình: Suất khí mê người, anh tuấn tiêu sái.
Tiểu Tương trong mắt tiểu Doãn: "Tự luyến..."
Hàn Mộng: "Aiya! Lạnh quá, ta nói muốn nhiệt độ bình thường mà."
Trương Khả cắt ngang: "Lão gia cậu lắm yêu cầu thế? Muốn nhiệt độ bình thường thì tự đi mà mua."
Hàn Mộng: "Bên trong đều là alpha một thân đầy mùi mồ hôi, buồn nôn chết rồi, ta không muốn đi."
Trần Oánh Oánh: "Mới vừa học tiết thể dục mà cậu không chảy mồ hôi?"
Hàn Mộng kiêu ngạo, nói: "Tớ trước xịt khử mùi, sau xịt nước hoa."
Tưởng Nghiêu thán phục: "Tinh tế, người anh em."
Hàn Mộng: "Quá khen, ôi chao, Tưởng Nghiêu, hình như trên người cậu cũng không có mùi mồ hôi, dùng nhãn hiệu khử mùi nào thế?"
Tưởng Nghiêu cười cười: "Rất đơn giản, không vận động là được rồi."
"..."
Trần Oánh Oánh trợn mắt khinh thường: "Nhất thời cũng không biết trong hai người các ngươi ai kỳ quái hơn."
Còn 7, 8 phút nữa mới lên lớp, bốn người bọn họ chậm rãi trở về phòng học, đột nhiên, Trương Khả đụng đụng cánh tay Tưởng Nghiêu, hạ thấp giọng: "Nhìn kìa, bốn người phía trước kia chính là tứ đại hộ pháp."
Tưởng Nghiêu ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thuận theo ánh mắt của cậu ấy nhìn sang, thấy bốn người đang đi tới, chiều cao chênh lệch khá rõ ràng..
"Có omega à? Tôi tưởng đều là alpha."
Tứ đại hộ pháp là cán bộ học sinh trực tiếp phụ trách sự vụ trường học, theo lý mà nói phải đủ mạnh mới có thể thuyết phục mọi người. Thậm chí còn có một omega, Tưởng Nghiêu cũng bất ngờ.
"Cậu đừng xem thường omega tóc ngắn kia, có lúc so với alpha còn hung dữ hơn, tên là Đường Sa Sa, cô ta là bộ trưởng của bộ văn nghệ trường chúng ta, bá đạo vô cùng. Lúc trước Hàn Mộng cũng tranh cử vị trí này, thiếu chút nữa đem cô ta đẩy xuống, Đường Sa Sa vẫn luôn không vừa mắt với Hàn Mộng, trong tối ngoài sáng mắng cậu ấy ẻo lả."
"Lớp trưởng lớp chúng ta cũng không phải luôn mắng Hàn Mộng ẻo lả sao?"
"Chuyện này làm sao có thể đánh đồng với nhau! Lớp trưởng là đùa giỡn! Tính ra chính là ôn nhu đáng yêu."
"Ồ?" Tưởng Nghiêu hứng thú.
Bọn họ càng ngày càng gần, ngay lập tức nghe rõ nội dung trò chuyện của tứ đại hộ pháp:
" Nhất định là Thầy Trương muốn đem sự tình đè xuống mới nói như vậy, muốn động viên tâm tình của mọi người, mấy ngày nay lòng người quá khiếp sợ rồi."
"Chưa chắc, tôi cảm thấy omega kia đang nói dối, ai sẽ thừa nhận mình bị... Bị như vậy chứ. Lưu manh làm sao có khả năng bị cắt một nhát liền chạy, chỉ sẽ là càng thẹn quá hóa giận mà thôi, đúng không?"
"Đúng vậy, nhất định omega kia là vì bảo vệ thanh danh của chính mình. Quá ích kỷ, như vậy làm sao chúng ta có thể bắt được tên lưu manh? Sau này mọi người cũng sẽ gặp phải nguy hiểm như vậy sao? Cậu ta không có một chút nào vì bạn học mà cân nhắc."
"Đúng thế, vậy nên không quan tâm cậu ta nói thế nào, thầy nói thế nào, mọi người chúng ta đều biết xảy ra chuyện gì, có thể gạt sao?"
"Hơn nữa chính cậu ta cũng có vấn đề, tối muộn như vậy còn đi một mình về nhà? Là tôi, tôi cũng không dám, gọi phụ huynh đến đón một chút khó như vậy sao?"
Đường Sa Sa khuyên nhủ: "Được rồi, nếu Thầy Trương không muốn làm lớn chuyện, chúng ta cũng đừng bàn luận, nói chung mọi người trong lòng tự rõ ràng, đừng qua lại với loại omega này, đỡ cho bị người khác bàn tán."
"Không cần cậu nói, omega bị người khác chạm qua, tặng không tôi, tôi cũng không muốn..."
Bốn người hoàn toàn đem việc này xem là sai lầm của Dương Diệc Nhạc.
Trần Oánh Oánh nghe được nổi trận lôi đình, vén tay áo lên, xông lên phía trước: "Đệt mợ, mấy tên tiện nhân —— a a!"
Hàn Mộng đúng lúc bụm miệng cô lại, đem cô lôi trở lại: "Đừng manh động, cậu không chứng cứ, đánh nhau đối với cậu không bất kỳ chỗ tốt nào."
Tưởng Nghiêu cũng kéo Trương Khả sắp xông lên đánh nhau: "Muốn bị kỷ luật?"
Trương Khả chần chờ nháy mắt, bỏ lỡ cơ hội, trơ mắt nhìn bốn người kia đi xa.
Hàn Mộng vừa buông lỏng tay, Trần Oánh Oánh liền mắng to: "Các cậu cứ như vậy nhìn Dương Diệc Nhạc bị bốn tên tiện nhân này chửi bới? Có phải nam nhân hay không? Các cậu sợ bị xử lý kỷ luật, tôi không sợ, đừng cản lão nương!"
Trương Khả cũng hối hận rồi: "Vừa rồi không nên kinh sợ, quá khinh người! Dương Diệc Nhạc cậu ấy mới sẽ không nói khoác, tôi thường cầu cậu ấy nói với giáo viên tôi đã giao bài, cậu ấy xưa nay chưa từng đồng ý tôi!"
Hàn Mộng: "Hai người các cậu đều bình tĩnh một chút đi, kỳ thực... Tôi cũng đoán được Dương Diệc Nhạc cho dù giải thích, vẫn là bị người người nghị luận. Chuyện như vậy, giải thích không rõ, trừ phi..."
Trần Oánh Oánh lập tức hỏi: "Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi... Tên lưu manh kia đứng ra làm chứng, chứng minh mình không làm cái gì Dương Diệc Nhạc." Hàn Mộng nói, "Chuyện này cũng khó, các cậu nghĩ đi, một alpha, bị một omega trói gà không chặt cắt một nhát, còn dọa đến chạy trốn, chuyện mất mặt như thế sao nói ra khỏi miệng?"
Trương Khả: "Vậy chúng ta liền đi đem hắn trói lại đây! Uy hiếp hắn!"
Hàn Mộng: "Cậu xông đến trường học người ta gây sự, hiệu trưởng chúng ta không phải đem cậu hiến tế bồi tội?"
Trương Khả: "Mẹ kiếp, bằng cái gì tên lưu manh kia quấy rối omega của trường học chúng ta không cần bị hiến tế a?"
Tưởng Nghiêu: "Bởi vì hắn có hậu đài."
Hàn Mộng liếc hắn một cái: "Nói đúng lắm."
Tưởng Nghiêu nhún vai.
Lớp 11 chuyển trường không phải chuyện dễ dàng, điểm ấy hắn lĩnh hội rõ ràng. Ngay khi chỉ tiêu tuyển sinh cao nhất của trường cũng đã đầy, số may mới có thể nhặt được một chỗ. Thứ hai, đột nhiên chuyển trường một nửa trong đó thường đều có chút vấn đề, trường học không muốn ôm đồm cái phiền toái này.
Hắn lúc trước chuyển trường cũng là suy tư rất lâu mới hạ quyết tâm. Để không gây chú ý, nhờ giáo viên trường Tây Thành làm một bảng điểm bình thường, lãnh đạo Nhất Trung sau khi xem vốn là không dự định nhận, sau đó bố cậu quyên góp cho trường mười triệu nhân dân tệ, việc này mới hoàn thành.
"Nếu như không phải có người bảo đảm, dùng tính cách thầy Trương, khẳng định đã đem bức ảnh đầu to của tên lưu manh kia đăng lên toàn trường để chúng ta đề phòng, lần này thậm chí ngay cả tên họ là gì đều không tiết lộ, nhất định là bị lãnh đạo trường căn dặn." Hàn Mộng nói.
"Lẽ nào chỉ có thể để Dương Diệc Nhạc chịu phần ủy khuất này sao? Thật uất ức a." Trần Oánh Oánh bực mình đến đòi mạng, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, "Trương Khả! Cậu không phải nói cậu có bạn ở Thự Quang sao? Bảo cậu ta nghe ngóng tin tức đi, nếu như không thể đến trường bắt cậu ta, bà đây tan học trên đường liền chặn hắn!"
Trương Khả vỗ ngực: "Được! Cứ để tôi lo, tôi buổi tối liền hỏi!"
Tự học buổi tối, an hem tốt của Trương Khả liền truyền đến bức ảnh tên "Phi Ca" kia, bất chấp nguy hiểm tính mạng để chụp trộm, tuyệt đối không được bán hắn.
Trương Khả lén lút mang bức ảnh từ trong điện thoại chuyển đến máy tính trong lớp, sau đó chiếu lên, Phi Ca mặt to như cái đĩa lập tức chiếm cứ hơn một nửa màn hình.
Trần Oánh Oánh cảm xúc mãnh liệt thuyết minh ở bên cạnh: "Các bạn học, đây chính là lưu manh bắt nạt Diệc Nhạc chúng ta, nếu các cậu gặp trên đường, trước tiên đừng manh động, gọi điện thoại cho tớ, tớ hoả tốc đến ngay, đánh đến cha mẹ của hắn cũng không nhận ra."
Trong phòng học mấy bạn học khác cũng phụ họa: "Thêm tôi nha!"
"Lớp trưởng, trong đám hô một tiếng, các anh em trợ giúp cậu!"
"Thứ rác rưởi, nhìn liền thấy một bộ lưu manh."
Doãn Triệt hiếm thấy ngẩng đầu tham gia náo nhiệt: "Trông cũng tạm được."
Tưởng Nghiêu khó có thể tin: "Cái này gọi là tạm được? Tiêu chuẩn của cậu cũng quá thấp đi?"
"Phi Ca" này trông không thể nói là khó coi, chỉ là hơi mập chút, hiện chút phúc hậu, nhìn rất có thể hòa hợp, không dễ khiến người liên tưởng đến là tên lưu manh. Mà dù như thế nào, so với chân chính " giáo bá Đông Thành" là mình đây, ngoại hình điều kiện kém xa lắm.
Tưởng Nghiêu chính mình nghĩ là như thế.
"Còn tạm được." Doãn Triệt tầm mắt chuyển qua khuôn mặt người cùng bàn, tự hỏi không biết cậu ta lấy chỗ nào tới dũng khí nói người khác trông không được, "Ít nhất đẹp trai hơn cậu nhỉ?"
"... Là cái gì đã che hai mắt của cậu?"
"Là mắt kính cùng tóc mái của cậu." Doãn Triệt nhìn chằm chằm cậu, "Cậu không chê dài sao? Đã che cả mắt rồi."
"Cậu không hiểu, đây gọi là trào lưu."
"Tôi cảm thấy giống phi chủ lưu hai mươi năm trước." Doãn Triệt nhìn đến càng nghiêm túc, "Có phải cậu đeo len màu không? Làm sao nhìn thật giống..."
Tưởng Nghiêu nhanh chóng đến gần: "Tới gần một chút, cho cậu đánh giá nhan sắc tuyệt thế anh."
"... Bệnh thần kinh." Doãn Triệt lui về sau, không nhìn hắn nữa, đổi đề tài, "Trương Khả tại sao lại phát bức ảnh của Phi Ca này? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tưởng Nghiêu đem sự tình ban ngày gặp tứ đại hộ pháp hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuật lại, cuối cùng nói: "Việc này xác thực chỉ vừa mới bắt đầu, tin đồn không biết muốn truyền bao lâu... Nhóc con, cậu thật lợi hại, liệu sự như thần, tại hạ bội phục."
Doãn Triệt bình tĩnh nói: "Là cậu quá ngốc."
"Tôi ngốc tôi nhận, bất quá tôi rất hiếu kì, Trần Oánh Oánh tới cô ấy không ngờ tới thì rất bình thường, cô ấy thần kinh thô không giống omega, Hàn Mộng ngờ tới cũng rất bình thường, hắn không giống alpha chút nào, tâm tư rất tỉ mỉ. Còn cậu và Trương Khả đều là beta, tại sao cậu ta không ngờ tới, cậu lại có thể đoán chuẩn như vậy?"
"omega và alpha là cậu sáng tạo sao?"
"Hả?"
"Cậu có tư cách gì định nghĩa omega hoặc là alpha giống hay không, có tư cách gì quy định omega nhất định phải như thế này, alpha nhất định phải như thế kia?"
Tưởng Nghiêu ngẩn người, cảm giác tam quan mình bị xung kích: "Ồ... A?"
"Mỗi người đều là cá thể độc lập, cùng thuộc tính không liên quan, ngay cả khi tôi là beta, cũng có thể thông minh hơn alpha các cậu, cũng có thể tinh tế hơn các omega khác, hiểu không?"
Tưởng Nghiêu suy nghĩ lời nói này một lát: "Vừa rồi tôi không phải xem thường cậu, nhưng những gì cậu nói rất có đạo lý, tôi lớn như vậy đây cũng là lần đầu tiên nghe, xin nhận sự chỉ giáo."
Doãn Triệt: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Tưởng Nghiêu: "Nhưng mà tìm đối tượng tôi vẫn chọn omega ôn nhu, ngoan ngoãn, nghe lời, xinh đẹp, có thể sinh con."
Doãn Triệt: "..."
Hết thuốc chữa.
"Cậu yêu ai tìm ai, liên quan gì đến tôi."
Tác giả có lời:
Tiểu Tưởng trong lòng chính mình: Suất khí mê người, anh tuấn tiêu sái.
Tiểu Tương trong mắt tiểu Doãn: "Tự luyến..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.