Chương 78: Diễn trò 4
Mặc Vũ
14/11/2017
Diệp Vũ Hà nhịn không được lấy làm kỳ lạ. Vốn Nguyên triều thì diễn
kịch hát hí khúc đều bị coi là một nghề hạ lưu, là người hèn hạ, tình
trạng thế này cho đến Minh Triều vẫn không có nhiều thay đổi. Không thể
tưởng được thân phận như Ninh Vương Chu Quyền lại không thèm quan tâm
nhìn nhận của thế nhân, trầm mê trong đó nên trong lòng tự dưng có thêm
vài phần tò mò muốn gặp Ninh Vương.
Chu quản gia đưa Vân Mộng công chúa lên tầng trên của khán đài.
Tầng trên khan đài không có nhiều người lắm, người chủ vị, đầu bạc phơ,sắc mặt hồng nhuận, hai hàng lông mày dài rủ xuống tận khóe miệng, nhìn dung mạo này giống như đúc với Nam Cực Tiên Ông trong bức tranh giấy dân gian.
Diệp Vũ Hà liếc mắt một cái nhìn thấy người nọ, trong lòng kinh ngạc. Nàng cảm giác đó là Ninh Vương, nhưng lại cảm thấy đây không phải là Ninh Vương.
Sinh nhật của Ninh Vương, người ngồi trên chủ vị không cần phải hỏi cũng biết chình là Ninh Vương. Nhưng Ninh Vương là em trai thứ mười bảy của Thiên Tử Chu Lệ, bấm đốt tay tính ra thì hiện giờ cũng chưa đếnnăm mươi, làm sao có thể già nua như vậy được?
Diệp Vũ Hà đang kinh ngạc thì thấy Vân Mộng công chúa đã tiến lên phía trước quỳ gối : "Vân Mộng chúc Hoàng thúc phúc thọ song toàn."
Lão giả chủ vị kia thấy thế, cuống quít đứng lên đi xuống nâng Vân Mộng lên, cười nói: "Vân Mộng làm gì mà phải đa lễ như vậy?" Vuốt râu nhìn Vân Mộng, hòa ái cười nói: "Nha đầu Vân Mộng nay cũng đã trưởng thành, chẳng biết đã có gia đình nào đồng ý hay chưa? Có cần Bổn Vương lo cho ngươi hay không?"
Diệp Vũ Hà giật mình, không ngờ người này lại đúng là Ninh Vương.Ninh Vương có phong phạm trưởng giả, nhưng mới mở miệng ra đã trêu chọc Vân Mộng, xem ra thật đúng là có phần hiểu rõ Vân Mộng.
Nếu là người ngoài nói như vậy, Vân Mộng nói không chừng đã sớm thay đổi sắc mặt. Nếu là mấy tháng trước có người nói như vậy, không chừng Vân Mộng sẽ bực mình, nhưng hiện giờ nghe Ninh Vương nói như vậy, trên mặt Vân Mộng lại đột nhiên phủ một đám mây hồng, thêm một chút ngại ngùng không được tự nhiên.
Ánh sáng lấp lánh đầu tiên trong ngày đang rực rỡ chiếu lên trên người Vân Mộng, lại làm cho thiếu nữ đanh đá chua ngoa kia trở nên có thêmvài phần ôn nhu mơ mộng. . .
Nhưng chẳng qua cái vẻ ngại ngùng ôn nhu kia cũng chỉ được một lát, Vân Mộng lập tức cười nói: "Hoàng thúc, ngươi già mà không kính, đoán thử xem ta mang đến cho ông lễ vật gì?"
Ninh Vương vuốt râu, ra vẻ trầm tư nói : "Con quỷ nha đầu nhà ngươi tặng ta cái gì, ta làm sao mà đoán được?" Nhịn không được vừa cười, nói: "Nhớ rõ mấy năm trước đây, cũng là sinh nhật của ta, ngươi khi đó còn nhỏ, buộc tóc đuôi sam. Tặng cho ta hộp lễ vật bên trong toàn là cóc …"Vân Mộng công chúa "Xì" cười, "Hoàng thúc, chuyện lâu như vậy, người vẫn lại nhớ rõ."
Ninh Vương thanh tỉnh tinh thần lại, cười nói: " À đúng, chuyện đã lâu như vậy rồi, sao ta vẫn còn nhớ rõ?" Sau khi ông ta cười nói ra câu nói kia, trong thần sắc hiện thêm vài phần thổn thức.
Trên sân khấu, vừa hát lên tạp kịch “ Phá Trận Tử”, người đang sắm vai lão già ở trên đài kia, đang run rẩy hát lên, "Thời gian sao như tiếng nước chảy, cứ cuộn trôi đi mãi không ngừng. . ."* *nguyên văn : "可奈光阴似水声, 迢迢去未停. . ."Hương vị từ trong tiếng hát kia như tràn vào lòng người vậy, cảm xúc không còn giống như cảnh xuân tươi đẹp, Diệp Vũ Hà nghe xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy có vài phần thê lương.
Vân Mộng lại không hề chú ý đến cảm xúc này, nghịch ngợm cười nói: "Hôm nay ta tặng cho Hoàng thúc, cũng vẫn là con cóc. Vệ Thiết Y, mang lên đây."
Vệ Thiết Y tiến lên, đưa ra cái hộp gấm, quản gia nhận, đặt ở trên bàn Ninh Vương .
Mọi người kinh ngạc. Ninh Vương nhìn hộp gấm trên bàn, cũng dở khócdở cười.
Vân Mộng công chúa giống như khiêu khích nói: "Hoàng thúc có dám mở ra không?"
Ninh Vương tự nhủ: "Ta cứ nghĩ, nha đầu kia đã trưởng thành, không ngờ vẫn điêu ngoa như trước đây." Trong lúc ngẫm nghĩ vẫn cầm hộp gấm lên, hàng mi dài hơi rung động.
Nắp hộp mở ra, nhưng không có cóc nhảy ra, mọi người nhìn lại, lại thấy trong hộp đúng là một con cóc. Nhưng mà con cóc kia hình như đã chết rồi, trên người nó óc màu trắng như tuyết, một đôi tròng mắt cũng màuđỏ, đột nhiên xuất hiện ở trong hộp, giống như ngọc chạm thông thường.
Sau khi Ninh Vương nhìn một lúc lâu, mới hơi kinh ngạc thốt lên: "Chẳng lẽ là Thiên Sơn Tuyết Thiềm?"
Vân Mộng công chúa cười hì hì đáp: " Quả thật Hoàng thúc đã nhận ra. Đây là Thiên Sơn Tuyết Thiềm, nghe nói đào được ở phía trên đỉnh núi, sau khi dùng, có thể ích thọ duyên niên ( kéo dài thêm tuổi), chất nhi biết Hoàng thúc luyện đạo nên lần này mang đến, chỉ trông mong Hoàng thúc giống như Nam Cực Tiên Ông, thọ mãi không già."Ninh Vương vuốt râu cười nói: "Vân Mộng đã trưởng thành rồi. Phần lễ vật này thực sự là rất đáng quý. Nhẹ nhàng khép nắp hộp lại, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn.
Đúng lúc này, nghe thấy từ bên ngoài có tiếng cung kính nói : "Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Thu Trường Phong thay mặt Thượng Sư đến đây chúc thọ Ninh Vương."
Mọi người rùng mình, nhao nhao đứng lên. Sắc mặt Ninh Vương cũng khẽ biến đổi, nhưng ngay lập tức phục hồi lại nói : "Thượng Sư cũng nhớ rõ sinh nhật của lão phu sao, thật là khó có thể có được !."Vân Mộng công chúa lại càng hoảng sợ, nàng không thể ngờ Thu Trường Phong lại cùng với Thượng Sư có quan hệ khăng khít như vậy được, lại có thể hân hạnh thay mặt Thượng Sư đến chúc thọ.
Thu Trường Phong đi tới, thi lễ sâu nói : "Thượng sư biết sinh nhật Vương gia, đặc biệt lệnh cho Thu Trường Phong đến đây, chúc Vương Gia phúc thọ muôn đời."
Ninh Vương chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói: "Thượng sư quả là có lòng, Thu Thiên hộ mời ngồi, người đâu, dâng trà lên cho công chúa và Thu Thiên hộ."Thu Trường Phong từ tốn ngồi xuống, thấy Vân Mộng công chúa trừng mắt nhìn mình, chỉ cười nhẹ một cái.Nhưng trong lòng nghĩ, Vân Mộng công chúa lấy danh chúc thọ mà đến đây, chẳng lẽ là vì chuyện “Nhật Nguyệt Ca”? Hắn đương nhiên cũng biết, Ninh Vương biết rất nhiều chuyện cũ, không chừng lại biết được chút ít chuyện xưa mờ ảo.
Diêu Nghiễm Hiếu muốn Thu Trường Phong làm chuyện thứ hai chính là. . . Chúc thọ Ninh Vương, đồng thời kể lại quá trình thọ yến cho Diêu Nghiễm Hiếu.
Chuyện này cũng kỳ quái giống hệt mệnh lệnh đầu tiên của Diêu NghiễmHiếu. Thu Trường Phong ít nhiều có chút khó hiểu, nhưng chỉ có thể phụng mệnh làm việc, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Vân Mộng công chúa thấy Thu Trường Phong cười sâu xa khó hiểu, nhưng trong lòng nghĩ, chẳng lẽ tên mặt người chết này cũng đến đây để hỏi chuyện “Nhật Nguyệt Ca”? Hừ, ta không cho phép ngươi hỏi.
Đúng lúc mọi người đều đang có tâm sự thì nghe thấy ngoài khán đài có quản gia báo xướng: "Phủ Tùng Giang Vinh công tử, Hoa Châu Lôi công tử, Cảnh Đức Trấn Bối công tử, ba người cùng nhau tặng quà mừng là một cây Tiêu Vĩ Cầm, cung chúc Ninh Vương phúc như Đông Hải thọ tỷNam Sơn."
Ninh Vương nghe thấy, sắc mặt cực kỳ hoan hỷ, gọi người: "Mang tới đây cho ta xem một chút."
Chu quản gia rất nhanh đã đi lên khán đài, tay bưng một cây đàn cổ, phần đuôi thắt lại. Thấy thân đàn cũ kĩ, màu sắc loang lổ, hiển nhiên là vật cổ.
Tay Ninh Vương gảy thử cung đàn, ngắm nghía một lúc lâu, gật đầu khen: "Quả nhiên là Tiêu Vĩ Cầm mà Thái Ung đã dùng, phần lễ vật này thật sự rất tốt."Người tặng quà cho Ninh Vương nhiều vô số kể, nhưng đều do Chu quản gia hợp ý báo lên trên. Ninh Vương uy danh hiển hách, kỳ trân dị bảo trong phủ nhiều vô số, đưa lễ vật lên, có thể làm cho Ninh Vương nói tiếng tốt quả thực là không dễ dàng, có thể làm cho Ninh Vương kích động như thế lại càng hiếm thấy.
Thấy Ninh Vương rất là kích động, Chu quản gia lại nói: "Đàn cổ mặc dù tốt, nhưng cần người đàn giỏi cầm luật gảy đàn lên mới thực sự là tốt. Mấy người Vinh công tử đồng thời mua Tần Hoài bát diễm Vân Cầm Nhi, hiến cho Vương gia."Ninh Vương mỉm cười nói: "Đã từng nghe nói tài nghệ của Vân Cầm Nhi không tồi, mấy vị công tử này có lòng như vậy, hôm nay đều đến đây cả hay sao?"
Chu quản gia nói : "Nhóm người Vinh công tử sợ quấy rầy Ninh Vương thanh tu, vậy nên dâng lên cầm nữ, đàn cổ, lập tức cáo từ rời đi ."
Thu Trường Phong lập tức hiểu rõ, thầm nghĩ nguyên lai Vinh công tử lúc trước không tiếc vốn gốc nâng Vân Cầm Nhi làm hậu, cũng là muốn hiến tặng cho Ninh Vương. Chỉ tiếc gặp phải Hán vương, làm cho đám người Vinh công tử thất bại trong gang tấc. Đám người Vinh công tửcảm giác đã gây ra rắc rối, tất nhiên là không dám lộ diện, nhưng chỉ cần Chu quản gia vừa báo như vậy, người nào cũng sẽ biết đám người Vinh công tử có một chút quan hệ cùng Ninh Vương, sinh ý từ nay về sau của mấy nhà kia, tất nhiên sẽ có người chăm sóc, chiêu này của Vinh công tử quả thật là rất hay.
Chu quản gia đứng bên cạnh ướm hỏi : "Vương gia, có cần Vân Cầm Nhi đi lên gảy một bản không ?"
Ninh Vương gật đầu, Chu quản gia vội vàng lui ra.
Diêu TamTư lúc nghe được ba chữ Vân Cầm Nhi, hai mắt lập tức tỏa sáng,thấy thế hạ giọng nói nhỏ với Thu Trường Phong : "Thiên hộ đại nhân, Vân Cầm Nhi tới." lại cười tươi thêm một phần mờ ám nói : "Tối hôm trước Thiên hộ đại nhân mới gặp Vân Cầm Nhi, nói vậy chắc cũng mong ngóng Thiên Hộ Đại Nhân lắm."
Thu Trường Phong thì thầm trả lời: "Ta dám cược rằng nàng chắc chắn sẽ ra vẻ không quen biết ta, thậm chí giả vờ là chưa từng gặp ta. Ngươi đừng có nói ra chuyện đêm đó, sẽ làm khó cho nàng."
Diêu TamTư thấp giọng tán thán: "Đó là tất nhiên. Thiên hộ đại nhân giữ mình như vậy, hèn chi đám con gái kia đều thích người ."Trong lúc nói chuyện, Vân Cầm Nhi thướt tha duyên dáng đi lên khán đài. Người chưa tới, mà làn gió thơm thoang thoảng đã tới trước. Mùi thơm thoang thoảng thanh đạm, làm cho người ngửi thấy đều trở nên phấn khởi tinh thần.
Chu quản gia đưa Vân Mộng công chúa lên tầng trên của khán đài.
Tầng trên khan đài không có nhiều người lắm, người chủ vị, đầu bạc phơ,sắc mặt hồng nhuận, hai hàng lông mày dài rủ xuống tận khóe miệng, nhìn dung mạo này giống như đúc với Nam Cực Tiên Ông trong bức tranh giấy dân gian.
Diệp Vũ Hà liếc mắt một cái nhìn thấy người nọ, trong lòng kinh ngạc. Nàng cảm giác đó là Ninh Vương, nhưng lại cảm thấy đây không phải là Ninh Vương.
Sinh nhật của Ninh Vương, người ngồi trên chủ vị không cần phải hỏi cũng biết chình là Ninh Vương. Nhưng Ninh Vương là em trai thứ mười bảy của Thiên Tử Chu Lệ, bấm đốt tay tính ra thì hiện giờ cũng chưa đếnnăm mươi, làm sao có thể già nua như vậy được?
Diệp Vũ Hà đang kinh ngạc thì thấy Vân Mộng công chúa đã tiến lên phía trước quỳ gối : "Vân Mộng chúc Hoàng thúc phúc thọ song toàn."
Lão giả chủ vị kia thấy thế, cuống quít đứng lên đi xuống nâng Vân Mộng lên, cười nói: "Vân Mộng làm gì mà phải đa lễ như vậy?" Vuốt râu nhìn Vân Mộng, hòa ái cười nói: "Nha đầu Vân Mộng nay cũng đã trưởng thành, chẳng biết đã có gia đình nào đồng ý hay chưa? Có cần Bổn Vương lo cho ngươi hay không?"
Diệp Vũ Hà giật mình, không ngờ người này lại đúng là Ninh Vương.Ninh Vương có phong phạm trưởng giả, nhưng mới mở miệng ra đã trêu chọc Vân Mộng, xem ra thật đúng là có phần hiểu rõ Vân Mộng.
Nếu là người ngoài nói như vậy, Vân Mộng nói không chừng đã sớm thay đổi sắc mặt. Nếu là mấy tháng trước có người nói như vậy, không chừng Vân Mộng sẽ bực mình, nhưng hiện giờ nghe Ninh Vương nói như vậy, trên mặt Vân Mộng lại đột nhiên phủ một đám mây hồng, thêm một chút ngại ngùng không được tự nhiên.
Ánh sáng lấp lánh đầu tiên trong ngày đang rực rỡ chiếu lên trên người Vân Mộng, lại làm cho thiếu nữ đanh đá chua ngoa kia trở nên có thêmvài phần ôn nhu mơ mộng. . .
Nhưng chẳng qua cái vẻ ngại ngùng ôn nhu kia cũng chỉ được một lát, Vân Mộng lập tức cười nói: "Hoàng thúc, ngươi già mà không kính, đoán thử xem ta mang đến cho ông lễ vật gì?"
Ninh Vương vuốt râu, ra vẻ trầm tư nói : "Con quỷ nha đầu nhà ngươi tặng ta cái gì, ta làm sao mà đoán được?" Nhịn không được vừa cười, nói: "Nhớ rõ mấy năm trước đây, cũng là sinh nhật của ta, ngươi khi đó còn nhỏ, buộc tóc đuôi sam. Tặng cho ta hộp lễ vật bên trong toàn là cóc …"Vân Mộng công chúa "Xì" cười, "Hoàng thúc, chuyện lâu như vậy, người vẫn lại nhớ rõ."
Ninh Vương thanh tỉnh tinh thần lại, cười nói: " À đúng, chuyện đã lâu như vậy rồi, sao ta vẫn còn nhớ rõ?" Sau khi ông ta cười nói ra câu nói kia, trong thần sắc hiện thêm vài phần thổn thức.
Trên sân khấu, vừa hát lên tạp kịch “ Phá Trận Tử”, người đang sắm vai lão già ở trên đài kia, đang run rẩy hát lên, "Thời gian sao như tiếng nước chảy, cứ cuộn trôi đi mãi không ngừng. . ."* *nguyên văn : "可奈光阴似水声, 迢迢去未停. . ."Hương vị từ trong tiếng hát kia như tràn vào lòng người vậy, cảm xúc không còn giống như cảnh xuân tươi đẹp, Diệp Vũ Hà nghe xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy có vài phần thê lương.
Vân Mộng lại không hề chú ý đến cảm xúc này, nghịch ngợm cười nói: "Hôm nay ta tặng cho Hoàng thúc, cũng vẫn là con cóc. Vệ Thiết Y, mang lên đây."
Vệ Thiết Y tiến lên, đưa ra cái hộp gấm, quản gia nhận, đặt ở trên bàn Ninh Vương .
Mọi người kinh ngạc. Ninh Vương nhìn hộp gấm trên bàn, cũng dở khócdở cười.
Vân Mộng công chúa giống như khiêu khích nói: "Hoàng thúc có dám mở ra không?"
Ninh Vương tự nhủ: "Ta cứ nghĩ, nha đầu kia đã trưởng thành, không ngờ vẫn điêu ngoa như trước đây." Trong lúc ngẫm nghĩ vẫn cầm hộp gấm lên, hàng mi dài hơi rung động.
Nắp hộp mở ra, nhưng không có cóc nhảy ra, mọi người nhìn lại, lại thấy trong hộp đúng là một con cóc. Nhưng mà con cóc kia hình như đã chết rồi, trên người nó óc màu trắng như tuyết, một đôi tròng mắt cũng màuđỏ, đột nhiên xuất hiện ở trong hộp, giống như ngọc chạm thông thường.
Sau khi Ninh Vương nhìn một lúc lâu, mới hơi kinh ngạc thốt lên: "Chẳng lẽ là Thiên Sơn Tuyết Thiềm?"
Vân Mộng công chúa cười hì hì đáp: " Quả thật Hoàng thúc đã nhận ra. Đây là Thiên Sơn Tuyết Thiềm, nghe nói đào được ở phía trên đỉnh núi, sau khi dùng, có thể ích thọ duyên niên ( kéo dài thêm tuổi), chất nhi biết Hoàng thúc luyện đạo nên lần này mang đến, chỉ trông mong Hoàng thúc giống như Nam Cực Tiên Ông, thọ mãi không già."Ninh Vương vuốt râu cười nói: "Vân Mộng đã trưởng thành rồi. Phần lễ vật này thực sự là rất đáng quý. Nhẹ nhàng khép nắp hộp lại, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn.
Đúng lúc này, nghe thấy từ bên ngoài có tiếng cung kính nói : "Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Thu Trường Phong thay mặt Thượng Sư đến đây chúc thọ Ninh Vương."
Mọi người rùng mình, nhao nhao đứng lên. Sắc mặt Ninh Vương cũng khẽ biến đổi, nhưng ngay lập tức phục hồi lại nói : "Thượng Sư cũng nhớ rõ sinh nhật của lão phu sao, thật là khó có thể có được !."Vân Mộng công chúa lại càng hoảng sợ, nàng không thể ngờ Thu Trường Phong lại cùng với Thượng Sư có quan hệ khăng khít như vậy được, lại có thể hân hạnh thay mặt Thượng Sư đến chúc thọ.
Thu Trường Phong đi tới, thi lễ sâu nói : "Thượng sư biết sinh nhật Vương gia, đặc biệt lệnh cho Thu Trường Phong đến đây, chúc Vương Gia phúc thọ muôn đời."
Ninh Vương chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói: "Thượng sư quả là có lòng, Thu Thiên hộ mời ngồi, người đâu, dâng trà lên cho công chúa và Thu Thiên hộ."Thu Trường Phong từ tốn ngồi xuống, thấy Vân Mộng công chúa trừng mắt nhìn mình, chỉ cười nhẹ một cái.Nhưng trong lòng nghĩ, Vân Mộng công chúa lấy danh chúc thọ mà đến đây, chẳng lẽ là vì chuyện “Nhật Nguyệt Ca”? Hắn đương nhiên cũng biết, Ninh Vương biết rất nhiều chuyện cũ, không chừng lại biết được chút ít chuyện xưa mờ ảo.
Diêu Nghiễm Hiếu muốn Thu Trường Phong làm chuyện thứ hai chính là. . . Chúc thọ Ninh Vương, đồng thời kể lại quá trình thọ yến cho Diêu Nghiễm Hiếu.
Chuyện này cũng kỳ quái giống hệt mệnh lệnh đầu tiên của Diêu NghiễmHiếu. Thu Trường Phong ít nhiều có chút khó hiểu, nhưng chỉ có thể phụng mệnh làm việc, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Vân Mộng công chúa thấy Thu Trường Phong cười sâu xa khó hiểu, nhưng trong lòng nghĩ, chẳng lẽ tên mặt người chết này cũng đến đây để hỏi chuyện “Nhật Nguyệt Ca”? Hừ, ta không cho phép ngươi hỏi.
Đúng lúc mọi người đều đang có tâm sự thì nghe thấy ngoài khán đài có quản gia báo xướng: "Phủ Tùng Giang Vinh công tử, Hoa Châu Lôi công tử, Cảnh Đức Trấn Bối công tử, ba người cùng nhau tặng quà mừng là một cây Tiêu Vĩ Cầm, cung chúc Ninh Vương phúc như Đông Hải thọ tỷNam Sơn."
Ninh Vương nghe thấy, sắc mặt cực kỳ hoan hỷ, gọi người: "Mang tới đây cho ta xem một chút."
Chu quản gia rất nhanh đã đi lên khán đài, tay bưng một cây đàn cổ, phần đuôi thắt lại. Thấy thân đàn cũ kĩ, màu sắc loang lổ, hiển nhiên là vật cổ.
Tay Ninh Vương gảy thử cung đàn, ngắm nghía một lúc lâu, gật đầu khen: "Quả nhiên là Tiêu Vĩ Cầm mà Thái Ung đã dùng, phần lễ vật này thật sự rất tốt."Người tặng quà cho Ninh Vương nhiều vô số kể, nhưng đều do Chu quản gia hợp ý báo lên trên. Ninh Vương uy danh hiển hách, kỳ trân dị bảo trong phủ nhiều vô số, đưa lễ vật lên, có thể làm cho Ninh Vương nói tiếng tốt quả thực là không dễ dàng, có thể làm cho Ninh Vương kích động như thế lại càng hiếm thấy.
Thấy Ninh Vương rất là kích động, Chu quản gia lại nói: "Đàn cổ mặc dù tốt, nhưng cần người đàn giỏi cầm luật gảy đàn lên mới thực sự là tốt. Mấy người Vinh công tử đồng thời mua Tần Hoài bát diễm Vân Cầm Nhi, hiến cho Vương gia."Ninh Vương mỉm cười nói: "Đã từng nghe nói tài nghệ của Vân Cầm Nhi không tồi, mấy vị công tử này có lòng như vậy, hôm nay đều đến đây cả hay sao?"
Chu quản gia nói : "Nhóm người Vinh công tử sợ quấy rầy Ninh Vương thanh tu, vậy nên dâng lên cầm nữ, đàn cổ, lập tức cáo từ rời đi ."
Thu Trường Phong lập tức hiểu rõ, thầm nghĩ nguyên lai Vinh công tử lúc trước không tiếc vốn gốc nâng Vân Cầm Nhi làm hậu, cũng là muốn hiến tặng cho Ninh Vương. Chỉ tiếc gặp phải Hán vương, làm cho đám người Vinh công tử thất bại trong gang tấc. Đám người Vinh công tửcảm giác đã gây ra rắc rối, tất nhiên là không dám lộ diện, nhưng chỉ cần Chu quản gia vừa báo như vậy, người nào cũng sẽ biết đám người Vinh công tử có một chút quan hệ cùng Ninh Vương, sinh ý từ nay về sau của mấy nhà kia, tất nhiên sẽ có người chăm sóc, chiêu này của Vinh công tử quả thật là rất hay.
Chu quản gia đứng bên cạnh ướm hỏi : "Vương gia, có cần Vân Cầm Nhi đi lên gảy một bản không ?"
Ninh Vương gật đầu, Chu quản gia vội vàng lui ra.
Diêu TamTư lúc nghe được ba chữ Vân Cầm Nhi, hai mắt lập tức tỏa sáng,thấy thế hạ giọng nói nhỏ với Thu Trường Phong : "Thiên hộ đại nhân, Vân Cầm Nhi tới." lại cười tươi thêm một phần mờ ám nói : "Tối hôm trước Thiên hộ đại nhân mới gặp Vân Cầm Nhi, nói vậy chắc cũng mong ngóng Thiên Hộ Đại Nhân lắm."
Thu Trường Phong thì thầm trả lời: "Ta dám cược rằng nàng chắc chắn sẽ ra vẻ không quen biết ta, thậm chí giả vờ là chưa từng gặp ta. Ngươi đừng có nói ra chuyện đêm đó, sẽ làm khó cho nàng."
Diêu TamTư thấp giọng tán thán: "Đó là tất nhiên. Thiên hộ đại nhân giữ mình như vậy, hèn chi đám con gái kia đều thích người ."Trong lúc nói chuyện, Vân Cầm Nhi thướt tha duyên dáng đi lên khán đài. Người chưa tới, mà làn gió thơm thoang thoảng đã tới trước. Mùi thơm thoang thoảng thanh đạm, làm cho người ngửi thấy đều trở nên phấn khởi tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.