Chương 80: Diễn trò 6
Mặc Vũ
14/11/2017
Cô có ba người anh, một là Thái tử, tiếp là Hán vương và Triệu vương.
Ngày còn nhỏ, vốn là Nhị ca và Đại ca đều yêu quý cô muội muội này, nhưng sau đó cô ta và nhị ca ngày càng xa cách nên thực lòng cô ta rất muốn tình cảm anh em trở về như ngày nào.Lúc Hán vương nhìn Vân Mộng, trong mắt còn có chút tình cảm hòa hoãn, nhưng nhìn hướng Diệp Vũ Hà và Vệ Thiết Y thì ánh mắt lại lạnh lùng như đao. Ánh mắt Hán vương nhìn dịu dàng quét qua Vân Cầm Nhi rồi nhìn tới Ninh Vương nói giọng đầy khách khí rằng: “Điệt nhi đến vội vội vàng vàng nhưng cũng kịp chuẩn bị chút lễ vật kính tặng hoàng thúc”.
Ninh vương cười lớn nói: “Hiền chất đâu cần khách khí thế làm gì, quan trọng gì lễ vật, có tâm ý là tốt lắm rồi.” Hán vương ngắm nhìn Vân Cầm Nhi rồi đột nhiên hỏi: Đây có phải là quà của Vinh Hoa Phúc ở phủ Tùng Giang tặng cho Hoàng thúc chăng?Ninh vương gật đầu nói: Vinh công tử với lão phu năm xưa đúng là có chút dây mơ rễ má. Cũng không ngờ được ngày mừng thọ của lão phu mà bọn họ vẫn còn có tâm nhớ đến. Bọn họ biết lão phu thích đàn, bởi vậy tặng Tiêu Vĩ Cổ Cầm và đưa Cầm Nhi cô nương tới. Hiền điệt nếu cũng có thú nghe đàn sao không mời Cầm Nhi cô nương đàn một khúc?
Hán vương thản nhiên nói: “Bổn vương xưa nay không thích nghe đàn nhạc gì sất, thà nghe tiếng giết heo còn hơn là nghe tiếng đàn.”
Mọi người bất giác đều kinh ngạc, Vân Cầm Nhi sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm nhũn muốn run lên. Nàng ta vốn đã là ca kỹ, nay lại bị Hánvương mỉa mai một phen như vậy đương nhiên thấy vô cùng nhục nhã. Hán vương thà giết đi còn hơn là mỉa mai nàng như vậy.
Nhìn thấy Vân Cầm Nhi đáng thương như vậy, chẳng những Diêu Tam Tư mà cả Vân Mộng công chúa đều tỏ ra đồng cảm. Chỉ có Thu Trường Phong có chút không yên lòng. Tuy có Ninh vương, Hán vương ở phía trước, nhưng mắt hắn vẫn không rời sân khấu.
Trên sân khấu đã thay đổi trò khác, trên đài bây giờ là cảnh lăn lên lộn xuống, mây khói mù mịt trông thật náo nhiệt. Nhưng những tiếng huyên náo cũng nhỏ đi nhiều, thoáng nghĩ tới Hán vương ngồi trên đỉnh đầu, kẻnào còn dám lớn miệng nói to?
Trong lòng Thu Trường Phong đột nhiên có phần thương cảm cho Ninh vương. Hắn biết rằng Ninh vương mặc dù giúp Thiên Tử lấy được thiên hạ, nhưng luôn luôn lo lắng bị Thiên Tử nghi kỵ. Ninh vương mặc dù bề ngoài uy vọng cao ngất, nhưng cũng chỉ là bù nhìn, thậm chí cả Hán vương cũng không dám đắc tội. Ninh vương chưa đến năm mươi, nhưng dung nhan vô cùng già nua cũng là vì nguyên nhân lao tâm khổ tứ mà ra vậy. Không cần nói đến Thiên Tử, đối với Hán vương, Ninh vương đều phải thật cẩn thận từng li từng tí. Một người như vậy mà ở ngoài mặt lúc nào cũng oai phong vô hạn há chẳng phải chuyện buồn cười sao?Thu Trường Phong nghĩ đến đây, trong lòng lại có phần khó hiểu, thầm nghĩ lại ngày trước đi Thanh Điền là do có biến cố mới phải đi, nhưng hôm nay Diêu Nghiễm Hiếu lại phái hắn đến Phủ Ninh Vương không biết là để xem kịch gì đây? Trong lòng hắn dường như cảm thấy tiệc mừng thọ này tuyệt không đơn giản kết thúc tốt đẹp nên tự lòng âm thầm cảnh giác,vì vậy rất hay để ý sự việc xung quanh.
Ninh vương nghe Hán vương nói như vậy, cuống quít gọi Chu quản gia dẫn Cầm nhi cô nương đi xuống.
Hán vương đột nhiên lại nói : Nhưng nếu Hoàng thúc đã thích nghe đànthì Cao Hú có thể tấu cho người nghe.
Mọi người thở phào một cái, Ninh vương không nhịn được nữa.
Ninh vương cười nói: “Hiền chất đối với lão phu quả thật không tệ. Nhưng tự nhiên lão phu lại không muốn nghe đàn nữa… Lão phu muốn nhìn lễ vật mà hiền chất đem tới một chút.
Hán Vương không nói gì, một người từ sau lưng đứng ra thi lễ rồi bẩm báo: “Bẩm Ninh Vương, Hán Vương điện hạ biết Ninh Vương thích xem tạp kịch, nhất là kịch của Vương Thực Phủ, đặc biệt là lời bình của Ninh Vương với kịch của Vương Thực Phủ, như mỹ nhân giữa biển hoa, diễngiải tỉ mỉ, uyển chuyển, thể hiện sâu sắc cái thú tao nhã của cổ nhân…”
Ninh Vương vuốt râu đầy tự đắc, lời này quả thực chính xác, xưa nay lão vẫn tự ngạo với người khác về bình luận hí khúc. Nhưng nghe người nọ nói vậy bỗng lão cảm thấy có chút lo sợ âm thầm nghĩ, Hán Vương sai người này nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ nhằm cảnh cáo ta rằng nhất cử nhất động của ta đều bị bọn họ nắm được sao?
Người nọ lại nói: “Hán Vương biết được liền để tâm tìm được Điền Tư Tư ở bên bờ sông Tần Hoài nổi tiếng hát Tây sương ký hay nhất tới đây, hi vọng Ninh Vương sẽ thích.” Người vừa nói gọi là Cốc Vũ là một trongNhị thập tứ tiết, là người nho nhã, thường xuyên ở bên Hán Vương để bày mưu tính kế.
Ninh Vương thu lại vẻ lo lắng, lộ rõ sự mừng rỡ trên mặt nói: “Lễ vật đặc biệt này ngược lại làm cho lão phu yêu thích ngay được. Thái tử và Hán Vương đều dụng tâm như vậy thực khiến lão phu chịu không nổi.”
Hán Vương đang cúi đầu quan sát tay mình chợt nghe được hai chữ Thái Tử tức thì như bị dẫm phải đuôi ngẩng đầu lên hỏi: “Thái tử đến rồi sao? Không biết huynh ấy mang lễ vật gì tới?”
Ninh Vương lắc đầu nói: “Thái Tử gần đây thân thể không khỏe nên vẫnmột mực tĩnh dưỡng. Tuy nhiên ngài biết rõ lão phu tổ chức tiệc thọ lại cũng biết lão phu thích nghe hí kịch nên đã cố ý mời đoàn kịch “Long Phượng Trình Tường” nổi tiếng nhất Kim Lăng đến khiến cho bọn người dưới chê cười là đoàn kịch này Thái Tử tuyển ra vì lão phu. Hôm nay Hán Vương lại đưa Điền Tư Tư tới vừa đúng lúc mượn đoàn kịch này hát một khúc. Thái Tử và Hán Vương liên thủ quả đúng là thiên hạ vô địch.”
Hán Vương cười với vẻ châm biếm, chuyển mắt nhìn về phía sân khấu hỏi: “Vở đang diễn trên đài kia xuất phát từ tích nào vậy?
Trên sân khấu có người đóng vai con khỉ đang nhào lộn liên tục có vẻđặc sắc.
Trên đài còn dựng hòn giả sơn, phun mây nhả khói mờ ảo như cõi mộng.
Ninh Vương cười nói: “Vở này là vở “Mộng chém Vân sơn mãng”, dựa trên “ Đại Đường tam tạng thủ kinh thi thoại” lưu truyền vào những năm Bắc Tống. Trong đó có một con khỉ tinh thần thông quảng đại cùng với hòa thượng Huyền Trang đời Đường đi Tây Thiên thỉnh kinh. Hầu tinh này tự xưng là “Bát Vạn Tứ Thiên Đồng Đầu Thiết Ngạch Mi Hầu Vương Tử Vân Động Hoa Quả sơn”, quả thực rất lợi hại. Trước mắt đang diễn đoạn Huyền Trang bị mãng tinh vây khốn nên con khỉ này đi cứu Huyền Trang.Vừa nói tới hí khúc là Ninh Vương lại thao thao bất tuyệt đồng thời kể ra hàng loạt điển cố tựa như đã thuộc nằm lòng.
Hán Vương nhìn thoáng qua vở kịch trên sân khấu rồi chậm rãi nói: “Vở diễn này được hoàng thúc biên soạn à?”
Ninh Vương giật mình cười nói: “Vở này…quả thực lão phu cũng đã biên qua. Hầu tinh này được lấy nguyên mẫu từ “Tam Tạng Thủ Kinh” nhưng đã được chỉnh sửa, dung hợp thêm nhiều chuyện thần thoại viễn cổ và truyền thuyết dân gian, ví dụ như chuyện Hạ Khải sinh ra từ hòn đá, chuyện Xi Vưu …,còn có…” Đột nhiên Ninh Vương ngừng lại, thần sắccó vẻ khác thường.
Hán Vương thản nhiên nói : ‘’ Nghe nói còn có đoạn con khỉ này đại náo thiên cung là lấy từ tích Hình Thiên tranh giành đế vị đúng không ? »
Ninh Vương đột nhiên biến sắc, không khí trên khán đài cũng trở nên lặng ngắt như tờ.
Cổ thư ghi lại : “Hình Thiên tranh giành đế vị cùng thiên đế, ngài chặt đầu hắn đem chôn ở núi Thường Dương, hắn lại dùng vú làm mắt, lấy bụng làm miệng,…Hình Thiên bị chặt đầu nhưng vẫn bất khuất chiến đấu giành ngôi với thiên đế. Tinh thần bất khuất nhưng tranh giành đế vị lại là việc mà Hoàng đế từ xưa đến nay đều kiêng kị. Một ngày hoàng đế còn chưa băng hà thì dù là thái tử cũng không thể bất cẩn nói đến chuyện đế vị được. Thái Tử mời gánh hát này đến diễn ẩn ước có ý đoạt đế vị, Hán Vương nếu như dựa vào điểm này để tố cáo thì chẳng những kẻ diễn phải chết mà Ninh Vương, Thái Tử cũng không tránh khỏi có liên quan.
Cuối cùng vẫn là Vân Mộng công chúa không kìm nén được kêu lên: “Nhị ca à, chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà. Huynh không nhất thiết lúc nào cũng phải nhằm vào đại ca chứ.”Trên đài, con khỉ kia vẫn đang tiếp tục nhào lộn, chiêng trống dồn dập như đang gõ vào ngực mọi người,” cheng cheng” vang mạnh.
Ngày còn nhỏ, vốn là Nhị ca và Đại ca đều yêu quý cô muội muội này, nhưng sau đó cô ta và nhị ca ngày càng xa cách nên thực lòng cô ta rất muốn tình cảm anh em trở về như ngày nào.Lúc Hán vương nhìn Vân Mộng, trong mắt còn có chút tình cảm hòa hoãn, nhưng nhìn hướng Diệp Vũ Hà và Vệ Thiết Y thì ánh mắt lại lạnh lùng như đao. Ánh mắt Hán vương nhìn dịu dàng quét qua Vân Cầm Nhi rồi nhìn tới Ninh Vương nói giọng đầy khách khí rằng: “Điệt nhi đến vội vội vàng vàng nhưng cũng kịp chuẩn bị chút lễ vật kính tặng hoàng thúc”.
Ninh vương cười lớn nói: “Hiền chất đâu cần khách khí thế làm gì, quan trọng gì lễ vật, có tâm ý là tốt lắm rồi.” Hán vương ngắm nhìn Vân Cầm Nhi rồi đột nhiên hỏi: Đây có phải là quà của Vinh Hoa Phúc ở phủ Tùng Giang tặng cho Hoàng thúc chăng?Ninh vương gật đầu nói: Vinh công tử với lão phu năm xưa đúng là có chút dây mơ rễ má. Cũng không ngờ được ngày mừng thọ của lão phu mà bọn họ vẫn còn có tâm nhớ đến. Bọn họ biết lão phu thích đàn, bởi vậy tặng Tiêu Vĩ Cổ Cầm và đưa Cầm Nhi cô nương tới. Hiền điệt nếu cũng có thú nghe đàn sao không mời Cầm Nhi cô nương đàn một khúc?
Hán vương thản nhiên nói: “Bổn vương xưa nay không thích nghe đàn nhạc gì sất, thà nghe tiếng giết heo còn hơn là nghe tiếng đàn.”
Mọi người bất giác đều kinh ngạc, Vân Cầm Nhi sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm nhũn muốn run lên. Nàng ta vốn đã là ca kỹ, nay lại bị Hánvương mỉa mai một phen như vậy đương nhiên thấy vô cùng nhục nhã. Hán vương thà giết đi còn hơn là mỉa mai nàng như vậy.
Nhìn thấy Vân Cầm Nhi đáng thương như vậy, chẳng những Diêu Tam Tư mà cả Vân Mộng công chúa đều tỏ ra đồng cảm. Chỉ có Thu Trường Phong có chút không yên lòng. Tuy có Ninh vương, Hán vương ở phía trước, nhưng mắt hắn vẫn không rời sân khấu.
Trên sân khấu đã thay đổi trò khác, trên đài bây giờ là cảnh lăn lên lộn xuống, mây khói mù mịt trông thật náo nhiệt. Nhưng những tiếng huyên náo cũng nhỏ đi nhiều, thoáng nghĩ tới Hán vương ngồi trên đỉnh đầu, kẻnào còn dám lớn miệng nói to?
Trong lòng Thu Trường Phong đột nhiên có phần thương cảm cho Ninh vương. Hắn biết rằng Ninh vương mặc dù giúp Thiên Tử lấy được thiên hạ, nhưng luôn luôn lo lắng bị Thiên Tử nghi kỵ. Ninh vương mặc dù bề ngoài uy vọng cao ngất, nhưng cũng chỉ là bù nhìn, thậm chí cả Hán vương cũng không dám đắc tội. Ninh vương chưa đến năm mươi, nhưng dung nhan vô cùng già nua cũng là vì nguyên nhân lao tâm khổ tứ mà ra vậy. Không cần nói đến Thiên Tử, đối với Hán vương, Ninh vương đều phải thật cẩn thận từng li từng tí. Một người như vậy mà ở ngoài mặt lúc nào cũng oai phong vô hạn há chẳng phải chuyện buồn cười sao?Thu Trường Phong nghĩ đến đây, trong lòng lại có phần khó hiểu, thầm nghĩ lại ngày trước đi Thanh Điền là do có biến cố mới phải đi, nhưng hôm nay Diêu Nghiễm Hiếu lại phái hắn đến Phủ Ninh Vương không biết là để xem kịch gì đây? Trong lòng hắn dường như cảm thấy tiệc mừng thọ này tuyệt không đơn giản kết thúc tốt đẹp nên tự lòng âm thầm cảnh giác,vì vậy rất hay để ý sự việc xung quanh.
Ninh vương nghe Hán vương nói như vậy, cuống quít gọi Chu quản gia dẫn Cầm nhi cô nương đi xuống.
Hán vương đột nhiên lại nói : Nhưng nếu Hoàng thúc đã thích nghe đànthì Cao Hú có thể tấu cho người nghe.
Mọi người thở phào một cái, Ninh vương không nhịn được nữa.
Ninh vương cười nói: “Hiền chất đối với lão phu quả thật không tệ. Nhưng tự nhiên lão phu lại không muốn nghe đàn nữa… Lão phu muốn nhìn lễ vật mà hiền chất đem tới một chút.
Hán Vương không nói gì, một người từ sau lưng đứng ra thi lễ rồi bẩm báo: “Bẩm Ninh Vương, Hán Vương điện hạ biết Ninh Vương thích xem tạp kịch, nhất là kịch của Vương Thực Phủ, đặc biệt là lời bình của Ninh Vương với kịch của Vương Thực Phủ, như mỹ nhân giữa biển hoa, diễngiải tỉ mỉ, uyển chuyển, thể hiện sâu sắc cái thú tao nhã của cổ nhân…”
Ninh Vương vuốt râu đầy tự đắc, lời này quả thực chính xác, xưa nay lão vẫn tự ngạo với người khác về bình luận hí khúc. Nhưng nghe người nọ nói vậy bỗng lão cảm thấy có chút lo sợ âm thầm nghĩ, Hán Vương sai người này nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ nhằm cảnh cáo ta rằng nhất cử nhất động của ta đều bị bọn họ nắm được sao?
Người nọ lại nói: “Hán Vương biết được liền để tâm tìm được Điền Tư Tư ở bên bờ sông Tần Hoài nổi tiếng hát Tây sương ký hay nhất tới đây, hi vọng Ninh Vương sẽ thích.” Người vừa nói gọi là Cốc Vũ là một trongNhị thập tứ tiết, là người nho nhã, thường xuyên ở bên Hán Vương để bày mưu tính kế.
Ninh Vương thu lại vẻ lo lắng, lộ rõ sự mừng rỡ trên mặt nói: “Lễ vật đặc biệt này ngược lại làm cho lão phu yêu thích ngay được. Thái tử và Hán Vương đều dụng tâm như vậy thực khiến lão phu chịu không nổi.”
Hán Vương đang cúi đầu quan sát tay mình chợt nghe được hai chữ Thái Tử tức thì như bị dẫm phải đuôi ngẩng đầu lên hỏi: “Thái tử đến rồi sao? Không biết huynh ấy mang lễ vật gì tới?”
Ninh Vương lắc đầu nói: “Thái Tử gần đây thân thể không khỏe nên vẫnmột mực tĩnh dưỡng. Tuy nhiên ngài biết rõ lão phu tổ chức tiệc thọ lại cũng biết lão phu thích nghe hí kịch nên đã cố ý mời đoàn kịch “Long Phượng Trình Tường” nổi tiếng nhất Kim Lăng đến khiến cho bọn người dưới chê cười là đoàn kịch này Thái Tử tuyển ra vì lão phu. Hôm nay Hán Vương lại đưa Điền Tư Tư tới vừa đúng lúc mượn đoàn kịch này hát một khúc. Thái Tử và Hán Vương liên thủ quả đúng là thiên hạ vô địch.”
Hán Vương cười với vẻ châm biếm, chuyển mắt nhìn về phía sân khấu hỏi: “Vở đang diễn trên đài kia xuất phát từ tích nào vậy?
Trên sân khấu có người đóng vai con khỉ đang nhào lộn liên tục có vẻđặc sắc.
Trên đài còn dựng hòn giả sơn, phun mây nhả khói mờ ảo như cõi mộng.
Ninh Vương cười nói: “Vở này là vở “Mộng chém Vân sơn mãng”, dựa trên “ Đại Đường tam tạng thủ kinh thi thoại” lưu truyền vào những năm Bắc Tống. Trong đó có một con khỉ tinh thần thông quảng đại cùng với hòa thượng Huyền Trang đời Đường đi Tây Thiên thỉnh kinh. Hầu tinh này tự xưng là “Bát Vạn Tứ Thiên Đồng Đầu Thiết Ngạch Mi Hầu Vương Tử Vân Động Hoa Quả sơn”, quả thực rất lợi hại. Trước mắt đang diễn đoạn Huyền Trang bị mãng tinh vây khốn nên con khỉ này đi cứu Huyền Trang.Vừa nói tới hí khúc là Ninh Vương lại thao thao bất tuyệt đồng thời kể ra hàng loạt điển cố tựa như đã thuộc nằm lòng.
Hán Vương nhìn thoáng qua vở kịch trên sân khấu rồi chậm rãi nói: “Vở diễn này được hoàng thúc biên soạn à?”
Ninh Vương giật mình cười nói: “Vở này…quả thực lão phu cũng đã biên qua. Hầu tinh này được lấy nguyên mẫu từ “Tam Tạng Thủ Kinh” nhưng đã được chỉnh sửa, dung hợp thêm nhiều chuyện thần thoại viễn cổ và truyền thuyết dân gian, ví dụ như chuyện Hạ Khải sinh ra từ hòn đá, chuyện Xi Vưu …,còn có…” Đột nhiên Ninh Vương ngừng lại, thần sắccó vẻ khác thường.
Hán Vương thản nhiên nói : ‘’ Nghe nói còn có đoạn con khỉ này đại náo thiên cung là lấy từ tích Hình Thiên tranh giành đế vị đúng không ? »
Ninh Vương đột nhiên biến sắc, không khí trên khán đài cũng trở nên lặng ngắt như tờ.
Cổ thư ghi lại : “Hình Thiên tranh giành đế vị cùng thiên đế, ngài chặt đầu hắn đem chôn ở núi Thường Dương, hắn lại dùng vú làm mắt, lấy bụng làm miệng,…Hình Thiên bị chặt đầu nhưng vẫn bất khuất chiến đấu giành ngôi với thiên đế. Tinh thần bất khuất nhưng tranh giành đế vị lại là việc mà Hoàng đế từ xưa đến nay đều kiêng kị. Một ngày hoàng đế còn chưa băng hà thì dù là thái tử cũng không thể bất cẩn nói đến chuyện đế vị được. Thái Tử mời gánh hát này đến diễn ẩn ước có ý đoạt đế vị, Hán Vương nếu như dựa vào điểm này để tố cáo thì chẳng những kẻ diễn phải chết mà Ninh Vương, Thái Tử cũng không tránh khỏi có liên quan.
Cuối cùng vẫn là Vân Mộng công chúa không kìm nén được kêu lên: “Nhị ca à, chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà. Huynh không nhất thiết lúc nào cũng phải nhằm vào đại ca chứ.”Trên đài, con khỉ kia vẫn đang tiếp tục nhào lộn, chiêng trống dồn dập như đang gõ vào ngực mọi người,” cheng cheng” vang mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.