Đế Yến

Chương 53: Hán vương 5

Mặc Vũ

12/11/2017

Không một ai biết vì sao hắn có khả năng ấy, dù là Kỷ Cương cũng không biết. Nhưng bản thân Thu Trường Phong lại biết, hắn mất bảy năm tròn mới học xong hết thảy phép xem người, khổ công mà hắn bỏ ra, cho tới bây giờ rốt cục cũng đã có thành quả.

Bộ "Trắc nhân pháp" (phép xem người) này nghe nói là là truyền từ danh bộ Diệp Tri Thu thời Bắc Tống, trải qua mấy trăm năm tích lũy mới được một cao nhân kỳ tài ngút trời phát triển thêm, sửa sang thành một trăm ba mươi lăm phương pháp, hai nghìn hai mươi bốn câu khẩu quyết.Khẩu quyết gọi là "Càn Khôn Tác"

Khẩu quyết này vồ cùng bí ẩn, cho đến tận những năm đầu Đại Minh mới được người ta tìm ra.

Mà hơn hai ngàn câu khẩu quyết này chẳng những đã bị Thu Trường Phong ghi lòng tạc dạ từ lâu, hơn nữa còn vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, lô hỏa thuần thanh.

Lúc hắn lên thuyền vốn hoàn toàn không biết gì về mấy người trên thuyền, hắn chỉ bằng phép quan sát đã khổ luyện nhiều năm mà dễ dàng khiến cho đám công tử kiêu căng của danh gia vọng tộc phải cúi đầu.Nhưng từ đầu chí cuối hắn lại không nhìn không thấu Diệp Hoan.

Hắn tuyệt đối không tin Diệp Hoan là người Trường Bạch, cũng không tin Diệp Hoan là thương nhân. Chính vì thế hắn mới cố ý nói lại thôi, nếu là người bình thường đã sớm gặng hỏi, nhưng Diệp Hoan lại có thể nhịn được không hỏi, có thể thấy được y là kẻ có chính kiến.

Thu Trường Phong thăm dò liên tiếp mấy lần cũng chỉ lần được ra rằng cái người tên Diệp Hoan này rất giỏi trong việc che giấu nội tâm, cảm xúc, cao ngạo lại vô cùng cay độc. Loại tính cách này vốn không hợp với tuổi của Diệp Hoan. Diệp Hoan còn trẻ như vậy, lại không hề để ý đếnchuyện hoa quốc luận hậu như đám Vinh công tử, điều này nói rõ vốn dĩ y rất có thể là không có ý định nhắm vào chuyện hoa quốc luận hậu, vậy y tới nơi này làm gì?

Vẫn nghe "chim tước nào hay chí lớn của thiên nga", đương nhiên thiên nga cũng khinh không thèm làm bạn với chim tước.

Thu Trường Phong thấy cử chỉ của y như thế, biết rõ Diệp Hoan chắc chắn sẽ không đi cùng đường với mấy người Vinh công tử, bởi vì những người như Vinh công tử kia không xứng. Đã như vậy thì chính kiến của Diệp Hoan rất đáng được cân nhắc.Diệp Hoan với Thu Trường Phong vốn chẳng hề liên quan gì đến nhau. Nhưng thói quen nhiều năm đã khiến Thu Trường Phong nhớ nằm lòng điểm đáng ngờ này. Mà bây giờ hắn cũng thật không ngờ, lâu lâu về sau hắn sẽ tìm được một đáp án nghiêng trời lệch đất từ Diệp Hoan.

Thu Trường Phong suy luận không ngừng nhưng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh tự nhiên. Lúc ấy, trên sông Tần Hoài lại có một hồi trống vang lên, nghe tiếng Vinh công tử nói: "Điền Tư Tư lên biểu diễn rồi. Lần này người có thể cạnh tranh ngôi vị hoa hậu với Vân Cầm Nhi chỉ e là nữ tử này thôi."Bối Tử Doãn khẽ phe phẩy quạt xếp, nói: "Điền Tư Tư cùng lắm cũng chỉ là có giọng hát không tệ mà thôi. . ."

Lôi công tử hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy cũng chỉ bình thường thôi."

Nơi ánh đèn rực rỡ nhất trên chiếc thuyền hoa kia hiện ra một nữ tử, Mạnh Hiền từ xa xa nhìn lại, cảm thấy gió đã bắt đầu thổi trên mặt sông, nàng kia như tiên nữ cưỡi mây, như muốn đạp sóng mà đi thì trong lòng không khỏi nghĩ thầm, các ngươi đúng là con rùa xem đậu xanh (*), vừa mắt rồi. Cô Vân Cầm Nhi kia vẫn ngồi cúi đầu đánh đàn như thế, cơ bản là ta chẳng nhìn được ra mặt mũi tròn méo ra sao. Còn Điền Tư Tư đây



(*) Con rùa xem đậu xanh ( vương bát khán lục đậu ) đại loại như mèo khen mèo dài đuôi, rùa nhìn đậu xanh càng nhìn càng thích, càng vừa mắt. Trong văn cảnh này có nghĩa là đám người Vinh công tử thích Vân Cầm Nhi thì tán tụng nàng lên trời, không để ý được ai nữa. . . =)))phong thái thoát tục, nhìn cũng không tệ. Y càng nhìn lại càng thấy vừa mắt.

Và rồi tiếng đàn lại vang lên, hoàn toàn trái ngược với tiếng đàn của Vân Cầm Nhi, uyển chuyển, tinh tế, như buồn như than, nếu nói tiếng đàn của Vân Cầm Nhi là sông lớn xuôi về hướng đông, thì tiếng đàn củaĐiền Tư Tư lại như kính rượu trước hoa mang một phong vị rất khác.

Khi tiếng đàn kia réo rắt nhất thì Điền Tư Tư mở miệng cất lời ca: "Lạc hoa thành trận, phong phiêu vạn điểm chính sầu nhân. Trì đường mộng hiểu, lan hạm từ xuân, điệp phấn khinh triêm phi nhứ tuyết, yến nê hương nhã lạc hoa trần. Hệ xuân tâm tình đoản liễu ti trường, cách hoa âm nhân viễn thiên nhai cận; hương tiêu liễu lục triêu kim phấn, thanh giảm liễu tam sở tinh thần. . ."

"Gió đưa trận trận hoa rơi

Tung bay muôn cánh cho người sầu lo

Tiếng ca ấy phiêu phiêu trên mặt sông, như thiếu nữ tư xuân, mối tình đầu chớm nở, càng mang phần hương vị khiến người ta thương tiếc.

Người trên sông nghe được càng mê càng say, tất cả đều cảm thấy dường như một khúc này là Điền Tư Tư đang hát cho mình.Sóng hồ mộng sớm tinh mơ

Hương lan đượm đẫm thủ từ vịnh xuân …………..Khúc ca nàng hát chính là "Tây Sương Ký" do Vương Thực Phủ triều Nguyên sáng tác.

Tây Sương Ký của Vương Thực Phủ được truyền tụng hàng trăm năm, không biết đã làm động lòng bao nhiêu nam nữ si tình, từ triều Nguyên đến triều Minh, theo thời gian lại càng ngày càng được dân chúng yêu thích, nếu bàn về khía cạnh được lưu truyền rộng rãi thì quả thực có thể so sánh với bài từ Hạng mạch tỉnh thủy của Liễu Vịnh(*) năm xưa.

(*) Liễu Vịnh (khoảng 987 – khoảng 1053) sống dưới thời Bắc Tống, có thể xem là ông hoàng của thể "Từ" và là đại diện của trường phái từ uyển

Mặc dù Mạnh Hiền chẳng phải kẻ tao nhã, nhưng khi nghe qua Tây Sương Ký này thì đã cảm thấy khi những đào kép kia hát cũng chỉ như đàn gảy tai trâu, chỉ có một khúc này của Điền Tư Tư mới nói ra hết tâm tư u buồn oán than của người thiếu nữ khắp thiên hạ.

Nếu không phải là đứng cách cả một mặt sông mà nhìn lại thì Mạnh Hiềnchuyển hàm xúc. Tác phẩm nổi tiếng nhất là "Vũ Lâm Linh" . Người Việt Nam thường biết đến ông với cái tên Liễu Tam Biến. Đây cũng là tên một bộ phim truyền hình cùng tên do Lâm Chí Dĩnh thủ vai chính, đã được chiếu ở Việt Nam.



()Tác giả chơi chữ. Bản thân Tây Sương Ký chính là câu chuyện tình không môn đăng hộ đối giữa nàng Thôi Oanh Oanh và chàng Trương Sinh, Mạnh Hiền này nghe Điền Tư Tư hát Tây Sương Ký đã coi mình và nàng thành hai nhân vật chính của câu chuyện rồi. Có điều, theo điển tích Thôi - Trương mà Nguyễn Du trích dẫn trong truyện Kiềuđã hận không thể kiếm đầu tường mà nhảy qua canh giữ ở đằng trước Điền Tư Tư rồi, Trong lòng y sớm đã coi Điền Tư Tư là nàng Thôi Oanh Oanh xinh đẹp đa tình còn bản thân mình chính là chàng Trương Sinh phong lưu phóng khoáng nửa đêm vượt tường kia. ()

Tiếng ca vừa dứt, không biết ai đó nói một tiếng: "Hay!" thế là tiếng khen ngợi trầm trồ từ khắp nơi vọng tới, so với lúc Vân Cầm Nhi biểu diễn còn vang dội hơn mấy phần.

Mạnh Hiền cũng không nhịn được mà vỗ tay, chợt cảm thấy không khí xung quanh khang khác, quay đầu lại thì thấy đám người Lôi công tửGẫm duyên kỳ ngộ xưa nay Lứa đôi ai lại đẹp tày Thôi, Trương

thì chuyện đôi nam nữ si tình này gặp gỡ, yêu đương rồi ăn nằm với nhau ngay dưới mái Tây của Phổ Cứu thực chẳng lấy gì làm đẹp =)))nhìn mình lom lom, vẻ mặt khó coi. Mạnh Hiền sáng ý, cười nói: "Một khúc này của Điền Tư Tư thật sự không tôi, nhưng so với Vân Cầm Nhi vẫn chênh lệch một chút. Một khúc của Điền Tư Tư còn làm người ta nhớ ra mà khen ngợi tán thưởng, chứ tiếng đàn của Vân Cầm Nhi đã khiến cho mọi người quên cả vỗ tay, giữa hai người – ai cao ai thấp chẳng phải rõ như ban ngày rồi hay sao?"

Sắc mặt của đám công tử kia mới dễ nhìn hơn một chút, Vinh công tử thở dài: "Đúng vậy, nếu bàn về kỹ nghệ thì Vân Cầm Nhi chắc chắn là đệ nhất. Nhưng xưa nay cao siêu quá thường ít người amhiểu. Điền Tư Tư này vô cùng may mắn, nhân duyên lại tốt, chỉ e sẽ rất khó đối phó."

Giang Nam Phi cười nói: "Vinh huynh, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, huynh cũng không cần quá xem trọng chuyện chọn hoa hậu này. Cho dù Vân Cầm Nhi không trúng hoa hậu. . ."

Lôi công tử bất mãn nói: "Còn chưa ra tay, Giang huynh định bỏ cuộc giữa đường sao?"

Bối Tử Doãn khẽ phe phẩy quạt, nói: "Cho dù Giang huynh rút lui thì bằng mấy người chúng ta cũng đủ rồi." Trong giọng nói của gã tràn đầy tựtin, hiển nhiên là tin tưởng vào gia thế của mình.

Phải biết ngành sản xuất đồ sứ của Đại Minh đã phát triển vượt bậc, bất luận là phương diện nào thì kỹ thuật đều có thể nói là đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong. Đồ sứ của Trấn Cảnh Đức lại càng là đỉnh phong của đỉnh phong. Mà đã nhắc đến đồ sứ xuất từ Trấn Cảnh Đức thì không thể không nhắc tới Bối gia, cũng không trách được gã lại cuồng vọng như vậy.

Vinh công tử nhẹ nhàng thở ra, lầm bẩm nói: "Như thế tất nhiên là tốt nhất, nếu không. . ."Mạnh Hiền thấy vẻ lo lắng trên mặt Vinh công tử thì càng thêm kỳ quái, thầm nghĩ cho dù Vân Cầm Nhi không trúng ngôi hoa hậu thì Vinh công tử cùng lắm cũng chỉ mất mặt một chút chứ sao phải lo lắng đến vậy?

Lúc này trên mặt sông, tiếng la thanh vang lên, mặt sông Tần Hoài lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Vinh công tử, Lôi công tử, Bối Tử Doãn nhìn nhau, trên mặt đều có phần căng thẳng. Ngược lại Giang Nam Phi coi như là trấn tĩnh, lẩm bẩm nói: "Trước mắt sẽ chờ đến sau khi kiểm kê xong, người chủ sự sẽ công bố kết quả."Mạnh Hiền hỏi: "Người chủ sự là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook