Chương 56: Hán vương 8
Mặc Vũ
12/11/2017
Ánh mắt của gã nam tử lạnh lùng ấy chuyển động, nói: "Còn có cái gì
Bối công tử trấn Cảnh Đức, Lôi Công tử Hoa Châu, Giang công tử. . . Chủ
nhân nhà ta bảo các ngươi đi qua đó."Hắn nói cực kỳ không khách khi, Lôi công tử ngang nhiên nói: "Ngươi bảo chúng ta đi qua, chúng ta cũng đi
qua vậy không phải mất mặt quá đi à? Chủ nhân nhà ngươi là ai? Bảo chúng ra đi qua đó làm gì?"
Lôi công tử hỏi liền mấy câu, nam tử áo đen kia đều không trả lời, ánh mắt chuyển động lại rơi xuống trên người Thu Trường Phong: "Thu Trường Phong? Ngươi với Mạnh Hiền cũng qua đó đi!" Hắn đối với những người trên thuyền lớn lại rõ như lòng bàn tay khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Đám người Vinh công tử sớm đã được chứng kiến độ ngạo mạn của ThuTrường Phong, thầm nghĩ, nam tử áo đen này không khách khí như vậy, Thu Trường Phong nhịn làm sao được chứ? Đang định xem trò hay thì không ngờ Thu Trường Phong đã đứng lên, vươn vai duỗi lưng mỏi đáp: "Được!"
Nhìn lại đám người Vinh công tử mà thì thào lẩm bẩm: "Ta đã nói rồi, có tiền chưa chắc đã là chuyện tốt."
Đám người Vinh công tử mặt mày sợ hãi, trong lòng bắt đầu cảm thấy có điều không lành. Thu Trường Phong đối với nam nhân mặc áo đen không dám cự tuyệt, chắc hẳn sau lưng nam tử áo đen này có thế lực rất lớnchống lưng.
Diệp Hoan mắt đảo liên hồi, nghĩ mãi không hiểu tại sao nam tử áo đen lại không gọi tên mình. Phải chăng Diệp Hoan đã quen biết với nam tử áo đen trước nên bây giờ mới không gọi tên hắn.
Điều này làm cho mọi người cứ thắc mắc mãi, khi nam tử áo đen cất bước có nói lại: “Những người được gọi tên nếu không đi bây giờ thì sau này không kịp mà đi đâu”. Sau đó hắn bám vào mạn thuyền nhẹ nhàng trèo lên thuyền.
Nam tử áo đen chưa kịp đứng vững thì có người đã leo lên theo, người đóchính là Thu Trường Phong.
Trong mắt nam tử áo đen đột nhiên hiện lên vẻ hoang mang nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Thu Trường Phong cười nói: “Ngưỡng mộ Nhị Thập Tứ Tiết đã lâu nay mới có dịp gặp mặt thật là hân hạnh quá”. Hắn nói vậy cũng chỉ nhằm phỏng đoán lai lịch đối phương mà thôi. Khi nói đến Nhị Thập Tứ Tiết tim hắn đập thình thịch nhưng đối phương vẫn không lộ chút biểu hiện gì, hắn ta vẫn khoanh tay đứng đó.
Nam tử áo đen thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng thoáng chốc đã trở lại vẻlạnh lùng, không nói thêm điều gì nữa.
Đám Vinh công tử thấy Thu Trường Phong như vậy thì trong lòng càng thêm kinh hãi, giờ chỉ có thể theo sắp xếp của nam tử áo đen đi theo gã mà thôi.
Không lâu sau, thuyền của bọn họ gặp một chiếc thuyền lớn.
Thuyền kia so với thuyền của Vinh công tử thì không lớn và xa hoa bằng, nhưng trên boong thuyền người người lúc nhúc, ai nhìn cũng đều run rẩy sợ hãi lạnh cả sống lưng.Bỗng từ đâu một đám nam tử áo đen xuất hiện trên thuyền, ai nấy tại eo đều mang đơn đao vẻ mặt nghiêm trang, dù có lấy trường thương chọc vào cũng không hề nhúc nhích.
Trông vào như là hải quân đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị khai chiến.
Dẫu cho không ai dám cất tiếng nhưng với cái uy thế này cũng đủ làm cho lòng người ai nấy đều run sợ.
Trên sông Tấn Hoài này sao đột nhiên lại xuất hiện thuyền lớn như vậy chứ? Thuyền to cỡ này có thể tung hoành Trường Giang, rong ruổi khắpHoàng Hà, ngạo cười Hải Khẩu. Tuy mang uy thế kinh người nhưng mà tại Ứng Thiên Phủ này dám phô trương như vậy chẳng giống như có ý định tạo phản hay sao?
Nếu vậy, so với tạo phản có cái gì khác nhau?
Cuối cùng là thế lực nào lại dám như vậy chứ?
Bọn công tử xanh cả mặt, ai nấy đều nhận thấy sự hoảng sợ trong măt nhau. Tất cả bọn chúng lần lượt bị đem lên boong lái, sợ đến nỗi ai nấy đều không dám thở mạnh.Boong lái tuy rộng nhưng chỉ có một cái ghế, nó trông không xa hoa lắm nhưng rất lớn. Ai nấy đều kinh hoàng khi thấy có một con hổ miệng đầy máu tươi dang nằm ở thành ghế.
Nó không có gào thét nhưng ai nấy đều sợ phát khiếp khi nhìn về phía đó.
Nhưng rồi ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó chỉ là một cái đầu lâu con hổ. Trừ phần đầu ra còn lại bị xẻ bụng lột da trải nằm trên mặt ghế.
Đó chỉ là một tấm da hổ mà thôi.Bọn công tử ai nấy đều biết rằng hổ vàng thì dễ kiếm nhưng mà hổ trắng thì mới thật là khó kiếm như mò kim đáy bể.
Có một người ngồi sẵn trên ghế, mặt hướng về bờ sông lưng quay về phía mọi người nên không một ai có thể thấy được mặt của hắn. Mặc dù hắn ngồi yên trên ghế nhưng mọi người đều cảm thấy được sự nhanh nhẹn, dũng mạnh của hắn.
Hắn chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay mình, một đôi bàn tay mạnh mẽ, các móng tay dài nhuộm màu đỏ tía, trong bóng tối phát ra ánh sáng đầy kiêu hãnh.Người áo đen dẫn đường quỳ gối xuống nói: “Khởi bẩm Vương gia, người đã đưa đến rồi ạ”
Trong lòng mọi người kinh hoàng, bọn Vinh Công tử lại càng sợ đến cơ hồ hôn mê bất tỉnh, không dám nghĩ rằng người tìm bọn hắn chính là Vương gia.
Công thần Đại Minh được phong vương cực ký ít, năm đó chỉ có sáu người được phong vương mà thôi. Đó là Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Lý Văn Trung, Thang Hòa, Đặng Dũ và Mộc Anh. Sáu người này vì Chu Nguyên Chương mà ra trận giành thiên hạ, lập nhiều chiến công hiểnhách. Nhưng sáu người này sau khi chết mới được truy phong làm vương.
Mà cũng không phải đích thân Chu Nguyên Chương phong vương mà do con trai thứ tư Yến Vương phong cho làm vương. Nhưng hiện giờ, sau khi Vĩnh Lạc Đại Đế Chu Đệ thực hiện "Tĩnh Nan chi dịch” đăng cơ, thì chỉ phong vương cho hai con trai là thứ tử Chu Cao Hú làm Hán Vương và con trai thứ ba Chu Cao Toại làm Triệu Vương.
Người ngồi đó tóc đen bóng không có lấy một sợi tóc bạc cho thấy tuổi của hắn không lớn lắm. Cho nên hắn không thể là anh em của Vĩnh Lạc đại đế mà có thể là một trong hai thế tử. Nhưng đó là ai thì mọi ngưởikhông tài nào đoán ra.
Có lẽ vị Vương gia kia vẫn đang mải ngắm móng tay mình, chậm rãi nói: “Có phải vừa rồi các người cho ta vàng không?”. Giọng nói trầm thấp mang đầy ý vị lạnh lẽo.
Đám người Vinh công tử như sét đánh ngang tai, mặt cắt không còn hột máu.
Bọn chúng có nằm mơ cũng không dám nghĩ là người muốn phong Điền Tư Tư làm hậu không phải ai khác mà chính là vị Vương gia này. Lần này, e rằng chúng đã gặp tai họa thực sự.Chúng sợ đến nỗi nói không nên lời, Vương gia nhẹ giọng nói: “Phủ Tùng Giang Vinh Công tử, Cảnh Đức trấn Bối Công Tử, Hoa Châu Lôi công tử vung tiền như rác, quả nhiên thật là uy phong. Đến bản Vương cũng không bằng. . . nhân vật như vậy nếu Bản Vương bỏ qua, chẳng phải là tiếc nuối sao?"
Bọn chúng mồ hôi tuôn như mưa đang tính kế định trốn đi, giờ thì coi như hết thật rồi. Đắc tội với Vương gia, không chỉ nói ba người bọn chúng mà cả gia tộc chỉ sợ đều khó có may mắn thoát khỏi. Dù chúng có gia thế nhưng so với Vương gia thì thua xa, ông ta chỉ cần búng tay cũng đủ xóa sạch cả gia tộc bọn họ. Vương gia nói thêm: "Còn Giang công tử. .."
Giang Nam Phi tuy có phần sợ hãi nhưng vẫn là người trấn tĩnh nhất bọn, nói: “Bẩm Vương gia tiểu nhân là Giang Nam Phi..”
Hắn nói chưa xong có người quát lớn, lớn đến nỗi nghe như sấm rền bên tai: “Câm miệng, trước mặt Vương gia có chỗ cho ngươi nói chuyện sao”.
Người kia đứng bên cạnh chỗ Vương gia ngồi. Bọn chúng chỉ để ý vị Vương gia, con hổ trắng và số binh khí trên tàu mà không chú ý tới người này. Nhưng khi gã quát lên họ đều thấy rằng gã thật khôi ngô, cường tráng. Giang Nam Phi mặt trắng bệch, sợ đến nỗi chỉ biết ú ớtrong miệng không nói được gì. Vương gia khoát tay: “Để cho hắn nói tiếp”.
Nghe xong gã liền lui ra phía sau. Hắn tuy tính tình nóng nảy nhưng trước mặt vị Vương gia này lại ngoan ngoãn như một chú cừu non. Giang Nam Phi biết rõ đây là cơ hội cuối cùng, phải chớp lấy: "Vương gia, chúng tôi thật không biết Vương gia giá lâm, bằng không thì dù gan lớn bằng trời cũng không dám mạo phạm."
Vương gia nhẹ giọng nói: "Các ngươi không biết bản Vương ở đây, chẳng lẽ Thu Trường Phong cũng không biết sao?". Họ chợt giật mình, hết thảyđều nhìn về phía Thu Trường Phong. Thu Trường Phong nghe Vương gia nói đến mình, tiến lên chắp tay thi lễ nói: " Thiên Hộ Cẩm Y Vệ Thu Trường Phong tham kiến Hán Vương Điện Hạ."
Thì ra vị này chính là nhị hoàn tử Hán Vương Chu Cao Hú. Bọn họ biết Tam Hoàng Tử mặc dù ương ngạnh, nhưng vẫn không bằng vị Nhị Hoàng Tử tàn nhẫn này. Nghe nói Hán Vương vì tước vị Thái tử mà nhẫn tâm ra tay với huynh đệ mình, cho nên chúng đụng tới Hán Vương coi như là gặp vận đen rồi. Một âm thanh như sấm quát lên: "Thu Trường Phong ngươi thật là lớn mật, chỉ là một tên Cẩm Y Vệ nhỏ nhoi thấy Vương gia, sao không quỳ?". Lần này Vương gia không nói gì chỉ im lặng ngồi đó.Bên ngoài một cơn gió từ sông Tần Hoài lùa vào mang theo hơi lạnh thấu vào tận tâm mọi người. Thời khắc này, ai nấy đều lo thay cho Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong vẫn đứng yên, bình tĩnh đáp: “Chắc hẳn Vương gia đã biết trên dưới Cẩm Y Vệ chỉ nghe lệnh từ Hoàng thượng chứ? Ngài tuy có quyền có uy nhưng không phải là Hoàng thượng, ty chức làm sao có thể quỳ trước mặt nghe lệnh ngài được chứ?”. Hán Vương khóe mắt toát lên vẻ lạnh lùng khiến ai nấy đều cảm thấy loạnh toát người.
Không biết sau bao lâu, Hán Vương mới quay lưng lại phía bọn họ. Hắn cótrán rộng và cao, sắc mặt như đồng, chòm râu đen nhánh và một cặp mắt sắc nhọn. Ánh mắt Hán Vương sắc lạnh, thần sắc Thu Trường Phong thản nhiên, hai mắt hai người nhìn nhau một lúc, Hán Vương lạnh lùng nói: "Bản Vương nghe nói ngươi không tệ". Thu Trường Phong không biết Hán Vương có ý gì chỉ im lặng không nói gì. Nhưng hắn biết vừa rồi Hán Vương mặc cho thuộc hạ buộc mình quỳ xuống cũng chỉ vì danh vị Thái tử và sau đó là hoàng đế, cho nên muốn ra uy đối với Cẩm Y Vệ mà thôi.
Hán Vương lại nói: "Bản Vương nghe nói ngũ quân Đô Đốc Phủ và Nội Các phái người cũng đấu không lại ngươi, Kỷ Cương đối với ngươi rất tintưởng, thậm chí Thượng Sư cũng nhìn trúng ngươi, phái ngươi làm việc. Vân Mộng Công Chúa ngươi cũng dám đắc tội". Hắn biết rất nhiều chuyện liên quan đến Thu Trường Phong. Thu Trường Phong nói: "Quốc có quốc pháp, Ty Chức theo qui củ mà làm việc thôi". Hán Vương khóe miệng có phần khinh miệt cười: "Theo qui củ mà làm việc? Bản Vương chỉ biết là nếu làm loạn thì ngươi sẽ không sống thọ đâu."
Bọn Vinh công tử thấy Hán Vương chuyển mục tiêu thầm thở phào, nhưng lúc này mồ hôi lại tuôn ra vì lúc này ánh mắt Hán Vương đã chuyển sang người bọn họ, lạnh n
Lôi công tử hỏi liền mấy câu, nam tử áo đen kia đều không trả lời, ánh mắt chuyển động lại rơi xuống trên người Thu Trường Phong: "Thu Trường Phong? Ngươi với Mạnh Hiền cũng qua đó đi!" Hắn đối với những người trên thuyền lớn lại rõ như lòng bàn tay khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Đám người Vinh công tử sớm đã được chứng kiến độ ngạo mạn của ThuTrường Phong, thầm nghĩ, nam tử áo đen này không khách khí như vậy, Thu Trường Phong nhịn làm sao được chứ? Đang định xem trò hay thì không ngờ Thu Trường Phong đã đứng lên, vươn vai duỗi lưng mỏi đáp: "Được!"
Nhìn lại đám người Vinh công tử mà thì thào lẩm bẩm: "Ta đã nói rồi, có tiền chưa chắc đã là chuyện tốt."
Đám người Vinh công tử mặt mày sợ hãi, trong lòng bắt đầu cảm thấy có điều không lành. Thu Trường Phong đối với nam nhân mặc áo đen không dám cự tuyệt, chắc hẳn sau lưng nam tử áo đen này có thế lực rất lớnchống lưng.
Diệp Hoan mắt đảo liên hồi, nghĩ mãi không hiểu tại sao nam tử áo đen lại không gọi tên mình. Phải chăng Diệp Hoan đã quen biết với nam tử áo đen trước nên bây giờ mới không gọi tên hắn.
Điều này làm cho mọi người cứ thắc mắc mãi, khi nam tử áo đen cất bước có nói lại: “Những người được gọi tên nếu không đi bây giờ thì sau này không kịp mà đi đâu”. Sau đó hắn bám vào mạn thuyền nhẹ nhàng trèo lên thuyền.
Nam tử áo đen chưa kịp đứng vững thì có người đã leo lên theo, người đóchính là Thu Trường Phong.
Trong mắt nam tử áo đen đột nhiên hiện lên vẻ hoang mang nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Thu Trường Phong cười nói: “Ngưỡng mộ Nhị Thập Tứ Tiết đã lâu nay mới có dịp gặp mặt thật là hân hạnh quá”. Hắn nói vậy cũng chỉ nhằm phỏng đoán lai lịch đối phương mà thôi. Khi nói đến Nhị Thập Tứ Tiết tim hắn đập thình thịch nhưng đối phương vẫn không lộ chút biểu hiện gì, hắn ta vẫn khoanh tay đứng đó.
Nam tử áo đen thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng thoáng chốc đã trở lại vẻlạnh lùng, không nói thêm điều gì nữa.
Đám Vinh công tử thấy Thu Trường Phong như vậy thì trong lòng càng thêm kinh hãi, giờ chỉ có thể theo sắp xếp của nam tử áo đen đi theo gã mà thôi.
Không lâu sau, thuyền của bọn họ gặp một chiếc thuyền lớn.
Thuyền kia so với thuyền của Vinh công tử thì không lớn và xa hoa bằng, nhưng trên boong thuyền người người lúc nhúc, ai nhìn cũng đều run rẩy sợ hãi lạnh cả sống lưng.Bỗng từ đâu một đám nam tử áo đen xuất hiện trên thuyền, ai nấy tại eo đều mang đơn đao vẻ mặt nghiêm trang, dù có lấy trường thương chọc vào cũng không hề nhúc nhích.
Trông vào như là hải quân đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị khai chiến.
Dẫu cho không ai dám cất tiếng nhưng với cái uy thế này cũng đủ làm cho lòng người ai nấy đều run sợ.
Trên sông Tấn Hoài này sao đột nhiên lại xuất hiện thuyền lớn như vậy chứ? Thuyền to cỡ này có thể tung hoành Trường Giang, rong ruổi khắpHoàng Hà, ngạo cười Hải Khẩu. Tuy mang uy thế kinh người nhưng mà tại Ứng Thiên Phủ này dám phô trương như vậy chẳng giống như có ý định tạo phản hay sao?
Nếu vậy, so với tạo phản có cái gì khác nhau?
Cuối cùng là thế lực nào lại dám như vậy chứ?
Bọn công tử xanh cả mặt, ai nấy đều nhận thấy sự hoảng sợ trong măt nhau. Tất cả bọn chúng lần lượt bị đem lên boong lái, sợ đến nỗi ai nấy đều không dám thở mạnh.Boong lái tuy rộng nhưng chỉ có một cái ghế, nó trông không xa hoa lắm nhưng rất lớn. Ai nấy đều kinh hoàng khi thấy có một con hổ miệng đầy máu tươi dang nằm ở thành ghế.
Nó không có gào thét nhưng ai nấy đều sợ phát khiếp khi nhìn về phía đó.
Nhưng rồi ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó chỉ là một cái đầu lâu con hổ. Trừ phần đầu ra còn lại bị xẻ bụng lột da trải nằm trên mặt ghế.
Đó chỉ là một tấm da hổ mà thôi.Bọn công tử ai nấy đều biết rằng hổ vàng thì dễ kiếm nhưng mà hổ trắng thì mới thật là khó kiếm như mò kim đáy bể.
Có một người ngồi sẵn trên ghế, mặt hướng về bờ sông lưng quay về phía mọi người nên không một ai có thể thấy được mặt của hắn. Mặc dù hắn ngồi yên trên ghế nhưng mọi người đều cảm thấy được sự nhanh nhẹn, dũng mạnh của hắn.
Hắn chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay mình, một đôi bàn tay mạnh mẽ, các móng tay dài nhuộm màu đỏ tía, trong bóng tối phát ra ánh sáng đầy kiêu hãnh.Người áo đen dẫn đường quỳ gối xuống nói: “Khởi bẩm Vương gia, người đã đưa đến rồi ạ”
Trong lòng mọi người kinh hoàng, bọn Vinh Công tử lại càng sợ đến cơ hồ hôn mê bất tỉnh, không dám nghĩ rằng người tìm bọn hắn chính là Vương gia.
Công thần Đại Minh được phong vương cực ký ít, năm đó chỉ có sáu người được phong vương mà thôi. Đó là Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Lý Văn Trung, Thang Hòa, Đặng Dũ và Mộc Anh. Sáu người này vì Chu Nguyên Chương mà ra trận giành thiên hạ, lập nhiều chiến công hiểnhách. Nhưng sáu người này sau khi chết mới được truy phong làm vương.
Mà cũng không phải đích thân Chu Nguyên Chương phong vương mà do con trai thứ tư Yến Vương phong cho làm vương. Nhưng hiện giờ, sau khi Vĩnh Lạc Đại Đế Chu Đệ thực hiện "Tĩnh Nan chi dịch” đăng cơ, thì chỉ phong vương cho hai con trai là thứ tử Chu Cao Hú làm Hán Vương và con trai thứ ba Chu Cao Toại làm Triệu Vương.
Người ngồi đó tóc đen bóng không có lấy một sợi tóc bạc cho thấy tuổi của hắn không lớn lắm. Cho nên hắn không thể là anh em của Vĩnh Lạc đại đế mà có thể là một trong hai thế tử. Nhưng đó là ai thì mọi ngưởikhông tài nào đoán ra.
Có lẽ vị Vương gia kia vẫn đang mải ngắm móng tay mình, chậm rãi nói: “Có phải vừa rồi các người cho ta vàng không?”. Giọng nói trầm thấp mang đầy ý vị lạnh lẽo.
Đám người Vinh công tử như sét đánh ngang tai, mặt cắt không còn hột máu.
Bọn chúng có nằm mơ cũng không dám nghĩ là người muốn phong Điền Tư Tư làm hậu không phải ai khác mà chính là vị Vương gia này. Lần này, e rằng chúng đã gặp tai họa thực sự.Chúng sợ đến nỗi nói không nên lời, Vương gia nhẹ giọng nói: “Phủ Tùng Giang Vinh Công tử, Cảnh Đức trấn Bối Công Tử, Hoa Châu Lôi công tử vung tiền như rác, quả nhiên thật là uy phong. Đến bản Vương cũng không bằng. . . nhân vật như vậy nếu Bản Vương bỏ qua, chẳng phải là tiếc nuối sao?"
Bọn chúng mồ hôi tuôn như mưa đang tính kế định trốn đi, giờ thì coi như hết thật rồi. Đắc tội với Vương gia, không chỉ nói ba người bọn chúng mà cả gia tộc chỉ sợ đều khó có may mắn thoát khỏi. Dù chúng có gia thế nhưng so với Vương gia thì thua xa, ông ta chỉ cần búng tay cũng đủ xóa sạch cả gia tộc bọn họ. Vương gia nói thêm: "Còn Giang công tử. .."
Giang Nam Phi tuy có phần sợ hãi nhưng vẫn là người trấn tĩnh nhất bọn, nói: “Bẩm Vương gia tiểu nhân là Giang Nam Phi..”
Hắn nói chưa xong có người quát lớn, lớn đến nỗi nghe như sấm rền bên tai: “Câm miệng, trước mặt Vương gia có chỗ cho ngươi nói chuyện sao”.
Người kia đứng bên cạnh chỗ Vương gia ngồi. Bọn chúng chỉ để ý vị Vương gia, con hổ trắng và số binh khí trên tàu mà không chú ý tới người này. Nhưng khi gã quát lên họ đều thấy rằng gã thật khôi ngô, cường tráng. Giang Nam Phi mặt trắng bệch, sợ đến nỗi chỉ biết ú ớtrong miệng không nói được gì. Vương gia khoát tay: “Để cho hắn nói tiếp”.
Nghe xong gã liền lui ra phía sau. Hắn tuy tính tình nóng nảy nhưng trước mặt vị Vương gia này lại ngoan ngoãn như một chú cừu non. Giang Nam Phi biết rõ đây là cơ hội cuối cùng, phải chớp lấy: "Vương gia, chúng tôi thật không biết Vương gia giá lâm, bằng không thì dù gan lớn bằng trời cũng không dám mạo phạm."
Vương gia nhẹ giọng nói: "Các ngươi không biết bản Vương ở đây, chẳng lẽ Thu Trường Phong cũng không biết sao?". Họ chợt giật mình, hết thảyđều nhìn về phía Thu Trường Phong. Thu Trường Phong nghe Vương gia nói đến mình, tiến lên chắp tay thi lễ nói: " Thiên Hộ Cẩm Y Vệ Thu Trường Phong tham kiến Hán Vương Điện Hạ."
Thì ra vị này chính là nhị hoàn tử Hán Vương Chu Cao Hú. Bọn họ biết Tam Hoàng Tử mặc dù ương ngạnh, nhưng vẫn không bằng vị Nhị Hoàng Tử tàn nhẫn này. Nghe nói Hán Vương vì tước vị Thái tử mà nhẫn tâm ra tay với huynh đệ mình, cho nên chúng đụng tới Hán Vương coi như là gặp vận đen rồi. Một âm thanh như sấm quát lên: "Thu Trường Phong ngươi thật là lớn mật, chỉ là một tên Cẩm Y Vệ nhỏ nhoi thấy Vương gia, sao không quỳ?". Lần này Vương gia không nói gì chỉ im lặng ngồi đó.Bên ngoài một cơn gió từ sông Tần Hoài lùa vào mang theo hơi lạnh thấu vào tận tâm mọi người. Thời khắc này, ai nấy đều lo thay cho Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong vẫn đứng yên, bình tĩnh đáp: “Chắc hẳn Vương gia đã biết trên dưới Cẩm Y Vệ chỉ nghe lệnh từ Hoàng thượng chứ? Ngài tuy có quyền có uy nhưng không phải là Hoàng thượng, ty chức làm sao có thể quỳ trước mặt nghe lệnh ngài được chứ?”. Hán Vương khóe mắt toát lên vẻ lạnh lùng khiến ai nấy đều cảm thấy loạnh toát người.
Không biết sau bao lâu, Hán Vương mới quay lưng lại phía bọn họ. Hắn cótrán rộng và cao, sắc mặt như đồng, chòm râu đen nhánh và một cặp mắt sắc nhọn. Ánh mắt Hán Vương sắc lạnh, thần sắc Thu Trường Phong thản nhiên, hai mắt hai người nhìn nhau một lúc, Hán Vương lạnh lùng nói: "Bản Vương nghe nói ngươi không tệ". Thu Trường Phong không biết Hán Vương có ý gì chỉ im lặng không nói gì. Nhưng hắn biết vừa rồi Hán Vương mặc cho thuộc hạ buộc mình quỳ xuống cũng chỉ vì danh vị Thái tử và sau đó là hoàng đế, cho nên muốn ra uy đối với Cẩm Y Vệ mà thôi.
Hán Vương lại nói: "Bản Vương nghe nói ngũ quân Đô Đốc Phủ và Nội Các phái người cũng đấu không lại ngươi, Kỷ Cương đối với ngươi rất tintưởng, thậm chí Thượng Sư cũng nhìn trúng ngươi, phái ngươi làm việc. Vân Mộng Công Chúa ngươi cũng dám đắc tội". Hắn biết rất nhiều chuyện liên quan đến Thu Trường Phong. Thu Trường Phong nói: "Quốc có quốc pháp, Ty Chức theo qui củ mà làm việc thôi". Hán Vương khóe miệng có phần khinh miệt cười: "Theo qui củ mà làm việc? Bản Vương chỉ biết là nếu làm loạn thì ngươi sẽ không sống thọ đâu."
Bọn Vinh công tử thấy Hán Vương chuyển mục tiêu thầm thở phào, nhưng lúc này mồ hôi lại tuôn ra vì lúc này ánh mắt Hán Vương đã chuyển sang người bọn họ, lạnh n
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.