Đế Yến

Chương 11: Hỏa lạc (4)

Mặc Vũ

12/11/2017

Hiển nhiên là cơ quan bên trên kia cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Diệp Vũ Hà nhíu hàng mi thanh tú, tập trung suy nghĩ. Ngay khi phát hiện ra cơ quan trên vách tường, nàng đã nhận ra cơ quan ở bên cạnh nơi được làm bằng vật liệu lạ kia, từ đó nhanh chóng kết luận đó là mộthình Thái Cực đồ án. Nàng vốn dĩ thông minh, đoán ngay đó là điểm mấu chốt của cơ quan kia chính là hai điểm đen trắng bên trong Thái Cực đồ án.

Nàng vẽ một vòng tròn là để hỗ trợ việc xác định hai điểm đen trắng đó, quả nhiên là có cơ quan bắn ra. Sau khi hai ống sắt bắn ra bên ngoài, không hề có cái hốc nào xuất hiện như trong tưởng tượng, kế tiếp nàng sẽ phải làm gì đây ?

Đương nhiên Diệp Vũ Hà cũng hiểu rõ, nếu như không có cái hốc nào xuất hiện sau khi hai ống sắt bắn ra, vậy muốn mở chúng ra thì phải sử dụngđến hai ống sắt này. Nhưng cuối cùng phải làm thế nào để dùng được hai ống sắt này, phải xoay theo chiều ngược kim đồng hồ, phải kéo ra, hay là phải đưa ống sắt vào lại chỗ cũ đây ? Diệp Vũ Hà do dự, nhíu mày trầm tư, nhìn chằm chằm vào vách tường và hai ống sắt dài độ ngón tay kia, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nếu xoay chuyển tùy tiện thì cơ quan có bị khóa lại hay không đây ?

Nhưng nếu không hành động thì chỉ có thể chờ đợi, bức tranh sẽ không xuất hiện. Điểm cốt yếu nhất là Thượng Sư cũng không hề đưa ra một lời gợi ý nào.Diệp Vũ Hà tập trung suy nghĩ, Tập Lan Đình, Dương Sĩ Kỳ cũng căng đầu suy ngẫm, nhưng đều không thể lần ra được chút manh mối nào, trong lúc mọi người vẫn đang không biết nên làm thế nào, đột nhiên Thu Trường Phong nói: "Diệp Bộ đầu, nếu không ngại hãy xoay hai ống sắt kia sang bên trái một vòng, sang bên phải ba vòng xem sao !"

Mọi người cùng giật mình, đều không hiểu vì sao Thu Trường Phong lại khẳng định đó là phương pháp mở khóa ?

Diệp Vũ Hà cảm thấy như có tiếng sấm vang lên bên tai, trong óc lóe lên, nhịn không được liếc sang phía Diêu Nghiễm Hiếu. Tập Lan Đình,Dương Sĩ Kỳ cũng giật mình, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.

Bọn họ cũng đã hiểu ra điểm mấu chốt đó, cùng kinh hãi trước tâm tư cẩn thận, chu đáo của Thu Trường Phong.

Vân Mộng công chúa vẫn còn chưa rõ ràng cho lắm, kêu lên: "Ngươi đã không biết thì cũng đừng có nói mò. Diệp tỷ tỷ, đừng nghe lời hắn." Nếu nàng đã có thiện cảm với ai thì sẽ liền xưng em gọi chị với người đó, còn nếu như đã không ưa thì chỉ hận không thể cắn cho kẻ đó một nhát cho hả giận mà thôi.

Dương Sĩ Kỳ thở dài một tiếng rồi nói: "Công chúa điện hạ, không phảiThu Thiên Hộ nói mò đâu, đấy vốn là do Thượng Sư chỉ cho chúng ta biết phương pháp mở khóa đó thôi." Trông thấy Vân Mộng công chúa trợn tròn đôi mắt, mờ mịt khó hiểu, Dương Sĩ Kỳ mới giải thích: "Vừa rồi chẳng phải Thượng Sư đã nói mọi người trái một phải ba lấy bức tranh về hay sao ? Ý của Thượng Sư chính là muốn mở cơ quan Thái Cực này thì xoay trái một vòng, xoay phải ba vòng."

Vân Mộng công chúa rốt cục cũng hiểu ra, vội hỏi: "Ra là Thượng Sư đã sớm căn dặn, Diệp tỷ tỷ, vậy tỷ hãy dựa theo ý của Thượng Sư mà làm đi thôi."Kỷ Cương nghe thấy Dương Sĩ Kỳ, Vân Mộng công chúa cứ mở miệng ra là một tiếng Thượng Sư, hai tiếng căn dặn, sao lại không hiểu hai người đang muốn lén cướp lấy công lao của Thu Trường Phong chứ ? Nghĩ vậy lão nhịn không được mà mở miệng lên tiếng: "Ý tứ của Thượng Sư, cũng chỉ có Thu Thiên Hộ hiểu được."

Vân Mộng công chúa lạnh giọng trào phúng: "Hắn hiểu được thì có tác dụng gì cơ chứ ? Muốn hoàn thành việc này cũng không phải chỉ dựa nào mấy câu nói suông mà được." Trong lúc hai người tranh luận, Diệp Vũ Hà đã xoay chuyển cơ quan.Trái một phải ba.

Thái Cực đồ này quả nhiên có thể xoay tròn, vách tường vang lên tiếng "lách cách", tựa như đã lâu chưa được hoạt động, cánh tay Diệp Vũ Hà dừng lại, Thái Cực đồ kia chậm rãi trồi ra, để lộ ra bên trong một cái hốc tối !

Bên trong cái hốc đó quả thật có một ống tranh.



Ống tranh được buộc bằng một dải lụa đỏ. Ống tranh đã ố vàng, dải lụa đỏ quấn xung quanh trông rất đẹp mắt, mầu đỏ hồng như máu.Trong tháp nhất thời vang lên tiếng thở dài, có người thở phào nhẹ nhõm, có người lại trầm mặt căng thẳng, bầu không khí trong tháp dần trở nên nặng nề..

Kỷ Cương nhíu mày, liếc nhìn Diêu Nghiễm Hiếu, trong lòng nẩy ra một suy nghĩ. Thượng Sư chắc chắn sẽ không để cho người nào lấy được bức tranh một cách dễ dàng cả, cuộc cạnh tranh này mới chỉ bắt đầu mà thôi. Biểu hiện của Thu Trường Phong lần này cũng không kém cỏi, Vân Mộng công chúa càn quấy là vậy, nhưng đương nhiên Thượng Sư sẽ không giống như công chúa, chắc chắn sẽ hiểu rõ ai là người hữu dụng thật sự. Nghĩ đến đấy, lão ngẩng lên nhìn Diệp Vũ Hà đang đi tới chỗ bức tranh,khóe miệng lộ ra ý cười.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của lão lại trở nên lạnh lùng, đảo qua ống tranh rồi dán lên vỏ kiếm trên người Diệp Vũ Hà.

Diệp Vũ Hà không để ý tới Kỷ Cương, nàng đi đến trước người Diêu Nghiễm Hiếu, quỳ một chân xuống đất, hai tay dâng lên ống tranh nói: "Thượng Sư, đã lấy được tranh."

Nàng vừa mới cất giọng lần đầu tiên, tiếng cũng như người, vừa trong trẻo lại vừa mang theo vài phần lạnh lẽo, tựa như không hề để tâm đến vạn vật xung quanh.Diêu Nghiễm Hiếu cuối cùng cũng mở mắt, nhìn thẳng vào ống tranh trước mặt, khuôn mặt vốn dĩ vẫn đờ đẫn dường như đã có chút kích động, nhưng vẻ kích động ấy cũng giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, chỉ thoáng qua rồi lại biến mất.

"Treo lên."

Diệp Vũ Hà liền giật mình, Vệ Thiết Y bước tới nói: "Diệp Bộ đầu đã mệt nhọc rồi, chuyện treo tranh hãy để tại hạ làm thay." Y đón lấy ống tranh kia, tháo dải lụa đỏ, cổ tay vừa rung lên đã thấy một mũi châm sắt bắn ra, đính chặt ống tranh kia lên vách đá."Soạt" một tiếng, ống tranh trải dài, lộ ra chân tướng.

Vân Mộng công chúa nhịn không được vừa vỗ tay vừa cười nói: "Quả thật có bản lĩnh, người của phủ Đô đốc thật sự không tệ."

Sắc mặt Vệ Thiết Y vẫn đanh như sắt, thờ ơ không nói, Từ Khâm nghe vậy, nét mặt hiện lên vẻ đắc ý, khiêm tốn thưa: "Công chúa quá khen."

Kỷ Cương hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Bây giờ không phải là lúc mẹ hát con khen hay." Sắc mặt Từ Khâm trầm xuống, nhưng không đợi cho lão kịp phản pháo, Kỷ Cương đã quay sang nhìn bức tranh kia, thì thào tự nói: "Thượng Sư lệnh cho treo bức tranh này lên, rốt cục là có ý gì đây?"

Vấn đề này, chẳng riêng gì Kỷ Cương mà tất cả mọi người ở đây đều muốn biết.

Bởi vì ngay từ lúc bức tranh hiện ra, mọi người đều đã quay sang quan sát, muốn nhìn xem một bức tranh được cất giấu kín đáo như vậy, rốt cục là vẽ cái gì trên đó ?

Nhưng khi nhìn sang, thần sắc tất cả đều lộ ra vẻ hoang mang, bởi vì trong tờ tranh kia, bọn họ đều không biết vẽ thứ gì. Càng nhìn kỹ lại càng hoang mang hơn.Tranh dường như vẽ một bông hoa, hoặc cũng có thể là một con hạc.

Nói là hoa, bởi có thể nhìn thấy bóng dáng chiếc rễ cây ở bên trong tranh, nói là hạc, bởi hình dạng bông hoa này lại tựa như con hạc đang co một chân mà đứng. Bóng hạc lẻ loi, thứ không biết là lá hoa hay lông hạc xung quanh kia lại tựa như một ngọn lửa đang bừng cháy, đậm một mầu đỏ tươi như máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook