Chương 93: Mặt rồng 3
Mặc Vũ
14/11/2017
Mọi người nghe Thiên Tử kể lại chuyện cũ đều im lặng nhưng không
khỏinghĩ thầm tuy Thánh Thượng nói vậy nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh
của người khác, giả sử bọn họ là Chu Duẫn Văn thì cũng không dám ra gặp
Chu Lệ.
Chu Lệ lại tiếp: “Mặc dù trẫm đã ngồi trên đế vị được mười năm nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy khó ngủ, cảm thấy xấu hổ với sự giao phó của Thái Tổ. Năm xưa cây vạn tuế ra hoa, khi Thái Tổ sắp băng hà đã triệu trẫm tới trước giường, lệnh cho trẫm đem hết khả năng ra phụ tá Chu Duẫn Văn đồng thời không được sinh lòng phản nghịch, trẫm cảm tạ ơn dưỡng dục của Thái Tổ, không nỡ để Thái Tổ lâm chung mà vẫn còn điều day dứt nên đã đồng ý. Nhưng Chu Duẫn Văn làm thếchẳng những làm Thái Tổ thất vọng mà còn làm trẫm mang tiếng xấu, hổ thẹn với Thái Tổ. Nếu Chu Duẫn Văn có lòng hắn nên đến gặp trẫm. Chỉ cần hắn đến trước mặt trẫm nói một câu trẫm sẽ dâng đế vị cho hắn bằng cả hai tay!”
Sắc mặt mọi người tức thì thay đổi, không ngờ rằng Chu Lệ lại quyết liệt như vậy.
Mặt Thái tử, Hán Vương càng khó coi, hai người đều biết lời Chu Lệ hứa đáng giá ngàn vàng, có thể nói trước mặt nhiều người như vậy thì sẽ không đổi ý. Nhưng nếu Chu Duẫn Văn quay về thì chỗ của Thái tử vàHán Vương sẽ là đâu?
Chu Lệ như muốn thổ lộ hết tâm tư nhiều năm, ông trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: “Nhưng trải qua nhiều năm Chu Duẫn Văn vẫn chỉ là một đứa trẻ con như trước, hắn đường đường chính chính tới đòi đế vị, trẫm sẽ chắp tay dâng tặng nhưng hắn lại vọng tưởng mượn binh từ Đông Doanh, âm thầm giở trò, không để ý tới sự thái bình của dân chúng, đồ thán sinh linh thì trẫm có thể tha cho hắn không? Thu Trường Phong, ngươi nói xem trẫm nóivậy là đúng hay sai?”
Mọi người nghẹn họng nhìn nhau trân trân, không nghĩ Thiên Tử sẽ hỏicâu này.
Chu Lệ hành sự mà còn phải hỏi một Cẩm Y Vệ nhỏ bé là đúng hay sai sao?
Thu Trường Phong lập tức đáp: “Lời Thánh Thượng dụng tâm lương khổ…”
Rốt cục Chu Lệ cũng kiềm nén được cảm xúc, bình tĩnh nói: “Xem ra chỉ có ngươi mới có thể nói rõ ngọn nguồn cho đám ngu ngốc này biết. Ngươi nói cho bọn chúng biết rốt cục thì bọn chúng sai ở đâu!”Thái tử sợ toát mồ hôi, sắc mặt Hán Vương cũng tối sầm, Dương Sĩ Kỳ mặt xám như tro, Công chúa Vân Mộng thì đầy vẻ bất mãn.
Chu Lệ mắng đám ngu ngốc hiển nhiên là mắng bọn họ nhưng bọn họ không dám phản bác cũng không biết mình sai ở đâu.
Thu Trường Phong trầm ngâm, gượng cười nhưng không thể không nói: “Theo Thượng Sư và thần phỏng đoán thì Chu Duẫn Văn đi sâu vào biển, không biết bằng cách nào tìm lợi dụng lực lượng Nhẫn Giả Đông Doanh, vọng tưởng có thể ngóc đầu lại nên trước tiên giết hết thần tử cũ để lập uy, đây là vụ huyết án ở Phổ Đà. Người chết trong vụ án mạng ở Phổ Đàchẳng những là lão thần Đại Minh mà còn là những người trước đây thuần phục Chu Duẫn Văn, bọn họ bị giết vì Chu Duẫn Văn cho rằng trước đây họ đã phản bội hắn.
Mọi người lại biến sắc , quả thực họ không ngờ vụ án mạng ở Phổ Đà chấn động Đại Minh lại vì nguyên nhân này.
Công chúa Vân Mộng nghe được chuyện kinh tâm động phách này thì đôi mắt xinh đẹp không khỏi liếc nhìn nhân vật nhỏ bé mà trước kia nàng chẳng thèm nhìn lấy một cái. Vừa rồi phụ hoàng nói nàng ngây thơ nàng vẫn không phục nhưng giờ nghĩ lại quả thực nàng rất ngây thơ.Chu Lệ “hừ” lạnh, từ chối cho ý kiến.
Thu Trường Phong lại nói: “Nhưng nguyên nhân tại sao bọn chúng lại đến đoạt “Nhật Nguyệt Ca”, cưỡng ép công chúa thì thần cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng rồi mọi chuyện đã rõ ràng, bọn Nhẫn Giả kia bắt đầu chuyển từ tối ra sáng, chỉ sợ thiên hạ Đại Minh không loạn. Sau vụ án mạng ở Phổ Đà bọn chúng thậm chí còn muốn trừ khử Thượng Sư bởi năm xưa Thượng Sư cũng từng trợ giúp Thánh Thượng…”
Diêu Nghiễm Hiếu không chỉ đơn thuần trợ giúp Chu Lệ mà tự mình bày mưu giúp Chu Lệ giành được giang sơn Đại Minh.Người Chu Duẫn Văn hận nhất ngoài Chu Lệ ra thì chính là Diêu Nghiễm Hiếu .
Mọi người nghĩ tới đây lại nhìn điện Hoa Cái âm u, bên ngoài ánh đèn chiếu vào giống như u linh đang nhe răng cười tức thì trong lòng không khỏi phát lạnh.
Hắn lại nói tiếp: “May mà Thượng Sư tránh được kiếp nạn, tặc nhân tấn công nhầm xe của phó quan, giết chết Ngộ Tâm. Thủ pháp tặc nhân giết Ngộ Tâm cực giống thủ pháp Băng Cổ của Nhẫn Giả. Thượng Sư ra vẻ không biết gì nhưng bên trong lại ngầm suy nghĩ, cảm thấy việc này cóliên hệ với Nhẫn Giả Đông Doanh nên đã phái thần xuống phía Nam điều tra âm mưu của tặc nhân.”
Dương Sĩ Kỳ giật mình, nghĩ đến hoàn cảnh lúc trước ở chùa Khánh Thọ, Diêu Nghiễm Hiếu có những cử chỉ cổ quái, nghiêm nghị thì không khỏi bội phục sự sáng suốt của Thu Trường Phong.
Chuyện cũ lâu như vậy mà Thu Trường Phong chưa bao giờ quên.
Chuyện cũ mờ ảo nhưng Thu Trường Phong cẩn thận thăm dò, phân tích đã phát hiện ra một cái lưới lớn- cái lưới do Chu Duẫn Văn giăng ra để báo thù.Lúc đầu nghe tin Chu Duẫn Văn trở lại thì Dương Sĩ Kỳ còn chưa tin nhưng tới giờ lão không thể không tin.
Thu Trường Phong lại nói: “Chu Duẫn Văn ám sát Thượng Sư không thành cũng không ngừng tay mà chuyện mục tiêu lên người Ninh Vương vì Chu Duẫn Văn cũng hận Ninh Vương.
Năm đó Chu Lệ “Tĩnh Nan” thành công chính là nhờ liên thủ với Ninh Vương, mượn tám vạn tinh binh của Ninh Vương để khởi sự, Chu Duẫn Văn đương nhiên hận không thể giết chết Ninh Vương!
Mọi người càng nghe càng kinh hãi chợt Chu Lệ lạnh lùng nói: “Năm đóhắn ngu ngốc muốn chết, mấy năm gần đây hình như càng ngốc hơn, ngốc đến mức cho rằng chỉ vì thế mà trẫm sợ hắn sao?”
Mọi người cuối cùng cũng hiểu được suy đoán của Thu Trường Phong, sắc mặt ai cũng biến đổi.
Chu Duẫn văn đã trở lại? Chu Duẫn văn thật sự đã trở lại!
Đương nhiên Chu Duẫn Văn hận, hắn hận tất cả những người hắn cho rằng đáng hận.
Chu Lệ… Diêu Nghiễm Hiếu … Ninh Vương những thần tử ngày trướcnói muốn thần phục hắn nhưng cuối cùng lại phản bội hắn. Đây là những mục tiêu Chu Duẫn Văn căm hận và muốn báo thù.
Cho nên khi hắn quay lại đã mượn lượng Nhẫn Giả quỷ dị của Đông Doanh, trước tiên giết cựu thần sau đó đến Diêu Nghiễm Hiếu , tiếp theo là ám sát Ninh Vương và một mục tiêu cuối cùng là Thiên Tử Chu Lệ !
Đây quả là suy nghĩ điên cuồng không thể tưởng tượng nổi.
Chu Duẫn Văn điên rồi !
Thu Trường Phong dường như cũng có chút hoảng sợ nhưng vẫn chậm rãinói : ‘’Thánh Thượng có sợ hay không cũng không thể cản được ham muốn báo thù của Chu Duẫn Văn. Hiển nhiên Chu Duẫn Văn biết rõ mâu thuẫn giữa Thái tử và Hán Vương nên hắn tiến hành bước tiếp theo, phái người trà trộn vào thọ yến của Ninh Vương rồi cải trang thành kép hát để ám sát Ninh Vương hòng châm ngòi phá hủy quan hệ giữa Thái tử và Hán Vương.
Chu Lệ bỗng hỏi :’’Muốn hành thích Ninh Vương không nhất định là Chu Duẫn Văn, sao ngươi có thể khẳng định thích khách có quan hệ với Chu Duẫn Văn ?Thu Trường Phong từ tốn : “Thích khách kia hành thích Ninh Vương sử dụng phương pháp Hắc quang của Nhẫn thuật, lúc chạy trốn lại dùng bí thuật bất truyền Thâu Lương mà chỉ có Nhẫn Giả đạt cấp Thượng nhẫn mới có thể dùng. Loại nhẫn thuật này nếu không phải do cao thủ Đông Doanh thì không thể thực hiện được. Mà gần đây Nhẫn Giả Đông Doanh hành sự có dính líu đến Chu Duẫn Văn nên thần mới phán đoán như vậy.’’
Chu Lệ gật đầu cũng không nói.
Thu Trường Phong lại tiếp : “Mà lúc thần truy đuổi thích khách thì phát hiện có vấn đề rất lớn, thích khách bố trí kế hoạch ám sát cực kỳ tinh vicẩn mật nhưng lại chủ quan đến mức dẫn thần tới chỗ Thái tử, hơn nữa còn để lại manh mối là chiếc giày diễn, hiển nhiên đây không phải hắn sơ sẩy mà là hành động đã được tính kế tỉ mỉ! ‘’
Nói tới đây cuối cùng Thu Trường Phong cũng thở phào rồi kết luận : “Bởi vậy thần suy đoán việc Ninh Vương gặp chuyện không may lần này cũng như chuyện yểm bùa chẳng qua chỉ là Chu Duẫn Văn mượn sức Nhẫn Giả hòng một mũi tên trúng ba đích. Kế này thực hiện được chẳng những có thể giết Ninh Vương mà còn châm ngòi quan hệ giữa Thái tử và Ninh Vương, cuối cùng tiến tới đả kích Thánh Thượng. ‘’Mọi người nghe xong, thần sắc trên mặt mỗi người một vẻ, nhưng tất cả đều bội phục vô cùng tài suy đoán của Thu Trường Phong. Xâu chuỗi những vụ án tưởng chừng không có chút liên hệ này lại thì hóa ra đây là âm mưu phục quốc của Chu Duẫn Văn. Mặc dù bọn họ đều tự xưng bản thân là bậc trí nhân, thế mà lại chưa từng nghĩ tới điểm ấy bao giờ.
Thu Trường Phong quả thật không đơn giản. Thượng Sư chọn người này tới xử trí công việc đúng là nhìn xa trông rộng.
Thái tử vừa giật mình vừa xấu hổ, y nhìn về phía Hán Vương ở cách đó không xa rồi nói: “Cao Hú à, đại ca quả thực không lừa đệ mà. Thuốc caokia chỉ sợ đã bị đám người đó cố ý cầm đi rồi. Bọn chúng muốn cho đệ hiểu lầm ta.”
Hán Vương chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tuyệt không trả lời.
Điện Hoa Cái bỗng trở nên tĩnh lặng, yên tĩnh tới mức chỉ nghe đến những nhịp thở của đám quần thần.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Lệ mới nói: “Bây giờ, các khanh còn có ý kiến gì không?”
Đang lúc quần thần không biết tâu gì, Hán Vương đột nhiên tiến lên mộtbước nói: “ Bẩm Phụ Hoàng, Chu Duẫn Văn mượn sức nhẫn giả của Đông Doanh làm loạn, thủ đoạn càng ngày càng ác liệt, tội không thể tha. Nhi thần kính xin Phụ Hoàng cho con dẫn theo một đội tinh binh đi trước vùng duyên hải, trước tiên tiêu diệt lũ giặc Đông Doanh này, sau đó bắt Chu Duẫn Văn trở về chịu tội. “
Hán Vương tiếng như chuông đồng, nói năng khí phách vô cùng. Dương Sĩ Kỳ thấy y như thế, tuy rằng đối với Hán Vương có chút bất mãn, cũng không thể không thán phục Chu Cao Hú hành động quả cảm, cực giống phong cách của Chu Lệ, một lần nữa dễ dàng giành lấy quyền chủ động.Chu Lệ trầm mặc nửa ngày sau, đột nhiên nói: “Con cũng biết mình sai ở đâu sao?”
Hán Vương giật mình một cái, cả người cứng ngắc đứng lặng tại chỗ, một lát sau mới thốt ra: “Nhi thần…không sai!”
Chu Lệ bỗng nhiên xoay người, tức giận nhìn Hán Vương nói: “Ngươi không sai?” Ông vốn vẫn quay lưng về phía quần thần, phong thái uy nghiêm lừng lững, lúc này xoay lại, mọi người mới thấy những nếp nhăn hằn sâu trên trán và khóe mắt.
Chu Lệ đã già mất rồi, năm tháng không buông tha ai cả, cho dù khôngphá hủy được đại chí hùng tâm của ông, nhưng đã lưu lại trên thân xác những dấu ấn vô tình của thời gian.
Chu Lệ lại tiếp: “Mặc dù trẫm đã ngồi trên đế vị được mười năm nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy khó ngủ, cảm thấy xấu hổ với sự giao phó của Thái Tổ. Năm xưa cây vạn tuế ra hoa, khi Thái Tổ sắp băng hà đã triệu trẫm tới trước giường, lệnh cho trẫm đem hết khả năng ra phụ tá Chu Duẫn Văn đồng thời không được sinh lòng phản nghịch, trẫm cảm tạ ơn dưỡng dục của Thái Tổ, không nỡ để Thái Tổ lâm chung mà vẫn còn điều day dứt nên đã đồng ý. Nhưng Chu Duẫn Văn làm thếchẳng những làm Thái Tổ thất vọng mà còn làm trẫm mang tiếng xấu, hổ thẹn với Thái Tổ. Nếu Chu Duẫn Văn có lòng hắn nên đến gặp trẫm. Chỉ cần hắn đến trước mặt trẫm nói một câu trẫm sẽ dâng đế vị cho hắn bằng cả hai tay!”
Sắc mặt mọi người tức thì thay đổi, không ngờ rằng Chu Lệ lại quyết liệt như vậy.
Mặt Thái tử, Hán Vương càng khó coi, hai người đều biết lời Chu Lệ hứa đáng giá ngàn vàng, có thể nói trước mặt nhiều người như vậy thì sẽ không đổi ý. Nhưng nếu Chu Duẫn Văn quay về thì chỗ của Thái tử vàHán Vương sẽ là đâu?
Chu Lệ như muốn thổ lộ hết tâm tư nhiều năm, ông trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: “Nhưng trải qua nhiều năm Chu Duẫn Văn vẫn chỉ là một đứa trẻ con như trước, hắn đường đường chính chính tới đòi đế vị, trẫm sẽ chắp tay dâng tặng nhưng hắn lại vọng tưởng mượn binh từ Đông Doanh, âm thầm giở trò, không để ý tới sự thái bình của dân chúng, đồ thán sinh linh thì trẫm có thể tha cho hắn không? Thu Trường Phong, ngươi nói xem trẫm nóivậy là đúng hay sai?”
Mọi người nghẹn họng nhìn nhau trân trân, không nghĩ Thiên Tử sẽ hỏicâu này.
Chu Lệ hành sự mà còn phải hỏi một Cẩm Y Vệ nhỏ bé là đúng hay sai sao?
Thu Trường Phong lập tức đáp: “Lời Thánh Thượng dụng tâm lương khổ…”
Rốt cục Chu Lệ cũng kiềm nén được cảm xúc, bình tĩnh nói: “Xem ra chỉ có ngươi mới có thể nói rõ ngọn nguồn cho đám ngu ngốc này biết. Ngươi nói cho bọn chúng biết rốt cục thì bọn chúng sai ở đâu!”Thái tử sợ toát mồ hôi, sắc mặt Hán Vương cũng tối sầm, Dương Sĩ Kỳ mặt xám như tro, Công chúa Vân Mộng thì đầy vẻ bất mãn.
Chu Lệ mắng đám ngu ngốc hiển nhiên là mắng bọn họ nhưng bọn họ không dám phản bác cũng không biết mình sai ở đâu.
Thu Trường Phong trầm ngâm, gượng cười nhưng không thể không nói: “Theo Thượng Sư và thần phỏng đoán thì Chu Duẫn Văn đi sâu vào biển, không biết bằng cách nào tìm lợi dụng lực lượng Nhẫn Giả Đông Doanh, vọng tưởng có thể ngóc đầu lại nên trước tiên giết hết thần tử cũ để lập uy, đây là vụ huyết án ở Phổ Đà. Người chết trong vụ án mạng ở Phổ Đàchẳng những là lão thần Đại Minh mà còn là những người trước đây thuần phục Chu Duẫn Văn, bọn họ bị giết vì Chu Duẫn Văn cho rằng trước đây họ đã phản bội hắn.
Mọi người lại biến sắc , quả thực họ không ngờ vụ án mạng ở Phổ Đà chấn động Đại Minh lại vì nguyên nhân này.
Công chúa Vân Mộng nghe được chuyện kinh tâm động phách này thì đôi mắt xinh đẹp không khỏi liếc nhìn nhân vật nhỏ bé mà trước kia nàng chẳng thèm nhìn lấy một cái. Vừa rồi phụ hoàng nói nàng ngây thơ nàng vẫn không phục nhưng giờ nghĩ lại quả thực nàng rất ngây thơ.Chu Lệ “hừ” lạnh, từ chối cho ý kiến.
Thu Trường Phong lại nói: “Nhưng nguyên nhân tại sao bọn chúng lại đến đoạt “Nhật Nguyệt Ca”, cưỡng ép công chúa thì thần cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng rồi mọi chuyện đã rõ ràng, bọn Nhẫn Giả kia bắt đầu chuyển từ tối ra sáng, chỉ sợ thiên hạ Đại Minh không loạn. Sau vụ án mạng ở Phổ Đà bọn chúng thậm chí còn muốn trừ khử Thượng Sư bởi năm xưa Thượng Sư cũng từng trợ giúp Thánh Thượng…”
Diêu Nghiễm Hiếu không chỉ đơn thuần trợ giúp Chu Lệ mà tự mình bày mưu giúp Chu Lệ giành được giang sơn Đại Minh.Người Chu Duẫn Văn hận nhất ngoài Chu Lệ ra thì chính là Diêu Nghiễm Hiếu .
Mọi người nghĩ tới đây lại nhìn điện Hoa Cái âm u, bên ngoài ánh đèn chiếu vào giống như u linh đang nhe răng cười tức thì trong lòng không khỏi phát lạnh.
Hắn lại nói tiếp: “May mà Thượng Sư tránh được kiếp nạn, tặc nhân tấn công nhầm xe của phó quan, giết chết Ngộ Tâm. Thủ pháp tặc nhân giết Ngộ Tâm cực giống thủ pháp Băng Cổ của Nhẫn Giả. Thượng Sư ra vẻ không biết gì nhưng bên trong lại ngầm suy nghĩ, cảm thấy việc này cóliên hệ với Nhẫn Giả Đông Doanh nên đã phái thần xuống phía Nam điều tra âm mưu của tặc nhân.”
Dương Sĩ Kỳ giật mình, nghĩ đến hoàn cảnh lúc trước ở chùa Khánh Thọ, Diêu Nghiễm Hiếu có những cử chỉ cổ quái, nghiêm nghị thì không khỏi bội phục sự sáng suốt của Thu Trường Phong.
Chuyện cũ lâu như vậy mà Thu Trường Phong chưa bao giờ quên.
Chuyện cũ mờ ảo nhưng Thu Trường Phong cẩn thận thăm dò, phân tích đã phát hiện ra một cái lưới lớn- cái lưới do Chu Duẫn Văn giăng ra để báo thù.Lúc đầu nghe tin Chu Duẫn Văn trở lại thì Dương Sĩ Kỳ còn chưa tin nhưng tới giờ lão không thể không tin.
Thu Trường Phong lại nói: “Chu Duẫn Văn ám sát Thượng Sư không thành cũng không ngừng tay mà chuyện mục tiêu lên người Ninh Vương vì Chu Duẫn Văn cũng hận Ninh Vương.
Năm đó Chu Lệ “Tĩnh Nan” thành công chính là nhờ liên thủ với Ninh Vương, mượn tám vạn tinh binh của Ninh Vương để khởi sự, Chu Duẫn Văn đương nhiên hận không thể giết chết Ninh Vương!
Mọi người càng nghe càng kinh hãi chợt Chu Lệ lạnh lùng nói: “Năm đóhắn ngu ngốc muốn chết, mấy năm gần đây hình như càng ngốc hơn, ngốc đến mức cho rằng chỉ vì thế mà trẫm sợ hắn sao?”
Mọi người cuối cùng cũng hiểu được suy đoán của Thu Trường Phong, sắc mặt ai cũng biến đổi.
Chu Duẫn văn đã trở lại? Chu Duẫn văn thật sự đã trở lại!
Đương nhiên Chu Duẫn Văn hận, hắn hận tất cả những người hắn cho rằng đáng hận.
Chu Lệ… Diêu Nghiễm Hiếu … Ninh Vương những thần tử ngày trướcnói muốn thần phục hắn nhưng cuối cùng lại phản bội hắn. Đây là những mục tiêu Chu Duẫn Văn căm hận và muốn báo thù.
Cho nên khi hắn quay lại đã mượn lượng Nhẫn Giả quỷ dị của Đông Doanh, trước tiên giết cựu thần sau đó đến Diêu Nghiễm Hiếu , tiếp theo là ám sát Ninh Vương và một mục tiêu cuối cùng là Thiên Tử Chu Lệ !
Đây quả là suy nghĩ điên cuồng không thể tưởng tượng nổi.
Chu Duẫn Văn điên rồi !
Thu Trường Phong dường như cũng có chút hoảng sợ nhưng vẫn chậm rãinói : ‘’Thánh Thượng có sợ hay không cũng không thể cản được ham muốn báo thù của Chu Duẫn Văn. Hiển nhiên Chu Duẫn Văn biết rõ mâu thuẫn giữa Thái tử và Hán Vương nên hắn tiến hành bước tiếp theo, phái người trà trộn vào thọ yến của Ninh Vương rồi cải trang thành kép hát để ám sát Ninh Vương hòng châm ngòi phá hủy quan hệ giữa Thái tử và Hán Vương.
Chu Lệ bỗng hỏi :’’Muốn hành thích Ninh Vương không nhất định là Chu Duẫn Văn, sao ngươi có thể khẳng định thích khách có quan hệ với Chu Duẫn Văn ?Thu Trường Phong từ tốn : “Thích khách kia hành thích Ninh Vương sử dụng phương pháp Hắc quang của Nhẫn thuật, lúc chạy trốn lại dùng bí thuật bất truyền Thâu Lương mà chỉ có Nhẫn Giả đạt cấp Thượng nhẫn mới có thể dùng. Loại nhẫn thuật này nếu không phải do cao thủ Đông Doanh thì không thể thực hiện được. Mà gần đây Nhẫn Giả Đông Doanh hành sự có dính líu đến Chu Duẫn Văn nên thần mới phán đoán như vậy.’’
Chu Lệ gật đầu cũng không nói.
Thu Trường Phong lại tiếp : “Mà lúc thần truy đuổi thích khách thì phát hiện có vấn đề rất lớn, thích khách bố trí kế hoạch ám sát cực kỳ tinh vicẩn mật nhưng lại chủ quan đến mức dẫn thần tới chỗ Thái tử, hơn nữa còn để lại manh mối là chiếc giày diễn, hiển nhiên đây không phải hắn sơ sẩy mà là hành động đã được tính kế tỉ mỉ! ‘’
Nói tới đây cuối cùng Thu Trường Phong cũng thở phào rồi kết luận : “Bởi vậy thần suy đoán việc Ninh Vương gặp chuyện không may lần này cũng như chuyện yểm bùa chẳng qua chỉ là Chu Duẫn Văn mượn sức Nhẫn Giả hòng một mũi tên trúng ba đích. Kế này thực hiện được chẳng những có thể giết Ninh Vương mà còn châm ngòi quan hệ giữa Thái tử và Ninh Vương, cuối cùng tiến tới đả kích Thánh Thượng. ‘’Mọi người nghe xong, thần sắc trên mặt mỗi người một vẻ, nhưng tất cả đều bội phục vô cùng tài suy đoán của Thu Trường Phong. Xâu chuỗi những vụ án tưởng chừng không có chút liên hệ này lại thì hóa ra đây là âm mưu phục quốc của Chu Duẫn Văn. Mặc dù bọn họ đều tự xưng bản thân là bậc trí nhân, thế mà lại chưa từng nghĩ tới điểm ấy bao giờ.
Thu Trường Phong quả thật không đơn giản. Thượng Sư chọn người này tới xử trí công việc đúng là nhìn xa trông rộng.
Thái tử vừa giật mình vừa xấu hổ, y nhìn về phía Hán Vương ở cách đó không xa rồi nói: “Cao Hú à, đại ca quả thực không lừa đệ mà. Thuốc caokia chỉ sợ đã bị đám người đó cố ý cầm đi rồi. Bọn chúng muốn cho đệ hiểu lầm ta.”
Hán Vương chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tuyệt không trả lời.
Điện Hoa Cái bỗng trở nên tĩnh lặng, yên tĩnh tới mức chỉ nghe đến những nhịp thở của đám quần thần.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Lệ mới nói: “Bây giờ, các khanh còn có ý kiến gì không?”
Đang lúc quần thần không biết tâu gì, Hán Vương đột nhiên tiến lên mộtbước nói: “ Bẩm Phụ Hoàng, Chu Duẫn Văn mượn sức nhẫn giả của Đông Doanh làm loạn, thủ đoạn càng ngày càng ác liệt, tội không thể tha. Nhi thần kính xin Phụ Hoàng cho con dẫn theo một đội tinh binh đi trước vùng duyên hải, trước tiên tiêu diệt lũ giặc Đông Doanh này, sau đó bắt Chu Duẫn Văn trở về chịu tội. “
Hán Vương tiếng như chuông đồng, nói năng khí phách vô cùng. Dương Sĩ Kỳ thấy y như thế, tuy rằng đối với Hán Vương có chút bất mãn, cũng không thể không thán phục Chu Cao Hú hành động quả cảm, cực giống phong cách của Chu Lệ, một lần nữa dễ dàng giành lấy quyền chủ động.Chu Lệ trầm mặc nửa ngày sau, đột nhiên nói: “Con cũng biết mình sai ở đâu sao?”
Hán Vương giật mình một cái, cả người cứng ngắc đứng lặng tại chỗ, một lát sau mới thốt ra: “Nhi thần…không sai!”
Chu Lệ bỗng nhiên xoay người, tức giận nhìn Hán Vương nói: “Ngươi không sai?” Ông vốn vẫn quay lưng về phía quần thần, phong thái uy nghiêm lừng lững, lúc này xoay lại, mọi người mới thấy những nếp nhăn hằn sâu trên trán và khóe mắt.
Chu Lệ đã già mất rồi, năm tháng không buông tha ai cả, cho dù khôngphá hủy được đại chí hùng tâm của ông, nhưng đã lưu lại trên thân xác những dấu ấn vô tình của thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.