Chương 60: Phấn hồng 4
Mặc Vũ
14/11/2017
Nàng kia giống như cũng hiểu được buồn cười, che miệng nói: "Thu công tử rốt cục đã hiểu." Vài phần thẹn thùng, vài phần tự tin nói: "Tuy chỉ một đêm, nhưng thiếp tin tưởng sẽ làm cho Thu công tử thoả mãn mà về."
Thu Trường Phong tựa hồ biến thành ngốc tử, sau nửa ngày mới nói: "Ngươi như thế nào mới có thể để cho ta thoả mãn đây?" Đang khi nói chuyện, tay hắn kéo tay nàng lại.Tay nàng. . . tuy là lạnh như băng, nhưng bị Thu Trường Phong kéo một cái, liền hừ nhẹ, không đợi Thu Trường Phong cử động liền nép vào ngực Thu Trường Phong.
Nàng rúc vào ngực Thu Trường Phong đôi mắt khép hờ, cặp môi đỏ mọng hé mở, lông mi run rẩy. Nàng mặc dù không cử động, nhưng cảnh này giống một bức Phong Tình Như Họa Như Thi, lại không biết chôn dấu bao nhiêu Hồng Phấn Như Tuyết, anh hùng tịch mịch. . .
Màn đêm đã buông sâu trên sông Tần Hoài, quán xá đều đã đóng cửa.
Không biết sau bao lâu nàng rốt cục mở ra hai con ngươi, trong conngươi có ý khó hiểu.
Khúc ca Bình Giang, kiều nhan trong ngực, Thu Trường Phong đứng đó không dám cử động.
Nàng thực sự không hiểu, dựa sát nam nhân, khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, hỏi: "Công tử còn chờ cái gì?"
Thu Trường Phong hỏi ngược lại: "Ta muốn?"
Nàng khẽ giật mình, muốn bật cười, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve trên lồng ngực hắn, ôn nhu nói: "Công tử đường đường đại anh hùng,đại hào kiệt, cuộc đời này không biết có bao nhiêu nữ tử hâm mộ, lại càng không biết trải qua bao nhiêu cuộc vui, chẳng lẽ đến nơi này cũng không biết mình muốn gì ư?"
Ánh mắt Thu Trường Phong lóe lên, đột nhiên nói: "Ta còn chưa biết tên cô nương?"
Lồng ngực phập phồng, nàng nhỏ giọng nói: “Thiếp thân… Vân Cầm Nhi.”
Thu Trường Phong nghe vậy liền đứng thẳng dậy, như thể chưa bao giờ nghĩ tới, nữ tử tuyệt diễm trước mặt này chính là Vân Cầm Nhi.Sông Tần Hoài được xem là quốc hoa, nếu không vì Hán vương, gần như Vân Cầm Nhi sẽ trở thành hoa hậu. Mặc dù nàng chưa phải là hoa hậu, nhưng dưới thân phận cũng là người đứng đầu tứ phi, có không biết bao nhiêu nam nhân hâm mộ nàng, muốn thu nhận nàng về dưới trướng của mình. Nghĩ tới đây, Thu Trường Phong nhịn không được lẩm bẩm nói: “Mấy người Vinh công tử vậy mà thật sự bỏ ra khoản rất lớn.”
Vân Cầm Nhi thẹn thùng cười nói: “Nhưng thiếp thân lại cảm thấy được gặp Thu công tử mới thật là tam sinh hữu hạnh (phúc ba đời).”
Thu Trường Phong nhíu mày nói: “Mấy người Vinh công tử chịu dùng mộtkhoản lớn như này, chỉ sợ không phải là đơn giản tạ ơn ta như vậy…”
Vân Cầm Nhi nghe vậy, sắc mặt nàng liền thay đổi. Nhưng dường như Thu Trường Phong không để ý thấy, hắn chỉ lo lắng lẩm bẩm trong lòng: “Chẳng lẽ… bọn họ có chuyện gì khó khăn cần nhờ ta giải quyết sao? Tóm lại bọn họ cũng không hoàn toàn đắc tội Hán vương, ta có nên đi làm người hòa giải hay không?”
Vân Cầm Nhi nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Thiếp thân làm sao biết rõ được những việc ấy.”
Thu Trường Phong mỉm cười: “Ngươi biết những gì? Hồng Phất dạ bôn,Hồng Phất dạ bôn (tạm dịch Hồng Phất chạy trốn trong đêm) là một câu truyện kể về một người con gái. Nàng vốn là người của Dương Tố, một kẻ vô cùng giàu có. Về sau nàng gặp được Lý Tĩnh (sau là đại thần nhà Đường), một kẻ nghèo kiết xác, tiền đồ mờ mịt, nàng đã chọn y. Trong đêm tối nàng trốn ra ngoài cùng theo y chịu khổ, lang bạt, cuối cùng cũng đổi được một cuộc sống tốt đẹp)
Văn Quân bán rượu: Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh, người ở Thành Đô đời nhà Hán. Người rất đa tài, văn hay, đàn giỏi. Khi lìa quê lên Tràng An để lập công danh, đến con sông đầu làng, Tương Như viết trên cầu một câu: "Bất thừa cao xa tứ mã, bất phục quá thử kiều" (Không ngồi xe cao bốn ngựa, không quaVăn Quân đương lư.” (lại cầu này nữa). Nhưng vốn con người phóng lãng hào hoa rất mực nên mua được một chức quan nhỏ, làm trong ít lâu, chán, cáo bịnh, qua chơi nước Lương, rồi trở về nước Thục. Đến đâu, Tương Như cũng dùng bút mực và cây đàn để giao thiệp bằng hữu. Trong khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như vốn sẵn quen với Vương Cát là quan lệnh ở huyện, nên đến chơi. Cát lại mời Tương Như cùng đi dự tiệc ở nhà Trạc Vương Tôn, vốn viên ngoại trong huyện. Nghe tiếng Tương Như đàn hay nên quan huyện cùng Trác Vương Tôn yêu cầu đánh cho một bài. Họ Trác vốn có một người con gái rất đẹp tên Văn Quân, còn nhỏtuổi mà sớm góa chồng, lại thích nghe đàn. Tương Như được biết, định ghẹo nàng, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc "Phượng cầu hoàng (Chim phượng trống tìm chim phượng mái). Chim phượng, chim phượng về cố hương, Ngao du bốn bể tìm chim hoàng Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng. Hôm nay bước đến chốn thênh thang. Có cô gái đẹp ở đài trang, Nhà gần người xa não tâm tràng. Ước gì giao kết đôi uyên ương, Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.Trác Văn Quân nghe được tiếng đàn, lấy làm say mê, đương đêm bỏ nhà đi theo chàng. Trác Vương Tôn được biết con gái đã trốn theo Tư Mã Tương Như, giận dữ không thôi, tuyên bố: "Ta tuy chẳng nhẫn tâm giết nó đi, song quyết chẳng cho nó một đồng tiền hồi môn nào!".
Đâu biết rằng con gái và chàng rể vẫn ở lâm cung, mở một tiệm rượu nhỏ kiếm sống Văn Quân thì đứng bán rượu, Tương Như thì mặc tạp dề làm một tửu bảo kiêm giặt giũ, cọ rửa đủ việc, chính là chẳng cần đến sự giúp đỡ của Trác Vương Tôn; những tin tức mới mẻ này truyền khắp thành Lâm cung.Ông già họ Trác thấy chẳng còn mặt mũi nào, đóng cửa không ra ngoài. Anh em họ mạc đều khuyên ông ta: "Ông đã có một trai hai gái, lại chẳng phải thiếu tiền tài. Tương Như tuy nghèo, song lại là người tài, lại là chỗ bạn thân với quan lệnh ở Lâm Cung, ông sao lại bức bách họ đến nỗi khốn khổ như vậy nhỉ ?".
Trác Vương tôn nghĩ đi nghĩ lại, bất đắc dĩ bèn cho Văn quân 100 người giúp việc và 100 vạn đồng làm của hồi môn, lại làm như nghi thức kết hôn lẩn thứ nhất, thế rồi Tương Như và Văn Quân cùng trở về Thành Đô.
Ánh mắt Vân Cầm Nhi lóe lên, nàng hơi ngạc nhiên nói: “Làm sao mà Thu công tử biết thiếp thân thích những điển cố điển tịch này vậy?”
Thu Trường Phong nhìn Vân Cầm Nhi nói: “Tại hạ bất tài, ngẫu nhiên nhìn thấy hai điển cố này trên sa đăng (đèn bằng vải lụa) trước cửa khoang (thuyền).”Nhân dân lấy câu chuyện có thực này, vẽ thành bức họa "Phượng cầu Hoàng”, “Văn Quân bán rượu” để biểu thị sự ca ngợi lương duyên mỹ mãn ở đời.Vân Cầm Nhi hơi bất ngờ, nàng nhìn lên sa đăng bên ngoài thuyền hoa, mỉm cười nói: “Thu công tử quan sát thật kỹ.”
Thu Trường Phong mỉm cười nói: “Hồi còn nhỏ ta đã xem không ít những bức tranh giống như vậy, trên đèn lồng đa số là vẽ Bùi Thiếu Tuấn và Lý Thiên Kim, Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh, tất cả đều nói về tình yêu. Mà Cầm Nhi cô nương lại không giống người thường, xem ra Cầm Nhi cô nương mặc dù đang ở Tần Hoài nhưng lại hướng tới Hồng Phất, quân vương hướng tới nữ nhân, có thể nói là loại người thật tình. Chắc hẳn trong lòng cô nương cũng đang hướng tới Trác Văn Quân, hướng tới nữ nhân Hồng Phất dũng cảm.”Thu Trường Phong nói đến Bùi Thiếu Tuấn và Lý Thiên Kim, Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh, đây đúng là hai cặp nhân vật trong hí khúc (hí kịch, kịch hát của Trung Quốc) “Tường Đầu Mã Thượng” và “Tây Sương Ký” được lưu hành nhiều nhất dưới thời Đại Minh.
Mà tìm trong vô số nam nhân, đương nhiên ai cũng thích làm tài tử phong lưu giống Bùi Thiếu Tuấn, Trương Sinh, trải nghiệm việc săn tìm cái đẹp, kiêu ngạo của người xưa. Mà mơ ước của vô số thiếu nữ lại là làm Lý Thiên Kim, Thôi Oanh Oanh, làm một nữ tử can đảm, tìm kiếm giấc mơ hạnh phúc trong cuộc đời này.Trên sông Tần Hoài, mỗi ngày có không biết bao nhiêu sự việc phát sinh, sa đăng có vẽ tranh tình yêu như này cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Vân Cầm Nhi lại vẽ Hồng Phất, Văn Quân lên trên sa đăng, đương nhiên có chút kì lạ.
Trong đôi mắt đẹp của Vân Cầm Nhi đột nhiên hiện lên vẻ phân tâm, nhưng cũng mang theo vài phần mê ly, còn ánh mắt Thu Trường Phong thì khác hoàn toàn.
Thu Trường Phong tựa hồ biến thành ngốc tử, sau nửa ngày mới nói: "Ngươi như thế nào mới có thể để cho ta thoả mãn đây?" Đang khi nói chuyện, tay hắn kéo tay nàng lại.Tay nàng. . . tuy là lạnh như băng, nhưng bị Thu Trường Phong kéo một cái, liền hừ nhẹ, không đợi Thu Trường Phong cử động liền nép vào ngực Thu Trường Phong.
Nàng rúc vào ngực Thu Trường Phong đôi mắt khép hờ, cặp môi đỏ mọng hé mở, lông mi run rẩy. Nàng mặc dù không cử động, nhưng cảnh này giống một bức Phong Tình Như Họa Như Thi, lại không biết chôn dấu bao nhiêu Hồng Phấn Như Tuyết, anh hùng tịch mịch. . .
Màn đêm đã buông sâu trên sông Tần Hoài, quán xá đều đã đóng cửa.
Không biết sau bao lâu nàng rốt cục mở ra hai con ngươi, trong conngươi có ý khó hiểu.
Khúc ca Bình Giang, kiều nhan trong ngực, Thu Trường Phong đứng đó không dám cử động.
Nàng thực sự không hiểu, dựa sát nam nhân, khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, hỏi: "Công tử còn chờ cái gì?"
Thu Trường Phong hỏi ngược lại: "Ta muốn?"
Nàng khẽ giật mình, muốn bật cười, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve trên lồng ngực hắn, ôn nhu nói: "Công tử đường đường đại anh hùng,đại hào kiệt, cuộc đời này không biết có bao nhiêu nữ tử hâm mộ, lại càng không biết trải qua bao nhiêu cuộc vui, chẳng lẽ đến nơi này cũng không biết mình muốn gì ư?"
Ánh mắt Thu Trường Phong lóe lên, đột nhiên nói: "Ta còn chưa biết tên cô nương?"
Lồng ngực phập phồng, nàng nhỏ giọng nói: “Thiếp thân… Vân Cầm Nhi.”
Thu Trường Phong nghe vậy liền đứng thẳng dậy, như thể chưa bao giờ nghĩ tới, nữ tử tuyệt diễm trước mặt này chính là Vân Cầm Nhi.Sông Tần Hoài được xem là quốc hoa, nếu không vì Hán vương, gần như Vân Cầm Nhi sẽ trở thành hoa hậu. Mặc dù nàng chưa phải là hoa hậu, nhưng dưới thân phận cũng là người đứng đầu tứ phi, có không biết bao nhiêu nam nhân hâm mộ nàng, muốn thu nhận nàng về dưới trướng của mình. Nghĩ tới đây, Thu Trường Phong nhịn không được lẩm bẩm nói: “Mấy người Vinh công tử vậy mà thật sự bỏ ra khoản rất lớn.”
Vân Cầm Nhi thẹn thùng cười nói: “Nhưng thiếp thân lại cảm thấy được gặp Thu công tử mới thật là tam sinh hữu hạnh (phúc ba đời).”
Thu Trường Phong nhíu mày nói: “Mấy người Vinh công tử chịu dùng mộtkhoản lớn như này, chỉ sợ không phải là đơn giản tạ ơn ta như vậy…”
Vân Cầm Nhi nghe vậy, sắc mặt nàng liền thay đổi. Nhưng dường như Thu Trường Phong không để ý thấy, hắn chỉ lo lắng lẩm bẩm trong lòng: “Chẳng lẽ… bọn họ có chuyện gì khó khăn cần nhờ ta giải quyết sao? Tóm lại bọn họ cũng không hoàn toàn đắc tội Hán vương, ta có nên đi làm người hòa giải hay không?”
Vân Cầm Nhi nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Thiếp thân làm sao biết rõ được những việc ấy.”
Thu Trường Phong mỉm cười: “Ngươi biết những gì? Hồng Phất dạ bôn,Hồng Phất dạ bôn (tạm dịch Hồng Phất chạy trốn trong đêm) là một câu truyện kể về một người con gái. Nàng vốn là người của Dương Tố, một kẻ vô cùng giàu có. Về sau nàng gặp được Lý Tĩnh (sau là đại thần nhà Đường), một kẻ nghèo kiết xác, tiền đồ mờ mịt, nàng đã chọn y. Trong đêm tối nàng trốn ra ngoài cùng theo y chịu khổ, lang bạt, cuối cùng cũng đổi được một cuộc sống tốt đẹp)
Văn Quân bán rượu: Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh, người ở Thành Đô đời nhà Hán. Người rất đa tài, văn hay, đàn giỏi. Khi lìa quê lên Tràng An để lập công danh, đến con sông đầu làng, Tương Như viết trên cầu một câu: "Bất thừa cao xa tứ mã, bất phục quá thử kiều" (Không ngồi xe cao bốn ngựa, không quaVăn Quân đương lư.” (lại cầu này nữa). Nhưng vốn con người phóng lãng hào hoa rất mực nên mua được một chức quan nhỏ, làm trong ít lâu, chán, cáo bịnh, qua chơi nước Lương, rồi trở về nước Thục. Đến đâu, Tương Như cũng dùng bút mực và cây đàn để giao thiệp bằng hữu. Trong khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như vốn sẵn quen với Vương Cát là quan lệnh ở huyện, nên đến chơi. Cát lại mời Tương Như cùng đi dự tiệc ở nhà Trạc Vương Tôn, vốn viên ngoại trong huyện. Nghe tiếng Tương Như đàn hay nên quan huyện cùng Trác Vương Tôn yêu cầu đánh cho một bài. Họ Trác vốn có một người con gái rất đẹp tên Văn Quân, còn nhỏtuổi mà sớm góa chồng, lại thích nghe đàn. Tương Như được biết, định ghẹo nàng, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc "Phượng cầu hoàng (Chim phượng trống tìm chim phượng mái). Chim phượng, chim phượng về cố hương, Ngao du bốn bể tìm chim hoàng Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng. Hôm nay bước đến chốn thênh thang. Có cô gái đẹp ở đài trang, Nhà gần người xa não tâm tràng. Ước gì giao kết đôi uyên ương, Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.Trác Văn Quân nghe được tiếng đàn, lấy làm say mê, đương đêm bỏ nhà đi theo chàng. Trác Vương Tôn được biết con gái đã trốn theo Tư Mã Tương Như, giận dữ không thôi, tuyên bố: "Ta tuy chẳng nhẫn tâm giết nó đi, song quyết chẳng cho nó một đồng tiền hồi môn nào!".
Đâu biết rằng con gái và chàng rể vẫn ở lâm cung, mở một tiệm rượu nhỏ kiếm sống Văn Quân thì đứng bán rượu, Tương Như thì mặc tạp dề làm một tửu bảo kiêm giặt giũ, cọ rửa đủ việc, chính là chẳng cần đến sự giúp đỡ của Trác Vương Tôn; những tin tức mới mẻ này truyền khắp thành Lâm cung.Ông già họ Trác thấy chẳng còn mặt mũi nào, đóng cửa không ra ngoài. Anh em họ mạc đều khuyên ông ta: "Ông đã có một trai hai gái, lại chẳng phải thiếu tiền tài. Tương Như tuy nghèo, song lại là người tài, lại là chỗ bạn thân với quan lệnh ở Lâm Cung, ông sao lại bức bách họ đến nỗi khốn khổ như vậy nhỉ ?".
Trác Vương tôn nghĩ đi nghĩ lại, bất đắc dĩ bèn cho Văn quân 100 người giúp việc và 100 vạn đồng làm của hồi môn, lại làm như nghi thức kết hôn lẩn thứ nhất, thế rồi Tương Như và Văn Quân cùng trở về Thành Đô.
Ánh mắt Vân Cầm Nhi lóe lên, nàng hơi ngạc nhiên nói: “Làm sao mà Thu công tử biết thiếp thân thích những điển cố điển tịch này vậy?”
Thu Trường Phong nhìn Vân Cầm Nhi nói: “Tại hạ bất tài, ngẫu nhiên nhìn thấy hai điển cố này trên sa đăng (đèn bằng vải lụa) trước cửa khoang (thuyền).”Nhân dân lấy câu chuyện có thực này, vẽ thành bức họa "Phượng cầu Hoàng”, “Văn Quân bán rượu” để biểu thị sự ca ngợi lương duyên mỹ mãn ở đời.Vân Cầm Nhi hơi bất ngờ, nàng nhìn lên sa đăng bên ngoài thuyền hoa, mỉm cười nói: “Thu công tử quan sát thật kỹ.”
Thu Trường Phong mỉm cười nói: “Hồi còn nhỏ ta đã xem không ít những bức tranh giống như vậy, trên đèn lồng đa số là vẽ Bùi Thiếu Tuấn và Lý Thiên Kim, Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh, tất cả đều nói về tình yêu. Mà Cầm Nhi cô nương lại không giống người thường, xem ra Cầm Nhi cô nương mặc dù đang ở Tần Hoài nhưng lại hướng tới Hồng Phất, quân vương hướng tới nữ nhân, có thể nói là loại người thật tình. Chắc hẳn trong lòng cô nương cũng đang hướng tới Trác Văn Quân, hướng tới nữ nhân Hồng Phất dũng cảm.”Thu Trường Phong nói đến Bùi Thiếu Tuấn và Lý Thiên Kim, Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh, đây đúng là hai cặp nhân vật trong hí khúc (hí kịch, kịch hát của Trung Quốc) “Tường Đầu Mã Thượng” và “Tây Sương Ký” được lưu hành nhiều nhất dưới thời Đại Minh.
Mà tìm trong vô số nam nhân, đương nhiên ai cũng thích làm tài tử phong lưu giống Bùi Thiếu Tuấn, Trương Sinh, trải nghiệm việc săn tìm cái đẹp, kiêu ngạo của người xưa. Mà mơ ước của vô số thiếu nữ lại là làm Lý Thiên Kim, Thôi Oanh Oanh, làm một nữ tử can đảm, tìm kiếm giấc mơ hạnh phúc trong cuộc đời này.Trên sông Tần Hoài, mỗi ngày có không biết bao nhiêu sự việc phát sinh, sa đăng có vẽ tranh tình yêu như này cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Vân Cầm Nhi lại vẽ Hồng Phất, Văn Quân lên trên sa đăng, đương nhiên có chút kì lạ.
Trong đôi mắt đẹp của Vân Cầm Nhi đột nhiên hiện lên vẻ phân tâm, nhưng cũng mang theo vài phần mê ly, còn ánh mắt Thu Trường Phong thì khác hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.