Đế Yến

Chương 133: Phản khách 3

Mặc Vũ

14/11/2017

Diệp Vũ Hà bỗng hít sâu một hơi, ánh mắt vốn ôn nhu đột nhiên trở lên lạnh như băng. Rốt cuộc nàng cũng hiểu ý tứ của Thu Trường Phong, nhưng vì hiểu được lên trong lòng lại cảm thấy quặn đau.

Thu Trường Phong vậy mà hoài nghi nàng, hoài nghi nàng là người hạ Tô Cốt hương!

Nếu là lúc trước, hẳn là nàng sẽ chỉ khinh thường hoặc là giận giữ, có khicòn rút kiếm. Nhưng cuối cùng nàng lại không làm bất cứ gì cả, chỉ tự trách mình tại sao lại đau lòng, nàng chỉ nghe thấy thanh âm của mình như chết lặng hỏi lại : "Ngươi cho rằng ta là người hạ độc?"

Sau đó lại nghe thấy Thu Trường Phong nói: "Đương nhiên là không phải, sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

Trời đã sáng. Ánh nắng ban mai xuyên qua lá cây có mầu xanh nhạt, tiết trời se lạnh nhưng lại làm cho con người ta cảm thấy hy vọng.

Diệp Vũ Hà thẫn thờ, nhưng cảm giác đau lòng cũng giảm đi rất nhiều, lại nói: "Vậy ngươi có ý gì?"Thu Trường Phong thở dài nói: "Nếu như ngươi là địch nhân thì làm gì có chuyện đi cứu Thượng Sư, cũng không cần phải dốc sức liều mạng với Trương Định Biên như vậy ? Nếu như ngươi là người hạ độc, thì sao có chuyện ngươi lại bị trúng độc, hơn nữa còn bảo ta rời đi?"

Diệp Vũ Hà đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trước lúc mình hôn mê, oán khí trong lòng lập tức tan đi.

Trong đêm mưa, Thu Trường Phong cõng nàng trên lưng bôn tẩu, trong đại điện, khi Thu Trường Phong phải đối mặt với Phần Địa hỏa vẫn luôn bên cạnh nàng không hề dời xa, tuy hắn đã lừa nàng nhưng đã một mìnhchống địch đem tất cả hiểm nguy gánh lên đôi vai của mình. Khi Diệp Vũ Hà nghĩ đến điều đó, bỗng cảm thấy mình có chút nhỏ mọn.

Vào thời điểm đó, liệu Thu Trường Phong còn có lựa chọn khác hay sao?

Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Vũ Hà cảm thấy thoải mái hẳn, đầu óc lập tức khôi phục lại vẻ linh hoạt lúc trước, lập tức nói: "Khi đó trong điện chỉ có đám Yến Lặc kỵ và Thượng Sư. "

Rốt cuộc Thu Trường Phong cũng đứng lên, ánh mắt ánh lên vẻ âm lãnh : "Ta đã xem xét đám thi thể trong nội điện, trong đám Vệ Thiết y và ba mươi bảy kỵ sĩ đi theo, ngoại trừ năm người cùng đi với ngươi rangoài, tất cả đều chết ở chỗ này!"

Diệp Vũ Hà chỉ cảm thấy trái tim lạnh toát, nhưng cũng hiểu rõ ngụ ý trong lời nói của Thu Trường Phong : "Nguyên nhân đám ngươi kia chết không phải là bị hạ độc. " Nàng quay đầu lại nhìn rồi nói tiếp: "Ở chỗ này không hề có thi thể của Vệ Thiết Y, công chúa và Thượng Sư, nhưng người hạ độc hiển nhiên cũng không phải là bọn chúng. "

Thu Trường Phong gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, trong đám thi thể ở đây ngoại trừ không có Thượng Sư, công chúa và Vệ Thiết Y, ngoài ra còn một người nữa, đó chính là Diêu Tam Tư!"Diệp Vũ Hà kinh sợ, không dám tưởng tượng tiếp, nói: "Chẳng lẽ Diêu Tam Tư chính là người hạ độc?" Nàng thật sự không tin đây là sự thật, cái tên hộ vệ mày rậm mắt to trông chất phác lại chính là người hạ độc vào trong hương đỉnh.

Thu Trường Phong trầm mặc một lúc rồi mới lắc đầu nói : "Không phải là hắn. "

Diệp Vũ Hà lập tức hỏi : "Sao ngươi có thể khẳng định như vậy?"



Thu Trường Phong hơi ngừng một lát rồi mới nói: "Ta tin hắn. " Giọng nói của hắn ẩn chưa sự kiên định khó có thể nói bằng lời, tuy có nhiềuchuyện làm hắn cảm thấy hoài nghi, nhưng rốt cuộc cũng có vài thứ làm cho hắn tin tưởng.

Bởi chính vì như vậy hắn mới khác với những người khác.

Khi Diệp Vũ Hà nhìn thấy khuôn mặt thật thà và kiên nghị của Thu Trường Phong, chẳng biết tại sao, lại thấy tin tưởng điều hắn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi lại : "Vậy người hạ độc là ai. . . " Đột nhiên trong đầu lóe lên, Diệp Vũ Hà kêu lớn: "Chính là tên họ Diệp!"

Thu Trường Phong nắm đấm nắm chặt, lẩm bẩm nói: "Diệp Hoan?"Hắn đã sớm hoài nghi là người đó là Diệp Hoan, rằng cái gọi là thương nhân Trường Bạch Sơn cũng quá mơ hồ không rõ lai lịch. Chỉ có Diệp Hoan mới có cơ hội, khi tất cả mọi người đều bị Trương Định Biên hấp dẫn chú ý mới lén lút cho Tô Cốt hương vào trong đỉnh sau đó lặng lẽ rời đi.

Chẳng phải trong đám thi thể này ngoại trừ thiếu đám người Thượng Sư cũng không có Diệp Hoan hay sao?

Khi Thu Trường Phong vừa nghĩ tới đây liền nhìn ra phía ngoài điện.

Vầng mặt trời vẫn chưa lên, tiết trời mới là buổi sớm mai, hắn nhớ lạitrận bão tố sấm sét tối hôm qua. Lúc ấy hắn và Trương Định Biên tranh đoạt Kim Long quyết đột nhiên có người xông ra, sau đó cướp đoạt Kim Long quyết ngay trước mặt bọn họ.

Người kia đương nhiên là một cao thủ, liệu có phải hắn có liên quan đến Diệp Hoan hay không ? Không ngờ Diệp Hoan lại thông thuộc lịch sử như vậy, không ngờ chí của hắn cũng đặt lên Kim Long quyết. Diệp Hoan và Nhẫn Giả đồng thời xuất hiện, chẳng lẽ cũng có liên quan tới nhau?

Sương mù xuất hiện, sương mù dầy đặc, trong mắt Thu Trường Phong cũng mờ mịt, kế tiếp, hắn lên làm gì đây?Đột nhiên phát giác ra điều gì đó, Thu Trường Phong lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Vũ Hà.

Diệp Vũ Hà cũng đang nhìn hắn, bởi vì nàng đột nhiên nhìn thấy, khi có chuyện gì đó xảy ra, Thu Trường Phong có biểu hiện khác hẳn với ngươi bình thường, hắn rất ít khi khiến người ta nhìn thấy sự lo lăng không yên.

Có lẽ hắn vốn là con người như vậy, chẳng qua ngày thường hắn vẫn đeo trên mặt mình một cái mặt nạ, giống như khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Vũ Hà vậy. . .Khẽ dời ánh mắt tránh cái nhìn của Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà nói khẽ: "Phải làm gì bây giờ ?"

Thu Trường Phong hỏi ngược lại: "Ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?"

Diệp Vũ Hà lập tức nói: "Bọn chúng đã bắt Vân Mộng Công Chúa, tuy không biết bọn chúng làm vậy để làm gì. Nhưng ta là người bảo vệ Công Chúa, lên đương nhiên là muốn đi cứu nàng rồi. "

Thu Trường Phong nói: "Tốt, vậy ngươi đi đi. "



Diệp Vũ Hà khẽ giật mình, sau nửa ngày mới nói: "Ngươi, chẳng lẽ. . .ngươi không đi cùng với ta sao?"

Một lúc sau, Thu Trường Phong mới trả lời: "Thượng Sư đã đi. . . Chuyện này ta nhất định phải bẩm báo lại với Thánh Thượng. Chúng ta không cùng đường, như vậy xin cáo từ thôi. " Sau đó hắn lại nhìn ra ngoài điện, không nói một câu.

Chẳng biết tại sao trong lòng Diệp Vũ Hà lại cảm thấy hơi đau đớn. Nhưng nàng cũng biết Thu Trường Phong nói không sai, đúng là bọn họ không phải cùng con đường, luôn luôn không phải.

Cuối cùng Diệp Vũ Hà cũng quay người đi, chậm rãi bước ra ngoài điện.Sương mù vào mua thu thật nồng đậm, nồng đậm đến mơ hồ, nồng đậm đến mức làm cho con người ta khó có thể phân biệt nổi phương hướng, Diệp Vũ Hà vừa đi ra ngoài điện thì đột nhiên lại dừng lại, quay sang nói với Thu Trường Phong : "Tối hôm qua ngươi đã cứu ta một mạng. "

Thu Trường Phong thờ ơ nói: "Nhưng ngươi đã cứu ta một lần, chúng ta hòa nhau. "

Diệp Vũ Hà cười cười, trong nụ cười mang theo vẻ chế nhạo không thể tả bằng lời : "Không sai, chúng ta hòa nhau. Hẹn gặp lại. " Thực ra trong lòng nàng đang suy nghĩ, ngươi còn muốn gạt ta nữa sao? Lần này mưukế của đám nhẫn giả đan xen chống chất lên nhau, Tô Cốt hương cũng không hạ độc được ngươi ngã xuống, thậm chí còn bị ngươi phản độc Cương Thi Khiêu gì gì ấy, như vậy thì làm gì có chuyện ngươi bị ám sát dễ dàng như vậy ? Ngươi nói như vậy, chẳng qua là không muốn ta đi cùng với ngươi, quấy nhiễu ngươi làm việc.

Nàng cũng thông minh, biết rõ trong đám nhẫn giả kia cũng không phải không có ai biết đến Cương Thi Khiêu nhưng nàng vẫn không thể hiểu được Thu Trường Phong đã hạ độc như thế nào và lúc nào.

Sương mù đầy đặc, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua, thổi bay tay áo,thổi tung mái tóc. Rốt cuộc Diệp Vũ Hà vẫn phải cắn răng một cái cất bước đi, cho dù nàng không muốn đi nhưng nàng làm gì có lí do gì để lưu lại?

Gió lạnh thổi vào trong đại điện, thổi tới người Thu Trường Phong, trong mắt hắn cũng có nỗi buồn chia li. Hắn muốn giữ lại, nhưng hắn không thể giữ lại, bởi vì từ đó về sau tuy tương tư càng nồng nhưng phong ba cũng càng mạnh. Rốt cuộc hắn cũng quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thân hình tung một cái, lập tức tới gần hương án.

Bỗng hắn vươn tay mở tấm màn trên hương án ra.Kim Sơn Tự Đại Điện đã trải qua biến đổi long trời lỡ đất, hương án ngã nghiêng sang một bên, vì thế đây vốn là việc nhỏ, ngay cả Thu Trường Phong cũng chẳng hề chú ý tới nó. Vừa rồi cơn gió thổi vào trùng hợp thổi tung tấm màn lên một chút, mặc dù lúc đó tâm trí Thu Trường Phong cũng hơi loạn nhưng vẫn có thể thấy rõ bên dưới có vạt áo hở ra.

Dưới hương án có người ?

Là ai?

Thu Trường Phong không chút do dư, trực tiếp xốc tấm màn lên, chỉ thấy phía dưới có một người đã hôn mê, sắc mặt gần như đã biến thành mầuđen, đó chính là Diêu Tam Tư.

Thu Trường Phong cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn, trong lòng hắn có cả trăm điều nghi vấn, cảm thấy chuyện Công Chúa mất tích thì còn có thể giải thích được, có lẽ đám nhẫn giả kia cảm thấy Công Chúa còn có giá trị, nhưng không thể hiểu được tại sao lại không thấy Diêu Tam Tư? Hiện tại dường như hắn đã hiểu ra được điều gì đó, lập tức khiêng Diêu Tam Tư ra ngoài điện, kiếm một bầu nước, sau đó móc từ trong lòng móc ra một cái hộp. Cái hộp mở ra, bên trong có tất cả mười ba ô vuông.

Bên trong mỗi ô vuông lại chứa một loại bột phấn có mầu sắc khác nhau,thoạt nhìn chỉ giống cái hộp đựng phấn son trang điểm của nữ tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook