Chương 35: so chiêu 2
Mặc Vũ
12/11/2017
Thu Trường Phong đột nhiên đứng sững lại, sau đó thối lui.Thế tấn
công của hắn vốn như mũi tên, nhìn như không chừa lại đường sống, thế
nhưng bỗng dưng lùi lại phía sau, mũi tên bay thẳng hóa thành khói, khói bay mây tán.
Nhưng dù là khói bay, thoạt nhìn đều chạy không khỏi ánh đao như trăng, Công Chúa Vân Mộng chỉ thấy được ánh đao như lưỡi trăng lạnh lùng sát sạt người Thu Trường Phong, sau đó nhẹ nhàng phất phơ, Thu Trường Phong đã ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trên bả vai dính máu, quần áo rách nát.
Hắn vẫn không thể tránh nổi một đao kia, chẳng những bị một đao củangười mặt quỷ phá nát quần áo, mà còn bị thương ở vai. Nhưng chỉ là vết thương nhẹ, ý chí chiến đấu ngược lại càng tăng cao.
Ánh đao sau một chiêu đã thu lại nhưng hàn khí vẫn còn, ánh sáng xanh vẫn còn, mà chiến ý trong đôi mắt người mặt quỷ lại bùng lên như lửa cháy.
Nhìn giọt máu trên mũi đao rơi xuống đất, người mặt quỷ chậm rãi nói: “Thân pháp tốt.”
Thu Trường Phong vẫn còn có thể cười được, “Thân pháp tốt cũng không bằng đao pháp nhanh. Nghe nói Bát Phong Đao Pháp này nguyên gốc bắtnguồn từ Thái Bình Đạo thời Đông Hán, sau khi rơi vào tay Lý Huyền Bá đệ nhất cao thủ của Đại Tùy thì phát dương quang đại, sau khi Lý Huyền Bá chết đi thì cũng không còn thấy lại Bát Phong Đao nữa, ta vốn tưởng rằng nó đã thất truyền, không ngờ lại có thể nhìn thấy trong tay các hạ.”
Ánh mắt người mặt quỷ thoáng hiện lên một tia kinh sợ, chậm rãi nói: “Thu Trường Phong, ta vốn nghĩ ngươi chỉ là một tên Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, chó săn của triều đình, hiện tại xem ra phải đánh giá lại ngươi rồi.”
Thu Trường Phong cười cười, cũng không ngại nói: “Chó săn cũng được,Cẩm Y Vệ cũng tốt, Thiên tử giao cho chúng ta quyền lợi, chính là muốn hốt gọn một mẻ bọn phản nghịch các ngươi!”
Người mặt quỷ đổi tay cầm đao, lạnh giọng nói: “Ngươi không cần kéo dài thời gian, bọn Vệ Thiết Y sẽ không tới được đây đâu. Cho dù có đuổi tới, cũng chỉ là gánh nặng cho ngươi mà thôi.”
Thu Trường Phong vỗ tay cười nói: “Ngươi thật hiểu lòng ta, một đám người phân chia công lao, không bằng một người lãnh hết! Ta cũng không muốn bọn Vệ Thiết Y đến đây, càng không muốn kéo dài thời gian, nhưng ngươi một đao đắc thủ rồi lại thu tay, đây là ý gì?”Người mặt quỷ thản nhiên đáp: “Cao thủ như ngươi cũng coi như hiếm thấy, cứ như vậy giết ngươi, không phải rất đáng tiếc sao? Kỳ thật ta lại cảm thấy, nếu ngươi gia nhập với chúng ta..” Âm điệu y kéo dài, lời còn chưa dứt đã bất ngờ tiến một bước dài đến trước mặt Thu Trường Phong, rồi vung đao bổ xuống, chỉ trong chốc lát đã chém ra ba đao.
Người nọ cố ý dùng lời nói làm Thu Trường Phong mất cảnh giác rồi đột nhiên xuất đao, quả thật lắm thủ đoạn.
Thu Trường Phong vội vàng không kịp chuẩn bị, đỡ trái hở phải, có vẻ không thể đối phó được loại đao pháp sắc bén này, thậm chí còn khôngcó cơ hội rút đao.
Chỉ qua một lát, Thu Trường Phong đã lùi lại đến chỗ tượng Phật nằm cạnh bàn thờ Phật cách đó không xa.
Công Chúa Vân Mộng chỉ cảm thấy ánh đao của người nọ như gió tuyết bay lượn, mặc dù không nhận ra gì nhưng cũng biết đây là đao pháp rất cao minh, tâm tư trong lòng khó kìm nén. Nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy một việc, ánh mắt không nhịn được lộ ra vẻ kinh hãi hét lên: “Cẩn thận.”
Đúng lúc này, mặt đất đang bằng phẳng đột nhiên nhô lên một vật, lóelên ánh sáng lạnh lẽo, nhắm thẳng vào sau lưng Thu Trường Phong đâm tới!
Người mặt quỷ thấy thế, trong lòng mừng rỡ. Đao pháp lại biến đổi, trong sát na trái phải giữa mỗi phía tung ra ba đao, chặn đứng hoàn toàn đường lui của Thu Trường Phong. Y kéo dài thời gian, chính là đang chờ đợi giây phút này.
Hóa ra vừa rồi người mặt quỷ trong lúc nói chuyện với Thu Trường Phong, sớm đã liên hệ với Tàng Địa Cửu Hãm. Tàng Địa Cửu Hãm biết rõ y kém Thu Trường Phong quá xa, nên trong đầu đã buông tha cho ýniệm chiến đấu với Thu Trường Phong, rồi lợi dụng phương pháp Thổ độn trốn đến bên cạnh tượng Phật.
Người mặt quỷ tấn công gấp gáp, muốn bức Thu Trường Phong đến bên cạnh chỗ Tàng Địa Cửu Hãm ẩn thân. Người mặt quỷ thấy Tàng Địa Cửu Hãm ra tay, lập tức chặn hết ba đường lui còn lại của Thu Trường Phong.
Chỉ trong thoáng chốc, Thu Trường Phong bốn phía đều là địch.
Công Chúa Vân Mộng cực kỳ sợ hãi, tin rằng Thu Trường Phong rốt cuộc trốn không khỏi công kích chí mạng này.Hàn mang bất ngờ khó khăn lắm đã đâm tới sau lưng Thu Trường Phong, đột nhiên Thu Trường Phong tung ngược một cước, đá văng Tàng Địa Cửu Hãm cùng thanh đao đang kề sát người.
Tàng Địa Cửu Hãm mắt thấy mũi đao sắp ngờ được Thu Trường Phong còn có chiêu này, gã hét thảm một tiếng, chỉ cảm thấy phía dưới thân thể đau đớn kịch liệt, thảm không chịu nổi.
Thu Trường Phong đã chờ sắn Tàng Địa Cửu Hãm. Hắn coi người mặt quỷ là đối thủ lớn nhất, tuy nhiên với tâm cơ kín đáo, làm sao lại có thể quên Tàng Địa Cửu Hãm? Hắn làm ra vẻ trúng kế, chính là muốn Tàng Địa CửuHãm lộ mặt.
Nguy cơ phía sau trong nháy mắt đã qua, nhưng sát khí phía trước càng đậm, chín đao liên tiếp của người mặt quỷ giống như núi đao bức tới, Thu Trường Phong một cước đá bay Tàng Địa Cửu Hãm nhưng lại đẩy mình vào tuyệt cảnh.
Mắt thấy hắn rốt cuộc tránh không thoát khỏi Bát Phong Đao của người mặt quỷ thì …
Một tiếng “Phịch” lớn vang lên, Tàng Địa Cửu Hãm rơi xuống đất.Một tiếng “Đinh” nhẹ vang, ánh đao biến mất, tia lửa văng khắp nơi.
Một đao của người mặt quỷ trúng đích, chấn động mạnh đến mức tay cầm đao cũng run lên, y cả kinh, lùi lại một bước. Lại nghe thấy một tiếng “Đương” vang dội, tượng Phật đã rơi xuống đất.
Hóa ra vừa rồi giao đấu, Thu Trường Phong vậy mà nâng tượng Phật đang nằm trên mặt đất lên, đỡ chín đao của người mặt quỷ.
Cái tượng Phật kia nặng ít nhất cũng mấy trăm cân, thế mà Thu Trường Phong lại có thể nhẹ nhàng nâng lên. Tượng Phật này rất lớn, căn bản không cần chiêu thức gì đã chặn đứng đao thế của người mặt quỷ.Người mặt quỷ tính toán ngàn vạn khả năng, chỉ duy nhất không nghĩ tới Thu Trường Phong lại có thể nâng tượng Phật ngăn cản một đao kia của y.
Nhưng Thu Trường Phong lập tức ném tượng Phật xuống đất, tung người bay lên, như chim ưng bắt mồi nhào tới bên cạnh Tàng Địa Cửu Hãm.
Lúc này Tàng Địa Cửu Hãm vừa mới ngã xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra.
Y vẫn còn sống sờ sờ như con trâu đất, tuyđập mạnh xuống đất nhưng cũng không quá đau đớn, tuy nhiên giữa hai chân y gần như đã nát bét.
Nhìn thấy Thu Trường Phong đánh tới, lý tưởng hào hùng của Tàng Địa Cửu Hãm đột nhiên biết mất, không còn dũng khí đánh tiếp một trận, hai tay gã giang ra, tấm áo đen đột nhiên rời khỏi thân thể bay vút về phía Thu Trường Phong. Thu Trường Phong uốn éo vài cái kỳ dị đã tránh khỏi cái áo đen, nhưng Tàng Địa Cửu Hãm phía trước đã biến đâu mất không thấy.
Trong khoảng khắc này, Công Chúa Vân Mộng rốt cuộc đã đứng dậy vàtrốn đến một chỗ khuất mắt, nhưng ánh mắt vẫn còn dõi theo sau Thu Trường Phong, chờ mong hắn có thể đánh bại đối thủ. Mặc kệ cô chán ghét Thu Trường Phong như thế nào, nhưng trong tình huống này, nhất định phải có người chiến thắng, cô đương nhiên hi vọng đó là Thu Trường Phong.
Tấm áo đen phất phơ, còn Tàng Địa Cửu Hãm đột nhiên biến mất không thấy. Công Chúa Vân Mộng dù sao cũng chỉ là người bình thường. Cô thực sự không thể nào tưởng tượng được một người đang sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất.Thu Trường Phong lại không chần chờ một khắc nào, đột nhiên vỗ mạnh vào vỏ đao quát lên: “Hạt châu Mễ Lạp, mau tỏa sáng đi!”.
Tiếng thét ấy phảng phất như tiếng sấm, lúc này người mặt quỷ đang đánh tới, thân hình không ngừng xoay chuyển. Tiếng thét ấy như tiếng sấm, đánh tới trước ngực người mặt quỷ, y không thể nào ngờ tới, một người lại có thể phát ra tiếng thét như vậy.
Một tiếng “BOANG..” vang lên, trường đao đã rời vỏ.
Nhưng dù là khói bay, thoạt nhìn đều chạy không khỏi ánh đao như trăng, Công Chúa Vân Mộng chỉ thấy được ánh đao như lưỡi trăng lạnh lùng sát sạt người Thu Trường Phong, sau đó nhẹ nhàng phất phơ, Thu Trường Phong đã ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trên bả vai dính máu, quần áo rách nát.
Hắn vẫn không thể tránh nổi một đao kia, chẳng những bị một đao củangười mặt quỷ phá nát quần áo, mà còn bị thương ở vai. Nhưng chỉ là vết thương nhẹ, ý chí chiến đấu ngược lại càng tăng cao.
Ánh đao sau một chiêu đã thu lại nhưng hàn khí vẫn còn, ánh sáng xanh vẫn còn, mà chiến ý trong đôi mắt người mặt quỷ lại bùng lên như lửa cháy.
Nhìn giọt máu trên mũi đao rơi xuống đất, người mặt quỷ chậm rãi nói: “Thân pháp tốt.”
Thu Trường Phong vẫn còn có thể cười được, “Thân pháp tốt cũng không bằng đao pháp nhanh. Nghe nói Bát Phong Đao Pháp này nguyên gốc bắtnguồn từ Thái Bình Đạo thời Đông Hán, sau khi rơi vào tay Lý Huyền Bá đệ nhất cao thủ của Đại Tùy thì phát dương quang đại, sau khi Lý Huyền Bá chết đi thì cũng không còn thấy lại Bát Phong Đao nữa, ta vốn tưởng rằng nó đã thất truyền, không ngờ lại có thể nhìn thấy trong tay các hạ.”
Ánh mắt người mặt quỷ thoáng hiện lên một tia kinh sợ, chậm rãi nói: “Thu Trường Phong, ta vốn nghĩ ngươi chỉ là một tên Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, chó săn của triều đình, hiện tại xem ra phải đánh giá lại ngươi rồi.”
Thu Trường Phong cười cười, cũng không ngại nói: “Chó săn cũng được,Cẩm Y Vệ cũng tốt, Thiên tử giao cho chúng ta quyền lợi, chính là muốn hốt gọn một mẻ bọn phản nghịch các ngươi!”
Người mặt quỷ đổi tay cầm đao, lạnh giọng nói: “Ngươi không cần kéo dài thời gian, bọn Vệ Thiết Y sẽ không tới được đây đâu. Cho dù có đuổi tới, cũng chỉ là gánh nặng cho ngươi mà thôi.”
Thu Trường Phong vỗ tay cười nói: “Ngươi thật hiểu lòng ta, một đám người phân chia công lao, không bằng một người lãnh hết! Ta cũng không muốn bọn Vệ Thiết Y đến đây, càng không muốn kéo dài thời gian, nhưng ngươi một đao đắc thủ rồi lại thu tay, đây là ý gì?”Người mặt quỷ thản nhiên đáp: “Cao thủ như ngươi cũng coi như hiếm thấy, cứ như vậy giết ngươi, không phải rất đáng tiếc sao? Kỳ thật ta lại cảm thấy, nếu ngươi gia nhập với chúng ta..” Âm điệu y kéo dài, lời còn chưa dứt đã bất ngờ tiến một bước dài đến trước mặt Thu Trường Phong, rồi vung đao bổ xuống, chỉ trong chốc lát đã chém ra ba đao.
Người nọ cố ý dùng lời nói làm Thu Trường Phong mất cảnh giác rồi đột nhiên xuất đao, quả thật lắm thủ đoạn.
Thu Trường Phong vội vàng không kịp chuẩn bị, đỡ trái hở phải, có vẻ không thể đối phó được loại đao pháp sắc bén này, thậm chí còn khôngcó cơ hội rút đao.
Chỉ qua một lát, Thu Trường Phong đã lùi lại đến chỗ tượng Phật nằm cạnh bàn thờ Phật cách đó không xa.
Công Chúa Vân Mộng chỉ cảm thấy ánh đao của người nọ như gió tuyết bay lượn, mặc dù không nhận ra gì nhưng cũng biết đây là đao pháp rất cao minh, tâm tư trong lòng khó kìm nén. Nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy một việc, ánh mắt không nhịn được lộ ra vẻ kinh hãi hét lên: “Cẩn thận.”
Đúng lúc này, mặt đất đang bằng phẳng đột nhiên nhô lên một vật, lóelên ánh sáng lạnh lẽo, nhắm thẳng vào sau lưng Thu Trường Phong đâm tới!
Người mặt quỷ thấy thế, trong lòng mừng rỡ. Đao pháp lại biến đổi, trong sát na trái phải giữa mỗi phía tung ra ba đao, chặn đứng hoàn toàn đường lui của Thu Trường Phong. Y kéo dài thời gian, chính là đang chờ đợi giây phút này.
Hóa ra vừa rồi người mặt quỷ trong lúc nói chuyện với Thu Trường Phong, sớm đã liên hệ với Tàng Địa Cửu Hãm. Tàng Địa Cửu Hãm biết rõ y kém Thu Trường Phong quá xa, nên trong đầu đã buông tha cho ýniệm chiến đấu với Thu Trường Phong, rồi lợi dụng phương pháp Thổ độn trốn đến bên cạnh tượng Phật.
Người mặt quỷ tấn công gấp gáp, muốn bức Thu Trường Phong đến bên cạnh chỗ Tàng Địa Cửu Hãm ẩn thân. Người mặt quỷ thấy Tàng Địa Cửu Hãm ra tay, lập tức chặn hết ba đường lui còn lại của Thu Trường Phong.
Chỉ trong thoáng chốc, Thu Trường Phong bốn phía đều là địch.
Công Chúa Vân Mộng cực kỳ sợ hãi, tin rằng Thu Trường Phong rốt cuộc trốn không khỏi công kích chí mạng này.Hàn mang bất ngờ khó khăn lắm đã đâm tới sau lưng Thu Trường Phong, đột nhiên Thu Trường Phong tung ngược một cước, đá văng Tàng Địa Cửu Hãm cùng thanh đao đang kề sát người.
Tàng Địa Cửu Hãm mắt thấy mũi đao sắp ngờ được Thu Trường Phong còn có chiêu này, gã hét thảm một tiếng, chỉ cảm thấy phía dưới thân thể đau đớn kịch liệt, thảm không chịu nổi.
Thu Trường Phong đã chờ sắn Tàng Địa Cửu Hãm. Hắn coi người mặt quỷ là đối thủ lớn nhất, tuy nhiên với tâm cơ kín đáo, làm sao lại có thể quên Tàng Địa Cửu Hãm? Hắn làm ra vẻ trúng kế, chính là muốn Tàng Địa CửuHãm lộ mặt.
Nguy cơ phía sau trong nháy mắt đã qua, nhưng sát khí phía trước càng đậm, chín đao liên tiếp của người mặt quỷ giống như núi đao bức tới, Thu Trường Phong một cước đá bay Tàng Địa Cửu Hãm nhưng lại đẩy mình vào tuyệt cảnh.
Mắt thấy hắn rốt cuộc tránh không thoát khỏi Bát Phong Đao của người mặt quỷ thì …
Một tiếng “Phịch” lớn vang lên, Tàng Địa Cửu Hãm rơi xuống đất.Một tiếng “Đinh” nhẹ vang, ánh đao biến mất, tia lửa văng khắp nơi.
Một đao của người mặt quỷ trúng đích, chấn động mạnh đến mức tay cầm đao cũng run lên, y cả kinh, lùi lại một bước. Lại nghe thấy một tiếng “Đương” vang dội, tượng Phật đã rơi xuống đất.
Hóa ra vừa rồi giao đấu, Thu Trường Phong vậy mà nâng tượng Phật đang nằm trên mặt đất lên, đỡ chín đao của người mặt quỷ.
Cái tượng Phật kia nặng ít nhất cũng mấy trăm cân, thế mà Thu Trường Phong lại có thể nhẹ nhàng nâng lên. Tượng Phật này rất lớn, căn bản không cần chiêu thức gì đã chặn đứng đao thế của người mặt quỷ.Người mặt quỷ tính toán ngàn vạn khả năng, chỉ duy nhất không nghĩ tới Thu Trường Phong lại có thể nâng tượng Phật ngăn cản một đao kia của y.
Nhưng Thu Trường Phong lập tức ném tượng Phật xuống đất, tung người bay lên, như chim ưng bắt mồi nhào tới bên cạnh Tàng Địa Cửu Hãm.
Lúc này Tàng Địa Cửu Hãm vừa mới ngã xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra.
Y vẫn còn sống sờ sờ như con trâu đất, tuyđập mạnh xuống đất nhưng cũng không quá đau đớn, tuy nhiên giữa hai chân y gần như đã nát bét.
Nhìn thấy Thu Trường Phong đánh tới, lý tưởng hào hùng của Tàng Địa Cửu Hãm đột nhiên biết mất, không còn dũng khí đánh tiếp một trận, hai tay gã giang ra, tấm áo đen đột nhiên rời khỏi thân thể bay vút về phía Thu Trường Phong. Thu Trường Phong uốn éo vài cái kỳ dị đã tránh khỏi cái áo đen, nhưng Tàng Địa Cửu Hãm phía trước đã biến đâu mất không thấy.
Trong khoảng khắc này, Công Chúa Vân Mộng rốt cuộc đã đứng dậy vàtrốn đến một chỗ khuất mắt, nhưng ánh mắt vẫn còn dõi theo sau Thu Trường Phong, chờ mong hắn có thể đánh bại đối thủ. Mặc kệ cô chán ghét Thu Trường Phong như thế nào, nhưng trong tình huống này, nhất định phải có người chiến thắng, cô đương nhiên hi vọng đó là Thu Trường Phong.
Tấm áo đen phất phơ, còn Tàng Địa Cửu Hãm đột nhiên biến mất không thấy. Công Chúa Vân Mộng dù sao cũng chỉ là người bình thường. Cô thực sự không thể nào tưởng tượng được một người đang sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất.Thu Trường Phong lại không chần chờ một khắc nào, đột nhiên vỗ mạnh vào vỏ đao quát lên: “Hạt châu Mễ Lạp, mau tỏa sáng đi!”.
Tiếng thét ấy phảng phất như tiếng sấm, lúc này người mặt quỷ đang đánh tới, thân hình không ngừng xoay chuyển. Tiếng thét ấy như tiếng sấm, đánh tới trước ngực người mặt quỷ, y không thể nào ngờ tới, một người lại có thể phát ra tiếng thét như vậy.
Một tiếng “BOANG..” vang lên, trường đao đã rời vỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.