Đế Yến

Chương 46: tần hoài 2

Mặc Vũ

12/11/2017

Diệp Vũ Hà nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì. Công chúa Vân Mộng lại cười bảo: “Ngươi làm rất khá. Có cơ hội bổn công chúa sẽ thăng quan cho ngươi. Tuy nhiên trước mắt … Thu Trường Phong đang làm cái gì?”

Mạnh Hiền trầm ngâm rồi bẩm: “Hắn vừa đến thành Nam Kinh, ở khách điếm ở ven bờ Tần Hoài, hơn nữa thanh toán một lần tiền thuê nhà mười ngày.”

Công chúa Vân Mộng suýt nữa thì nhảy dựng lên, dường như cho rằngThu Trường Phong là con giun trong bụng cô, bằng không thì sao lại phối hợp nhịp nhàng với cô như thế chứ? Chẳng lẽ Thu Trường Phong đoán được công chúa Vân Mộng muốn chờ hắn nên cẩn thận trù tính chuẩn bị dông dài cùng cô?

Diệp Vũ Hà cũng rất sửng sốt liếc nhìn công chúa Vân Mộng, hạ giọng: “Suy cho cùng là hắn có ý định gì?” Nàng biết Vân Mộng đương nhiên không biết, câu này là hỏi Mạnh Hiền.

Nụ cười của Mạnh Hiền đột nhiên trở nên quỷ bí, thấp giọng bẩm báo: “Hắn có ý định gì, ty chức lại biết đó.”Trong lòng công chúa Vân Mộng thầm mắng, ngươi thì biết cái rắm gì? Nếu ngươi biết thì bây giờ cũng không cần lẽo đẽo theo đuôi Thu Trường Phong. Nhưng lúc này cần dùng người nên cô tỏ vẻ mặt ôn hòa nói: “Ý định của hắn thế nào?”

Mạnh Hiền cười quỷ dị bảo: “Ty chức nghe nói hắn có một người tình ở sông Tần Hoài, mấy ngày tới muốn đi gặp …” Dứt lời y ho khan vài tiếng, ngụ ý có chuyện đáng khinh không nói nên lời.

Công chúa Vân Mộng vỗ bàn mắng: “Bổn công chúa gấp đến độ gần chết mà hắn lại thoải mái nhàn nhã phong lưu.” Cô cũng chẳng biết tại saophải cấp nữa mà trong lòng chỉ hận không thể quẳng Thu Trường Phong xuống sông Tần hoài. Cô đã có kế Trương Lương nhưng Thu Trường Phong cố tình không chịu chuẩn bị thang vượt tường làm cho nhất thời cô không biết phải ứng đối thế nào.

Rốt cuộc không hiểu cái gã Thu Trường Phong này đang nghĩ điều gì, công chúa Vân Mộng chưa bao giờ đoán đúng được một lần.

Im lặng hồi lâu, đột nhiên Diệp Vũ Hà nói: “Nếu hắn muốn nghỉ ngơi ở Nam Kinh mười ngày thì cơ hội của công chúa đã tới rồi.”

Công chúa Vân Mộng kinh ngạc hỏi: “Ta có cơ hội gì?”Diệp Vũ Hà nhìn công chúa Vân Mộng một cách kỳ quái rồi hỏi: “Không phải công chúa sợ Thu Trường Phong trộm lại “Nhật Nguyệt ca” sao? Nếu hắn ở lại Nam Kinh mà công chúa bất ngờ đi phủ Thuận Thiên thì hắn có muốn đuổi theo cũng chẳng đuổi kịp.”

Công chúa Vân Mộng giật mình lúc này mới nghĩ là gần đây mình bị Thu Trường Phong làm cho hồ đồ rồi, cô mãi chỉ một lòng tính kế với Thu Trường Phong mà quên đi mục đích chính.

Vốn là cô muốn đưa “Nhật Nguyệt ca” đến cho Diêu Nghiễm Hiếu, bây giờ Thu Trường Phong buông lỏng, đúng là cơ hội của cô ta.Công chúa Vân Mộng không kiềm được nở nụ cười, đột nhiên một người vén rèm đi vào bảo: “Công chúa không cần đến phủ Thuận Thiên.”

Mọi người cả kinh, không ngờ bên ngoài còn có người. Mọi người quay đầu nhìn thì thấy người nọ mắt xếch, dung nhan nho nhã, hóa ra là mưu sĩ thủ hạ Tập Lan Đình của Dương Sĩ Kỳ.



Công chúa vừa mừng vừa sợ bèn hỏi: “Tập tiên sinh vì sao chúng ta không cần đến phủ Thuận Thiên nữa? Sao ngươi cũng đến Nam Kinh?”

Tập Lan Đình cười gượng gạo bảo: “Vì căn cứ vào tin tức chính xác thì Thượng sư cũng đã tới Nam Kinh rồi. Bởi vậy Dương đại nhân mới sai tađến trước vài ngày để chuẩn bị. Mấy ngày tới Dương đại nhân cũng sẽ tới Nam Kinh.” Y liếc Mạnh Hiền, muốn nói gì đó lại thôi.

Y biết rõ lúc nào thì nói câu gì, thấy Mạnh Hiền ở đây thì đã rõ y làm cái gì. Y làm ra vẻ không thấy tránh làm cho nhau phải xấu hổ.

Công chúa Vân Mộng thất thanh; “Cái gì? Hòa thượng đạo sĩ cũng đã cũng đã đến Nam Kinh hả?” Từ lúc cô lớn lên dường như ít khi nghe nói Diêu Nghiễm Hiếu bước chân ra khỏi Khánh Thọ tự chứ đừng nói đến chuyện xuôi Nam tới Nam Kinh, nhưng đột nhiên Diêu Nghiễm Hiếu xuôi nam, chẳng lẽ có nghĩa là có chuyện kinh thiên gì đã xảy ra?Có lẽ việc này có liên quan đến “Nhật Nguyệt ca”? công chúa Vân Mộng nghĩ đến điểm này thì tim đập thình thịch.

Diệp Vũ Hà nhíu mày bảo; “Thu Trường Phong định đặt phòng mười ngày chẳng lẽ là biết Thượng sư sẽ tới sao? Hán cũng đoán chắc, sớm muộn gì công chúa cũng phải trở lại Nam Kinh nên mới đặt phòng lâu tới vậy.”

Nội tâm công chúa Vân Mộng rùng mình liếc nhìn về phía Mạnh Hiền, cô cười gằn bảo: “Ngươi thì cái gì cũng biết, cái gì cũng chẳng biết.”

Mạnh Hiền xấu hổ lắm, tin tức này thật sự y cũng không biết tý gì.Công chúa Vân Mộng cười gằn bảo: “Ngươi còn lo lắng gì nữa? Mau đi xem Thu Trường Phong làm cái gì, có tin gì lập tức báo cho bổn công chúa.”

Mạnh Hiền cuống quít gật đầu, nhanh chóng lui ra.

Diệp Vũ Hà nhìn thấy Tập Lan Đình muốn nói gì đó nhưng hình như không tiện nên chủ động bảo: “Ta ra ngoài xem chút.”

Tập Lan Đình thấy Diệp Vũ Hà biết điều bỏ đi thì thầm khen cô gái này hiểu biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện. Khi chỉ còn y và công chúa mói hỏi vẻ khó hiểu: “Công chúa, người đến Nam Kinh sao không đến gặp tháitử?”

Giờ đây thái tử Chu Cao Sí là Nam Kinh giám quốc nên đương nhiên chỉ lưu thủ ở Nam Kinh. Công chúa Vân Mộng đến Nam kinh mà không đi gặp đại ca cũng cảm thấy không thể nào giải thích được.

Lần đầu tiên công chúa Vân Mộng cười vẻ khổ sở, cô chu mỏ bảo: “Ta cũng muốn gặp đại ca chứ. Như bây giờ ngươi biết là ta làm việc cho đại ca, nếu gặp đại ca lại bị nhị ca biết đương nhiên là không thoải mái, thậm chí cho rằng ta và đại ca có mưu đồ bí mật đối phó với huynh ấy.Chuyện này ta tạm thời không muốn cho đại ca, nhị ca biết.” Trong lòng giận dữ bảo: “Làm thái tử có cái gì hay? Làm sao mà bao giờ nhị ca cũng nhìn không thuận mắt thế?”

Tập Lan Đình nhìn Vân Mộng, ánh mắt tỏ ra đồng tình. Y nhận thấy, công chúa Vân Mộng không vui vẻ gì mà đang ưu phiền.

Cuộc tranh giành giữa thái tử, Hán vương là cho Vân Mông khó xử. Cô không thích Hán vương hùng hổ dọa người nhưng cũng không muốn làm Hán vương hiểu lầm về người muội này. Ai mà ngờ được, cô công chúa điêu ngoa bốc đồng cũng có tâm tư tinh tế thế này.Trầm ngâm một lát, Tập Lan Đình nói khẽ: “Tâm ý của công chúa, dù thái tử không biết cũng rất cảm kích. Thế nhưng tại hạ tới gặp công chúa còn muốn nói một chuyện với người …” Y ngừng lại lướt nhanh bốn phía rồi bảo: “Nghe nói … thánh thượng cũng đến Nam Kinh.”



Công chúa Vân Mộng thất kinh, thất thanh: “Phụ hoàng tới làm gì?”

Chu Lệ một lòng tọa trấn Bắc Cương thanh trừ mối họa hoạn Thát Đát, bộ tộc Ngõa Lạt mà đột nhiên tới Nam Kinh. Chuyện này so với chuyện Diêu Nghiễm Hiếu tới đây còn làm người khiếp sợ hơn.

Chu Lệ, Diêu Nghiễm Hiếu không hẹn mà cùng tới Nam Kinh, trongchuyện này suy cho cùng có gì huyền bí? Có quan hệ gì tới thái tử và Hán vương? Công chúa Vân Mộng nghĩ tới đây, nhất thời tâm loạn cả lên.

Mạnh Hiền cũng tâm loạn cào cào hận không thể chém Thu Trường Phong vài đao.

Y bán rẻ Thu Trường Phong lại cảm thấy Thu Trường Phong thật không đủ trượng nghĩa, chuyện cần nói cũng không một câu nhắc đến thì hiển nhiên, Thu Trường Phong cũng đề phòng y.

Có thể thấy trang phục Thu Trường Phong gọn gàng như thể sắp đi chơi. Nụ cười trên mặt của Mạnh Hiền còn huy hoàng hơn so với vầng mặt trời,xun xoe ra hỏi: “Thu huynh đi gặp tình nhân trên sông Tần Hoài sao?”

Thu Trường Phong gật đầu bảo: “Cố đô lục triều kim phấn đều bảo Tần Hoài phong nguyệt vô biên. Người như chúng ta mà trên sông Tần Hoài không có tình nhân thì chẳng phải chuyện rất mất mặt sao?”

Mạnh Hiền nghiến răng căm hận nhưng ngoài mặt vẫn cười rạng rõ: “Thu huynh nói chính hợp với lòng ta. Trên sông Tần Hoài … kỳ thực ta cũng có mấy cô tình nhân, cái tên Vạn Đình Đình, Biện Tiểu Uyển gì gì đó nhé cũng đều đã gặp rồi. Không biết tình nhân Thu huynh là ai đây?”

Vạn Đình Đình, Biện Tiểu Uyển đều là danh kỹ Tần Hoài hiện thời, MạnhHiền cũng chỉ có nghe thấy người khác kể chứ chưa từng gặp. Lúc này y nói vậy cũng không sợ Thu Trường Phong vạch trần bởi y biết rõ loại phụ nữ này chắc chắn Thu Trường Phong cũng chưa từng gặp.

Cảm thấy ánh mắt dò xét của Thu Trường Phong nhìn sang, Mạnh Hiền cười ha hả: “Thu huynh muốn đi chơi sông Tần Hoài, không bằng đi cùng với tại hạ, được không?”

Thu Trường Phong chắp tay bảo: “Mạnh huynh là người sành sỏi, mong được chỉ giáo ít nhiều.”

Lòng Mạnh Hiền phơi phới, lập tức cùng Thu Trường Phong ra khỏi cửa đichơi bờ sông Tần Hoài.

Sông Tần khói tỏa, trăng in, Bên ngoài quán trọ, con thuyền đêm qua.* * Bản dịch của Ngô Tất Tố. Thực lòng vẫn thích câu Khói lan, trăng dãi mơ hồ Đêm khuya thuyền đậu bên bờ Tần Giang Được dịch bởi Song Nguyệt Hàn Tú. Đêm khuya thuyền đậu bên bờ Tần Giang, cho dù không gần tửu lầu nhưng ngửi thấy làn gió đưa hương thơm, nghe thấy tiếng oanh oanh yến yến làm người ta ở trong cảnh đó cũng thấy mê say.Hai người tìm một chiếc thuyền nhỏ rồi bơi dọc bờ. Thu Trường Phong nhìn thấy thuyền hoa qua lại trên sông như thoi đưa, nghe tiếng sênh ca vang vọng đâu đây như nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm, cứ cho rằng mọi thứ đều nhìn thấy rõ ràng mà huyền ảo tựa như khói nước, như trăng dát bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook