Đế Yến

Chương 30: tàng 2

Mặc Vũ

12/11/2017

Trong lúc gã rút đao, dường như trong thiên địa họa xuất một tia chớp chói lòa. Một đao vừa hiện thì đã nhằm ngay Diệp Vũ Hà chém xuống.Mặc dù kiếm thế của Diệp Vũ Hà rất nhanh, nhưng kiếm đã bị gẫy rồi. Lại so với trường đao năm thước này thì thanh kiếm của nàng khác gì dao găm. Thanh kiếm gãy của nàng còn cách đao ba thước thì Đao Phong đã gần chạm mặt. Diệp Vũ Hà sợ hãi, vận lực vào thanh kiếm gãy rồi đâm nghiêng một chiêu, chặn ngang sống đao như sấm sét lại.

Trong chốc lát mà dư lực vẫn còn âm ỷ, nàng cảm thấy hơi tê buốt. Trong chốc lát đó nàng tá lực bắn ra phía sau. Đứng lặng trên mặt đất, mặc kệ nước mưa chảy xuôi hai gò má, trong lòng chấn động.

Nàng đã trải qua nhiều lần sinh tử, nhưng chưa bao giờ giống như lúcnày. Chỉ cách quỷ môn quan một sợi tóc mảnh.

Hắc y nhân kia thấy một đao chém không thành, liền thúc ngựa phi ra mấy trượng. Gã nhìn lại Diệp Vũ Hà, trong ánh mắt tựa hồ có phần kinh ngạc. Nhưng con ngựa vẫn không dừng lại, chỉ thoáng qua rồi cùng bốn kỵ mã khác lao vào bóng tối.

Đột nhiên Thu Trường Phong chẳng biết lúc nào đã đến bên cạnh nàng. Diệp Vũ Hà khản giọng hỏi: "Làm sao ngươi không truy đuổi? Công Chúa Vân Mộng vẫn còn trong tay của bọn hắn!"

Sắc mặt Thu Trường Phong tái nhợt, âm thầm nhíu mày: “Sao ta khôngmuốn truy đuổi cơ chứ? Nhưng ta chỉ có hai chân. Làm thế nào mà đuổi kịp khi bọn chúng cỡi ngựa được? Mà thật kỳ lạ, làm sao bọn chúng có thể bắt cóc Công Chúa Vân Mộng? Vệ Thiết Y đang làm gì? Vừa rồi trường đao quỷ dị của người kia, hẳn không phải là người Trung Nguyên…

Rốt cục chuyện này là sao đây?

Thu Trường Phong dù suy nghĩ nhanh nhạy, nhưng trong lúc nhất thời cũng nghĩ không thông.

Tiếng vó ngựa phía trước vừa mới dứt, thì tiếng vó ngựa phía sau lạitruyền đến. Thu Trường Phong quay ngoắt đầu lại thì thấy trong màn đêm có vài chục kỵ mã chạy tới. Một người cầm đầu dường như sắc mặt tái nhợt. Thình lình hóa ra là Vệ Thiết Y.

Vệ Thiết Y từ đằng xa đã nhìn thấy Thu Trường Phong, liền gào khản tiếng: "Thu Thiên Hộ, lên ngựa đi!"

Thu Trường Phong đã nhảy lên rồi, hắn ngồi phía sau Vệ Thiết Y vội hỏi nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Diệp Vũ Hà cũng phi thân nhảy lên một con ngựa khác, kêu lên: " Làm sao Công Chúa lại bị bọn chúng bắt đi?"Vệ Thiết Y giục ngựa không ngừng, vừa giận vừa sợ nói ra: "Ta và Công Chúa mới rời khỏi Nội Đường. Không biết từ lúc nào đã xuất hiện bọn chúng, có lẽ chúng cải trang thành quân ta. Ta vốn định đi theo để trợ giúp các ngươi, nên mới giao Công Chúa cho bọn hộ vệ. Thật đúng không ngờ, vừa phát giác ra thì Công Chúa đã bị bọn chúng bắt cóc rồi. Bọn chúng bắt cóc được Công Chúa thì lập tức lên ngựa đào tẩu. Ta chỉ có thể dẫn người đuổi theo..."

Diệp Vũ Hà nhịn không được chen vào hỏi: "Làm sao ngươi lại có ý nghĩ ngờ nghệch đến vậy?"Vệ Thiết Y áo vừa thẹn vừa ngượng, hạ giọng đáp: "Ta thật không ngờ được bọn chúng to gan lớn mật đến như vậy. Dám ngang nhiên bắt cóc Công Chúa?"



Một thoáng kiên quyết, Vệ Thiết Y nói: "Ta sẽ truy đuổi dù tới tận chân trời cũng phải đưa Công Chúa trở lại mới được. Nếu Công Chúa có bất trắc gì, tại hạ sẽ dùng tính mạng mình đền lại."

Diệp Vũ Hà thấy Vệ Thiết Y tự trách như thế, cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng trong nội tâm nàng lại rét run. Nàng thầm nghĩ nếu như mình là Vệ Thiết Y, vậy chạm trán với địch nhân sẽ như thế nào đây? Chỉsợ rằng cũng sẽ rơi vào bẫy của đối thủ. Nhưng Diệp Vũ Hà càng thấy kỳ quái chính là nếu Địch Nhân có mưu tính sâu xa như vậy. Vậy rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì bắt cóc Công Chúa thôi sao? Mà giả như chúng bắt cóc Công Chúa rồi để làm gì?

Hai hàng lông mày của Thu Trường Phong bỗng nhíu lại, rồi an ủi: "Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, tìm Công Chúa về mới là quan trọng hơn."

Hắn nhận lệnh xuôi phía nam, chỉ cảm thấy mệnh lệnh thật cổ quái.Nhưng nghĩ rằng đây cũng không phải là nhiệm vụ quá khó. Nhưng không ngờ vừa đến Thanh Điền, thì những sự việc quỷ dị liền liên tục xảy ra. Cho tới bây giờ Công Chúa Vân Mộng cũng bị bắt cóc. Tất cả giống như đang rơi vào cái dòng xoáy vậy, càng lún càng sâu. Chẳng lẽ tất cả sự việc này đều xuất phát từ quyển sách kia ?

Nhưng quyển sách kia, suy cho cùng có cái gì cổ quái?

Trong lúc Thu Trường Phong suy tư, Vệ Thiết Y đã ra mệnh lệnh cho Yến lặc kỵ để hai con ngựa không. Một cho Thu Trường Phong, một cho Diệp Vũ Hà. Ngựa phi càng lúc càng nhanh, vẫn trực chỉ một đườnghướng tây bắc.

Nhưng tiếng vó ngựa phía trước đã biến mất không còn nghe thấy gì nữa.

Vệ Thiết Y phi ngựa như bay. Ánh mắt như chim ưng, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt đường. Ngay vừa lúc ấy, thân thể y xoay ngang, tay giữ hờ yên ngựa. Y nghiêng thân cúi xuống gần như sắp chạm vào mặt đất, như bị con ngựa kéo đi về phía trước. Quần áo bay phần phật, giống như lá cờ cản gió mà lướt đi vậy. Đợi Vệ Thiết Y ngồi thẳng lên lưng ngựa, Thu Trường Phong lập tức hỏi: "Nhìn ra cái gì sao?"Ánh mắt Vệ Thiết Y như chim ưng, nhìn chằm chằm vào phía trước rồi nói: "Năm con ngựa chạy về hướng Tây Bắc, cũng không xa lắm"

Thì ra vừa rồi y phóng ngựa không ngừng, nhưng lại dán chặt mắt gần sát mặt đất. Mục đích để quan sát dấu vết mà móng ngựa để lại.

Di chuyển nhanh như vậy mà còn kiêm luôn việc truy tung dấu vết. Đây cũng không phải là chuyện hoang đường, mà là kinh nghiệm.

Dù sao Vệ Thiết Y cũng có mấy phần bổn sự. Y không phải vô dụng, chỉ là sự tình xảy ra quá mức đột ngột, quá mức ly kỳ, thậm chí còn có mấy phần quỷ dị. Cho nên mới khiến y ứng biến không kịp.Thu Trường Phong tin tưởng vào phán đoán của Vệ Thiết Y. Hắn nhìn ra phương xa bảo: "Theo ta được biết, nếu tiến tiếp ba mươi dặm về phía trước là tiến vào địa phận Tiểu Liên Sơn."

Vệ Thiết Y, Diệp Vũ Hà gật đầu, trong lòng chợt trầm xuống. Họ thầm nghĩ Tiểu Liên Sơn danh như ý nghĩa, dãy núi tương liên, địa thế phức tạp. Nếu những người kia trốn vào Tiểu Liên Sơn, thì khó có thể bắt được.

Cuồng phong đâm rát mặt, giống như đao cắt. Con đường phía trước quả thật hiểm ác, lại quá hiểm trở. Nhưng mọi người không chút thoái ý.Công Chúa Vân Mộng tuy có hơi điêu ngoa tùy hứng, làm việc lại không có chừng mực. Nhưng dù sao nàng cũng là con gái yêu thương nhất của Hoàng thượng. Nếu có bất trắc gì, chỉ sợ mọi người đều không thoát khỏi liên quan.

Gió táp như đao. Mọi người không biết đã phải phóng ngựa hết bao lâu, nhìn về phía trước vẫn thấy dãy núi liên miên không ngớt. Bỗng dưng xuất hiện một mảnh rừng rậm, phân ra hai lối rẽ.



Vệ Thiết Y đột nhiên ghìm cương ngựa cho dừng lại, chỉ thấy hai cái lối rẽ đều hiện ra dấu vó ngựa. Con đường rẽ phải thì lưu lại dấu vết ba conngựa, còn con đường kia thì chỉ lưu lại dấu vết 2 con ngựa.

Nhưng Công Chúa bị mang theo rẽ theo hướng nào, Vệ Thiết Y không thể phân biệt. Vệ Thiết Y vừa vội vừa giận, cầu kiến: "Thu Thiên Hộ, Diệp Bộ đầu, đám tặc tử này thật giảo hoạt lắm kế. Ngươi lại mà xem, coi bọn chúng dẫn Công Chúa đi theo con đường nào?"

Diệp Vũ Hà lập tức xoay người xuống ngựa, ngưng thần lưu ý dấu vết móng ngựa. Thu Trường Phong cũng xoay người xuống ngựa, nhưng không nhìn dấu vó ngựa. Hắn rảo bước về phía bìa rừng rồi quay lại nhìn.Vệ Thiết Y thấy Thu Trường Phong có cử chỉ kỳ quái, vội hỏi nói: "Thu huynh, làm sao vậy?"

Diệp Vũ Hà đột nhiên nói: "Bọn chúng hẳn là dẫn Công Chúa theo con đường bên phải."

Tinh thần Vệ Thiết Y chấn động, vội hỏi: " Vì sao Diệp Bộ đầu nói như vậy?"

Diệp Vũ Hà nói: "Hãy so sánh dấu vó ngựa để lại, cái dấu vết này là do 2 thớt ngựa, nhưng có một con lại để dấu tích nặng hơn con kia.."Vệ Thiết Y bừng tỉnh nói: "Đúng rồi, bọn hắn cắp theo Công Chúa, thêm một người, bởi vậy dấu vó ngựa phải nặng rất nhiều." Nghĩ thông suốt điểm ấy, y không khỏi bội phục Diệp Vũ Hà thân là bộ đầu hàng đầu của Chiết Giang, quả nhiên Danh Bất Hư Truyền.

Trở mình lên ngựa, Vệ Thiết Y chuẩn bị truy theo thì thấy Thu Trường Phong còn đứng ở ngây ra. Đôi mắt của Thu Trường Phong lộ ra nét suy tư, không khỏi hô: "Thu Thiên Hộ, chúng ta tiếp tục truy đuổi ."

Thu Trường Phong vừa thở hắt ra, đột nhiên lắc đầu bảo: "Các ngươi chia quân làm hai mà truy đuổi thì tốt hơn. Phía trước cũng có Địch Nhân, cácngươi cứ đi theo đường đó. Còn ta đi về phía này xem đã." Hắn nói vừa xong, lại vứt bỏ cả ngựa mà tiến vào rừng rậm, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng.

Diệp Vũ Hà, Vệ Thiết Y khẽ giật mình, đứng nguyên tại chỗ. Không biết tại sao Thu Trường Phong lại đột nhiên buông bỏ việc truy đuổi theo Công Chúa, mà lại tiến vào rừng mà đi.

Chẳng lẽ nghĩa là, Thu Trường Phong đã bất mãn với hành động của Công Chúa từ lâu nên lần này mượn cớ bỏ đi, là muốn cho Công Chúa Vân Mộng tự sanh tự diệt chăng?Trời mưa bỗng dần nặng hạt như cơn mưa rào rồi ngưng hẳn. Ánh trăng dần lộ ra.

Sau cơn mưa không khí lại càng thoáng đãng hơn. Nhưng vầng trăng vẫn không chịu lặn đi. Một thứ ánh sáng mờ mờ đục đục cứ như một tấm lụa mỏng bao phủ những phiến đá nhô lên lởm chởm trong thật quái dị.

Vệ Thiết Y tâm loạn như ma, không biết phải làm thế nào. Trong lúc ấy, tâm trạng Công Chúa Vân Mộng cũng chẳng khác gì.

Công Chúa Vân Mộng chưa từng chật vật như lúc này. Nàng bị người khác xách đi giống hệt như con gà con bị xách trên tay vậy. Khuôn mặtxinh đẹp như ngọc lại bị dí sát xuống mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook