Chương 138: Trao đổi 4
Mặc Vũ
14/11/2017
Diêu Tam Tư nghe gọi, miệng đã ứa nước miếng ra. Gã với Thu Trường
Phong nhịn đã lâu như thế, không ngờ là Thu Trường Phong vẫn còn hào
hứng chuyện ăn uống.
Diệp Vũ Hà nghe thấy Thu Trường Phong gọi đồ ăn cầu kỳ đến mức vậy thì mất kiên nhẫn nhưng nghe thấy hắn gọi tô mì cuối cùng thì sắc mặt khẽ biến.
Mặt tên tiểu nhị lập tức xịu xuống dài hơn cả mặt con ngựa Thu Trường Phong cưỡi vậy. Lướt nhìn thì Thu Trường Phong chẳng phải người hào phóng, đồ ăn lại lôi tha lôi thôi, chẳng giống là muốn ăn mì mà giống như đến gây chuyện.
Thu Trường Phong không chờ tiểu nhị cự tuyệt mà ném ra hai thỏi bạc nhỏ, rồi bảo: “Một thỏi bạc là trả tiền mì, thỏi kia là tiền thưởng. Ngươi làm cho tốt thì tiền thưởng này là của ngươi.”
Sắc mặt tên tiểu nhị lập tức thay đổi, sau khi nhận bạc, cúi gập đầu gần va phải chân: “Khách quan, người cứ yên tâm. Món mì người gọi có chút lôi thôi, phức tạp nhưng bổn điếm chắc chắn làm cho ngươi bằng lòng.”
Bốn bát mì thơm ngào ngạt được bưng lên nhanh chóng. Thu Trường Phong đẩy bát xách bò ra trước mặt Diêu Tam Tư. Bát mì Thu Trường Phong gọi quả thật đúng là món gã thích, Diêu Tam Tư thán phục lắm. Còn cái gì hơn bát mì to thơm ngào ngạt, bát xách bò lại càng đúng với khẩu vị của gã nữa?
Thu Trường Phong lại đẩy bát mì chay sang phía Diệp Vũ Hà. Diệp Vũ Hà đưa tay ra cầm, Thu Trường Phong lại đưa bát mì chân giò hun khói nấu với nấm hương ra trước mặt nàng bảo: “Ngươi ăn tý chút bát này nhé.”
Khuôn mặt Diệp Vũ Hà hơi nóng lên, sâu trong mắt là lờ mờ sương mù.
Nàng nhìn bát mì kia, thần sắc đột nhiên có phần khác thường nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao ngươi biết ta thích ăn loại mì này?” Mắt nàng ánh lên sự chờ mong, còn có cả phần kích động.
Lúc trước, nàng ngồi cùng thuyền với Thu Trường Phong tới vãn cảnh Kim Sơn vốn đã có ba phần nghi ngờ quen biết Thu Trường Phong, bởi vậy lúc đó nói vài lời thăm dò nhưng không có kết quả. Nhưng khi bát mì tới trước mặt nàng thì nàng có thể khẳng định tới bảy phần rồi. Năm xưa ở tháp đình nàng từng nói với người cứu nàng là nàng rất thích ăn mì chân giò hun khói nấu với nấm hương, bởi vì đó là món mì mà thuở nhỏ nàng thường được ăn. Nàng cho rằng người nọ nghe thấy rồi thôi, mà hắn cũng biến mất không thấy tăm tích.
Nàng không ngờ rằng, có một ngày hắn lại xuất hiện trước mặt mình, vẫn nhớ những lời nàng đã từng nói, vẫn nhớ mua cho nàng một tô mì có chân giò hun khói lẫn nấm hương.
Thu Trường Phong quay mặt, hắn nhìn về phía cửa khách điếm, buông lời: “Hình như các cô gái đều thích ăn kiểu này, ta cho rằng ngươi cũng có khả năng sẽ thích.”
Lòng Diệp Vũ Hà chùng xuống, ánh mặt trở nên ảm đạm. Nàng nhớ như in chuyện ở sông Tần Hoài, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra Thu Trường Phong lừa gạt nhiều cô gái nên biết thôi, ta thật khờ, vì sao cứ mãi cho rằng hắn là người mà ta muốn tìm?
Thấy Thu Trường Phong vẫn còn nhìn ra ngoài cửa, Diệp Vũ Hà buột miệng hỏi: “Ngươi đang chờ ai sao?” Lời còn chưa dứt thì đứa ăn mày vừa đen vừa gầy đứng trước tửu lâu kia đã xuất hiện ngay trước cửa, nó lẳng lặng nhìn vào tiền đường của khách điếm.
Ngay lập tức, tiểu nhị liền xông ra ngoài, miệng quát lớn: “Ở đâu tới mà chẳng hiểu quy tắc gì. Cút đi!” Gã giơ tay ra đẩy đứa ăn mày kia thì bị một người tóm lấy.
Chẳng biết từ lúc nào mà Thu Trường Phong đã xuất hiện ở trước cửa cùng với gã tiểu nhị. Hắn chỉ bảo: “Ta quen nó, để nó vào đi.”
Tên tiểu nhị kinh ngạc nhìn lại đứa ăn mày, rồi lại nhìn Thu Trường Phong. Sau rồi mới bỏ đi, khi bắt đầu bỏ đi thì trên tay gã lại có thêm chút bạc vụn.
Có đôi khi bạc có ích hơn mọi lời giải thích, trong mắt tiểu nhị cứ thưởng bạc là đại gia, đương nhiên ai cũng có thể làm vài lần đại gia.
Lúc Diệp Vũ Hà nhìn thấy mặt đứa ăn mày kia thì đứng bật dậy: “Tại sao là ngươi?” Nàng thật không ngờ, nàng đã từng gặp đứa ăn mày này.
Nàng nhớ là khi còn ở Nam Kinh, lúc trên đường đến phủ Ninh Vương đã từng gặp đứa ăn mày này. Đứa ăn mày này rất kỳ quái, nó không thèm nhận bạc của ccvm và Diệp Vũ Hà. Trước đây nó đã bị Thu Trường Phong dọa cho một câu phải bỏ đi, dù trong lòng Diệp Vũ Hà khó chịu nhưng cuối cùng vẫn không để bụng.
Nhưng sao bỗng nhiên đứa ăn mày lại xuất hiện ở Thường Thục, hơn nữa còn tìm Thu Trường Phong?
Diệp Vũ Hà nghĩ mãi không ra, trong lòng không khỏi bị chấn kinh, giờ mới phát hiện ra là con người đứa ăn mà này không chừng có bí mật gì đó mà không muốn người khác biết.
Khuôn mặt đứa ăn mày đen đúa, đôi tay dính đầy bùn như thế rút từ trong bùn ra. Nhưng cặp mắt của nó rất sáng, lúc nhìn người thì đôi mắt trẻ thơ của nó lại lóe lên tia cảnh giác, tỉnh táo, cố chấp chậm chí có phần lãnh khốc của loài hổ lang,
Thu Trường Phong quay lại ngồi vào bàn, đứa ăn mày kia không nói gì mà lẳng lặng tới ngồi ngay bên cạnh Thu Trường Phong.
Bát xách bò chỉ còn hơn nửa, mặc dù Diêu Tam Tư đói lắm nhưng tình huống xảy ra làm gã kinh ngạc tới mức quên cả ăn mì. Gã thực không hiểu nổi, vì sao Thu Trường Phong không tìm con hát mà lại tìm đứa ăn mày đến tiếp chuyện? Chẳng lẽ lại bảo là Thu Trường Phong có sở thích khác thường?
Trong lúc Diêu Tam Tư đang suy nghĩ miên man thì Thu Trường Phong đã đẩy tô mì sườn kho tới trước mặt đứa ăn mày.
Đứa ăn mày nhìn tô mì, nó nhìn hồi lâu, trong ánh mắt lóe lên ý chán chường. Nó rất đói nhưng chỉ nhìn chứ không có ý định động đũa.
Diêu Tam Tư buột miệng nhắc: “Tiểu huynh đệ, mì là để ăn chứ không phải để ngắm.”
Đứa ăn mày nhìn Thu Trường Phong hồi lâu, nó lắc đầu. Đột nhiên nó đứng bật dậy định bỏ đi. Không ngờ Thu Trường Phong kéo tô mì sườn kho về, đẩy tô mì chay kia tới, bảo: “Tô mì này mới là gọi cho ngươi.’
Cặp mắt đứa ăn mày sáng ngời lên, nó lập tức cầm đũa bắt đầu ăn mì. Trông nó rất đói, nhưng ăn rất chậm, dường như nó ăn từng sợi mì, nhấm nuốt từng chút, từng chút một.
Trong lòng Diệp Vũ Hà chấn động, đột nhiên nhớ lại lúc ban đầu gặp nó ở Nam Kinh. Thu Trường Phong từng nói với nàng là sẽ làm cho đứa ăn mày này một tô mỳ chay. Lúc ấy nàng chỉ cho là Thu Trường Phong thật lãnh khốc vô tình đi true chọc một ăn mày, nhưng bây giờ ngẫm lại mới chợt thấy Thu Trường Phong khi đó đã biết món ăn ưa thích của đứa nhỏ này.
Khi đó Thu Trường Phong đã nhìn ra đứa ăn mày này có vấn đề sao?
Đứa ăn mày đó chỉ ăn mỳ chay, chẳng lẽ điều đó có gì đáng chú ý? Tâm tư Diệp Vũ Hà xoay chuyển liên tục, nhất thời tâm loạn như ma.
Khi ăn xong mì, đứa ăn mày buông đũa xuống rồi nhìn Thu Trường Phong bảo: “Trong mấy ngày qua đây là tô mì ngon nhất ta ăn, cảm ơn ngươi.”
Kỳ thực Thu Trường Phong đang chăm chăm quan sát đứa ăn mày đó, hắn đã nhìn ra chỗ đặc biệt của đứa ăn mày này, trong lòng nảy ra một ý tuy nhiên không dám khẳng định. Suy đoán này tuy có căn cứ nhưng vẫn còn vấn đề. Nghe thấy đứa nhỏ cảm ơn, Thu Trường Phong từ tốn bảo: “Có một tô mì thôi, hà tất phải khách khí.”
Đứa ăn mày nhìn thẳng vào mặt Thu Trường Phong bảo: “Trên đời này ta chưa bao giờ tạ ơn ai. Ta nợ ngươi một tô mì, ta sẽ nhớ kỹ.” Tiếng của nó trầm thấp, trong giọng nói có âm điệu Giang Nam. Nó nói rất trịnh trọng, biểu lộ như là lời thề bồi vậy.
Diệp Vũ Hà nghe thấy Thu Trường Phong gọi đồ ăn cầu kỳ đến mức vậy thì mất kiên nhẫn nhưng nghe thấy hắn gọi tô mì cuối cùng thì sắc mặt khẽ biến.
Mặt tên tiểu nhị lập tức xịu xuống dài hơn cả mặt con ngựa Thu Trường Phong cưỡi vậy. Lướt nhìn thì Thu Trường Phong chẳng phải người hào phóng, đồ ăn lại lôi tha lôi thôi, chẳng giống là muốn ăn mì mà giống như đến gây chuyện.
Thu Trường Phong không chờ tiểu nhị cự tuyệt mà ném ra hai thỏi bạc nhỏ, rồi bảo: “Một thỏi bạc là trả tiền mì, thỏi kia là tiền thưởng. Ngươi làm cho tốt thì tiền thưởng này là của ngươi.”
Sắc mặt tên tiểu nhị lập tức thay đổi, sau khi nhận bạc, cúi gập đầu gần va phải chân: “Khách quan, người cứ yên tâm. Món mì người gọi có chút lôi thôi, phức tạp nhưng bổn điếm chắc chắn làm cho ngươi bằng lòng.”
Bốn bát mì thơm ngào ngạt được bưng lên nhanh chóng. Thu Trường Phong đẩy bát xách bò ra trước mặt Diêu Tam Tư. Bát mì Thu Trường Phong gọi quả thật đúng là món gã thích, Diêu Tam Tư thán phục lắm. Còn cái gì hơn bát mì to thơm ngào ngạt, bát xách bò lại càng đúng với khẩu vị của gã nữa?
Thu Trường Phong lại đẩy bát mì chay sang phía Diệp Vũ Hà. Diệp Vũ Hà đưa tay ra cầm, Thu Trường Phong lại đưa bát mì chân giò hun khói nấu với nấm hương ra trước mặt nàng bảo: “Ngươi ăn tý chút bát này nhé.”
Khuôn mặt Diệp Vũ Hà hơi nóng lên, sâu trong mắt là lờ mờ sương mù.
Nàng nhìn bát mì kia, thần sắc đột nhiên có phần khác thường nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao ngươi biết ta thích ăn loại mì này?” Mắt nàng ánh lên sự chờ mong, còn có cả phần kích động.
Lúc trước, nàng ngồi cùng thuyền với Thu Trường Phong tới vãn cảnh Kim Sơn vốn đã có ba phần nghi ngờ quen biết Thu Trường Phong, bởi vậy lúc đó nói vài lời thăm dò nhưng không có kết quả. Nhưng khi bát mì tới trước mặt nàng thì nàng có thể khẳng định tới bảy phần rồi. Năm xưa ở tháp đình nàng từng nói với người cứu nàng là nàng rất thích ăn mì chân giò hun khói nấu với nấm hương, bởi vì đó là món mì mà thuở nhỏ nàng thường được ăn. Nàng cho rằng người nọ nghe thấy rồi thôi, mà hắn cũng biến mất không thấy tăm tích.
Nàng không ngờ rằng, có một ngày hắn lại xuất hiện trước mặt mình, vẫn nhớ những lời nàng đã từng nói, vẫn nhớ mua cho nàng một tô mì có chân giò hun khói lẫn nấm hương.
Thu Trường Phong quay mặt, hắn nhìn về phía cửa khách điếm, buông lời: “Hình như các cô gái đều thích ăn kiểu này, ta cho rằng ngươi cũng có khả năng sẽ thích.”
Lòng Diệp Vũ Hà chùng xuống, ánh mặt trở nên ảm đạm. Nàng nhớ như in chuyện ở sông Tần Hoài, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra Thu Trường Phong lừa gạt nhiều cô gái nên biết thôi, ta thật khờ, vì sao cứ mãi cho rằng hắn là người mà ta muốn tìm?
Thấy Thu Trường Phong vẫn còn nhìn ra ngoài cửa, Diệp Vũ Hà buột miệng hỏi: “Ngươi đang chờ ai sao?” Lời còn chưa dứt thì đứa ăn mày vừa đen vừa gầy đứng trước tửu lâu kia đã xuất hiện ngay trước cửa, nó lẳng lặng nhìn vào tiền đường của khách điếm.
Ngay lập tức, tiểu nhị liền xông ra ngoài, miệng quát lớn: “Ở đâu tới mà chẳng hiểu quy tắc gì. Cút đi!” Gã giơ tay ra đẩy đứa ăn mày kia thì bị một người tóm lấy.
Chẳng biết từ lúc nào mà Thu Trường Phong đã xuất hiện ở trước cửa cùng với gã tiểu nhị. Hắn chỉ bảo: “Ta quen nó, để nó vào đi.”
Tên tiểu nhị kinh ngạc nhìn lại đứa ăn mày, rồi lại nhìn Thu Trường Phong. Sau rồi mới bỏ đi, khi bắt đầu bỏ đi thì trên tay gã lại có thêm chút bạc vụn.
Có đôi khi bạc có ích hơn mọi lời giải thích, trong mắt tiểu nhị cứ thưởng bạc là đại gia, đương nhiên ai cũng có thể làm vài lần đại gia.
Lúc Diệp Vũ Hà nhìn thấy mặt đứa ăn mày kia thì đứng bật dậy: “Tại sao là ngươi?” Nàng thật không ngờ, nàng đã từng gặp đứa ăn mày này.
Nàng nhớ là khi còn ở Nam Kinh, lúc trên đường đến phủ Ninh Vương đã từng gặp đứa ăn mày này. Đứa ăn mày này rất kỳ quái, nó không thèm nhận bạc của ccvm và Diệp Vũ Hà. Trước đây nó đã bị Thu Trường Phong dọa cho một câu phải bỏ đi, dù trong lòng Diệp Vũ Hà khó chịu nhưng cuối cùng vẫn không để bụng.
Nhưng sao bỗng nhiên đứa ăn mày lại xuất hiện ở Thường Thục, hơn nữa còn tìm Thu Trường Phong?
Diệp Vũ Hà nghĩ mãi không ra, trong lòng không khỏi bị chấn kinh, giờ mới phát hiện ra là con người đứa ăn mà này không chừng có bí mật gì đó mà không muốn người khác biết.
Khuôn mặt đứa ăn mày đen đúa, đôi tay dính đầy bùn như thế rút từ trong bùn ra. Nhưng cặp mắt của nó rất sáng, lúc nhìn người thì đôi mắt trẻ thơ của nó lại lóe lên tia cảnh giác, tỉnh táo, cố chấp chậm chí có phần lãnh khốc của loài hổ lang,
Thu Trường Phong quay lại ngồi vào bàn, đứa ăn mày kia không nói gì mà lẳng lặng tới ngồi ngay bên cạnh Thu Trường Phong.
Bát xách bò chỉ còn hơn nửa, mặc dù Diêu Tam Tư đói lắm nhưng tình huống xảy ra làm gã kinh ngạc tới mức quên cả ăn mì. Gã thực không hiểu nổi, vì sao Thu Trường Phong không tìm con hát mà lại tìm đứa ăn mày đến tiếp chuyện? Chẳng lẽ lại bảo là Thu Trường Phong có sở thích khác thường?
Trong lúc Diêu Tam Tư đang suy nghĩ miên man thì Thu Trường Phong đã đẩy tô mì sườn kho tới trước mặt đứa ăn mày.
Đứa ăn mày nhìn tô mì, nó nhìn hồi lâu, trong ánh mắt lóe lên ý chán chường. Nó rất đói nhưng chỉ nhìn chứ không có ý định động đũa.
Diêu Tam Tư buột miệng nhắc: “Tiểu huynh đệ, mì là để ăn chứ không phải để ngắm.”
Đứa ăn mày nhìn Thu Trường Phong hồi lâu, nó lắc đầu. Đột nhiên nó đứng bật dậy định bỏ đi. Không ngờ Thu Trường Phong kéo tô mì sườn kho về, đẩy tô mì chay kia tới, bảo: “Tô mì này mới là gọi cho ngươi.’
Cặp mắt đứa ăn mày sáng ngời lên, nó lập tức cầm đũa bắt đầu ăn mì. Trông nó rất đói, nhưng ăn rất chậm, dường như nó ăn từng sợi mì, nhấm nuốt từng chút, từng chút một.
Trong lòng Diệp Vũ Hà chấn động, đột nhiên nhớ lại lúc ban đầu gặp nó ở Nam Kinh. Thu Trường Phong từng nói với nàng là sẽ làm cho đứa ăn mày này một tô mỳ chay. Lúc ấy nàng chỉ cho là Thu Trường Phong thật lãnh khốc vô tình đi true chọc một ăn mày, nhưng bây giờ ngẫm lại mới chợt thấy Thu Trường Phong khi đó đã biết món ăn ưa thích của đứa nhỏ này.
Khi đó Thu Trường Phong đã nhìn ra đứa ăn mày này có vấn đề sao?
Đứa ăn mày đó chỉ ăn mỳ chay, chẳng lẽ điều đó có gì đáng chú ý? Tâm tư Diệp Vũ Hà xoay chuyển liên tục, nhất thời tâm loạn như ma.
Khi ăn xong mì, đứa ăn mày buông đũa xuống rồi nhìn Thu Trường Phong bảo: “Trong mấy ngày qua đây là tô mì ngon nhất ta ăn, cảm ơn ngươi.”
Kỳ thực Thu Trường Phong đang chăm chăm quan sát đứa ăn mày đó, hắn đã nhìn ra chỗ đặc biệt của đứa ăn mày này, trong lòng nảy ra một ý tuy nhiên không dám khẳng định. Suy đoán này tuy có căn cứ nhưng vẫn còn vấn đề. Nghe thấy đứa nhỏ cảm ơn, Thu Trường Phong từ tốn bảo: “Có một tô mì thôi, hà tất phải khách khí.”
Đứa ăn mày nhìn thẳng vào mặt Thu Trường Phong bảo: “Trên đời này ta chưa bao giờ tạ ơn ai. Ta nợ ngươi một tô mì, ta sẽ nhớ kỹ.” Tiếng của nó trầm thấp, trong giọng nói có âm điệu Giang Nam. Nó nói rất trịnh trọng, biểu lộ như là lời thề bồi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.