Chương 89: Yếm Thắng 3
Mặc Vũ
14/11/2017
Cái lỗ thủng kia nằm ngay dưới bàn đọc sách, nói cách khác mỗi khi Thái tử đọc sách lại dẫm lên sao?
Con rối kia rất giống Hán Vương, mỗi lần Thái tử tới đây lại dẫm vào con rối đó.
Mọi người nghĩ tới đây thì nhìn Thái tử với ánh mắt khác lạ, dù là Công chúa Vân Mộng cũng có vẻ kinh nghi bất định.Thân thể mập mạp của Thái tử khẽ run lên, nói với giọng run run: “Cao Hú, chúng ta là huynh đệ.”
Hán Vương Chu Cao Hú thở dài nói: “Đúng, chúng ta là huynh đệ . Bởi thế ngươi không ngại cực khổ mua cao hùng cân hổ cốt cho ta đúng không? Vậy chúng đâu rồi, ta muốn nhìn một cái.”
Thái tử nghe vậy vội lật đật chạy tới cạnh bàn đọc sách, lật cái bàn qua lại. hai thủ hạ của y thấy Thái tử vất vả thì vội vàng chạy tới giúp.
…, bút mực tứ tung, Thái tử lật một hồi lâu cũng không thu hoạch được gì.Thái tử lau mồ hôi trên mặt, thần sắc lo lắng, lại thêm chút khó hiểu nói: “Vốn để ở đây mà, sao giờ lại không thấy đâu nữa?”
Công chúa Vân Mộng cũng vội vàng đứng dậy đi tới nói: “Không thể không có, muội giúp huynh tìm.” Nàng vừa quay người tìm đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Hán Vương: “Không cần tìm nữa.”
Giọng nói vang lên trong căn nhà gỗ mang theo vẻ đùa cợt lãnh khốc như có như không: “Ngươi cũng biết mà, vốn không thể tìm thấy được, đúng không ?”
Thái tử ngẩn người hồi lâu mới nói: “Cao Hú, sao đệ lại nói vậy?”Hán Vương mỉm cười nói tiếp: “Chúng ta là huynh đệ nhiều năm, rất nhiều năm là đằng khác. Ta sẽ giải thích cho ngươi, ngươi hẳn là hiểu rõ ta, ngươi biết ngươi đưa ta cái gì ta cũng không nhận nhưng ngươi vẫn muốn đưa, đưa những thứ ngươi vốn không hề mua, ngươi biết ta sẽ không lấy, ngươi muốn cho tất cả mọi người thấy ta bất cận nhân tình, đúng không ? “
Mặt Thái tử đổi sắc, mồ hôi chảy ròng ròng.
Mọi người thấy vẻ mặt Thái tử lúc này đã thay đổi rất nhiều.
Thái tử rất đáng thương, bị Hán Vương ép không còn đường lùi, ba gãthủ hạ thích giết là giết, thích bỏ tù là bỏ tù, đám văn võ thủ hạ mạnh ai nấy chạy nhưng Thiên Tử dường như không ngó ngàng gì đến.
Rất nhiều người cảm thấy Thiên Tử có ý phế bỏ Thái tử nên mới ngầm đồng ý những hành động quá phận của Hán Vương. Ngoại trừ Dương Sĩ Kỳ vẫn đang vất vả chèo chống thì rất nhiều văn thần đã sớm kính nhi viễn chi với Thái tử. (Kính nhi viễn chi: đứng xa trông lại, ý chỉ xa lánh)
Thoạt nhìn Thái tử vẫn giống như trước, vẫn đọc sách, vẫn chơi chọi dế, một mực ẩn nhẫn, luôn hòa ái với tất cả mọi người, thậm chí bị một cước của Diệp Vũ Hà đá vào mặt cũng không tức giận.Nhưng Thái tử cũng là người, Thái tử cũng sẽ hận!
Ninh Vương giúp Hán Vương, Thái tử bất mãn thì liệu có khả năng tìm người giết y không ? Hán Vương dồn ép y, Thái tử bất mãn liệu có dùng cách yểm bùa để nguyền rủa Hán Vương không ?
Ai cũng không dám chắc, dù là Vân Mộng cũng bắt đầu do dự.
Thái tử nhìn biểu hiện của mọi người, mặt lộ vẻ sầu thảm nói với Hán Vương: “Cao Hú, ta biết giờ ta có nói như thế nào ngươi cũng sẽ không tin ta… Vậy thì…”Hán Vương nhìn Thái tử nói gằn từng chữ: “Nếu ngươi là ta thì ngươi có tin không ?”
Thái tử im lặng
Mọi người trầm mặc, sau đó nghe Hán Vương lạnh nhạt nói: “Ngươi là Thái tử, kỳ thật chuyện gì ngươi cũng không cần nói với ta, muốn nói thì gặp phụ hoàng rồi nói!”
Phụ hoàng đương nhiên chính là Thiên Tử Đại Minh- Vĩnh Lạc đại đế Chu Lệ.Chu Lệ không ở phủ Thuận Thiên mà ở thành Nam Kinh. Ông vừa bắc phạt Thát Đát A Lỗ Thai về cũng không nghĩ dưỡng sức ở phủ Thuận Thiên mà lại rong ruổi xuôi nam đến thành Nam kinh.
Ai cũng biết kì thực Chu Lệ rất ghét Nam Kinh. Tuy nói việc chiếm được thành Nam Kinh đã chính thức tuyên cáo Chu Lệ thay thế Chu Duẫn Văn thành Thiên Tử Đại Minh nhưng Chu Lệ vẫn chán ghét đế đô do phụ thân Chu Nguyên Chương tự tay lập.
Nếu ông không ghét thì sau khi hoàng hậu chết sẽ không chôn hoàng hậu ở phủ Thuận Thiên rồi. Hoàng hậu đã giúp ông khi hắn gặp hoạn nạn,đồng cam cộng khổ với ông… hiển nhiên sẽ được chôn cất cùng nơi với ông.
Chu Lệ làm vậy hiển nhiên là chuẩn bị sau khi chết sẽ chôn cùng một chỗ với hoàng hậu ở phủ Thuận Thiên chứ không phải Nam Kinh.
Nam Kinh là cổ đô của sáu triều đại, kim phấn hội vụ, là chốn phồn hoa ở Giang Nam, là thiên đường thánh địa của không ít người.
Nhưng Chu Lệ không thích.
Một chỗ tốt hay xấu không nhìn phong cảnh mà chỉ nhìn tâm cảnh.Nhưng Chu Lệ không thích Nam Kinh thì ông đến Nam Kinh làm gì? Không ai biết và cũng không ai dám hỏi, Chu Lệ làm việc không cần hỏi ý kiến người khác.
Thái tử nghe vậy bèn gượng gạo cười, vừa gật đầu bỗng có tiếng bước chân vội vàng vang lên, có người đi tới căn nhà gỗ này.
Hai mắt Hán Vương lăng lệ, lộ rõ vẻ không vui. Tuy đây là chỗ của Thái tử nhưng vô hình trung đã thành địa bàn của y, còn ai dám đến mà không báo trước?
Cốc Vũ đã ra ngoài ngăn cản rồi, gã quát: “Hán Vương ở đây, ai đangxông tới, còn không …” Gã đang định bắt người đến báo tên họ thì sắc mặt đại biến.
Đơn giản vì người tới đưa tay, mở một trang giấy nói: “Thánh chỉ đến.”
Cốc Vũ lập tức quỳ xuống, tất cả binh sĩ Thiên Sách Vệ cũng đồng loạt quỳ xuống, dù Hán Vương và Thái tử thấy kinh ngạc nhưng khi ra khỏi nhà gỗ thấy người cầm thánh chỉ đúng là thái giám nội cung thuộc Ti Lễ giám cũng chỉ có thể quỳ xuống nói: “Thần tiếp chỉ.”
Nội cung Đại Minh có hai bốn nha môn chia thành mười hai giám, bốn tư, tám cụcMà trong mười hai giám thuộc hai mươi bốn nha môn thì Tư Lễ giám và Ngự Mã giám là hai giám trọng yếu nhất. Chu Lệ quy định chỉ cần là người từ hai giám này được điều động để truyền thánh chỉ thì không được chống lại, ai kháng chỉ lập tức giết không tha.
Tư Lễ giám truyền ý chỉ hiển nhiên là có việc cấp bách… dù là Thái tử, Hán Vương cũng chỉ có thể nghe mà không thể hỏi.
Chợt nghe thái giám kia lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, Thiên Tử có chiếu: Tuyên năm người Thái tử, Hán Vương, Công chúa Vân Mộng,Tả xuân phường Đại học sỹ Dương Sĩ Kỳ, Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Thu TrườngPhong lập tức vào Hoa Cái điện yết kiến. Khâm thử!”
Điện Hoa Cái nằm ngay sau điện Kim Loan, mái vòm vàng, trên đỉnh còn có một quả cầu vàng. Từ xa trông lại kim quang chói mắt, muôn hình vạn trạng nhưng khiến cho người ta thấy kì quái là quả cầu tròn trên đỉnh vòm có ý nghĩa gì?
Tại quần thể kiến trúc Hoàng cung hoa lệ, mái ngói cong vút, rường cột chạm trổ tinh mĩ, họa bích xảo diệu như vậy, điện Hoa Cái thiết kế càng nổi bật lên vẻ độc đáo, khác biệt.
Điện này mặc dù bài trí hơi lạ nhưng bất kể là Chu Nguyên Chương hayChu Lệ lúc không làm gì đều thích đến đây ngồi chứ không đến phụng thiên ở điện Kim Loan phía Nam hay tu thân dưỡng tính ở điện Cẩn Thân phía Bắc
Tuy hai điện kia khí thế thuần chính, mái ngói lưu ly, dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ nhưng Chu Lệ vẫn không chọn hai điện đó mà đến điện Hoa Cái để gặp người khác.
Con rối kia rất giống Hán Vương, mỗi lần Thái tử tới đây lại dẫm vào con rối đó.
Mọi người nghĩ tới đây thì nhìn Thái tử với ánh mắt khác lạ, dù là Công chúa Vân Mộng cũng có vẻ kinh nghi bất định.Thân thể mập mạp của Thái tử khẽ run lên, nói với giọng run run: “Cao Hú, chúng ta là huynh đệ.”
Hán Vương Chu Cao Hú thở dài nói: “Đúng, chúng ta là huynh đệ . Bởi thế ngươi không ngại cực khổ mua cao hùng cân hổ cốt cho ta đúng không? Vậy chúng đâu rồi, ta muốn nhìn một cái.”
Thái tử nghe vậy vội lật đật chạy tới cạnh bàn đọc sách, lật cái bàn qua lại. hai thủ hạ của y thấy Thái tử vất vả thì vội vàng chạy tới giúp.
…, bút mực tứ tung, Thái tử lật một hồi lâu cũng không thu hoạch được gì.Thái tử lau mồ hôi trên mặt, thần sắc lo lắng, lại thêm chút khó hiểu nói: “Vốn để ở đây mà, sao giờ lại không thấy đâu nữa?”
Công chúa Vân Mộng cũng vội vàng đứng dậy đi tới nói: “Không thể không có, muội giúp huynh tìm.” Nàng vừa quay người tìm đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Hán Vương: “Không cần tìm nữa.”
Giọng nói vang lên trong căn nhà gỗ mang theo vẻ đùa cợt lãnh khốc như có như không: “Ngươi cũng biết mà, vốn không thể tìm thấy được, đúng không ?”
Thái tử ngẩn người hồi lâu mới nói: “Cao Hú, sao đệ lại nói vậy?”Hán Vương mỉm cười nói tiếp: “Chúng ta là huynh đệ nhiều năm, rất nhiều năm là đằng khác. Ta sẽ giải thích cho ngươi, ngươi hẳn là hiểu rõ ta, ngươi biết ngươi đưa ta cái gì ta cũng không nhận nhưng ngươi vẫn muốn đưa, đưa những thứ ngươi vốn không hề mua, ngươi biết ta sẽ không lấy, ngươi muốn cho tất cả mọi người thấy ta bất cận nhân tình, đúng không ? “
Mặt Thái tử đổi sắc, mồ hôi chảy ròng ròng.
Mọi người thấy vẻ mặt Thái tử lúc này đã thay đổi rất nhiều.
Thái tử rất đáng thương, bị Hán Vương ép không còn đường lùi, ba gãthủ hạ thích giết là giết, thích bỏ tù là bỏ tù, đám văn võ thủ hạ mạnh ai nấy chạy nhưng Thiên Tử dường như không ngó ngàng gì đến.
Rất nhiều người cảm thấy Thiên Tử có ý phế bỏ Thái tử nên mới ngầm đồng ý những hành động quá phận của Hán Vương. Ngoại trừ Dương Sĩ Kỳ vẫn đang vất vả chèo chống thì rất nhiều văn thần đã sớm kính nhi viễn chi với Thái tử. (Kính nhi viễn chi: đứng xa trông lại, ý chỉ xa lánh)
Thoạt nhìn Thái tử vẫn giống như trước, vẫn đọc sách, vẫn chơi chọi dế, một mực ẩn nhẫn, luôn hòa ái với tất cả mọi người, thậm chí bị một cước của Diệp Vũ Hà đá vào mặt cũng không tức giận.Nhưng Thái tử cũng là người, Thái tử cũng sẽ hận!
Ninh Vương giúp Hán Vương, Thái tử bất mãn thì liệu có khả năng tìm người giết y không ? Hán Vương dồn ép y, Thái tử bất mãn liệu có dùng cách yểm bùa để nguyền rủa Hán Vương không ?
Ai cũng không dám chắc, dù là Vân Mộng cũng bắt đầu do dự.
Thái tử nhìn biểu hiện của mọi người, mặt lộ vẻ sầu thảm nói với Hán Vương: “Cao Hú, ta biết giờ ta có nói như thế nào ngươi cũng sẽ không tin ta… Vậy thì…”Hán Vương nhìn Thái tử nói gằn từng chữ: “Nếu ngươi là ta thì ngươi có tin không ?”
Thái tử im lặng
Mọi người trầm mặc, sau đó nghe Hán Vương lạnh nhạt nói: “Ngươi là Thái tử, kỳ thật chuyện gì ngươi cũng không cần nói với ta, muốn nói thì gặp phụ hoàng rồi nói!”
Phụ hoàng đương nhiên chính là Thiên Tử Đại Minh- Vĩnh Lạc đại đế Chu Lệ.Chu Lệ không ở phủ Thuận Thiên mà ở thành Nam Kinh. Ông vừa bắc phạt Thát Đát A Lỗ Thai về cũng không nghĩ dưỡng sức ở phủ Thuận Thiên mà lại rong ruổi xuôi nam đến thành Nam kinh.
Ai cũng biết kì thực Chu Lệ rất ghét Nam Kinh. Tuy nói việc chiếm được thành Nam Kinh đã chính thức tuyên cáo Chu Lệ thay thế Chu Duẫn Văn thành Thiên Tử Đại Minh nhưng Chu Lệ vẫn chán ghét đế đô do phụ thân Chu Nguyên Chương tự tay lập.
Nếu ông không ghét thì sau khi hoàng hậu chết sẽ không chôn hoàng hậu ở phủ Thuận Thiên rồi. Hoàng hậu đã giúp ông khi hắn gặp hoạn nạn,đồng cam cộng khổ với ông… hiển nhiên sẽ được chôn cất cùng nơi với ông.
Chu Lệ làm vậy hiển nhiên là chuẩn bị sau khi chết sẽ chôn cùng một chỗ với hoàng hậu ở phủ Thuận Thiên chứ không phải Nam Kinh.
Nam Kinh là cổ đô của sáu triều đại, kim phấn hội vụ, là chốn phồn hoa ở Giang Nam, là thiên đường thánh địa của không ít người.
Nhưng Chu Lệ không thích.
Một chỗ tốt hay xấu không nhìn phong cảnh mà chỉ nhìn tâm cảnh.Nhưng Chu Lệ không thích Nam Kinh thì ông đến Nam Kinh làm gì? Không ai biết và cũng không ai dám hỏi, Chu Lệ làm việc không cần hỏi ý kiến người khác.
Thái tử nghe vậy bèn gượng gạo cười, vừa gật đầu bỗng có tiếng bước chân vội vàng vang lên, có người đi tới căn nhà gỗ này.
Hai mắt Hán Vương lăng lệ, lộ rõ vẻ không vui. Tuy đây là chỗ của Thái tử nhưng vô hình trung đã thành địa bàn của y, còn ai dám đến mà không báo trước?
Cốc Vũ đã ra ngoài ngăn cản rồi, gã quát: “Hán Vương ở đây, ai đangxông tới, còn không …” Gã đang định bắt người đến báo tên họ thì sắc mặt đại biến.
Đơn giản vì người tới đưa tay, mở một trang giấy nói: “Thánh chỉ đến.”
Cốc Vũ lập tức quỳ xuống, tất cả binh sĩ Thiên Sách Vệ cũng đồng loạt quỳ xuống, dù Hán Vương và Thái tử thấy kinh ngạc nhưng khi ra khỏi nhà gỗ thấy người cầm thánh chỉ đúng là thái giám nội cung thuộc Ti Lễ giám cũng chỉ có thể quỳ xuống nói: “Thần tiếp chỉ.”
Nội cung Đại Minh có hai bốn nha môn chia thành mười hai giám, bốn tư, tám cụcMà trong mười hai giám thuộc hai mươi bốn nha môn thì Tư Lễ giám và Ngự Mã giám là hai giám trọng yếu nhất. Chu Lệ quy định chỉ cần là người từ hai giám này được điều động để truyền thánh chỉ thì không được chống lại, ai kháng chỉ lập tức giết không tha.
Tư Lễ giám truyền ý chỉ hiển nhiên là có việc cấp bách… dù là Thái tử, Hán Vương cũng chỉ có thể nghe mà không thể hỏi.
Chợt nghe thái giám kia lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, Thiên Tử có chiếu: Tuyên năm người Thái tử, Hán Vương, Công chúa Vân Mộng,Tả xuân phường Đại học sỹ Dương Sĩ Kỳ, Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Thu TrườngPhong lập tức vào Hoa Cái điện yết kiến. Khâm thử!”
Điện Hoa Cái nằm ngay sau điện Kim Loan, mái vòm vàng, trên đỉnh còn có một quả cầu vàng. Từ xa trông lại kim quang chói mắt, muôn hình vạn trạng nhưng khiến cho người ta thấy kì quái là quả cầu tròn trên đỉnh vòm có ý nghĩa gì?
Tại quần thể kiến trúc Hoàng cung hoa lệ, mái ngói cong vút, rường cột chạm trổ tinh mĩ, họa bích xảo diệu như vậy, điện Hoa Cái thiết kế càng nổi bật lên vẻ độc đáo, khác biệt.
Điện này mặc dù bài trí hơi lạ nhưng bất kể là Chu Nguyên Chương hayChu Lệ lúc không làm gì đều thích đến đây ngồi chứ không đến phụng thiên ở điện Kim Loan phía Nam hay tu thân dưỡng tính ở điện Cẩn Thân phía Bắc
Tuy hai điện kia khí thế thuần chính, mái ngói lưu ly, dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ nhưng Chu Lệ vẫn không chọn hai điện đó mà đến điện Hoa Cái để gặp người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.