Chương 351: Không Đở Nổi
Taosat
27/09/2022
Y như anh nói, sau đó Senren dùng tất sát đạp xuyên qua người Archon, tuy nhiên các đòn khác của 9 người kia đã bay tới trước mặt rồi.
Mie:"Senren!
Cô kích động muốn bay nhào tới trước, dùng thân mình che cho em gái, nhưng đột nhiên bị kéo lại.
Diệt Thiên:"Không sao đâu, chắc chắn đó!
Mie:"Ểh?
Anh cười dịu dàng nhìn cô, hóa thành ánh sáng tan biến, cùng lúc đó cô thấy Senren hóa thành ánh sáng về tới trái đất.
"Nào hãy ra gặp Senren đi.
Sau đó cô biến mất.
Ở nơi khác.
Diệt Thiên kỵ sĩ:"Vừa rồi không ngầu lắm nhỉ? ai cũng toàn dùng chiêu lòe loẹt không mà mình chỉ dùng pha lê, hừm, được rồi, bây giờ trở về mình sẽ dùng nó!
Quay lại cảnh trước khi anh dùng pha lê tấn công Archon.
Dưới chân xuất hiện một ma pháp trận màu lam, bao trùm cả không gian xung quanh, khom người, anh thò tay từ trong ma pháp trận kéo ra một thanh kiếm to bự dài 3m.
Diệt Thiên Kỵ sĩ:"Dùng thanh này đi, Không Đở Nổi! dài 3m có thể tùy chỉnh kích thước, nặng gần 10tỉ tấn, 1kg nữa là chẵn luôn đó, quăng một cái là đè đối thủ dẹp lép như con tép, tuyệt quá phải không nào? chưa đâu, vẫn còn thanh khủng hơn nữa kìa, nặng tới mức đè sập vũ trụ luôn.
Cầm kiếm anh từ dưới tới trên chém thẳng tới trước, một luồng kí xoáy năng lượng nhào thẳng tới chỗ Archon, ven đường không gian đều bể nát.
Ở nơi khác.
Phòng khách.
Mie:"Nơi này là... chúng ta về nhà rồi?
Senren:"Em nghĩ, là vậy.
Mie:"Phải rồi, Diệt Thiên, anh ta không sao chứ?
Tại mới nãy anh tan biến theo kiểu đó, giống kiểu vì người mình thương hi sinh mình tan biến, làm cô liên tưởng không tốt bắt đầu lo lắng.
Senren:"Vừa rồi em đã hỏi anh ta, anh ta nói là mình chỉ mệt chút thôi cần nghỉ ngơi một tí, này anh thấy sao rồi?
Diệt Thiên:"Chết rồi.
Senren:...
Mie:...
Senren:"Chết rồi mà còn trả lời được à?
Nghe tiếng của anh Mie thoáng an tâm lại.
Diệt Thiên:"Đừng làm phiền, tôi muốn nghỉ ngơi.
Senren:"Rồi, rồi, để tôi biến trở lại anh muốn nghỉ ra sao thì tùy.
Cô đưa tay gỡ huy hiệu, nhưng không ăn thua.
Senren:"Gì vậy? sao gỡ không ra vậy nè, bình thường mình cũng làm vậy mà... này, có chuyện gì vậy, sao tôi không trở về bình thường được?
Diệt Thiên:"Rút thẻ ra trước.
Senren:"A hiểu rồi, vì cách biến thân khác nhau, nên cần cách giải trừ biến thân khác nhau, vì cách biến thân là nhét thẻ kế ước vào, nên giải trừ biến thân cần lấy thẻ kế ước ra trước mới được.
Diệt Thiên:"Cô có cần giải thích rườm rà vậy không?
Senren:"Hìhì.
Rút card ra, gỡ huy hiệu xuống cô giải trừ biến thân, anh biến trở lại thành tiểu tiên, chỉ là cả người anh trông ảm đạm xuống thiếu sức sống.
Mie:"Anh, thật sự không sao chứ? trông anh không được khỏe cho lắm.
Senren:"Coi này, lông của anh cũng sẫm màu xuống rồi này.
Diệt Thiên:"Dĩ nhiên là có sao rồi! mà cũng đừng lo quá, nghỉ ngơi tí là khỏe ấy mà, cũng khuya rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.
Anh bay ra phòng khách lên lầu:
"Bước tiếp theo là.... hehe.
Anh biến trở lại thành người, chỉ là lông mi, lông mài, tóc đều biến trắng xóa, nhìn cứ như già yếu đi, xoay lưng về phía cầu thang anh ngã ngửa ra sau:
"Á, té đây.
"Rầm, rầm.
Anh vừa đi chưa lâu, hai cô nghe tiếng ai đó té cầu thang, vội vàng chạy ra thì thấy anh nằm sải lai dưới cầu thang, thấy bộ dạng anh suy yếu xỉu nằm đó, hai cô lo lắng vội chạy lại đỡ.
Senren:"Này, anh không sao chứ?
Mie:"Diệt Thiên, anh không sao chứ?
Anh suy yếu gian nan mở mắt:
"À, không có gì đâu.
Senren:"Nhìn bộ dạng của anh bây giờ xem, sao không có gì được chứ? rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Diệt Thiên:"Tiêu hao năng lượng quá nhiều mệt đó mà.
Vừa nói xong anh xỉu và biến lại thành tiểu tiên.
Khuya.
Anh mở mắt thấy hai cô ngủ rồi, anh nằm giữa giường, Senren nằm rìa, Mie nằm trong mặt xoay chỗ anh:
"Đúng là không sợ mình thật ha, không có cảnh giác luôn cứ vậy mang mình lên giường, à mà mình cũng biết nếu trong dạng người có mà mơ, tình hữu nghị trong hoạn nạn nhỉ? mà thôi ngủ nữa chứ? hehe.
Anh lết lại gần chỗ ngực Mie ngủ, nửa đêm cô ôm anh thật chặt vào ngực.
Diệt Thiên:"Á~ sướng, đoán mò là Mie sẽ ngủ mớ làm thế mới lếch lại, không ngờ được thật.
Anh hạnh phúc ngủ tiếp.
Sáng sớm.
Mie:"Ể?!
Tỉnh dậy cảm thấy ôm thứ gì trong ngực, cô nhìn xuống mới hết hồn.
Mie:"Tối qua, mình mớ ư?
Cô thoáng đỏ mặt thả anh về chỗ cũ.
Senren:"Sao thế, chị gái?
Mie:"Không có gì đâu.
Senren:"Anh ta sao rồi?
Mie:"Vẫn chưa tỉnh.
Senren:"Vậy sao, ắt hẳn anh ta phải mệt lắm, cứ để anh ta nghỉ ngơi vậy, thôi mình xuống làm bữa sáng nhé, chị gái?
Mie:"Ừm.
Nhìn anh một lúc, cô mới theo Senren đi làm bữa sáng, khi hai cô rời phòng anh mở mắt.
Làm xong bữa sáng, Senren lên phòng tính xem anh sao rồi thức chưa để kêu ăn sáng, thì gặp anh đang chảy đầu bằng cây lược kì lạ, nửa bên tóc biến trở lại thành màu đen.
Senren:"Anh tỉnh rồi à? đang làm gì thế?
Diệt Thiên:"Nhuộm tóc, tóc trắng hết rồi còn đâu.
Senren:"Bộ, không thể phục hồi lại như cũ được sao, mà cần nhuộm?
Diệt Thiên:"Dĩ nhiên là không rồi, một khi tiêu hao sinh mệnh thì làm sao phục hồi được chứ, ấy chết, cô cứ coi như tôi chưa nói gì, tôi đùa đấy, ahaha.
Senren:"(Không lẽ là lúc đó...)
Cô nhớ về lúc cứ tưởng như đã chết, anh xoa đầu cô cười đùa, và cô biến thành ánh sáng xuyên không gian về mặt đất.
Cô nhìn anh chằm chằm, anh không tự nhiên lắm quay mặt chỗ khác.
Diệt Thiên:"Cô làm gì nhìn tôi chằm chằm vậy, mắc cỡ lắm nghe, à phải rồi cô lên đây để làm gì vậy?
Mie:"Senren!
Cô kích động muốn bay nhào tới trước, dùng thân mình che cho em gái, nhưng đột nhiên bị kéo lại.
Diệt Thiên:"Không sao đâu, chắc chắn đó!
Mie:"Ểh?
Anh cười dịu dàng nhìn cô, hóa thành ánh sáng tan biến, cùng lúc đó cô thấy Senren hóa thành ánh sáng về tới trái đất.
"Nào hãy ra gặp Senren đi.
Sau đó cô biến mất.
Ở nơi khác.
Diệt Thiên kỵ sĩ:"Vừa rồi không ngầu lắm nhỉ? ai cũng toàn dùng chiêu lòe loẹt không mà mình chỉ dùng pha lê, hừm, được rồi, bây giờ trở về mình sẽ dùng nó!
Quay lại cảnh trước khi anh dùng pha lê tấn công Archon.
Dưới chân xuất hiện một ma pháp trận màu lam, bao trùm cả không gian xung quanh, khom người, anh thò tay từ trong ma pháp trận kéo ra một thanh kiếm to bự dài 3m.
Diệt Thiên Kỵ sĩ:"Dùng thanh này đi, Không Đở Nổi! dài 3m có thể tùy chỉnh kích thước, nặng gần 10tỉ tấn, 1kg nữa là chẵn luôn đó, quăng một cái là đè đối thủ dẹp lép như con tép, tuyệt quá phải không nào? chưa đâu, vẫn còn thanh khủng hơn nữa kìa, nặng tới mức đè sập vũ trụ luôn.
Cầm kiếm anh từ dưới tới trên chém thẳng tới trước, một luồng kí xoáy năng lượng nhào thẳng tới chỗ Archon, ven đường không gian đều bể nát.
Ở nơi khác.
Phòng khách.
Mie:"Nơi này là... chúng ta về nhà rồi?
Senren:"Em nghĩ, là vậy.
Mie:"Phải rồi, Diệt Thiên, anh ta không sao chứ?
Tại mới nãy anh tan biến theo kiểu đó, giống kiểu vì người mình thương hi sinh mình tan biến, làm cô liên tưởng không tốt bắt đầu lo lắng.
Senren:"Vừa rồi em đã hỏi anh ta, anh ta nói là mình chỉ mệt chút thôi cần nghỉ ngơi một tí, này anh thấy sao rồi?
Diệt Thiên:"Chết rồi.
Senren:...
Mie:...
Senren:"Chết rồi mà còn trả lời được à?
Nghe tiếng của anh Mie thoáng an tâm lại.
Diệt Thiên:"Đừng làm phiền, tôi muốn nghỉ ngơi.
Senren:"Rồi, rồi, để tôi biến trở lại anh muốn nghỉ ra sao thì tùy.
Cô đưa tay gỡ huy hiệu, nhưng không ăn thua.
Senren:"Gì vậy? sao gỡ không ra vậy nè, bình thường mình cũng làm vậy mà... này, có chuyện gì vậy, sao tôi không trở về bình thường được?
Diệt Thiên:"Rút thẻ ra trước.
Senren:"A hiểu rồi, vì cách biến thân khác nhau, nên cần cách giải trừ biến thân khác nhau, vì cách biến thân là nhét thẻ kế ước vào, nên giải trừ biến thân cần lấy thẻ kế ước ra trước mới được.
Diệt Thiên:"Cô có cần giải thích rườm rà vậy không?
Senren:"Hìhì.
Rút card ra, gỡ huy hiệu xuống cô giải trừ biến thân, anh biến trở lại thành tiểu tiên, chỉ là cả người anh trông ảm đạm xuống thiếu sức sống.
Mie:"Anh, thật sự không sao chứ? trông anh không được khỏe cho lắm.
Senren:"Coi này, lông của anh cũng sẫm màu xuống rồi này.
Diệt Thiên:"Dĩ nhiên là có sao rồi! mà cũng đừng lo quá, nghỉ ngơi tí là khỏe ấy mà, cũng khuya rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.
Anh bay ra phòng khách lên lầu:
"Bước tiếp theo là.... hehe.
Anh biến trở lại thành người, chỉ là lông mi, lông mài, tóc đều biến trắng xóa, nhìn cứ như già yếu đi, xoay lưng về phía cầu thang anh ngã ngửa ra sau:
"Á, té đây.
"Rầm, rầm.
Anh vừa đi chưa lâu, hai cô nghe tiếng ai đó té cầu thang, vội vàng chạy ra thì thấy anh nằm sải lai dưới cầu thang, thấy bộ dạng anh suy yếu xỉu nằm đó, hai cô lo lắng vội chạy lại đỡ.
Senren:"Này, anh không sao chứ?
Mie:"Diệt Thiên, anh không sao chứ?
Anh suy yếu gian nan mở mắt:
"À, không có gì đâu.
Senren:"Nhìn bộ dạng của anh bây giờ xem, sao không có gì được chứ? rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Diệt Thiên:"Tiêu hao năng lượng quá nhiều mệt đó mà.
Vừa nói xong anh xỉu và biến lại thành tiểu tiên.
Khuya.
Anh mở mắt thấy hai cô ngủ rồi, anh nằm giữa giường, Senren nằm rìa, Mie nằm trong mặt xoay chỗ anh:
"Đúng là không sợ mình thật ha, không có cảnh giác luôn cứ vậy mang mình lên giường, à mà mình cũng biết nếu trong dạng người có mà mơ, tình hữu nghị trong hoạn nạn nhỉ? mà thôi ngủ nữa chứ? hehe.
Anh lết lại gần chỗ ngực Mie ngủ, nửa đêm cô ôm anh thật chặt vào ngực.
Diệt Thiên:"Á~ sướng, đoán mò là Mie sẽ ngủ mớ làm thế mới lếch lại, không ngờ được thật.
Anh hạnh phúc ngủ tiếp.
Sáng sớm.
Mie:"Ể?!
Tỉnh dậy cảm thấy ôm thứ gì trong ngực, cô nhìn xuống mới hết hồn.
Mie:"Tối qua, mình mớ ư?
Cô thoáng đỏ mặt thả anh về chỗ cũ.
Senren:"Sao thế, chị gái?
Mie:"Không có gì đâu.
Senren:"Anh ta sao rồi?
Mie:"Vẫn chưa tỉnh.
Senren:"Vậy sao, ắt hẳn anh ta phải mệt lắm, cứ để anh ta nghỉ ngơi vậy, thôi mình xuống làm bữa sáng nhé, chị gái?
Mie:"Ừm.
Nhìn anh một lúc, cô mới theo Senren đi làm bữa sáng, khi hai cô rời phòng anh mở mắt.
Làm xong bữa sáng, Senren lên phòng tính xem anh sao rồi thức chưa để kêu ăn sáng, thì gặp anh đang chảy đầu bằng cây lược kì lạ, nửa bên tóc biến trở lại thành màu đen.
Senren:"Anh tỉnh rồi à? đang làm gì thế?
Diệt Thiên:"Nhuộm tóc, tóc trắng hết rồi còn đâu.
Senren:"Bộ, không thể phục hồi lại như cũ được sao, mà cần nhuộm?
Diệt Thiên:"Dĩ nhiên là không rồi, một khi tiêu hao sinh mệnh thì làm sao phục hồi được chứ, ấy chết, cô cứ coi như tôi chưa nói gì, tôi đùa đấy, ahaha.
Senren:"(Không lẽ là lúc đó...)
Cô nhớ về lúc cứ tưởng như đã chết, anh xoa đầu cô cười đùa, và cô biến thành ánh sáng xuyên không gian về mặt đất.
Cô nhìn anh chằm chằm, anh không tự nhiên lắm quay mặt chỗ khác.
Diệt Thiên:"Cô làm gì nhìn tôi chằm chằm vậy, mắc cỡ lắm nghe, à phải rồi cô lên đây để làm gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.