Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 161: CÔ NÓI CÔ MANG THAI RỒI

Nhất Sinh Lưu Lãng

23/01/2021

Cô không nói chuyện, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cũng không nói gì nữa, chỉ nghênh đón ánh mắt chăm chú của cô, trong ánh mắt tràn đầy ấm áp như nước.

Thật lâu sau, cô nhúc nhích, từ yên tĩnh hóa thân sang nhanh như cắt, trực tiếp nhào tới đẩy ngã tôi lên sofa, tiếp đó hung hăng hôn tôi, động tác có chút điên cuồng, mỗi lần hôn đều rất mạnh bạo.

Giây phút đó tôi bỗng nhiên có ảo giác, tôi cho rằng tôi là Đường Tăng, vì cô muốn ăn tôi.

Luôn bị động tuyệt đối không phải phong cách của tôi, thế là trong thoáng chốc nụ hôn kịch liệt của cô ngừng lại ngắn ngủi, tôi liền lật cô lại đẩy ngã lên giường, mở áo sơ mi của cô, lộ ra đôi gò bồng không tính căng tràn, nhưng lại khéo léo lung linh, vừa khéo nắm tay, cũng có hương vị mềm mại.

Cô không cự tuyệt, cho nên tôi lập tức nhận được nụ hôn kịch liệt và trêu chọc như cuồng phong vũ bão.

Giọng cô rất mê người, đặc biệt là lúc ngâm nga, tràn đầy dụ hoặc mê hồn, tựa như những nữ diễn viên trong bộ phim nào đó cố ý luyện thanh, nhưng lại không phải đang giả vờ.

Dần dần, trong nụ hôn kích tình, hai tay tôi du động tới bắp đùi mịn màng của cô.

Đôi chân đó rất gầy, thậm chí tôi có thể sờ tới xương, nhưng lại tràn đầy cảm giác tốt đẹp khác, thậm chí một lần khiến tôi đoán, nếu triển khai công kích với cô có khi nào chạm tới xương mu dưới háng cô không.

Chính vào lúc tôi chuẩn bị dời tay tới nơi châm lên ngọn lửa của cô, bàn tay nhỏ thon thả đó lại giữ tay tôi lại.

“Chúng ta chỉ nói tới tình cảm, không làm loại chuyện đó, có được không?”

Lời nói của cô khiến tôi cảm thấy cô có chút đáng yêu.

Chưa từng nghe nói người phụ nữ nào tìm trai bao là vì yêu đương, nhưng khách hàng là thượng đế, thượng đế muốn làm yêu thì làm yêu, muốn nói chuyện tình cảm thì nói chuyện tình cảm, đây là chuyện không quan trọng.

Tôi buông tay, khẽ hôn lên đôi môi đỏ của cô, sau đó ôm cô vào lòng.

Cô lặng lẽ nép vào lòng tôi, như chim non e ấp, tràn đầy dịu dàng.

“Anh có thể giúp tôi tắt thứ âm nhạc phiền chán này không, tôi muốn nghe nhạc trữ tình chậm rãi.”

Tiếng nhạc trong phòng bao cùng nhịp với đại sảnh, đều là loại âm nhạc kim loại nặng táo bạo tràn đầy tính phá hoại khiến người ta dễ dàng bộc phát sự ức chế trong lòng.

Nhưng cô không thích nghe cũng không sao, vì thiết bị trong phòng bao rất đầy đủ, có máy chiếu, cũng có laptop, nhìn giống như phòng bao KTV, nhưng thực ra chúng không phải dùng để hát, mà là để phát những bộ phim nào đó, để tiện cho việc có thể trợ hứng cho khách hàng khi cần thiết.

“Tôi muốn nhạc trữ tình chậm rãi, vì tôi mang thai rồi, cho nên tôi cần nghe nhạc êm ả.”

“À, vậy cũng là nên làm, tôi giúp cô.”

Sau khi ngắt mạch nối với âm nhạc bên ngoài, dùng hệ thống nội tuyến, trong phòng bao vang lên tiếng đàn piano êm dịu du dương.

Chỉ là lúc này tôi mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô nói cô mang thai rồi!



Mang thai rồi còn tới nơi thế này? Mang thai rồi ban nãy còn xém chút làm chuyện đó với tôi?!

“Cô...với tình huống bây giờ của cô, đến nơi này không thích hợp lắm đi?”

“Không có gì không thích hợp, đợi tôi nói chuyện tình cảm với anh xong, sau đó chúng ta ngủ một giấc, anh cho tôi thêm vài lần, sau đó con sẽ không còn nữa.”

Đây là kẻ điên...

Nhưng theo tôi thấy, sau lưng mỗi kẻ điên đều hẳn có một câu chuyện khiến cô ta điên cuồng.

Thế là tôi muốn nghe thử câu chuyện của cô.

“Uống rượu, uống rượu với tôi.”

Đây là đáp án cô dành cho tôi, rất rõ ràng, cô không muốn nói ra chuyện đó, hoặc có lẽ nói thẳng một chút, cô cho rằng tôi còn chưa có tư cách nghe chuyện đó.

Thế rồi, tôi uống rượu cùng cô, hết ly này tới ly khác.

Cô uống rất nhiều, tôi khuyên cô uống ít một chút, chỉ là vì đứa bé trong bụng.

Sau đó, cô liền đặt ly xuống, trực tiếp cầm bình rượu lên, rót ‘ừng ực’ vào bụng.

Tôi nhiều lần muốn giành bình rượu của cô, sau đó cô cũng nhiều lần lặp lại một câu với tôi.

“Kiến Phong, em sai rồi, ban đầu em không nên rời khỏi anh, em sai rồi...”

Thật lâu sau, cô cuối cùng không uống nữa, không phải tôi khuyên nhủ có tác dụng, mà là cô đã thành công khiến mình say gục rồi, hơn nữa vị trí có chút thú vị, cái miệng nhỏ vừa khéo nằm giữa hai chân tôi.

Do Cố Diệu Hà tối qua và sáng nay nên ngọn lửa trong tôi rất vượng, tôi rất muốn tranh thủ lúc cô say rượu mà mượn dùng cái miệng nhỏ của cô, hơn nữa tôi cũng xác định điều này sẽ không ảnh hưởng tới em bé trong bụng cô.

Nhưng trên thực tế tôi cuối cùng không làm vậy, tôi sợ cô nôn lên người tôi.

Một màn nôn mửa xảy ra sau đó đã chứng minh quyết định của tôi sáng suốt biết bao.

Cả căn phòng đều bị cô nôn tới loạn xạ, chỉ có thùng rác tôi cầm cho cô nôn cô lại không nôn vào đó chút nào, thùng rác trở thành vật sạch sẽ nhất trong phòng.

Bất đắc dĩ, tôi giúp cô lau miệng, lại ép cô uống vài ngụm nước ấm, sau đó đến phòng vệ sinh lấy khăn lau thu dọn sạch sẽ trong phòng.

Tiếp đó, tôi liền nằm trên sofa rộng lớn, để cô say bí tỉ ngủ cạnh mình.

Khẽ vuốt mái tóc dài của cô, nghịch chiếc hoa tai tinh xảo, cẩn thận nhìn, càng nhìn càng cảm thấy thực ra cô rất xinh đẹp, mặc dù không phải vừa nhìn đã thấy là mỹ nữ, nhưng lại rất có hương vị.



Nếu không phải trong bụng cô có em bé, tôi nghĩ không chừng tranh thủ lúc cô say mèm cởi quần của cô, nhấc hai chân cô làm một phát cũng không phải không có khả năng.

Thu hồi lại suy nghĩ linh tinh của mình, tôi cũng nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh lại đã là sáu giờ chiều.

Mà lúc này cô dường như cũng vừa tỉnh lại, còn có chút mê mang, nhưng đã không còn mơ hồ say như trước đó.

“Rất cảm ơn anh, không tranh thủ lúc tôi ngủ mà làm chuyện gì quá đáng với tôi.”

Tôi cảm thấy chuyện này rất bình thường, không có gì cần cảm ơn, nhưng cô vẫn rất lịch sự cảm ơn tôi.

Cuối cùng, sau khi thanh toán phí quán bar, lại lấy ra tiền mặt ba triệu đưa cho tôi, đây là tip.

Cô đi rồi, tôi hỏi có cần tôi đưa cô về nhà không, cô cười.

“Nếu bị chồng tôi nhìn thấy người đàn ông khác đưa tôi về nhà, anh đoán anh ta sẽ đánh anh trước hay là đánh tôi trước?”

Tôi hiểu ý của cô.

Sau đó, cô liền đội mũ đeo kính, lại đeo khẩu trang lên, xách túi rời đi.

Ra khỏi phòng, Jason không kịp chờ đợi xông tới, móc ba triệu trong túi áo tôi ra, cẩn thận đếm, phát ra tiếng thét chói tai.

“Dm, ba triệu đó, tip ba triệu, tôi nói sao cậu kén cá chọn canh, thì ra là đợi nhà giàu đâu!”

Lúc anh ta kêu gào, tôi rõ ràng có thể nhìn thấy, mấy phục vụ cùng tôi buổi chiều có chút hối hận, hối hận sao họ lúc đó lại lùi một bước.

Jason lại trả tiền vào lại túi áo tôi, sau đó vỗ vai tôi, cười đầy nịnh nọt.

“Anh Phong, anh xem sắp tới giờ cơm tối rồi, anh lại vừa phát tài, nếu không... dẫn em trai Jason của anh đi ăn một bữa?”

Ăn cơm không quan trọng, tôi vốn cũng muốn ăn, Jasan cậu lại có thể ăn bao nhiêu?

Nhưng sự thực chứng minh tôi sai rồi, hơn nữa sai cực kỳ nghiêm trọng.

Jason Trương Sơn Đản không chỉ đi ăn một mình, hơn nữa còn không kịp chờ đợi giục bạn gái anh ta cũng mau tới ăn.

“Ừa ừa, một con ba ba, tôm hùm tôm hùm, không có con lớn? Vậy một dĩa nhỏ cũng được, nhiều chút. Có tiền, còn có cái này, cái không kêu được tên, đúng, chính là cái một triệu một phần này, cũng lên hai phần thử xem. Linh Linh, em muốn ăn gì, cứ gọi...”

Jason rất phóng khoáng, anh ta đã đem tôi ra làm con dê béo để thịt rồi, rất tốt.

Đương nhiên, anh ta thịt được mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook