Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 58: ĐẾ GIÀY NÀY ANH RẤT QUEN

Nhất Sinh Lưu Lãng

21/01/2021

Một bữa ăn đêm, ăn đến gần hai giờ, có nói có cười, tâm trạng của Địch Lệ Ba đã thư thái hơn nhiều, về sau trên gương mặt chỉ còn nụ cười, Địch Lệ Ba dần dần khôi phục sự thích thú khi động tay động chân.

Cô ta một khi đã động tay động chân thì khiến ngọn lửa trong bùng lên, thiêu đốt.

Sau khi về khách sạn, tôi không thể chờ đợi mà muốn lấy cô ta đến dập lửa, kết quả cô ta lại trốn vào trong phòng tắm.

Cô ta tưởng rằng cô ta trốn vào phòng tắm thì tôi không có cách, nhưng lại không biết, họ cũng có thể tắm chung!

Cởi hết quần áo ra, tôi trực tiếp xông vào nhà tắm.

Địch Lệ Ba mỉm cười yêu mị, mắng tôi là lưu manh.

“Chị chạy vào phòng tắm, tôi nếu như không theo vào, há không phải ngay cả lưu manh cũng không bằng sao?”

Giơ tay ôm lấy cô ta từ phía sau, hai tay nắm chặt hai chỗ no đủ đó. Mặc dù không phải lần đầu tiên nắm, nhưng mỗi lần đều có thể mang đến những kích thích và hưởng thụ cực kỳ trong tôi.

Nhẹ nhàng liếm dái tai tinh tế của cô ta, Địch Lệ Ba không nhịn được mà thở hổn hển.

Tai, cổ, lưng, không có chỗ nào không có dấu hôn của tôi, Địch Lệ Ba hình như có chút không chịu được nữa.

Vì thế cô ta quay người lại, bàn tay ngọc ngà từ lồng ngực của tôi khẽ di chuyển, sau đó nắm lấy cái nơi đang bốc hỏa đó.

“Phong, đừng tiếp tục làm nữa, tôi sợ không nhịn được mà ăn sạch cậu, Á~”

Cắt ngang lời cô chính là cái chỗ nóng bỏng đó hung hăng cọ sát vào cô ta.

15 phút sau, khi tôi còn muốn tiếp xúc, cô ta đột nhiên ngăn cản lại.

“Cậu biết tôi trước đây làm công việc gì không?”

Tôi lắc đầu, trên danh thiếp cũng không có viết, tôi tự nhiên cũng không có tâm tư đi điều tra.

Sau đó, cô ta phối hợp diễn để đưa ra câu trả lời.

Đùi non mảnh khảnh đột nhiên nâng lên, gác lên vai của tôi, mị nhãn như tơ: “Tôi là một vũ công, có nền tảng từ bé, cậu biết điều đó có ý gì không?”Tôi hơi ngây người khi bị ép vào góc tướng: “Điều đó có nghĩa... chị có sức có thể bẻ gãy cái đó của tôi?”

Địch Lệ Ba lúc đó xấu hổ đến phát điên, bàn tay đánh bốp bốp vào tôi rồi dần rơi vào sa đọa.

“Điều đó có nghĩ là tôi có thể làm được rất nhiều tư thế mà người thường không làm được, sẽ khiến cậu cảm thấy sảng khoái càng kích thích hơn!”

Nói rồi, hai tay của cô ta ấn vào bả vai của tôi, dần dần dùng sức, ám thị tôi khuỵu xuống: “Cậu giúp tôi làm một chút, sau đó tôi giúp cậu giải quyết. Đợi sau khi lần đầu tiên của cậu trao cho người mình yêu, tôi bảo đảm sẽ phục vụ cậu thoải mái, hơn nữa cậu muốn lúc nào, tôi sẽ cho cậu lúc đó, tuyệt đối không từ chối.”

Tâm tư của Địch Lệ Ba khiến tôi có chút cảm động. Nhưng điều này cũng nói sẽ một mặt khác, cô ta đã triệt để hãm sâu rồi.

Sau đó, tôi chậm rãi khuỵu người xuống, cô ta cũng dần dần cất tiếng rên rỉ...

Một đêm nay, chúng tôi chơi rất vui, tuy ai cũng không có chân chính tiến vào cơ thể của đối phương, nhưng chúng tôi đều thấy mệt mỏi, trước khi Địch Lệ Ba ngủ trong ngực tôi nói một câu---



Nước của cô khô rồi, tinh của tôi kiệt rồi.

Ngày hôm sau ngủ đến 11 giờ sáng, sau khi thức dậy tắm rửa các thứ, tôi mời Địch Lệ Ba đi ăn cơm.

Cô ta nói cô ta không cảm thấy đói.

Tôi suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Cũng đúng, những tinh hoa đó của tôi chị một chút cũng không có lãng phí, có thể không no sao?”

Địch Lệ Ba cầm một chiếc gối ném về phía tôi...

Sau khi ăn trưa xong, Địch Lệ Ba phải đi rồi, gọi xe đến, vẫn nên gọi xe về.

Tôi không yên tâm, vì thế đích thân lái xe chở cô.

Nhưng cô ta thực sự có chút quá đáng, khi tôi đang lái xe trên người cao tốc, cô ta từ ghế bên cạnh bò sang, không nói hai lời, trực tiếp mở khóa quần của tôi ra, cái đầu nhỏ ở trên đó lắc lư, còn lên tiếng nhắc nhở sợ tôi lái xe không an toàn nữa.

“Cậu không cần lo lắng cái miệng nhỏ của tôi ảnh hưởng đến chuyện lái xe an toàn của cậu...”

Địch Lệ Ba cũng có thể chơi, chơi một lúc, để tôi nghỉ ngơi một lát, sau đó lại liếm đùi của tôi, sờ hai quả trứng đó của tôi, sau đó lại tiếp tục nghịch, hoặc mút, hoặc liếm, cứ như thế kéo dài hơn nửa tiếng, mãi đến lúc sắp đến trạm thu phí, lúc này cô ta mới tăng tốc cho tôi.

Khi đến trạm thu phí, Địch Lệ Ba ngậm cái miệng nhỏ lại, trên mặt đầy ý cười.

Nhân viên thu phí còn là một cậu nhóc, khi nhìn thấy cô ta thì mặt dại ra, giống như bị cô ta làm cho ngây ngốc rồi vậy.

Sau đó, tôi nhìn thấy Địch Lệ Ba xấu đến cực điểm, thè cái lưỡi nhỏ ra, bên trên còn dính một ít tinh hoa.

“Cạch” một tiếng, nhân viên thu phí bị dọa đến mức ngây người, không có ngồi vững, ngã ngửa ra đất.

Địch Lệ Ba nuốt xuống toàn bộ, sau đó mị nhãn như tơ, ôm lấy cánh tay của tôi, nói với cậu nhóc vừa mới bò dậy nói: “Nhìn cũng vô ích, tôi có đàn ông, đây chính là người đàn ông của tôi!”

Mặt mày của cậu nhóc đó đỏ bừng, cậu ta sao có thể chịu được sự trêu chọc của Địch Lệ Ba chứ? Ngay cả tôi cũng không nhịn được...

Sau khi đưa Địch Lệ Ba về, tôi liền lái xe trở về.

Vừa về đến trong thành phố, khi chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, Ngô Diệc Thành gọi điện cho tôi.

Anh ta nói chuẩn bị cùng Diêu Mộc Thanh chuyển nhà, bảo tôi lái xe cho anh ta chở đồ.Lái chiếc Hummer để chở mấy cái đồ rách nát đó, chắc cũng chỉ có anh ta mới có thể làm ra được loại chuyện này.

Trực tiếp quay đầu đi về chỗ ở Diêu Mộc Thanh, đồ đạc của bọn họ đều đã thu dọn gần hết, thật ra cũng không nhiều, trừ chăn đệm, quần áo cùng đồ dùng cá nhân, những thứ khác đều là của chủ nhà.

Mất hai chuyển xe thì ba người đã chuyển toàn bộ đồ đạc đến dưới tòa nhà, nhà này coi như đã chuyển xong một nửa rồi.

“Cậu cũng không phải người ngoài, tôi nói thật cho cậu biết, từ lúc Diêu Mộc Thanh rút lui, số điện thoại cũng đổi rồi, nhưng mấy khách hàng đó vẫn tìm đến cửa. Còn tiếp tục ở đó, tôi không đánh chết bọn họ chắc không được!”

Tôi cùng Ngô Diệc Thành ở bên ngoài xe hút thuốc, Diêu Mộc Thanh một mình ở trong xe đợi.

Đối với quyết định của anh ta, tôi chỉ có thể ủng hộ, ít là ủng hộ anh ta chọn lựa rời khỏi ký túc ở Địa Liệt Hành Tinh.



Có anh ở đó, Trương Ngọc Dung buổi tối thỉnh thoảng không về nhà mà ở lại văn phòng, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.

Sau khi rút thuốc xong, tôi trực tiếp lái xe đến Địa Liệt Hành Tinh.

Mới đi được nửa chặng đường, có vài chiếc xe lạng lách lướt qua nhau như kiểu sắp muốn chết rồi vậy. Càng quá đáng hơn là, khi bọn họ lái đến trước xe tôi còn phanh gấp, cố ý cản tôi.

Sau khi tôi dừng xe, khi nhìn thấy người vừa xuống từ xe đó, tôi hơi có chút hối hận, không nên phanh xe, mà trực tiếp đâm qua mới phải.

Người vừa xuống là Sơn Tử, chính là người ở phòng tập gym đã hạ thuốc với thiếu phụ Tiểu Thúy.

Anh ta khi chạy trốn đã từng nói, muốn phế tôi.

Có mười mấy người từ mấy chiếc xe bước xuống, trên tay ai cũng cầm gậy, côn, trông thì thấy khí thế bừng bừng.

Ngô Diệc Thành hỏi tôi: “Xử lý thế nào đây?”

Tôi chỉ vào Sơn Tử: “để anh ta lại cho tôi, người khác đánh cho gãy xương là được, đừng đánh tàn phế, như thế quá thảm liệt.”

Một đám người đi đến trước xe tôi tưởng tôi đang nói chuyện nực cười.

Nhưng sau khi Ngô Diệc Thành xuống xe, bọn họ đừng nói là cười, ngay cả khóc cũng không kịp nữa rồi.

Tôi không thèm động tay với đám lâu la, trực tiếp đi đến chỗ của Sơn Tử.

Anh ta lại muốn chạy, có điều tôi lại lấy được cái típ trực tiếp gõ vào chân.

Cũng không dừng lại, có điều anh ta đau đớn đến mức kêu ba gọi mẹ, ôm chân kêu “Aiya”

Vì thế, tôi lần nữa cởi giày da của tôi ra. Vừa khéo là, đế giày này, anh ta rất quen.

Tay của tôi khi chạm vào mái tóc màu vàng của anh ta, lần này anh ta đã học được cách ngoan ngoãn: “Anh Phong, tôi sai rồi!”

Một câu xin lỗi nhận sai của anh ta, tôi ngược lại không biết làm sao, điều này không giống với sự cứng rắn trong cốt tủy của anh ta.

Về sau suy nghĩ, tôi vẫn thưởng cho anh ta một chiếc đế giày, anh ta dù đã cảnh giác nhưng cánh mũi vẫn chảy máu.

“Hiến pháp không quy định nhận sai thì có thể không bị phạt, cho nên anh nhận sai cũng không có tác dụng.”

Tôi đã đánh Sơn Tử đến mức mẹ của anh ta chắc không nhận ra, lúc này tôi mới thu tay.

“Cục công an muốn tìm anh mà lại không được, xem ra hôm nay tôi có thể trừ hại cho dân rồi.”

Nói xong, tôi đè Sơn Tử lên xe, sau đó anh ta bị dọa sợ mà xin tha vài lần, chỉ cần đưa 300 triệu mới khiến anh ta thả người.

Vào lúc đó, Ngô Diệc Thành đã giải quyết xong, bước đến chỗ ở bên cạnh.”

“Cậu đừng tham 200-300 triệu đó của anh ta, tương lai chắc chắn sẽ đối phó cậu. Như vậy đi, cậu giao cậu ta cho tôi, dù sao trên tay của tôi có ba mạng người, túm được đều là kẻ chết, không thiếu một mạng này của anh ta, về sau xảy ra chuyện chắc chắn không có liên quan đến cậu...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook