Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 115: DỊU DÀNG DƯỚI BÀN

Nhất Sinh Lưu Lãng

22/01/2021

Trương Ngọc Dung tiếp tục tuần tra các tụ điểm, nghe nói sau đó đã cho đóng của rất nhiều tụ điểm ăn chơi, cũng đề bạt rất nhiều tụ điểm quản lý. Đương nhiên, cái này với Hoàng Hương không có quan hệ gì.

Sau khi cùng Hoàng Hương trở lại đại sảnh, cô ta gọi tôi vào văn phòng của mình.

Mới vừa bước vào cửa, cô ta nhanh chóng đóng cửa phòng lại, ôm lấy tôi, rồi hôn tôi mãnh liệt, thậm chí còn đưa cả chiếc lưỡi thơm tho tiến vào miệng tôi, hung hăng khuấy động, đòi hỏi.

Cô ta điên cuồng như vậy, làm cho tôi tưởng cô ta đã hiểu rõ chuyện này có liên quan tới tôi.

Nhưng sau khi kích hôn, thần thái cô ta vẫn điên cuồng như cũ mới khiến cho tôi rõ ràng, cô ta không biết tôi có quan hệ gì trong chuyện này, cô ta chỉ là tìm người thân thiết để giải tỏa đam mê trong mình mà thôi.

“Trần Cẩn Phong , cậu nói là sao có thể như vậy, vì sao lại như vậy chứ? Tôi vẫn cho là Đế Vương này muốn thất bại, thậm chí tôi để cậu bên cạnh Lưu Thông, không ngờ vậy mà lại như thế này, liễu ám hoa minh à......”

Hoàng Hương nói rất nhiều, cũng cảm thán rất nhiều, tôi chỉ là ở bên cạnh cười, ứng với lời cô ta nói.

Sau một hồi, cô ta bỗng nhiên lần nữa ôm lấy tôi.

“Trần Cẩn Phong, đêm nay tôi rất vui, cậu ở cùng tôi được không, không, không phải đêm nay, bây giờ, tôi bây giờ rất muốn, tôi đã tịch mịch rất lâu, tôi nhớ mùi của đàn ông, tôi cũng thích mùi trên người cậu, tôi muốn cậu cho tôi, bây giờ cho tôi!”

Nói rồi, không cần tôi động thủ không đợi tôi phản ứng, Hoàng Hương đá bay giày cao gót trên chân, ngồi xổm xuống kéo khóa quần tôi ra.

Chớp mắt tiếp theo, miệng nhỏ ấm áp ngậm lấy chỗ đó của tôi, mặc dù chiếc lưỡi thơm tho động tác ngây ngô, lại có một phen cảm nhận rất thú vị.

Mấy phút sau, Hoàng Hương lật váy của cô ta ra, để lộ nội y gợi cảm được bọc trong quần tất.

“Trần Cẩn Phong , giúp tôi cởi ra, sau đó cho tôi, mãnh liệt, dữ dội, chỗ đó của tôi bây giờ rất rất muốn.”

Đừng nói cô ta muốn, tôi bây giờ cũng rất rất muốn, bao nhiêu ngày tích lũy, giờ đây tôi đang trên đà bùng nổ.

Chỉ là tôi không muốn đánh trực diện Hoàng Hương. Tình yêu là thiêng liêng.

, nó cần được đối xử nghiêm túc, không được có chút khinh nhờn hoặc qua loa.

Thế là tôi cởi sạch tất chân và nội y của cô ta, sau đó ôm cô ta đến trên bàn làm việc, tách cặp đùi thon dài đẹp của cô ta ra.

Thò đầu và ngửi nhẹ, có một mùi thơm thoang thoảng, không có mùi hỗn tạp của lăng nhăng.

“Hương nhi, cô bé của cô rất thơm, tôi muốn nếm thử là mùi vị gì.”



Lời nói thô bỉ, mới là trực tiếp nhất cũng có lực sát thương nhất.

Lời của tôi, làm cho Hoàng Hương ngại ngùng, nhưng cũng rất động tình, cô ta nhẹ nhàng gật đầu.Chớp mắt tiếp theo, tôi đưa đầu tới, mở miệng le lưỡi ra, từ dịu dàng đến bá đạo, từ nhẹ nhàng chầm chậm đến kịch liệt, làm liên tục, nước văng khắp nơi.

Trọn vẹn hơn hai mươi phút trôi qua, Hoàng Hương rốt cuộc không chịu nổi.

Cô ta ôm lấy đầu của tôi: “Trần Cẩn Phong, Trần Cẩn Phong cậu nghe tôi nói, cậu tranh thủ thời gian cho vào, tôi thật không chịu nổi, tôi chết mất, cậu tranh thủ thời gian cứu tôi, nhanh cứu tôi!!!”

Hơi thở cô ta gấp rút, cô ta điên cuồng ham muốn, cô ta thống khổ cầu khẩn, để cho tôi mê say, để cho tôi trầm luân, để cho tôi không nhịn được cởi quần ra, sau đó hôn lên miệng nhỏ gợi cảm của cô ta.

Nhưng mà, ngay lúc tôi cong eo lên chuẩn bị tận tình chiến đấu, đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.

Con bà nó!

Tôi đang muốn kéo quần lên, Hoàng Hương chỉ chỉ dưới bàn, ra hiệu tôi trốn vào đi.

Thuận theo tay cô ta chỉ tôi trốn dưới bàn, nhưng đến dưới bàn tôi mới chợt kịp phản ứng, tôi tại sao phải trốn?

Chỉ là lúc này Hoàng Hương đã ngồi ở trên ghế làm việc, kéo đôi chân dài rời khỏi bên cạnh của tôi, cửa phòng cũng đã được mở ra.

“Chị Hương, bọn em sai rồi, bọn em không nên nghe Khỉ gầy xúi, phản bội chị đi theo Hoàng Định Văn , chị để bọn em ở lại đi!”

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, hai cô nhóc này là muốn xin lỗi Hoàng Hương, đây nhất định là không biết từ chỗ nào biết được tin Hoàng Định Văn bị hành hung, cho nên quay lại với Hoàng Hương, tiện thể bán đứng Khỉ gầy.

Nhưng việc này không có tí liên quan nào với tôi, cho nên tôi cũng không quan tâm.

Trốn ở dưới bàn, tôi vuốt vuốt Hoàng Hương cặp đùi thon dài của Hoàng Hương. Căng mịn, đầy co dãn, mềm mềm còn hơi bóng.

Rất đẹp, rất đáng để tôi động tình, vì vậy, tôi đã giúp cô ta cởi ra, sau đó kéo cơ thể của cô ta về phía trước và đưa thẳng đầu tôi vào đáy váy của cô ta dò xét.

Tại lúc hai bên tiếp xúc một cái chớp mắt, tôi rõ ràng cảm thấy cô ta run rẩy.

Có một bàn tay dịu dàng trên đầu đẩy tôi ra ngoài, nhưng tôi vẫn quyết tâm và không lay động, vẫn chăm chỉ và làm việc chăm chỉ. Còn Hoàng Hương thì vẫn đang khiển trách hai người kia, nhưng giọng nói của cô ta thỉnh thoảng lại run lên.

“Chị Hương, mặt chị sao lại biểu cảm đau khổ vậy, chị có chỗ nào không thoải mái à?”

Sau khi Hoàng Hương được giáo huấn, đồng ý cho cả hai ở lại, rồi nóng nảy để họ ra ngoài. Nhưng để biết ơn hai người họ còn quan tâm đến vẻ mặt đau khổ của Hoàng Hương, điều này dường như khiến Hoàng Hương rất tức giận, nhưng hiển nhiên là không có cách nào.



“Không sao, chỉ là có chút chuyện, không có việc gì hai người ra ngoài đi.”

“Chị Hương , chuyện nhỏ cũng sẽ phát triển thành vấn đề lớn, chị nghe em nói, cha em là thầy trung y, Trong y học nói rằng những bệnh nhẹ không nên tìm hiểu ... "

......

Tôi rất vui, cô gái kia càng ở lại bao nhiêu thì Hoàng Hương càng đau bấy nhiêu. Và cô ta càng đau đớn bao nhiêu thì tôi càng cảm thấy phấn khích bấy nhiêu. Ngay cả khi tối nay tôi không làm cô ta thì tôi cũng sẵn sàng tiếp tục làm như thế này, để tôi xem cô ta có thể chịu đựng được bao lâu. Hai người họ vẫn còn đang nói, Hoàng Hương đã chạm vào mép của đỉnh, vì vậy tiếng hét dữ dội của cô ta vang lên từ trong phòng: "Đều cút hết ra ngoài cho tôi.”"

Sau đó, tôi nghe được hai người nói tạm biệt và cửa phòng bị đóng lại.

Tiếp theo một cái chớp mắt, Hoàng Hương cơ thể mềm mại bị loạn, giống như bị điện giật, cô ta còn che miệng, chỉ e mình phát ra tiếng kêu yêu kiều bị người ngoài phòng nghe được.

Giờ phút này cô ta dường như là một con cá trê lớn rơi trên bờ, lộn nhào lộn ngược trái phải, một khắc cũng không được iên.

Trọn vẹn qua nửa phút sau, cơ thể mềm mại của cô ta mới dần dần iên tĩnh lại, có chỉ hơi thở cô ta gấp rút và âm thanh rên rỉ, cặp đùi thon dài mà run nhè nhẹ kia ướt sũng.

Từ dưới bàn chui ra, tôi hung hăng hôn cô ta một trận, sau đó cầm khăn ướt xoa xoa ngón tay.

“May cho cô khép chân nhanh, nếu không phải để cô phun chết tôi, cơn lũ dục vọng như xả lũ của Tam Hiệp. "

!

Hoàng Hương trên mặt xấu hổ buồn bực, cầm lấy từng quyển từng quyển sổ sách ném về phía tôi.

“Khốn kiếp, biết rõ có người cậu còn làm, cậu chính là cố ý muốn để tôi xấu mặt, cậu tên thối tha này, khốn nạn, chết tiệt, khùng điên......

Cũng không biết Hoàng Hương trong nhà lại nhiều khốn nạn như vậy, dù sao mười mấy bản sổ sách đều ném sạch sẽ, cô ta cũng không nói một từ nào giống nhau.

Rốt cục, thừa dịp cô ta hơi hạ hỏa tôi ôm lấy cô ta.

“Hương nhi, cô sướng rồi, tôi còn chưa thoải mái, chúng ta tiếp tục chứ, cô tách chân ra, ấm áp ấm áp?”

“Cút cút cút cút!!!”

Xấu hổ quá, Hoàng Hương đuổi tôi ra khỏi văn phòng.

Đêm nay không nã pháo cô ta, cái này khiến tôi hơi tiếc nuối. Thế nhưng nhớ tới vừa rồi cô ta xấu hổ, tôi đã cảm thấy rất là đã nghiền, so với loại này đã nghiền, chút tiếc nuối kia căn bản không tính là gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook