Chương 126: KHÔNG THỂ NHƯ VẬY NỮA
Nhất Sinh Lưu Lãng
22/01/2021
Sau lưng truyền đến âm thanh trêu chọc, tôi quay người nhìn lại là Triệu Du ôm theo một túi đồ ăn vặt, xem ra mới từ siêu thị ra.
Tôi không hề khách sáo lấy một chai đồ uống từ trong túi đồ ăn vặt của cô ra, sau đó mở nắp uống ừng ực. Triệu Du không vui, nói: "Anh sao lại làm như vậy, đây là của tôi, anh hãy trả cho tôi."
Tôi lập tức đưa nắp chai cho cô: "Tự đi đổi đi, đừng nói tôi nợ em, giờ hòa nhau nhé."
Triệu Du thở phì phì dậm chân: "Anh là loại người gì thế, uống không của tôi chai nước, còn trả lại nắp chai, đúng là đen đủi."
"Ừ, em đen rồi."
Triệu Du lập tức bùng nổ như mèo bị dẫm phải đuôi.
Tôi không hề phản ứng lại lời cô, mà kéo luôn cô vào cửa hàng đồ ngọt bên cạnh.
Cô là bị tôi cứng rắn kéo vào, nhưng sau khi vào thì không kìm chế được, cái này cũng muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn, gần như tất cả đều muốn ăn, trước sau cứ như hai người khác nhau.
Tôi và cô ngồi ở khu nghỉ ngơi của cửa hàng đồ ngọt tán gẫu, đang tán gẫu thì Triệu Du đột nhiên hỏi: "Gần đây anh có nhìn thấy Tiểu Thúy không?"
"Hai ngày trước có nhìn thấy, làm sao thế?"
Cô rất lo lắng, vội hỏi tôi Tiểu Thúy ở đâu.
"Anh mà biết được cô ấy ở đâu thì tốt rồi, anh còn đang tìm cô ấy đây, làm sao thế?"
Triệu Du lập tức nói với tôi: "Chồng cô ấy, khi đang làm việc ở đơn vị, vì không có chuyên môn lại tự hàn hơi, không biết làm sao bình khí lại phát nổ, giờ đã được cứu sống rồi, chỉ là, chỉ là..."
Thấy Triệu Du có chút xấu hổ, tôi lập tức chỉ chỉ đũng quần cô: "Giống như em rồi hả?"
Triệu Du mắc cỡ đỏ mặt, bàn tay trắng nõn nắm chặt lại, đánh mạnh vào người tôi.
Nhưng cô vẫn giải thích: "Không hẳn, anh ta chưa bị nổ, không bị lõm vào..."
Tôi gật đầu: "Không cần giải thích cặn kẽ như vậy đâu, dù có lõm vào thì có lẽ cũng không có người đàn ông nào vui lòng động đến anh ta."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Du đỏ bừng, đang định nói gì đó thì tôi đã ngắt lời cô: "Vậy em tìm Tiểu Thúy làm gì?"
Triệu Du tỏ vẻ hiếu kỳ: "Đó là chồng cô ấy mà, chồng cô ấy xảy ra chuyện còn không vội đến nói cho cô ấy biết sao.”
Xem ra, cô cũng không biết tên khốn đó đã làm những gì với Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy chưa từng đề cập đến, tất nhiên tôi cũng sẽ không đi rêu rao loại chuyện như vậy.
Đôi mắt to cong hình bán nguyệt, Triệu Du nhìn một bàn đầy món điểm tâm ngọt, rất vui mừng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười hạnh phúc.
"Du Du, em có thứ gì đặc biệt muốn không?"
Triệu Du ngẩng đầu liếc nhìn tôi: "Có, sao thế, anh muốn thỏa mãn nguyện vọng của em sao?"
Tôi gật đầu: "Em nói thử xem, không chừng anh thật có thể thỏa mãn em."
Tôi luôn nghĩ cái mà cô gái nhỏ muốn chính là xem buổi biểu diễn của ngôi sao nào đó, hoặc được ngôi sao nào đó kí tên, hoặc thực tế hơn một chút là muốn chiếc xe, hoặc nhẫn kim cương.
Nhưng nguyện vọng Triệu Du rõ ràng nằm ngoài dự liệu của tôi.
"Em muốn cột anh vào bánh xe, sau đó lái xe với tốc độ cao, chạy thẳng đến cuối đường cao tốc."
Nguyện vọng này, mẹ kiếp thật khó mà thực hiện...
"Vậy em có nguyện vọng thứ hai hay không, kiểu vật phẩm ..."
Triệu Du nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng là có, mua bao thuốc chuột, sau đó để anh ăn hết, sau đó lắc qua lắc lại."
Tôi rất hiếu kì ăn hết thì ăn hết, sao còn phải lắc đi lắc lại. Cô giải thích, lắc đi lắc lại thì công dụng của thuốc mới nhanh phát huy.
"Em hận anh đến cỡ nào vậy chứ?"
Cuối cùng, Triệu Du nói ra nguyện vọng của mình, cô muốn tiết kiệm tiền mua một cái ghế mát xa cho ba mình. Trước kia ba cô là thôn trưởng, lúc còn trẻ thường xuyên dẫn đội đi làm việc nên giờ đau lưng. Nếu có cái ghế mát xa trong nhà, khi nào cảm thấy không thoải mái thì sẽ xoa bóp cho bớt khó chịu.
Tôi nói ba cô sao có vẻ là cán bộ kỳ cựu khí phách hiên ngang.
Nhưng nghe cô nhắc đến ba mình làm tôi lại nhớ đến ba tôi, so với cô tôi cảm thấy hình như mình thật có chút bất hiếu.
Nên tôi bảo đưa cô đi xem loại ghế mát xa, cũng định mua cho ba tôi một cái, nhưng cô không đi. Cuối cùng tôi lại nhìn chằm chằm vào bộ vị nào đó phía dưới cơ thể mềm mại của cô, lúc này cô mới khiếp sợ dâm uy của tôi, miễn cưỡng đầu hàng.
Tôi mua hai cái ghế mát xa giống nhau, một cái gửi đến địa chỉ nhà Triệu Du, một cái gửi đến địa chỉ nhà tôi. Sau khi rời khỏi cửa hàng, dọc đường Triệu Du đều quan sát tôi.
"Sao thế, trên mặt anh có hoa à, hay giờ mới phát hiện anh đẹp trai như kết hợp của Lương Triều Vĩ và Kim Thành Vũ?"
Triệu Du trừng mắt nhìn tôi: "Em chỉ đang nghĩ, rốt cuộc anh đã bị đả kích gì, mà hôm nay lại có lương tâm đối với em tốt như vậy."
"Chẳng lẽ em chưa nghe nói, trước khi muốn làm thịt heo, thì phải chăn heo à?"
"Cút, anh mới là heo."
Tôi đang rảnh nên theo Triệu Du về nhà, mang giúp cô thực phẩm mua ở cửa hàng đồ ngọt. Khi đi ngang qua tiệm hoa, tôi đi vào mua một bó hoa hồng, tặng cho cô, xem như trao đổi, tôi lại xách giúp cô đồ ăn vặt mua từ siêu thị.
Dọc đường, Triệu Du rất vui vẻ, khẽ ngửi hương hoa hồng thơm ngát. Có người qua đường quan sát, cô tỏ vẻ rất vui mừng, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo động lòng người.
Sau khi đến dưới tầng nhà Triệu Du, tôi đưa cả hai túi đồ ăn vặt cho cô, sau khi cô nhận lấy, tôi quay người định đi.
Nhưng vừa đi được hai bước, cô đã cất tiếng: "Trần Cẩn Phong, có một vấn đề em vẫn muốn hỏi anh."
Tôi quay đầu, tò mò đánh giá cô: "Sao thế?"
Triệu Du cúi đầu, không còn vẻ kiêu ngạo động lòng người nữa, mà hình như chỉ còn lại vẻ xấu hổ và thấp thỏm. Sau khi trầm mặc một lúc, rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu lên: "Trong mắt anh, em là gì, phụ nữ hay là đồ chơi?"
Phụ nữ hay là đồ chơi, cái này dường như không chỉ là trong cách nhìn của tôi mà cũng là ý nghĩ trong lòng cô.
Tôi bước lại bên cạnh cô, ôm lấy hai gò má thanh tú của cô, khẽ hôn lên đôi môi mềm đó.
"Phụ nữ, nhưng phụ nữ của anh đã định sẽ rất nhiều, anh sợ em không chấp nhận được, nên trước khi em thực sự tiếp nhận anh, anh sẽ không chạm vào em."
Tôi hôn cô một cái, rồi rời đi, không hề quan tâm đến biểu hiện của cô. Sau khi bắt xe quay về chỗ ở, tôi định đi tìm Lưu Thông hút điếu thuốc trò chuyện một lát, nghe anh ta khoác lác về quãng thời gian hoành tráng khi đi theo ông lão mù Ngưu Bích.
Nhưng sau khi đi vào phòng ngủ của anh ta, tôi mới phát hiện, trên giường chẳng có ai: "Lưu Thông, tên đào hố tử thi?"
Tôi gọi, nhưng trong phòng không hề có tiếng đáp lại. Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho anh ta.
“Chạy loạn gì thế, vết thương vẫn còn chưa hồi phục..."
Tôi còn chưa kịp phàn nàn thì đầu điện thoại kia Lưu Thông đã đáp lời: "Những người bạn của tôi không thể chết vô ích, đồ của tôi bọn chúng cũng không thể lấy không. Anh không cần lo lắng, mấy ngày nữa tôi sẽ trở về."
Tôi im lặng thật lâu.
"Các cậu ăn cơm người chết gan thật lớn, tôi không so được, cũng không khuyên được, nhưng bản thân phải cẩn thận, phải sống mạnh khỏe, tôi còn có thứ cần cậu tìm giúp."
Lưu Thông hỏi tôi là cái gì, cậu ta hứa chỉ cần mình biết thì sẽ nhanh chóng tìm được cho tôi.
"Rễ Thiên Hoàn ư? Tôi cũng từng nghe nói rồi, anh cần thứ đó để làm gì, anh ‘không được’ sao?"
"Mẹ kiếp, cậu mới không được, tôi có việc cần dùng. Khi cậu đi Tây Tạng, hãy lưu ý giúp tôi. Các cậu đều là của thế giới ngầm chắc sẽ có cách của mình."
Lưu Thông đồng ý, rồi ậm ừ như có lời gì muốn nói,
"Cậu có gì muốn nói thì nói đi, ậm ừ làm gì, đánh rắm mà cũng táo bón à?"
"Có anh đánh rắm mới táo bón, lúc đầu tôi định vay anh một tỷ rưỡi nhưng anh lại đột nhiên muốn tôi tìm đồ, nên tôi vẫn chưa tiện mở miệng, nếu mở miệng thì giống như tôi yêu cầu lợi ích từ anh vậy..."
Lưu Thông chỉ nói cậu ta cần dùng gấp, nhưng lại không nói tại sao.
Cậu ta không nói tôi cũng chẳng buồn hỏi, mà lập tức hỏi số tài khoản của cậu ta và hứa sẽ gửi tới cho cậu ta ngay. Đầu điện thoại bên kia, Lưu Thông trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới thốt lên: "Người anh em, cũng không cần nói nhiều, đợi tôi trở về."
Sau khi tôi chuyển tiền cho Lưu Thông, cậu ta lại gọi điện thoại cho tôi, nói đã nhận được tiền, hứa đi hứa lại sau này sẽ trả tôi.
"Tiền có trả hay không không quan trọng, cậu quay về là được, tôi không muốn sau này chỉ có vào Tết thanh minh mới có thể nhớ tới có người bạn như cậu."
Sau khi cúp điện thoại, tôi dọn dẹp xong đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn chút gì đó thì có tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tôn Kiều Kiều, trong tay cô còn mang theo một túi thuốc.
"Trong này có ít thuốc, bị quản lý chặt chẽ, em lấy từ bệnh viện tới, hãy thoa cho anh ta... Người đâu rồi?" Cô vừa nói vừa đi đến phòng ngủ Lưu Thông, nhưng lại phát hiện trong đó không có một ai.
"Anh ta lại đi giang hồ rồi, em ngồi một chút đi." Sau khi bảo Tôn Kiều Kiều ngồi xuống, tôi hỏi cô ăn cơm trưa chưa, cô đáp còn chưa ăn, vừa tan làm đã tới đây. May mà trong nhà còn chút đồ ăn, nên tôi bảo cô chờ một lát, xắn tay lên rồi xuống phòng bếp. "Đới Lâm Minh đâu, buổi trưa em không về mà anh ta không tìm em sao?"
"Hôm nay anh ấy nghỉ làm, ra ngoài câu cá với bạn rồi." Tôn Kiều Kiều cũng xắn tay áo lên, để lộ cánh tay ngọc của mình, cùng giúp tôi nấu cơm trưa, vừa làm vừa nói chuyện nên cơm trưa được nấu xong rất nhanh.
Khi cùng ăn cơm, Tôn Kiều Kiều hỏi tôi rốt cuộc Lưu Thông làm gì, còn tôi làm gì. Rõ ràng, cô vẫn nhớ mười tám dao trên người tôi lúc đầu, cũng nhớ vết thương đạn bắn trên người Lưu Thông. Nên tôi theo sự phỏng đoán của cô mà nói với cô: "Bọn anh đều là người trong giang hồ." Có lẽ Tôn Kiều Kiều cũng không hiểu rõ ý tôi, chỉ dặn tôi cẩn thận chút, cô không muốn nhìn thấy tôi trong phòng cấp cứu nữa. Trên bàn, nói chuyện, ăn cơm, dưới bàn tôi dùng hai chân khều một bàn chân cô, cởi giày ra, vừa ăn cơm vừa nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn chân nhỏ mềm mại, da thịt nhẵn nhụi, được bao bọc bởi tất chân ngắn mang đến cảm giác trơn trượt, cảm xúc rất tuyệt, khiến người ta hơi rạo rực.
Cô định rút chân về mấy lần, nhưng không lần nào tôi để cô thành công, dần dần cô cũng từ bỏ ý định. Ăn cơm trưa, dọn dẹp xong, tôi và cô ở trên ghế sô pha uống nước, nói chuyện sau khi cô kết hôn, cũng không có chuyện lớn gì, Đới Lâm Minh vẫn đối xử với cô rất tốt, nhưng vẫn keo kiệt như trước đây.
"Phương diện kia của anh ta thế nào?"
"Phương diện kia?" Tôn Kiều Kiều nghi ngờ nhìn sang tôi. Tôi lập tức đưa tay sờ tới chỗ giữa cặp đùi xinh đẹp thon dài của cô.
Mặt cô lập tức ửng đỏ, khua tay hất tay tôi sang một bên: "Vẫn tốt."
Tôi lại cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô: "Vẫn tốt là tốt như thế nào, mười phút, mười lăm phút?"
"Nửa tiếng."
Tôi gật đầu: "Vậy cũng không tồi, xem thường anh ta rồi, nửa giờ ít nhất cũng có thể để em lên đỉnh một lần."
Tôn Kiều Kiều không nói gì nữa chỉ buồn bực cúi đầu uống nước.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô, không giống dáng vẻ thường xuyên được thỏa mãn. Người phụ nữ thường xuyên được thỏa mãn, trên mặt thường sẽ sáng bừng hồng nhuận, hơn nữa lúc nào cũng vui vẻ nhìn ai cũng như đang cười, vì hạnh phúc đã lộ ra bên ngoài.
Nhưng rõ ràng trên mặt Tôn Kiều Kiều không có.
Nên sau khi cô đặt cốc nước xuống, tôi lại cởi giày của cô ra, đặt bàn chân nhỏ của cô trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa, sau đó mặc sức hôn.
Dường như Tôn Kiều Kiều không chịu được cảm giác này, gương mặt xinh đẹp có vẻ thống khổ dày vò, cô khẽ ngăn cản: "Phong, đừng, bẩn lắm anh."
Theo đôi bàn chân nhỏ mềm mại đó, tôi xoa nắn hai bắp chân cô, tiếp theo là cặp đùi hết sức đàn hồi.
"Trong mắt anh, em là thánh khiết nhất, không hề liên quan đến chữ bẩn."
Tôn Kiều Kiều không nói gì, răng khẽ cắn môi dưới, ánh mắt có vẻ si mê.
Tôi nhẹ nhàng mở vạt áo trước ngực cô, cô lắc đầu, hai bàn tay trắng nõn nắm lấy tay tôi: "Phong, đừng như vậy, chúng ta không thể như vậy nữa..."
Tôi đẩy hai cánh tay của cô ra, khi tôi ghé đầu vào cặp núi tuyết tràn đầy kia, rốt cuộc cô cũng không thể ngăn cản nữa, chỉ còn tiếng rên rỉ say lòng người, chỉ còn sự mềm mại cùng trơn trượt của cặp bồng đào căng đầy.
Sau mấy phút, tôi ngẩng đầu lên, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực tròn đầy đã căng đứng, dịu dàng hỏi: "Kiều Kiều, em hãy nói thật với anh, rốt cuộc anh ta có thỏa mãn em hay không?"
Tôn Kiều Kiều không hề mở miệng, sắc mặt ửng hồng mê người, khiến cô càng trở nên quyến rũ.
Tôi khẽ dùng tay, kẹp lấy đỉnh tròn kia, mỗi lần tôi khẽ kẹp, lại nghe được tiếng rên của cô càng nặng nề hơn, càng khiến cô mê say hơn, khiến dục vọng của cô càng dâng trào hơn.
Cô vẫn không nói gì, tôi tiếp tục kéo khóa quần cô xuống, khi cô còn đang nhăn nhó giãy dụa tôi đã cởi sạch quần cô, lộ ra chiếc quần lót mỏng bằng lụa màu đen gợi cảm. Màu đen thấp thoáng bên trong khiến người ta trầm mê, khó mà kìm chế được.
Tôi cởi sạch quần áo trên người, rồi quay lại ghé sát vào người cô, tôi dùng tay vuốt ve cặp đùi, rồi lập tức hôn và trêu chọc chỗ kín mê người của cô.
Rõ ràng, Tôn Kiều Kiều không thể chịu được, nên ngay lập tức tôi cũng cảm nhận được cái miệng nhỏ ướt át ngậm lấy cái đó của tôi.
Cái lưỡi thơm tho của cô vẫn không lưu loát, nhưng không hề ảnh hưởng đến kích thích khoái cảm mà sự dịu dàng của nó mang lại. Sau khi được đầu lưỡi của tôi trêu chọc chỗ mềm mại phía dưới rốt cuộc không chịu nổi nữa.
"Phong, Phong..." Tôn Kiều Kiều kêu tên tôi giữa những tiếng rên rỉ, tiếng gọi tràn đầy tha thiết chờ mong. Dù cô không nói, tôi cũng biết cô muốn cái gì, tôi đứng dậy, cởi sạch thứ cuối cùng che chắn trên người cô, sau đó trong lúc hôn cô kích tình, nhẹ nhàng chui vào trong, ngay lập tức tràn ngập thỏa mãn, hạnh phúc tràn đầy say lòng người...
Sau hơn một tiếng, dưới sự cố gắng của tôi cùng sự phối hợp của Tôn Kiều Kiều, hai người chúng tôi cùng đi đến Thiên Đường tình yêu. Loại cảm giác cùng lên đỉnh đó, nếu không tự mình trải nghiệm căn bản không thể nói rõ sự tuyệt vời trong đó, hình dung tất cả sự tốt đẹp của thế gian cũng không thể hình dung ra một phần vạn sự tốt đẹp của nó.
Tôi kéo cơ thể mềm mại của Tôn Kiều Kiều vào trong ngực, cô thì an tâm gối lên ngực tôi, trên gương mặt nóng bừng đều là khoái cảm và hạnh phúc ngọt ngào sau khi thỏa mãn.
"Kiều Kiều, thoải mái không?"
Cô hôn mạnh lên ngực tôi: "Rất thoải mái, chỉ có ở nơi này của anh, em mới có thể cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc."
Nói xong, cô ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tủi thân: "Mỗi lần anh ta chỉ có mấy phút, em còn chưa cảm thấy gì thì đã kết thúc rồi. Từ lúc kết hôn đến giờ, em chưa từng có cảm nhận được cái loại kích tình khi ở bên anh, nên em rất nhớ anh."
"Nhưng em đã kết hôn, em không thể làm gì có lỗi với anh ta, nhưng mỗi lần anh ta muốn làm em đều sẽ không kìm được nhớ tới anh, càng thêm nhớ anh. Phong, làm sao bây giờ, có phải em là một người phụ nữ đê tiện hay không..."
"Nếu như nhu cầu tình dục được gọi là đê tiện thì thế giới này còn mấy ai không phải kẻ đê tiện. Còn làm sao bây giờ, anh cảm thấy em căn bản không cần cân nhắc quá nhiều. nếu sinh hoạt tình dục không hài hòa, chắc chắn hai người sẽ mâu thuẫn. Vì cuộc sống vui vẻ của em sau này, khi em có nhu cầu có thể đến gặp anh, anh sẽ giúp em. Như vậy em vừa thỏa mãn, mà trong nhà cũng hòa hợp, một công đôi việc."
Tôn Kiều Kiều lại nằm xuống ngực tôi: "Không nghe anh được, toàn là tư tưởng lệch lạc, đừng gạt em."
Ngay khi tôi định nói thêm gì nữa thì chuông điện thoại của Tôn Kiều Kiều vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, tôi thấy trên màn hình điện thoại hiện tên Đới Lâm Minh. Hai người cũng không nói gì đặc biệt, chỉ hỏi những việc bình thường như đã ăn cơm chưa.
Tôi cũng không hứng thú với cuộc trò chuyện của họ, nên tôi lại lần nữa đẩy Tôn Kiều Kiều ngã trên ghế sô pha, không nhìn ánh mắt ngăn cản của cô, mà trực tiếp đẩy cặp đùi đẹp mê người của cô ra.
Sau khi đùa bỡn kịch liệt một phen, khi Đới Lâm Minh còn đang gọi điện thoại cho bà xã mình, tôi đã lại tiếp tục tiến vào trong cơ thể mềm mại của bà xã anh ta, tùy ý tung hoành, đạp ngựa Trung Nguyên...
Tôi không hề khách sáo lấy một chai đồ uống từ trong túi đồ ăn vặt của cô ra, sau đó mở nắp uống ừng ực. Triệu Du không vui, nói: "Anh sao lại làm như vậy, đây là của tôi, anh hãy trả cho tôi."
Tôi lập tức đưa nắp chai cho cô: "Tự đi đổi đi, đừng nói tôi nợ em, giờ hòa nhau nhé."
Triệu Du thở phì phì dậm chân: "Anh là loại người gì thế, uống không của tôi chai nước, còn trả lại nắp chai, đúng là đen đủi."
"Ừ, em đen rồi."
Triệu Du lập tức bùng nổ như mèo bị dẫm phải đuôi.
Tôi không hề phản ứng lại lời cô, mà kéo luôn cô vào cửa hàng đồ ngọt bên cạnh.
Cô là bị tôi cứng rắn kéo vào, nhưng sau khi vào thì không kìm chế được, cái này cũng muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn, gần như tất cả đều muốn ăn, trước sau cứ như hai người khác nhau.
Tôi và cô ngồi ở khu nghỉ ngơi của cửa hàng đồ ngọt tán gẫu, đang tán gẫu thì Triệu Du đột nhiên hỏi: "Gần đây anh có nhìn thấy Tiểu Thúy không?"
"Hai ngày trước có nhìn thấy, làm sao thế?"
Cô rất lo lắng, vội hỏi tôi Tiểu Thúy ở đâu.
"Anh mà biết được cô ấy ở đâu thì tốt rồi, anh còn đang tìm cô ấy đây, làm sao thế?"
Triệu Du lập tức nói với tôi: "Chồng cô ấy, khi đang làm việc ở đơn vị, vì không có chuyên môn lại tự hàn hơi, không biết làm sao bình khí lại phát nổ, giờ đã được cứu sống rồi, chỉ là, chỉ là..."
Thấy Triệu Du có chút xấu hổ, tôi lập tức chỉ chỉ đũng quần cô: "Giống như em rồi hả?"
Triệu Du mắc cỡ đỏ mặt, bàn tay trắng nõn nắm chặt lại, đánh mạnh vào người tôi.
Nhưng cô vẫn giải thích: "Không hẳn, anh ta chưa bị nổ, không bị lõm vào..."
Tôi gật đầu: "Không cần giải thích cặn kẽ như vậy đâu, dù có lõm vào thì có lẽ cũng không có người đàn ông nào vui lòng động đến anh ta."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Du đỏ bừng, đang định nói gì đó thì tôi đã ngắt lời cô: "Vậy em tìm Tiểu Thúy làm gì?"
Triệu Du tỏ vẻ hiếu kỳ: "Đó là chồng cô ấy mà, chồng cô ấy xảy ra chuyện còn không vội đến nói cho cô ấy biết sao.”
Xem ra, cô cũng không biết tên khốn đó đã làm những gì với Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy chưa từng đề cập đến, tất nhiên tôi cũng sẽ không đi rêu rao loại chuyện như vậy.
Đôi mắt to cong hình bán nguyệt, Triệu Du nhìn một bàn đầy món điểm tâm ngọt, rất vui mừng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười hạnh phúc.
"Du Du, em có thứ gì đặc biệt muốn không?"
Triệu Du ngẩng đầu liếc nhìn tôi: "Có, sao thế, anh muốn thỏa mãn nguyện vọng của em sao?"
Tôi gật đầu: "Em nói thử xem, không chừng anh thật có thể thỏa mãn em."
Tôi luôn nghĩ cái mà cô gái nhỏ muốn chính là xem buổi biểu diễn của ngôi sao nào đó, hoặc được ngôi sao nào đó kí tên, hoặc thực tế hơn một chút là muốn chiếc xe, hoặc nhẫn kim cương.
Nhưng nguyện vọng Triệu Du rõ ràng nằm ngoài dự liệu của tôi.
"Em muốn cột anh vào bánh xe, sau đó lái xe với tốc độ cao, chạy thẳng đến cuối đường cao tốc."
Nguyện vọng này, mẹ kiếp thật khó mà thực hiện...
"Vậy em có nguyện vọng thứ hai hay không, kiểu vật phẩm ..."
Triệu Du nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng là có, mua bao thuốc chuột, sau đó để anh ăn hết, sau đó lắc qua lắc lại."
Tôi rất hiếu kì ăn hết thì ăn hết, sao còn phải lắc đi lắc lại. Cô giải thích, lắc đi lắc lại thì công dụng của thuốc mới nhanh phát huy.
"Em hận anh đến cỡ nào vậy chứ?"
Cuối cùng, Triệu Du nói ra nguyện vọng của mình, cô muốn tiết kiệm tiền mua một cái ghế mát xa cho ba mình. Trước kia ba cô là thôn trưởng, lúc còn trẻ thường xuyên dẫn đội đi làm việc nên giờ đau lưng. Nếu có cái ghế mát xa trong nhà, khi nào cảm thấy không thoải mái thì sẽ xoa bóp cho bớt khó chịu.
Tôi nói ba cô sao có vẻ là cán bộ kỳ cựu khí phách hiên ngang.
Nhưng nghe cô nhắc đến ba mình làm tôi lại nhớ đến ba tôi, so với cô tôi cảm thấy hình như mình thật có chút bất hiếu.
Nên tôi bảo đưa cô đi xem loại ghế mát xa, cũng định mua cho ba tôi một cái, nhưng cô không đi. Cuối cùng tôi lại nhìn chằm chằm vào bộ vị nào đó phía dưới cơ thể mềm mại của cô, lúc này cô mới khiếp sợ dâm uy của tôi, miễn cưỡng đầu hàng.
Tôi mua hai cái ghế mát xa giống nhau, một cái gửi đến địa chỉ nhà Triệu Du, một cái gửi đến địa chỉ nhà tôi. Sau khi rời khỏi cửa hàng, dọc đường Triệu Du đều quan sát tôi.
"Sao thế, trên mặt anh có hoa à, hay giờ mới phát hiện anh đẹp trai như kết hợp của Lương Triều Vĩ và Kim Thành Vũ?"
Triệu Du trừng mắt nhìn tôi: "Em chỉ đang nghĩ, rốt cuộc anh đã bị đả kích gì, mà hôm nay lại có lương tâm đối với em tốt như vậy."
"Chẳng lẽ em chưa nghe nói, trước khi muốn làm thịt heo, thì phải chăn heo à?"
"Cút, anh mới là heo."
Tôi đang rảnh nên theo Triệu Du về nhà, mang giúp cô thực phẩm mua ở cửa hàng đồ ngọt. Khi đi ngang qua tiệm hoa, tôi đi vào mua một bó hoa hồng, tặng cho cô, xem như trao đổi, tôi lại xách giúp cô đồ ăn vặt mua từ siêu thị.
Dọc đường, Triệu Du rất vui vẻ, khẽ ngửi hương hoa hồng thơm ngát. Có người qua đường quan sát, cô tỏ vẻ rất vui mừng, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo động lòng người.
Sau khi đến dưới tầng nhà Triệu Du, tôi đưa cả hai túi đồ ăn vặt cho cô, sau khi cô nhận lấy, tôi quay người định đi.
Nhưng vừa đi được hai bước, cô đã cất tiếng: "Trần Cẩn Phong, có một vấn đề em vẫn muốn hỏi anh."
Tôi quay đầu, tò mò đánh giá cô: "Sao thế?"
Triệu Du cúi đầu, không còn vẻ kiêu ngạo động lòng người nữa, mà hình như chỉ còn lại vẻ xấu hổ và thấp thỏm. Sau khi trầm mặc một lúc, rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu lên: "Trong mắt anh, em là gì, phụ nữ hay là đồ chơi?"
Phụ nữ hay là đồ chơi, cái này dường như không chỉ là trong cách nhìn của tôi mà cũng là ý nghĩ trong lòng cô.
Tôi bước lại bên cạnh cô, ôm lấy hai gò má thanh tú của cô, khẽ hôn lên đôi môi mềm đó.
"Phụ nữ, nhưng phụ nữ của anh đã định sẽ rất nhiều, anh sợ em không chấp nhận được, nên trước khi em thực sự tiếp nhận anh, anh sẽ không chạm vào em."
Tôi hôn cô một cái, rồi rời đi, không hề quan tâm đến biểu hiện của cô. Sau khi bắt xe quay về chỗ ở, tôi định đi tìm Lưu Thông hút điếu thuốc trò chuyện một lát, nghe anh ta khoác lác về quãng thời gian hoành tráng khi đi theo ông lão mù Ngưu Bích.
Nhưng sau khi đi vào phòng ngủ của anh ta, tôi mới phát hiện, trên giường chẳng có ai: "Lưu Thông, tên đào hố tử thi?"
Tôi gọi, nhưng trong phòng không hề có tiếng đáp lại. Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho anh ta.
“Chạy loạn gì thế, vết thương vẫn còn chưa hồi phục..."
Tôi còn chưa kịp phàn nàn thì đầu điện thoại kia Lưu Thông đã đáp lời: "Những người bạn của tôi không thể chết vô ích, đồ của tôi bọn chúng cũng không thể lấy không. Anh không cần lo lắng, mấy ngày nữa tôi sẽ trở về."
Tôi im lặng thật lâu.
"Các cậu ăn cơm người chết gan thật lớn, tôi không so được, cũng không khuyên được, nhưng bản thân phải cẩn thận, phải sống mạnh khỏe, tôi còn có thứ cần cậu tìm giúp."
Lưu Thông hỏi tôi là cái gì, cậu ta hứa chỉ cần mình biết thì sẽ nhanh chóng tìm được cho tôi.
"Rễ Thiên Hoàn ư? Tôi cũng từng nghe nói rồi, anh cần thứ đó để làm gì, anh ‘không được’ sao?"
"Mẹ kiếp, cậu mới không được, tôi có việc cần dùng. Khi cậu đi Tây Tạng, hãy lưu ý giúp tôi. Các cậu đều là của thế giới ngầm chắc sẽ có cách của mình."
Lưu Thông đồng ý, rồi ậm ừ như có lời gì muốn nói,
"Cậu có gì muốn nói thì nói đi, ậm ừ làm gì, đánh rắm mà cũng táo bón à?"
"Có anh đánh rắm mới táo bón, lúc đầu tôi định vay anh một tỷ rưỡi nhưng anh lại đột nhiên muốn tôi tìm đồ, nên tôi vẫn chưa tiện mở miệng, nếu mở miệng thì giống như tôi yêu cầu lợi ích từ anh vậy..."
Lưu Thông chỉ nói cậu ta cần dùng gấp, nhưng lại không nói tại sao.
Cậu ta không nói tôi cũng chẳng buồn hỏi, mà lập tức hỏi số tài khoản của cậu ta và hứa sẽ gửi tới cho cậu ta ngay. Đầu điện thoại bên kia, Lưu Thông trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới thốt lên: "Người anh em, cũng không cần nói nhiều, đợi tôi trở về."
Sau khi tôi chuyển tiền cho Lưu Thông, cậu ta lại gọi điện thoại cho tôi, nói đã nhận được tiền, hứa đi hứa lại sau này sẽ trả tôi.
"Tiền có trả hay không không quan trọng, cậu quay về là được, tôi không muốn sau này chỉ có vào Tết thanh minh mới có thể nhớ tới có người bạn như cậu."
Sau khi cúp điện thoại, tôi dọn dẹp xong đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn chút gì đó thì có tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tôn Kiều Kiều, trong tay cô còn mang theo một túi thuốc.
"Trong này có ít thuốc, bị quản lý chặt chẽ, em lấy từ bệnh viện tới, hãy thoa cho anh ta... Người đâu rồi?" Cô vừa nói vừa đi đến phòng ngủ Lưu Thông, nhưng lại phát hiện trong đó không có một ai.
"Anh ta lại đi giang hồ rồi, em ngồi một chút đi." Sau khi bảo Tôn Kiều Kiều ngồi xuống, tôi hỏi cô ăn cơm trưa chưa, cô đáp còn chưa ăn, vừa tan làm đã tới đây. May mà trong nhà còn chút đồ ăn, nên tôi bảo cô chờ một lát, xắn tay lên rồi xuống phòng bếp. "Đới Lâm Minh đâu, buổi trưa em không về mà anh ta không tìm em sao?"
"Hôm nay anh ấy nghỉ làm, ra ngoài câu cá với bạn rồi." Tôn Kiều Kiều cũng xắn tay áo lên, để lộ cánh tay ngọc của mình, cùng giúp tôi nấu cơm trưa, vừa làm vừa nói chuyện nên cơm trưa được nấu xong rất nhanh.
Khi cùng ăn cơm, Tôn Kiều Kiều hỏi tôi rốt cuộc Lưu Thông làm gì, còn tôi làm gì. Rõ ràng, cô vẫn nhớ mười tám dao trên người tôi lúc đầu, cũng nhớ vết thương đạn bắn trên người Lưu Thông. Nên tôi theo sự phỏng đoán của cô mà nói với cô: "Bọn anh đều là người trong giang hồ." Có lẽ Tôn Kiều Kiều cũng không hiểu rõ ý tôi, chỉ dặn tôi cẩn thận chút, cô không muốn nhìn thấy tôi trong phòng cấp cứu nữa. Trên bàn, nói chuyện, ăn cơm, dưới bàn tôi dùng hai chân khều một bàn chân cô, cởi giày ra, vừa ăn cơm vừa nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn chân nhỏ mềm mại, da thịt nhẵn nhụi, được bao bọc bởi tất chân ngắn mang đến cảm giác trơn trượt, cảm xúc rất tuyệt, khiến người ta hơi rạo rực.
Cô định rút chân về mấy lần, nhưng không lần nào tôi để cô thành công, dần dần cô cũng từ bỏ ý định. Ăn cơm trưa, dọn dẹp xong, tôi và cô ở trên ghế sô pha uống nước, nói chuyện sau khi cô kết hôn, cũng không có chuyện lớn gì, Đới Lâm Minh vẫn đối xử với cô rất tốt, nhưng vẫn keo kiệt như trước đây.
"Phương diện kia của anh ta thế nào?"
"Phương diện kia?" Tôn Kiều Kiều nghi ngờ nhìn sang tôi. Tôi lập tức đưa tay sờ tới chỗ giữa cặp đùi xinh đẹp thon dài của cô.
Mặt cô lập tức ửng đỏ, khua tay hất tay tôi sang một bên: "Vẫn tốt."
Tôi lại cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô: "Vẫn tốt là tốt như thế nào, mười phút, mười lăm phút?"
"Nửa tiếng."
Tôi gật đầu: "Vậy cũng không tồi, xem thường anh ta rồi, nửa giờ ít nhất cũng có thể để em lên đỉnh một lần."
Tôn Kiều Kiều không nói gì nữa chỉ buồn bực cúi đầu uống nước.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô, không giống dáng vẻ thường xuyên được thỏa mãn. Người phụ nữ thường xuyên được thỏa mãn, trên mặt thường sẽ sáng bừng hồng nhuận, hơn nữa lúc nào cũng vui vẻ nhìn ai cũng như đang cười, vì hạnh phúc đã lộ ra bên ngoài.
Nhưng rõ ràng trên mặt Tôn Kiều Kiều không có.
Nên sau khi cô đặt cốc nước xuống, tôi lại cởi giày của cô ra, đặt bàn chân nhỏ của cô trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa, sau đó mặc sức hôn.
Dường như Tôn Kiều Kiều không chịu được cảm giác này, gương mặt xinh đẹp có vẻ thống khổ dày vò, cô khẽ ngăn cản: "Phong, đừng, bẩn lắm anh."
Theo đôi bàn chân nhỏ mềm mại đó, tôi xoa nắn hai bắp chân cô, tiếp theo là cặp đùi hết sức đàn hồi.
"Trong mắt anh, em là thánh khiết nhất, không hề liên quan đến chữ bẩn."
Tôn Kiều Kiều không nói gì, răng khẽ cắn môi dưới, ánh mắt có vẻ si mê.
Tôi nhẹ nhàng mở vạt áo trước ngực cô, cô lắc đầu, hai bàn tay trắng nõn nắm lấy tay tôi: "Phong, đừng như vậy, chúng ta không thể như vậy nữa..."
Tôi đẩy hai cánh tay của cô ra, khi tôi ghé đầu vào cặp núi tuyết tràn đầy kia, rốt cuộc cô cũng không thể ngăn cản nữa, chỉ còn tiếng rên rỉ say lòng người, chỉ còn sự mềm mại cùng trơn trượt của cặp bồng đào căng đầy.
Sau mấy phút, tôi ngẩng đầu lên, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực tròn đầy đã căng đứng, dịu dàng hỏi: "Kiều Kiều, em hãy nói thật với anh, rốt cuộc anh ta có thỏa mãn em hay không?"
Tôn Kiều Kiều không hề mở miệng, sắc mặt ửng hồng mê người, khiến cô càng trở nên quyến rũ.
Tôi khẽ dùng tay, kẹp lấy đỉnh tròn kia, mỗi lần tôi khẽ kẹp, lại nghe được tiếng rên của cô càng nặng nề hơn, càng khiến cô mê say hơn, khiến dục vọng của cô càng dâng trào hơn.
Cô vẫn không nói gì, tôi tiếp tục kéo khóa quần cô xuống, khi cô còn đang nhăn nhó giãy dụa tôi đã cởi sạch quần cô, lộ ra chiếc quần lót mỏng bằng lụa màu đen gợi cảm. Màu đen thấp thoáng bên trong khiến người ta trầm mê, khó mà kìm chế được.
Tôi cởi sạch quần áo trên người, rồi quay lại ghé sát vào người cô, tôi dùng tay vuốt ve cặp đùi, rồi lập tức hôn và trêu chọc chỗ kín mê người của cô.
Rõ ràng, Tôn Kiều Kiều không thể chịu được, nên ngay lập tức tôi cũng cảm nhận được cái miệng nhỏ ướt át ngậm lấy cái đó của tôi.
Cái lưỡi thơm tho của cô vẫn không lưu loát, nhưng không hề ảnh hưởng đến kích thích khoái cảm mà sự dịu dàng của nó mang lại. Sau khi được đầu lưỡi của tôi trêu chọc chỗ mềm mại phía dưới rốt cuộc không chịu nổi nữa.
"Phong, Phong..." Tôn Kiều Kiều kêu tên tôi giữa những tiếng rên rỉ, tiếng gọi tràn đầy tha thiết chờ mong. Dù cô không nói, tôi cũng biết cô muốn cái gì, tôi đứng dậy, cởi sạch thứ cuối cùng che chắn trên người cô, sau đó trong lúc hôn cô kích tình, nhẹ nhàng chui vào trong, ngay lập tức tràn ngập thỏa mãn, hạnh phúc tràn đầy say lòng người...
Sau hơn một tiếng, dưới sự cố gắng của tôi cùng sự phối hợp của Tôn Kiều Kiều, hai người chúng tôi cùng đi đến Thiên Đường tình yêu. Loại cảm giác cùng lên đỉnh đó, nếu không tự mình trải nghiệm căn bản không thể nói rõ sự tuyệt vời trong đó, hình dung tất cả sự tốt đẹp của thế gian cũng không thể hình dung ra một phần vạn sự tốt đẹp của nó.
Tôi kéo cơ thể mềm mại của Tôn Kiều Kiều vào trong ngực, cô thì an tâm gối lên ngực tôi, trên gương mặt nóng bừng đều là khoái cảm và hạnh phúc ngọt ngào sau khi thỏa mãn.
"Kiều Kiều, thoải mái không?"
Cô hôn mạnh lên ngực tôi: "Rất thoải mái, chỉ có ở nơi này của anh, em mới có thể cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc."
Nói xong, cô ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tủi thân: "Mỗi lần anh ta chỉ có mấy phút, em còn chưa cảm thấy gì thì đã kết thúc rồi. Từ lúc kết hôn đến giờ, em chưa từng có cảm nhận được cái loại kích tình khi ở bên anh, nên em rất nhớ anh."
"Nhưng em đã kết hôn, em không thể làm gì có lỗi với anh ta, nhưng mỗi lần anh ta muốn làm em đều sẽ không kìm được nhớ tới anh, càng thêm nhớ anh. Phong, làm sao bây giờ, có phải em là một người phụ nữ đê tiện hay không..."
"Nếu như nhu cầu tình dục được gọi là đê tiện thì thế giới này còn mấy ai không phải kẻ đê tiện. Còn làm sao bây giờ, anh cảm thấy em căn bản không cần cân nhắc quá nhiều. nếu sinh hoạt tình dục không hài hòa, chắc chắn hai người sẽ mâu thuẫn. Vì cuộc sống vui vẻ của em sau này, khi em có nhu cầu có thể đến gặp anh, anh sẽ giúp em. Như vậy em vừa thỏa mãn, mà trong nhà cũng hòa hợp, một công đôi việc."
Tôn Kiều Kiều lại nằm xuống ngực tôi: "Không nghe anh được, toàn là tư tưởng lệch lạc, đừng gạt em."
Ngay khi tôi định nói thêm gì nữa thì chuông điện thoại của Tôn Kiều Kiều vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, tôi thấy trên màn hình điện thoại hiện tên Đới Lâm Minh. Hai người cũng không nói gì đặc biệt, chỉ hỏi những việc bình thường như đã ăn cơm chưa.
Tôi cũng không hứng thú với cuộc trò chuyện của họ, nên tôi lại lần nữa đẩy Tôn Kiều Kiều ngã trên ghế sô pha, không nhìn ánh mắt ngăn cản của cô, mà trực tiếp đẩy cặp đùi đẹp mê người của cô ra.
Sau khi đùa bỡn kịch liệt một phen, khi Đới Lâm Minh còn đang gọi điện thoại cho bà xã mình, tôi đã lại tiếp tục tiến vào trong cơ thể mềm mại của bà xã anh ta, tùy ý tung hoành, đạp ngựa Trung Nguyên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.