Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 173: MÁY SĂN GÁI

Nhất Sinh Lưu Lãng

23/01/2021

Sau khi Lục Tiểu Nham rời đi thì trong phòng chỉ còn lại tôi và Quý Xuân.

Tôi lấy một điếu thuốc ra, vừa nhấn bật lửa thì có một cơn gió thổi tới dập tắt lửa. Tôi lại nhấn bật lửa thì kết quả lại có một cơn gió thổi tới, tôi tiếp tục nhấn bật lửa nhưng ngọn lửa vẫn dập tắt.

Vì thế tôi nhìn về phía nguồn gió, khuôn mặt như trứng ngỗng tinh xảo của Quý Xuân.

'Phập' một tiếng, tôi lại nhấn bật lửa.

“Cô thử thổi một lần nữa cho tôi xem!”

Quý Xuân lập tức phồng má, chu cái miệng nhỏ thổi tắt ngọn lửa.

“Tôi cứ thổi đó, anh muốn làm gì?”

“Không có gì, tôi cảm thấy cô bĩu môi rất thú vị, rất đúng lúc.”

Quý Xuân khó hiểu, vì thế tôi đưa điếu thuốc đến gần cô ta, lắc lắc mấy cái.

Sau đó, bàn tay trắng như phấn của cô ta tát vào mặt tôi.

“Anh đúng là tên lưu manh, nhân lúc người khác không chú ý là gài bẫy, đồ lưu manh, đồ khốn nạn!”

Tôi lấy lại điếu thuốc, sau đó cầm bàn tay nhỏ xinh xắn, năm ngón tay trắng nõn thon dài, có vẻ giống như mô hình bàn tay, lòng bàn tay đầy hồng hào, tràn ngập cảm giác mềm mại ấm áp.

“Vậy cô còn đến đây tìm tôi? Cô đừng nói với tôi là thật sự đi du lịch, nếu không thì tôi rất đau lòng.”

Quý Xuân rút tay nhỏ về: “Tôi còn đau lòng hơn, vốn muốn cướp anh từ bên cạnh Tiểu Nham đi, nhưng không ngờ đến lúc này mới phát hiện còn có chị, Vũ Bích Phượng, Tiểu Nham, hai người đẹp này, ngay cả tôi nhìn thấy còn thèm, cô gái tốt như vậy, sao lại để anh nhúng chàm vậy chứ?”

“Cô không biết trên giang hồ tôi có tên là tay săn gái tốt không?”

Quý Xuân nhìn về phía tôi: “Vậy anh cũng săn tôi đi!”

Tôi lắc đầu.

“Sao vậy, chẳng lẽ tôi không phải là cô gái tốt?”

“Cô là cô gái tốt nhưng không cần phải săn, bản thân cô đã lõm vào trong, giống như thế này.”

Sau đó tôi chụp hai tay lại, tạo một khe hở ở giữa.

“Anh đúng là đồ lưu manh...”

Quý Xuân không phải là người phong kiến, tôi đã biết chuyện này lúc ở Kinh Đô, nhưng mặc dù cô gái cởi mở như thế cũng mặt đỏ tía tai, chứng tỏ kỹ thuật tán tỉnh của tôi lại tăng thêm một bậc.

Sau một lúc im lặng, Quý Xuân hỏi tôi: “Tôi ngàn dặm xa xôi tới tìm anh, anh có cảm động hay không?”

Tôi lắc đầu: “Không cảm động, không phải ngàn dặm xa xôi đến làm chuyện, chẳng có gì cảm động.”

Quý Xuân xấu hổ không chịu nổi: “Anh đúng là mặt dày, mấy lời xấu hổ đó cũng nói ra được!”



“Không có gì là không thể nói, chỉ là sự thật mà thôi.”

Tôi nói xong thì chỉ vào điện thoại của cô ta: “Nếu không muốn làm chuyện đó, vậy thì đừng gọi điện thoại cho tôi.”

Quý Xuân cầm điện thoại đi qua một bên, ngồi cách tôi rất xa, hoàn toàn bại trận.

“Hơn nữa chân cô rất đẹp, nếu cô thật sự muốn làm, khi đến tìm tôi thì nhớ mặc tất chân, tôi muốn từ từ thưởng thức đôi chân xinh đẹp gợi cảm này.”

Sau đó Quý Xuân bắt chéo chân, giống như có chút xấu hổ...

Lục Tiểu Nham nhanh chóng quay lại, mọi người tiếp tục ca hát rất vui vẻ, rất sung sướng.

Hơn mười giờ tối, chúng tôi rời khỏi KTV, quay về khách sạn Quý Xuân đang ở.

Hai người bọn họ ở một phòng, tôi cũng đặt một phòng, hơn nữa ngay bên cạnh bọn họ.

Đêm nay chắc chắn là một đêm mãnh liệt dâng trào.

Khoảng nửa tiếng sau có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó tôi đứng dậy mở cửa thì thấy Vũ Bích Phượng.

Tôi giang hai tay, sau đó Vũ Bích Phượng đi đến bên cạnh tôi rất xấu hổ.

“Sao vậy, ngày đó không đi tìm Trương Ngọc Dung giải quyết nhu cầu sao, hay là Tiểu Nham không thỏa mãn được cậu, nên phải gọi tôi đến cùng chơi?”

Vũ Bích Phượng vào phòng rồi cởi áo khoác, sau đó là giày, vớ, quần, áo, cởi sạch sẽ, cả người chỉ còn lại bộ đồ lót.

“Tôi không tìm Trương Ngọc Dung, cũng không phải bởi vì Tiểu Nham không giải quyết được, không phải tôi sợ chị ghen sao...”

Tôi nói xong thì ôm Vũ Bích Phượng vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ xinh đẹp.

Hai người mãnh liệt hôn nhau, hai lưỡi dây dưa quấn lấy nhau, khơi dậy dục vọng nóng bỏng của người kia.

Một lúc lâu, tôi định cởi sạch bộ đồ lót gợi cảm của Vũ Bích Phượng thì cô ta ngăn cản tôi: “Tôi đi tắm trước đã.”

Cô ta không giải thích, đi vào phòng tắm.

“Yêu dấu, tôi cũng cần tắm rửa, chị mở cửa đi, chúng ta cùng tắm...”

Cho dù tôi lừa gạt thế nào thì cô ta cũng không mở cửa, chỉ cười khanh khách, cô ta rất xấu xa, chắc chắn cô ta cố ý.

Khoảng một tiếng sau, cô ta mới từ phòng tắm đi ra, trên người quấn khăn tắm, lộ nửa ngực, khe rãnh sâu tràn đầy quyến rũ.

“Bích Phượng, sao tôi lại thích chị như thế chứ?”

Tôi ngồi ở trên giường, Vũ Bích Phượng đến gần, sau đó vén khăn tắm ngồi trên đùi tôi.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng cặp mông vểnh mềm mại của cô ta, độ co dãn cao, hoàn toàn không có gì ngăn ở giữa.

“Cậu thích tôi hay là thích cơ thể của tôi?”

Hơi thở Vũ Bích Phượng như hoa lan, đôi mắt lóe sáng nhìn tôi, vô cùng ngọt ngào và dịu dàng.



Tôi đưa tay thăm dò bên trong khăn tắm, vuốt ve tấm lưng trơn bóng: “Thích cơ thể của chị nhưng càng thích chị hơn. Cho dù sau này chị già đi, phía dưới có nếp nhăn, trước ngực cũng xệ xuống bụng, tôi vẫn có thể mạnh mẽ yêu chị.”

“Quá buồn nôn, cậu nói vậy làm cho tôi nghĩ đến chuyện đó thì cảm giác thật là kinh khủng!”

Vũ Bích Phượng ôm đầu dùng sức lắc đầu, muốn ném suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

Mà đúng lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên.

Vũ Bích Phượng đứng dậy tiếp tục lau tóc còn ướt, mà tôi đi mở cửa.

Tôi mở cửa phòng ra, sau đó Tiểu Nham 'vèo' một cái xông vào phòng tôi.

Sau đó cô ta nhảy lên bám chặt người của tôi, trao nụ hôn nồng nhiệt.

Mấy phút sau, Lục Tiểu Nham mới nhảy xuống nói “Anh Phong, tôi muốn...”

“Hả? Chị, chị vào đâu khi nào?!”

Lục Tiểu Nham định nói lời ngon tiếng ngọt thì vừa nói được một nửa lại phát hiện Vũ Bích Phượng đang lau tóc trong phòng khách.

Vũ Bích Phượng nói: “Chị đã tới sớm rồi, tắm rửa xong cũng hơn nửa tiếng.”

Sau đó Lục Tiểu Nham chu miệng nhỏ: “Chị, chị không thích em, chị gặp anh Phong cả ngày rồi, em vất vả lắm mới trở về một chuyến mà chị còn tranh giành với em.”

“Vậy cô hiểu lầm chị cô rồi, tôi gặp cô ấy còn khó hơn gặp cô, chị cô bận rộn ở công ty cả ngày, sao có thời gian gặp tôi. Nếu không phải như vậy thì sao tôi có thể gọi chị cô tới để đêm nay chúng ta tụ họp chứ?”

Lục Tiểu Nham cười: “Thật ra tôi cố ý nói như vậy mà thôi, chị của tôi thương tôi nhất.”

Từ đầu đến cuối Vũ Bích Phượng chỉ cười cũng không nói lời nào.

Sau đó Lục Tiểu Nham muốn đi tắm trước, để không gian cho tôi và Vũ Bích Phượng.

Nhưng trong nháy mắt, Vũ Bích Phượng đè cô ta ở trên giường, mạnh mẽ lột sạch đồ của cô ta.

“Cô gái nhỏ, dám đùa giỡn chị em, đúng là lá gan ngày càng lớn!”

“Chị, đừng mà!”

Vũ Bích Phượng nhanh chóng lột sạch Lục Tiểu Nham, mà Lục Tiểu Nham cũng không nhàn rỗi, cô ta cũng cầm lấy khăn tắm trên người Vũ Bích Phượng kéo xuống.

Lúc này trên giường lớn có hai cơ thể trắng nõn mềm mại, mỗi người đều rung động lòng người, mỗi người đều quyến rũ.

Vì thế, thừa dịp hai chị em bọn họ đè nhau trên giường thì tôi cởi quần áo, sau đó tham gia cuộc chiến.

Vũ Bích Phượng vừa đè Lục Tiểu Nham thì sau đó gọi tôi: “Mau lên, tôi đã giúp cậu bắt được Tiểu Nham rồi!”

Tôi nhìn cô ta nâng mông nhỏ đẫy đà lên thì vừa trả lời vừa xông lên phía trước.

'Phụt' một tiếng, sau đó trong phòng vang lên tiếng rên ri mềm mại của Vũ Bích Phượng vì bất ngờ được thỏa mãn ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook