Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 285: MỖI NGHỀ ĐỀU CÓ CHUYÊN MÔN RIÊNG

Nhất Sinh Lưu Lãng

27/01/2021

Anh ta nói tôi không đủ tư cách, nói thật, tôi cũng cho rằng như vậy, từ góc độ thương nghiệp mà nói thì quả thực là tôi không đủ tư cách.

Nhưng sẽ rất ngu ngốc nếu lấy sở đoản của mình để đấu với sở trường của người khác, so về tính du côn mà nói thì mười anh ta cộng lại cũng không đủ tư cách đấu với tôi!

Tôi nhìn ly rượu bị nhổ nước miếng vào kia, sau đó xuất phát từ tâm can đấm cho anh ta một quyền.

Anh ta bị đau há to miệng, lúc anh ta còn chưa kịp kêu lên thì tôi đã trực tiếp đem ly rượu có cả nước bọt kia đổ vào trong miệng anh ta rồi.

Sau một khắc, anh ta khom người xuống, muốn nôn ra.

Tôi vỗ nhè nhẹ vào sau lưng anh ta: "Bây giờ tôi đã đủ tư cách hay chưa?"

Động tĩnh giữa tôi và anh ta rất nhanh đã đưa tới sự chú ý của người khác, đương nhiên cũng bao gồm cả Lâm Thế Thanh.

Cô ta thấp giọng hỏi thăm tôi có chuyện gì, nhưng tôi lại không hề thấp giọng, trực tiếp vỗ vào đầu tên mập kia.

"Tên này rất vô liêm sỉ, anh ta đi ra phía sau cô còn dùng sức đem cái thứ kia cọ vào mông của cô? Nếu như vậy là có thể được thì còn cần Viagra làm gì?"

"Nói tôi không đủ tư cách? Tôi dù không đủ tư cách thì cũng chưa từng làm những chuyện vô liêm sỉ với phụ nữ như vậy!"

Sau khi tôi nói xong, những người xung quanh lập tức bắt đầu chỉ trỏ, nghe được mấy lời nói khe khẽ của mọi người tôi mới biết được, cái tên mập này thật đúng là đã làm không ít chuyện xấu xa bẩn thỉu, chỉ là do thân phận mọi người hạn chế nên không ai dám tính toán thôi.

Hôm nay anh ta cũng quá không may vì đụng phải tôi, một người không để ý đến thân phận cũng không có thân phận gì.

Lâm Thế Thanh gật đầu với tôi, cô ta không nói gì thêm sau đó lại tiếp tục đi uống rượu và chào hỏi người khác.

Tên mập ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn tôi chằm chằm.

"Sao nào, muốn đánh tôi à? Tôi sẽ đứng im tại chỗ, anh cũng đừng đấm đá qua loa lừa người khác làm gì, muốn đấu với tôi chúng ta dùng cách khác, chúng ta dùng hai chai rượu đập vỡ đánh nhau, ai ngã xuống đất trước là người thua. Đến đi, anh là ông tổng, anh có tư cách, anh tới trước."

Tôi đưa cho anh ta một chai rượu vang, nhưng hồi lâu mà anh ta vẫn không dám nhận lấy.

Hồi lâu sau, anh ta tức giận nói ra: "Thằng nhóc thúi, anh có gan thì cứ chờ đó!"

"Tôi có gan hay không chắc anh cũng biết rồi, nhưng anh thì chưa rõ đâu. Còn nữa, nếu anh muốn làm gì tôi thì tranh thủ tối nay luôn đi nhé, tất cả mọi người cũng sẽ được nhìn thấy phong thái của anh chứ đừng giống như học sinh tiểu học, quẳng xuống một câu 'Chờ đấy' sau đó đợi đến mùa lúa mạch năm sau vẫn không thấy người đâu, vậy thì quá chán rồi."

Tên mập không hề nói gì mà quay đầu bước đi, vừa đi còn vừa móc điện thoại ra, mơ hồ có thể nghe được hình như anh ta đang gọi người, tôi cũng không để ý, bưng ly rượu mới lên sau đó tiếp tục đi theo học tập bên cạnh Lâm Thế Thanh.

Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng Lâm Thế Thanh cũng chào hỏi bắt chuyện xong với mọi người, nên xã giao cũng đã xã giao xong, lúc này cô ta mới rảnh rỗi đi đến bên cạnh tôi, nói chuyện phiếm với tôi vài câu.

"Cái tên mập kia có chút tiền, tìm người đánh anh một trận thật đúng là không thành vấn đề, anh không cảm thấy hành động của anh rất ngông cuồng à?"

"Ngông cuồng cũng được, chẳng lẽ cô lại muốn một người vô dụng như vậy đi theo mình, vừa gặp phải chuyện gì liền khóc lóc ầm í ôm đùi cô, cầu Hoàng Thượng cứu mạng à?"

Lâm Thế Thanh mỉm cười, không tiếp tục nói tới vấn đề này nữa.

Khoảng hai giờ sau, bữa tiệc kết thúc, tôi và Lâm Thế Thanh cùng nhau rời đi.



Chỉ có điều vừa mới ra khỏi cửa khách sạn đã có bảy tám tên xã hội đen đi về phía tôi, mỗi người đều khí thế hùng hổ, giống như mãnh hổ xuống núi vậy.

"Mày xong đời rồi, đêm nay tao không đánh cho mày quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì không thôi!"

Tên mập đứng cách đó vài mét, vô cùng tiêu sái dựa vào thân xe, tự nhận là anh tuấn hút thuốc.

Nhân tiện tôi cũng đã một đêm không hút thuốc, đang kìm nén đến choáng đâu, thế là cũng móc trong túi ra, đốt một điếu.

Lâm Thế Thanh ở bên cạnh cười ha hả đứng xem, giống như tất cả đều không liên quan gì tới cô ta.

"Hà Loan, Hà Loan, chiều hôm nay cô đã làm hỏng chuyện tốt của tôi, tối hôm nay đánh người cho sạch sẽ đi, mau tới cứu mạng!"

Tôi hắng họng liền hô lên, không hề muốn động thủ với mấy vị xã hội đen kia.

Lâm Thế Thanh ở bên cạnh, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên là cô ta không ngờ tại sao tôi lại biết được chuyện của Hà Loan.

Một khắc sau, Hà Loan đi từ trong xe ra, một đầu tóc ngắn khiến cô ta trông cực kì già dặn, sau đó liền mò tới sau lưng vị đại ca xã hội đen cao to đứng ở cuối cùng kia.

Tôi cũng không thấy rõ cô ta đã làm hành động gì, chỉ thấy bỗng nhiên cô ta nhảy lên đầu tên đại ca xã hội đen kia, đợi lúc cô rơi xuống đất, thân thể cao lớn của tên đại ca xã hội đen kia đã bị cô ta 'Bụp' một tiếng quật ngã xuống đất.

Còn cô ta giờ phút này đang đứng vững vàng trên mặt đất và tiếp tục đi lên phía trước, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

"Sao anh biết Hà Loan biết võ, cũng không thể chỉ dựa vào cô ấy lái xe cho tôi là đoán được chứ?"

"Đương nhiên là không rồi, bởi vì tôi có quen biết mấy người mà trên người bọn họ có một loại khí thế nào đó tôi cảm thấy giống như đúc với Hà Loan, đều như lão hổ rình mồi, nếu không cần cô thì chỉ cần khẽ cắn một cái thì chỉ có chết chứ không chạy thoát được."

Lâm Thế Thanh nghe thấy tôi biết mấy cái này nhất định bắt tôi giảng giải cho cô ta, tôi không giảng giải, Đông Nhị Gia cô ta không mời nổi thì bây giờ để Ngô Diệc Thành ra ngoài diễn trò đi, bên người chỉ còn lại một mình Tưởng Lâm, đó là hộ viện trông nhà cho tôi.

Rất nhanh sau khi tôi hút xong điếu thuốc, mấy vị xã hội đen kia cũng đã ngã hết trên mặt đất.

"Hà Loan, cảm ơn."

Hà Loan nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái, trực tiếp trở về trên xe, thật tuyệt.

Sau đó, tôi dập tắt điếu thuốc, đi về phía tên mập kia.

Anh ta mở cửa xe ra, định chui vào trong chiếc xe Benzo của mình.

"Đừng chạy, chạy cái gì mà chạy, anh còn muốn lăn lộn trong giới này nữa không, còn biết xấu hổ hay không?"

Cuối cùng, tên mập lại xuống xe: "Người anh em, anh muốn như thế nào."

"Tôi không muốn thế nào cả, anh tới nói với Tổng giám đốc Lâm đi, việc này không liên quan đến tôi, đi đi!"

Tôi đẩy vào lưng anh ta một cái, anh ta bước lên nửa bước thì tôi cũng lùi lại phía sau một bước, trọng tải của người anh em này quá vững chắc rồi!



Lái xe muốn xuống xe, cửa xe vừa mở ra lại bị tôi đạp cho một cước đóng lại, trên cửa xe mới tinh sáng loáng lưu lại một vết chân, xem ra Benzo cũng không chắc chắn như trong tưởng tượng rồi.

"Ngồi im trên xe đi, nếu dám xuống đây đêm nay liền để anh đổi sang dùng xe lăn luôn!"

Cùng là xe bốn bánh nhưng so với xe lăn mà nói thì lái xe thống khoái chọn xe Benzo.

Tên mập đi đến trước người Lâm Thế Thanh, cúi đầu cũng không biết nói gì, cuối cùng anh ta móc ra tờ chi phiếu viết lên một con số, sau đó đưa hai tay cho cô ta.

Tôi gõ gõ cửa xe: "Bây giờ anh có thể xuống xe rồi đấy, mau xuống đây đi, nếu không xuống nữa thì ông chủ của anh sẽ cho anh nghỉ việc đó.

"Cảm ơn, cảm ơn..."

Vừa luôn miệng nói cảm ơn, lái xe vừa vội vàng xuống xe, mở cửa xe ra giúp tên mập.

Cứ mở to mắt nhìn như vậy, cuối cùng vẫn bị tên mập đánh cho một bạt tai: "Đồ vô dụng!"

Lái xe oan ức hoảng sợ, tôi vỗ vỗ bả vai anh ta, sau đó liền cùng Lâm Thế Thanh từ hai hướng khác nhau đi đến chỗ chiếc xe.

Sau khi vào trong xe, tôi nói lời cảm ơn với Hà Loan nhưng cô ta lại không phản ứng lại.

"Cô tốt xấu nói một câu đi, giảng văn minh hiểu lễ độ, tranh làm thiếu niên văn minh tốt, lúc học tiểu học giáo viên không có dạy cô à? Có có hợp cách làm đội thiếu niên tiền phong không đó? Có xứng sài khăn quàng đỏ đã thấm máu của ông cha hay không?"

Lâm Thế Thanh trên xe cười đến run rẩy cả người, trước mặt lái xe Hà Loan lại là rất bất đắc dĩ.

Hồi lâu sau, cô ta mới mở miệng trầm giọng nói: "Chưa từng thấy người đàn ông nào rác rưởi như anh, đánh nhau lại đi cầu cứu phụ nữ."

Cô ta đang châm chọc nói móc tôi, chà!

Nhưng tôi không quan tâm: "Ai có chuyên môn của người đó, công phu trên mặt đất tôi không bằng cô nhưng công phu trên giường cô lại không bằng tôi, chuyện này Tổng giám đốc Lâm có thể chứng minh!"

Lâm Thế Thanh vung đôi bàn tay trắng như phấn lên lốp bốp hành hung tôi một trận: "Anh nói lung tung cái gì thế, chúng ta đã lên giường với nhau bao giờ đâu!"

Cô ta nói chuyện này mới khiến tôi nhớ lại, quả thực là chưa từng lên giường, mới chỉ ở trên ghế sofa happy một lần.

Hà Loan lại không để ý đến tôi, tôi nghĩ nghĩ, sau đó nói ra: "Hôm nào có cơ hội tôi sẽ sắp xếp mấy cao thủ so chiêu với cô. Trước mắt mà nói... Lý Hữu Xuyên được không?"

Hà Loan trầm mặc một lát, sau đó gật đầu: "Lý Hữu Xuyên không đánh nhau được, giết người đi, có thể."

Cô ta nói như vậy cũng coi như là đồng ý, ngược lại lại coi như tôi bị điên, vị đại tỷ này quả nhiên là một hảo hán!

Tôi hỏi Lâm Thế Thanh: "Cô tìm đâu ra vị nữ hảo hán này đấy, tìm giúp tôi mấy người với?"

Lâm Thế Thanh cũng không hề ngạc nhiên: "Anh cấu kết với cái tên Lý Hữu Xuyên kia từ lúc nào đấy, là bởi vì anh em đồng hao với Triệu Tĩnh à?"

Ngày này nói chuyện, thực sự là... Làm sao còn có chút mụ mị đen tối thế này!

"Đại Thanh Thanh của tôi ơi, tôi không hề động tới Triệu Tĩnh đâu, cũng không động tới Lý Hữu Xuyên, cho nên bọn tôi không phải anh em đồng hao mà, đừng nhận họ hàng thân thích loạn lên như thế chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook