Chương 220: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÃ ĐỊNH TRƯỚC TRONG SINH MỆNH
Nhất Sinh Lưu Lãng
27/01/2021
Tôi trước nay chưa từng nghĩ mình lại điên cuồng như vậy, cho dù nằm mơ
cũng không dám nghĩ, từ 8 giờ tối về đến chỗ ở của Thư Hiểu Cầm, cùng cô ta quần nhau đến 4 giờ sáng, lên đỉnh xong cô ta lại vuốt ve, hôn, sau
đó lại tiếp tục chiếm đoạt.
Cô ta làm tê liệt để trừng phạt chính mình, mà tôi tạo áp lực để thỏa mãn cô ta đồng thời cũng buông thả trái tim.
Khi sắc mặt của cô ta trắng bệch, chỉ còn lại hơi thở dốc, tôi cũng đã như con chó chết.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy xương cốt của cả người mình đều rã rời, giống như bộ xương bị thoái hóa chỉ cần chạm vào sẽ gãy.
Cô ta không có mở miệng, tôi cũng không có lên tiếng, hai chúng tôi nằm ôm nhau ngủ.
Cả đêm vô cùng mệt mỏi, cho nên ngủ cũng rất ngon, ngay cả mộng mị cũng không có thấy.
Ngủ một giấc thẳng đến gần 2 giờ chiều, còn chưa mở mắt thì tôi cảm thấy eo của mình sắp gãy rồi, tay chân gần như cũng không phải của tôi nữa, thậm chí ngay cả cổ cũng cảm thấy như gỗ.
Sau khi mở mắt thì tôi nhìn thấy chiếc gối bên cạnh đã trống không, trừ ít nước mắt đã khô cả mảng lớn, một ít tóc rụng ra, thì không có cái gì khác.
Quay đầu nhìn chiếc kệ đầu giường bên cạnh có một hộp thuốc của nữ, một cái bật lửa, còn có một chiếc điện thoại của Thư Hiểu Cầm.
Sờ bao thuốc, cầm chiếc bật lửa, sau khi châm thuốc thì tôi nằm ở trên giường, trực tiếp gõ tàn thuốc xuống đất.
Hai chủ nhân của căn nhà này đều chết rồi, còn sẽ có ai quan tâm anh búng tàn thuốc ra đâu sao?
Hút hết một điếu, tôi lại châm một điếu nữa.
Sau khi thuốc hết điếu thứ hai, hộp thuốc trống không, cho nên tôi cầm lấy chiếc điện thoại mà Thư Hiểu Cầm để lại.
Mở điện thoại ra, trên màn hình chính là một file tài liệu, tên file tài liệu viết tên của Trần Cẩn Phong.
Nội dung không nhiều, chỉ có vẻn vẹn vài dòng, nhưng lại khiến tôi yên tâm.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không chết, tôi chỉ là muốn ra ngoài du lịch cho thư thả. Đợi tôi khi nào mệt rồi, chán rồi, hoàn toàn quên được anh ấy thì tôi sẽ về lại bên cạnh anh, vĩnh viễn ở bên anh, anh chờ tôi...”
Sau khi rời khỏi nhà của Thư Hiểu Cầm, tôi trực tiếp lái xe đến chỗ của Trương Ngọc Dung.
Tưởng Lâm cũng ở đó, thấy tôi đến, cô ta rất hiểu ý rời khỏi phòng làm việc.
“Trương Sơn Đản chết rồi, Trịnh Quốc Huân chết rồi, Ma Ngũ chết rồi, Bàng Kiến Quân cũng chết rồi, Thư Hiểu Cầm đi rồi.”
Tôi bước vào phòng ngủ bên cạnh, sau đó trực tiếp ngả ra giường.
Trương Ngọc Dung rót nước giúp tôi, tôi uống mấy hớp, sau đó nói với cô ta tôi muốn đi ngủ.
Giấc ngủ này, ngủ thẳng đến 8 giờ tối, cô ta gọi tôi dậy ăn cơm tối.
Cơm tối là cô ta đích thân nấu, Tưởng Lâm cũng ở đây, mọi người cùng nhau ăn tối xong, tôi lại về lại giường trong phòng ngủ, tiếp tục ngủ.
Sau đó, tôi cảm thấy bên cạnh nhiều thêm một thân thể mịn màng, cô ta đang ôm chặt lấy tôi.
Tôi không có nói chuyện, cũng không có bất cứ tạp niệm gì, lúc này tôi chỉ muốn ngủ, làm giảm áp lực trong lòng mình.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trời quang đãng, mặt trời đã lên cao, trời đất sáng bừng dường như xua tan mây mù trong lòng tôi, cả người cảm thấy tốt hơn ngày hôm qua nhiều.
“Anh tỉnh rồi, mau đi tắm, em đã làm xong bữa sáng rồi.”
Trương Ngọc Dung hôn nhẹ tôi một cái, tôi sờ sự cao ngút mà săn chắc của cô ta, sự lo lắng trên mặt của cô ta mới hoàn toàn tan biến.
Tắm rửa xong, khi ăn sáng, tôi nói đầu đuôi những chuyện đã trải qua cho cô ta, bao gồm cả chuyện Trịnh Quốc Huân bị u não, cách nghĩ của anh ta, bao gồm chuyện lợi dụng với Cố Diệu Hà và Hàn Trinh Lộ, cũng gồm cả chuyện buông thả một đêm cùng với Thư Hiểu Cầm, với lời cô ta để lại khi ra đi.
Trương Ngọc Dung nắm chặt tay tôi, sau khi hôn, thì dán áp gò má mịn màng của cô ta lên.
“Cảm ơn anh, nếu như không phải vì em, anh căn bản không cần làm những chuyện này, chịu phải áp lực lớn như vậy.”
Đối với sự cảm kích của cô ta, tôi chỉ nói một câu: “Em là người phụ nữ của anh.”
Cô ta mỉm cười, nhưng lại trịnh trọng gật đầu: “Ừm, Trương Ngọc Dung em là người phụ nữ của Trần Cẩn Phong.”
Sau khi ăn sáng xong, tôi gọi điện cho Cố Diệu Hà, hẹn cô ta đến Địa Liệt Hành Tinh.
Trong văn phòng, tôi, Trương Ngọc Dung, Cố Diệu Hà ngồi trên sô pha.
“Diệu Hà, Ngọc Dung là người phụ nữ của tôi, em biết, nhưng em cũng nên tin, tôi cũng luôn coi em là người phụ nữ của tôi, bao gồm mỗi câu nói ở Vân Nam nói với em, đều không phải đơn thuần thì nịnh em hay lợi dụng em, tôi muốn nói đó đều là thật.”
“Sau này, em với Ngọc Dung ở cùng nhau, hai người vốn dĩ chính là chị em tốt, có gì thì quan tâm lẫn nhau, tôi cũng sẽ yên tâm một chút...”
Nói với Cố Diệu Hà rất nhiều, nhưng nói chuyện với cô ta, trước đó tôi cũng không có thương lượng trước với Trương Ngọc Dung, cho nên bây giờ cùng lúc cũng là nói cho cô ta nghe. Đương nhiên, tôi đây không phải đang thương lượng, mà đang ra lệnh.
Mặc kệ Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà có bằng lòng hay không, các cô đều phải ngồi như thế.
Nhưng tương đối an yên là Trương Ngọc Dung bằng lòng, cô ta không có từ chối, hơn nữa bày tỏ hoan nghênh.
Cố Diệu Hà có hơi ngại, nhưng cuối cùng dưới lời khuyên của Trương Ngọc Dung cô ta vẫn gật đầu đồng ý, hơn nữa có thể được Trương Ngọc Dung chấp nhận, cô ta rõ ràng rất vui.
Dưới sự đi cùng của Tưởng Lâm, Cố Diệu Hà trở về lấy đồ, vì thế trong văn phòng chỉ còn lại tôi và Trương Ngọc Dung.
“Thay quần tất đi, em mặc quần tất thật sự rất đẹp, anh muốn khi em đẹp nhất mà muốn em.”
Trương Ngọc Dung lắc đầu, tôi vốn tưởng cô ta chắc sẽ sảng khoái đáp ứng, nhưng cô ta thật sự lại lắc đầu.
“Không cho, không đến kỳ kinh nguyệt, nhưng em vẫn không cho.”
Nhìn Trương Ngọc Dung giống như một cô nhóc bướng bỉnh, tôi hiếu kỳ nói: “Cố Diệu Hà?”
“Đây là chỗ của em, em là hoàng hậu của anh, anh làm gì gọi phi tử đến cũng không nói trước với em. Mặc dù em chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng anh đối với em không tôn trọng, em không vui!”
Trương Ngọc Dung lúc này dẩu đôi cái miệng nhỏ gợi cảm lên, giống như một cô gái 17-18 tuổi đang hờn giận.
Tôi mỉm cười, ôm cô ta vào trong lòng, giớ tay vào ngực, nhẹ nhàng trêu đùa đôi bồng đào săn chắc của cô ta.
“Đây không phải là lý do thật sự, em là vợ của anh, em không lừa nổi anh.”
Cô ta cầm tay tôi ra, sau đó ngồi trên chân anh mặt đối mặt với tôi, trong đôi mắt to long lanh đó tràn ngập chân tình.
Nhìn một hồi, cô ta mới mở miệng nói: “Em biết anh muốn đi rồi, cho nên em muốn anh hãy sống tốt, cố gắng chăm sóc bản thân, sau đó tôi vẫn là vợ của anh, em đợi anh bình an quay về cần em.”
Không thể không nói, Trương Ngọc Dung mới là người phụ nữ hiểu tôi nhất trên thế giới này, tôi cũng không cần nói gì nữa, cô ta có thể đoán được tôi đang nghĩ gì, thậm chí ngay cả dự định của tôi cũng biết rõ.
Tôi quả thật muốn đi, mà tôi phải đi, tôi ở trong tầm mắt của Vũ Cát Minh đảo qua đảo lại, ông ta chắc chắn sẽ chê tôi chướng mắt, sau đó mượn cách nghĩ ban đầu mà muốn đá tôi xuống hố, thuận thế bồi cho tôi thêm một cước.
Cho nên tôi phải đi, không cần quá xa, không lởn vởn trong phạm vi thế lực của ông ta là được, không thể khiến ông ta cảm thấy tôi đối với ông ta nảy sinh ra chút tâm tư gì, duy trì khoảng cách nhất định, mới khiến tên thợ săn như ông ta cảm thấy an toàn.
Tôi cũng từng nghĩ dẫn Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà cùng đi, nhưng các cô chắc chắn sẽ không đi, Cố Diệu Hà là vì mối dây dưa với Trương Ngọc Dung cho nên mới ở lại, mà Trương Ngọc Dung sẽ không vứt bỏ thành quả nhiều năm tranh đấu của cô ta.
Huống chi tôi cũng không cho rằng Vũ Cát Minh sẽ ra tay với hai cô gái này, như ông ta đã nói ban đầu, mặt mũi của ông ta hiện nay, còn đáng tiền hơn bất cứ thứ gì. Rõ ràng, rõ ràng đáng giá hơn hai cô gái yêu đuối này.
Nhưng tôi vẫn lo lắng có sơ xuất gì, cho nên tôi mới đi tìm Cố Diệu Hà, mang Tưởng Lâm trở về.
“Em đã định sẵn chính là người phụ nữ trong số mệnh của anh rồi.”
Trương Ngọc Dung mỉm cười, dùng đôi môi đỏ mọng đó của cô ta in lên môi của tôi, sau đó tôi đi vào phòng ngủ.
Không lâu sau, giọng nói quyến rũ của cô ta từ trong phòng ngủ vang lên: “Ông xã, anh đến đi!”
Cô ta làm tê liệt để trừng phạt chính mình, mà tôi tạo áp lực để thỏa mãn cô ta đồng thời cũng buông thả trái tim.
Khi sắc mặt của cô ta trắng bệch, chỉ còn lại hơi thở dốc, tôi cũng đã như con chó chết.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy xương cốt của cả người mình đều rã rời, giống như bộ xương bị thoái hóa chỉ cần chạm vào sẽ gãy.
Cô ta không có mở miệng, tôi cũng không có lên tiếng, hai chúng tôi nằm ôm nhau ngủ.
Cả đêm vô cùng mệt mỏi, cho nên ngủ cũng rất ngon, ngay cả mộng mị cũng không có thấy.
Ngủ một giấc thẳng đến gần 2 giờ chiều, còn chưa mở mắt thì tôi cảm thấy eo của mình sắp gãy rồi, tay chân gần như cũng không phải của tôi nữa, thậm chí ngay cả cổ cũng cảm thấy như gỗ.
Sau khi mở mắt thì tôi nhìn thấy chiếc gối bên cạnh đã trống không, trừ ít nước mắt đã khô cả mảng lớn, một ít tóc rụng ra, thì không có cái gì khác.
Quay đầu nhìn chiếc kệ đầu giường bên cạnh có một hộp thuốc của nữ, một cái bật lửa, còn có một chiếc điện thoại của Thư Hiểu Cầm.
Sờ bao thuốc, cầm chiếc bật lửa, sau khi châm thuốc thì tôi nằm ở trên giường, trực tiếp gõ tàn thuốc xuống đất.
Hai chủ nhân của căn nhà này đều chết rồi, còn sẽ có ai quan tâm anh búng tàn thuốc ra đâu sao?
Hút hết một điếu, tôi lại châm một điếu nữa.
Sau khi thuốc hết điếu thứ hai, hộp thuốc trống không, cho nên tôi cầm lấy chiếc điện thoại mà Thư Hiểu Cầm để lại.
Mở điện thoại ra, trên màn hình chính là một file tài liệu, tên file tài liệu viết tên của Trần Cẩn Phong.
Nội dung không nhiều, chỉ có vẻn vẹn vài dòng, nhưng lại khiến tôi yên tâm.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không chết, tôi chỉ là muốn ra ngoài du lịch cho thư thả. Đợi tôi khi nào mệt rồi, chán rồi, hoàn toàn quên được anh ấy thì tôi sẽ về lại bên cạnh anh, vĩnh viễn ở bên anh, anh chờ tôi...”
Sau khi rời khỏi nhà của Thư Hiểu Cầm, tôi trực tiếp lái xe đến chỗ của Trương Ngọc Dung.
Tưởng Lâm cũng ở đó, thấy tôi đến, cô ta rất hiểu ý rời khỏi phòng làm việc.
“Trương Sơn Đản chết rồi, Trịnh Quốc Huân chết rồi, Ma Ngũ chết rồi, Bàng Kiến Quân cũng chết rồi, Thư Hiểu Cầm đi rồi.”
Tôi bước vào phòng ngủ bên cạnh, sau đó trực tiếp ngả ra giường.
Trương Ngọc Dung rót nước giúp tôi, tôi uống mấy hớp, sau đó nói với cô ta tôi muốn đi ngủ.
Giấc ngủ này, ngủ thẳng đến 8 giờ tối, cô ta gọi tôi dậy ăn cơm tối.
Cơm tối là cô ta đích thân nấu, Tưởng Lâm cũng ở đây, mọi người cùng nhau ăn tối xong, tôi lại về lại giường trong phòng ngủ, tiếp tục ngủ.
Sau đó, tôi cảm thấy bên cạnh nhiều thêm một thân thể mịn màng, cô ta đang ôm chặt lấy tôi.
Tôi không có nói chuyện, cũng không có bất cứ tạp niệm gì, lúc này tôi chỉ muốn ngủ, làm giảm áp lực trong lòng mình.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trời quang đãng, mặt trời đã lên cao, trời đất sáng bừng dường như xua tan mây mù trong lòng tôi, cả người cảm thấy tốt hơn ngày hôm qua nhiều.
“Anh tỉnh rồi, mau đi tắm, em đã làm xong bữa sáng rồi.”
Trương Ngọc Dung hôn nhẹ tôi một cái, tôi sờ sự cao ngút mà săn chắc của cô ta, sự lo lắng trên mặt của cô ta mới hoàn toàn tan biến.
Tắm rửa xong, khi ăn sáng, tôi nói đầu đuôi những chuyện đã trải qua cho cô ta, bao gồm cả chuyện Trịnh Quốc Huân bị u não, cách nghĩ của anh ta, bao gồm chuyện lợi dụng với Cố Diệu Hà và Hàn Trinh Lộ, cũng gồm cả chuyện buông thả một đêm cùng với Thư Hiểu Cầm, với lời cô ta để lại khi ra đi.
Trương Ngọc Dung nắm chặt tay tôi, sau khi hôn, thì dán áp gò má mịn màng của cô ta lên.
“Cảm ơn anh, nếu như không phải vì em, anh căn bản không cần làm những chuyện này, chịu phải áp lực lớn như vậy.”
Đối với sự cảm kích của cô ta, tôi chỉ nói một câu: “Em là người phụ nữ của anh.”
Cô ta mỉm cười, nhưng lại trịnh trọng gật đầu: “Ừm, Trương Ngọc Dung em là người phụ nữ của Trần Cẩn Phong.”
Sau khi ăn sáng xong, tôi gọi điện cho Cố Diệu Hà, hẹn cô ta đến Địa Liệt Hành Tinh.
Trong văn phòng, tôi, Trương Ngọc Dung, Cố Diệu Hà ngồi trên sô pha.
“Diệu Hà, Ngọc Dung là người phụ nữ của tôi, em biết, nhưng em cũng nên tin, tôi cũng luôn coi em là người phụ nữ của tôi, bao gồm mỗi câu nói ở Vân Nam nói với em, đều không phải đơn thuần thì nịnh em hay lợi dụng em, tôi muốn nói đó đều là thật.”
“Sau này, em với Ngọc Dung ở cùng nhau, hai người vốn dĩ chính là chị em tốt, có gì thì quan tâm lẫn nhau, tôi cũng sẽ yên tâm một chút...”
Nói với Cố Diệu Hà rất nhiều, nhưng nói chuyện với cô ta, trước đó tôi cũng không có thương lượng trước với Trương Ngọc Dung, cho nên bây giờ cùng lúc cũng là nói cho cô ta nghe. Đương nhiên, tôi đây không phải đang thương lượng, mà đang ra lệnh.
Mặc kệ Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà có bằng lòng hay không, các cô đều phải ngồi như thế.
Nhưng tương đối an yên là Trương Ngọc Dung bằng lòng, cô ta không có từ chối, hơn nữa bày tỏ hoan nghênh.
Cố Diệu Hà có hơi ngại, nhưng cuối cùng dưới lời khuyên của Trương Ngọc Dung cô ta vẫn gật đầu đồng ý, hơn nữa có thể được Trương Ngọc Dung chấp nhận, cô ta rõ ràng rất vui.
Dưới sự đi cùng của Tưởng Lâm, Cố Diệu Hà trở về lấy đồ, vì thế trong văn phòng chỉ còn lại tôi và Trương Ngọc Dung.
“Thay quần tất đi, em mặc quần tất thật sự rất đẹp, anh muốn khi em đẹp nhất mà muốn em.”
Trương Ngọc Dung lắc đầu, tôi vốn tưởng cô ta chắc sẽ sảng khoái đáp ứng, nhưng cô ta thật sự lại lắc đầu.
“Không cho, không đến kỳ kinh nguyệt, nhưng em vẫn không cho.”
Nhìn Trương Ngọc Dung giống như một cô nhóc bướng bỉnh, tôi hiếu kỳ nói: “Cố Diệu Hà?”
“Đây là chỗ của em, em là hoàng hậu của anh, anh làm gì gọi phi tử đến cũng không nói trước với em. Mặc dù em chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng anh đối với em không tôn trọng, em không vui!”
Trương Ngọc Dung lúc này dẩu đôi cái miệng nhỏ gợi cảm lên, giống như một cô gái 17-18 tuổi đang hờn giận.
Tôi mỉm cười, ôm cô ta vào trong lòng, giớ tay vào ngực, nhẹ nhàng trêu đùa đôi bồng đào săn chắc của cô ta.
“Đây không phải là lý do thật sự, em là vợ của anh, em không lừa nổi anh.”
Cô ta cầm tay tôi ra, sau đó ngồi trên chân anh mặt đối mặt với tôi, trong đôi mắt to long lanh đó tràn ngập chân tình.
Nhìn một hồi, cô ta mới mở miệng nói: “Em biết anh muốn đi rồi, cho nên em muốn anh hãy sống tốt, cố gắng chăm sóc bản thân, sau đó tôi vẫn là vợ của anh, em đợi anh bình an quay về cần em.”
Không thể không nói, Trương Ngọc Dung mới là người phụ nữ hiểu tôi nhất trên thế giới này, tôi cũng không cần nói gì nữa, cô ta có thể đoán được tôi đang nghĩ gì, thậm chí ngay cả dự định của tôi cũng biết rõ.
Tôi quả thật muốn đi, mà tôi phải đi, tôi ở trong tầm mắt của Vũ Cát Minh đảo qua đảo lại, ông ta chắc chắn sẽ chê tôi chướng mắt, sau đó mượn cách nghĩ ban đầu mà muốn đá tôi xuống hố, thuận thế bồi cho tôi thêm một cước.
Cho nên tôi phải đi, không cần quá xa, không lởn vởn trong phạm vi thế lực của ông ta là được, không thể khiến ông ta cảm thấy tôi đối với ông ta nảy sinh ra chút tâm tư gì, duy trì khoảng cách nhất định, mới khiến tên thợ săn như ông ta cảm thấy an toàn.
Tôi cũng từng nghĩ dẫn Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà cùng đi, nhưng các cô chắc chắn sẽ không đi, Cố Diệu Hà là vì mối dây dưa với Trương Ngọc Dung cho nên mới ở lại, mà Trương Ngọc Dung sẽ không vứt bỏ thành quả nhiều năm tranh đấu của cô ta.
Huống chi tôi cũng không cho rằng Vũ Cát Minh sẽ ra tay với hai cô gái này, như ông ta đã nói ban đầu, mặt mũi của ông ta hiện nay, còn đáng tiền hơn bất cứ thứ gì. Rõ ràng, rõ ràng đáng giá hơn hai cô gái yêu đuối này.
Nhưng tôi vẫn lo lắng có sơ xuất gì, cho nên tôi mới đi tìm Cố Diệu Hà, mang Tưởng Lâm trở về.
“Em đã định sẵn chính là người phụ nữ trong số mệnh của anh rồi.”
Trương Ngọc Dung mỉm cười, dùng đôi môi đỏ mọng đó của cô ta in lên môi của tôi, sau đó tôi đi vào phòng ngủ.
Không lâu sau, giọng nói quyến rũ của cô ta từ trong phòng ngủ vang lên: “Ông xã, anh đến đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.