Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 33: NHƯNG MÀ TÔI LẠI THÍCH ANH

Nhất Sinh Lưu Lãng

20/01/2021

Hạ ghế ngồi xuống rồi nằm lên trên, sau đó tôi nghiêng người đối diện với Lục Tiểu Nham, thích thú ngắm nhìn dáng người mềm mại hoàn mỹ kia.

Cái cổ trắng nõn, cặp ngực tròn trịa, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài, da mềm mại nhẵn nhụi... Cô ta đẹp không hề thua kém chị Vũ Bích Phượng tí nào.

"Anh đừng có nhìn nữa, sao lại nhìn một cách trắng trợn như vậy chứ."

Lục Tiểu Nham nũng nịu trách móc, lấy chiếc áo thun đã ướt sũng vội vàng đắp lên trên bộ ngực sữa.

Tôi thì không sao cả, em mặc áo bông dày mà không thấy nóng thì cũng được, che càng chặt chẽ hơn.

Dù sao thì tôi cũng rất nóng, vì vậy tôi cũng đã cởi quần ra chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.

Lục Tiểu Nham thấy xấu hổ, hai tay vội vàng che mắt lại, mắng nhỏ bắt tôi mặc quần vào.

"Tôi cảm thấy cái này không công bằng, dựa vào cái gì mà hai tay của em để trần lại yêu cầu tôi phải mặc quần vào?"

Rất rõ ràng, trên phương tiện nói chuyện không có đạo lý như thế này thì Lục Tiểu Nham cũng không phải là đối thủ của tôi.

Đùa cô ta một hồi rồi sau đó tôi móc ra thuốc lá và điện thoại, mặc chiếc quần lót tứ giác bước xuống xe, trong bước chân không dừng đi rút một điếu thuốc ra, không thể không nói bên ngoài vẫn là mát mẻ hơn, Ít ra thì còn có gió đêm thổi qua.

Ước chừng là nửa tiếng đồng hồ sau tôi quay lại xe, mà lúc này trên người có Lục Tiểu Nham chỉ còn lại áo lót và quần lót.

Vốn là còn muốn trêu ghẹo cô ta một chút nữa, nhưng mà suy nghĩ lại thì vẫn thôi đi, em gái nhỏ này cũng đã nóng đến nỗi không chịu được.

Tôi nói với cô ta có thể đi ra ngoài đi bộ, nhưng mà đừng có dừng bước, nếu không thì sẽ bị muỗi chích, nhưng mà cô ta đã từ chối.Có lẽ là do thẹn thùng, cũng có thể là do sợ hãi, nói tóm lại là không bước xuống xe, tôi cũng không ép buộc cô ta.

Dịch chuyển người qua bên cạnh, tôi tùy ý thưởng thức dáng người mềm mại đầy vẻ quyến rũ ở đối diện, khiến cho Lục Tiểu Nham đứng ngồi không yên.

"Tiểu Nham, em đã từng nhìn thấy qua đàn ông khỏa thân chưa?"

"Hả? Anh muốn làm cái gì?"

Lục Tiểu Nham hoảng sợ giống như là bé thỏ trắng nhỏ sợ hãi, nép mình vào một cái góc giữa cửa sổ xe và ghế ngồi.



"Em suy nghĩ nhiều rồi, nếu như tôi thật sự làm cái gì đó thì bây giờ em chỉ có thể khóc thôi. Cái mà tôi muốn nói là thật ra chỉ cần suy nghĩ của em trong sáng, người ở trong tầm mắt có mặc quần áo hay không cũng giống nhau thôi, giống như là con nít vậy đó, nếu như một ngày nào đó em ôm một bé trai toàn thân trên dưới của thằng bé không có mảnh vải che thân, em có cảm thấy thẹn thùng hay không? Đương nhiên là sẽ không rồi, hiện tại em trong mắt tôi chính là bé gái..."

Tôi nói rất nhiều nhưng tất cả những lời nói này thật ra cũng chỉ có một mục đích, chính là để cho cô ta thả lỏng, chỉ có thả lỏng rồi thì tôi mới có cơ hội làm chút chuyện gì đó dưới tình huống mà cô ta tình nguyện.

Không thể không nói lời khuyên của tôi cũng có tác dụng, Lục Tiểu Nham dần dần thả lỏng, cũng không có khẩn trương và sợ sệt như vậy, thậm chí còn chủ động trò chuyện này nọ với tôi. Nói đến gia đình của cô ta, lúc nói đến chị của cô ta thì cái này khiến tôi càng hiểu Vũ Bích Phượng sâu hơn một chút, càng nắm chắc hơn với chuyện bắt được cô ta.

Sau khi nói chuyện một hồi, thấy Lục Tiểu Nham đã hoàn toàn thả lỏng rồi, đã không còn cảm giác gò bó, lúc này tôi mới nhắc đến chuyện chính.

"Tiểu Nham, lúc trước tôi cảm thấy thích một người thì là bình thường, nhưng mà cùng lúc thích hai người thì có chút nói tào lao. Nhưng mà cho đến khi tôi gặp được em với chị của em thì tôi mới phát hiện đây không phải là nói nhảm, chị của em có tính cách của cô ấy, em có sự quyến rũ của em, tôi rất thích chị của em, nhưng lại càng khó ngăn cản được mà thích em, làm sao bây giờ đây?"

"Hả?"

Lục Tiểu Nham khó mà mở miệng, có thể nhìn ra được cô ta có chút xấu hổ.

Tôi trực tiếp vươn hai tay ra: "Tiểu Nham, tôi muốn ôm em."

Sắc mặt của Lục Tiểu Nham lập tức trở nên đỏ bừng: "Nhưng mà, trời rất nóng..."

Đây là một lý do không tệ, nhưng mà tôi cũng không chấp nhận, cũng không giải thích gì mà trực tiếp đưa hai tay ra.

Sau đó Lục Tiểu Nham xoắn xuýt một hồi, cô ta bước xuống xe đi vòng qua đầu xe rồi bước lên xe từ bên chỗ của tôi, ghé vào trên người của tôi, cơ thể mềm mại hoàn toàn tiếp xúc với tôi, ngọn lửa nóng kia khiến cho tôi rục rịch.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của cô ta, cố hết sức trấn an tâm trạng khẩn trương của cô ta.

"Tiểu Nham, tôi thật sự rất thích em, cho dù lúc đối mặt với chị của em tôi có thể nói buông xuống liền có thể buông xuống, nhưng mà lúc đối mặt với em thì tôi thật sự không làm được. Em ở trong mắt của tôi chính là thiên sứ thuần khiết, xinh đẹp mà trong trẻo, khiến cho tôi có cảm giác nếu như hôn em một cái thì giống như là làm một chuyện không có đạo đức..."Lục Tiểu Nham nép vào trên người của tôi, hơi thở mềm mại dồn dập vang lên bên tai của tôi, tôi thậm chí có thể cảm nhận được trái tim nhỏ bé của cô ta đang đập thịch thịch thịch rất nhanh.

Sau đó cô ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đỏ mặt xấu hổ lên tiếng nói: "Thật ra thì tôi cũng hơi thích anh, vốn là không nên thích nhưng mà cũng không biết làm sao, nhất là sau khi biết anh là bạn trai của chị tôi tôi liền càng thấy thích anh hơn. Tôi biết là cái này không đúng, nhưng mà tôi thật sự rất khó khống chế để mình không nhớ đến anh, tôi thích mùi hương trên người của anh, tôi cũng thích sự ngang ngược và bá đạo của anh, còn thích sự quan tâm và dịu dàng của anh, tôi thích toàn bộ con người anh."

Đã nói xong hết mấy lời nói xấu hổ, sau đó Lục Tiểu Nham nhắm đôi mắt quyến rũ lại, đưa bờ môi nhỏ nhắn non mềm của cô ta dán lên trên môi của tôi.

Tiếp theo đó tôi liền chuyển từ thế bị động sang thế chủ động, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại của cô ta, môi kịch liệt hôn mút, đầu lưỡi cạy mở ra hàm răng ra, thỏa thích tùy tiện trêu chọc cô ta, khiến cô ta càng thở gấp hơn.



Sau đó trong lúc vô tình tôi mở móc áo ngực ở sau lưng của cô ta, để cho cô ta ngồi dậy, sau đó trực tiếp kề đầu vào bộ ngực mịn màng mà đầy đặn của cô ta.

Chỉ một thoáng sau, trong xe liên tục vang lên tiếng rên rỉ, bầu không khí rất kiều diễm,...

Lục Tiểu Nham mang vẻ đẹp trong sáng, đẹp đến nỗi khiến tôi chỉ muốn chiếm hữu cô ta, ở nơi đây, hiện tại, ngay lập tức.

Thế là hai tay liền di chuyển đến đôi chân thon thả của cô ta, từ dưới lên trên từ ngoài vào trong, cho đến khi chạm phải sự tồn tại của đồ lót làm bằng tơ tằm.

Vào lúc tôi đang chuẩn cởi xuống thì một đôi tay trắng nõn nhỏ bé cầm lấy cánh tay của tôi, trong giọng nói tràn ngập vẻ cầu xin: "Đừng mà."

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Tiểu Nham mang theo vẻ mặt chờ mong, nhưng trong đó lại có chút đau khổ day dứt.

Tôi biết là tôi đã thành công rồi, nếu như không có Vũ Bích Phượng thì giờ phút này tôi có thể chiếm được thân thể xinh đẹp tuyệt diệu này, nhưng mà tôi cũng đã thất bại, chỉ vì Vũ Bích Phượng là chị của Lục Tiểu Nham, mà tôi là bạn trai của Vũ Bích Phượng.

Tôi có thể cưỡng ép tiến vào, Lục Tiểu Nham căn bản cũng không có cách nào cản tôi được, mà như vậy thì trong nội tâm của cô ta cũng sẽ dễ chịu thêm một chút, ít nhất cũng không phải là đang phản bội chị của cô ta. Mà sau đó Lục Tiểu Nham chắc chắn sẽ không trách móc tôi, bởi vì trong lòng của cô ta đã chấp nhận cho chuyện này xảy ra.

Nhưng căn bản tôi cũng không có ý định làm như vậy, cái tôi cần là cô ta cam tâm tình nguyện dâng hiến thân thể này cho tôi, mà không phải là bị tôi cưỡng ép.

"Tiểu Nham, tôi dùng tay giải quyết giúp em có được không, em yên tâm đi, tôi sẽ không tiến vào đâu."

Cũng không chờ Lục Tiểu Nham trả lời lại, tôi trực tiếp hành động, tôi nhẹ nhàng xoa xoa cách chiếc quần lót nhỏ gợi cảm của cô ta, phát huy bản lĩnh mà gần đây tôi đã học được.

Mà đồng thời tôi cũng bắt lấy cánh tay trắng nõn mềm mại của cô ta, giúp tôi giải quyết nhu cầu của con người.

Mới đầu thì cô ta rất ngượng ngùng, nhưng mà lọai ngượng ngùng này rất nhanh liền trở thành nhu cầu của bản năng.

Cô ta yêu kiều rên rỉ, rung động, cho đến lúc thân thể mềm mại run run lên, đến mức chiếc quần lót nhỏ đã ướt một mảnh.

Sau đó tôi cũng không cố ý khống chế mình, tôi cũng bắn ra, bắn thẳng vào bộ ngực tròn trịa đầy đặn của cô ta, tiếp theo trong sự thẹn thùng của cô ta, tôi lấy áo lót của cô ta lau những chất lỏng kia sạch sẽ.

"Anh là cái đồ trứng thối, đồ lưu manh."

Lục Tiểu Nham đỏ mặt ghé vào trên lồng ngực của tôi, vừa tức vừa thẹn nói: "Nhưng mà tôi lại thích anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook