Chương 257: PHÒNG CÓ GIƯỜNG LỚN CỦA CHÚNG TÔI
Nhất Sinh Lưu Lãng
27/01/2021
Lúc máy bay đáp sân bay SY, bây giờ mới là bốn giờ chiều, không sớm cũng không tối, nhưng còn cách nhà của Triệu Tĩnh hơn ba trăm cây số nữa.
Sau khi rời khỏi sân bay, tôi xách hành lý gọi taxi, rồi đi về phía chiếc xe ở gần đó.
Sau khi đến bên chiếc xe ấy, cửa hàng của bọn họ, cửa hàng của bọn họ có một chiếc BWM 5 – Series bỏ không, tiền thuê mỗi ngày là hai triệu sáu trăm sáu bảy ngàn một ngày, đủ để cho tôi làm vài tiếng đồng hồ.
“Chúng tôi là chuỗi cửa hàng, vì cửa hàng của chúng tôi tương đối gần sân bay nên khách hàng khá là đông. Nếu như anh muốn thuê chiếc xe khác thì mời qua bên này xem xem. Chúng tôi sẽ giúp anh liên hệ với cửa hàng gần đây, bảo bọn họ mang một chiếc xe phù hợp qua.”
Hai triệu bảy thì hai triệu bảy vậy, tôi cũng lười chẳng muốn lựa nữa.
Sau khi đóng tiền cọc, kí các loại hợp đồng, các loại thủ tục xong, may là hồi trước có thuê một lần ở Vân Nam, bởi thế tôi cũng không phải là người chẳng biết gì, miễn được rất nhiều phiền phức.
Thử xe, lái xe đi, rồi sau đó đưa Triệu Tĩnh về nhà mình.
“Anh tiêu xài lãng phí quá.”
“Thế sao ban nãy cô không nói?”
“Dù gì cũng không phải là lãng phí tiền của tôi đâu.”
Lý do này khiến cho tôi cạn lời.
Lúc chúng tôi lái xe đến thành phố mà nhà cô ta ở đã hơn chín giờ tối, vốn dĩ không cần phải lâu như vậy, nhưng tôi cảm thấy đi đường cao tốc tiết kiệm thời gian. Rồi sau đó, đột nhiên giữa đường lại gặp một vụ tai nạn giao thông nên kẹt xe…
Đi đường bình thường bốn tiếng đồng hồ, đường cao tốc ba tiếng, vì tiết kiệm thời gian một tiếng mà tôi đã phải ngồi trên xe suốt hai tiếng, chắc hẳn mấy chiếc xe đi đường thường đã ăn cơm tối, tắm rửa xong luôn rồi.
Sau khi ăn xong bữa cơm tối là đã mười giờ.
Sau khi thương lượng với Triệu Tĩnh xong, chúng tôi chạy giữa bóng đêm một hồi lâu mới tìm thấy khách sạn. Chữ ‘Khách’ trong khách sạn còn đang lung lay theo cơn gió như có thể rơi xuống đất bất kỳ lúc nào.
Triệu Tĩnh chẳng để bụng mấy chuyện này: “Ở lại đây đi, tôi nhớ gần đây cũng chẳng có khách sạn nào tốt.”
Tôi cầm điện thoại tìm bản hướng dẫn du lịch: “Không có thật, cái gần đây nhất cũng còn cách tận hơn hai mươi cây.”
Nếu là ban ngày thì hai mươi cây chẳng đáng là gì, nhưng bây giờ trời đã tối mù, qua đêm ở nơi này sẽ tốt hơn,
Chúng tôi đi vào trong khách sạn, bà chủ đang ngồi trước lò sưởi, dù gì bây giờ cũng đã vào đông, hơn nữa còn ở Đông Bắc, ban ngày nhiệt độ có cao lắm cũng chừng bốn độ thôi, ban đầu hạ xuống tận âm mười độ.
Tôi nhìn bà chủ đang co rụt cổ, hỏi xem có còn phòng trống hay không.
“Vừa khéo còn dư một phòng giường bigsize, phòng cuối cùng ở trên lầu hai.”
Bà chủ cảm thấy vừa khéo, hai vợ chồng chúng tôi ngủ trên chiếc giường lớn, nhưng vấn đề là tôi và Triệu Tĩnh lại chẳng phải vợ chồng.
Tôi không có ý kiến, chỉ nhìn sang Triệu Tĩnh.
Thấy cô ta nhanh nhẹn lấy chứng minh nhân dân ra, đây chính là câu trả lời tốt nhất.
Tôi cũng lấy chứng minh nhân dân ra, đăng ký thông tin cá nhân, bà chủ đưa lại chứng minh nhân dân và chìa khóa phòng cho chúng tôi.
Tôi xách hành lý đi lên lầu, vào trong căn phòng ấy.
Bên ngoài nhìn thì cũ kỹ nhưng trong phòng không tệ, sàn gỗ, đèn treo, giường lớn gọn gàng, hai chiếc gối hình trái tim liền kề nhau. Nhưng có một điểm khiến tôi không vừa ý, có một chiếc ghế sô pha dài trong phòng, chẳng phải để không à?!”
“Anh ngủ giường, tôi ngủ sô pha.”
Đây là chuyện khiến cho tôi cảm thấy lo lắng, nhưng Triệu Tĩnh thật sự làm như thế, cô ta cứ khăng khăng đòi ra sôpha.
Mở điều hòa lên, tôi đang chỉnh lại nhiệt độ, giọng nói của Triệu Tĩnh vang lên ngay sau lưng.
“Tôi đi tắm đây.”
Lúc tôi quay đầu lại, cô ta đã đi vào nhà tắm.
Cửa nhà tắm là loại cửa kéo, thủy tinh mờ, ở bên ngoài nhìn không thấy rõ bên trong nhưng lại thấy đường nét mờ mờ.
Triệu Tĩnh đang cởi đồ, trông có vẻ rất quyến rũ, nhưng tiếc là tôi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ nhìn thấy những đường nét căng mọng một cách mông lung mà thôi.
Nhìn đường nét cũng chẳng có gì thú vị cả, cô ta mặc đồ thì tôi cũng có thể nhìn thấy đường nét vậy.
Điều hòa mới mở, hơi lành lạnh, thế là tôi kéo màn cửa ra, lột phăng áo khoác bắt đầu tập bụng, rèn luyện cơ thể còn thể mang đến độ ấm cho mình.
Mười phút sau, eo tôi tên rần, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên, thế là tôi trèo lên giường, nằm trong mền, nghịch điện thoại giết thời gian.
Sau khi chơi tầm hai mươi phút, cánh cửa kéo mở ra, Triệu Tĩnh bước ra khỏi nhà tắm.
Chỉ có điều, cũng không biết móc phải cái gì, dù gì cô ta vừa sải bước ra ngoài, chiếc khăn tắm quấn quanh người cô ta lập tức trượt xuống ngay.
Chiếc lưng mượt mà, đôi chân thon thả, vòng eo mảnh khảnh mà cặp mông căng mọng tập tức hiện ra đầy đủ trước mắt tôi ngay. Chỉ có một điều chưa đủ là cô ta quay lưng lại, khó mà nhìn thấy hai nơi quan trọng uyển chuyển ấy.
Cô ta vội vàng ngồi sụp xuống quấn khăn tắm quanh người mình rồi ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi cũng không trốn tránh, chỉ im lặng thưởng thức cô ta, ngẫm nghĩ về cảnh tượng tuyệt diệu ban nãy.
“Anh còn nhìn nữa hả!”
Triệu Tĩnh cảm thấy hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta đỏ mặt, gương mặt xinh xắn không kém phần duyên dáng ấy ưng ửng đỏ, trông có vẻ thẹn thùng, hút hồn hơn.
Tôi không để cô ta lúng túng thêm nữa mà đứng dậy, phủ lại mền.
“Mới tắm xong đừng để bị lạnh, tôi làm ấm mền cho cô rồi này, mau chui vào đi, tôi cũng phải đi tắm đây.”
Cô ta hơi ngẩn người, nói với tôi ngay: “Tôi ngủ ở ghế sô pha, anh ngủ ở giường là được rồi.”
“Cô cảm thấy tôi có đồng ý không?”
Triệu Tĩnh không nói gì nữa, cô ta cầm quần lót và áo ngực rồi đi về phía chiếc giường lớn.
Tôi vừa mới bước vào trong đã nghe thấy giọng nói của cô ta: “Cảm ơn.”
Cởi đồ, xả nước, tắm rửa.
Sau khi tắm táp xong, tôi lấy khăn lông lau khô mình rồi mới mặc quần áo chỉnh tề, hai ly nước nóng rót hồi ban nãy đã lạnh, tôi mò mẫm lấy bao túi đi ra ngoài.
Sau khi hút xong điếu thuốc ở ngoài hành lang, quay trở về mới chợt thấy đm mình bị điên, Triệu Tĩnh cười với tôi, tôi không biết cô ta cười cái gì.
Nhưng sau khi soi mình trong tấm gương ở nhà tắm tôi mới biết tại sao cô ta cười.
Mái tóc ướt mẹp ban đầu mà giờ đã đông lại như Tôn Ngộ Không trong bảy viên ngọc rồng, nhúm nào cũng chỉa ra ngoài, thẳng tắp, bên trên vẫn còn giọt nước đông lại lấp lánh.
“Lạnh đến nhe răng luôn rồi!”
Tôi đưa cho cô ta một ly nước nóng, tự mình ôm lấy một ly: “Tĩnh, tối nay chúng ta ngủ chung giường đi.”
“Tôi ngủ ngoài ghế sô pha.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta vén mền toan đứng dậy.
“Được rồi được rồi, có chút độ ấm mà bị cô vén cho mất hết rồi, cô ngủ trên giường đi!”
Uống nước xong, tắt đèn, chúng tôi cũng không nói gì nữa, cô ta ngủ giường của cô ta, tôi ngủ ghế sa lông của tôi.
Chỉ có gối đầu, không có mền, chiếc mền duy nhất trong phòng nằm trên người Triệu Tĩnh, hết cách rồi, tôi chỉ đành đắp áo khoác ngủ một đêm, may mà có điều hòa làm ấm căn phòng, cho dù gió lạnh ở bên ngoài gào rú như yêu quái hoành hành thì tôi cũng chẳng cảm thấy lạnh.
Nhưng lúc tôi mơ mơ màng màng ngủ chẳng biết được bao lâu, tôi bèn cảm thấy căn phòng mỗi lúc một lạnh, càng lúc càng lạnh, lạnh đến nỗi tôi hít thở không thông, cảm giác ấy giống hệt như mũi của tôi bị đông cứng lại, không khí xộc vào trong phổi.
Tôi mở bừng mắt ra, má nó, căn phòng tối om om, chẳng có một chút ánh đèn, giơ tay không nhìn thấy rõ năm ngón, tôi có cảm giác mình bị người ta đào hố chôn xuống dưới lòng đất vậy…
Sau khi rời khỏi sân bay, tôi xách hành lý gọi taxi, rồi đi về phía chiếc xe ở gần đó.
Sau khi đến bên chiếc xe ấy, cửa hàng của bọn họ, cửa hàng của bọn họ có một chiếc BWM 5 – Series bỏ không, tiền thuê mỗi ngày là hai triệu sáu trăm sáu bảy ngàn một ngày, đủ để cho tôi làm vài tiếng đồng hồ.
“Chúng tôi là chuỗi cửa hàng, vì cửa hàng của chúng tôi tương đối gần sân bay nên khách hàng khá là đông. Nếu như anh muốn thuê chiếc xe khác thì mời qua bên này xem xem. Chúng tôi sẽ giúp anh liên hệ với cửa hàng gần đây, bảo bọn họ mang một chiếc xe phù hợp qua.”
Hai triệu bảy thì hai triệu bảy vậy, tôi cũng lười chẳng muốn lựa nữa.
Sau khi đóng tiền cọc, kí các loại hợp đồng, các loại thủ tục xong, may là hồi trước có thuê một lần ở Vân Nam, bởi thế tôi cũng không phải là người chẳng biết gì, miễn được rất nhiều phiền phức.
Thử xe, lái xe đi, rồi sau đó đưa Triệu Tĩnh về nhà mình.
“Anh tiêu xài lãng phí quá.”
“Thế sao ban nãy cô không nói?”
“Dù gì cũng không phải là lãng phí tiền của tôi đâu.”
Lý do này khiến cho tôi cạn lời.
Lúc chúng tôi lái xe đến thành phố mà nhà cô ta ở đã hơn chín giờ tối, vốn dĩ không cần phải lâu như vậy, nhưng tôi cảm thấy đi đường cao tốc tiết kiệm thời gian. Rồi sau đó, đột nhiên giữa đường lại gặp một vụ tai nạn giao thông nên kẹt xe…
Đi đường bình thường bốn tiếng đồng hồ, đường cao tốc ba tiếng, vì tiết kiệm thời gian một tiếng mà tôi đã phải ngồi trên xe suốt hai tiếng, chắc hẳn mấy chiếc xe đi đường thường đã ăn cơm tối, tắm rửa xong luôn rồi.
Sau khi ăn xong bữa cơm tối là đã mười giờ.
Sau khi thương lượng với Triệu Tĩnh xong, chúng tôi chạy giữa bóng đêm một hồi lâu mới tìm thấy khách sạn. Chữ ‘Khách’ trong khách sạn còn đang lung lay theo cơn gió như có thể rơi xuống đất bất kỳ lúc nào.
Triệu Tĩnh chẳng để bụng mấy chuyện này: “Ở lại đây đi, tôi nhớ gần đây cũng chẳng có khách sạn nào tốt.”
Tôi cầm điện thoại tìm bản hướng dẫn du lịch: “Không có thật, cái gần đây nhất cũng còn cách tận hơn hai mươi cây.”
Nếu là ban ngày thì hai mươi cây chẳng đáng là gì, nhưng bây giờ trời đã tối mù, qua đêm ở nơi này sẽ tốt hơn,
Chúng tôi đi vào trong khách sạn, bà chủ đang ngồi trước lò sưởi, dù gì bây giờ cũng đã vào đông, hơn nữa còn ở Đông Bắc, ban ngày nhiệt độ có cao lắm cũng chừng bốn độ thôi, ban đầu hạ xuống tận âm mười độ.
Tôi nhìn bà chủ đang co rụt cổ, hỏi xem có còn phòng trống hay không.
“Vừa khéo còn dư một phòng giường bigsize, phòng cuối cùng ở trên lầu hai.”
Bà chủ cảm thấy vừa khéo, hai vợ chồng chúng tôi ngủ trên chiếc giường lớn, nhưng vấn đề là tôi và Triệu Tĩnh lại chẳng phải vợ chồng.
Tôi không có ý kiến, chỉ nhìn sang Triệu Tĩnh.
Thấy cô ta nhanh nhẹn lấy chứng minh nhân dân ra, đây chính là câu trả lời tốt nhất.
Tôi cũng lấy chứng minh nhân dân ra, đăng ký thông tin cá nhân, bà chủ đưa lại chứng minh nhân dân và chìa khóa phòng cho chúng tôi.
Tôi xách hành lý đi lên lầu, vào trong căn phòng ấy.
Bên ngoài nhìn thì cũ kỹ nhưng trong phòng không tệ, sàn gỗ, đèn treo, giường lớn gọn gàng, hai chiếc gối hình trái tim liền kề nhau. Nhưng có một điểm khiến tôi không vừa ý, có một chiếc ghế sô pha dài trong phòng, chẳng phải để không à?!”
“Anh ngủ giường, tôi ngủ sô pha.”
Đây là chuyện khiến cho tôi cảm thấy lo lắng, nhưng Triệu Tĩnh thật sự làm như thế, cô ta cứ khăng khăng đòi ra sôpha.
Mở điều hòa lên, tôi đang chỉnh lại nhiệt độ, giọng nói của Triệu Tĩnh vang lên ngay sau lưng.
“Tôi đi tắm đây.”
Lúc tôi quay đầu lại, cô ta đã đi vào nhà tắm.
Cửa nhà tắm là loại cửa kéo, thủy tinh mờ, ở bên ngoài nhìn không thấy rõ bên trong nhưng lại thấy đường nét mờ mờ.
Triệu Tĩnh đang cởi đồ, trông có vẻ rất quyến rũ, nhưng tiếc là tôi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ nhìn thấy những đường nét căng mọng một cách mông lung mà thôi.
Nhìn đường nét cũng chẳng có gì thú vị cả, cô ta mặc đồ thì tôi cũng có thể nhìn thấy đường nét vậy.
Điều hòa mới mở, hơi lành lạnh, thế là tôi kéo màn cửa ra, lột phăng áo khoác bắt đầu tập bụng, rèn luyện cơ thể còn thể mang đến độ ấm cho mình.
Mười phút sau, eo tôi tên rần, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên, thế là tôi trèo lên giường, nằm trong mền, nghịch điện thoại giết thời gian.
Sau khi chơi tầm hai mươi phút, cánh cửa kéo mở ra, Triệu Tĩnh bước ra khỏi nhà tắm.
Chỉ có điều, cũng không biết móc phải cái gì, dù gì cô ta vừa sải bước ra ngoài, chiếc khăn tắm quấn quanh người cô ta lập tức trượt xuống ngay.
Chiếc lưng mượt mà, đôi chân thon thả, vòng eo mảnh khảnh mà cặp mông căng mọng tập tức hiện ra đầy đủ trước mắt tôi ngay. Chỉ có một điều chưa đủ là cô ta quay lưng lại, khó mà nhìn thấy hai nơi quan trọng uyển chuyển ấy.
Cô ta vội vàng ngồi sụp xuống quấn khăn tắm quanh người mình rồi ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi cũng không trốn tránh, chỉ im lặng thưởng thức cô ta, ngẫm nghĩ về cảnh tượng tuyệt diệu ban nãy.
“Anh còn nhìn nữa hả!”
Triệu Tĩnh cảm thấy hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta đỏ mặt, gương mặt xinh xắn không kém phần duyên dáng ấy ưng ửng đỏ, trông có vẻ thẹn thùng, hút hồn hơn.
Tôi không để cô ta lúng túng thêm nữa mà đứng dậy, phủ lại mền.
“Mới tắm xong đừng để bị lạnh, tôi làm ấm mền cho cô rồi này, mau chui vào đi, tôi cũng phải đi tắm đây.”
Cô ta hơi ngẩn người, nói với tôi ngay: “Tôi ngủ ở ghế sô pha, anh ngủ ở giường là được rồi.”
“Cô cảm thấy tôi có đồng ý không?”
Triệu Tĩnh không nói gì nữa, cô ta cầm quần lót và áo ngực rồi đi về phía chiếc giường lớn.
Tôi vừa mới bước vào trong đã nghe thấy giọng nói của cô ta: “Cảm ơn.”
Cởi đồ, xả nước, tắm rửa.
Sau khi tắm táp xong, tôi lấy khăn lông lau khô mình rồi mới mặc quần áo chỉnh tề, hai ly nước nóng rót hồi ban nãy đã lạnh, tôi mò mẫm lấy bao túi đi ra ngoài.
Sau khi hút xong điếu thuốc ở ngoài hành lang, quay trở về mới chợt thấy đm mình bị điên, Triệu Tĩnh cười với tôi, tôi không biết cô ta cười cái gì.
Nhưng sau khi soi mình trong tấm gương ở nhà tắm tôi mới biết tại sao cô ta cười.
Mái tóc ướt mẹp ban đầu mà giờ đã đông lại như Tôn Ngộ Không trong bảy viên ngọc rồng, nhúm nào cũng chỉa ra ngoài, thẳng tắp, bên trên vẫn còn giọt nước đông lại lấp lánh.
“Lạnh đến nhe răng luôn rồi!”
Tôi đưa cho cô ta một ly nước nóng, tự mình ôm lấy một ly: “Tĩnh, tối nay chúng ta ngủ chung giường đi.”
“Tôi ngủ ngoài ghế sô pha.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta vén mền toan đứng dậy.
“Được rồi được rồi, có chút độ ấm mà bị cô vén cho mất hết rồi, cô ngủ trên giường đi!”
Uống nước xong, tắt đèn, chúng tôi cũng không nói gì nữa, cô ta ngủ giường của cô ta, tôi ngủ ghế sa lông của tôi.
Chỉ có gối đầu, không có mền, chiếc mền duy nhất trong phòng nằm trên người Triệu Tĩnh, hết cách rồi, tôi chỉ đành đắp áo khoác ngủ một đêm, may mà có điều hòa làm ấm căn phòng, cho dù gió lạnh ở bên ngoài gào rú như yêu quái hoành hành thì tôi cũng chẳng cảm thấy lạnh.
Nhưng lúc tôi mơ mơ màng màng ngủ chẳng biết được bao lâu, tôi bèn cảm thấy căn phòng mỗi lúc một lạnh, càng lúc càng lạnh, lạnh đến nỗi tôi hít thở không thông, cảm giác ấy giống hệt như mũi của tôi bị đông cứng lại, không khí xộc vào trong phổi.
Tôi mở bừng mắt ra, má nó, căn phòng tối om om, chẳng có một chút ánh đèn, giơ tay không nhìn thấy rõ năm ngón, tôi có cảm giác mình bị người ta đào hố chôn xuống dưới lòng đất vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.