Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 214: TÔI KHÔNG HỐI HẬN

Nhất Sinh Lưu Lãng

27/01/2021

Cuối cùng tôi và Cố Diệu Hà cũng không xảy ra chuyện gì, không phải tôi không muốn mà là cô ta không làm.

"Em vào phòng ngủ trước đây, anh cũng đi nghỉ ngơi sớm đi!"

Cố Diệu Hà đi vào phòng ngủ, không đóng cửa, nhưng tôi biết tâm tình của cô ta đang không tốt.

Lợi dụng tình cảm của người khác đối với mình để xúi giục người khác giết người, còn là giết chính chồng của mình, đương nhiên trong lòng Cố Diệu Hà sẽ không dễ chịu.

Tôi muốn đi vào an ủi cô ta một chút, nhưng sau khi đứng dậy nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn lại ngồi xuống.

Có đôi khi ở một mình sẽ tốt hơn.

Máy tính vẫn luôn mở, tôi cũng nhìn chằm chằm vào hình ảnh giám sát.

Cho đến khoảng hơn mười giờ, Cố Diệu Hà đột nhiên đi ra khỏi phòng, ăn mặc quần áo vô cùng chỉnh tề.

"Có thể đi ăn tối với em được không?"

Tôi không nói gì, trực tiếp cầm áo khoác lên mặc lên người, sau đó đi theo cô ta đi ra ngoài.

Cô ta nói cô ta muốn ăn cháo, thế là tôi trực tiếp lái xe đưa cô ta đến một quán cháo 24 giờ khá nổi tiếng trong thành phố.

Dường như Cố Diệu Hà vẫn không có hứng thú nói chuyện, chỉ cắm đầu ăn cháo.

Tôi cũng không nói gì thêm, chỉ gắp thức ăn cho cô ta còn mình thì chỉ ăn cháo không.

Tiệm này mở cửa kinh doanh suốt 24 giờ, bởi vậy ban đêm lái xe taxi rất nhiều, cũng rất được đám lái xe taxi yêu thích.

Hiện tại trong tiệm ít nhất cũng có bốn năm bàn là lái xe taxi.

Cách đó không xa, có một người lái xe đầu trọc đứng dậy, trên cánh tay ông ta không biêt là vẽ là mèo hay là vẽ hổ, dù sao nhìn dáng vẻ cũng rất hung hãn.

Ngay sau đó, ông ta cất bước đi về phía quầy hàng, nghe ông ta lẩm bẩm thật sự giống như là muốn đi tìm ông chủ lấy tỏi.

Chỉ có điều lúc đi ngang qua Cố Diệu Hà, đột nhiên ông ta nghiêng người, may mà Cố Diệu Hà tránh nhanh nên ông ta mới chống tay ngã nhào trên đất sát bên cạnh Cố Diệu Hà.

"Ôi ôi, uống nhiều uống nhiều quá, tôi xin lỗi."

Sắc mặt mê mẩn ánh mắt nhìn chăm chú lên Cố Diệu Hà kia, trong mắt tôi thật sự không có chút có lỗi vì uống nhiều nào.

Thế là tôi đứng dậy, trực tiếp đưa tay hướng về phía nồi cháo.

Lập tức có một bàn tay nhỏ trắng noãn cầm lấy tay của tôi.

"Được rồi, em ăn no rồi, chúng ta đi thôi!"

Tôi châm một điếu thuốc, mắt nhìn gã đầu trọc ngã trên mặt đất kia không nói gì thêm, trực tiếp nắm tay Cố Diệu Hà rời đi.



Chỉ có điều sau khi ra cửa mới phát hiện, có một chiếc taxi màu đỏ biển sổ 2276 đỗ sát sau đít xe của tôi, vô cùng sít sao, một khe hở cũng không có.

Thế là tôi quay vào trong tiệm: "2276 là xe của ai vậy, vui lòng lái xe ra một chút cho tôi lấy xe với."

Rất nhiều lái xe taxi quay lại nhìn tôi sau đó tiếp tục nên ăn cơm thì ăn cơm, nên hút thuốc thì hút thuốc.

Tôi lại hỏi thêm một lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.

Thế là tôi trực tiếp lên xe, tiến lên phía trước một chút sau đó gài số lùi rồi đạp ga, trực tiếp tông vào chiếc xe kia lao ra ngoài.

Ngay sau đó, tiếng va chạm của hai chiếc xe đã thu hút rất nhiều lái xe taxi, bọn họ nhao nhao từ trong tiệm ra nhưng không ai ngăn tôi, chỉ đứng đó với tâm lý xem náo nhiệt.

Tôi bảo Cố Diệu Hà lên xe, lúc đang định rời đi thì gã đầu trọc trong tiệm trước đó đi ra, trực tiếp chặn ở đầu xe của tôi.

"Cậu mù hay bị câm điếc vậy, không biết đằng sau có xe à, không biết gọi một tiếng à? !"

"Tôi đã gọi hai lần rồi nhưng có lẽ lái xe của chiếc xe đó bị điếc."

Tôi trực tiếp xuống xe, sau đó khóa Cố Diệu Hà lại trong xe.

"Ông đây chính là chủ của chiếc xe này, vừa rồi không nghe thấy, làm sao, cậu không gọi lại thêm được một lần nữa à? Được rồi, đừng nói nhiều nữa, đền tiền đi, phí sửa chữa là ba trăm triệu!"

Không thể nào không nghe thấy được, rõ ràng là ông ta đang muốn cố tình gây sự.

Tôi vẫy vẫy tay với ông ta, sau đó xoay người hơi cúi xuống: "Ông qua đây, tôi đến tiền cho ông."

Gã đầu trọc với dáng người to con đi tới chỗ tôi, sau đó đứng lại ở trước mặt của tôi: "Tôi đến rồi, cậu..."

Ngay lập tức, tôi với lấy cục gạch trên đất đập về phía khuôn mặt ông ta.

Sau một tiếng va chạm, gã đầu trọc bị cục gạch đập cho lảo đảo.

"Con mẹ mày..."

'Bịch' lại là một cục gạch nữa, trực tiếp vào mặt của ông ta.

Ông ta lập tức dùng hai tay bưng kín mặt, che kín cái mũi.

Lại thêm mấy cục gạch nữa, ông ta đã nằm ở trên mặt đất hô hoán lên.

Tôi lại đá ông ta một phát, sau đó nhìn đám lái xe taxi đứng xung quanh.

"Thích xem náo nhiệt đúng không, vừa rồi đều giả vờ câm còn bây giờ thì lại giả vờ không nhìn thấy à, cố ý không nhìn thấy tôi đánh ông ta đúng không?"

Mười lái xe taxi ca đêm, không một ai mở miệng, tất cả đều ngậm miệng không nói.

Sau đó có người quay đầu trở lại trong tiệm, thế là những người khác cũng đi về trong tiệm theo.

Rất nhanh, tất cả lái xe taxi đều đi vào trong tiệm cháo, bên ngoài chỉ còn lại tôi và gã đầu trọc đầu đầy máu tươi.



Tôi xách gã đầu trọc lên đi tới bên cạnh cửa sổ xe chỗ Cố Diệu Hà: "Quỳ xuống, nói xin lỗi."

"Con..."

Ông ta còn chưa nói dứt lời, tôi đã cho ông ta một cái tát.

"Tôi..."

'Bốp' một cái, lại thêm một cái tát vào trên má trái của gã đầu trọc.

Cố Diệu Hà bị đánh là bên trái cho nên tôi cũng chỉ tát vào má trái ông ta. Bàng Kiến Quân đụng đến người phụ nữ của tôi là không được, càng chưa nói đến ông ta là loại người gì trong xã hội, chỉ cần thấy con mèo vẽ ở trên tay ông ta như vậy là không tốt rồi

Sau mười mấy cái tát liên tục, tay của tôi cũng tê cả đi rồi, thế là tôi đổi lại thành cục gạch.

Chỉ có điều còn chưa kịp giơ cục gạch lên thì ông ta đã lập tức quỳ 'Bụp' một cái trên mặt đất: "Xin lỗi, tôi sai rồi, vừa rồi tôi không nên cố ý đụng chạm sàm sỡ cô, tôi không nên giả ngu giả điếc..."

"Nhìn xương cốt của ông như vậy không ngờ cũng khá rắn chắc đấy, lúc đầu tôi còn định thử dùng chiếc Hummer này nghiền nát xương của ông xem có được không, xem ra tôi thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi, khó trách người khác trên cánh tay đều là xăm lão hổ mà của ông lại chỉ lớn bằng con báo."

Cuối cùng, gã đầu trọc bị tôi đạp một cước ngã lăn ra mặt đất, sau đó tôi liền lên xe rời đi.

Cố Diệu Hà trên xe châm một điếu thuốc, tự mình mở cửa sổ ra mặc cho gió đêm thổi loạn mái tóc dài của cô ta.

"Anh cũng bá đạo giống như Bàng Kiến Quân vậy, cũng thích bắt nạt người khác như anh ta."

Tôi đưa tay giật lấy điếu thuốc của cô ta, sau đó đưa vào trong miệng mình.

"Không giống, trước giờ tôi sẽ không chủ động đi bắt nạt người vô tội nhưng tôi cũng không bao giờ để mặc cho người khác bắt nạt mình. Cho dù là em hay là Trương Ngọc Dung cũng thế, hai người đều là người phụ nữ của tôi. Trước kia Bàng Kiến Quân bắt nạt Trương Ngọc Dung, tôi đã dám cầm ngòi bút đâm anh ta, bây giờ người này bắt nạt tôi thì tôi cũng như thế, cũng sẽ không cho phép."

"Từ một mức độ nào đó mà nói thì đúng là tôi có chút bá đạo, bởi vì em là người phụ nữ của tôi cho nên tôi tuyệt đối không cho phép người đàn ông khác bắt nạt em khi chưa được em cho phép, ai cũng không được, kể cả ông trời cũng không được!"

Cố Diệu Hà quay đầu nhìn về phía tôi, một lúc lâu sau trên mặt cô ta nở nụ cười: "Em thích sự bá đạo không giống như Bàng Kiến Quân này của anh, có câu nói này của anh thì cho dù em có tự tay giết Bàng Kiến Quân vì anh cũng được, em không hối hận."

Tôi quay đầu nhìn về phía cô ta: "Đây coi như là lời tỏ tình từ đáy lòng của em sao?"

Cô ta hé miệng cười nói: "Sao vậy, không thích à?"

Thế là tôi liền để tay lên đôi chân thon dài đẹp đẽ kia của cô ta: "Nhìn em mới giống không thích đó."

Cố Diệu Hà cười khanh khách giống như chuông bạc, bộ ngực sung mãn cũng theo đó rung động chập chùng theo.

"Nói thật, đêm nay trong lòng em thật sự có chút áy náy, áy náy vì đã lợi dụng Trịnh Quốc Huân đi giết Bàng Kiến Quân, thậm chí em còn nghĩ là làm như vậy sẽ khiến lương tâm của em bất an cho nên em muốn đích thân tự đi giết Bàng Kiến Quân, cùng lắm thì đền mạng cho anh ta, như vậy anh cũng không gặp nguy hiểm mà lương tâm cũng không áy náy."

"Nhưng bây giờ em không hối tiếc nữa, mặc dù vẫn có chút áy náy như cũ nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy, bởi vì em thật sự rất muốn ở bên anh mãi mãi, loại cảm giác này rất kỳ diệu, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở Đế Vương em đã cảm thấy anh là một người đàn ông đáng tin, em cũng không biết vì sao nữa, có lẽ đây chính là duyên phận..."

Đêm nay Cố Diệu Hà nói rất nhiều, nói hết tất cả tâm sự trong lòng cô ta cho tôi biết.

Cũng chính vào đêm nay mới khiến cho cô ta hoàn toàn mở lòng với tôi, cũng nguyện ý thừa nhận trong lòng thích tôi, Cố Diệu Hà là người phụ nữ thuộc về Trần Cẩn Phong tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook