Chương 244: TÔI NGÔ DIỆC THÀNH THỀ
Nhất Sinh Lưu Lãng
27/01/2021
Sau khi tự bình luận tốt về thái độ phục vụ của mình rồi bấm vào quầy của Thiên Long.
Sau đó tôi chào tạm biệt chị nhà giàu, sau khi ra cửa thấy phòng bên cạnh không có ai, tôi vội vàng trốn vào trong.
Chẳng bao lâu sau Thiên Long đã đến.
Cụ thể nói những gì thì không nghe rõ, nhưng trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai của Thiên Long rất nhanh, giờ phút này chắn chắn anh ta khá kích động và khá thỏa nguyện, thoải mái không không thể chịu được.
Sau khi ra khỏi phòng, tôi đang trên đường đến phòng tiếp khách thì đụng phải Triệu Tĩnh từ trong phòng vệ sinh đi ra.
“Không phải anh đi lên đài à? Sao chưa đến nửa giờ đã xuống rồi?”
“Tôi bỏ, cái đài này tôi không thể lên được, điển hình 180, cực phẩm...”
Sau khi miêu tả hình dáng người phụ nữ kia, vẻ mặt Triệu Tĩnh phẳng lặng như nước: “Như vậy mà anh cũng ra tay?”
“Tôi có thể ra tay mới là lạ, tôi thà bỏ việc chứ không phục vụ! Chỉ có điều tôi không thể phá hỏng chuyện làm ăn của Giám đốc Trịnh được, tốt xấu gì vào cửa cũng đều là thượng đế, cho nên tôi giới thiệu Thiên Long cho cô ta.”
Thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tĩnh không có biểu hiện gì, thế là tôi trực tiếp kéo tay cô ta đi tới chỗ phòng kế người phụ nữ mập, sau khi cô ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thiên Long thì trên khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy ngạc nhiên và lúc cùng tôi rời khỏi đó đã hỏi tôi làm như thế nào.
Sau khi nói xong chuyện hắt xì, Triệu Tĩnh lắc đầu: “Anh thật xấu xa, lần này Thiên Long có thể sẽ khiến anh thê thảm.”
“Đừng, tôi giúp anh ta kiếm tiền chứ, anh ta phải cảm ơn tôi mới đúng.”
Triệu Tĩnh mỉm cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy trên khuôn mặt bình thản của cô ta có một loại biểu cảm khác. Cô ta cười rất đẹp, giống như một đóa hoa anh túc nở rộ, đẹp không sao tả xiết, lại còn có một loại chất độc làm cho người ta nghiện.
Thưởng thức nụ cười xinh đẹp đặc biệt của cô ta, sau đó tôi lại liếc về chỗ đầy đặn và vươn thẳng của cô ta.
“Không thả rông hả...”
Nụ cười của Triệu Tĩnh lập tức dừng lại, khôi phục sự bình thản như nước như trước kia.
“Hôm nay mới từ phòng tập yoga chạy đến, trong phòng thay quần áo có đồ lót.”
Thế mà cô ta lại giải thích với tôi, dựa theo tính cách của phụ nữ mà nói thì hiện tại hoặc là nên lườm tôi một cái, hoặc là nên phớt lờ tôi, nhưng lại giải thích với tôi, cô ta thật sự đúng là người đầu tiên, hoàn toàn ngoài vượt qua ngoài dự đoán của tôi.
“Sau khi tan việc mời cô ăn cơm, để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với sự hành hiệp trượng nghĩa bênh vực kẻ yếu của cô đối với tôi tối nay.”
Triệu Tĩnh đang im lặng đi bộ vài chục bước, sau đó nói: “Tôi mời anh là được rồi, cảm ơn anh tối hôm qua giúp tôi đổ xăng và giúp tôi thay lốp xe tối nay.”
“Cũng được.”
“Anh đúng là không khách sáo.”
Sau khi quay về phòng tiếp khách, tôi tiếp tục nghịch điện thoại di động của tôi, không có việc gì chơi game một chút, trêu chọc Trương Ngọc Dung, Cố Diệu Hà và Vũ Bích Phượng cũng vui vẻ thoải mái.
Ba giờ sau, cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra, sau đó Thiên Long được hai tên nhân viên phục vụ đỡ về.
Sau khi đặt vào chỗ ngồi, cả người anh ta mềm nhũn giống một đống bùn, mà nhìn kỹ thì sắc mặt xanh lét, thật sự là rất xanh, trên khóe môi còn có gì đó đen sì, cũng chẳng biết là cái gì.
Có người hỏi nhân viên phục vụ rằng nhất ca của họ bị sao.
Nhân viên phục vụ nói: “Ôi, khẩu vị của vị khách đó thực sự quá nặng, cô ta vậy mà lại ngồi luôn lên đầu anh Thiên Long...”
“Câm miệng!”
Thiên Long vốn dĩ đang mềm nhũn giờ phút này không biết lấy đâu ra sức lực, tiếng gầm rống như sấm.
Nhưng sau một cái chớp mắt, anh ta bịt miệng chạy ra ngoài cửa, còn chưa kịp ra đến cửa đã điên cuồng phun ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, người nhân viên phục vụ bị anh ta phun ra đầy người chết lặng ngay tại chỗ.
Những cái khác tôi không thấy rõ nhưng ngược lại tôi nhìn thấy ở giữa áo vest của nhân viên phục vụ dính một cục giống như thứ màu đen dính trên miệng Thiên Long, chỉ có điều cục này khá lớn, thoạt nhìn giống như phân của một người nào đó...
“Anh Thiên Long, đó là cái gì?”
Tôi tò mò hỏi Thiên Long, Thiên Long thẹn quá hoá giận, không nói hai lời cầm ghế lao về phía tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã “phốc” một cái ngã nhào trên đất.
“Tôi chỉ tò mò hỏi một chút, anh kích động cái gì chứ? Anh ăn cái gì vậy? Sao khẩu vị nặng như vậy?”
“Móa nó, cậu đừng cho là tôi không biết, cái đài kia vốn dĩ là cậu ngồi, cậu giở trò lừa bịp giả vờ bị cảm, giới thiệu tôi đi ngồi, hại tôi phải ăn phân...”
Thiên Long thoáng cái đã nói ra những lời thô lỗ, nhưng anh ta cũng không ngậm miệng lại, cuối cùng vẫn nói ra những lời ấy.
Sau một giây, toàn bộ đám người trong phòng tiếp khách chen chúc ra, bất luận nam hay nữ, từng người đều che miệng: “Cô ta bảo anh ăn anh liền ăn, anh chỉ nhận tiền à?”
“Cô ta đặt mông ngồi trên mặt tôi, nặng hơn một trăm năm mươi kilogam, cậu thử ngăn cản xem!”
Thiên Long rống lên một cách cuồng loạn, giống như điên dại.
Chẳng bao lâu sau đã kinh động đến Trịnh Càn Nam, ông ta chạy thẳng vào: “Đây là sao?”
“Việc này là con chó Ngô Diệc Thành hại tôi!”
Ngay sau đó Thiên Long kể chuyện đã xảy ra cho Trịnh Càn Nam.
Anh ta vừa bước vào cửa đã bị chị nhà giàu kia đè ở dưới thân, cưỡng ép cho lên, sau đó cho vào miệng anh ta, tiếp theo lại mở miệng ra đẩy vào hai viên thuốc cưỡng ép lên hai lần, nhưng anh ta vẫn không bỏ chạy, cuối cùng lại bị đặt mông ngồi dập đầu trên mặt đất.
Mũi bị đè ép, vì thở gấp nên anh ta không thể không mở to miệng, sau đó chị nhà giàu “phụt” một tiếng...
Có thể thấy được Trịnh Càn Nam rất tức giận, anh ta thở phì phò đi đến phía tôi.
“Giám đốc Trịnh, việc này anh không thể trách tôi được, chị nhà giàu là khách hàng lớn của chúng ta và có tiền. Tôi bị cảm không thể phục vụ chị ta tốt được nên cảm thấy rất có lỗi, chị ta lại bảo tôi giới thiệu giúp chị ta, thế là tôi nghĩ Đỉnh Phường của chúng ta phải kiếm tiền, mà anh Thiên Long lại là bậc tiền bối trong nghề này, nhiều kinh nghiệm, hoàn toàn có năng lực không cần động thân thể cũng có thể hạ gục chị ta.”
“Nhưng mà ai biết được mọi chuyện lại phát triển đến mức này? Giám đốc Trịnh, tôi thật sự bị cảm, chuyện giúp Triệu Tĩnh thay lốp xe trong mưa cô ấy có thể làm chứng, tôi cũng là thật lòng suy nghĩ cho công ty, nếu như đêm nay những lời tôi nói có nửa lời nói dối thì Ngô Diệc Thành tôi thề, đêm nay đi ra ngoài sẽ để xe đâm chết, đâm không chết cũng sẽ đâm cái ấy hỏng hoàn toàn, kiếp sau chỉ có thể nhìn người đẹp như Triệu Tĩnh mà lại không thể làm được!”
Trịnh Càn Nam đi đến trước mặt tôi nhưng không nói gì thêm.
Ông ta không thể nào nói được, tôi suy nghĩ vì Đỉnh Phường, câu nào cũng có lý, Thiên Long là nhất ca, ngay cả loại chuyện này cũng không xử lý được thì ai tin anh ta? Tôi cảm thấy anh ta vẫn thích mùi của phân. Đương nhiên chắc là Trịnh Càn Nam cho rằng anh ta thích mùi tiền, cho nên mới lợi dụng tôi để tìm lý do xuống ngựa mà thôi.
Sau một giây, Triệu Tĩnh vẫn luôn bình tĩnh an nhàn ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản như nước mở miệng: “Cái khác tôi không biết, nhưng chuyện Ngô Diệc Thành ở trong mưa giúp tôi thay lốp xe là sự thật.”
Sau đó đúng lúc tôi hắt hơi một cái, chứng minh rằng ông đây quả thật là bị cảm.
Trịnh Càn Nam móc thuốc lá ra, châm một điếu, sau đó đưa cho tôi một điếu, tôi tự châm lửa.
Đỉnh Phường là của ông ta, quy tắc không hút thuốc trong phòng tiếp khách, quản ai chứ không thể quản ông chủ Trịnh được.
Ông ta vỗ vỗ vào bả vai tôi: “Tiểu Ngô, cậu làm rất đúng, làm giám đốc tôi không có lý do gì để trách móc một nhân viên tốt suy nghĩ vì Đỉnh Phường của chúng ta cả.”
Ông ta vỗ rất mạnh, chứng minh ông ta không phải kẻ ngu, ông ta biết tối nay tôi chính là cố ý trả thù Thiên Long.
Nhưng có một số lời ông ta lại không thể nói ra, trừ khi ông ta phản bác nói tôi suy nghĩ vì Đỉnh Phường là sai.
Cho nên cái nồi này chỉ có thể để Thiên Long kẻ xử lí không khéo tự cõng trên lưng.
Sau một giây Trịnh Càn Nam đi tới gần Thiên Long: “Thiên Long, tôi biết cậu không phải xử lý không khéo léo, chỉ là vị khách hàng đó thật sự là quá cường tráng, uất ức cho cậu, uất ức cho cậu rồi. Thế này, tối nay tiền đều thuộc về cậu, tôi sẽ không chia của cậu.”
Sau khi bày tỏ sự an ủi với Thiên Long một hồi, Trịnh Càn Nam rời đi.
Khi đi qua trước mặt người nhân viên phục vụ bị Thiên Long phun đầy nước vào người, anh ta “bốp” một phát chính là một cái tát mạnh.
“Cậu đang ở đây khoe khoang huy chương chiến công à? Nhanh đi tắm rửa đi!”
Liên tục đánh và đập, tất cả sự tức giận của Trịnh Càn Nam đều rơi vào đầu người nhân viên phục vụ đáng thương.
Trên mặt đất, Thiên Long được người ta đỡ dậy đi ra ngoài, trước khi đi anh ta hung ác trừng tôi một cái.
Ánh mắt uất ức của tôi nhìn về phía Triệu Tĩnh: “Tôi bị dọa sợ, xin một cái ôm.”
Triệu Tĩnh không để ý đến tôi, trực tiếp cúi đầu nghịch ipad của bộ phận công chúa, chỉ có điều khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.
Sau đó tôi chào tạm biệt chị nhà giàu, sau khi ra cửa thấy phòng bên cạnh không có ai, tôi vội vàng trốn vào trong.
Chẳng bao lâu sau Thiên Long đã đến.
Cụ thể nói những gì thì không nghe rõ, nhưng trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai của Thiên Long rất nhanh, giờ phút này chắn chắn anh ta khá kích động và khá thỏa nguyện, thoải mái không không thể chịu được.
Sau khi ra khỏi phòng, tôi đang trên đường đến phòng tiếp khách thì đụng phải Triệu Tĩnh từ trong phòng vệ sinh đi ra.
“Không phải anh đi lên đài à? Sao chưa đến nửa giờ đã xuống rồi?”
“Tôi bỏ, cái đài này tôi không thể lên được, điển hình 180, cực phẩm...”
Sau khi miêu tả hình dáng người phụ nữ kia, vẻ mặt Triệu Tĩnh phẳng lặng như nước: “Như vậy mà anh cũng ra tay?”
“Tôi có thể ra tay mới là lạ, tôi thà bỏ việc chứ không phục vụ! Chỉ có điều tôi không thể phá hỏng chuyện làm ăn của Giám đốc Trịnh được, tốt xấu gì vào cửa cũng đều là thượng đế, cho nên tôi giới thiệu Thiên Long cho cô ta.”
Thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tĩnh không có biểu hiện gì, thế là tôi trực tiếp kéo tay cô ta đi tới chỗ phòng kế người phụ nữ mập, sau khi cô ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thiên Long thì trên khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy ngạc nhiên và lúc cùng tôi rời khỏi đó đã hỏi tôi làm như thế nào.
Sau khi nói xong chuyện hắt xì, Triệu Tĩnh lắc đầu: “Anh thật xấu xa, lần này Thiên Long có thể sẽ khiến anh thê thảm.”
“Đừng, tôi giúp anh ta kiếm tiền chứ, anh ta phải cảm ơn tôi mới đúng.”
Triệu Tĩnh mỉm cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy trên khuôn mặt bình thản của cô ta có một loại biểu cảm khác. Cô ta cười rất đẹp, giống như một đóa hoa anh túc nở rộ, đẹp không sao tả xiết, lại còn có một loại chất độc làm cho người ta nghiện.
Thưởng thức nụ cười xinh đẹp đặc biệt của cô ta, sau đó tôi lại liếc về chỗ đầy đặn và vươn thẳng của cô ta.
“Không thả rông hả...”
Nụ cười của Triệu Tĩnh lập tức dừng lại, khôi phục sự bình thản như nước như trước kia.
“Hôm nay mới từ phòng tập yoga chạy đến, trong phòng thay quần áo có đồ lót.”
Thế mà cô ta lại giải thích với tôi, dựa theo tính cách của phụ nữ mà nói thì hiện tại hoặc là nên lườm tôi một cái, hoặc là nên phớt lờ tôi, nhưng lại giải thích với tôi, cô ta thật sự đúng là người đầu tiên, hoàn toàn ngoài vượt qua ngoài dự đoán của tôi.
“Sau khi tan việc mời cô ăn cơm, để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với sự hành hiệp trượng nghĩa bênh vực kẻ yếu của cô đối với tôi tối nay.”
Triệu Tĩnh đang im lặng đi bộ vài chục bước, sau đó nói: “Tôi mời anh là được rồi, cảm ơn anh tối hôm qua giúp tôi đổ xăng và giúp tôi thay lốp xe tối nay.”
“Cũng được.”
“Anh đúng là không khách sáo.”
Sau khi quay về phòng tiếp khách, tôi tiếp tục nghịch điện thoại di động của tôi, không có việc gì chơi game một chút, trêu chọc Trương Ngọc Dung, Cố Diệu Hà và Vũ Bích Phượng cũng vui vẻ thoải mái.
Ba giờ sau, cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra, sau đó Thiên Long được hai tên nhân viên phục vụ đỡ về.
Sau khi đặt vào chỗ ngồi, cả người anh ta mềm nhũn giống một đống bùn, mà nhìn kỹ thì sắc mặt xanh lét, thật sự là rất xanh, trên khóe môi còn có gì đó đen sì, cũng chẳng biết là cái gì.
Có người hỏi nhân viên phục vụ rằng nhất ca của họ bị sao.
Nhân viên phục vụ nói: “Ôi, khẩu vị của vị khách đó thực sự quá nặng, cô ta vậy mà lại ngồi luôn lên đầu anh Thiên Long...”
“Câm miệng!”
Thiên Long vốn dĩ đang mềm nhũn giờ phút này không biết lấy đâu ra sức lực, tiếng gầm rống như sấm.
Nhưng sau một cái chớp mắt, anh ta bịt miệng chạy ra ngoài cửa, còn chưa kịp ra đến cửa đã điên cuồng phun ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, người nhân viên phục vụ bị anh ta phun ra đầy người chết lặng ngay tại chỗ.
Những cái khác tôi không thấy rõ nhưng ngược lại tôi nhìn thấy ở giữa áo vest của nhân viên phục vụ dính một cục giống như thứ màu đen dính trên miệng Thiên Long, chỉ có điều cục này khá lớn, thoạt nhìn giống như phân của một người nào đó...
“Anh Thiên Long, đó là cái gì?”
Tôi tò mò hỏi Thiên Long, Thiên Long thẹn quá hoá giận, không nói hai lời cầm ghế lao về phía tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã “phốc” một cái ngã nhào trên đất.
“Tôi chỉ tò mò hỏi một chút, anh kích động cái gì chứ? Anh ăn cái gì vậy? Sao khẩu vị nặng như vậy?”
“Móa nó, cậu đừng cho là tôi không biết, cái đài kia vốn dĩ là cậu ngồi, cậu giở trò lừa bịp giả vờ bị cảm, giới thiệu tôi đi ngồi, hại tôi phải ăn phân...”
Thiên Long thoáng cái đã nói ra những lời thô lỗ, nhưng anh ta cũng không ngậm miệng lại, cuối cùng vẫn nói ra những lời ấy.
Sau một giây, toàn bộ đám người trong phòng tiếp khách chen chúc ra, bất luận nam hay nữ, từng người đều che miệng: “Cô ta bảo anh ăn anh liền ăn, anh chỉ nhận tiền à?”
“Cô ta đặt mông ngồi trên mặt tôi, nặng hơn một trăm năm mươi kilogam, cậu thử ngăn cản xem!”
Thiên Long rống lên một cách cuồng loạn, giống như điên dại.
Chẳng bao lâu sau đã kinh động đến Trịnh Càn Nam, ông ta chạy thẳng vào: “Đây là sao?”
“Việc này là con chó Ngô Diệc Thành hại tôi!”
Ngay sau đó Thiên Long kể chuyện đã xảy ra cho Trịnh Càn Nam.
Anh ta vừa bước vào cửa đã bị chị nhà giàu kia đè ở dưới thân, cưỡng ép cho lên, sau đó cho vào miệng anh ta, tiếp theo lại mở miệng ra đẩy vào hai viên thuốc cưỡng ép lên hai lần, nhưng anh ta vẫn không bỏ chạy, cuối cùng lại bị đặt mông ngồi dập đầu trên mặt đất.
Mũi bị đè ép, vì thở gấp nên anh ta không thể không mở to miệng, sau đó chị nhà giàu “phụt” một tiếng...
Có thể thấy được Trịnh Càn Nam rất tức giận, anh ta thở phì phò đi đến phía tôi.
“Giám đốc Trịnh, việc này anh không thể trách tôi được, chị nhà giàu là khách hàng lớn của chúng ta và có tiền. Tôi bị cảm không thể phục vụ chị ta tốt được nên cảm thấy rất có lỗi, chị ta lại bảo tôi giới thiệu giúp chị ta, thế là tôi nghĩ Đỉnh Phường của chúng ta phải kiếm tiền, mà anh Thiên Long lại là bậc tiền bối trong nghề này, nhiều kinh nghiệm, hoàn toàn có năng lực không cần động thân thể cũng có thể hạ gục chị ta.”
“Nhưng mà ai biết được mọi chuyện lại phát triển đến mức này? Giám đốc Trịnh, tôi thật sự bị cảm, chuyện giúp Triệu Tĩnh thay lốp xe trong mưa cô ấy có thể làm chứng, tôi cũng là thật lòng suy nghĩ cho công ty, nếu như đêm nay những lời tôi nói có nửa lời nói dối thì Ngô Diệc Thành tôi thề, đêm nay đi ra ngoài sẽ để xe đâm chết, đâm không chết cũng sẽ đâm cái ấy hỏng hoàn toàn, kiếp sau chỉ có thể nhìn người đẹp như Triệu Tĩnh mà lại không thể làm được!”
Trịnh Càn Nam đi đến trước mặt tôi nhưng không nói gì thêm.
Ông ta không thể nào nói được, tôi suy nghĩ vì Đỉnh Phường, câu nào cũng có lý, Thiên Long là nhất ca, ngay cả loại chuyện này cũng không xử lý được thì ai tin anh ta? Tôi cảm thấy anh ta vẫn thích mùi của phân. Đương nhiên chắc là Trịnh Càn Nam cho rằng anh ta thích mùi tiền, cho nên mới lợi dụng tôi để tìm lý do xuống ngựa mà thôi.
Sau một giây, Triệu Tĩnh vẫn luôn bình tĩnh an nhàn ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản như nước mở miệng: “Cái khác tôi không biết, nhưng chuyện Ngô Diệc Thành ở trong mưa giúp tôi thay lốp xe là sự thật.”
Sau đó đúng lúc tôi hắt hơi một cái, chứng minh rằng ông đây quả thật là bị cảm.
Trịnh Càn Nam móc thuốc lá ra, châm một điếu, sau đó đưa cho tôi một điếu, tôi tự châm lửa.
Đỉnh Phường là của ông ta, quy tắc không hút thuốc trong phòng tiếp khách, quản ai chứ không thể quản ông chủ Trịnh được.
Ông ta vỗ vỗ vào bả vai tôi: “Tiểu Ngô, cậu làm rất đúng, làm giám đốc tôi không có lý do gì để trách móc một nhân viên tốt suy nghĩ vì Đỉnh Phường của chúng ta cả.”
Ông ta vỗ rất mạnh, chứng minh ông ta không phải kẻ ngu, ông ta biết tối nay tôi chính là cố ý trả thù Thiên Long.
Nhưng có một số lời ông ta lại không thể nói ra, trừ khi ông ta phản bác nói tôi suy nghĩ vì Đỉnh Phường là sai.
Cho nên cái nồi này chỉ có thể để Thiên Long kẻ xử lí không khéo tự cõng trên lưng.
Sau một giây Trịnh Càn Nam đi tới gần Thiên Long: “Thiên Long, tôi biết cậu không phải xử lý không khéo léo, chỉ là vị khách hàng đó thật sự là quá cường tráng, uất ức cho cậu, uất ức cho cậu rồi. Thế này, tối nay tiền đều thuộc về cậu, tôi sẽ không chia của cậu.”
Sau khi bày tỏ sự an ủi với Thiên Long một hồi, Trịnh Càn Nam rời đi.
Khi đi qua trước mặt người nhân viên phục vụ bị Thiên Long phun đầy nước vào người, anh ta “bốp” một phát chính là một cái tát mạnh.
“Cậu đang ở đây khoe khoang huy chương chiến công à? Nhanh đi tắm rửa đi!”
Liên tục đánh và đập, tất cả sự tức giận của Trịnh Càn Nam đều rơi vào đầu người nhân viên phục vụ đáng thương.
Trên mặt đất, Thiên Long được người ta đỡ dậy đi ra ngoài, trước khi đi anh ta hung ác trừng tôi một cái.
Ánh mắt uất ức của tôi nhìn về phía Triệu Tĩnh: “Tôi bị dọa sợ, xin một cái ôm.”
Triệu Tĩnh không để ý đến tôi, trực tiếp cúi đầu nghịch ipad của bộ phận công chúa, chỉ có điều khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.