Chương 210: XIN HÃY LỪA EM CẢ MỘT ĐỜI
Nhất Sinh Lưu Lãng
27/01/2021
Bác gái đang sốt ruột bị bảo vệ giữ chặt lại, gấp gáp đến nổi ngay cả lời nói cũng không nói thành lời.
Tôi giúp bà ta chứng minh: “Tôi đã nhìn thấy trước đó có một cậu trai vạm vỡ đưa cái này cho bác gái, anh ta chạy phía kia kìa...”
Tôi mới vừa dứt lời, người phụ nữ bị mất túi xách trừng mắt nhìn tôi: “Các người cùng một phe chứ gì, đừng có đứng đây mà giả bộ làm người tốt.”
“Cùng một phe? Mẹ nó chứ, ở đây có camera giám sát kìa, nếu không thì tự mình xem đi, ở trên đầu có hai cái lỗ kìa?”
Trừng mắt nhìn người phụ nữ kia một chút, sau đó tôi liền an ủi bác gái: “Không có việc gì đâu, không cần phải sợ hãi, có camera giám sát, có thể chứng minh sự trong sạch của bà, không cần phải lo lắng người khác hãm hại bà, cũng chỉ có mấy con lợn có thể tin tưởng được loại hãm hại vụng về này.”
Bác gái rất cảm kích, liền vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, có giám sát có giám sát. Chàng trai à cậu là người tốt, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”
Người phụ nữ mất cái túi vẫn còn đang mắng chửi cái gì đó, giống y như là một người đàn bà chanh chua, Cố Diệu Hà bước lên phía trước vung tay tát bà ta một bàn tay.
“Người đàn ông của tôi thấy cô là phụ nữ cho nên không đánh cô, cô đừng có như đứa nhỏ ba tuổi không biết suy nghĩ, còn dám la hét nữa tôi sẽ đánh chết cô!”
Một cái tát vang dội này không chỉ có người phụ nữ bị đánh phải im miệng lại, còn làm cho tất cả mọi người phải giật mình, ngay cả tôi cũng ngơ ngẩn. Sau đó nhớ đến người phụ nữ này đã từng làm lão đại của xã hội đen, suy nghĩ lại chút chuyện vừa mới xảy ra, cũng không tính là cái gì cả.
Rất nhanh, dưới sự liên lạc của bảo vệ, bên trong thiết bị giám sát truyền đến âm thanh giám sát đã chứng minh bác gái đó quả thật không phải là đồng bọn cùng với bọn người kia, bà ta cũng chỉ bị cưỡng ép nhét vào trong ngực một cái túi.
Đến lúc này người phụ nữ mất túi xách mới nhớ tới mà mở cái túi của mình ra nhìn, bên trong rỗng tuếch, ngoại trừ đổ ra được một vài cái băng vệ sinh thì không còn những vật dụng khác.
“Tiền của tôi, tiền của tôi, điện thoại di động của tôi, thẻ ngân hàng của tôi...”
“Đáng đời! Cướp giật thật thì bắt không được mà còn bắt phải bác gái này làm lãng phí thời gian, còn vu oan bác gái này là đồng bọn, tự mình gây nghiệt.”
Trách cứ xong, Cố Diệu Hà liền đi đến trước mặt của bác gái an ủi bà ta, kêu bà ta không nên tức giận, cũng không cần phải lo lắng.
“Một cô gái tốt, dáng dấp lại xinh đẹp, mắt nhìn cũng tốt nữa, bác gái cảm ơn con nha, cảm ơn con...”
“Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ?”
Lúc bác gái đang cảm ơn Cố Diệu Hà, sau đó ở nơi xa liền có âm thanh vang lên.
Quay lại nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó bọn tôi nhìn thấy người quen, là đội trưởng Lưu đã đưa chúng tôi đến Đại lý.
“Con trai.”
“Mẹ.”
Tôi và Cố Diệu Hà sửng sờ nhìn nhau, đều không nghĩ đến vậy mà lại gặp gỡ anh ta một lần nữa.
Cũng không biết là bác gái gọi điện thoại cho đội trưởng Lưu từ lúc nào, dù sao bây giờ hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau rôm rả.
Rất nhanh, sau khi đội trưởng Lưu biết được đầu đuôi mọi chuyện thì lại nói cảm ơn với chúng tôi một lần nữa.
“Quả thật là duyên phận mà, duyên phận mà. Nửa tháng trước lúc mà hai người muốn đi thì lại cứu tôi, bây giờ lại cứu mẹ tôi, bữa cơm trưa nay để tôi làm chủ, mọi người ăn cơm cùng với nhau đi, nhất định phải dùng cơm đó.”
Đội trưởng Lưu nhiệt tình hiếu khách, nhưng mà chúng tôi vẫn xin từ chối như cũ, sau khi từ chối khéo đủ kiểu rồi thì đội trưởng Lưu vẫn lưu số điện thoại của chúng tôi lại, để sau này bổ sung bữa cơm này.
Sau khi nói chuyện xong, hai mẹ con của đội trưởng Lưu đi rồi, Cố Diệu Hà tiếp tục chọn hoa, mà tôi tự đi ra phòng khách ngồi đối diện với cửa châm điếu thuốc lên hút.
Rất nhanh, Cố Diệu Hà liền bước theo ra ngoài: “Sao vậy?”
“Tôi mắc bẫy của Vũ Cát Minh rồi.”
Cô ta không hiểu rõ cho lắm, tiếp tục hỏi tôi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, anh nói rõ ràng ra coi?”
“Lúc nãy nhìn thấy bác gái bị hãm hại nên bỗng nhiên rõ ràng hiểu ra chuyện này, Vũ Cát Minh nhất định sẽ giết Bàng Bát Nhất, bởi vì ông ta đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không để lại tai họa cho mình, nhưng nếu như ông ta giết Bàng Bát Nhất rồi thì sẽ giá họa lên người của tôi.”
“Nguyên nhân rất đơn giản, tai nạn giao thông trước đó của Bàng Bát Nhất đúng là do tôi đã tìm người làm, mà Trần Linh thì lại ở trong tay của Vũ Cát Minh, ông ta sẽ đẩy Trần Linh ra làm nhân chứng để làm chứng chống lại tôi, còn có chiếc xe đã đụng người và những chứng cứ khác vào tối đêm hôm đó, bao gồm cả một tỷ rưỡi.”
“Tôi không thể chạy thoát chuyện này được, sau đó Vũ Cát Minh có thể để tôi làm người gánh tội, sau đó ông ta sẽ lấy danh nghĩa báo thù cho Bàng Bát Nhất để thu hồi thực lực vốn dĩ thuộc về ông ta, tiện thể còn tẩy rửa hiềm nghi giết hại anh em mình của ông ta. Cứ như vậy thì tôi sẽ trở thành bác gái lúc nãy, nhưng vấn đề là bác gái có camera giám sát và chúng ta chứng minh cho, nhưng mà tôi thì lại không có.”
Cố Diệu Hà trừng mắt, sau khi suy nghĩ kỹ, biểu cảm lo lắng ở trên mặt càng ngày càng nặng nề, hiển nhiên là cô ta cũng cảm nhận được tính quan trọng của vấn đề này.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Tôi hút xong một điếu thuốc rồi sau đó lại đốt thêm một điếu nữa, hít sâu một hơi rồi chậm rãi lắc đầu.
“Không có cách nào khác, biện pháp duy nhất trong lúc tuyệt vọng đó chính là phải tìm được Thư Hiểu Cầm. Cô ta là vợ của Trịnh Quốc Huân, mặc dù bây giờ tình cảm của hai người bọn họ cũng không bao nhiêu, nhưng dẫu gì cũng có giao tình với nhau, sẽ để Trịnh Quốc Huân ra tay giết Bàng Bát Nhất.”
Nói xong, tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Cố Diệu Hà: “Để anh ta chịu cơn thịnh nộ của Vũ Cát Minh.”
Chịu cơn thịnh nộ là cái gì, Cố Diệu Hà hiểu rất rõ ràng, Vũ Cát Minh muốn ra tay cũng không phải là đơn giản chửi hai ba câu đá hai ba cái là được, ai chịu phải cái này thì ngay cả mạng sống cũng sẽ không còn.
Cô ta hơi suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu nói: “Không có khả năng đâu, Thư Hiểu Cầm ở chỗ của ngươi đó không có năng lượng lớn như vậy, hơn nữa cô ta cũng không có đủ lý do gì để đi giết cái tên khốn nạn Bàng Bát Nhất đó, quan trọng hơn nữa là... Thư Hiểu Cầm dựa vào cái gì để đi khuyên Trịnh Quốc Huân giết cái tên khốn nạn đó?”
Tôi không phản bác được, lại trầm mặc một lần nữa.
Một lát sau, Cố Diệu Hà mới mở miệng nói: “Nếu như phải làm chuyện này thì chỉ có thể là em làm thôi, em sẽ dùng chính kinh nghiệm của bản thân để dụ dỗ Trịnh Quốc Huân giết Bàng Bát Nhất, sau đó dùng mâu thuẫn giữa Vũ Cát Minh và Bàng Bát Nhất để thuyết phục anh ta đừng lo lắng về chuyện sau này. Anh ta vẫn luôn thầm thích em, anh biết rồi đó, em đã nói chuyện này với anh rồi.” .
Tôi đứng phắt dậy: “Đương nhiên là tôi biết rồi, cho nên chính vì nguyên nhân này tôi mới không đồng ý, kiên quyết không đồng ý! Cho dù bây giờ tôi có đập đầu vào tường đi nữa thì tôi cũng sẽ không đồng ý với em, em là người phụ nữ của tôi, tôi không muốn cho người đàn ông khác chà đạp, ai cũng không được.”
Bàn tay nhỏ trắng nhỏ cầm thật chặt lấy tay của tôi, lại đang nhẹ nhàng lắc lắc.
“Sẽ không đâu. Chồng à, anh yên tâm đi, em chỉ là ngọn cỏ phía trước con lừa mà thôi, thấy được nhưng mà không thể ăn được. Chỉ cần Bàng Bát Nhất chết rồi, Trịnh Quốc Huân chắc chắn sẽ bị Vũ Cát Minh giết chết, em hiểu cái tên Vũ Cát Minh ăn người không nhả xương hơn là Trịnh Quốc Huân, mặc dù nhìn thế này cũng hơi có lỗi với Trịnh Quốc Huân, nhưng mà... so sánh giữa anh và anh ta, em cũng chỉ có thể có lỗi với anh ta thôi...”
Tôi khuyên ngăn đủ kiểu nhưng quả thật từ đầu đến cuối đều vô hiệu, từ đầu đến cuối cũng không thể lay chuyển được sự kiên trì của Cố Diệu Hà.
“Diệu Hà, cảm ơn em.”
“Không có gì đâu, chỉ cần anh có thể bình an là tốt rồi, em cũng chỉ cần anh bình an ở bên cạnh của em.”
Tấm lòng của Cố Diệu Hà làm cho tôi rất cảm động, tôi ôm chặt lấy gương mặt của cô ta hôn cô ta, không nhìn đám người đang đi đường...
Hơn ba giờ chiều, chúng tôi đến sân bay quốc tế Côn Minh.
Trên đường đi, hai người chúng tôi không nói cái gì, chỉ là hai bàn tay nắm lại thật chặt, mười ngón tay đang xen nhau.
Buổi tối trở về căn phòng mà Cố Diệu Hà đã thuê, bây giờ đã hơn bảy giờ.
Chúng tôi nằm ở trên giường đối mặt với nhau, ai cũng không mở miệng, mà chỉ nhìn nhau.
Một hồi lâu sau, Cố Diệu Hà đột nhiên mỉm cười xinh đẹp và quyến rũ như một đóa hoa đang nở rộ.
“Chồng à, anh có cố ý nói yêu em, cố ý đi ra ngoài du lịch với em, cố ý dỗ dành em vui vẻ, sau đó đã nghĩ kỹ sẽ đào cái hố này, sau đó trong lúc vô tình để cho em nhảy vào giúp anh thoát thân, có hay không?”
Tôi rất muốn nói cho cô ta biết cái hố này quả thật là tôi đã đào xong từ trước đó, sự nghi ngờ của tôi đối với Vũ Cát Minh cũng không phải bởi vì sau khi gặp được bác gái thì mới đột nhiên bừng tĩnh, nhưng mà tình cảm của tôi đối với cô ta lại là thật.
Chỉ là lúc tôi đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, ngón tay trắng nõn tinh tế chặn miệng của tôi lại.
“Mặc kệ là anh xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu như đã gạt em thì xin anh gạt em cả một đời, đừng để em phải hối hận khi đã yêu anh.”
Tôi không tiếp tục trả lời nữa, nhẹ nhàng lấy ngón tay trắng như ngọc của cô ta ra, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt to sáng ngời của cô ta, hôn lên đôi môi đỏ mê người của cô ta.
Tôi giúp bà ta chứng minh: “Tôi đã nhìn thấy trước đó có một cậu trai vạm vỡ đưa cái này cho bác gái, anh ta chạy phía kia kìa...”
Tôi mới vừa dứt lời, người phụ nữ bị mất túi xách trừng mắt nhìn tôi: “Các người cùng một phe chứ gì, đừng có đứng đây mà giả bộ làm người tốt.”
“Cùng một phe? Mẹ nó chứ, ở đây có camera giám sát kìa, nếu không thì tự mình xem đi, ở trên đầu có hai cái lỗ kìa?”
Trừng mắt nhìn người phụ nữ kia một chút, sau đó tôi liền an ủi bác gái: “Không có việc gì đâu, không cần phải sợ hãi, có camera giám sát, có thể chứng minh sự trong sạch của bà, không cần phải lo lắng người khác hãm hại bà, cũng chỉ có mấy con lợn có thể tin tưởng được loại hãm hại vụng về này.”
Bác gái rất cảm kích, liền vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, có giám sát có giám sát. Chàng trai à cậu là người tốt, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”
Người phụ nữ mất cái túi vẫn còn đang mắng chửi cái gì đó, giống y như là một người đàn bà chanh chua, Cố Diệu Hà bước lên phía trước vung tay tát bà ta một bàn tay.
“Người đàn ông của tôi thấy cô là phụ nữ cho nên không đánh cô, cô đừng có như đứa nhỏ ba tuổi không biết suy nghĩ, còn dám la hét nữa tôi sẽ đánh chết cô!”
Một cái tát vang dội này không chỉ có người phụ nữ bị đánh phải im miệng lại, còn làm cho tất cả mọi người phải giật mình, ngay cả tôi cũng ngơ ngẩn. Sau đó nhớ đến người phụ nữ này đã từng làm lão đại của xã hội đen, suy nghĩ lại chút chuyện vừa mới xảy ra, cũng không tính là cái gì cả.
Rất nhanh, dưới sự liên lạc của bảo vệ, bên trong thiết bị giám sát truyền đến âm thanh giám sát đã chứng minh bác gái đó quả thật không phải là đồng bọn cùng với bọn người kia, bà ta cũng chỉ bị cưỡng ép nhét vào trong ngực một cái túi.
Đến lúc này người phụ nữ mất túi xách mới nhớ tới mà mở cái túi của mình ra nhìn, bên trong rỗng tuếch, ngoại trừ đổ ra được một vài cái băng vệ sinh thì không còn những vật dụng khác.
“Tiền của tôi, tiền của tôi, điện thoại di động của tôi, thẻ ngân hàng của tôi...”
“Đáng đời! Cướp giật thật thì bắt không được mà còn bắt phải bác gái này làm lãng phí thời gian, còn vu oan bác gái này là đồng bọn, tự mình gây nghiệt.”
Trách cứ xong, Cố Diệu Hà liền đi đến trước mặt của bác gái an ủi bà ta, kêu bà ta không nên tức giận, cũng không cần phải lo lắng.
“Một cô gái tốt, dáng dấp lại xinh đẹp, mắt nhìn cũng tốt nữa, bác gái cảm ơn con nha, cảm ơn con...”
“Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ?”
Lúc bác gái đang cảm ơn Cố Diệu Hà, sau đó ở nơi xa liền có âm thanh vang lên.
Quay lại nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó bọn tôi nhìn thấy người quen, là đội trưởng Lưu đã đưa chúng tôi đến Đại lý.
“Con trai.”
“Mẹ.”
Tôi và Cố Diệu Hà sửng sờ nhìn nhau, đều không nghĩ đến vậy mà lại gặp gỡ anh ta một lần nữa.
Cũng không biết là bác gái gọi điện thoại cho đội trưởng Lưu từ lúc nào, dù sao bây giờ hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau rôm rả.
Rất nhanh, sau khi đội trưởng Lưu biết được đầu đuôi mọi chuyện thì lại nói cảm ơn với chúng tôi một lần nữa.
“Quả thật là duyên phận mà, duyên phận mà. Nửa tháng trước lúc mà hai người muốn đi thì lại cứu tôi, bây giờ lại cứu mẹ tôi, bữa cơm trưa nay để tôi làm chủ, mọi người ăn cơm cùng với nhau đi, nhất định phải dùng cơm đó.”
Đội trưởng Lưu nhiệt tình hiếu khách, nhưng mà chúng tôi vẫn xin từ chối như cũ, sau khi từ chối khéo đủ kiểu rồi thì đội trưởng Lưu vẫn lưu số điện thoại của chúng tôi lại, để sau này bổ sung bữa cơm này.
Sau khi nói chuyện xong, hai mẹ con của đội trưởng Lưu đi rồi, Cố Diệu Hà tiếp tục chọn hoa, mà tôi tự đi ra phòng khách ngồi đối diện với cửa châm điếu thuốc lên hút.
Rất nhanh, Cố Diệu Hà liền bước theo ra ngoài: “Sao vậy?”
“Tôi mắc bẫy của Vũ Cát Minh rồi.”
Cô ta không hiểu rõ cho lắm, tiếp tục hỏi tôi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, anh nói rõ ràng ra coi?”
“Lúc nãy nhìn thấy bác gái bị hãm hại nên bỗng nhiên rõ ràng hiểu ra chuyện này, Vũ Cát Minh nhất định sẽ giết Bàng Bát Nhất, bởi vì ông ta đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không để lại tai họa cho mình, nhưng nếu như ông ta giết Bàng Bát Nhất rồi thì sẽ giá họa lên người của tôi.”
“Nguyên nhân rất đơn giản, tai nạn giao thông trước đó của Bàng Bát Nhất đúng là do tôi đã tìm người làm, mà Trần Linh thì lại ở trong tay của Vũ Cát Minh, ông ta sẽ đẩy Trần Linh ra làm nhân chứng để làm chứng chống lại tôi, còn có chiếc xe đã đụng người và những chứng cứ khác vào tối đêm hôm đó, bao gồm cả một tỷ rưỡi.”
“Tôi không thể chạy thoát chuyện này được, sau đó Vũ Cát Minh có thể để tôi làm người gánh tội, sau đó ông ta sẽ lấy danh nghĩa báo thù cho Bàng Bát Nhất để thu hồi thực lực vốn dĩ thuộc về ông ta, tiện thể còn tẩy rửa hiềm nghi giết hại anh em mình của ông ta. Cứ như vậy thì tôi sẽ trở thành bác gái lúc nãy, nhưng vấn đề là bác gái có camera giám sát và chúng ta chứng minh cho, nhưng mà tôi thì lại không có.”
Cố Diệu Hà trừng mắt, sau khi suy nghĩ kỹ, biểu cảm lo lắng ở trên mặt càng ngày càng nặng nề, hiển nhiên là cô ta cũng cảm nhận được tính quan trọng của vấn đề này.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Tôi hút xong một điếu thuốc rồi sau đó lại đốt thêm một điếu nữa, hít sâu một hơi rồi chậm rãi lắc đầu.
“Không có cách nào khác, biện pháp duy nhất trong lúc tuyệt vọng đó chính là phải tìm được Thư Hiểu Cầm. Cô ta là vợ của Trịnh Quốc Huân, mặc dù bây giờ tình cảm của hai người bọn họ cũng không bao nhiêu, nhưng dẫu gì cũng có giao tình với nhau, sẽ để Trịnh Quốc Huân ra tay giết Bàng Bát Nhất.”
Nói xong, tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Cố Diệu Hà: “Để anh ta chịu cơn thịnh nộ của Vũ Cát Minh.”
Chịu cơn thịnh nộ là cái gì, Cố Diệu Hà hiểu rất rõ ràng, Vũ Cát Minh muốn ra tay cũng không phải là đơn giản chửi hai ba câu đá hai ba cái là được, ai chịu phải cái này thì ngay cả mạng sống cũng sẽ không còn.
Cô ta hơi suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu nói: “Không có khả năng đâu, Thư Hiểu Cầm ở chỗ của ngươi đó không có năng lượng lớn như vậy, hơn nữa cô ta cũng không có đủ lý do gì để đi giết cái tên khốn nạn Bàng Bát Nhất đó, quan trọng hơn nữa là... Thư Hiểu Cầm dựa vào cái gì để đi khuyên Trịnh Quốc Huân giết cái tên khốn nạn đó?”
Tôi không phản bác được, lại trầm mặc một lần nữa.
Một lát sau, Cố Diệu Hà mới mở miệng nói: “Nếu như phải làm chuyện này thì chỉ có thể là em làm thôi, em sẽ dùng chính kinh nghiệm của bản thân để dụ dỗ Trịnh Quốc Huân giết Bàng Bát Nhất, sau đó dùng mâu thuẫn giữa Vũ Cát Minh và Bàng Bát Nhất để thuyết phục anh ta đừng lo lắng về chuyện sau này. Anh ta vẫn luôn thầm thích em, anh biết rồi đó, em đã nói chuyện này với anh rồi.” .
Tôi đứng phắt dậy: “Đương nhiên là tôi biết rồi, cho nên chính vì nguyên nhân này tôi mới không đồng ý, kiên quyết không đồng ý! Cho dù bây giờ tôi có đập đầu vào tường đi nữa thì tôi cũng sẽ không đồng ý với em, em là người phụ nữ của tôi, tôi không muốn cho người đàn ông khác chà đạp, ai cũng không được.”
Bàn tay nhỏ trắng nhỏ cầm thật chặt lấy tay của tôi, lại đang nhẹ nhàng lắc lắc.
“Sẽ không đâu. Chồng à, anh yên tâm đi, em chỉ là ngọn cỏ phía trước con lừa mà thôi, thấy được nhưng mà không thể ăn được. Chỉ cần Bàng Bát Nhất chết rồi, Trịnh Quốc Huân chắc chắn sẽ bị Vũ Cát Minh giết chết, em hiểu cái tên Vũ Cát Minh ăn người không nhả xương hơn là Trịnh Quốc Huân, mặc dù nhìn thế này cũng hơi có lỗi với Trịnh Quốc Huân, nhưng mà... so sánh giữa anh và anh ta, em cũng chỉ có thể có lỗi với anh ta thôi...”
Tôi khuyên ngăn đủ kiểu nhưng quả thật từ đầu đến cuối đều vô hiệu, từ đầu đến cuối cũng không thể lay chuyển được sự kiên trì của Cố Diệu Hà.
“Diệu Hà, cảm ơn em.”
“Không có gì đâu, chỉ cần anh có thể bình an là tốt rồi, em cũng chỉ cần anh bình an ở bên cạnh của em.”
Tấm lòng của Cố Diệu Hà làm cho tôi rất cảm động, tôi ôm chặt lấy gương mặt của cô ta hôn cô ta, không nhìn đám người đang đi đường...
Hơn ba giờ chiều, chúng tôi đến sân bay quốc tế Côn Minh.
Trên đường đi, hai người chúng tôi không nói cái gì, chỉ là hai bàn tay nắm lại thật chặt, mười ngón tay đang xen nhau.
Buổi tối trở về căn phòng mà Cố Diệu Hà đã thuê, bây giờ đã hơn bảy giờ.
Chúng tôi nằm ở trên giường đối mặt với nhau, ai cũng không mở miệng, mà chỉ nhìn nhau.
Một hồi lâu sau, Cố Diệu Hà đột nhiên mỉm cười xinh đẹp và quyến rũ như một đóa hoa đang nở rộ.
“Chồng à, anh có cố ý nói yêu em, cố ý đi ra ngoài du lịch với em, cố ý dỗ dành em vui vẻ, sau đó đã nghĩ kỹ sẽ đào cái hố này, sau đó trong lúc vô tình để cho em nhảy vào giúp anh thoát thân, có hay không?”
Tôi rất muốn nói cho cô ta biết cái hố này quả thật là tôi đã đào xong từ trước đó, sự nghi ngờ của tôi đối với Vũ Cát Minh cũng không phải bởi vì sau khi gặp được bác gái thì mới đột nhiên bừng tĩnh, nhưng mà tình cảm của tôi đối với cô ta lại là thật.
Chỉ là lúc tôi đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, ngón tay trắng nõn tinh tế chặn miệng của tôi lại.
“Mặc kệ là anh xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu như đã gạt em thì xin anh gạt em cả một đời, đừng để em phải hối hận khi đã yêu anh.”
Tôi không tiếp tục trả lời nữa, nhẹ nhàng lấy ngón tay trắng như ngọc của cô ta ra, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt to sáng ngời của cô ta, hôn lên đôi môi đỏ mê người của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.