Chương 14: Lục gia (1)
Ngư Hoả Hoả
16/12/2023
Trong giấc ngủ sâu, cơn ác mộng lại đến với Ninh Lạc An, 18 năm ở nhà họ Diệp thật sự đã khiến cô ám ảnh cả cuộc đời.
Cô lại mơ thấy cảnh mình bị nhốt trong nhà kho tối đen ẩm ướt, mùi hôi của nấm mốc xộc lên mũi vô cùng khó chịu, trộn lẫn với mùi máu tanh rỉ ra từ khoé miệng làm cô thấy buồn nôn kinh khủng.
Tiếng của Diệp Ly văng vẳng bên tai: "Nè, sủa đi, mày là chó mà sao lại không biết sủa thế..."
Tiếp theo đó là hình ảnh kinh hoàng hiện ra trước mặt, Ninh Lạc An bị Diệp Ly trói tay trói chân, trên tay cô ta cầm một con chuột sống kích cỡ không quá lớn, trực tiếp nhồi nhét vào miệng cô.
Ninh Lạc An thét lên một tiếng, kinh hoàng mở mắt, lúc này sắc trời bên ngoài đã tối đen. Cô lồm cồm ngồi dậy rót cốc nước để chữa cháy cổ họng đang khô khốc của mình.
Hốc mắt cô đỏ lên, cố kiềm chế sự hận thù đang dâng trào như sóng cuộn trong lòng. Cô cần phải bình tĩnh, vạn sự đều phải tính toán kỹ càng.
Ninh Lạc An đi thẳng đến phòng tắm, cởi hết quần áo mắc lên giá treo, cô đứng lặng người dưới dòng nước lạnh lẽo của vòi sen gần 5 phút.
Tay chạm nhẹ vào thân dưới, cảm giác đau rát dường như đã biến mất, cô mắng bản thân làm việc không chu toàn, ngay từ bước đầu tiên đã phải chịu hi sinh một cách vô nghĩa.
oOo
Lục Khắc còn chưa hết bàng hoàng về sự thật vừa phát hiện thì điện thoại bỗng reo lên.
Là của Lý quản gia gọi đến, hắn vội nhấc máy ngay. Còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã nói trước, giọng nói mang theo tiếng thở hổn hển đầy gấp gáp:
"Tam gia, Lục lão gia bị tăng huyết áp, vừa rồi đã ngất xỉu."
Lục Khắc đứng bật dậy, tay cầm vội mấy tờ giấy lý lịch của Ninh Lạc An, thấp giọng trả lời: "Được, tôi về ngay."
Chu Hạ đã quá quen với những chuyện đột xuất của Lục Khắc, anh lập tức chạy xuống tầng hầm trước hắn để chuẩn bị xe.
Trên đường về nhà, tuy có hơi lo lắng nhưng vẻ mặt của Lục Khắc hoàn toàn lãnh đạm, anh vẫn chưa thể rời mắt khỏi tấm ảnh quá khứ của Ninh Lạc An.
Trong đầu bỗng dưng nảy sinh một ý nghĩ, mơ hồ và không chắc chắn.
Chu Hạ lái xe thuần thục trên con đường lớn khá vắng, hướng ra ngoại ô Giang Thành.
Cho đến khi hai bên đường xuất hiện hàng cây rậm rạp thì đã gần đến "nhà" của Lục Khắc.
Hắn âm trầm xếp mấy tờ giấy để lại túi hồ sơ, Chu Hạ đạp phanh dừng trước cổng lớn. Lục Khắc đưa túi hồ sơ cho anh, căn dặn:
"Giữ cẩn thận, đây là hồ sơ bảo mật."
Anh gật đầu: "Tôi hiểu rồi thưa Lục tổng."
Lục Khắc thở hắt một cái rồi bước xuống xe, bảo vệ đứng trước cổng lớn chủ động mở cửa, cúi thấp đầu khi thấy hắn:
"Chào Tam gia."
Lục Khắc hai tay đút túi, tiêu sái đi thẳng vào trong, không gian rộng lớn đầy tĩnh lặng hiện ra trước mắt, hình như hơn một tháng qua hắn chưa về đây lần nào, dù nơi này chỉ cách trung tâm Thành phố bốn mươi phút đi xe.
Khu nhà thiết kế theo lối kiến trúc Tứ hợp viện pha lẫn phong cách hiện đại, dù đèn bật sáng trưng nhưng mặc nhiên không thấy sự náo nhiệt của một đại gia đình. Chỉ có lác đác vài người làm đi qua đi lại, khi chạm mặt Lục Khắc ai cũng lễ phép cúi đầu chào một tiếng "Tam gia".
Hắn chậm rãi đi vào gian nhà chính, lúc này nghe tiếng thanh niên từ sau lưng vọng tới.
"Chú ba về rồi hả, ông nội tỉnh rồi, đang nghỉ ngơi bên trong."
Lục Khắc quay đầu, nhìn Lục Diệu Kha tay đang kẹp điếu thuốc, điệu bộ lấc cấc liền không nhịn được mà nắm lỗ tai cậu kéo mạnh.
"Thằng nhóc này học ở đâu cái thói hút thuốc vậy hả?"
"Là chú dạy con mà." – Lục Diệu Kha bất mãn kêu lên.
Cô lại mơ thấy cảnh mình bị nhốt trong nhà kho tối đen ẩm ướt, mùi hôi của nấm mốc xộc lên mũi vô cùng khó chịu, trộn lẫn với mùi máu tanh rỉ ra từ khoé miệng làm cô thấy buồn nôn kinh khủng.
Tiếng của Diệp Ly văng vẳng bên tai: "Nè, sủa đi, mày là chó mà sao lại không biết sủa thế..."
Tiếp theo đó là hình ảnh kinh hoàng hiện ra trước mặt, Ninh Lạc An bị Diệp Ly trói tay trói chân, trên tay cô ta cầm một con chuột sống kích cỡ không quá lớn, trực tiếp nhồi nhét vào miệng cô.
Ninh Lạc An thét lên một tiếng, kinh hoàng mở mắt, lúc này sắc trời bên ngoài đã tối đen. Cô lồm cồm ngồi dậy rót cốc nước để chữa cháy cổ họng đang khô khốc của mình.
Hốc mắt cô đỏ lên, cố kiềm chế sự hận thù đang dâng trào như sóng cuộn trong lòng. Cô cần phải bình tĩnh, vạn sự đều phải tính toán kỹ càng.
Ninh Lạc An đi thẳng đến phòng tắm, cởi hết quần áo mắc lên giá treo, cô đứng lặng người dưới dòng nước lạnh lẽo của vòi sen gần 5 phút.
Tay chạm nhẹ vào thân dưới, cảm giác đau rát dường như đã biến mất, cô mắng bản thân làm việc không chu toàn, ngay từ bước đầu tiên đã phải chịu hi sinh một cách vô nghĩa.
oOo
Lục Khắc còn chưa hết bàng hoàng về sự thật vừa phát hiện thì điện thoại bỗng reo lên.
Là của Lý quản gia gọi đến, hắn vội nhấc máy ngay. Còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã nói trước, giọng nói mang theo tiếng thở hổn hển đầy gấp gáp:
"Tam gia, Lục lão gia bị tăng huyết áp, vừa rồi đã ngất xỉu."
Lục Khắc đứng bật dậy, tay cầm vội mấy tờ giấy lý lịch của Ninh Lạc An, thấp giọng trả lời: "Được, tôi về ngay."
Chu Hạ đã quá quen với những chuyện đột xuất của Lục Khắc, anh lập tức chạy xuống tầng hầm trước hắn để chuẩn bị xe.
Trên đường về nhà, tuy có hơi lo lắng nhưng vẻ mặt của Lục Khắc hoàn toàn lãnh đạm, anh vẫn chưa thể rời mắt khỏi tấm ảnh quá khứ của Ninh Lạc An.
Trong đầu bỗng dưng nảy sinh một ý nghĩ, mơ hồ và không chắc chắn.
Chu Hạ lái xe thuần thục trên con đường lớn khá vắng, hướng ra ngoại ô Giang Thành.
Cho đến khi hai bên đường xuất hiện hàng cây rậm rạp thì đã gần đến "nhà" của Lục Khắc.
Hắn âm trầm xếp mấy tờ giấy để lại túi hồ sơ, Chu Hạ đạp phanh dừng trước cổng lớn. Lục Khắc đưa túi hồ sơ cho anh, căn dặn:
"Giữ cẩn thận, đây là hồ sơ bảo mật."
Anh gật đầu: "Tôi hiểu rồi thưa Lục tổng."
Lục Khắc thở hắt một cái rồi bước xuống xe, bảo vệ đứng trước cổng lớn chủ động mở cửa, cúi thấp đầu khi thấy hắn:
"Chào Tam gia."
Lục Khắc hai tay đút túi, tiêu sái đi thẳng vào trong, không gian rộng lớn đầy tĩnh lặng hiện ra trước mắt, hình như hơn một tháng qua hắn chưa về đây lần nào, dù nơi này chỉ cách trung tâm Thành phố bốn mươi phút đi xe.
Khu nhà thiết kế theo lối kiến trúc Tứ hợp viện pha lẫn phong cách hiện đại, dù đèn bật sáng trưng nhưng mặc nhiên không thấy sự náo nhiệt của một đại gia đình. Chỉ có lác đác vài người làm đi qua đi lại, khi chạm mặt Lục Khắc ai cũng lễ phép cúi đầu chào một tiếng "Tam gia".
Hắn chậm rãi đi vào gian nhà chính, lúc này nghe tiếng thanh niên từ sau lưng vọng tới.
"Chú ba về rồi hả, ông nội tỉnh rồi, đang nghỉ ngơi bên trong."
Lục Khắc quay đầu, nhìn Lục Diệu Kha tay đang kẹp điếu thuốc, điệu bộ lấc cấc liền không nhịn được mà nắm lỗ tai cậu kéo mạnh.
"Thằng nhóc này học ở đâu cái thói hút thuốc vậy hả?"
"Là chú dạy con mà." – Lục Diệu Kha bất mãn kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.