Chương 16: Lục gia (2)
Ngư Hoả Hoả
16/12/2023
Ninh Lạc An giật mình suýt ngã ra sau, may mắn thay người trước mặt phản ứng nhanh đã kịp chụp tay cô giữ lại.
"Cô bỏ quên chìa khoá xe đúng không?"
Giọng nói trầm ấm vang lên dưới màn đêm yên tĩnh, lúc này Ninh Lạc An mới nhìn rõ, thì ra là người đàn ông lúc nãy ngồi cạnh cô trong quán bar.
Ninh Lạc An mỉm cười gật đầu: "Vâng, đúng rồi, vừa nãy chúng ta ngồi cạnh nhau..."
Trái với suy đoán trong lòng cô rằng anh ta cũng sẽ vui vẻ làm quen, người đàn ông lại lạnh lùng đưa chìa khoá cho cô, cúi người nhặt chiếc điện thoại bị rơi trên đất, chẳng nói thêm điều gì, xoay người bỏ đi về phía ngược lại, đến vị trí chiếc Porsche màu đen mở cửa xe bước lên.
Ninh Lạc An ngẩn người vài giây, nhún vai một cái bày tỏ thái độ nhạt nhẽo, sau đó cũng khom lưng nhặt chiếc điện thoại của mình, thản nhiên lên xe rời đi.
Đoạn đường lớn này buổi tối có nhiều hàng quán mở trên vỉa hè, tuy bộ váy ngắn của cô không phù hợp để ăn lề đường nhưng cái bụng đói đã hối thúc cô dừng lại ở một quán mì nhỏ của hai ông bà cụ.
Bát mì nóng hổi vừa được bưng ra, Ninh Lạc An cầm đũa mới trộn một cái điện thoại đột ngột đổ chuông.
Cô lấy ra xem liền cảm thấy kỳ lạ, người đang gọi đến là "Anh ba", cô lật tới lật lui mới phát hiện đây không phải điện thoại của mình, tuy màu đen và loại điện thoại đều giống nhau nhưng ở vị trí nút nguồn lại không có vết trầy xước, đích thị là bị nhầm lẫn.
oOo
Trong khi đó ở nhà, Lý quản gia báo cáo với Lục Khắc rằng ông đã gọi rất nhiều cuộc nhưng Ngũ gia không bắt máy.
Lục Khắc tức giận nói: "Ở ngân hàng nhiều việc lắm hay sao mà giờ này còn không chịu nghe điện thoại."
Hắn nhíu chặt mày, trực tiếp gọi cho Lục Khải.
Bên kia lại đổ chuông, hai hồi vẫn chưa có dấu hiệu đáp trả.
Lục Khắc định bấm vào nút đỏ thì bất ngờ có hồi âm. Nhưng điều làm hắn bất ngờ hơn đó là giọng nói của người trong điện thoại:
"Xin chào..." – Ninh Lạc An thấy chuông đổ gấp gáp, không nghĩ nhiều mà nghe máy hộ người đàn ông kia.
Lục Khắc lặng người vài giây, trong đầu nảy sinh hàng loạt nghi vấn.
Lục Khải có phụ nữ?
Từ khi nào đứa em vốn vô cảm với thế giới lại có phụ nữ?
Tại sao hắn lại không biết chuyện này?
Vừa rồi là đang hoan ái nên không thể nhận điện thoại?
Hắn gằn giọng trả lời: "Lục Khải, anh không cần biết chú đang làm gì, mau về nhà ngay."
Ninh Lạc An nghe giọng nói của người "Anh ba" này có chút quen thuộc nhưng khó mà xác định cụ thể là ai, cô nhẹ nhàng nói:
"À, xin lỗi, chủ nhân của chiếc điện thoại này bị nhầm..."
Nói chưa hết câu thì não của Ninh Lạc An đột ngột nhảy số, vừa rồi người bên kia gọi "Lục Khải", Lục Khải này phải chăng chính là người cô đã từng đọc qua thông tin trên mạng.
Lục tổng của Ngân hàng Thương mại Cổ phần Kim Lục, cả Giang Thành này được mấy người họ Lục mà có tiếng tăm. Theo như cô được biết thì số lượng không quá một bàn tay.
Hay nói chính xác hơn Lục Khải là đứa con thứ năm của Lục lão gia – Lục Hải Hoàng, và người đang nói chuyện với cô cũng chính là Tam gia Lục Khắc.
Ninh Lạc An kinh ngạc bật ra hai chữ đầy nghi hoặc: "Lục Khắc?"
Lục Khắc còn kinh ngạc hơn khi người phụ nữ trong điện thoại của Lục Khải dám gọi thẳng tên của hắn như thế.
Giọng nói cao lãnh không có cảm xúc của hẳn hỏi ngược lại:
"Cô là ai?"
Ninh Lạc An giật mình tắt máy, các đầu ngón tay tê rần như có điện.
Đáng lẽ cô không nên để cảm xúc chi phối, ngu ngốc mà hỏi tên hắn, chuyện này chỉ làm kế hoạch trả thù vốn dĩ chưa cụ thể của cô càng rối ren hơn.
"Cô bỏ quên chìa khoá xe đúng không?"
Giọng nói trầm ấm vang lên dưới màn đêm yên tĩnh, lúc này Ninh Lạc An mới nhìn rõ, thì ra là người đàn ông lúc nãy ngồi cạnh cô trong quán bar.
Ninh Lạc An mỉm cười gật đầu: "Vâng, đúng rồi, vừa nãy chúng ta ngồi cạnh nhau..."
Trái với suy đoán trong lòng cô rằng anh ta cũng sẽ vui vẻ làm quen, người đàn ông lại lạnh lùng đưa chìa khoá cho cô, cúi người nhặt chiếc điện thoại bị rơi trên đất, chẳng nói thêm điều gì, xoay người bỏ đi về phía ngược lại, đến vị trí chiếc Porsche màu đen mở cửa xe bước lên.
Ninh Lạc An ngẩn người vài giây, nhún vai một cái bày tỏ thái độ nhạt nhẽo, sau đó cũng khom lưng nhặt chiếc điện thoại của mình, thản nhiên lên xe rời đi.
Đoạn đường lớn này buổi tối có nhiều hàng quán mở trên vỉa hè, tuy bộ váy ngắn của cô không phù hợp để ăn lề đường nhưng cái bụng đói đã hối thúc cô dừng lại ở một quán mì nhỏ của hai ông bà cụ.
Bát mì nóng hổi vừa được bưng ra, Ninh Lạc An cầm đũa mới trộn một cái điện thoại đột ngột đổ chuông.
Cô lấy ra xem liền cảm thấy kỳ lạ, người đang gọi đến là "Anh ba", cô lật tới lật lui mới phát hiện đây không phải điện thoại của mình, tuy màu đen và loại điện thoại đều giống nhau nhưng ở vị trí nút nguồn lại không có vết trầy xước, đích thị là bị nhầm lẫn.
oOo
Trong khi đó ở nhà, Lý quản gia báo cáo với Lục Khắc rằng ông đã gọi rất nhiều cuộc nhưng Ngũ gia không bắt máy.
Lục Khắc tức giận nói: "Ở ngân hàng nhiều việc lắm hay sao mà giờ này còn không chịu nghe điện thoại."
Hắn nhíu chặt mày, trực tiếp gọi cho Lục Khải.
Bên kia lại đổ chuông, hai hồi vẫn chưa có dấu hiệu đáp trả.
Lục Khắc định bấm vào nút đỏ thì bất ngờ có hồi âm. Nhưng điều làm hắn bất ngờ hơn đó là giọng nói của người trong điện thoại:
"Xin chào..." – Ninh Lạc An thấy chuông đổ gấp gáp, không nghĩ nhiều mà nghe máy hộ người đàn ông kia.
Lục Khắc lặng người vài giây, trong đầu nảy sinh hàng loạt nghi vấn.
Lục Khải có phụ nữ?
Từ khi nào đứa em vốn vô cảm với thế giới lại có phụ nữ?
Tại sao hắn lại không biết chuyện này?
Vừa rồi là đang hoan ái nên không thể nhận điện thoại?
Hắn gằn giọng trả lời: "Lục Khải, anh không cần biết chú đang làm gì, mau về nhà ngay."
Ninh Lạc An nghe giọng nói của người "Anh ba" này có chút quen thuộc nhưng khó mà xác định cụ thể là ai, cô nhẹ nhàng nói:
"À, xin lỗi, chủ nhân của chiếc điện thoại này bị nhầm..."
Nói chưa hết câu thì não của Ninh Lạc An đột ngột nhảy số, vừa rồi người bên kia gọi "Lục Khải", Lục Khải này phải chăng chính là người cô đã từng đọc qua thông tin trên mạng.
Lục tổng của Ngân hàng Thương mại Cổ phần Kim Lục, cả Giang Thành này được mấy người họ Lục mà có tiếng tăm. Theo như cô được biết thì số lượng không quá một bàn tay.
Hay nói chính xác hơn Lục Khải là đứa con thứ năm của Lục lão gia – Lục Hải Hoàng, và người đang nói chuyện với cô cũng chính là Tam gia Lục Khắc.
Ninh Lạc An kinh ngạc bật ra hai chữ đầy nghi hoặc: "Lục Khắc?"
Lục Khắc còn kinh ngạc hơn khi người phụ nữ trong điện thoại của Lục Khải dám gọi thẳng tên của hắn như thế.
Giọng nói cao lãnh không có cảm xúc của hẳn hỏi ngược lại:
"Cô là ai?"
Ninh Lạc An giật mình tắt máy, các đầu ngón tay tê rần như có điện.
Đáng lẽ cô không nên để cảm xúc chi phối, ngu ngốc mà hỏi tên hắn, chuyện này chỉ làm kế hoạch trả thù vốn dĩ chưa cụ thể của cô càng rối ren hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.